Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Kẻ Tốt Lành

Giữa trưa oi ả, ánh nắng vàng vọt như phủ một tấm chăn nặng nề lên thành phố, Stefan dừng lại trước cổng dinh thự của thân vương Königstein, nín thở và hít vào những hơi dài, cố gắng xua đi những cơn run rẩy đang dâng lên trong người. Anh tự nhủ rằng công việc này sẽ sớm kết thúc, rằng mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ này mà không gặp phải điều gì quá nguy hiểm. Nhưng, sâu trong lòng, cảm giác bất an vẫn không thể dập tắt được. Đã bao giờ công việc này thực sự dễ dàng với anh đâu? Dù gì đi nữa, đây cũng là một thử thách mà anh phải vượt qua.

Anh dẫn xe đạp vào sân và ngay lập tức, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy cơ thể anh. Dinh thự trước mắt không giống bất kỳ nơi nào anh từng thấy. Toàn bộ khuôn viên, từ hiên nhà đến ngoài sân, đều tràn ngập những kẻ mặc quân phục xám, lục và đen, cùng với những người phụ nữ thanh lịch, đẹp đẽ trong những chiếc váy dài duyên dáng. Họ đang khiêu vũ, ăn uống và đi lại trong tiệc tùng náo nhiệt, như thể họ đang sống trong một thế giới khác biệt hoàn toàn với những gì Stefan đã trải qua. Những tiếng cười, những lời nói ríu rít vang lên, hòa vào nhau thành một âm thanh ngọt ngào, nhưng với Stefan, đó lại là một làn điệu đầy ngờ vực và lo âu.

Lúc này, anh cảm thấy tim mình như ngừng đập. Anh thầm nghĩ:

"Chúa ơi, tại sao lại phải đưa mình đến đây, vào giữa lòng của tất cả những điều này?"

Lời tự hỏi lặp đi lặp lại trong đầu anh. Nhưng rồi, trong một thoáng sợ hãi, anh vẫn tiếp tục dẫn xe vào sân.

Chưa kịp hít thở lại, anh đã bị chặn lại. Một viên sĩ quan già mặc quân phục đen đứng sừng sững trước mặt anh, ánh mắt sắc như dao cạo, đôi tay nhăn nheo đặt lên chiếc thắt lưng da của mình. Trên ngực áo, chiếc thập tự sắt hạng nhất ánh lên một tia sáng chói chang. Ông ta không nói một lời nào mà chỉ nhìn Stefan như đang đọc thấu từng suy nghĩ của anh.

- Chỗ này không dành cho người Ba Lan, thưa ông.

Cuối cùng, giọng nói khô khốc và lạnh lùng của ông ta cất lên, khiến Stefan ngừng lại, cảm giác như toàn thân bị bao phủ bởi một làn sương mờ ám. Dẫu vậy, anh không thể để sự sợ hãi chi phối. Anh nuốt khan và nói với vẻ bình tĩnh nhất có thể:

- Tôi là nhân viên bưu tá, tôi đến để đưa thư cho thân vương tử Dennis von Königstein, thưa ông.

Viên sĩ quan vẫn đứng im, đôi mắt vẫn nhìn Stefan chằm chằm, như thể ông ta đang tìm kiếm một dấu hiệu lạ nào đó trong cử chỉ của anh, trong những lời nói nhẹ nhàng đó. Thậm chí, Stefan có thể cảm nhận được không khí xung quanh mình đang trở nên đặc quánh, nặng nề như một thứ gì đó sắp sửa nổ tung. Mỗi giây trôi qua, anh cảm thấy như thời gian đang co lại, tất cả mọi thứ dường như đang căng ra trong một khoảnh khắc dài đằng đẵng.

Viên sĩ quan hỏi, giọng ông không có chút gì là tin tưởng:

- Có thật không?

- Đương nhiên là thật rồi, thưa ông.

- Vậy hãy đưa giấy tờ tùy thân của anh đây. Tôi sẽ kiểm tra để đảm bảo nguồn gốc dân tộc của anh trong sạch và không có thứ gì gây nguy hiểm được mang vào.

Stefan đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị nắm chặt bởi bàn tay vô hình nào đó. Đây là điều anh không thể tránh khỏi. Anh đưa tay vào túi áo và lấy ra giấy tờ tùy thân của mình, từng món một, cẩn thận để chúng không bị nhàu nát. Anh đã chuẩn bị mọi thứ kỹ càng từ lâu, những giấy tờ ấy đều hoàn hảo và không có gì đáng nghi. Nhưng rồi, khi viên sĩ quan yêu cầu kiểm tra chiếc túi của anh, anh run rẩy.

Trong chiếc túi đó có một bức thư quan trọng - thư của Dennis von Königstein. Stefan đã chuẩn bị hết mọi thứ để đối mặt với những tình huống như thế này, nhưng không ai có thể chuẩn bị cho sự kiểm tra nghiêm ngặt như vậy.

Stefan nói, cố giữ bình tĩnh, mặc dù trong lòng đang bùng lên một nỗi sợ hãi không thể diễn tả được:

- Đây là một bức thư quan trọng của vương thân điện hạ đấy, thưa ông.

Viên sĩ quan nhìn anh chằm chằm, rồi như một phản xạ, ông ta vươn tay về phía chiếc túi.

- Nhưng ngài ấy không có ở đây, nên chúng tôi buộc phải làm vậy. Đây là quy định đấy.

Stefan cảm thấy như mồ hôi đang túa ra từ mọi lỗ chân lông. Cảm giác sợ hãi như những chiếc kim châm vào từng thớ thịt, nhưng anh vẫn cố gắng thuyết phục viên sĩ quan rằng không có gì nguy hiểm trong chiếc túi. Anh cố gắng làm dịu đi sự căng thẳng bằng những lời giải thích nhẹ nhàng cùng thái độ điềm tĩnh, nhưng tất cả đều vô dụng. Sự hoài nghi trong ánh mắt viên sĩ quan càng rõ rệt, và Stefan có thể cảm nhận rõ sự chặt chẽ của từng lời nói, từng cử chỉ. Cái cảm giác rằng anh không thể qua mặt được người đàn ông này, rằng giấy tờ của anh có thể đã bị làm giả, càng làm anh căng thẳng hơn.

Cuối cùng, ông ta giơ tay ra hiệu cho đám lính vây bắt anh.

- Khoan đã! Đừng vội...

Stefan hốt hoảng, cố gắng tìm kiếm một lý do nào đó để biện hộ cho mình. Nhưng khi tiếng bước chân vội vã vang lên và hai bóng người đột ngột xuất hiện từ phía sau, anh bất ngờ sững lại. Họ đến đúng lúc như những kỵ sĩ cứu thế, nhưng không phải là kỵ sĩ trong truyền thuyết, mà là những người đàn ông mà anh không ngờ đến.

Simon và một người đàn ông tóc vàng bước đến nhanh chóng, cắt ngang cuộc đối đầu căng thẳng.

- Herr Standartenführer. Ông cần gì ở anh bạn này vậy?

Viên sĩ quan quay lại, đầu óc vẫn như còn chưa hoàn toàn rời khỏi cảm giác mơ hồ và nghi ngờ, nhìn hai người đàn ông trẻ đang bước lại gần. Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, viên sĩ quan cất tiếng giải thích, nhưng rõ ràng là sự nghi ngờ vẫn chưa hoàn toàn rời đi.

- Thưa vương thân điện hạ, tôi chỉ đang kiểm tra giấy tờ và túi của anh ta theo quy trình thôi. Vì chúng ta phải chắc chắn rằng không có gián điệp nào trà trộn vào đây, từ những người trung thành với chính phủ lưu vong đến cả Đồng Minh, người Gypsy và người Do Thái... Anh ta có thể là một trong số đó.

Người đàn ông tóc vàng vỗ nhẹ vai viên sĩ quan già. Anh ta tiếp lời kèm một nụ cười toe miệng:

- Đừng lo, Herr Standartenführer. Anh bạn này là nhân viên bưu tá quen của tôi. Không thể nào là người Do Thái, người Gypsy hay gián điệp nào đâu. Nếu như có gián điệp nào, thì tôi nghĩ cậu ấy sẽ phải... có chút ít tài năng nào đó, phải không?

Stefan không thể giấu được sự hoang mang. Anh biết người đàn ông tóc vàng này đang cố gắng giúp mình, nhưng anh cũng cảm nhận rõ ràng, viên sĩ quan già kia vẫn không hoàn toàn tin tưởng. Đôi mắt của ông ta vẫn lạnh lùng, đầy hoài nghi. Trán ông nhăn lại, đôi môi mím chặt như đang đấu tranh với những suy nghĩ trong đầu. Có lẽ ông ta vẫn muốn kiểm tra túi của Stefan, muốn xác minh mọi thứ đến cùng, nhưng lời nói của người đàn ông tóc vàng đã có tác dụng, ít nhất là làm ông ta ngần ngại một chút.

Cuối cùng, viên sĩ quan cúi đầu và miễn cưỡng lùi lại. Ông ta trao trả lại giấy tờ mà không nói thêm gì, chỉ lẩm bẩm một câu gì đó không rõ ràng rồi quay đi. Chắc chắn rằng mặc dù ông ta không vui vẻ gì, nhưng người đàn ông tóc vàng đã đủ sức làm ông ta phải nghe theo.

Stefan cảm thấy những tảng băng đè lên lòng mình đã bắt đầu tan chảy. Anh nhẹ nhàng thở ra, dù không thể ngừng lo lắng, nhưng ít nhất anh đã vượt qua được một thử thách khắc nghiệt. Viên sĩ quan già trở lại bữa tiệc như thể không có chuyện gì xảy ra, trong khi đám lính xung quanh vẫn tiếp tục những trò đùa cợt, những tiếng cười khúc khích không ngừng.

Người đàn ông tóc vàng và Simon ra hiệu cho Stefan theo họ vào trong nhà. Đoạn đường vào như một con đường mờ ảo, lạc vào một không gian không thật, nhưng cũng đầy lạ lẫm và u uất. Khi bước qua cánh cửa lớn, Stefan cảm thấy mình như vừa rời khỏi thế giới bên ngoài và lọt vào một nơi chỉ thuộc về những người được chọn, một vũ trụ nhỏ với ánh sáng huyền ảo từ những chùm đèn pha lê lấp lánh trên trần nhà cao vút. Những bức tường phủ đầy tranh ảnh đẹp mắt. Những chiếc bàn dài phủ khăn trắng tinh, đầy những món ăn ngon và những ly rượu vang đỏ đắt giá. Những người đàn bà mặc những chiếc váy đầm lộng lẫy, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng và đeo trang sức tinh xảo. Những người đàn ông thì khoác lên mình bộ quân phục nghiêm trang hoặc com lê sang trọng, huân chương danh dự lấp lánh trên ngực áo, đi đi lại lại với phong thái tự tin đầy kiêu hãnh. Họ hòa mình trong những điệu nhạc du dương, xoay tròn cùng nhau, những cánh tay vươn ra nắm lấy nhau trong sự duyên dáng và tựa như không gì có thể làm xáo trộn được bầu không khí này.

Nhưng dù vậy, sự hào nhoáng của bữa tiệc vẫn không thể che giấu đi cái gì đó u uất như những đám mây đen len lỏi trong không gian sáng sủa ấy. Stefan cảm thấy lạc lõng trong đám đông nhộn nhịp này. Những nụ cười tươi tắn trên gương mặt của những người tham dự chỉ là lớp mặt nạ che giấu đi sự giả dối, những mối quan hệ chính trị vụ lợi đang ngấm ngầm dưới vẻ ngoài đẹp đẽ của họ. Không có sự phân biệt chủng tộc rõ rệt, không có sự thù địch công khai giữa những người Aryan và Slav, nhưng Stefan cảm nhận được rõ ràng sự khéo léo trong từng cái bắt tay, trong mỗi ánh mắt lướt qua nhau, như thể mỗi người đều đang tìm kiếm lợi ích riêng trong sự giao thiệp này, bất chấp khoảng thời gian đẫm máu mà họ đã và đang sống.

Một số người, Stefan thầm nghĩ, có lẽ vì tham vọng cá nhân mà sẵn sàng bỏ qua mọi định kiến, thậm chí giao thiệp với kẻ thù và chống lại chính dân tộc mình để thu lợi. Những cuộc trao đổi ngấm ngầm, những cái gật đầu khẽ, những lời nói đầy ẩn ý... tất cả đều hòa vào không khí tiệc tùng đầy hào nhoáng nhưng lại tràn ngập sự thờ ơ, sự lạnh lùng. Mọi thứ đều chỉ là một trò chơi quyền lực, một vở kịch mà mỗi người tham gia đều có vai diễn riêng của mình.

Stefan đi theo người đàn ông tóc vàng và Simon, cố gắng giữ vẻ bình thản. Anh biết rõ, mặc dù bữa tiệc đang diễn ra trong sự xa hoa và nhộn nhịp, nhưng trong sâu thẳm của nó lại là sự sụp đổ của những giá trị nhân đạo, là sự lừa dối, sự phản bội lẫn nhau và sự hy sinh của những con người vô tội. Những ly rượu được nâng lên, nhưng không ai biết được rằng, đằng sau mỗi nụ cười ấy có thể đang là nỗi đau, sự tàn nhẫn, hay đơn giản chỉ là sự giả tạo không thể che giấu.

---

Cuối cùng, Stefan cũng thở phào nhẹ nhõm khi bước vào được thư phòng của thân vương tử Dennis von Königstein (người đàn ông tóc vàng), tạm lánh khỏi ánh mắt soi mói và những lời bàn tán đầy ngụ ý của đám khách người Đức và Ba Lan bên ngoài. Thư phòng là một không gian hoàn toàn khác, yên tĩnh và kín đáo, được trang trí bằng những kệ sách dày cộm, ánh sáng vàng dịu hắt ra từ một chiếc đèn bàn bằng đồng và một bộ tràng kỷ bọc da sang trọng đặt bên bàn làm việc. Không gian này mang lại cảm giác như một chiếc tổ an toàn, nhưng đồng thời, cũng toát lên vẻ phóng túng và bí hiểm như chủ nhân của nó.

Stefan quay sang nói với Dennis và Simon, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng không giấu được sự cảm kích: 

- Cảm ơn các ông nhiều lắm. Nếu không có các ông, chắc tôi lại bị bọn họ bắt giữ rồi! 

Dennis nhướng mày, đôi mắt xanh ánh lên vẻ đùa cợt.

- Thôi nào, cậu Fabiański, đừng làm quá lên như thế. Bọn họ có thể nghi ngờ cậu, nhưng đâu phải lúc nào cũng có đủ lý do để bắt cậu ngay. Trừ phi… cậu mang theo cái gì đó không nên mang, đúng không? 

Nói xong, anh ta mỉm cười, lấy ra từ trong túi áo vest hộp bạc đựng thuốc lá. Anh ta mở hộp ra, rút hai điếu, đưa một cho Simon và một cho Stefan. 

- Đây, hút đi cho bình tĩnh. 

Stefan lắc đầu, giơ tay từ chối. 

- Tôi không hút thuốc, cảm ơn ông. 

Dennis nhún vai, không ép, rồi tự châm lửa cho mình. Anh ta rít một hơi dài, phả ra làn khói trắng mỏng bay lượn trong không khí như một con rắn nhỏ. Vừa lúc đó, Stefan lấy từ trong túi chiếc phong thư kẹp trong tờ báo, tiến lại gần và đưa cho Dennis.

- Đây, ông có thư của tổ chức, thưa ông. 

Dennis cầm lấy phong thư, khẽ nghiêng đầu.

- À, lại là mấy bức thư của tổ chức. Để xem họ có gì hay ho lần này. Chắc lại là những lời cảm ơn sáo rỗng thôi. Nhưng, cậu cũng làm rình rang quá đấy. 

Nói xong, anh ta ngồi xuống tràng kỷ rồi từ tốn mở thư, ánh mắt vừa tò mò vừa thờ ơ. Trong lúc đó, Simon đã bước lại gần cửa sổ và châm lửa cho điếu thuốc của mình. Stefan bước lại gần anh ta, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, rồi nói: 

- Cho phép tôi cảm ơn ông lần nữa, thưa ông. Nếu không nhờ ông nhận ra tôi, chắc tôi bị bọn họ lôi đi rồi. 

Simon nhún vai, nở một nụ cười nhàn nhạt, gõ đầu ngón tay vào điếu thuốc để làm rơi tàn thuốc ra bên ngoài cửa sổ: 

- Ồ, tôi đâu có làm được gì nhiều đâu. Chỉ là tình cờ thấy cậu ngoài sân, rồi kéo Dennis ra giúp cậu thôi. Tôi nghĩ, không khéo, lát nữa bọn họ lại còn nghi ngờ tôi là gián điệp của Đồng Minh thì khổ... Mà sáng giờ cậu làm việc tốt chứ? Có bị ai làm khó dễ không? 

Stefan gật đầu, cố gắng trả lời bằng giọng bình thản nhất có thể: 

- Mọi thứ đều ổn, thưa ông. Chỉ cần cẩn thận một chút và biết cách vận dụng tài ăn nói thì không gặp rắc rối gì… Ngoại trừ lần bị bọn họ vây lúc nãy. 

Simon nhếch mép cười, vừa đủ để thể hiện sự thích thú.

- Ồ, tài ăn nói hả? Có vẻ cậu khá tự tin nhỉ. Vậy sao không "vận dụng tài ăn nói" đó để đẩy nhanh mọi việc, thay vì đứng ngoài sân và làm như một gã học việc mới đến? 

Stefan hơi đỏ mặt, nhưng anh biết Simon chỉ đang cố tình trêu chọc mình để không thấy căng thẳng nữa. Không khí trong thư phòng dần trở nên dễ chịu hơn, khói thuốc mỏng manh lượn lờ trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn âm thanh sột soạt của những trang thư được Dennis lật. Chính trong khoảng lặng ấy, Stefan mới có cơ hội quan sát rõ hơn dung mạo của Simon. Đó là một vẻ đẹp đặc trưng của người Anh, pha chút gì đó vừa cổ điển vừa tao nhã. Đôi mắt xanh xám của anh ta như mặt hồ phẳng lặng mát lành, khiến người đối diện không khỏi ngẩn ngơ và mái tóc màu gỗ lim gợn sóng nhẹ nhàng. Sự kết hợp hoàn hảo giữa những đường nét ấy tạo nên một vẻ đẹp vừa trang nhã, vừa cuốn hút đến khó cưỡng.

Stefan cảm thấy một sự ngưỡng mộ âm thầm, xen lẫn chút ghen tị không thể chối bỏ trong lòng. Anh từng ao ước mình có đôi mắt xanh trong như Simon, thay vì màu nâu cánh gián mờ nhạt và, theo anh nghĩ, chẳng có gì nổi bật và có phần tầm thường. Trong khoảnh khắc, anh tự hỏi liệu một ánh nhìn khác biệt có đủ sức làm thay đổi cách người ta nhìn nhận về mình, hay chính anh là người cần học cách chấp nhận bản thân? Nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho cảm giác dễ chịu mà sự hiện diện đầy thân thiện của Simon mang lại.

Sau một hồi im lặng, anh quay hỏi Simon, vẻ tò mò: 

- Cho tôi hỏi, tại sao ông sĩ quan già lúc nãy lại có vẻ rất nể trọng ông vậy ạ? 

Simon nhướng mày, hít một hơi thuốc rồi chậm rãi phả khói ra thành một làn mỏng trước khi trả lời: 

- Tôi có vài người họ hàng thân thiết trong giới quý tộc ở Đức. Họ cũng có chút tiếng tăm, và tôi thì khéo léo duy trì vài mối quan hệ cá nhân phù hợp. Chỉ cần như vậy, bọn họ chẳng dại mà gây phiền toái cho tôi. 

Stefan nhíu mày, có chút hoài nghi.

- Thế ông có ghét họ không, thưa ông? 

- Không. 

Câu trả lời ngắn gọn khiến Stefan thoáng bất ngờ, anh hỏi tiếp, giọng đầy nghi hoặc: 

- Kể cả khi họ tàn sát những người vô tội? 

Simon không đáp ngay. Anh gác tay lên khung cửa sổ và nhìn xuống bên dưới. Khu vườn rợp bóng cây, thảm cỏ xanh mướt trải dài, ở giữa là một cây táo già cỗi nhưng vẫn có vẻ sung mãn. Bên cạnh cây táo là một băng ghế gỗ màu xám nhạt, nơi đó có hai bóng người đang trò chuyện. Một người phụ nữ trẻ với mái tóc vàng óng ánh như tơ lụa, đôi mắt xanh như bầu trời quang đãng. Bên cạnh cô là một người đàn ông trạc tuổi, mái tóc bạch kim sáng đến mức gần như bạc, loé lên dưới ánh mặt trời như kim loại được đánh bóng, đôi mắt xanh của anh ta sáng như ánh thép. 

Stefan ngẩn người nhìn cảnh tượng thơ mộng ấy, rồi chỉ tay về phía họ, tò mò hỏi: 

- Thưa ông, hai người kia là ai vậy ạ? Khách của bữa tiệc phải không? 

Dennis lúc này đã đọc xong bức thư. Anh cẩn thận kẹp vào tờ báo rồi cất vào ngăn kéo bàn. Vừa sắp xếp lại giấy tờ, anh vừa trả lời, không quên liếc sang Simon như muốn nhường lời: 

- Đó là em gái tôi, Samina. Ngày nào con bé cũng ngồi dưới gốc táo để đọc sách. Lúc nào nhìn từ đây xuống cũng thấy nó ngồi đúng chỗ đó. Có khi tôi nghĩ con bé phải lòng cây táo rồi cũng nên. 

Stefan mỉm cười, nhưng ánh mắt lại bị thu hút bởi người đàn ông ngồi cạnh Samina. Anh ngạc nhiên hỏi tiếp: 

- Vậy còn người đàn ông kia? Ai thế ạ? 

Simon lúc này đã dập điếu thuốc vào bậu cửa sổ, quay lại nhìn Stefan với vẻ ngạc nhiên.

- Cậu không nhận ra sao, Stefan? Đó là người hôm qua đã ra tay giúp cậu, ngăn gã sĩ quan khi hắn định đánh cậu ở toà thị chính đấy. 

Stefan nheo mắt nhìn kỹ người đàn ông tóc bạch kim ấy. Nhìn một hồi, anh bật cười, hơi ngượng.

- Ồ, tôi quên mất, thưa ông. Hôm đó tôi không dám nhìn thẳng vào mặt ai cả, chỉ lo giữ lấy mạng mình thôi... Vậy ông ấy tên là gì thế? Tôi muốn gặp để nói lời cảm ơn. 

Dennis bước đến, tay cầm ly rượu vang đỏ sẫm, đứng cạnh Simon và Stefan, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi em gái của anh ta đang ngồi cùng người đàn ông tóc vàng. Nhưng dù vậy, Dennis vẫn nói với giọng bình thản, thậm chí có phần thích thú:

- Anh ta tên là Johannes von Friedeburg, một viên công chức và đồng thời cũng là một nhà quý tộc Đức. Em gái tôi với anh ta đã quấn lấy nhau như ngựa với yên cương ngay từ lần gặp đầu tiên. Cứ như là định mệnh vậy nhỉ? 

Stefan bật cười khẽ, hỏi với vẻ tò mò: 

- Ông ấy bao nhiêu tuổi thế, thưa ông? 

- Hai mươi tám. 

Stefan khẽ gật đầu, rồi cười tự trào.

- Ồ, xem ra tôi là người trẻ nhất ở đây rồi. 

Dennis quay sang nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên pha chút tò mò.

- Thế cậu bao nhiêu tuổi? 

- Hai mươi mốt, thưa ông. 

Dennis nhún vai, nhấp thêm một ngụm rượu, đôi môi cong lên như đang nén một nụ cười mỉa mai:

- Hừm, trẻ thật. Đúng là thế hệ mơ mộng. 

Simon đứng tựa hẳn vào khung cửa sổ, tay khoanh trước ngực. Anh ta không nói gì một lúc, chỉ chăm chú nhìn xuống khu vườn. Cuối cùng, anh lên tiếng: 

- Người Đức cũng có người này người kia thôi, cậu Fabiański à. Có người thì đáng ghét nhưng cũng có người thì không phải như vậy. Johannes, anh ta là một kiểu người Đức khác, làm việc đơn giản và không bao giờ lợi dụng quyền lực để làm chủ thiên hạ như những kẻ mà cậu thấy ngoài kia.

Stefan không đáp lại, nhưng trong đầu anh lặp lại từng lời Simon nói. Khi nghe đến cái tên "Johannes", anh lại quay xuống nhìn khu vườn bên dưới, nơi hai người Đức bên gốc cây táo.

Samina ngồi trên băng ghế, tay mân mê chiếc khăn tay ren trắng và vài bông cẩm chướng dại. Johannes thì nghiêng người về phía cô, ánh mắt của anh ta chứa đầy sự quan tâm và trìu mến. Cử chỉ của hai người không chỉ đơn thuần là bạn bè hay người quen, mà Stefan cảm nhận được thứ gì đó sâu sắc hơn trong ánh mắt và nụ cười của họ.

Stefan nheo mắt như đang cố hiểu rõ hơn mối quan hệ của hai người dưới kia. Một lúc sau, anh giật mình khi thấy Johannes nhẹ nhàng nắm lấy tay Samina. Họ nhìn nhau, nụ cười thoảng trên môi cả hai. Rồi Johannes cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay của Samina, cử chỉ ấy đầy tôn trọng nhưng cũng không kém phần âu yếm.

Stefan vô thức quay sang nhìn hai người bên cạnh mình. Simon trầm lặng. Còn Dennis, dường như không có chút gì ngạc nhiên, thậm chí còn mỉm cười như thể những gì đang diễn ra bên dưới hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh ta.

Stefan tò mò hỏi:

- Có phải họ đang... hẹn hò không, thưa ông?

Dennis bật cười, lắc đầu.

- Hẹn hò? Ồ không, Stefan. Em gái tôi không hẹn hò. Nó đang tận hưởng.

Simon thêm vào bằng giọng đùa cợt:

- Thật ra, có thể nói Johannes là người duy nhất đủ kiên nhẫn để không bị con bé nhà Königstein làm phát điên.

Dennis phì cười, nghiêng ly rượu trong tay để ánh sáng chiếu qua và để lại một vệt đỏ lung linh trên khung cửa gỗ, rồi nói:

- Johannes là một quý ông điển hình. Nhưng mà Stefan này, nếu cậu muốn cảm ơn anh ta, thì tốt nhất đừng làm phiền hai người họ lúc này. Tin tôi đi, lúc này mà xen vào thì chỉ tổ phá hỏng cả buổi chiều đẹp của họ thôi.

Stefan ngượng ngùng gãi đầu, rồi lại quay xuống nhìn. Dưới sân, Samina cười rạng rỡ như một bông hoa nở bung dưới ánh nắng, trong khi Johannes cúi đầu trò chuyện, sự trầm ổn của anh ta như một gốc cây táo vững chãi. Stefan thầm nghĩ:

"Thật kỳ lạ... Dù họ là người Đức, nhưng lại không mang vẻ kiêu căng và ngạo mạn mà mình vẫn thường thấy. Liệu đây có phải là điều mà Simon muốn nói - rằng không phải người Đức nào cũng giống nhau?"

---

Hoàng hôn nhuộm vàng cả bầu trời Warszawa, những tia nắng cuối ngày lấp lánh rải đều lên khu vườn rộng lớn, nơi những bông hoa cuối mùa vẫn cố gắng nở rộ để tận hưởng ánh sáng ấm áp. Bữa tiệc kết thúc, tiếng nhạc và những tiếng cười nói rôm rả cũng dần tan biến, chỉ còn lại sự tĩnh lặng thơ mộng của buổi chiều tà. Simon và Stefan rời khỏi dinh thự, chào tạm biệt Dennis, rồi thong thả bước ra sân vườn.

Dọc lối đi, những ngọn đèn vừa được thắp lên, ánh sáng dịu dàng đổ dài bóng hai người lên mặt đất. Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương hoa thoang thoảng, khiến Stefan không khỏi có chút mơ màng. Anh quay định nói gì đó với Simon, nhưng bước chân cả hai chậm lại khi nhìn thấy trước mặt là Samina và Johannes.
 
Đôi tình nhân đang tay trong tay đi dạo dưới những tán cây. Ánh nắng chiều hắt lên mái tóc vàng óng của họ, khiến họ trông như hai nhân vật bước ra từ một câu chuyện thần thoại. Họ trao nhau những ánh nhìn trìu mến, thì thầm điều gì đó mà Stefan không thể nghe rõ, và khi thấy Simon và Stefan đang đi ngược lại phía mình, cả hai dừng bước. 

Với một nụ cười nhẹ nhàng nhưng không kém phần duyên dáng, Samina cất giọng trong trẻo: 

- Hôm nay anh về sớm à, Simon? 

Simon dừng lại, quay sang nhìn Samina và vui vẻ đáp:

- Anh phải về sớm để hộ tống cậu chàng này, Samina ạ. Cậu ấy mới tới Warszawa nên chưa biết đường đi lối lại đâu. 

Stefan ngượng ngùng cúi đầu chào Samina và Johannes. Anh bối rối không biết nên nói gì, nhưng Simon đã kịp quay sang anh, đặt tay lên vai anh một cách trịnh trọng, như thể đang chuẩn bị tuyên bố điều gì đó quan trọng. Với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng giọng điệu cố ý cường điệu, Simon nói: 

- Giới thiệu với cậu, đây là thân vương nữ Samina von Königstein và thân vương tử Johannes von Friedeburg. 

Samina che miệng cười khúc khích.

- Lại nữa rồi, Simon. Em đã bảo anh đừng quá nghiêm trọng khi giới thiệu em với người khác rồi mà. 

Stefan cảm thấy nhịp tim mình rộn ràng, từng nhịp đập như vang vọng trong lồng ngực khi ánh mắt của thân vương nữ Samina dừng lại trên anh. Nụ cười của cô nhẹ nhàng và tinh tế, khiến anh bất giác lúng túng. 

- Anh tên là gì thế, thưa anh?

Samina hỏi anh, giọng cô như một bản hòa tấu du dương, từng âm tiết trôi qua thật mềm mại. Cô nghiêng nhẹ khuôn mặt, khiến những lọn tóc xoăn vàng óng ánh khẽ đung đưa.  

Stefan nuốt khan, cố giữ bình tĩnh, rồi khẽ cúi đầu, trả lời: 

- Tên tôi là Stefan Fabiański. Rất hân hạnh được gặp người, thưa vương thân điện hạ. 

Samina mỉm cười với vẻ thích thú. Cô chìa bàn tay thon thả trắng ngần về phía Stefan như chờ đợi một nghi lễ quen thuộc. Anh hơi cúi người, khẽ đặt môi lên mu bàn tay cô trong một cái chạm nhẹ như gió thoảng, đúng mực mà vẫn đầy tôn kính. 

Sau đó, anh quay sang cúi đầu chào Johannes, giữ thái độ nghiêm trang.
 
- Tôi cũng rất vui được gặp người, thưa điện hạ. 

Johannes gật đầu và mỉm cười, nét mặt anh toát lên sự lịch thiệp của một nhà quý tộc.

- Cậu trông giống người hôm qua tôi gặp ở tòa thị chính lắm... Có phải cậu là người nhân viên đó không? 

Stefan hiểu rằng không cần phải giấu giếm gì nữa, thẳng thắn đáp lại: 

- Vâng, là tôi đây, Eure Durchlaucht. Tôi muốn cảm ơn ông vì đã giúp tôi thoát khỏi rắc rối hôm qua. 

Johannes hơi nghiêng đầu, cười nhẹ và nói, giọng anh ấm áp như đang an ủi một người bạn cũ: 

- Ồ, có gì đâu. Những chuyện như vậy chẳng đáng gì cả. 

Tuy nhiên, sau giây lát im lặng, như chợt nhớ ra điều gì đó, Johannes tiếp lời, ánh mắt anh ta nhìn Stefan với vẻ chân thành kỳ lạ:

- Tôi đã định xin phép để cậu có thể trình lại giấy tờ vào ngày mai và tiếp tục công việc. Lần này tôi sẽ đảm bảo rằng không ai gây rắc rối cho cậu nữa. 

Stefan sững lại, lòng ngập tràn cảm kích. Johannes - một con người hoàn toàn xa lạ, lại sẵn sàng làm một việc lớn lao như vậy vì anh. Nhưng Stefan biết mọi chuyện giờ đã ổn thỏa, và anh không muốn làm phiền thêm nữa. Anh cười nhẹ, cúi đầu và đáp với vẻ áy náy: 

- Tôi cảm ơn ông rất nhiều, thưa ông. Nhưng tiếc là tôi đã tìm được công việc mới ở nơi khác rồi ạ. 

Johannes thoáng ngạc nhiên, rồi nụ cười trên môi anh ta càng thêm rạng rỡ. Anh nói, giọng điệu như một người anh cả chúc mừng thành công của cậu em.

- Như thế thì tốt quá! Tôi mừng cho cậu. 

Samina khẽ đưa tay ra sau, những ngón tay mảnh mai chạm nhẹ vào lưng Johannes như một cử chỉ đầy tình cảm và sự tự hào. Cô nhìn Stefan, đôi mắt ánh lên nét dịu dàng nhưng cũng không giấu được chút nghịch ngợm. 

- Thấy không, anh bạn? Hans tuy là một người Đức, nhưng anh ấy khác hoàn toàn bọn SS ngoài kia. Không ghét bỏ người Ba Lan, cũng không kỳ thị người Do Thái. Anh ấy tốt bụng và sâu sắc hơn nhiều người tưởng đấy. 

Stefan hơi ngạc nhiên bởi sự khẳng định dứt khoát ấy. Johannes vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, nhưng đôi mắt anh ta lại ánh lên vẻ bối rối rõ ràng. Trong khi đó, Simon làm một cử chỉ thể hiện sự đồng tình:


- Phải rồi, Samina nói đúng. Hans rất được lòng nhân viên bọn anh ở tòa thị chính. Nếu không có anh ấy đứng ra hòa giải, chắc mấy cuộc tranh cãi trong nội bộ bọn anh đã không bao giờ kết thúc nổi. 

Johannes khẽ cúi đầu, một tay chạm nhẹ lên cà vạt như để che đi sự ngượng ngùng. 

- Tôi không dám nhận những lời khen ngợi đó đâu. Hai người nói thế làm tôi ngại quá. Tôi chỉ làm những gì mình có thể thôi. 

Samina bật cười khúc khích.

- Thôi nào, Hans. Khiêm tốn mãi như thế thì anh chẳng khác gì một bức tượng điêu khắc. Dù sao thì em vẫn thấy những điều em nói là sự thật. 

Stefan lặng lẽ quan sát cuộc trò chuyện, không khỏi cảm thấy một sự mến phục đang lớn dần trong lòng. Johannes với vẻ ngoài trầm tĩnh và phong thái lịch thiệp, quả thật khác xa hình dung thường thấy của anh về một người Đức. Cái cách anh ta bối rối trước lời khen, cái vẻ chân thật không chút giả tạo, tất cả đều khiến anh nhận ra rằng, đôi khi trong những hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, sự thiện cảm vẫn có thể hiện hữu ở nơi ta ít mong đợi nhất. 

Họ tiếp tục đứng trò chuyện với nhau, ánh sáng từ những cột đèn quanh khu vườn rọi lên từng gương mặt. Ánh sáng ấy mờ ảo và dịu dàng, khiến khung cảnh xung quanh như một bức tranh chậm rãi chuyển mình từ ngày sang đêm. 

Johannes quay sang nói với Simon: 

- Anh về trễ như thế này mà không lo cho đám tài liệu chất đống ở văn phòng sao, Simon? 

Simon nhún vai, khẽ nhếch mép cười.

- Đôi khi tôi nghĩ bọn tài liệu đó còn biết cách tự sống sót mà không cần tôi. Với lại, buổi tối thế này, tôi cần nghỉ ngơi hơn là ngồi dịch mấy bản công văn dài ngoằng. 

Samina bật cười, nói với giọng mỉa mai nhẹ nhàng: 

- Anh đúng là một quý ngài lười biếng. Nếu anh mà chăm chỉ hơn một chút, có khi bây giờ đã làm sếp của Hans rồi. 

Stefan cười thầm trước lời đùa cợt của cô, trong khi Johannes lại tiếp lời với vẻ đầy hóm hỉnh: 

- Có thể lắm, nhưng anh cá là anh ấy sẽ chỉ chọn một chức vụ khiến mình có thể đến muộn và về sớm thôi. 

Simon giơ tay lên như đầu hàng. 

- Được rồi, tôi chịu thua. Nhưng ai dám bảo tôi không khéo chọn nhỉ? 

Họ cùng cười, tiếng cười vang lên nhẹ nhàng trong không gian yên tĩnh của khu vườn. Nhưng rồi thời gian chẳng chờ đợi ai, bóng tối ngày càng dày đặc, và đã đến lúc Stefan cùng Simon phải tạm biệt đôi tình nhân. 

Trên đường trở về "tiệm đồ cũ", Stefan chìm sâu trong những suy nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Ký ức về viên sĩ quan Đức tàn bạo, người đã thẳng tay giết chết một người đàn ông Do Thái, đối lập hoàn toàn với thân vương tử Johannes von Friedeburg. Một kẻ như quỷ dữ, một người tựa Hiển Thánh. Càng nghĩ, Stefan càng nhận ra sự phức tạp trong thế giới này, nơi con người không thể bị gò ép vào những định kiến và khuôn mẫu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro