Chương 6: Người Dân Ngoại
Stefan bước xuống cầu thang hẹp, những bậc thang gỗ cũ kĩ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt mỗi lần anh đặt chân. Trên người anh lúc này là bộ đồng phục màu xám bạc phếch của một nhân viên bưu tá, hơi chật ở vai nhưng vẫn vừa vặn đủ để không gây khó chịu. Túi vải đeo chéo bên hông chứa đầy những tờ báo được gấp lại cẩn thận, che giấu bên trong là các bưu kiện và tài liệu tối mật của tổ chức. Anh thầm nghĩ công việc này có phần khác xa với những gì anh hình dung trước đây, nhưng dù sao, anh cũng đã sẵn sàng bắt đầu cuộc hành trình.
Khi ra đến bên ngoài, nắng trưa chói chang rọi xuống làm sáng bừng cảnh vật yên tĩnh của con phố nhỏ. Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm của những đóa hoa trong bồn gần đó, nhưng không xua đi được cảm giác căng thẳng lẩn khuất trong không khí. Ngay trước mắt Stefan là một người đàn ông đang ngồi xổm bên chiếc xe đạp cũ kỹ, bộ đồng phục của anh ta cũng bạc màu và bám đầy dầu mỡ. Anh ta cúi thấp người, chăm chú sửa chiếc bánh xe, hai tay thoăn thoắt như một nghệ nhân quen thuộc với công việc này từ lâu.
Stefan bước lại gần, giọng anh vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin:
- Xin chào. Tôi là Stefan Fabiański, thành viên mới của tổ chức. Tôi đang cần mượn xe đạp, thưa ông.
Người đàn ông ấy ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh nhạt của anh ta lóe lên một vẻ khắc nghiệt, sắc bén, như thể đang soi xét từng đường nét trên khuôn mặt của Stefan. Gương mặt anh ta góc cạnh, rám nắng, với mái tóc xoăn đậm màu ôm lấy vầng trán rộng. Những đường nét ấy, kết hợp với đôi tay rắn chắc đang giữ chặt lấy bàn đạp xe, khiến anh ta mang dáng dấp của một người từng trải và đầy kinh nghiệm.
Damaso nở một nụ cười nhạt, không quá thân thiện nhưng cũng không lạnh lùng, anh trả lời, giọng nói pha chút âm sắc đặc trưng của vùng Địa Trung Hải:
- Tôi là Damaso Leonelli. Chào mừng cậu đến với đội liên lạc. Vậy là cuối cùng tôi cũng có người đồng hành, không còn phải đơn độc nữa. Đợi tôi sửa xong cái bánh xe chết tiệt này rồi hai ta cùng đi nhé?
Stefan gật đầu, nhận ra trong lời nói của Damaso có chút mỉa mai nhưng không hề thù địch. Anh quan sát Damaso quay đều bàn đạp xe, những ngón tay dính đầy dầu mỡ di chuyển điêu luyện, đôi bàn tay ấy không chỉ sửa xe, mà dường như còn mang theo cả sự khéo léo của một người từng quen việc chế tạo hoặc sửa chữa thiết bị cơ khí. Đằng sau vẻ khắc nghiệt và cộc cằn ấy, Stefan thoáng nhận thấy một điều gì đó, một nỗi niềm trầm mặc, có lẽ là gánh nặng của ký ức hoặc những điều khó nói.
Stefan nói, giọng điệu lịch sự nhưng không quá khách sáo:
- Vâng. Vậy tôi sẽ không làm phiền ông sửa xe nữa, thưa ông.
Damaso không trả lời ngay. Anh chỉ cúi đầu xuống, tập trung vào việc của mình. Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng leng keng của những dụng cụ va chạm vào nhau, và âm thanh khe khẽ của gió lướt qua tán cây. Ánh nắng vàng óng ánh rọi xuống đôi tay rám nắng đang làm việc, khiến mọi thứ trở nên vừa bình dị, vừa mang một nét đẹp kỳ lạ của những người lính thầm lặng trong cuộc chiến tranh tàn khốc.
Stefan tựa người vào bức tường, khoanh tay trước ngực, mắt dõi theo từng cử chỉ của Damaso. Anh thầm nghĩ:
"Đây chính là người mà Cecylia đã từng yêu. Thật khó tưởng tượng họ từng thuộc về nhau. Có lẽ người đàn ông này giỏi cất giấu những câu chuyện của riêng mình. Chắc chắn, anh ta không phải chỉ là một thành viên đội liên lạc bình thường."
Trong lúc chờ đợi Damaso sửa xe, Stefan đứng dựa lưng vào bức tường của tòa nhà, ánh mắt dõi theo con đường vắng lặng. Anh lặng lẽ quan sát những hàng cây hai bên đường, lá xào xạc trong cơn gió nhẹ, mang lại cảm giác bình yên giả tạo giữa lòng thành phố Warszawa đang bị chiến tranh bủa vây. Một tiếng động cơ trầm đục phá vỡ sự yên tĩnh. Một chiếc xe chở hàng cũ kỹ, màu sơn bạc phếch, chạy từ xa tới rồi quẹo vào nhà kho bên cạnh.
Stefan nhướng mày tò mò, nhưng ngay lập tức chú ý đến một bóng người bước ra khỏi nhà kho. Władysław, miệng ngậm điếu thuốc, đôi mắt nheo lại đầy vẻ kiêu ngạo như thường lệ, tiến lại gần. Anh ta nhếch mép chào hỏi, giọng điệu kéo dài đầy vẻ thân quen nhưng không kém phần châm chọc:
- Chào chú em. Chú đã nhận được điện tín quan trọng chưa?
Stefan gật đầu, đáp lại một cách lịch sự:
- Nhận được rồi. Nhưng anh vừa lái xe đi đâu vậy?
Władysław rút điếu thuốc ra khỏi miệng, nhả ra một luồng khói tròn như thể cố ý phô trương, rồi trả lời với vẻ tự mãn:
- À, suýt quên khoe với chú. Thật ra vai trò của anh trong tổ chức này rất quan trọng đấy.
Stefan nhướng mày, cố nén cười trước thái độ huênh hoang của anh họ.
- Quan trọng thế nào? Không lẽ anh là lãnh đạo ngầm của tổ chức à?
Władysław bật cười ha hả, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú trước câu nói đùa của Stefan. Anh ta hạ giọng, khoát tay như thể tiết lộ một bí mật lớn:
- Không phải lãnh đạo, nhưng cũng không kém phần quan trọng đâu. Anh là người vận chuyển hàng hóa. Công việc này không chỉ nguy hiểm mà còn đòi hỏi sự thông minh và táo bạo đấy.
Stefan nghiêng đầu, đôi mắt lộ vẻ tò mò pha chút ngưỡng mộ.
- Thế những thứ anh vận chuyển là gì?
Władysław nhếch môi, ánh mắt ánh lên một vẻ tự hào kỳ lạ. Anh ta chỉ tay về phía kho hàng.
- Súng, lựu đạn, và một số vũ khí khác. Cậu không nghĩ chúng tôi chỉ gửi bánh ngọt và thư tình cho nhau, đúng không?
Câu nói khiến Stefan bật cười, nhưng sự kinh ngạc vẫn hiện rõ trên gương mặt anh. Anh hỏi tiếp, giọng nửa đùa nửa thật:
- Các anh định làm gì với chừng ấy vũ khí? Định tuyên chiến với cả quân đội Đức à?
Lúc này, Damaso đã đứng dậy sau khi sửa xong chiếc xe đạp. Anh ta chậm rãi xen vào cuộc trò chuyện, giọng nói bình thản nhưng có chút nghiêm trọng:
- Không phải tuyên chiến, mà là chuẩn bị cho một cuộc phản công. Hồng Quân đang tiến gần đến Warszawa. Chúng ta cần sẵn sàng phối hợp để đẩy lùi bọn phát xít ra khỏi thành phố này.
Stefan quay sang nhìn Damaso, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.
- Hồng Quân? Vậy tức là người Liên Xô sắp tấn công vào đây?
Władysław gật đầu, vỗ vai Stefan một cách thân mật.
- Đúng vậy, em họ. Nhưng anh nói cho chú nghe, đừng kỳ vọng nhiều vào chuyện họ là đồng minh.
Damaso đứng gần đó, không giấu được vẻ khó chịu khi nghe câu nói của Władysław. Anh ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua Władysław.
- Tại sao cứ phải giữ thái độ thù địch như thế? Người Nga đã đến để giúp chúng ta đánh đuổi bọn phát xít. Lẽ ra anh nên biết ơn thay vì nghi ngờ họ.
Władysław nhếch môi cười nhạt, nhả thêm một vòng khói rồi nói, giọng châm chọc nhưng không kém phần lý lẽ:
- Giúp chúng ta? Anh quên rồi sao, Damaso? Mấy năm trước chính họ đã ký hiệp ước với Đức để chia cắt đất nước này. Anh nghĩ họ thật sự đến đây chỉ vì lòng nhân đạo à?
Damaso nhíu mày nói, vẻ mặt lạnh như băng:
- Không phải ai cũng cay nghiệt như anh, Władysław. Nếu không có họ, chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội nào để đứng lên cả.
Nói xong, Damaso quay vào trong kho, kéo chiếc xe đạp ra, không nói thêm lời nào. Władysław nhìn theo bóng lưng của anh ta, ánh mắt pha lẫn chút phẫn nộ và bất mãn. Anh ta cúi xuống, rít một hơi thuốc thật sâu, rồi lẩm bẩm với Stefan:
- Tên cộng sản nhiệt thành. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu một ngày thấy hắn mặc quân phục Hồng Quân và đi cùng họ khi họ chiếm được thành phố này.
Stefan im lặng, không biết phải đáp lại thế nào. Trong khi đó, Damaso kéo ra một chiếc xe đạp cũ kỹ và dựng trước mặt Stefan. Chiếc khung xe sơn màu xanh nhạt đã bong tróc, bánh xe kêu cọt kẹt mỗi khi anh thử đạp thử vài vòng. Sau khi dựng lại bản đồ tốc ký được vẽ vội trên một mảnh giấy nhỏ, Damaso quay sang giải thích nhiệm vụ với giọng điệu nghiêm túc, ánh mắt sắc lạnh như muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc này:
- Bên trong mỗi tờ báo là những nội dung tuyên truyền của tổ chức, điện tín và các thông điệp mật. Nhiệm vụ của tôi và cậu là chuyển chúng đến đúng địa chỉ người nhận. Chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi, mọi thứ có thể đổ bể. Hiểu chứ?
Stefan nhìn vào bản đồ, cảm nhận được áp lực từ ánh mắt Damaso. Anh cố giữ vẻ điềm tĩnh, gật đầu.
- Tôi hiểu rồi. Nhưng… nếu không may bị phát hiện thì sao?
Damaso nhíu mày nói, giọng càng thêm cứng rắn:
- Thì cậu phải giữ bình tĩnh. Đừng để chúng nghi ngờ. Nếu cần thiết, cứ bỏ lại túi báo mà chạy, tính mạng quan trọng hơn. Nhưng nhớ rằng, càng nhiều bưu kiện đến đích, cơ hội của chúng ta càng lớn.
Władysław đứng tựa lưng vào tường gần đó, không bỏ lỡ cơ hội để thêm vào một lời cảnh báo hóm hỉnh nhưng không kém phần rùng rợn:
- Đúng thế, em họ ạ. Nhưng nếu bị bắt, anh khuyên chú nên chuẩn bị một câu chuyện thật hay để kể với bọn lính SS. Chúng nó thích mấy trò hù dọa lắm đấy.
Stefan nhìn Władysław, một nụ cười gượng gạo thoáng hiện trên môi.
- Câu chuyện thế nào thì đủ hay để thoát thân nhỉ?
Władysław nhún vai, rít một hơi thuốc rồi nhả khói ra đầy vẻ bất cần.
- Tùy chú thôi. Nhưng anh nghĩ, nói mình là một tay lơ ngơ bị lạc đường cũng không phải là ý tồi. Chỉ cần đừng nhìn quá căng thẳng là được.
Damaso cắt ngang, giọng vẫn điềm tĩnh nhưng không giấu nổi sự mất kiên nhẫn:
- Đừng nghe anh ta, Stefan. Tập trung vào nhiệm vụ. Đây không phải trò đùa.
Władysław nhếch mép, giơ hai tay lên như muốn nói rằng mình đầu hàng trước sự nghiêm túc của Damaso.
- Được rồi, được rồi. Tôi chỉ đùa chút thôi mà.
Rồi anh ta tiến lại gần Stefan, vỗ vai cậu em họ với vẻ thân tình.
- Chúc may mắn, nhóc. Nhưng nhớ là đừng làm anh phải đi nhận xác chú nhé.
Stefan cười trừ, không biết nên đáp lại lời nói nửa thật nửa đùa ấy thế nào.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cả Stefan và Damaso cùng leo lên xe đạp. Damaso dẫn đầu, với dáng ngồi thẳng tắp, đôi chân khỏe khoắn đạp những vòng xe đều đặn. Cả hai đi ra ngoài con đường lớn, nơi ánh nắng gay gắt đang chiếu xuống tạo thành những vệt sáng vàng rực trên mặt đường lát đá.
Đến giao lộ, Damaso dừng lại, quay sang nhìn Stefan lần cuối trước khi họ chia tách để thực hiện nhiệm vụ.
- Nhớ cẩn thận. Cậu đi hướng này, tôi đi hướng kia. Chúng ta sẽ gặp lại ở đây vào lúc hoàng hôn. Nếu không thấy tôi, cứ về "chái nhà bí mật" và báo cho Cecylia. Rõ chưa?
Stefan gật đầu đáp, giọng không giấu được sự lo lắng:
- Rõ rồi. Anh cũng cẩn thận nhé.
Damaso không nói gì thêm, chỉ gật nhẹ đầu rồi đạp xe đi. Stefan nhìn theo bóng dáng anh, cảm thấy trong lòng có chút gì đó vừa khâm phục vừa áp lực. Khi bóng Damaso khuất xa, anh hít một hơi thật sâu, tự nhủ với bản thân:
"Thôi nào, Stefan. Chỉ là giao báo thôi mà."
Với suy nghĩ ấy, Stefan bắt đầu đạp xe, bánh xe phát ra tiếng cọt kẹt đều đặn hòa cùng âm thanh nhịp nhàng của trái tim anh đang đập dồn. Những con đường lát đá của Warszawa hiện lên trong mắt anh với những hình ảnh vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm. Các khu phố sầm uất với cửa hiệu trang trí bắt mắt nằm kề bên những ngõ hẻm tối tăm và tĩnh lặng, tất cả đều chìm trong bầu không khí căng thẳng, như một màn sương vô hình bao trùm lên thành phố đang rệu rã bởi chiến tranh.
Stefan khéo léo di chuyển từ đường lớn sang các ngõ hẻm, tránh né ánh mắt soi mói của lính SS. Những người lính này, lẽ ra phải tập trung vào việc giữ an ninh hoặc chuẩn bị rút quân trước sự đe dọa từ Hồng Quân, lại tụ tập trong các nhà hàng, nhà hát, hoặc rạp chiếu bóng để giải trí. Họ cười đùa, uống bia và hút thuốc như thể chiến tranh chỉ là một cơn ác mộng mờ nhạt mà họ có thể quên đi khi đóng cửa bên trong những tòa nhà xa hoa.
Stefan quan sát điều này từ xa, lòng dấy lên một cảm giác vừa bất an vừa khó hiểu. Tại sao họ lại thờ ơ đến vậy? Anh không có câu trả lời, nhưng không để mình mải mê suy nghĩ quá lâu. Nhiệm vụ quan trọng hơn, và mọi thứ khác có thể chờ.
Từng gia đình người Ba Lan mà anh tìm đến đều mở cửa đón anh trong im lặng. Họ biết anh là thành viên mới của tổ chức, biết anh đang liều mạng để mang những thông điệp này đến tay những người cần chúng. Những ánh mắt họ dành cho anh vừa lo lắng vừa cảm thông. Nhiều người thì thầm cảnh báo anh về những địa chỉ khó khăn, những nơi có thể tiềm ẩn nguy hiểm: lính SS tuần tra thường xuyên, hoặc những người hàng xóm không đáng tin. Nhưng tất cả đều nhận lấy những tờ báo một cách trân trọng, như thể mỗi tờ giấy ấy là một mảnh hy vọng le lói giữa bóng tối chiến tranh.
Khi ánh nắng chiều tà bắt đầu nhuộm vàng những con phố, Stefan gần như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Những tờ báo cuối cùng đã được giao đi một cách an toàn, và anh thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Chỉ còn một tờ báo duy nhất chứa bức điện cuối cùng. Anh quyết định tạt vào một con hẻm nhỏ để kiểm tra kỹ địa chỉ ghi trên bức điện.
Con hẻm hẹp và tối, những bức tường cũ kỹ phủ đầy rêu phong và ám bụi thời gian. Không khí nơi đây ẩm thấp, mùi ẩm mốc pha lẫn với hương vị khói thuốc mờ nhạt từ xa vọng lại. Ánh sáng le lói từ một ngọn đèn đường phía cuối hẻm chỉ đủ soi rọi bóng dáng của chính anh trên mặt đất. Stefan dựng xe, cẩn thận mở tờ báo ra, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi những con chữ trên bức điện hiện lên trước mắt:
"Dinh thự của thân vương Viktor von Königstein…"
Stefan nhẩm đọc lại một cách chậm rãi, từng từ như vang vọng trong đầu anh. Đôi mắt anh nheo lại, cố nhớ lại hình ảnh của tòa dinh thự sáng nay. Đó có phải là cung điện xa hoa mà anh đi ngang qua, với những bức tường cao bao quanh và cánh cổng sắt nặng nề, được vây quanh bởi một đống lính Đức? Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh khi nghĩ đến điều đó.
Anh lẩm bẩm, như muốn trấn an chính mình:
- Có lẽ không phải đâu… Nhưng nếu đúng là nó, thì tại sao? Tại sao tổ chức lại chọn nơi đó để gửi điện tín?
Những câu hỏi cứ xoáy vào tâm trí anh, không có lời giải đáp. Anh đứng yên một lúc, ngón tay siết chặt tờ giấy nhỏ như thể sợ nó biến mất. Xung quanh, bầu không khí dường như đặc quánh lại, chỉ còn tiếng gió nhẹ lùa qua con hẻm vắng. Bức điện cuối cùng. Địa chỉ nguy hiểm nhất. Stefan hít sâu một hơi, tự nhủ với chính mình:
- Phải giao đến nơi. Đây là trách nhiệm của mình.
Nhưng khi Stefan vừa chuẩn bị leo lên xe đạp thì bất ngờ, một tiếng nổ chát chúa vang lên xé toạc không gian tĩnh mịch. Âm thanh sắc lạnh và dữ dội đến mức làm anh giật nảy, lập tức nhảy khỏi xe, lui nhanh vào bóng tối của con hẻm để ẩn náu. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, từng hơi thở nặng nề như vừa bị bóp nghẹt.
Stefan ép lưng vào tường, cố giữ bình tĩnh trong khi mắt đảo nhanh quanh khu vực. Anh nhận ra tiếng nổ đó là tiếng súng - một âm thanh không lạ gì trong thành phố dưới ách chiếm đóng, nhưng mỗi lần nghe thấy vẫn khiến người ta rùng mình. Anh liếc xuống tờ báo và phong thư còn cầm trong tay, nhanh chóng kẹp chúng lại gọn gàng rồi nhét vào túi.
Bên ngoài con hẻm, đường lớn trở nên náo loạn với âm thanh của những bước chân và tiếng cười rộ lên đầy khinh bỉ. Tiếng cười đó không phải của niềm vui, mà của sự tàn nhẫn và độc ác - thứ chỉ có thể xuất hiện từ những kẻ đang say sưa quyền lực và máu lạnh.
Stefan chậm rãi nhích người lên, nấp sau mép tường để quan sát tình hình. Giữa phố, một nhóm sĩ quan và lính SS đang vây quanh một người đàn ông. Họ mặc đồng phục đen bóng, đôi ủng cao đập xuống mặt đường lát đá vang dội. Tay súng trong nhóm đó - kẻ vừa nổ phát súng khi nãy đứng giữa, khẩu Luger còn bốc khói nhẹ trên tay.
Người đàn ông bị bắt giữ cúi gằm mặt, tóc sẫm màu rũ xuống che một phần khuôn mặt nhợt nhạt. Bộ quần áo anh ta mặc trông bình thường, chẳng khác gì người dân Đức hay Ba Lan trong thành phố, nhưng sự run rẩy trong từng cử chỉ đã tố cáo tất cả. Hai tay anh ta siết lại thành nắm đấm, cố kìm giữ một thứ gì đó, có lẽ là nỗi sợ hãi, có lẽ là lòng tự trọng.
Stefan căng tai lắng nghe những tiếng nói lẫn lộn trong nhóm sĩ quan và lính SS. Sau vài phút, qua những lời chế nhạo cay độc, anh cũng hiểu ra. Người đàn ông đó là một người Do Thái, bị tố giác bởi một kẻ hèn hạ nào đó, kẻ đã bán đứng anh ta để đổi lấy sự an toàn hoặc chút lợi ích nhỏ nhoi trong thời loạn lạc.
- Thế là xong đời tên Do Thái bẩn thỉu đó rồi.
Một người qua đường thốt lên. Giọng nói đầy mỉa mai xen lẫn sự thờ ơ, như thể cái chết của một con người chỉ là chuyện nhỏ nhặt giữa thời buổi hỗn loạn này.
Nghe những lời ấy, Stefan cảm thấy một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh liếc sang những người đi đường khác - có kẻ tò mò dừng lại nhìn, có kẻ vội vã rời đi như thể sợ bản thân cũng bị cuốn vào cảnh tượng này. Nhưng không ai dám làm gì. Họ đều biết rõ số phận của người Do Thái khi bị phát hiện: cái chết là điều không thể tránh khỏi, trừ khi họ gặp được những người đủ dũng cảm và công chính để giúp đỡ.
Một tên lính bật lên lời cười cợt:
- Chúng ta bắt được một tên quái vật Do Thái. Thật tuyệt vời! Heil Hitler!
Cả bọn giơ tay chào kiểu La Mã rồi quay sang bàn bạc với nhau như thể đang nghĩ trò tiêu khiển mới. Một tên khác nói bằng giọng giả vờ cân nhắc:
- Bắt nó về trại thì quá dễ đoán. Hay là thử xem nó có gì thú vị đi?
- Được đấy!
Những tiếng hô tán đồng nổi lên. Bọn chúng quyết định bày trò nhục nhã: ép người đàn ông phải cởi bỏ từng mảnh quần áo trên người. Ban đầu anh ta từ chối, toàn thân run bần bật, ánh mắt không còn chút sự sống, nhưng khi chúng đe dọa rằng nếu không làm, hai người em của anh ta cũng sẽ phải gánh chịu chung số phận, anh ta buộc phải khuất phục.
Chiếc thắt lưng da rơi xuống đất, rồi đến quần dài và quần lót. Tấm áo cuối cùng trên cơ thể anh ta bị giật bỏ như một miếng vải rách vô dụng. Anh đứng đó, không còn gì ngoài chính bản thân, trần trụi trước những kẻ nhân danh quyền lực mà tước đi cả nhân tính.
Những tiếng cười gằn vang lên. Chúng nhìn anh, không phải như một con người, mà như một vật thể lạ cần bị mổ xẻ, cần bị chế nhạo. Mỗi lời bình phẩm như những vết dao, lột từng mảnh da tôn nghiêm còn sót lại. Chúng chỉ vào làn da anh - rám nắng vì những ngày trốn chạy trong bụi bờ. Chúng soi mói những đường gân hiện rõ qua thân hình gầy guộc, như thể muốn bóc trần từng thớ thịt dưới đó. Nhưng thứ chúng chế nhạo nhiều nhất là dấu ấn của niềm tin trên cơ thể anh - vết tích mà truyền thống Do Thái đã đặt lên từ khi anh còn là một đứa trẻ sơ sinh.
Anh đứng đó, thân thể như một bức tượng câm lặng nhưng đôi mắt lại rực cháy những tia lửa của nỗi uất hận. Đâu đó trong tâm trí, anh nhớ lại lời dạy của dân tộc mình, rằng họ là con cháu của tổ phụ Abraham và chính thất Sarah - dân riêng của Chúa. Nhưng tại sao bây giờ, trong cơn hoạn nạn, những kẻ cầm quyền lại không nhìn thấy điều thiêng liêng ấy?
Trong đám lính SS, có một gã sĩ quan trẻ nổi bật lên với sự trầm lặng kỳ lạ, không giống những tên đồng nghiệp xung quanh đang cười đùa, chỉ trỏ và khoe khoang sự tàn bạo của mình. Hắn có mái tóc nâu, đôi mắt xanh sáng rực như ánh lửa và một thân hình béo tốt, không giống những tên lính khác - gầy gò, hung hãn. Hắn bước lên từ phía sau đám đồng bọn, từng bước đi chậm rãi, như thể không vội vã gì trong một thế giới đã quen với máu và chết chóc. Hắn tiến lại gần người đàn ông Do Thái, giờ đây đang quỳ gối, đầu cúi xuống, đôi tay nắm chặt lại, thân thể trần trụi run rẩy như một cơn gió yếu ớt đang quật vào đá tảng.
Stefan chỉ có thể nhìn qua một khe hở trong bóng tối, đôi mắt anh mở to, cổ họng nghẹn lại. Viên sĩ quan đó cúi xuống gần người đàn ông, nói gì đó, một lời thì thầm không thể nghe thấy, nhưng có vẻ như đó là một lời gì đó khắc nghiệt và lạnh lùng. Người đàn ông Do Thái, dù không thể nhìn rõ, nhưng từ ánh sáng mờ ảo trên mặt đường, Stefan có thể thấy rõ những nếp nhăn trên khuôn mặt của anh ta, như một bức tranh khổ nạn đang dần vỡ vụn. Một khoảnh khắc yên lặng bao trùm, rồi viên sĩ quan đứng dậy, quay lại phía đồng đội, nở một nụ cười nham hiểm. Nụ cười đó không phải của niềm vui, mà là của một kẻ vừa thực hiện xong một trò chơi dã man, một trò chơi mà con người không có quyền tham gia.
Hắn cất tiếng, giọng lạc điệu, như thể đang bình phẩm về một thứ đồ vật vô tri:
- Bọn đàn ông Do Thái, kẻ nào cũng đều như nhau cả, đều cắt bì ngay từ khi còn mặc tã. Thật thô tục và quái đản có phải không?
Bọn lính xung quanh cười lớn, sự đồng tình và cổ vũ vỡ òa như thể chúng vừa được tham gia vào một nghi thức thiêng liêng, một nghi thức của sự ghê tởm. Stefan nghe thấy tiếng hoan hô vang vọng, mỗi tiếng cười như xé nát tâm trí anh, nhưng anh không thể quay đi. Anh bị giữ lại bởi một sự ghê tởm không sao tả nổi.
Viên sĩ quan, sau khi thấy sự vui sướng của bọn đồng đội, lấy khẩu súng ngắn từ bên hông ra, một hành động lạnh lùng, không chút do dự. Stefan nhìn thấy khẩu súng lóe lên trong ánh sáng lờ mờ của buổi sớm chiều, và rồi một tiếng nổ vang lên, trống rỗng, như sự kết thúc của một điều gì đó rất lớn lao. Tiếng súng ấy như cắt xuyên qua không khí, làm vỡ tan mọi hy vọng, làm sụp đổ cái thế giới mà Stefan từng mơ ước.
Anh nghe rõ tiếng thân thể người đàn ông ngã xuống, một tiếng "rầm" khô khốc như một cây cột đổ sập trong đêm tối. Tiếng cười vẫn không ngừng, vọng lại từ phía đám lính SS, như thể chúng đang thưởng thức một màn kịch đã được dàn dựng sẵn, một trò chơi không còn ai là người. Stefan nhắm mắt lại, cổ họng anh nghẹn lại, tim đập mạnh đến mức như muốn phá vỡ lồng ngực. Những hình ảnh ấy, những tiếng cười ấy, tất cả như đang xoáy vào tâm trí anh, khiến anh không thể dừng lại được.
Anh quay đầu nhanh chóng, như một phản xạ vô thức, leo lên xe đạp và phóng đi, lòng trống rỗng, cơ thể như bị đè nén dưới một tảng đá nặng. Anh không muốn nhìn lại, không muốn đối diện với cái xác của người đàn ông ấy, không muốn đối diện với sự thực phũ phàng rằng trong thế giới này, mạng sống con người đã trở nên rẻ mạt, và kẻ tàn bạo sẽ luôn được phép tồn tại, mặc dù những gì họ làm không phải là sống. Cơn gió lạnh quất vào mặt anh khi anh đạp xe qua những con phố vắng, nhưng nó không thể xua đi được cái cảm giác tội lỗi đang lớn dần trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro