Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Tử Đạo

Sau đêm mưa đầy biến động ở ngân hàng Wiater, Faustyna dường như không còn nói chuyện với Franz thêm lần nào nữa. Cô cố gắng tránh xa anh, như thể khoảng cách ấy là cách duy nhất để chuộc lại sai lầm của mình. Trong lòng cô ngập tràn cảm giác hổ thẹn và hối hận. Cô tự trách bản thân vì đã không thể kiềm chế được ham muốn nhất thời, để rồi lạc lối trong nụ hôn ấy - một khoảnh khắc vừa ngọt ngào vừa đắng cay. Tránh mặt Franz, đối với cô, là cách duy nhất để ngăn chặn trái tim mình không trượt dài vào những cảm xúc hỗn loạn, để giữ lại chút tự tôn cuối cùng.

Nhưng lý trí của cô lại không phải lúc nào cũng thắng thế trước những cơn sóng lòng. Cũng có những đêm dài, Faustyna cảm thấy mình như bị hút về phía anh bởi một sức mạnh vô hình. Nỗi nhớ Franz không thể bị ngăn cản, và cô không ít lần đấu tranh giữa việc rời đi hay đến gần anh hơn. Một tối nọ, không thể chịu nổi sự thôi thúc trong lòng, cô đã để mặc trái tim mình dẫn lối. Cô bước đến chỗ anh trong im lặng, với trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. 

Khi tới gần, Faustyna thấy anh đang ngồi ở góc phòng. Anh vẫn như vậy - trầm lặng, điềm đạm, khuôn mặt anh sáng lên dưới ánh đèn dầu vàng nhạt. Trên bàn là một cuốn kinh mở sẵn, bên cạnh đó là một lá thư đang viết dở. Franz vẫn luôn dành thời gian buổi tối của mình để cầu nguyện, viết thư hoặc ngẫm nghĩ về những điều mà chỉ anh mới biết. Cạnh anh, Edith Stein đang nằm trên chiếc giường thấp. Chiếc áo măng tô của Franz được đắp nhẹ lên người cô ấy như một lời nhắc nhở rằng anh luôn quan tâm và bảo vệ Edith, dù trong hoàn cảnh khốn cùng nhất. 

Faustyna đứng lặng lẽ ở đó, cảm thấy trái tim mình ứa máu từng giọt một. Franz đã ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt anh dịu dàng nhưng xa cách, không hề chứa chút gợn sóng nào. Nhưng anh không nói gì, cũng không có ý định hỏi cô về đêm mưa hôm ấy - về nụ hôn mà cô đã trao anh trong một phút không kìm nén được bản thân. Anh cư xử như thể chuyện đó chưa từng xảy ra, như thể đó chỉ là một giấc mơ mờ nhạt, không đáng để nhớ đến. 

Sự thờ ơ ấy, sự im lặng ấy, như từng nhát đinh đóng vào trái tim của Faustyna. Cô muốn hét lên, muốn phá vỡ bức tường vô hình giữa hai người. Bao nhiêu cảm xúc bị kìm nén trào dâng, và trong giây phút yếu lòng, cô thầm nghĩ:

"Hãy nhớ lại đi, Franz! Hãy nhìn em, đừng quay đi như thế nữa. Em đã yêu anh - yêu anh hơn bất cứ thứ gì trên đời. Em không thể giữ im lặng được nữa. Còn anh, anh cảm thấy thế nào? Có bao giờ anh nghĩ đến em, dù chỉ một chút thôi?"

Nhưng Faustyna không thể nói ra điều đó. Cô không đủ can đảm để phá vỡ sự im lặng an toàn giữa hai người. Ai mà biết được, nếu cô thực sự thổ lộ, Franz sẽ nghĩ cô là người như thế nào? Có thể anh sẽ thấy cô phiền phức, một kẻ cứng đầu đang cố chen chân vào mối quan hệ giữa anh và Edith - người mà anh đã dành trọn trái tim mình. Hoặc tệ hơn, anh sẽ nghĩ cô là một người phụ nữ tuyệt vọng, một kẻ không có gì trong tay đang tìm kiếm một chỗ dựa để thoát khỏi hoàn cảnh bấp bênh của chính mình.

Cô nhìn Edith - người phụ nữ đang say giấc dưới chiếc áo măng tô của Franz. Edith dường như là hình mẫu hoàn hảo trong mắt mọi người. Cô ấy từng có một gia đình hạnh phúc, từng có một cuộc sống đáng ngưỡng mộ trước khi chiến tranh tàn phá tất cả. Dù bây giờ Edith phải sống trong cảnh tù đày, cô ấy vẫn toát lên sự kiêu hãnh và phẩm giá mà Faustyna cảm thấy mình không bao giờ có được. Còn cô, cô là ai? Một người phụ nữ nghèo khó, không gốc gác, không gì cả. Ngay cả khi cô dấn thân hết mình vào cuộc chiến, liệu có ai ghi nhận những gì cô làm? Liệu có gì thay đổi không? Hay cuối cùng cô vẫn chỉ là một cái bóng mờ nhạt, chẳng ai nhớ đến?

Faustyna khẽ trút một hơi thở dài. Cô không muốn nghĩ thêm về Franz, về những cảm xúc hỗn loạn và đầy khổ sở mà anh đã mang đến cho cô. Cô muốn tạm quên đi tất cả - những ánh mắt xa cách, những lời nói lạnh nhạt và cả cái cảm giác bị bỏ rơi trong tình yêu đơn phương. Bên ngoài, bầu trời đã ngả sang màu xám tro, bóng tối dần buông xuống phủ kín khắp tu viện. Không có nhiệm vụ nào để làm trong buổi chiều tĩnh mịch này, cô quyết định bước vào phòng kho để tìm kiếm một việc gì đó giết thời gian. 

Phòng kho là nơi ít ai lui tới, không gian tối tăm, ẩm mốc và im lặng đến rợn người. Mùi bụi bặm và gỗ cũ xộc vào mũi ngay khi Faustyna bước chân vào trong. Cô vươn tay lấy một ngọn nến từ chiếc giá treo gần đó, châm lửa, rồi nhấc nó lên soi đường. Ánh sáng leo lét của ngọn nến tạo nên những cái bóng kỳ quái trên tường, khiến căn phòng càng thêm vẻ âm u, bí ẩn. Faustyna cẩn thận di chuyển qua những giá kệ chứa đầy đồ vật cũ kỹ - những thứ dường như đã bị lãng quên từ rất lâu. 

Bất chợt, cô dừng lại khi ánh nến phản chiếu một hình ảnh lạ. Đó là một chiếc gương lớn, cũ kỹ, với khung gỗ chạm trổ cầu kỳ nhưng đã nứt nẻ theo thời gian. Faustyna không biết tại sao trong tu viện này lại có một chiếc gương lớn như vậy, nhưng cô không để tâm. Điều duy nhất thu hút cô lúc này chính là hình ảnh của chính mình trong gương. 

Dưới ánh sáng chập chờn của ngọn nến, khuôn mặt của Faustyna hiện lên trong gương, xinh đẹp và kiều diễm đến lạ kỳ. Cô đưa tay phủi nhẹ lớp bụi dày bám trên bề mặt kính, để ánh sáng có thể chiếu rõ hơn. Những đường nét dịu dàng của khuôn mặt cô dường như trở nên sắc sảo hơn trong ánh sáng vàng nhạt. Mái tóc buông xõa hơi rối bồng bềnh như một dòng suối mềm mại, đôi mắt ánh lên vẻ trầm buồn nhưng sâu thẳm và cuốn hút. Chiếc cổ thon dài, gò má nhô cao và đôi môi khô khốc nhưng mang nét thanh thoát và quyến rũ kỳ lạ - tất cả như tạo nên một bức tranh hoàn mỹ. 

Faustyna chăm chú nhìn vào bóng hình ấy, một cảm giác tự hào lạ lẫm dâng lên trong lòng. Đây là lần đầu tiên, sau bao nhiêu năm sống trong những biến loạn và đau khổ, cô thấy mình thực sự xinh đẹp. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, rồi mỉm cười - một nụ cười tinh nghịch, khoái trá và đầy mê hoặc. Cô thì thầm với chính mình như để khẳng định điều đó:

"Phải vậy, dù sao thì mình vẫn là một người có nhan sắc."

Cô biết rằng người ta có thể khinh thường xuất thân của cô, có thể chê bai hoàn cảnh nghèo khó của cô, nhưng không ai có thể phủ nhận được vẻ ngoài ưa nhìn mà Chúa đã ban cho cô. Đó là một ân điển, một món quà mà cô chưa bao giờ thực sự trân trọng. Vậy tại sao cô lại phải tự ti? Tại sao phải để những lời bàn tán hay ánh mắt lạnh lùng của người khác làm mình đau khổ? 

Cô nghĩ về Franz. Đúng, anh có thể thờ ơ, có thể không đáp lại tình cảm của cô. Nhưng cô đã dũng cảm thể hiện trái tim mình, cô đã không ngần ngại trao cho anh nụ hôn, hành động ấy đã nói lên tất cả. Và bây giờ, cô không muốn mãi đoán già đoán non về những suy nghĩ của anh. Cô cần một câu trả lời rõ ràng. 

Faustyna nhìn lại mình trong gương lần nữa. Đôi mắt cô ánh lên sự kiên định. Cô không muốn lãng phí thêm thời gian để tự dằn vặt bản thân. Trong chiến tranh, sự sống mong manh như một ngọn nến trước cơn gió lùa. Mỗi ngày trôi qua đều có thể là ngày cuối cùng. Nếu cô không nhanh chóng làm rõ cảm xúc của Franz, có thể cô sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để biết anh thực sự nghĩ gì. 

Cô hít một hơi thật sâu như để lấy thêm can đảm. Cô tự nhủ:

"Mình sẽ tìm gặp anh ấy."

Dù câu trả lời của Franz là gì, dù anh có thương hại cô hay hoàn toàn từ chối, cô cũng muốn biết sự thật. Cô không muốn sống trong tiếc nuối, không muốn để tình cảm của mình trở thành một bí mật chôn sâu trong lòng mãi mãi. 

Faustyna dập ngọn nến, để bóng tối nuốt chửng căn phòng một lần nữa. Cô khẽ xoay người, định rời khỏi phòng kho để trở lại với thực tại bên ngoài. Nhưng đúng lúc ấy, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, và ánh sáng từ hành lang lướt qua khe cửa trước khi bị bóng tối che khuất. 

Cô chưa kịp bước ra thì một dáng người hiện ra ngay trước mặt. 

- Faustyna? Thật tốt quá, bà đây rồi! 

Chất giọng quen thuộc vang lên, trầm ấm mà đanh thép như kim loại đang ngân rung trong gió lạnh. Trong bóng tối nhập nhoạng, cô nhận ra Franz - người đàn ông mà cô vừa quyết tâm sẽ đối diện nhưng không ngờ lại gặp trong tình cảnh bất ngờ thế này. Khuôn mặt anh, dù chỉ được chiếu sáng lờ mờ nhưng vẫn hiện rõ vẻ mừng rỡ, như thể anh đã mong chờ khoảnh khắc này từ lâu. 

Faustyna đứng khựng lại, cả người cứng đờ. Một nụ cười gượng gạo thoáng qua môi cô, nhưng cô không thốt nổi một lời nào. Tâm trí cô rối bời. Tất cả sự tự tin vừa mới dâng lên trong phòng kho này phút trước giờ đây tan biến như khói sương. 

Franz nhìn cô chăm chú như đang tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt của cô. Rồi bất ngờ, anh nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đẩy cô lùi vào phòng, đóng cửa lại sau lưng. 

- Chúng ta cần nói chuyện, Faustyna. 

Anh đứng yên trước mặt cô, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc nhưng cũng đầy phân vân, như thể đang cố tìm cách bày tỏ điều gì khó nói. Còn Faustyna, cô chỉ lặng lẽ đứng đó, trái tim đập mạnh đến mức cô sợ anh sẽ nghe thấy. Cô cất tiếng hỏi, giọng như đang thì thầm:

- Có chuyện gì vậy, thưa ông?

- Chuyện của đêm hôm đó, Faustyna… Ở ngân hàng Wiater… Tôi cần biết. Tôi muốn hiểu vì sao bà lại làm như vậy. 

Đôi mắt anh chiếu thẳng vào mắt cô như muốn xuyên qua lớp vỏ bọc mà cô đang cố dựng lên. Faustyna cảm thấy mặt mình nóng bừng, và mọi lời lẽ cô định sẵn trong đầu từ trước bỗng dưng biến mất. Cô cúi đầu, đôi tay nắm chặt vào nhau, không dám đối diện với ánh mắt ấy. Cô thì thầm, giọng run rẩy:

- Tôi... Tôi không biết phải nói thế nào...

Franz tiến thêm một bước, khiến khoảng cách giữa hai người trở nên gần hơn. Anh cúi nhẹ đầu xuống để nhìn vào khuôn mặt cô và nói, giọng trở nên khẩn thiết:

- Làm ơn, Faustyna. Hãy cho tôi một lời giải thích. Tôi đã nghĩ về chuyện đó không biết bao nhiêu lần. Nụ hôn ấy... Nó là gì? Nó có ý nghĩa gì với bà? 

Trái tim cô như thắt lại. Anh đang tìm kiếm câu trả lời, và cô biết mình không thể tiếp tục lảng tránh nữa. Lấy hết can đảm, Faustyna ngẩng đầu lên, đôi mắt cô chạm vào ánh mắt của anh. 

- Đó là vì… tôi yêu ông, Franz. 

Câu trả lời của cô nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt. Lời bày tỏ tình yêu của Faustyna dường như làm không khí trong căn phòng trở nên ngưng đọng. Lúc này, giữa không gian mờ tối, nơi chỉ có hai người, mọi thứ xung quanh như mờ nhạt dần. Những âm thanh của cuộc sống bên ngoài - tiếng gió rít qua hành lang, tiếng sột soạt của một con chuột nhỏ nào đó trong góc phòng đều biến mất, nhường chỗ cho nhịp đập gấp gáp của hai trái tim và hơi thở nặng nề. Họ đứng đó, đối diện nhau, giữa những bức tường âm u của căn phòng kho cũ, giống như hai nhân vật bị định mệnh nhốt chung trong một vở kịch đầy đau khổ và khát vọng. 

Franz không nói gì ngay lập tức. Anh vẫn nhìn Faustyna chằm chằm, đôi mắt anh như muốn soi thấu tâm can cô. Ánh sáng từ ngoài khe cửa hắt lên khuôn mặt anh, vừa làm sáng bừng những đường nét mạnh mẽ, vừa khiến biểu cảm của anh trở nên khó đoán. Trong khoảnh khắc đó, Franz trông vừa như một người đàn ông đang bị xé toạc bởi mâu thuẫn, như một người lính đang cố giữ vững sự điềm tĩnh trước bão tố. 

Faustyna cảm thấy lồng ngực mình như bị ép chặt. Sự im lặng của anh là một lời đáp lại, nhưng là một lời đáp mà cô không thể nào hiểu được. Cô cảm thấy mình cần phải nói thêm, nếu không cô sẽ không bao giờ có cơ hội nữa. 

- Tôi đã yêu ông từ lúc chúng ta còn ở phố cổ, Franz ạ. Lúc ấy ông vẫn còn là tù binh, chưa phải là tình nguyện viên như bây giờ. Tôi yêu ông, vì tôi biết ông không phải là người xấu như những lời truyền miệng. Tôi nhận ra điều đó từ ánh mắt của ông, từ cách ông cư xử với những người khác, dù khi ấy ông cũng đang là một người bị áp bức. 

Cô ngừng lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng mình không vỡ òa. 

- Và tôi yêu ông nhiều hơn nữa… ngay sau khi ông cứu tôi ở bệnh viện dã chiến cũ. Ông đã dẫn dắt tôi vượt qua trận không kích ấy, bất chấp mọi hiểm nguy. Ông không cần phải làm vậy, nhưng ông đã làm, và tôi không thể nào quên được. 

Franz khẽ cau mày. Có điều gì đó trong mắt anh lóe lên - sự ngạc nhiên, hoặc có lẽ là cảm giác tội lỗi, trìu mến, hoặc thương hại. Faustyna không rõ. Cô vừa nhìn vào mắt anh vừa tiếp tục nói:

- Tôi biết... Tôi biết rằng ông có thể nghĩ tôi là một kẻ sỗ sàng, không biết liêm sỉ, vì những gì tôi đã làm trong đêm hôm đó. Nhưng tôi đã làm thế… là vì tôi yêu ông, Franz ạ. Tôi yêu ông rất nhiều, đến mức không thể kìm nén được. 

Cô cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Mắt cô nhòe đi, lệ từ từ lăn dài trên má. Cô muốn nói thêm, muốn bày tỏ nhiều hơn, nhưng không thể. Nỗi xúc động quá mãnh liệt khiến cô khuỵu xuống, đôi chân run rẩy không còn sức nâng đỡ. 

- Ôi, Faustyna, đừng khóc.

Anh nhẹ nhàng đỡ Faustyna đứng dậy, đôi bàn tay anh áp lên vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve để trấn an. Cử chỉ này vừa ân cần vừa thận trọng như sợ cô sẽ vỡ vụn nếu anh mạnh tay hơn. Faustyna cảm nhận được sự ấm áp từ anh, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác mơ hồ. Liệu sự dịu dàng này là vì tình yêu hay chỉ đơn thuần là lòng thương hại? 

Cô đưa tay lau vội đôi mắt đẫm lệ, cúi đầu tránh ánh mắt của anh, rồi khẽ nói, giọng đứt quãng: 

- Tôi xin lỗi, Franz ạ. Tôi… tôi không nên làm như thế. Tôi không nên chen vào giữa ông và bà Stein... Tôi biết tôi sai rồi. 

Franz nhíu mày, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc pha lẫn chút bất mãn. 

- Ôi, Faustyna, đừng nói như vậy! Bà không có lỗi gì cả. 

- Nhưng, Franz… 

Không để cô nói hết, Franz đưa một ngón tay lên môi cô, nhẹ nhàng chặn lại. 

- Đừng tự trách mình, Faustyna. Bà không làm gì sai cả. Và bà không cần phải xin lỗi tôi hay Edith. 

Faustyna ngước nhìn anh qua làn nước mắt vẫn chưa kịp khô. Nhưng trước khi cô có thể nói gì thêm, Franz tiếp tục: 

- Nghe tôi nói này. Bà là một người đặc biệt, Faustyna. Một người mạnh mẽ và dũng cảm, nhiều hơn bất cứ ai mà tôi từng gặp. Và tôi không muốn thấy bà tự làm khổ mình vì những suy nghĩ không đáng như thế. Đừng khóc nữa. Tôi không thể chịu nổi khi nhìn thấy bà đau lòng như vậy. 

Nói rồi, Franz nhẹ nhàng nghiêng người và đưa mu bàn tay gạt đi những giọt lệ còn sót lại trên gò má cô. Hành động của anh chậm rãi, cẩn thận, như thể mỗi giọt nước mắt đó là một viên pha lê dễ vỡ. Đôi mắt anh nhìn cô, đôi mắt xanh biếc tựa mặt hồ Synevyr, sâu thẳm và bình yên. Faustyna cảm nhận được sự chân thành và ấm áp lan tỏa từ cái nhìn ấy, như một cơn gió mát lành thổi qua sa mạc khô cằn trong lòng cô. 

Trong giây phút ấy, mọi lo lắng và sợ hãi dường như tan biến. Trái tim Faustyna nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô biết mình đã làm điều mà mình luôn mong muốn: bày tỏ tình cảm của mình, dù kết quả ra sao. Cô tự nhủ rằng, dù có phải nhận lấy sự từ chối cay đắng, cô vẫn sẽ không hối hận. Ít nhất, cô đã sống thật với lòng mình. 

Faustyna bạo dạn nắm lấy tay Franz, móng tay mềm mại cong lại trên da thịt anh. Cảm giác đó giống như một lời khẳng định, một sự đấu tranh để giữ lấy điều cô khao khát nhất. 

Cô thì thầm, ánh mắt quả quyết và chân thành, không còn vẻ né tránh:

- Franz, tôi đã yêu ông nhiều đến như thế này. Tôi yêu ông bằng tất cả trái tim và linh hồn của mình. Nhưng... Ông có chút tình cảm nào dành cho tôi không? Chỉ cần một chút thôi… tôi cũng muốn biết. 

Một lần nữa, cô cảm thấy bản thân thật quá sỗ sàng, trần trụi với những cảm xúc mà đáng ra không nên phô bày. Cảm giác hổ thẹn len lỏi trong lòng cô như những mũi kim châm nhỏ, nhưng giờ đây, cô chẳng còn đủ tỉnh táo để bận tâm đến nó. Mọi suy nghĩ của cô dường như cũng đang ngưng lại, treo lơ lửng, chỉ để chờ đợi câu trả lời từ Franz. 

Thế nhưng, Franz không trả lời. Anh không nói một lời nào, cũng không giải thích hay trốn tránh. Anh chỉ nhìn cô thật lâu, như thể đang muốn khắc ghi hình bóng cô vào sâu trong tâm trí mình. Và rồi, anh bước tới, đặt cả hai bàn tay lên vai cô, kéo cô sát lại gần hơn. Faustyna không kịp thở, không kịp phản ứng, khi anh cúi xuống và đặt lên môi cô một nụ hôn. 

Nụ hôn ấy dịu dàng như một cơn gió thoảng qua trong một ngày hè oi ả, nhưng cũng đong đầy sự quyết liệt ngầm ẩn. Nó không hề giống nụ hôn vội vàng mà cô đã trao cho anh trong đêm mưa ngày đó, nụ hôn mang theo nỗi sợ hãi và khao khát chưa thành hình. Nụ hôn này, dù bất ngờ, lại mang một ý nghĩa khác. Nó không phải là sự tò mò của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, mà là sự đồng cảm, sự gắn bó âm thầm mà cả hai đã không nhận ra trong những ngày tháng đầy khói lửa và chết chóc. 

Đôi môi anh áp vào môi cô, mềm mại nhưng săn chắc. Faustyna cảm nhận được sự ấm áp từ anh truyền sang như ánh sáng từ một đốm lửa giữa đêm tối lạnh lẽo. Cô run rẩy, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì cảm giác hạnh phúc dâng tràn như sóng vỗ. 

Franz kéo cô lại gần hơn nữa, áp ngực anh vào ngực cô. Qua lớp áo mỏng manh của cả hai, Faustyna có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, hòa cùng nhịp đập rộn ràng của trái tim cô. Cái nóng mùa hè bao trùm căn phòng nhỏ bé này, nhưng dường như sự gần gũi ấy đã khiến không gian thêm phần rực rỡ, như thể lửa cháy bùng lên từ chính họ. 

Đôi tay anh, ban đầu chỉ đặt nhẹ nhàng trên vai cô, giờ trượt xuống ôm trọn lấy eo cô, kéo cô vào một vòng tay không thể thoát ra. Anh hôn cô lâu hơn, sâu hơn, như thể anh đang muốn cô cảm nhận được tất cả những cảm xúc mà anh không thể nói thành lời. 

Faustyna cảm thấy cả người mình như tan chảy. Trong giây phút ấy, mọi thứ đều dừng lại. Không còn chiến tranh, không còn đau khổ, không còn Edith Stein hay những nỗi mặc cảm dằn vặt. Chỉ còn cô và anh, hai con người sống sót qua những mất mát và đau thương, tìm thấy nhau trong một khoảnh khắc bất chấp tất cả. Cô không chống cự, cũng không muốn chống cự. Thay vào đó, cô vòng tay qua cổ anh, áp sát hơn nữa vào anh, để cảm nhận trọn vẹn hơi thở, nhịp tim và cả hơi ấm từ cơ thể anh. Sự khao khát trong cô bừng lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, không chỉ là khát khao về thể xác, mà còn là khát khao được yêu, được chấp nhận và được thuộc về một ai đó. 

Đột nhiên, một âm thanh lớn vang lên, phá tan sự khoái lạc, mãnh liệt nhưng ngắn ngủi trong căn phòng. Faustyna giật nảy mình, Franz cũng ngay lập tức buông cô ra. Cả hai quay người về phía phát ra tiếng động, trái tim vẫn còn đập dồn dập bởi cảm xúc vừa nảy sinh. 

Ở ngay ngưỡng cửa, trong ánh sáng nhạt nhòa của đèn hành lang, hiện ra bóng dáng một người phụ nữ. Róża Grabowska đang đứng đó, đôi mắt mở lớn, tràn đầy kinh ngạc và phẫn nộ. Cô ta nhìn chằm chằm vào Franz và Faustyna như thể vừa chứng kiến một tội ác ghê tởm nhất. Trong giây phút ấy, sự căm ghét vốn đã âm ỉ trong lòng Róża như được thổi bùng lên, đốt cháy lý trí và nhấn chìm cô ta trong cơn cuồng nộ. 

- Lạy Chúa! Hai người điên rồi à? Có thấy đây là tu viện không hả? Cái nơi thiêng liêng này mà các người cũng dám làm ô uế sao? 

Faustyna có cảm giác người mình đông cứng lại, không thể nói nên lời. Cô cảm thấy xấu hổ và tổn thương khi bị bắt gặp trong tình cảnh này, nhưng điều khiến cô đau lòng hơn cả là ánh mắt đầy khinh miệt của Róża. Không phải vì cô sợ sự phán xét của người khác, mà vì cô cảm thấy tình yêu vừa mới chớm nở giữa cô và Franz đã bị chà đạp không thương tiếc. 

Ngược lại, Franz ngay lập tức lấy lại bình tĩnh. Anh bước nhanh về phía Róża, đôi chân vẫn còn hơi loạng choạng vì mọi thứ vừa diễn ra. Vừa chỉnh lại quần áo một cách vội vàng, anh vừa nói: 

- Tôi xin lỗi. Là lỗi của tôi cả. Chính tôi đã ép cô ấy làm thế. 

Những lời này, dù được nói ra với ý tốt để bảo vệ Faustyna, nhưng lại như một nhát dao cứa vào trái tim cô. Cô quay phắt lại, nhìn Franz với đôi mắt đầy thất vọng và phẫn uất. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy như mình vừa bị phản bội. Lẽ ra, anh không cần phải nhận hết lỗi về mình như thế. Lẽ ra, anh nên đứng lên bảo vệ tình cảm vừa mới chớm nở giữa họ, thay vì để nó bị hạ thấp bởi lời nói của chính anh. 

Trong khi đó, Róża đứng yên ở ngưỡng cửa, vẻ mặt lúc này đã dịu đi phần nào. Đôi mày cô ta khẽ nhíu lại, nhưng không còn chứa đựng sự phẫn nộ như trước mà thay vào đó là một chút ngờ vực, mệt mỏi và có phần thất vọng. Ánh mắt cô ta dừng lại trên khuôn mặt Franz, rồi lướt qua Faustyna, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, cô ta thở dài, rồi nói, giọng trầm xuống, nhẹ nhàng như khi cô ta thường trấn an các bệnh nhân đang đau đớn: 

- Chúng tôi đang cần sự giúp đỡ của hai người. Xin hãy đi cùng tôi. 

Cả Franz và Faustyna đều bất ngờ trước thái độ thay đổi của Róża. Franz vẫn còn ngỡ ngàng vì mọi chuyện vừa xảy ra, là người đầu tiên lên tiếng: 

- Có chuyện gì vậy? 

Róża liếc nhìn anh, ánh mắt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng không giấu được sự căng thẳng.

- Là nhóm người đi lấy nước ở sông Wisła. Họ đã bị phục kích trên đường trở về. Nhiều người bị thương rất nặng, và chúng tôi đang cần thêm người giúp đỡ. 

Faustyna lập tức cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô nuốt khan, giọng run rẩy: 

- Những người bị tấn công... Họ vẫn an toàn chứ? 

Róża quay lại nhìn Faustyna, ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ nghiêm trọng.

- Không phải tất cả. Một số người đã thiệt mạng. Nhưng những người còn sống, trong đó có nhóm của ông Pemberton đang cố gắng cầm cự và đưa những người bị thương về. Họ cần chúng ta giúp sức. 

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Franz lập tức trở nên tái nhợt. Anh bước một bước về phía Róża, giọng nói vang lên đầy lo lắng: 

- Simon... Simon có bị thương không? Nhóm của cậu ấy vẫn an toàn chứ? 

Róża có vẻ ngạc nhiên vì sự quan tâm đặc biệt của Franz dành cho Simon. Nhưng thay vì tỏ ra khó chịu, cô ta chỉ khẽ lắc đầu đáp, giọng nói mềm mỏng hơn hẳn so với thường lệ: 

- Ông Pemberton vẫn ổn. Ông ấy và nhóm của mình đang hỗ trợ những người khác. Nhưng tình hình bên ngoài rất hỗn loạn. Tôi không thể đảm bảo rằng họ sẽ an toàn lâu hơn nếu không có thêm người giúp. 

Trong một khoảnh khắc, Faustyna nhận thấy sự thay đổi lạ lùng trong thái độ của Róża. Người phụ nữ vốn luôn lạnh lùng và thù địch với Franz, giờ đây lại đang nói chuyện với anh bằng một giọng điệu gần như nhẹ nhàng, thậm chí là đầy quan tâm. Điều này khiến cô không khỏi ngạc nhiên và tự hỏi, liệu phải chăng sau những tháng ngày cùng chung sống trong hiểm nguy, sự thù hận giữa Róża và Franz đã phần nào nguôi ngoai? Hay có lẽ, chính những mất mát và đau thương mà họ đã chứng kiến đã khiến Róża nhìn nhận mọi thứ theo cách khác đi? 

Tuy nhiên, không còn thời gian để suy nghĩ hay băn khoăn thêm nữa. Những tiếng la hét và rên rỉ từ bên ngoài vọng vào, xé toạc bầu không khí u tối trong tu viện. Róża nói nhanh: 

- Mau lên! Chúng ta không có nhiều thời gian!

Faustyna và Franz nhìn nhau. Cả hai đều cảm nhận được một sợi dây vô hình nào đó đang kéo họ lại gần nhau trong giờ phút khẩn cấp này. Không ai nói thêm một lời, cả hai vội vàng sửa lại quần áo và đi theo Róża. 

---

Khi Faustyna bước vào khu nhà chính của tu viện, cảnh tượng trước mắt khiến cô choáng váng. Không khí nồng nặc mùi khét lẹt của da thịt cháy, hòa lẫn mùi máu tanh nồng và hơi thuốc sát trùng. Trên sàn nhà, những vệt máu kéo dài như những con đường đỏ tươi dẫn tới những chiếc cáng tạm bợ. Một số người bị bỏng nặng nằm co quắp, cơ thể họ lở loét, bốc lên mùi hôi thối khủng khiếp. Những vết thương nham nhở trên da thịt, lộ rõ cả cơ và xương, khiến Faustyna chỉ cần nhìn thoáng qua cũng cảm thấy ruột gan như thắt lại. Xung quanh, các nữ tu cùng vài tình nguyện viên đang hối hả chạy tới chạy lui, cố gắng làm mọi thứ để giảm bớt nỗi đau cho những người bị thương. Nhưng rõ ràng, số lượng người bị thương quá lớn, và họ chẳng khác gì những chiếc lá nhỏ bé đang cố gắng cản dòng lũ cuốn trôi. 

Ở giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, một nữ tu trẻ được khiêng vào trên chiếc cáng. Đó là xơ Małgorzata, một nữ tu có đôi mắt to như mắt bò cái, béo tốt nhưng rất đẹp. Chiếc áo dòng của xơ thấm đẫm máu, để lộ những vết thương nghiêm trọng phía sau lưng. Hai người tải thương đặt xơ Małgorzata lên bàn mổ. Tuy nhiên, do quá vội vã, họ đã đặt xơ nằm ngửa thay vì nằm nghiêng hay úp mặt xuống, khiến máu từ lưng xơ chảy ra nhiều hơn, thấm đẫm chiếc áo đã bạc màu và loang thành một vũng lớn trên bàn. Một vài giọt máu rơi xuống nền gạch lạnh lẽo, phát ra âm thanh nhỏ đến mức chẳng ai để ý giữa không khí ồn ã này. 

Khi Faustyna đến gần, cô thấy xơ Małgorzata đang chắp tay trước ngực, đôi môi khô nứt không ngừng mấp máy cầu kinh. Dù khuôn mặt tái nhợt và những giọt mồ hôi chảy dài trên trán, nhưng ánh mắt của xơ vẫn giữ một vẻ gì đó kiên định đến kỳ lạ, tựa như đã chấp nhận cái chết nhưng quyết không từ bỏ đức tin của mình. Faustyna cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai xơ và nói, giọng khẽ khàng nhưng đầy trấn an: 

- Xơ à, xơ bị thương rất nặng. Xin hãy để tôi giúp xơ cởi chiếc áo choàng này ra để bác sĩ có thể chữa trị cho xơ. 

Nhưng xơ Małgorzata lập tức kêu lên, giọng khàn đặc nhưng đầy khẩn khoản: 

- Ôi, đừng làm vậy, thưa bà. Tôi không muốn đâu! 

Faustyna có chút bất ngờ trước sự phản ứng dữ dội ấy. Cô ngập ngừng một lát, rồi nhẹ nhàng nói thêm: 

- Nhưng xơ cần được chữa trị. Nếu không xử lý vết thương sớm, xơ có thể sẽ… 

Xơ Małgorzata cắt ngang lời cô, lần này giọng của xơ gay gắt hơn: 

- Không, thưa bà! Hãy để tôi như thế này đi. Đó không phải là điều thích hợp đối với một nữ tu như tôi! 

Những lời nói này, cùng với ánh mắt kiên quyết của vị nữ tu trẻ của dòng Biển Đức, khiến Faustyna cảm thấy một cảm giác xót xa khó tả. Cô nhìn xuống bàn mổ, nơi máu đang tiếp tục loang ra từ lưng của nữ tu. Toàn thân xơ Małgorzata run lên, không phải vì đau đớn về thể xác, mà dường như vì nỗi sợ hãi rằng, nếu để người khác chạm vào cơ thể mình, xơ sẽ đánh mất sự tôn nghiêm và lòng trinh bạch mà xơ đã thề nguyện với Chúa. 

Faustyna cúi xuống gần hơn, ánh mắt cô dịu dàng và đầy thương cảm. 

- Xơ à, tôi hiểu rằng xơ muốn giữ lời thề của mình. Nhưng mạng sống của xơ cũng là món quà của Chúa, và tôi tin rằng Ngài sẽ không muốn xơ chịu đau đớn như thế này. Xin hãy để chúng tôi giúp xơ, được không? 

Nhưng xơ Małgorzata vẫn không động đậy, đôi tay gầy guộc của xơ siết chặt chuỗi Mân Côi, thì thào lời đề nghị:

- Thưa bà, hãy đi gọi mẹ bề trên, xơ Hilaria và cha tuyên úy giúp tôi. Tôi muốn gặp họ.

Lời đề nghị của xơ Małgorzata dường như đã giải thoát Faustyna khỏi một chuyện rắc rối nào đó. Cô gật đầu và nhanh chóng rời đi. Khi quay lại với mẹ bề trên, cha tuyên úy và xơ Hilaria, cảnh tượng xơ Małgorzata nằm trên bàn mổ giữa khung cảnh hỗn loạn trở nên như một bức tranh đầy tôn nghiêm giữa cơn giông tố của cuộc đời. Dưới ánh sáng mờ nhạt của những ngọn đèn dầu chập chờn, xơ Małgorzata trông như một vị thánh tử vì đạo đang chuẩn bị bước vào hành trình cuối cùng để hợp nhất với Thiên Chúa. 

Mẹ bề trên chậm rãi tiến về phía bàn mổ, đôi chân già nua của bà khẽ run lên dưới lớp áo dòng đen dài. Khuôn mặt khắc khổ, đầy những nếp nhăn hằn sâu của bà, vốn đã quen với những đau khổ trong suốt những năm tháng cống hiến cho Chúa, nay cũng không thể che giấu được nỗi xúc động. Đôi tay gầy guộc của bà run rẩy khi đặt lên tay xơ Małgorzata, giọng nói bà vang lên, run rẩy nhưng đầy yêu thương: 

- Ôi, Małgorzata, con yêu dấu của ta, con đã phải chịu đau đớn quá nhiều rồi. Chuyện gì đã xảy ra với con thế này? 

Xơ Małgorzata mỉm cười, một nụ cười thanh thản và dịu dàng, như thể nỗi đau đớn thể xác chẳng là gì so với sự an lành trong tâm hồn xơ. Nhưng khi mẹ bề trên ra hiệu cho xơ Hilaria đi gọi bác sĩ, xơ lập tức nài nỉ: 

- Đừng đi, xơ Hilaria. Đừng làm phiền các bác sĩ, họ cần dành sức lực để cứu chữa cho các chiến binh của chúng ta. Họ mới là những người cần được chăm sóc. 

Mẹ bề trên quay lại, nước mắt trào ra từ đôi mắt già nua của bà.

- Małgorzata, con gái của ta, con không thể cứ nằm đây mà không chữa trị. Nếu không có bác sĩ, vết thương của con sẽ nhiễm trùng, và điều đó sẽ nguy hiểm đến tính mạng con. 

Nhưng xơ Małgorzata vẫn giữ nụ cười trên môi, đôi mắt nhìn thẳng vào mẹ bề trên, ánh lên một sự yên bình mà chỉ những ai đã hoàn toàn phó thác cho Chúa mới có thể hiểu được. 

- Thưa mẹ, con không cần phải chữa trị đâu. Chúa đang gọi con về với Ngài. Đừng ngăn cản kế hoạch của Ngài, mẹ ạ. 

Câu nói của xơ Małgorzata khiến mọi người xung quanh đều lặng đi. Không khí trở nên nặng nề, như thể thời gian đã ngừng lại, chỉ còn tiếng thở yếu ớt của xơ Małgorzata và tiếng nức nở khe khẽ của mẹ bề trên. Bà cố gắng nói, nhưng giọng bà nghẹn lại: 

- Con... con thật sự thấy điều ấy sao? 

Xơ Małgorzata nhắm mắt lại, nụ cười vẫn rạng ngời trên khuôn mặt tái nhợt. Khi mở mắt ra, ánh nhìn của xơ như bừng sáng, và giọng xơ tràn đầy sự quả quyết: 

- Vâng, thưa mẹ. Con đã thấy Đức Mẹ hiện ra trong buổi cầu nguyện tối hôm qua. Mẹ âu yếm nói với con rằng, con sẽ sớm về với Chúa. Nhưng Mẹ không chỉ dừng lại ở đó. Mẹ còn cho con thấy một thị kiến, một thị kiến mà con tin rằng, nó không phải dành riêng cho con mà là cho tất cả chúng ta. 

Mọi ánh mắt trong phòng đều hướng về xơ Małgorzata. Ngay cả cha tuyên úy, người vốn quen với những lời tuyên tín và khải thị, cũng không giấu được vẻ xúc động. Ông đặt tay lên thánh giá treo trước ngực mình, khẽ cúi đầu, như thể đang chờ đợi những lời tiếp theo từ một ngôn sứ của Chúa. 

Xơ Małgorzata tiếp tục, giọng yếu ớt nhưng vững vàng, như thể mỗi từ ngữ đều được Chúa dẫn dắt: 

- Mẹ đã cho con thấy rằng cuộc chiến này sẽ sớm kết thúc. Nhưng Mẹ cũng cảnh báo rằng, nếu nhân loại tiếp tục mạo phạm danh Chúa, tiếp tục ngoan cố làm trái ý Ngài, thì những cuộc chiến khác còn tàn khốc hơn sẽ xảy ra. 

Xơ Małgorzata dừng lại để lấy hơi, hơi thở xơ nặng nhọc và gấp gáp. Nhưng ánh mắt xơ vẫn sáng rực, tràn đầy một niềm tin mãnh liệt. Xơ nhìn về phía mẹ bề trên, rồi hướng ánh mắt về phía cha tuyên úy, như muốn khẩn cầu họ truyền tải thông điệp mà xơ sắp tiết lộ: 

- Mẹ đã dặn con hãy nói với mọi người rằng, hãy hiệp thông, ăn năn, và đền tội. Đó là cách duy nhất để nhân loại được cứu rỗi, để thế giới được ban tặng một nền hòa bình lâu dài và vững chãi, một nền hòa bình được bảo đảm bởi sự chiến thắng của Trái Tim Vẹn Sạch của Đức Trinh nữ Maria. 

Khi những lời của xơ Małgorzata dừng lại, không khí trong căn phòng như lắng đọng. Những lời tiên tri, những khải thị về tương lai đã khơi lên trong lòng mọi người một sự kính sợ sâu sắc trước ý muốn của Thiên Chúa. Tuy nhiên, Faustyna đứng lặng lẽ ở một góc, dường như không hoàn toàn chia sẻ cảm giác ấy. Dù lòng cô tràn đầy sự xúc động, một phần trong cô lại bị giằng xé bởi một nỗi hoài nghi khó tả. 

Cô đã chứng kiến quá nhiều đau khổ, quá nhiều cái chết, quá nhiều sự đổ vỡ trong cuộc chiến này. Những hình ảnh người dân vô tội bị giết hại, những thân thể cháy đen vì bom đạn, những giọt nước mắt của những người mẹ mất con, tất cả đều khắc sâu trong ký ức cô. Làm sao những điều này có thể chỉ là một phần của kế hoạch thiêng liêng? Và liệu thật sự có một ngày hòa bình sẽ đến như xơ Małgorzata đã thấy trong thị kiến? 

Faustyna rời khỏi bàn phẫu thuật, nơi các tu sĩ đang tụ tập để chuẩn bị làm phép cuối cùng cho xơ Małgorzata, người có lẽ sẽ không qua khỏi đêm nay. Cô bước ra ngoài, không khí nóng hổi của đêm hè phả vào mặt cô một cảm giác gay gắt, nhưng dường như không đủ để xua đi dòng suy nghĩ nóng bỏng trong tâm trí cô. 

Dọc theo hành lang tối, cô đi qua những bệnh nhân đang rên rỉ trong đau đớn, những thân thể đẫm máu nằm la liệt trên sàn. Một vài người ngước nhìn cô, ánh mắt họ tràn đầy hy vọng như cầu xin một phép lạ. Cô cúi xuống bên một người lính trẻ, khuôn mặt anh ta tái nhợt, máu loang đỏ trên chiếc áo khoác rách nát. Cô nhanh chóng băng bó vết thương của anh, nhưng tâm trí cô vẫn không thể thoát khỏi những lời tiên tri của xơ Małgorzata. Cô nhớ rõ từng câu, từng chữ, như thể chúng đã khắc sâu vào trái tim cô. 

"Cuộc chiến này sẽ kết thúc, nhưng nếu nhân loại không ăn năn, những cuộc chiến khác còn tàn khốc hơn sẽ xảy ra."

Những lời ấy cứ vang vọng trong đầu cô, khiến cô không thể ngừng đặt câu hỏi: Liệu hòa bình có thật sự tồn tại? Hay đó chỉ là một ảo ảnh xa vời, một giấc mơ mà loài người không bao giờ chạm tới được? 

Chiến tranh sinh ra chiến tranh, Faustyna cay đắng nghĩ. Bao thế hệ đã ngã xuống, nhưng lòng thù hận, tham vọng và sự ích kỷ vẫn luôn tồn tại, như những ngọn lửa âm ỉ chờ ngày bùng phát. Cô ngước nhìn lên bức tượng Đức Mẹ ở cuối hành lang, đôi mắt ngước lên trời cao, khuôn mặt thanh thản như đang thấu hiểu mọi nỗi đau trần thế. Trong khoảnh khắc ấy, Faustyna cảm thấy một nỗi sợ hãi sâu sắc, không chỉ trước sự tàn khốc của chiến tranh, mà còn trước sự nhỏ bé và bất lực của con người trong việc ngăn chặn nó. Phải chăng, như xơ Małgorzata đã nói, chỉ có sự hoán cải của toàn nhân loại mới có thể mang lại hòa bình? Nhưng làm sao để tất cả mọi người đều ăn năn, đều từ bỏ những lỗi lầm và tham vọng của mình? 

Những câu hỏi này đeo đẳng cô khi cô tiếp tục công việc của mình, băng bó vết thương, chăm sóc các bệnh nhân. Nhưng sâu trong lòng, cô biết rằng câu trả lời không nằm ở những nỗ lực cá nhân của cô hay bất kỳ ai khác. Nó đòi hỏi một sự thay đổi lớn lao hơn, một sự thay đổi từ chính tâm hồn của toàn nhân loại. 

Dù vậy, trong ánh sáng mờ nhạt của cây nến cháy trên bàn thờ nhỏ bên cạnh, Faustyna cũng cảm nhận được một tia hy vọng le lói. Tia hy vọng ấy không đến từ lời hứa về hòa bình, mà từ niềm tin rằng Chúa vẫn đang hiện diện, vẫn lắng nghe những lời cầu nguyện của họ. Và có lẽ, chính niềm tin này sẽ là ngọn đuốc soi đường cho cô và tất cả những người đang chìm trong bóng tối của chiến tranh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro