Chương 33: Sự Lựa Chọn
Cecylia mở mắt, ánh sáng dịu dàng từ cửa sổ phủ lên căn phòng, biến mọi thứ trở nên huyền ảo. Những tia nắng xuyên qua những bức tường loang lổ, soi rõ lớp vữa tróc và những vệt bụi mờ phủ lên nội thất cũ kỹ. Không khí trong phòng mang theo mùi gỗ mục hòa lẫn hương nhẹ của dầu hỏa từ chiếc đèn đã tắt từ đêm qua. Nhưng mọi thứ xung quanh đều nhạt nhòa so với hình ảnh của Stefan, người đang ngồi tựa lưng vào tường, ngay bên cạnh giường cô, trong tư thế thảnh thơi nhưng đầy tập trung.
Stefan không mặc áo, chỉ có một chiếc quần dài, cúc khóa vẫn để mở, để lộ lớp vải trắng của quần lót bên trong. Anh ngồi bắt chéo chân, cánh tay mạnh mẽ giữ vững quyển sổ phác họa đặt trên đầu gối. Những đường nét khỏe khoắn của cơ thể anh sáng lên trong ánh nắng buổi sáng một cách hoàn hảo, lồng ngực phẳng lỳ với vài sợi lông tơ nhấp nhô theo từng nhịp thở. Gương mặt anh nghiêng nghiêng, sống mũi thẳng hơi gồ, đôi mắt nâu như ánh hổ phách dưới nắng, ánh lên sự say mê khi nhìn vào cô và từng nét chì vẽ nên những đường cong của người con gái đang nằm trước mặt.
Tiếng chì than trượt trên giấy như hòa vào nhịp tim của Cecylia. Mỗi nét vẽ của anh như lột trần từng lớp cảm xúc trong cô. Cô khẽ cựa mình, một tay kéo chăn lên để che bớt đi thân trên trần trụi, hành động như một phản xạ vô thức. Nhưng ngay lập tức, Stefan dừng lại. Anh khẽ nhíu mày, ánh nhìn pha lẫn sự trách móc và một chút thích thú như một nghệ sĩ không hài lòng khi người mẫu của mình phá vỡ sự hoàn hảo.
Không nói một lời, anh nghiêng người tới gần, bàn tay thô ráp của anh nắm lấy mép chăn và kéo xuống, làm lộ ra bờ vai trần và đôi gò ngực trắng ngần của cô. Cecylia đỏ mặt, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực, nhưng không dám phản kháng. Stefan nhẹ nhàng đặt tay cô sang hai bên, ánh mắt anh lướt qua cơ thể cô như một nhà điêu khắc đang ngắm nhìn kiệt tác của mình.
Anh nói, giọng trầm và thấp, một âm điệu như vừa ra lệnh, vừa dỗ dành:
- Nằm yên nào, Cecylia. Tôi cần hoàn thành bức vẽ này.
Rồi anh cúi xuống, đôi tay thô ráp nhưng ấm áp nhẹ nhàng chạm vào bầu ngực cô. Những ngón tay anh lần tìm đến núm vú của cô, mơn trớn và xoay tròn đầy tinh nghịch. Cecylia rùng mình, đôi môi khẽ hé mở nhưng không thốt ra được lời nào. Cô thấy xấu hổ, như thể bị lột trần cả về thể xác lẫn tâm hồn, nhưng lại không thể ngăn cản sự run rẩy thích thú lan tỏa trong cơ thể mình.
Stefan ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt của anh vẫn sáng ngời như thể chỉ riêng Cecylia là trung tâm của thế giới này. Ngọn bút trong tay anh tiếp tục di chuyển, từng nét vẽ trở nên sắc sảo hơn, như thể cơ thể cô không chỉ được tái hiện, mà còn được nâng niu và tôn thờ qua từng đường chì.
Cecylia nằm yên, không còn kháng cự, mắt cô chăm chú nhìn vào anh. Cô chưa bao giờ thấy Stefan gần gũi đến thế, và cũng chưa bao giờ nhận ra anh đẹp đến vậy. Những đường nét trên cơ thể anh, từ bờ vai rộng như tường thành, sống lưng thẳng như một toà tháp vững chãi, đến mái tóc màu gỗ óc chó rối bời, tất cả đều khiến cô như bị hút hồn. Ánh nắng chiếu vào tóc anh và tạo thành một vầng hào quang mờ ảo, khiến anh trông như một vị thần hoang dại nhưng đầy sức hút.
Cecylia muốn đưa tay lên vuốt ve mái tóc ấy, cảm nhận từng sợi tóc mềm mại giữa kẽ tay, nhưng khoảng cách giữa cô và anh như một bức tường vô hình. Cô chỉ có thể nằm đó, cảm nhận mọi thứ qua ánh nhìn và âm thanh.
Cô hỏi, phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng:
- Cậu đã vẽ bao lâu rồi?
Stefan ngừng tay, liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay cũ kỹ trên cổ tay. Chiếc đồng hồ trông như một vật gia truyền, lớp vỏ kim loại đã xỉn màu, nhưng vẫn chạy đều đặn như thời gian không bao giờ ngừng trôi. Anh mỉm cười, trả lời với giọng thản nhiên pha chút vội vã:
- Được một tiếng rồi. Tôi sắp hoàn thành rồi. Chị cố chịu thêm chút nữa nhé?
Cecylia gật đầu, đôi mắt không ngừng dõi theo Stefan. Từng cử động của anh như thôi miên cô, bàn tay mạnh mẽ cầm cây chì lướt trên tờ giấy mỏng mà không một chút chần chừ, từng nét phác như được định trước trong trí óc anh. Cô chưa từng thấy Stefan vẽ tranh chân dung trước đây. Tranh của anh, theo cô biết, thường là những phong cảnh rộng lớn, những cánh đồng trải dài, những ngôi làng bị chiến tranh tàn phá hoặc các dòng sông lấp lánh dưới ánh chiều tà. Nhưng giờ đây, cô chính là trung tâm của bức tranh - một người phụ nữ trần trụi, bị lột bỏ hết lớp áo giáp của xã hội, phơi bày sự nguyên sơ và nhục cảm.
Ý nghĩ ấy làm cô vừa xấu hổ, vừa phấn khích. Trong khoảnh khắc, cô tự hỏi: Nếu mình được họa lên bởi đôi tay tài năng của Stefan, thì sẽ ra sao? Tranh của anh không mang vẻ đẹp cầu kỳ hay hoa mỹ như những họa sĩ cổ điển. Trái lại, chúng mộc mạc, sống động, nhưng vẫn mang phong cách riêng biệt. Với đôi mắt và bàn tay ấy, cô chắc chắn bức tranh này sẽ trở thành một tác phẩm đặc biệt. Có lẽ nó sẽ gợi nhớ đến Narodziny Wenus của Botticelli, nhưng mang một phong cách hiện đại hơn, đầy sức sống hơn, bởi Stefan luôn biết cách tạo nên những điểm nhấn khiến người ta phải dừng lại, lặng ngắm.
Cô tưởng tượng ra chính mình trong bức tranh đó, nằm giữa ánh sáng dịu dàng và sự hỗn loạn của bóng tối, vừa là một người phụ nữ bình thường, vừa là biểu tượng của ham muốn và sự yếu đuối. Ý nghĩ ấy khiến cô bật cười nhẹ trong lòng, một chút tự hào pha lẫn sự chờ đợi.
"Một tác phẩm, mà mình chính là chủ đề của nó…"
Nhưng khi từ "tác phẩm" vang lên trong đầu, Cecylia bỗng nhiên nghĩ đến Simon. Hình ảnh của anh hiện lên như một bóng ma, khuôn mặt trầm tĩnh, đôi mắt sắc lạnh đầy sự phán xét. Lồng ngực cô như bị đè nén bởi một tảng đá khổng lồ, khiến từng hơi thở trở nên nặng nề. Trái tim cô, vốn đang hân hoan trong cảm giác mới mẻ của sự táo bạo, bỗng chốc bị kéo tụt xuống hố sâu của sự dằn vặt.
Cô bất động, nằm im như một pho tượng, giữ nguyên tư thế hoàn mỹ mà Stefan yêu cầu, nhưng trong lòng thì cuộn trào cảm giác hổ thẹn. Đôi mắt Stefan vẫn dõi theo cô với sự tán thưởng, nhưng cô thì chỉ cảm thấy bản thân đang dần chìm trong sự ghê sợ chính mình. Cô nghĩ về Simon - người đã luôn yêu thương cô bằng tất cả trái tim, người sẵn sàng từ bỏ cuộc sống an toàn ở Anh để ở lại Ba Lan cùng cô giữa thời loạn lạc. Anh từng nói, cô chính là sinh mệnh và là tất cả của đời anh. Vậy mà giờ đây, cô lại để một người đàn ông khác dùng đôi mắt và đôi tay của mình khắc sâu hình ảnh cô lên giấy, trong dáng vẻ trần trụi mà Simon chưa từng thấy.
Cecylia nhớ đến những lời cay nghiệt mà cô từng nói về những người phụ nữ Ba Lan không chung thủy, những người mà cô gọi là "điếm nhục" - những kẻ phản bội lại tình yêu của người đàn ông để chạy theo sự bảo bọc hoặc đam mê với những người lính Đức. Trong mắt cô, họ là những kẻ hư hỏng, bội bạc, không xứng đáng với tình yêu và lòng hy sinh của những người đàn ông đã đấu tranh vì họ. Nhưng giờ đây, cô nhận ra mình cũng chẳng khác gì những người phụ nữ đó.
Cô cũng đang phản bội Simon - không phải bằng hành động trực tiếp, mà bằng sự đầu hàng trong tâm trí, bằng những cảm xúc ngấm ngầm và những ham muốn cấm kỵ đối với Stefan. Chỉ vì sự khởi phát của một cơn bão tình cảm mà cô sẵn sàng chà đạp lên mọi thứ, sẵn sàng trở thành một kẻ phản nghịch, đánh mất bản thân để theo đuổi một thứ gì đó đầy mê hoặc nhưng cũng đầy tội lỗi.
Cô không thể quay đi. Ánh mắt của Stefan vẫn dán chặt vào cô, đôi môi anh khẽ nhếch lên, như thể đọc thấu mọi suy nghĩ của cô. Nhưng Stefan không nói gì, chỉ tiếp tục vẽ, đôi tay di chuyển trên tờ giấy như một nghệ sĩ tận tâm, không quan tâm đến sự dằn vặt trong lòng người mẫu của mình. Cecylia cảm thấy như mình đang bị xé toạc thành hai nửa: một nửa là người phụ nữ muốn được yêu, muốn sống trong khoái lạc và tự do; nửa còn lại là một người vợ sợ hãi trước ý nghĩ phản bội.
Cecylia nhắm mắt lại, cố gắng xua đuổi hình ảnh của Simon ra khỏi tâm trí, nhưng những ký ức về anh như được khắc sâu trong tâm hồn cô, không thể nào tan biến. Tiếng chì than của Stefan cứ lặp đi lặp lại, đều đều và kiên nhẫn, như nhịp đập của một con tim kiên định, nhưng đối với cô, âm thanh ấy lại như kéo cô về một miền ký ức khác - nơi Simon và cô từng có những khoảnh khắc bình yên đầu tiên.
Đó là một buổi sáng sớm, tương tự như bây giờ, ánh sáng mờ nhạt nhưng ấm áp tràn vào căn phòng. Simon đã thức dậy trước cô, ngồi ở bàn viết, tay lướt trên trang giấy trong khi cô vẫn nằm dài trên giường và bối rối ngắm nhìn anh. Cả hai khi ấy đều vẫn mặc nguyên quần áo, chưa một lần vượt qua giới hạn nào, vì Simon, với sự sùng đạo cùng lòng tử tế và kiên nhẫn vốn có, chưa bao giờ ép buộc hay thử chiếm đoạt cô.
Cecylia nhớ lại cách anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng bí ẩn khi cô tò mò hỏi anh đang làm gì. Lúc đó, anh chỉ đáp lại bằng một cái lắc đầu đầy tinh nghịch, như thể cô không cần biết, như thể đó là một điều gì đó rất riêng tư mà anh muốn giữ kín. Phải đến tận dịp sinh nhật lần thứ 22 của cô, Simon mới tiết lộ bí mật ấy: những gì anh ghi chép ngày hôm đó không phải là một trang nhật ký thông thường mà là một bài thơ anh tự sáng tác dành tặng cô - người con gái anh yêu.
Simon không phải là một người giỏi viết lách hay dùng những ngôn từ hoa mỹ. Nhưng bài thơ ấy, với tất cả sự vụng về và chân thành, đã khiến Cecylia xúc động đến bật khóc. Cô nhớ từng dòng, từng chữ, như thể trái tim mình đã khắc ghi nó từ lâu:
"Em diễm lệ trong áo xanh ân sủng,
Như bóng Mẹ giữa trời cao rực sáng.
Ánh mắt em, tựa suối nguồn tươi mát,
Làm dịu lòng anh giữa bao giông tố đời.
Hồn em trong, như sương mai trên lá,
Chẳng vướng bụi trần, chẳng nhuốm chút tội khiên.
Tựa thiên sứ, em lặng thầm chiếu toả,
Đưa anh về miền bình yên của Chúa.
Tình yêu này, anh dâng nơi Thánh Giá,
Để yêu em, yêu Chúa mãi trường tồn.
Xin giữ trọn đời một lòng trung tín,
Để chúng ta chung đường đến Nước Trời."
Cecylia khẽ thở dài. Lời thơ ấy không chỉ là minh chứng cho tình yêu của Simon mà còn là một lời thề nguyện thiêng liêng mà anh đã dâng lên Chúa. Và giờ đây, khi nằm dưới ánh mắt của một người đàn ông khác và để cho anh ta lột trần cơ thể mình, Cecylia cảm thấy như mình đang phá vỡ tất cả những gì thiêng liêng nhất mà Simon đã từng dành cho cô.
Đúng lúc ấy, giọng nói trầm ấm của Stefan vang lên, kéo cô trở về thực tại:
- Chị cảm thấy đêm qua thế nào?
Cecylia mở mắt ra, nhìn thấy anh đang nghiêng đầu, một nụ cười thoáng qua trên môi. Câu hỏi của anh, tuy đơn giản nhưng lại đầy ẩn ý, khiến cô hơi giật mình. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giấu đi những cảm xúc hỗn loạn trong lòng và trả lời bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
- Rất tuyệt diệu, Stefan ạ.
Stefan nhướng mày và cười lớn, như thể hài lòng với câu trả lời của cô nhưng vẫn muốn đẩy cuộc trò chuyện xa hơn. Anh đặt bút xuống, nghiêng người gần cô hơn, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu tâm can cô.
- Tuyệt diệu à? Ý chị là tôi làm tình cũng tuyệt giống Simon ư?
Câu hỏi ấy như một chiếc gai cứa vào lòng Cecylia, nhưng cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, cố nở một nụ cười nhạt.
- Phải, cả hai đều rất tuyệt.
Câu trả lời ngắn gọn, nhưng đầy sự dối trá. Cecylia biết rằng Stefan sẽ không bao giờ hiểu được ý nghĩa thực sự của nó. Cô không thể để anh biết sự thật rằng đêm qua, anh chính là người đầu tiên lấy đi sự trong trắng của cô, rằng mối quan hệ giữa họ không khác gì một cuộc tình vụng trộm đầy đam mê nhưng cũng đầy tội lỗi.
Stefan mỉm cười hài lòng, không hề hay biết về những cơn sóng ngầm đang cuộn trào trong lòng cô. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô, đôi tay lướt nhẹ trên làn da trần trụi của cô, như muốn kéo cô trở lại với anh, với khoảnh khắc hiện tại. Nhưng Cecylia chỉ nằm đó, để mặc cho anh làm gì tùy thích, trong lòng chỉ toàn cảm giác trống rỗng và nỗi day dứt khôn nguôi.
Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai vẫn rực rỡ như thể chẳng có điều gì trên đời này là sai trái. Nhưng trong lòng Cecylia, một cơn bão đang gầm rú. Simon - người đàn ông mà cô đã hứa sẽ yêu và trung thành suốt đời - vẫn đang chờ đợi cô, kiên nhẫn và tin tưởng. Anh không hề hay biết rằng, trong những ngày xa cách, cô đã để trái tim mình đi lạc, để cho bản thân bị cuốn vào vòng xoáy của một mối quan hệ mà lẽ ra không nên bắt đầu.
Cecylia quay mặt đi, cố gắng che giấu những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má. Cô biết mình đang phản bội Simon, không chỉ bằng hành động, mà bằng cả tâm trí, cả những cảm xúc mà cô không thể kiềm chế. Nhưng giờ đây, cô cũng chẳng biết phải làm gì để cứu vãn tất cả.
Cô chỉ thầm thì trong lòng, như một lời cầu nguyện:
"Simon, nếu anh biết được, liệu anh có tha thứ cho em không?"
Stefan ngừng hôn Cecylia, đôi mắt anh ánh lên vẻ hài lòng và tự mãn khi đưa ra bản vẽ đã hoàn thành. Anh nghiêng người, trao cho cô tờ giấy với nét vẽ vẫn còn phảng phất mùi than chì, rồi mỉm cười phấn khởi:
- Tôi vẽ xong rồi này. Chị xem nhé?
Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Cecylia như được xua tan một phần, và tảng đá nặng trĩu trong tim cô dường như nhẹ bớt. Cô khẽ gật đầu, đón lấy bản vẽ từ tay anh. Khi nhìn vào đó, đôi mắt cô mở lớn trong sự ngạc nhiên.
Như thể không thể đợi lâu hơn, Stefan nằm xuống bên cạnh cô, đôi tay vẫn không rời khỏi cơ thể cô. Bàn tay anh mân mê bầu vú cô một cách thoải mái và chiếm hữu, như một đứa trẻ vô tư đang khám phá món đồ chơi yêu thích nhất của mình.
- Ôi, Stefan…
Cecylia buột miệng thốt lên, nhưng sự cảm thán của cô không đến từ những cái vuốt ve táo bạo của anh, mà từ bức tranh đang nằm trên tay cô. Tác phẩm của Stefan không thuộc bất kỳ trường phái nào cô từng biết. Nó vừa thô ráp, mộc mạc nhưng lại đầy chất thơ và táo bạo, giống như những gì cô tưởng tượng về những nghệ sĩ thiên tài của các thời kỳ trước - những người không sợ vượt qua giới hạn để tạo nên điều gì đó khác biệt.
Trong tranh, cô được khắc họa như một thiếu nữ Slav mộc mạc, nhưng đầy vẻ quyến rũ nguyên sơ. Cô nằm ngủ dưới gốc cây cổ thụ, mái tóc đen của cô trải dài như dòng suối uốn lượn, bộ ngực trần trụi để lộ làn da mềm mại trắng ngần dưới ánh sáng mờ nhạt. Trong vòng tay cô là một chú cừu non như biểu tượng của sự thuần khiết và yên bình. Gần đó, trên thảm cỏ xanh, Stefan đã thêm vào những chi tiết đầy ẩn ý: hai quả táo bóng loáng như được làm từ kim loại quý, một dải khăn lụa sáng màu vắt nhẹ qua đám cỏ, và một con dao găm đặt cạnh, sáng lóa nhưng nguy hiểm.
Ở góc dưới bên phải của bức tranh có một dòng chữ được viết tay bằng tiếng Ba Lan: To jest Cecylia, moja muza. Dòng chữ ấy khiến trái tim Cecylia như ngừng đập trong một khoảnh khắc.
"Đây là Cecylia, nàng thơ của tôi."
Stefan quan sát vẻ mặt của cô, ánh mắt long lanh như đang chờ đợi một lời nhận xét. Anh trông giống như một người thợ thủ công đã hoàn thành kiệt tác của đời mình và chỉ muốn nghe tiếng tán dương từ người được vẽ. Cecylia vẫn im lặng, đôi mắt dán chặt vào bức tranh, quan sát từng chi tiết, từng nét vẽ. Cô không thể rời mắt khỏi nó.
Cô nói, giọng đầy sự ngỡ ngàng và cảm thán:
- Tôi không tin là cậu vẽ bức này trong một tiếng đồng hồ đấy, Stefan ạ.
Stefan bật cười, nghiêng đầu nhìn cô:
- Chị nghĩ là tôi vẽ rất cẩu thả à?
Cecylia lắc đầu, khẽ mỉm cười.
- Không. Tôi thấy nó rất đẹp, hơn cả những gì tôi có thể tưởng tượng. Nhưng… tôi không hiểu. Cậu có thể giải thích cho tôi vì sao cậu lại vẽ những thứ này không? Con cừu, trái táo, dải lụa, và cả con dao găm nữa?
Stefan chống khuỷu tay xuống giường, đôi mắt anh ánh lên sự sâu lắng pha chút tự mãn khi anh nghiêng người sát hơn về phía Cecylia. Khuôn mặt của anh đủ gần để hơi thở ấm áp phả nhẹ vào cổ cô, khiến cô hơi rùng mình. Anh chỉ tay vào con cừu trong bức vẽ, giọng nói trầm ấm vang lên, vừa như giải thích, vừa như đang kể một câu chuyện:
- Con cừu này chính là biểu trưng cho sự yếu đuối trong con người chị.
Cecylia nhướng mày, ánh mắt cô chuyển từ bức tranh lên gương mặt Stefan, vẻ thắc mắc:
- Thế à?
Anh khẽ gật đầu, ánh mắt sáng lên với sự đam mê và tự tin của một nghệ sĩ đang giải mã tác phẩm của mình:
- Đúng vậy. Trong các truyện kể dân gian, loài cừu thường gắn liền với sự yếu đuối, dễ bị tổn thương, và hay lạc lối. Nó là hình ảnh của những con người dễ sa ngã, dễ bị lôi cuốn bởi thế giới xung quanh, nhưng đồng thời, họ cũng là những người có khả năng tìm thấy sức mạnh tiềm ẩn khi đối mặt với thử thách.
Anh dừng lại một chút, ánh mắt dịu dàng nhìn Cecylia, như thể muốn nói rằng anh thấy được điều đó ở cô.
- Nhân loại cũng có vài kiểu người giống như chúng vậy. Họ có thể là những kẻ xuẩn ngốc, thất tín hoặc bất cần, nhưng rồi luôn có một phép màu hay một biến cố nào đó xuất hiện để đánh động sức mạnh bên trong họ.
Cecylia im lặng, lắng nghe từng lời nói của anh. Dường như Stefan đang không chỉ nói về con cừu, mà còn nói về cô. Anh nghiêng đầu, nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói của anh trở nên mềm mại hơn:
- Giống như chị trong cuộc chiến này vậy. Tôi không hiểu vì lý do gì, nhưng chị đã không còn như khoảng thời gian đầu nữa. Chị đã thay đổi, Cecylia. Chị đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cecylia nghe những lời anh nói mà trái tim cô đập nhanh hơn. Cô biết anh đang nhắc đến cuộc hành quân vài ngày trước, khi cô liều mình đứng chắn trước mũi súng xe tăng địch, tạo cơ hội cho Aleksander tiêu diệt kẻ thù. Đó là một khoảnh khắc không suy nghĩ nhiều, chỉ có sự liều lĩnh và bản năng thúc đẩy cô hành động. Cô không nghĩ mình đủ dũng cảm để gọi đó là hành động anh hùng, nhưng lời của Stefan khiến cô bất giác cảm thấy một niềm kiêu hãnh len lỏi trong lòng.
Tạm gác lại những suy nghĩ phức tạp, cô quyết định chú tâm vào bức tranh. Ánh mắt cô dừng lại trên bộ lông mềm mại, mượt mà của con cừu, nó được vẽ với sự tỉ mỉ đến đáng kinh ngạc.
- Bộ lông của con cừu này... thật hoàn hảo. Cậu mất bao lâu để vẽ nó?
Stefan bật cười, ánh mắt anh ánh lên vẻ nghịch ngợm:
- Chỉ vài phút thôi. Nhưng thú thật, sự tập trung của tôi không hoàn toàn ở con cừu đâu.
Cecylia nhìn anh, thắc mắc:
- Thế thì ở đâu?
Anh chỉ tay vào bầu ngực của cô, giọng nói đầy trêu chọc:
- Ở đây này. Chị không thấy sao?
Cecylia bật cười, má cô ửng hồng.
Stefan tiếp tục, lần này anh chỉ tay vào dải lụa mềm mại và con dao găm trong tranh. Giọng anh vẫn đầy hứng thú, như thể đang dẫn dắt cô vào một câu chuyện mới:
- Còn hai thứ này, chúng chỉ là những chi tiết tôi thêm vào để tôn vinh vẻ đẹp của chị thôi. Nhưng khi vẽ chúng, tôi chợt nhận ra rằng chúng cũng mang ý nghĩa riêng.
Anh dừng lại, nụ cười lấp lửng:
- Dải lụa là món đồ mà phụ nữ thường yêu thích. Nó đại diện cho sự mềm mại, duyên dáng và nữ tính. Nhưng con dao găm thì ngược lại, đó là biểu tượng của sự bền bỉ, sắc bén, và khả năng tự bảo vệ. Tôi nghĩ, Cecylia, rằng chị không chỉ dịu dàng mà còn mạnh mẽ, giống như sự đối lập giữa hai thứ này vậy.
Cecylia bật cười, lắc đầu:
- Cậu nghĩ sâu xa quá đấy, Stefan.
Anh nhướng mày nói, nụ cười tinh nghịch hiện rõ trên khuôn mặt:
- Tôi suy diễn quá à?
Cô lắc đầu đáp, giọng pha chút đùa cợt:
- Không hề. Thế giới này sẽ thú vị hơn nếu có nhiều người biết suy diễn và giỏi như cậu.
Stefan mỉm cười rạng rỡ, giống như một cậu bé được người lớn khen ngợi vì làm tốt một việc gì đó. Anh cúi xuống hôn lên má cô, rồi nằm lại bên cạnh, tựa cằm vào vai cô. Nhưng lần này, Cecylia không cựa mình vì nhột nữa, mà vì hơi ấm của anh khiến cô bình yên.
Cô chỉ tay vào hai trái táo trong tranh và hỏi, ánh mắt vẫn chăm chú:
- Thế còn hai trái táo này? Ý nghĩa của chúng là gì, Stefan?
Stefan không trả lời ngay. Anh mỉm cười, một nụ cười có chút bí ẩn, rồi nhìn thẳng vào cô.
- Droga Pani, nếu chị nói cho tôi biết chị thật sự có tình cảm với tôi không, thì tôi sẽ giải nghĩa chúng ngay cho chị.
Câu nói của anh khiến Cecylia sững lại. Tim cô như đập chậm lại một nhịp, nhưng cô biết rõ câu trả lời trong lòng mình. Mọi thứ giữa cô và Stefan đã đi quá xa. Cô không thể phủ nhận tình cảm của mình nữa, dù biết rằng nó là sai trái, là tội lỗi.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy:
- Tôi thật lòng yêu cậu, Stefan ạ.
Nụ cười của cô dịu dàng, nhưng cũng mang chút hổ thẹn. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng khi ngước lên, cô thấy anh chỉ nhìn cô với ánh mắt trầm tĩnh. Anh không ngạc nhiên, như thể đã biết trước câu trả lời. Nhưng sự chắc chắn đó dường như khiến Cecylia nhẹ nhõm hơn.
- Được rồi. Quay lại chủ đề nào.
Stefan khẽ cười, một nụ cười vừa dịu dàng vừa thoáng chút tinh nghịch. Anh đưa tay vén những lọn tóc rối của Cecylia ra sau gáy. Ngón tay anh di chuyển chậm rãi, đầy chăm chú như muốn khắc ghi mọi chi tiết. Anh chỉ vào hai trái táo trong bức tranh và bắt đầu giải thích, giọng nói ấm áp, chậm rãi:
- Trái táo là một loại quả ngọt đẹp đẽ. Không những thế, nó còn mang ý nghĩa biểu tượng cho những gì tự nhiên nhất trong cuộc sống.
Anh dừng lại một chút, ánh mắt anh nhìn Cecylia thật sâu, như muốn chắc chắn rằng cô hiểu những gì anh sắp nói.
- Ở đây, trong bức tranh này, tôi muốn chúng tượng trưng cho tình yêu của chị.
Stefan thở hắt ra, tiếng thở khẽ nhưng lại như lướt qua bên tai Cecylia, khiến cô rùng mình. Sự nóng bỏng trong hơi thở của anh như len lỏi vào sâu trong cô, khiến từng mạch cảm xúc dồn dập hơn. Anh nghiêng đầu, ghé sát tai cô, thì thầm như một lời thú nhận:
- Dành cho Simon... và tôi.
Cecylia bất giác nín thở. Những từ ngữ của anh như những nhát dao găm nhẹ nhàng nhưng sắc bén, đâm thẳng vào trái tim cô. Một cảm giác hỗn loạn ùa đến, cuốn phăng mọi suy nghĩ mạch lạc của cô. Nó khiến cô cảm thấy vừa buồn bã vừa muốn bật khóc.
Cô từng nghĩ trái tim mình chỉ có thể thuộc về Simon, người đàn ông đầu tiên cô yêu, người đã dành cho cô tất cả sự nhẫn nại và lòng trung thành không đổi. Nhưng giờ đây, trước mặt Stefan, cô cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang rộng mở, như một cánh cửa chào đón anh bước vào. Cecylia không thể phủ nhận rằng cô yêu Stefan, yêu một cách chân thật và không thể chối cãi.
Nhưng điều này lại khiến cô cảm thấy tội lỗi vô cùng. Cô biết mình không thể giữ cả hai trái táo trong bức tranh ấy, không thể giữ cả hai người đàn ông trong cuộc đời mình. Cô buộc phải chọn một, và lý trí luôn mách bảo cô rằng người đó sẽ là Simon - người mà cô đã hứa hẹn sẽ gắn bó suốt đời.
Trong lòng, Cecylia tự trách bản thân:
"Mình suy nghĩ như một cô gái mới lớn vậy. Chúa lòng lành vô cùng, xin Người hãy tha thứ cho con."
Khi cô vẫn còn đang đắm chìm trong dòng cảm xúc hỗn loạn, Stefan bất ngờ rời khỏi thân thể cô, rút lui như một cơn gió thoảng qua. Sự ấm áp trên sống lưng cô biến mất, thay vào đó là một khoảng trống lạnh lẽo và trống rỗng. Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy anh đang đứng dậy, lặng lẽ mặc lại áo sơ mi và áo khoác của mình. Những động tác của anh nhanh gọn, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên chút luyến tiếc.
Khi đã chỉnh tề, anh quay sang nhìn cô và nói, giọng điệu trầm ổn thường thấy:
- Mình ra ngoài thôi, chị. Có lẽ trung đoàn đang chuẩn bị hành quân tiếp đấy.
Cecylia gật đầu, không nói gì. Cô đứng dậy, nhanh chóng mặc lại quần áo, đôi tay cẩn thận cuộn bức vẽ và cất vào túi. Dù không nói ra, nhưng cô biết bức tranh này sẽ là một kỷ vật mà cô không bao giờ quên.
Khi cô bước ra cửa, Stefan đã đứng chờ sẵn. Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt anh dịu dàng nhưng lại mang một nỗi buồn không thể che giấu.
- Có chuyện gì sao, Stefan?
Câu hỏi của cô khiến anh mím môi, vẻ mặt anh thoáng chút đắn đo. Rồi, như một quyết định cuối cùng, anh nói, giọng trầm thấp nhưng chứa đựng một sự chân thành khó tả:
- Cho dù chị có là người phụ nữ của ai, hay chị sẽ ở bất kỳ nơi đâu, tôi cũng sẽ không bao giờ quên chị đâu, Cecylia.
Lời nói của anh khiến trái tim Cecylia như thắt lại. Cô cụp mắt xuống, cố gắng giấu đi sự bối rối của mình, nhưng sau đó lại ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh và nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định:
- Tôi cũng vậy, Stefan.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nụ cười của anh vừa ấm áp vừa buồn bã. Đó không phải nụ cười của chiến thắng hay sự mãn nguyện, mà là nụ cười của một người chấp nhận hiện thực. Anh quay người rời khỏi căn phòng, từng bước đi như hòa lẫn vào tiếng ồn ào của những người lính dưới nhà.
Cecylia đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng anh cho đến khi anh khuất dạng. Bên ngoài, âm thanh gầm rú của máy bay chiến đấu vang vọng, át đi mọi tiếng động khác. Những dãy nhà xung quanh bao phủ bởi giấy trắng rơi rợp trời như tuyết. Chúng là những tờ truyền đơn của quân Đức, với nội dung quen thuộc: cảnh báo và yêu cầu đầu hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro