Chương 26: Lời Cầu Nguyện
2 tháng Chín năm 1944
Śródmieście - Ujazdów
Tòa nhà ngân hàng của gia đình Königstein giờ đây đã thay đổi hoàn toàn mục đích sử dụng. Không còn là nơi giao dịch tài chính và không khí yên tĩnh của tầng lớp thượng lưu, tòa nhà hiện được trưng dụng làm trạm cứu thương khẩn cấp lớn. Lá quốc kỳ Ba Lan được treo nổi bật trên mặt tiền, xung quanh là những dải ruy băng lớn với dòng chữ khích lệ lòng yêu nước và kêu gọi đấu tranh vì độc lập. Bên trong, sự trang nghiêm của kiến trúc cổ kính giờ đây bị thay thế bởi không khí hỗn độn và khẩn trương, nơi các nhân viên y tế và tình nguyện viên di chuyển liên tục giữa những bệnh nhân bị thương.
Không chỉ là nơi cứu chữa, tòa nhà còn là chốn trú ẩn tạm thời cho hàng trăm người, bao gồm quân kháng chiến, dân thường di tản từ các quận khác, và cả những trẻ em mồ côi sau các trận không kích. Tiếng khóc trẻ con, tiếng rên rỉ của người bị thương và cả tiếng bàn luận thấp giọng về tình hình chiến sự hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh bi thương và ngột ngạt.
Tại khu vực sảnh chính - từng là nơi giao dịch chính của ngân hàng, không khí căng thẳng bao trùm. Trần nhà cao vút với những đường chạm khắc trang trí hoa mỹ giờ chỉ còn làm nền cho sự hỗn loạn bên dưới. Những chiếc ghế dài kê sát nhau thành hàng là chỗ ngồi tạm bợ cho các nhóm người. Nhiều người bị thương nhẹ, quấn băng trắng trên đầu, tay hoặc chân, ngồi cúi đầu thầm thì với nhau, ánh mắt nặng trĩu sự mệt mỏi và lo lắng.
Một góc sảnh lớn, nơi ánh sáng từ cửa sổ rọi vào, không khí có vẻ căng thẳng hơn hẳn. Một nhóm người ngồi thành vòng tròn, họ là những người may mắn sống sót sau cuộc không kích dữ dội ở phố cổ, nhưng sự sống sót đó không mang lại niềm an ủi. Thay vào đó, sự thù nghịch và nghi kỵ lộ rõ trong từng ánh mắt.
Ngồi giữa nhóm là Róża Grabowska - người phụ nữ với dáng vẻ ban đầu có vẻ điềm tĩnh và nhút nhát, nhưng lúc này, cô đang thể hiện một thái độ hoàn toàn trái ngược. Gương mặt cô ta đầy vẻ phẫn nộ, giọng nói vang lên lạnh lùng và sắc bén, đủ để khiến những người xung quanh phải chú ý:
- Tôi tham gia cuộc nổi dậy này là để giành lại độc lập cho đất nước mình, để chống lại bọn phát xít. Vậy mà giờ đây, tôi phải ngồi chung với một tên Boche và nghe hắn ra lệnh sao?
Lời nói gay gắt của cô như một mũi tên bắn thẳng vào người đàn ông ngồi đối diện - Franz von Hardenberg - viên sĩ quan Đức trong bộ thường phục xộc xệch và gương mặt tái nhợt vì mệt mỏi. Dù là một tù binh được giữ lại để trợ giúp công tác cứu thương, nhưng sự hiện diện của anh trong căn sảnh này vẫn là một sự khiêu khích không nhỏ đối với những người đang ngồi ở đây.
Một người lính Ba Lan lớn tuổi hơn ngồi bên cạnh Róża, lên tiếng trấn an:
- Bình tĩnh lại đi, Róża. Franz chỉ làm việc theo lệnh của chúng ta thôi. Chúng ta giữ anh ta lại vì anh ta có chút kỹ năng y tế, không phải để chỉ huy.
Róża quay sang gắt lên, ánh mắt vẫn đầy sự giận dữ:
- Ông bảo tôi bình tĩnh sao? Bình tĩnh nhìn một tên Đức bước đi trong toà nhà này như thể hắn là đồng minh của chúng ta ư? Trong khi chính đồng bọn của hắn đã giết chết những người thân của tôi ngoài kia?
Trước những lời buộc tội đầy hận thù ấy của Róża, Franz không đáp trả lời nào mà chỉ cúi đầu, tập trung vào việc băng bó cho một người bị thương bên cạnh, cố tránh ánh mắt của cô ta. Một bà cụ nhỏ bé, quấn chiếc khăn trùm đầu màu nâu nhẹ nhàng kéo tay Róża và nói, cố làm dịu đi sự căng thẳng trong không khí:
- Róża, hãy nghĩ đến những người bị thương đi. Chúng ta cần mọi sự giúp đỡ có thể. Dù là từ ai, miễn là cứu được mạng người.
Nhưng Róża không dễ dàng bị thuyết phục. Cô ta đứng dậy, ánh mắt quét qua từng người trong nhóm và tuyên bố:
- Các người có thể chịu đựng điều này, nhưng tôi thì không. Tôi sẽ không đứng nhìn một tên Đức, dù là tù binh hay không, bước đi tự do trong khi chúng ta chiến đấu vì độc lập. Nếu cần cứu người, tôi tự làm, không cần hắn.
Faustyna Yarovenko - một y tá trẻ người Ukraine, tóc vàng với gò má cao và đôi mắt to màu xanh biếc đang chăm sóc một người bị thương gần đó, ngẩng đầu lên và nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Đừng tỏ ra thô lỗ như vậy, Róża ạ. Nhờ có ông ấy nên chúng ta mới còn sống mà ngồi ở đây đấy.
Lời nói của Faustyna được thốt ra với sự tế nhị đặc trưng của phụ nữ, như một lời cảnh tỉnh khéo léo dành cho một người đang để cảm xúc lấn át lý trí. Nhưng thay vì tiếp nhận lời nhắc nhở đó một cách tích cực, Róża lại phản ứng đầy giận dữ:
- Vậy bây giờ tôi lại phải tỏ ra mang ơn gã Boche này à? Tôi phải dâng hai tay lên cảm ơn hắn sao?
Dứt lời, Róża liền giơ hai cánh tay của mình lên với vẻ chế giễu, như thể cô ta đang nhại lại một hành động cảm ơn đầy khoa trương. Hành động của cô ta khiến không ít người bật cười, nhưng cũng làm tăng thêm bầu không khí căng thẳng trong sảnh lớn. Tuy bị thái độ đó làm phiền lòng, Faustyna vẫn kiên nhẫn đáp lời bằng giọng điềm tĩnh:
- Lẽ ra Franz đã có thể trốn đi trước khi trận không kích xảy ra, nhưng ông ấy vẫn ở lại để cứu cô và những người khác thoát khỏi đống đổ nát đó.
Thorsten ngồi bên cạnh Franz, nhanh chóng lên tiếng đồng tình:
- Phải đấy! Lúc còn ở bệnh viện, anh ấy cũng có làm gì xúc phạm hay quấy rối chị đâu? Giờ thì cách trả ơn của chị trông thật ấn tượng đấy, Róża ạ. Đây là truyền thống của người Ba Lan các chị sao? Đối đãi với người cứu giúp mình bằng sự khinh bỉ à?
Róża quay sang nhìn Thorsten, đôi mày nhíu chặt, ánh mắt sắc như lưỡi dao.
- Tại sao các người lại có thể nói tốt cho hắn như thế nhỉ? Các người không phải là tù nhân Do Thái mà là gián điệp do bọn Đức gài vào để quấy phá chúng tôi à?
Lời buộc tội vô căn cứ này như một cú tát vào mặt Thorsten. Gương mặt cậu đỏ bừng vì phẫn nộ, đôi môi mím chặt lại như cố gắng giữ mình không bùng nổ. Cậu định đáp trả, nhưng Franz nhanh chóng nắm vai cậu, ngăn lại.
- Đừng nói gì nữa, Thorsten. Hãy để mọi người nghỉ ngơi và lấy lại sức làm việc tiếp.
Franz nói bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng sự điềm tĩnh và nhẫn nhịn trong lời nói và thái độ của anh chỉ khiến Róża càng thêm giận dữ. Cô ta bước lên, chỉ tay thẳng vào Franz và nói lớn, giọng chua ngoa đầy thách thức:
- Nhìn xem, gã Boche này còn muốn dạy dỗ chúng ta đấy! Hắn đang cố tỏ ra cao thượng sao? Ai cần hắn làm vậy chứ?
Giọng nói lớn của Róża vang vọng khắp sảnh, như thể cô ta cố tình muốn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Những y tá và bác sĩ đang tập trung vào công việc của mình vẫn tiếp tục làm việc, không để tâm đến sự hỗn loạn này, nhưng những người dân thường và thương binh bắt đầu phản ứng. Họ quay sang nhìn Franz, và không ít người trong số họ bắt đầu thì thầm với nhau, ánh mắt đầy nghi ngờ hoặc khinh miệt.
Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt bị băng kín một bên, bước tới gần Franz và gắt lên đầy giận dữ:
- Con mụ này nói đúng! Tại sao chúng ta lại phải chịu đựng sự hiện diện của một thằng Đức ở đây chứ? Chúng mày đã phá nát đất nước này, giờ lại muốn giả nhân giả nghĩa à?
Một người khác, dù bị thương ở chân và phải chống gậy, cũng bước tới và hét lên:
- Phải đấy! Hắn không có quyền ở đây! Đuổi hắn đi!
Những lời sỉ nhục ngày càng nhiều hơn, và bầu không khí trong sảnh trở nên cực kỳ căng thẳng. Một vài người thậm chí lao tới định đánh Franz, nhưng các y tá và một vài người lính kháng chiến nhanh chóng can thiệp, giữ họ lại.
Faustyna hét lên, giọng nói trầm ấm thường ngày giờ đây đầy uy lực:
- Đủ rồi! Đây là trạm cứu thương, không phải nơi để tranh cãi hay đánh nhau! Ai trong số các người còn muốn sống thì hãy dừng ngay lại!
Những lời khuyên can của Faustyna khiến không ít người chững lại, nhưng bầu không khí vẫn đầy sự thù địch. Róża khoanh tay, đứng nhìn tất cả với vẻ mặt hả hê. Tuy nhiên, một tia dao động thoáng qua trong ánh mắt cô ta, như thể chính cô ta cũng không chắc liệu hành động của mình có thật sự đúng đắn.
Edith đang băng bó vết thương cho một người lính trẻ trong nhóm, bàn tay cô thoăn thoắt kéo từng vòng băng trắng quấn chặt quanh vết cắt sâu ở mắt cá chân của anh ta. Nhưng khi những lời nói cay nghiệt của đám người tiếp tục vang vọng từ sảnh lớn, đôi tay của Edith bắt đầu run rẩy, khiến miếng băng trượt khỏi tay cô và rơi xuống đất. Cô sững sờ, ánh mắt lơ đãng nhìn chằm chằm vào vết máu loang trên sàn nhà, rồi đột ngột buông bỏ mọi thứ. Không một lời giải thích, Edith đứng bật dậy và chạy vụt đi, đôi vai cô rung lên như đang cố nén một tiếng nức nở.
Franz ngay lập tức nhận thấy điều bất thường. Anh không nghĩ ngợi thêm một giây nào, chỉ vội lao theo Edith, băng qua đám người đang tụ tập, vượt qua hành lang chật hẹp nơi ánh sáng lờ mờ từ những bóng đèn yếu ớt rọi xuống. Bầu không khí xung quanh lạnh lẽo và tĩnh lặng một cách kỳ lạ, đối lập hoàn toàn với sự hỗn loạn vừa diễn ra trong sảnh.
Đuổi theo dấu chân vội vã của Edith, Franz tìm thấy cô dừng lại ngay trước khung sổ lớn ở cuối hành lang. Khung cửa sổ với lớp kính mờ phủ bụi, để lộ một khoảng trời âm u bên ngoài, nơi những tiếng bom đạn thỉnh thoảng vẫn vang lên từ xa. Edith đứng đó, bên cạnh một chiếc bàn gỗ cũ kỹ đầy những vết xước và bắt đầu bật khóc. Những tiếng nức nở của cô vang lên giữa hành lang trống trải, nghe như một bản nhạc u buồn, kéo dài và ám ảnh.
Franz chậm rãi tiến lại gần, cố gắng không làm cô giật mình. Anh cất tiếng gọi với vẻ lo lắng và ngỡ ngàng:
- Edith, cậu sao thế? Cậu không ổn ở đâu à?
Edith không quay lại. Cô vẫn đứng đó, hai bàn tay siết chặt lấy mép bàn như thể đó là thứ duy nhất giữ cô khỏi ngã quỵ. Cô lắc đầu đáp, giọng đứt quãng vì những tiếng nấc:
- Không, Franz. Tôi không sao... Chỉ là... tôi không thể chịu nổi nữa.
- Không chịu nổi chuyện gì, Edith?
Cô quay lại, đôi mắt đẫm lệ ngước lên nhìn anh. Gương mặt Edith nhợt nhạt và khổ sở, như thể cô đang gánh trên vai một nỗi đau không thể chia sẻ.
- Tôi không thể chịu nổi khi nhìn thấy cậu... phải chịu những lời nói cay nghiệt đó. Cậu đâu đáng bị như vậy, Franz.
Lời nói của Edith như một nhát dao xuyên vào lòng Franz. Anh cảm thấy ngực mình thắt lại khi nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Cô tiếp tục nói, giọng yếu ớt và đau đớn:
- Cậu đã làm gì sai để bị họ đối xử như thế chứ? Cậu đã cứu họ, đã giúp họ vượt qua những thời khắc kinh hoàng nhất, vậy mà...
Edith không thể nói tiếp. Tiếng khóc của cô vỡ òa và cô đưa tay lên lau đi đôi mắt đẫm lệ, nhưng chúng vẫn không ngừng tuôn trào. Nhìn cô, anh thấy yêu thương vô cùng, nhưng cũng cảm thấy hổ thẹn khi bản thân mình là nguyên nhân khiến cô phải khổ tâm như thế. Anh hạ thấp giọng, cố gắng an ủi:
- Edith, tôi không sao đâu. Thật đấy. Tôi đã quen với những lời thù hận rồi. Đó là điều tôi phải chấp nhận.
- Nhưng cậu không đáng bị như thế, Franz! Họ không hiểu cậu, họ không biết cậu đã hy sinh những gì để cứu tôi, cứu Thorsten, cứu cả họ nữa.
Franz không trả lời. Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Edith và vỗ về cô, dịu dàng như một người anh trai đang trấn an em gái mình.
- Tôi hứa với cậu, Edith, một ngày nào đó chúng ta sẽ không phải chịu đựng những chuyện này nữa.
Edith đẩy nhẹ anh ra. Đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng lóe lên một tia sáng yếu ớt.
- Cảm ơn cậu, Franz. Cậu luôn là người bạn mà tôi may mắn nhất khi có được.
Franz mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng cũng chất chứa nỗi buồn. Anh lắc đầu, nói khẽ:
- Không, Edith. Tôi mới là người may mắn hơn. Nhưng tôi cũng là kẻ đáng hổ thẹn nhất.
Edith cau mày, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt cô. Franz nhìn xuống, như thể không dám đối diện với cô.
- Tôi đã giết Aron, Edith. Anh trai của cậu. Dù lý do gì đi nữa, tôi vẫn là kẻ giết người.
Edith lắc đầu mạnh, giọng cô trở nên cương quyết hơn khi nói:
- Cậu làm vậy để bảo vệ tôi và Thorsten. Aron sẽ hiểu điều đó. Tôi chắc chắn linh hồn anh ấy sẽ không trách cậu đâu.
Franz ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đầy sự ngạc nhiên và cảm động, đồng thời cũng chất chứa những nỗi niềm sâu kín. Anh không biết liệu người bạn Aron tội nghiệp sẽ sẵn lòng tha thứ cho mình nếu họ được gặp lại nhau không. Có lẽ là trong một giấc mơ, nơi những ký ức ùa về trong sự mơ hồ của tiềm thức. Hoặc có thể là trong những phút giây cầu nguyện thầm lặng, khi tâm trí được gột rửa khỏi những nỗi lo toan hiện tại. Thậm chí, điều đó có thể chỉ xảy ra ở giây phút cuối cùng của đời anh, khi cái chết đến gần và linh hồn được đưa đến trước sự phán xét của Chúa.
Dẫu vậy, Franz không chắc chắn về bất kỳ điều gì trong số đó. Nhưng anh biết một điều rằng, trong khoảnh khắc này, hai người em của Aron - Edith và Thorsten đã thực sự tha thứ cho anh. Đó là một sự thật hiển nhiên không cần phải nghi ngờ, bởi anh cảm nhận được nó qua ánh mắt dịu dàng của Edith, qua cách Thorsten luôn giữ vững niềm tin vào anh bất chấp sự thù địch của những người xung quanh. Nhưng chính điều đó lại khiến Franz cảm thấy bản thân thấp kém hơn bao giờ hết. Anh thấy mình không xứng đáng với lòng tốt và sự vị tha mà Edith dành cho mình. Làm sao anh có thể xứng đáng khi chính bàn tay này đã nhuốm máu anh trai cô? Làm sao anh có thể nhận được sự tha thứ khi trái tim anh vẫn mang gánh nặng quá lớn của tội lỗi? Những câu hỏi ấy xoáy sâu vào tâm trí anh như những vết cắt sắc bén khoét vào tận đáy lòng.
Đột nhiên, tiếng còi báo động rít lên, chói tai và dồn dập như một lời cảnh báo đầy đe dọa từ cõi chết. Những người trong ngân hàng vốn đã quen với không khí căng thẳng của chiến tranh, nay lại một lần nữa rơi vào cơn hoảng loạn. Một viên sĩ quan kháng chiến lao từ phía cửa vào, vẻ mặt hoảng hốt, hét lên:
- Máy bay Đức sắp thả bom! Mọi người mau tìm chỗ nấp đi!
Ngay lập tức, cả căn sảnh lớn chìm trong sự hỗn loạn. Tiếng gào thét vang lên khắp nơi, hòa lẫn với âm thanh của tiếng bàn ghế bị xô ngã, tiếng bước chân dồn dập và cả tiếng khóc lóc thảm thiết của những người không biết phải làm gì. Đám đông chen lấn nhau chạy về phía cầu thang dẫn xuống hầm trú ẩn. Một số người vấp ngã, bị xô đẩy và giẫm đạp trong cơn hoảng loạn. Những người không kịp chạy xuống hầm vội tìm bất cứ chỗ nào có thể ẩn náu - dưới gầm bàn, sau ghế dài, bên cạnh những bao cát chất chồng sát tường.
Tuy nhiên, sự hỗn loạn không ngừng lại ở đó. Có người hét lên tìm người thân của mình giữa đám đông, tiếng gọi đầy tuyệt vọng như xé toang không gian. Một ông cụ bị đẩy ngã, cố gắng bò dậy nhưng lại bị dòng người cuốn qua và nằm co ro như một chiếc lá bị giẫm nát. Gần đó, một đứa bé bị mẹ mình kéo đi nhưng đôi chân nhỏ bé của nó không theo kịp, khuôn mặt đỏ bừng vì khóc mà không ai nghe thấy giữa đám đông ồn ĩ.
Tiếng oanh tạc bắt đầu vang lên, lúc đầu còn xa, nhưng nhanh chóng trở nên rõ ràng và đinh tai nhức óc. Những âm thanh gầm rú từ động cơ máy bay trên bầu trời như báo hiệu cái chết sà xuống. Edith tái mặt khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Nhưng giữa đám đông hỗn loạn đó, họ không thể tiến thêm bước nào để tìm nơi trú ẩn.
Franz vội kéo Edith lại gần và hét lớn, giọng đầy lo lắng:
- Nép sát vào người tôi này, Edith!
Edith không nói gì, chỉ run rẩy làm theo lời anh. Hai người bò xuống, chui vào một chiếc bàn gần đó và tránh xa cửa sổ, nơi những tấm kính dường như sắp nổ tung bất cứ lúc nào. Rồi cô hỏi, giọng run run và gần như nghẹn lại vì sợ hãi:
- Thorsten đang ở đâu vậy? Nó vẫn ở ngoài kia à?
Franz nhìn về phía khu vực chờ nhưng không thấy gì ngoài đám đông hỗn loạn. Anh cố giữ giọng bình tĩnh để trấn an cô:
- Đừng lo. Thorsten rất thông minh và nhanh nhẹn. Tôi nghĩ thằng bé đã tìm được chỗ nấp rồi. Ở đó có bao cát và bàn ghế mà.
Bùm!
Một tiếng nổ đinh tai vang lên ngay bên ngoài cửa sổ. Toàn bộ cánh cửa rung chuyển dữ dội trước khi những mảnh kính nứt ra và đổ ập xuống, phát ra âm thanh như một trận mưa thủy tinh vỡ tan. Edith hét lên, nhưng Franz nhanh chóng kéo cô xuống sát mặt đất hơn nữa.
- Cẩn thận! Ở yên đây!
Những tiếng nổ tiếp theo nối tiếp nhau, mỗi lần đều khiến cả tòa nhà rung chuyển. Chùm đèn pha lê lớn trên trần nhà bị chấn động mạnh, đứt khỏi dây treo và rơi xuống, đập vỡ tan ngay giữa sảnh. Một người phụ nữ không may đứng ngay bên dưới đã bị nghiền nát, máu loang ra trên nền nhà. Franz không kịp nhìn lâu hơn khi một thanh sắt rơi xuống gần đó, suýt nữa trúng vào anh và Edith.
Edith run rẩy bám chặt lấy cánh tay Franz, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Giọng cô đầy sợ hãi, vừa khóc vừa nói:
- Khủng khiếp quá, Franz! Tôi sợ quá!
Franz nhìn cô, lòng tràn ngập cảm giác bất lực. Dù đã trải qua không ít cuộc chiến tàn khốc, anh vẫn không thể miễn nhiễm trước nỗi sợ hãi. Sợ chết. Đó là một cảm giác trần trụi, nguyên thủy và mãnh liệt. Trong khoảnh khắc này, Franz không phải một quân nhân dày dạn kinh nghiệm, không phải một kẻ từng cầm súng giết người để bảo vệ bản thân, mà chỉ là một sinh vật nhỏ bé như cát bụi giữa cơn thịnh nộ cú chiến tranh và cái chết.
Xung quanh anh, sự hỗn loạn vẫn diễn ra không ngừng. Tiếng la thét và gào khóc vang lên từ những người mắc kẹt hoặc bị thương. Một người lính gần đó gào thét trong đau đớn, chân anh ta bị một thanh sắt rơi xuống đè nát, máu chảy lênh láng trên nền nhà. Cách đó vài mét, một người mẹ cố gắng che chắn cho đứa con gái nhỏ bằng thân mình, nhưng một mảnh kính vỡ sắc nhọn đã cứa vào lưng bà, máu từ vết thương thấm đỏ cả áo.
Mùi khói, mùi bụi và cả mùi máu xộc vào mũi, khiến không khí ngột ngạt đến mức khó thở. Ánh sáng từ đèn điện chập chờn, không đủ sáng để soi rõ những gương mặt thất thần xung quanh, nhưng đủ để Franz nhìn thấy cảnh tượng đổ nát và tang thương. Chùm đèn pha lê vỡ vụn nằm rải rác khắp nơi, những thanh gỗ từ trần nhà rơi xuống như những ngọn giáo khổng lồ, đâm xuyên qua bàn ghế.
Franz không thể làm gì ngoài ôm chặt Edith hơn. Anh có thể cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể nhỏ bé và tiếng khóc nghẹn ngào đầy tuyệt vọng của cô. Bàn tay Edith bấu chặt lấy bờ vai anh, như thể cô đang bám víu vào anh để tìm chút an ủi trong cơn ác mộng này.
- Edith... tôi sẽ bảo vệ cậu. Đừng sợ.
Giọng anh run rẩy, không chắc là đang trấn an Edith hay chính mình. Nhưng ngay lúc đó, một ý nghĩ mạnh mẽ hơn nỗi sợ đã trỗi dậy trong anh. Franz biết rằng anh không thể chết lúc này. Không phải vì anh sợ mất mạng, mà vì anh không thể để Edith và Thorsten phải đối mặt với thế giới đầy hiểm nguy này mà không có anh.
Anh phải sống.
Franz nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến tiếng nổ hay cảnh tượng hỗn loạn xung quanh. Trong bóng tối của đôi mắt nhắm nghiền, anh bắt đầu hình dung ra một viễn cảnh khác - một giấc mơ đẹp mà anh đã từng ấp ủ trong những ngày còn trẻ. Anh mường tượng ra một ngôi nhà nhỏ ven Địa Trung Hải, nơi anh, Edith và Thorsten cùng nhau sinh sống. Trong khu vườn tràn ngập ánh nắng, Edith sẽ trồng những luống hoa tử đinh hương, kim tước và păng xê thơm ngát rực rỡ sắc màu, còn Thorsten sẽ chơi đùa cùng những đứa trẻ - những đứa con mà anh mơ rằng mình sẽ có với Edith. Franz sẽ dành thời gian bên đàn dương cầm, soạn nhạc và viết sách, trong khi Edith cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
- Lạy Mẹ Maria, Mẹ của lòng thương xót, xin hãy ban cho con sức mạnh. Xin Mẹ hãy cho con một cơ hội. Con không cầu mong vinh quang, con chỉ mong được sống, để bảo vệ những người con yêu thương.
Anh thầm cầu nguyện, đôi mắt nhắm chặt, tay vẫn ôm chặt Edith vào lòng. Franz không phải một người quá sùng đạo, nhưng anh tin rằng những lời cầu nguyện trong giờ phút sinh tử này có thể được Chúa và Đức Mẹ lắng nghe.
Nhưng ngay sau đó, một cơn sóng tội lỗi dội thẳng vào lòng anh, khiến lời cầu nguyện của anh trở nên ngập ngừng. Anh có xứng đáng được Chúa tha thứ không?
Franz là một kẻ sát nhân. Anh đã giết không ít người trong cuộc chiến này, và tội lỗi lớn nhất của anh chính là cái chết của Aron Stein - anh trai của Edith. Chính bàn tay anh đã bóp cò súng giết Aron, vì sự sống còn của mình và những người xung quanh. Liệu Aron ở thế giới bên kia có tha thứ cho anh? Liệu Đức Mẹ Maria - Nữ Vương ban sự Bình An có nghe được lời cầu nguyện của một kẻ như anh?
Franz mở mắt ra, nhìn Edith đang khóc trên ngực mình. Cô là người duy nhất trong thế giới hỗn loạn này khiến anh cảm thấy mình còn có lý do để sống, để chiến đấu. Anh phải sống vì cô, vì Thorsten, và vì giấc mơ về một tương lai tốt đẹp mà họ xứng đáng được hưởng.
Sau một khoảng lặng đầy nặng nề, những rung chuyển cuối cùng cũng dừng lại. Không gian dần trở nên yên ắng hơn, chỉ còn vang vọng lại đâu đó tiếng bước chân thận trọng và tiếng thở dồn dập của những con người vừa thoát khỏi cơn ác mộng. Những tiếng động cơ máy bay xa dần, để lại phía sau một bầu không khí đặc quánh mùi máu và khói bụi. Ánh sáng yếu ớt từ mặt trời xuyên qua làn khói mờ ảo, soi rõ những khuôn mặt tái nhợt, thất thần của những người vừa rời khỏi nơi trú ẩn.
Franz và Edith ngồi dưới chiếc bàn hẹp một hồi lâu, cả hai vẫn chưa dám bước ra ngay lập tức. Franz chờ đợi, lắng nghe thật kỹ từng âm thanh bên ngoài. Khi chắc chắn rằng không còn tiếng bom rơi hay tiếng máy bay gầm rú, anh mới từ từ đứng dậy, cẩn thận đỡ Edith lên. Cơ thể cô vẫn còn run rẩy, đôi chân như không muốn tuân theo ý muốn của chủ nhân. Franz nhìn cô, ánh mắt dịu dàng lẫn đau lòng, rồi dìu cô đến ngồi nghỉ trên chiếc ghế dài gần đó.
Xung quanh họ, những con người dần rời khỏi nơi trú ẩn, ánh mắt đầy lo âu và mệt mỏi. Một vài người cúi xuống nhặt nhạnh những mảnh kính vỡ, một vài người khác giúp nhau băng bó vết thương. Những tiếng thì thầm cầu nguyện vẫn còn vang lên rời rạc. Franz vừa vén những sợi tóc lòa xòa trước trán Edith vừa nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên má cô. Khuôn mặt Edith, dù nhợt nhạt nhưng vẫn giữ được nét thanh tú khiến trái tim anh bất giác dịu lại. Anh khẽ nói, giọng trấn an và đầy yêu thương:
- Chúng ta đã vượt qua rồi, Edith. Thật tuyệt dịu phải không?
Edith ngước lên nhìn anh. Cô khẽ gật đầu, nụ cười mỏng manh nở trên đôi môi tái nhợt:
- Phải, chúng ta vừa trải qua một thử thách nguy hiểm của cuộc phiêu lưu mang tính chuyển giao thời đại. Chúa đã ban phước cho tôi và cậu, Franz ạ.
Franz ngẩn người trong giây lát. Lời nói của Edith như một bản thánh ca đầy sức sống, đánh thức những mảnh cảm xúc anh tưởng chừng đã bị vùi lấp bởi nỗi sợ hãi và sự tàn nhẫn của chiến tranh. Nụ cười của cô, dù mong manh nhưng lại có sức mạnh kỳ lạ, khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Trong khoảnh khắc này, Franz nhận ra một điều quan trọng: anh không thể tiếp tục để những ám ảnh của quá khứ kiểm soát mình. Thời gian đã qua không thể thay đổi, nhưng hiện tại và tương lai là những điều anh có thể nắm giữ.
Anh cúi xuống nhìn cô với ánh mắt kiên định và hứa với cô:
- Edith, hãy tin tôi. Chỉ cần chúng ta luôn ở cạnh nhau như bây giờ, mọi thử thách, dù có khó khăn đến đâu, cũng sẽ dễ dàng vượt qua.
Edith mỉm cười, lần này nụ cười sâu hơn, ấm áp hơn.
- Tôi sẽ luôn tin tưởng cậu tuyệt đối, Franz ạ, dù cho cậu có phạm phải tội lỗi nào đi chăng nữa.
Franz cảm thấy như tim mình đập rộn. Lời khẳng định này của Edith là một sự tha thứ, một sự động viên và một sự cứu rỗi. Trong khoảnh khắc đó, lòng anh tràn ngập cảm giác biết ơn và yêu thương. Anh nhận ra rằng, hơn cả sự tha thứ của Chúa, chính lòng vị tha và niềm tin của Edith mới là ánh sáng dẫn lối anh thoát khỏi bóng tối của quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro