Chương 25: Bí Mật Trong Biến Loạn
Cecylia bước chầm chậm vào phòng khách, không gian im ắng chỉ có tiếng gió rít nhẹ qua những khe cửa vỡ. Đây là một căn biệt thự đã bị bỏ hoang từ lâu nhưng vẫn còn phảng phất sự sang trọng của một thời thịnh vượng. Ánh nến lung linh trên bàn thấp phản chiếu những đường nét trầm mặc của các bức tượng cổ xung quanh. Trời đã về đêm, bóng tối như trùm lên mọi vật, nhưng ánh sáng mờ nhạt từ ngọn nến đủ để làm sáng lên một góc nhỏ, nơi Stefan đang ngồi trước cái lò sưởi giả và tập trung vẽ.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu kem, hai cánh tay áo được xắn lên cao để lộ những đường gân và cơ bắp khỏe khoắn như tượng khắc. Phần cổ áo để mở khá rộng, và mỗi lần anh cúi người hay chuyển động, quả yết hầu trên cổ anh lại chuyển động lên xuống như một chi tiết sống động khiến Cecylia không thể rời mắt. Cô dán chặt ánh nhìn vào nơi đó, ngỡ ngàng bởi sự quyến rũ kỳ lạ mà nó toát ra. Cô đứng lặng lẽ trong giây lát, không chỉ bởi vẻ ngoài điềm tĩnh của anh mà còn bởi bầu không khí trữ tình đang bao trùm cả căn phòng. Tiếng bút chì loạt soạt trên giấy tạo nên một giai điệu nhẹ nhàng, tựa như lời thì thầm của nghệ thuật.
Cecylia bước tới gần, từng bước một, hơi thở cô nhẹ hơn để không phá vỡ bầu không khí ấy. Đến khi đứng gần anh, cô cất tiếng, giọng dịu dàng nhưng không giấu được sự tò mò:
- Stefan, cậu không ngủ à?
Stefan không ngẩng lên nhìn cô, chỉ khẽ nhếch môi cười, như thể đã đoán trước được sự xuất hiện của cô. Đôi mắt anh vẫn dán chặt vào tờ giấy trước mặt, bàn tay vạch từng đường nét sắc sảo và tinh tế. Anh lên tiếng, giọng trầm ấm:
- Đột nhiên tôi có cảm hứng để sáng tác nghệ thuật... Chào chị!
Cecylia ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện anh, chiếc ghế vẫn còn phủ một lớp bụi mỏng nhưng sự thoải mái của nó dường như làm cô quên đi tất cả. Cô nhìn vào đôi bàn tay Stefan, những ngón tay dài thanh thoát đang lướt trên bề mặt giấy như một người nhạc trưởng chỉ huy một bản giao hưởng. Cô hỏi:
- Cậu đang vẽ đấy à?
Lúc này Stefan mới ngước lên, nở một nụ cười pha lẫn giữa sự tự hào và một chút khiêm nhường giả vờ.
- Vâng, đây là tài năng duy nhất của tôi đấy. Ít ra thì nhờ có nó mà tôi thấy mình không thực sự bất tài.
Nói rồi, anh cười khẽ, khóe miệng cong xuống một cách tinh nghịch, khiến Cecylia không nhịn được cười. Trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ dường như được thu hẹp, trở nên gần gũi hơn. Cô ngả người về phía trước với vẻ tò mò.
- Tôi có thể xem tranh của cậu chứ?
Stefan ngừng vẽ, tay anh cầm lấy bức tranh và giơ lên để cô xem, ánh mắt lộ rõ vẻ hồi hộp như chờ đợi một lời nhận xét chân thành.
Cecylia nhận lấy bức tranh, những ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào mép giấy. Một khung cảnh hiện ra trước mắt cô, tươi đẹp và tràn đầy sức sống. Đó là hình ảnh của một mùa xuân nơi làng quê, cảnh sắc thanh bình đến mức cô gần như cảm nhận được hương cỏ non trong không khí. Những người đàn ông và phụ nữ trong trang phục truyền thống đang nhảy múa và ca hát, từng cử chỉ của họ như hòa vào nhịp điệu của thiên nhiên.
Ở góc bên phải bức tranh, một đàn cừu đang thong thả gặm cỏ trên cánh đồng xanh mướt, trong khi những đứa trẻ đùa nghịch bên con suối nhỏ, tiếng cười của chúng như vang vọng trong trí tưởng tượng của cô. Cô có thể gần như nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, tựa như những nốt nhạc trong trẻo vang lên không ngừng.
Điểm đặc biệt nhất của bức tranh chính là bầu trời. Ở đó, những đám mây trắng bồng bềnh mang hình dáng những thiên thần. Họ có đôi cánh lớn tựa mây, khuôn mặt thanh tú và trang nghiêm. Một số thiên thần cầm kiếm, ánh thép lấp lánh giữa bầu trời như những chiến binh bảo vệ hòa bình. Một số khác lại chơi vĩ cầm, đàn lia và thổi kèn đồng, những giai điệu vô hình như lan tỏa khắp khung cảnh, hòa quyện cùng niềm vui của những con người trần tục phía dưới.
Cecylia chỉ vào những đám mây trong tranh và hỏi, giọng mơ màng.
- Đây là những thiên thần à, Stefan?
Stefan nhìn cô, nụ cười anh sáng bừng trong ánh nến, tràn đầy sự mãn nguyện.
- Đúng vậy. Họ là những thiên thần, những đạo binh hùng dũng từ Thiên quốc. Chị xem này, các Ngài không chỉ chiến đấu mà còn tham gia vào niềm vui của con người. Họ như một sợi dây nối liền giữa trời và đất, giữa sự thần thánh và trần tục.
Cecylia mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn bức tranh một lần nữa.
- Thật đẹp…
Cecylia chăm chú nhìn Stefan, đôi mắt cô chợt ánh lên một nỗi buồn man mác khi anh giải thích về ý nghĩa của bức tranh. Dường như bức vẽ không chỉ đơn thuần là một tác phẩm nghệ thuật, mà còn là một khung cửa sổ dẫn lối vào tâm hồn anh. Trong ánh sáng lờ mờ của những ngọn nến, khuôn mặt Stefan hiện lên như một bức tượng cổ Hy Lạp, những đường nét cứng cáp nhưng vẫn ẩn chứa sự mềm mại của một tâm hồn sâu sắc và mâu thuẫn.
Cecylia nhẹ nhàng hỏi, giọng cô êm dịu nhưng ẩn chứa sự tò mò sâu sắc:
- Chính xác thì bức tranh này có ý nghĩa gì thế, Stefan?
Stefan hơi ngả người ra sau, đôi mắt nâu trầm lặng dõi theo bức tranh của mình trước khi trả lời:
- Đây là một khung cảnh ở làng của tôi, tại một buổi sinh hoạt cộng đồng. Chị nhìn xem, rất đẹp và yên bình phải không? Bên ngoài nó còn đẹp hơn như thế nữa.
- Một nơi không có lệnh cấm và kẻ thù... Thật sự rất đẹp.
Cecylia thở dài, như thể cô đang cố gắng hình dung một thế giới như vậy, một thế giới không chiến tranh, không đau khổ.
- Vâng... rất đẹp.
Giọng Stefan bỗng trầm hẳn xuống, như thể mang theo một cơn gió lạnh thổi qua không gian. Cecylia nhận ra anh đang ở rất gần mình, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, nghe rõ từng nhịp thở đều đặn của anh. Dấu vết của bụi than còn sót lại trên khuôn mặt anh khiến anh trở nên vừa lôi cuốn vừa gai góc. Trong khoảnh khắc ấy, Cecylia muốn đưa tay lên lau đi những vết nhơ ấy, muốn chạm vào khuôn mặt anh, nhưng lý trí và phẩm hạnh của cô đã kìm lại.
Sau một thoáng im lặng, cô cất tiếng, giọng khẽ khàng như sợ phá vỡ sự tĩnh lặng mong manh:
- Cậu đang nhớ nhà mình phải không?
Stefan không trả lời ngay. Anh đặt cây bút chì xuống, tay vô thức mân mê cổ áo, ánh mắt đăm chiêu hướng về phía ngọn nến đang cháy dở.
- Vâng... Nhưng tôi không thích nơi đó chút nào, chị ạ.
- Tại sao thế?
Stefan ngập ngừng, như thể đang tìm kiếm từ ngữ để diễn tả những suy nghĩ phức tạp trong đầu mình. Cuối cùng, anh nói, giọng thấp và gần như thì thầm:
- Vì tôi không muốn trở thành một gã nông dân chỉ quẩn quanh ở mấy cánh đồng chút nào. Tôi muốn làm một điều gì đó lớn lao hơn, có ý nghĩa hơn. Tôi đã từng nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi cái làng nhỏ bé ấy và bước vào một thế giới rộng lớn hơn...
Anh khẽ cười, một nụ cười khắc khổ, như thể anh đang chế giễu chính bản thân mình. Lồng ngực anh phập phồng, rũ bóng dưới ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến, đôi mắt anh sâu thẳm như chứa đựng cả một bầu trời những tiếc nuối.
- Nhưng bây giờ, khi đã tham gia và nếm trải mùi vị của chiến tranh, tôi mới nhận ra nó không dễ chịu chút nào. Tôi đã quá bồng bột và bốc đồng, suy nghĩ một cách đơn giản về những vấn đề quá sức nghiêm trọng. Chiến tranh không phải là nơi để thể hiện bản thân hay tìm kiếm vinh quang...
Cecylia im lặng lắng nghe, trái tim cô như thắt lại trước những lời nói đầy nỗi niềm của anh. Cô hỏi, đôi mắt ánh lên sự chân thành:
- Nếu cậu nhận ra điều đó sớm hơn thì liệu cậu có xung phong tham gia cuộc nổi dậy này không?
Stefan cúi đầu, như để tránh ánh nhìn của cô.
- Tôi không biết, chị Cecylia ạ. Quá khứ không thể thay đổi được, cả suy nghĩ lẫn hành động cũng vậy.
- Cậu thật sự nghĩ như thế à?
Stefan ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt anh đầy mâu thuẫn nhưng cũng rất kiên định.
- Vâng, tôi thật sự nghĩ như vậy.
- Tại sao chứ?
Stefan nhắm mắt lại trong một thoáng, như thể anh đang tìm kiếm câu trả lời trong chính tâm hồn mình.
- Vì chúng ta dường như sẽ đánh mất tất cả khi tham gia một cuộc chiến tranh. Chị thấy đấy, cuộc nổi dậy này là ví dụ rõ ràng nhất. Chúng ta buông bỏ sự nghiệp, gia đình, và tình cảm để trở thành những con thú tham gia một trò chơi đầy tính "bầy đàn". Nhưng cuối cùng, tất cả vẫn có thể chết hoặc đánh mất những điều quý giá nhất... Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi vì chúng ta không đáng phải chết như thế.
Những lời của anh đã gợi lên trong Cecylia những ký ức đau thương. Cô nhớ cha và anh trai Mateusz, những người đã hy sinh vì cái gọi là "tinh thần bầy đàn." Cô nhớ cha đỡ đầu Tadeusz, em trai Jan và đặc biệt là Simon. Hình ảnh Simon hiện lên trong tâm trí cô, người cũng đang tham gia vào cuộc nổi dậy này và có thể bị tước đoạt khỏi cuộc đời bất cứ lúc nào.
Stefan nhìn thấy điều đó và hoảng hốt:
- Chị đang khóc đấy à?
Cecylia vội lau đi dòng nước mắt, cố gắng giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng.
- Phải, tôi đang nhớ Simon, nhưng không chỉ có anh ấy thôi đâu. Tôi nhớ rất nhiều người, những người tôi yêu quý và đã mất, và cả những người tôi vẫn còn giữ được nhưng có thể sẽ mất đi. Thậm chí, ngay lúc này, tôi đang cảm thấy nhớ cả Lidia, dù biết cô ấy đang ở đâu đó trong căn nhà này.
Stefan im lặng, ánh mắt anh dịu lại, như một ngọn lửa vừa tắt lịm.
- Bức tranh này... thật kỳ lạ phải không? Nó khiến chị nhớ về họ. Và nó cũng khiến tôi nhớ về chính mình, về những thứ tôi đã từng khát khao nhưng giờ đây không còn quan trọng nữa.
Stefan mỉm cười, ánh mắt ánh lên vẻ hứng thú khi anh đứng dậy, bước chậm rãi quanh căn phòng khách rộng lớn và đầy những món đồ trang trí tinh xảo. Dù đã bị bỏ hoang, căn phòng vẫn toát lên vẻ đẹp xa hoa của một thời kỳ phồn thịnh. Những chi tiết trang trí dường như đang kể lại câu chuyện của một gia đình từng sống ở đây, những người đã tháo chạy vội vã để lại cả ký ức lẫn những thứ quý giá. Giấy dán tường màu hồng nhạt, loang lổ chút bụi thời gian, vẫn giữ được vẻ thanh nhã. Những bức tượng cẩm thạch nhỏ được đặt khéo léo trên giá, cùng với các cuốn sách dày xếp ngay ngắn trên kệ, dường như đang mời gọi người ta khám phá.
Stefan bước tới chiếc đồng hồ gỗ quý đứng sừng sững trong góc, bàn tay khẽ lướt qua bề mặt bóng mịn của nó như để cảm nhận hơi thở của thời gian bị đóng băng trong căn phòng này. Trên các bức tường treo đầy những bức tranh với khung gỗ chạm khắc tinh xảo, một số là chân dung gia đình, một số khác là những cảnh vật giản dị, có lẽ được mua từ các họa sĩ đường phố. Dù những bức họa ấy không có giá trị nghệ thuật cao, chúng vẫn mang đến một cảm giác ấm áp, cho thấy chủ nhân của ngôi nhà này từng là người yêu thích nghệ thuật.
Nhưng điều khiến Stefan chú ý nhất là cái lò sưởi giả màu trắng bằng đá hoa cương ở giữa phòng. Kiểu dáng của nó thật sang trọng, được trang trí bằng những bức tượng thần Ái tình nhỏ nhắn. Ngọn nến gần đó chiếu sáng lên những chi tiết chạm khắc tinh tế, khiến chúng như sống động hơn trong ánh lửa lập lòe. Phía trên lò sưởi, một bức tranh treo ngay ngắn: Con cừu thế mạng của Floretta Masini, một tác phẩm gợi cảm giác vừa u buồn vừa thiêng liêng.
Stefan dừng chân trước lò sưởi, ánh mắt chăm chú ngắm nghía từng đường nét điêu khắc. Sau một lúc, anh quay lại, nụ cười thoáng hiện trên môi.
- Cái lò sưởi này đẹp quá. Không biết đốt lên thì sẽ thế nào nhỉ?
Cecylia vẫn ngồi trên ghế, bật cười trước câu hỏi ngây ngô ấy.
- Không đốt được đâu, Stefan ạ
- Tại sao thế?
- Đây là đồ giả, chỉ dùng để trang trí thôi. Các gia đình giàu có thường không làm nhiều gì trong phòng khách cả, nên họ không cần lò sưởi thật.
Stefan nhíu mày, gật gù như vừa khám phá ra một điều thú vị. Anh lại nhìn chăm chú vào các bức tượng thần Ái tình nhỏ xíu được chạm khắc trên lò sưởi, đôi môi khẽ nhếch lên như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Anh nói, giọng đầy suy tư.
- Nhìn thì trông thật đẹp, nhưng lại lạnh lẽo vô cùng.
Cecylia cũng đứng dậy, bước đến bên cạnh Stefan. Cô khẽ nghiêng người để quan sát kỹ hơn những chi tiết trang trí trên lò sưởi. Khi vô thức chạm nhẹ vào khuỷu tay anh, Stefan giật mình quay lại, ánh mắt thoáng vẻ bối rối.
- Gì thế?
Cecylia rút tay lại ngay lập tức, cười gượng và giả vờ chuyển đề tài:
- Cậu có hiểu ý nghĩa của bức tranh này không? Tôi và Simon từng thấy nó ở một triển lãm, Simon khen nó rất đặc biệt nhưng tôi thì không hiểu vì sao lại thế.
Stefan ngước nhìn bức tranh treo phía trên lò sưởi. Một con cừu nhỏ với ánh mắt buồn bã và cam chịu, nằm giữa một khung cảnh mờ ảo như thể được bao quanh bởi ánh sáng thiêng liêng. Bàn tay anh đưa lên xoa cằm, gương mặt trầm tư như đang nghiền ngẫm một điều gì đó rất sâu sắc.
- Con cừu thế mạng à? Nó là một bản cắt từ một bức tranh lớn thì phải?
Cecylia ngạc nhiên:
- Cậu cũng biết nó đấy à? Tôi hầu như chẳng biết gì về hội họa cả.
Stefan mỉm cười, ánh mắt lấp lánh một niềm đam mê khó giấu:
- Hội họa giống như một người phụ nữ có tính cách dễ chịu vậy. Nó không phân biệt người thưởng thức nó có hiểu biết hay không. Nếu chị nhìn ngắm lâu hơn, nó sẽ khiến chị bị mê hoặc và tự tìm ra ý nghĩa riêng cho chính mình.
Cecylia nghiêng đầu, tò mò hỏi tiếp:
- Vậy lời giải đáp của cậu là gì?
Stefan khoanh tay lại, đôi mắt nheo nhẹ khi anh suy nghĩ. Dáng vẻ ấy làm Cecylia bất giác nhớ đến Simon trong những lần dẫn cô đi xem tranh ở viện bảo tàng, lúc anh chăm chú ngắm nhìn một bức họa và suy ngẫm, rồi khẽ mỉm cười như vừa tìm thấy câu trả lời cho chính mình.
Một thoáng sau, Stefan chậm rãi nói:
- Nhìn con cừu này, tôi lại nhớ đến một điển tích mà tôi từng nghe qua khi còn làm lễ sinh ở nhà thờ.
Cecylia tò mò hỏi:
- Cậu cũng là một Cơ Đốc nhân à?
Stefan gật đầu, ánh mắt thoáng chút xa xăm.
- Vâng, và dòng họ của tôi cũng là một bầy chiên ngoan đạo. Họ cùng kéo nhau đi tu, dù không rõ đó có phải là ơn gọi tu trì thực sự hay không.
Cecylia bật cười, một nụ cười dịu dàng như ánh nến lung linh trong căn phòng. Cô mường tượng ra hình ảnh Stefan khi còn bé, mặc bộ váy lễ sinh, đứng nghiêm trang trong nhà thờ. Trong đầu cô, hình ảnh ấy hiện lên rõ ràng đến mức cô gần như có thể nghe thấy tiếng chuông nhà thờ vang vọng và ngửi thấy hương thơm thoảng nhẹ của nến và trầm hương. Cô nói:
- Có lẽ gia đình cậu được Chúa chọn để ban ơn gọi đấy.
Stefan mỉm cười và không nói gì, ánh mắt chăm chú dán vào bức tranh Con cừu thế mạng, như thể anh đang tìm kiếm một điều gì đó vượt khỏi vẻ đẹp hội họa bề ngoài. Ánh sáng nhợt nhạt từ ngọn nến trên chiếc ghế thấp tưới lên khuôn mặt anh, làm sáng bừng những đường nét sắc sảo nhưng đầy suy tư. Bầu không khí trong căn phòng như chùng xuống, không phải bởi sự u ám, mà bởi sức nặng của những suy tư sâu sắc đang dần hình thành trong lòng cả hai người. Một lúc sau, như thể đã tìm được lời giải đáp, Stefan lên tiếng, giọng anh chậm rãi nhưng chắc nịch:
- Theo phân tích của tôi thì đây là con cừu đã thế mạng cho Isaac, con trai của Abraham.
Cecylia lúc đầu ngỡ ngàng, bỗng ngẩng đầu lên nhìn Stefan với ánh mắt đầy thán phục.
- Vậy à? Sao cậu lại phân tích ra được thế nhỉ?
Stefan khẽ chỉ vào một góc của bức tranh, nơi hình ảnh con cừu với đôi sừng bị mắc vào bụi gai được phác họa một cách đầy chân thực.
- Chị nhìn xem, sừng của nó bị mắc vào bụi gai này. Trong Cựu Ước, câu chuyện kể rằng khi Abraham chuẩn bị hiến tế con trai duy nhất của mình là Isaac, thì Thiên thần đã hiện ra và ngăn ông lại. Con cừu này xuất hiện như một sự thay thế, nó trở thành vật tế lễ mới được Chúa gửi đến. Bức tranh tái hiện khoảnh khắc đó, khoảnh khắc của sự cứu rỗi, sự can thiệp thiêng liêng mà chỉ một đấng toàn năng mới có thể thực hiện.
Cecylia thốt lên một tiếng nhẹ nhàng, ánh mắt sáng bừng với vẻ kinh ngạc:
- Thật tuyệt dịu!
Stefan khẽ mỉm cười trước phản ứng của cô, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi bức tranh.
- Và lời giải đáp cuối cùng của tôi, theo cách mà tôi nghĩ, thì cuộc sống không phải lúc nào trôi chảy theo ý muốn của ta được. Nó thuận theo tự nhiên, hoặc là theo ý Chúa, nếu Ngài thực sự tồn tại.
Những lời nói ấy dường như đánh thức một nỗi trăn trở sâu thẳm trong tâm hồn Cecylia. Cô nhìn Stefan, cảm nhận rõ ràng sự ảnh hưởng của anh lên cuộc đời mình. Anh không chỉ là một người bạn đồng hành trong cuộc nổi dậy, mà dường như còn là một sự hiện diện thay đổi dòng chảy cảm xúc của cô, giống như một nhánh cây rơi xuống phân đôi con suối nhỏ. Cecylia không thể không nghĩ về Simon, người mà cô vẫn luôn yêu thương và nhớ nhung, nhưng bằng cách nào đó, Stefan lại đang dần chiếm lĩnh một góc đặc biệt trong trái tim cô.
Cô tưởng rằng lời giải đáp của Stefan đã kết thúc, nhưng anh lại tiếp tục, giọng nói trở nên trầm hơn, đầy sắc thái triết lý:
- Một số người, để có được một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, cần phải có sự hy sinh của người khác. Giống như cái chết của con cừu này và sự ra đi của mẹ con bà Hagar. Con cừu đã chết, và họ chấp nhận bất công để mang lại sự vẹn toàn cho gia đình Abraham. Câu chuyện này không chỉ là về sự cứu chuộc, mà còn là về những cái giá phải trả để đạt được điều tốt đẹp hơn.
Những lời của anh, dù không hoa mỹ một cách thái quá, lại toát lên một vẻ đẹp sâu lắng và quyến rũ, như thể từng chữ đều được chạm khắc từ chính trái tim anh. Cecylia bất giác cảm thấy ngưỡng mộ, không chỉ bởi hiểu biết uyên thâm của Stefan mà còn bởi cách anh kết nối những điều thiêng liêng với thực tại đầy khắc nghiệt.
Cô thở dài nhẹ, đôi môi nở một nụ cười chân thành:
- Cậu thật là một con người tài giỏi và là một Cơ Đốc nhân chân chính, Stefan ạ.
Stefan thoáng ngượng ngùng, một tay vuốt nhẹ lên sống mũi - một thói quen khi anh muốn che giấu cảm giác xấu hổ của mình.
- Tôi không dám nghĩ mình là người như thế đâu, chị Cecylia ạ. Tôi chỉ là một người bình thường, sống vì những người mà mình yêu thương thôi. Thật lòng mà nói, nếu không có tình yêu ấy, tôi cũng đã không tham gia cuộc nổi dậy này rồi.
Cecylia khẽ nhíu mày, ánh mắt ánh lên vẻ ngờ vực nhưng cũng ẩn chứa sự tò mò đầy trêu chọc. Cô hỏi, giọng như thầm dò xét:
- Cậu đã phải lòng ai rồi à?
Stefan mỉm cười, một nụ cười pha chút bí ẩn, như thể anh đang che giấu một bí mật mà chính anh cũng không muốn chia sẻ ngay lập tức. Anh nhìn thẳng vào mắt Cecylia, rồi khẽ gật đầu, giọng nói thật thà nhưng lại khiến người nghe không khỏi xao xuyến:
- Vâng, một trong số các phụ nữ ở Warszawa mà tôi quen ngay từ những ngày đầu đặt chân đến. Cô ấy là một người phụ nữ rất tử tế và cũng rất tài năng.
Câu trả lời của Stefan khiến trái tim Cecylia chợt nhói lên một cảm giác kỳ lạ, thứ cảm giác mà chính cô cũng không hiểu nổi. Một người đàn ông trẻ tràn đầy đam mê và nhiệt huyết như Stefan, chắc chắn phải có một người phụ nữ trong tim, một nàng thơ riêng như cách các nghệ sĩ luôn có cảm hứng sáng tạo của mình. Một nàng thơ khả ái, dịu dàng, hoặc có thể là một người tình mạnh mẽ và tham vọng.
Cecylia cố gắng giấu đi cảm giác xốn xang đó và hỏi, giọng cô tràn đầy sự tò mò nhưng không kém phần dí dỏm:
- Cô ấy là ai thế?
Stefan không trả lời ngay, chỉ nheo mắt, nụ cười trên môi anh càng sâu hơn, như thể đang chơi một trò đoán chữ. Cuối cùng, anh đáp, từng chữ được nhấn nhá đầy ý tứ:
- Chị đoán xem, một trong Bộ Ba Hiếu Hòa, viết hoa đấy.
Cecylia lập tức cảm thấy tim mình như lỡ nhịp, một cú chao đảo khiến cô như nghẹt thở. "Bộ Ba Hiếu Hòa" - ba người phụ nữ nổi bật nhất trong nhóm bạn của họ, một trong số đó là cô. Tuy nhiên, để che giấu sự hồi hộp đang lớn dần, cô cố nén cảm xúc và cười bông đùa.
- Lidia à? Nếu là cô ấy thì Władysław sẽ giết chết tươi cậu đấy, dù cậu có là em họ của anh ta đi chăng nữa.
Stefan bật cười, tiếng cười của anh vang lên trong căn phòng yên tĩnh như tiếng chuông ngân, trầm ấm và êm ái. Anh lắc đầu, vẻ mặt không giấu nổi sự thích thú.
- Tôi không dại gì đem lòng yêu chị dâu tương lai của mình đâu.
Nghe thế, Cecylia thở phào nhẹ nhõm. Cô không hiểu vì sao mình lại có thể kiên nhẫn tiếp tục câu chuyện này. Có lẽ, sâu thẳm trong lòng, cô đang mong đợi một điều gì đó, một điều mà chính cô không dám thừa nhận.
- Thế không lẽ là Samina à? Cô ấy thì có ấn tượng đặc biệt gì đối với cậu nhỉ?
Stefan lại lắc đầu, lần này anh đã tiến lại gần Cecylia hơn. Khoảng cách giữa họ giờ chỉ còn tính bằng hơi thở, và khi đôi giày của họ gần như chạm nhau, Stefan khẽ nghiêng đầu, ánh mắt anh thẳng thắn và sâu lắng đến mức khiến Cecylia không thể né tránh. Anh chậm rãi nói, giọng trầm ấm và chắc nịch:
- Là chị, Cecylia ạ. Chị là người phụ nữ tuyệt dịu đó, là người phụ nữ đầu tiên mà tôi đem lòng yêu.
Những lời nói ấy như một tia sét vô hình đánh trúng Cecylia, làm cô cứng đờ. Một cảm giác êm dịu nhưng kỳ quái dâng lên trong lòng, lấp đầy mọi suy nghĩ của cô. Cô phải cố gắng hết sức mới có thể thốt nên lời, giọng run rẩy:
- Cậu yêu tôi à?
Stefan không ngần ngại, gật đầu.
- Đúng vậy.
Cecylia lắc đầu, giọng cô nghẹn lại:
- Không thể nào...
- Tôi đang nghiêm túc đấy, Cecylia.
Cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Một dòng cảm xúc hỗn độn, từ kinh ngạc, bối rối đến êm ái và ấm áp cuốn qua cô như một cơn gió mạnh. Trước kia, Cecylia luôn nghĩ rằng mối quan hệ giữa cô và Stefan chỉ đơn thuần là tình bạn, một thứ tình cảm không quá sâu đậm nhưng đủ để tạo nên sự gắn kết. Cô quý mến Stefan, không phải bởi những cử chỉ quá mức thân mật hay những lời nói ngọt ngào, mà bởi sự cảm thông và hòa hợp tự nhiên giữa họ, như thể hai tâm hồn vô tình tìm thấy nhau giữa biển đời xô bồ. Tình bạn đó hình thành từ những khoảnh khắc giản dị, những cuộc trò chuyện thẳng thắn và sự tin tưởng ngầm mà không cần phải nói ra thành lời. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó, hoặc ít nhất là Cecylia đã luôn tin rằng như vậy.
Thế nhưng, những biến cố xảy ra đã dần làm lung lay nhận thức ấy. Đó là cái đêm sau bữa tiệc chia tay Dennis, khi cô và Simon tranh cãi nảy lửa, những lời lẽ sắc bén như những nhát dao vô tình đâm vào lòng tự trọng của cả hai. Cecylia rời đi trong sự xấu hổ bức bối, còn Simon cũng chẳng buồn níu kéo. Chính lúc đó, Stefan xuất hiện, không nói quá nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh cô trên bãi cát nổi giữa sông Wisła. Những lời anh nói hôm ấy thật đơn giản nhưng mang lại cảm giác êm ái lạ thường, như thể anh đang dùng chính sự yên lặng của mình để xoa dịu cơn bão trong lòng cô.
Rồi lần khác, khi cô suýt rơi vào tay quân Đức trong một con hẻm chật hẹp giữa phố cổ, Stefan đã xuất hiện đúng lúc, lao vào giữa làn đạn để cứu cô. Cái cách anh ôm chặt cô vào lòng, cái cách hơi thở dồn dập của anh hòa vào nhịp tim đập loạn của cô - tất cả đều khắc sâu vào tâm trí cô như một dấu ấn không thể phai mờ. Kể từ khoảnh khắc ấy, trái tim Cecylia bắt đầu rung động, không phải bởi sự cảm kích đơn thuần mà là bởi một điều gì đó lớn lao hơn, mạnh mẽ hơn.
Cảm xúc của cô dành cho Stefan dần thay đổi, như một dòng sông bất chợt bị phân nhánh bởi một tảng đá khổng lồ. Cô nhận thấy mình bắt đầu nghĩ đến anh nhiều hơn mức cần thiết, từ ánh mắt, nụ cười đến những câu nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt nhưng lại khiến cô cảm thấy bối rối lạ kỳ. Đó là một sự tò mò, một cảm giác dịu dàng nhưng đầy ngập ngừng, như thể cô đang bước vào một khu rừng bí mật mà mỗi bước đi đều khiến cô muốn khám phá thêm nhưng cũng đầy e dè.
Cảm xúc ấy, ban đầu chỉ là một tia sáng mờ nhạt, nhưng càng ngày càng trở nên rõ ràng và mãnh liệt hơn. Cecylia tự hỏi, liệu đây có phải là thứ tình yêu mà người ta thường nhắc đến, hay chỉ là một sự ngộ nhận nhất thời? Dẫu vậy, cô không dám để lộ bất cứ điều gì. Tình cảm ấy như một bí mật nhỏ nhoi, âm thầm tồn tại trong lòng cô, giữa một thành phố ngập tràn biến loạn và thù nghịch.
Nhưng lúc này đây, trong khoảnh khắc Stefan bày tỏ tình cảm của mình, mọi thứ bỗng trở nên quá đỗi dịu dàng và ngọt ngào. Những lời anh nói như chạm vào tận sâu thẳm trái tim cô, đánh thức những cảm xúc mà cô đã cố gắng che giấu. Anh nói lên điều mà cô không dám thừa nhận, rằng mối quan hệ giữa họ đã vượt xa khỏi tình bạn đơn thuần từ lâu.
Tình cảm mà cô dành cho Stefan không còn là sự cảm thông hay hòa hợp nữa, mà là một thứ cảm giác tràn đầy khoái cảm, vừa quen thuộc vừa mới lạ. Đó là sự rung động mà cô chưa từng cảm nhận với Simon, một cảm giác khiến cô vừa muốn né tránh vừa muốn đắm chìm vào. Giữa lòng Warszawa đầy rẫy hiểm nguy, giữa những tiếng bom đạn và mùi khói súng, tình yêu ấy như một dòng suối mát lành len lỏi qua từng kẽ đá, dịu dàng nhưng mãnh liệt, âm thầm nhưng không thể bị ngăn cản.
Cô lặng người, không nói thêm lời nào, nhưng trong tâm trí, những suy nghĩ của cô như gào thét:
"Tôi cũng yêu cậu, Stefan. Hãy lại gần tôi đi, bạn yêu dấu của tôi! Hãy làm cái việc mà cậu khao khát sẽ làm với người phụ nữ cậu yêu."
Dường như Stefan đọc được điều đó trong ánh mắt của Cecylia. Anh chậm rãi đưa tay lên, những ngón tay anh khẽ chạm vào gò má cô, vuốt ve thật dịu dàng như sợ làm cô tổn thương. Bàn tay anh vén nhẹ những lọn tóc đen rối bời, để lộ khuôn mặt thanh tú và đôi môi mỏng manh run rẩy của cô.
- Cecylia...
Rồi anh cúi xuống, môi chạm nhẹ lên môi cô. Đó không chỉ là một nụ hôn - nó là sự giao hòa của hai trái tim, một biểu hiện đầy mãnh liệt của tình yêu đã dồn nén qua thời gian, một mũi tên xuyên qua lớp phòng ngự của lý trí, vượt qua ranh giới mong manh giữa sự thân mật và niềm khát khao. Nụ hôn ấy khiến cả hai như tan chảy, như thể thế giới bên ngoài hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự hiện diện của hai tâm hồn hòa quyện giữa không gian tĩnh lặng.
Cecylia cảm thấy mình đang chìm đắm trong một cảm giác kỳ lạ - vừa ngọt ngào, vừa cay đắng. Nụ hôn ấy như đưa cô bước vào một thế giới mới, nơi cô không còn bị ràng buộc bởi những lề thói hay chuẩn mực xã hội. Trong khoảnh khắc ấy, cô không phải là một phụ nữ bị bó buộc bởi trách nhiệm hay đạo đức, mà là một con người tự do hoàn toàn, được sống cho cảm xúc của chính mình.
"Thật là Thiên đường."
Lời ấy vang lên trong tâm trí cô như một lời tự sự mà chính bản thân cô cũng không dám thừa nhận thành lời. Sự tự do này, sự ngọt ngào đầy mê hoặc này, dường như đã dẫn cô đến một niềm hân hoan khoái lạc mà cô chưa từng biết đến.
"Anh sẽ là người đàn ông tốt nhất của đời em. Anh sẽ cố khiến mình trở nên thật hoàn hảo và cho em một cuộc sống hạnh phúc hơn tất cả phụ nữ trên thế gian này."
Một giọng nói thân thuộc bỗng vang lên trong tâm trí của Cecylia, êm dịu như làn gió tháng Giêng mơn man trên những cánh đồng hoang vu, nhưng đồng thời cũng chất chứa một sức nặng vô hình như một lời nhắc nhở đầy ám ảnh. Giọng nói ấy khắc sâu vào trái tim cô, tạo ra những vết hằn không thể nào xóa bỏ như những dấu tích tội lỗi mà cô biết mình sẽ phải mang theo mãi mãi.
Trong tâm trí cô, hình bóng Simon hiện ra rõ ràng, từng đường nét hiện lên như một bức tranh sống động. Anh đứng đó với vẻ dịu dàng vốn có, ánh mắt anh nhìn cô chứa đựng sự tin yêu thuần khiết và chân thành nhất. Nụ cười của anh như một ngọn lửa nhỏ giữa mùa đông lạnh giá, vừa ấm áp vừa an ủi, khiến Cecylia cảm thấy lòng mình quặn thắt. Nhưng chẳng mấy chốc, hình ảnh ấy bắt đầu biến đổi, trở nên dữ dội và cuồng nộ. Ánh mắt dịu dàng của Simon giờ đây như xuyên thấu tâm can cô, khiến cô cảm thấy mình bị xét xử. Ngọn lửa nhỏ ngày nào bỗng bùng lên, mạnh mẽ và khốc liệt như muốn thiêu rụi mọi cảm xúc, mọi lý trí và cả trái tim cô.
Cecylia nhắm chặt mắt, cố gắng xua đi hình ảnh ấy, nhưng những ký ức về Simon cứ ùa về như một cơn bão. Cô nhớ đến những lần anh kiên nhẫn lắng nghe cô tâm sự, những lần anh bảo vệ cô khỏi những hiểm nguy và cả những lúc anh âm thầm hy sinh cho cô mà không đòi hỏi gì. Cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng cô, cuốn phăng đi tất cả những khoảnh khắc ngọt ngào mà cô vừa trải qua với Stefan.
Cô thốt lên, giọng nói như vỡ vụn giữa những cảm xúc xung đột:
- Không được! Không bao giờ có thể như thế được!
Sau cùng, trong cơn hỗn loạn của lý trí và cảm xúc, Cecylia đã tự mình phá tan bầu không khí ngọt ngào và đắm chìm như một thiên đường mà cả hai vừa tạo dựng. Khoảnh khắc mà mọi giới hạn dường như bị xóa nhòa, cô cảm thấy cần phải tìm lại chính mình và đặt lại ranh giới mà cả hai đang vô thức vượt qua. Bằng tất cả sức mạnh có được, cô đẩy mạnh Stefan ra và cố gắng thoát khỏi vòng tay anh. Nhưng Stefan bị cơn khát khao và những cảm xúc mãnh liệt dẫn dắt đã không chịu buông tay. Anh kéo cô trở lại, vòng tay anh siết chặt như thể nếu buông ra, anh sẽ đánh mất cô mãi mãi.
Ánh mắt Stefan giờ đây không còn sự dịu dàng như thường ngày. Trong đó là một sự pha trộn giữa nỗi đau, cơn giận dữ và khát khao không thể kiềm chế. Anh cúi xuống, hơi thở anh gấp gáp, nồng nhiệt và gần như thô bạo. Đôi tay anh bắt đầu dò tìm, bóp lấy ngực cô như muốn chiếm đoạt cô, rồi nhanh chóng giật tung váy áo cô lên, để lộ những đường nét cơ thể cô dưới ánh nến mờ nhạt. Hành động của anh không còn là sự dịu dàng nữa; nó mang dáng vẻ của sự bùng nổ, sự chiếm hữu mà chính anh cũng không thể kiểm soát.
Anh cúi sát hơn, những nụ hôn nóng bỏng và gấp gáp rải xuống cổ và vai cô, như thể chỉ có cách này mới có thể giải thoát anh khỏi nỗi đau đang bủa vây. Đôi tay anh mơn trớn khắp người cô, thậm chí vỗ mạnh vào mông cô như để khẳng định quyền sở hữu, quyền giữ lấy cô mà anh cảm thấy mình đáng được hưởng.
Nhưng Cecylia không thể để mọi thứ đi xa hơn. Trong một thoáng kinh hoàng, cô nhận ra điều gì đang diễn ra. Stefan - người bạn, người đồng đội, người từng là nơi cô dựa vào những lúc yếu lòng - giờ đây không còn là chính anh. Cơn cuồng nhiệt của anh làm cô hoảng sợ, khiến cô nhận ra rằng nếu cô không dừng lại, cả hai sẽ lún sâu vào một hố sâu không đáy, nơi tất cả những gì họ từng trân trọng sẽ bị phá hủy.
Cô cố gắng vùng vẫy, chống trả, nhưng vòng tay Stefan quá mạnh. Cô hét lên, giọng cô vang lên run rẩy và đầy sự cầu xin:
- Dừng lại, Stefan! Đừng làm như thế! Không được đâu!
Câu nói của cô như một cái tát mạnh mẽ, làm anh tỉnh lại. Stefan đột ngột dừng lại, đôi tay anh buông thõng xuống. Hơi thở anh gấp gáp, lồng ngực anh phập phồng như thể anh vừa bị rút kiệt sức lực. Anh lùi lại một bước, ánh mắt anh gặp ánh mắt Cecylia - và trong đó là nỗi thất vọng sâu sắc.
Anh thì thầm, giọng khàn đặc, như thể từng từ ngữ anh thốt ra đều là những mảnh vỡ từ trái tim anh:
- Tại sao thế, Cecylia?
Cecylia nhìn anh, đôi mắt cô ngập tràn sự đau khổ và mâu thuẫn. Váy áo cô xộc xệch, mái tóc rối bù, nhưng ánh nhìn cô vẫn giữ lấy một sự kiên định đầy tổn thương. Cô chỉnh lại y phục, cố gắng trấn tĩnh, nhưng mỗi bước cô làm như càng nhấn mạnh khoảng cách giữa hai người.
- Stefan...
Đôi mắt Stefan đỏ hoe nhìn cô không rời. Trong anh là một sự pha trộn giữa sự đau khổ và hy vọng mong manh. Anh lặp lại, lần này giọng anh lớn hơn, như thể anh đang cố gắng tìm câu trả lời mà anh không thể hiểu:
- Tại sao? Chẳng phải chị cũng có cảm xúc với tôi sao?
Cecylia im lặng một lúc lâu, như thể cô đang đấu tranh với chính mình. Sau đó, cô đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, mỗi lời như một nhát dao đâm sâu vào lòng anh:
- Tôi cũng vậy, Stefan.
- Thế thì tại sao?
Cecylia không trả lời ngay. Cô hít một hơi thật sâu, như để lấy hết can đảm. Cuối cùng, cô quay lưng lại, không nhìn anh, chỉ để lại một câu nói như một bản án không thể thay đổi:
- Cậu cũng biết rõ mà. Điều đó là không thể.
Không gian giữa họ trở nên im lặng, chỉ còn lại những tiếng vang xa của cuộc chiến bên ngoài. Ánh nến vàng lờ mờ trên bàn bị gió nhấp nháy như phản ánh sự chao đảo trong lòng cả hai. Bên dưới lầu, tiếng nhạc Tango và tiếng ca say sưa của những người lính và dân quân vang lên, tạo thành một sự đối lập chua chát với tình cảnh hiện tại.
Cuối cùng, Cecylia cất tiếng, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
- Cậu nên đi nghỉ đi, Stefan. Chúng ta không còn nhiều thời gian để chuẩn bị cho ngày mai.
Rồi cô quay bước, để lại Stefan một mình trong không gian đầy ắp những dư âm chưa kịp tan biến. Anh nhìn theo bóng cô, ánh mắt anh chất chứa biết bao nỗi niềm không thể nói thành lời.
Khi về đến phòng, Cecylia ngồi xuống mép giường, tay ôm lấy mặt. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hòa vào cảm giác đau đớn và trống rỗng trong lòng. Cô nghĩ:
"Thật đáng tiếc. Một không gian nghệ thuật và trữ tình, nơi chỉ có mình và cậu ấy... nhưng rồi cũng tan biến."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro