Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Tình Bạn Trung Thành

Phố cổ Warszawa
20 tháng Tám năm 1944

Một bữa tiệc nhỏ được tổ chức ngay tại hoa viên của bệnh viện, nơi mà không ai ngờ rằng giữa khói lửa chiến tranh lại có thể diễn ra một khoảnh khắc yên bình đến thế. Người ta giúp nhau khiêng bàn ghế ra đặt khắp sân, tạo thành một không gian ấm cúng và nhộn nhịp. Những chiếc bàn gỗ được phủ khăn trắng giản dị, bày đầy những món ăn và thức uống. Các loại rượu, từ những chai bình dân đến những chai quý giá hiếm hoi còn sót lại được các cánh đàn ông hào hứng bày ra. Họ rót từng ly, vừa mời vừa trò chuyện sôi nổi như thể quên đi nỗi sợ hãi thường trực.

Những người phụ nữ Ba Lan với đôi tay khéo léo và sự tần tảo thường ngày đã chuẩn bị hàng loạt món ăn truyền thống. Từ súp żurek thơm lừng cho đến bánh pierogi đầy đặn, tất cả đều mang hương vị quê nhà như một sự an ủi giữa những ngày tháng bấp bênh. Không ai nói ra, nhưng mỗi người đều cảm nhận rõ ràng rằng, bữa tiệc này không chỉ là một dịp để ăn mừng, mà còn là cách để giữ lại chút nhân tính giữa sự tàn bạo của chiến tranh.

Điều đặc biệt là không chỉ các viên sĩ quan và binh lính Ba Lan tham gia, mà cả những tù binh Đức cũng được mời đến chung vui. Ban đầu, nhiều người còn e dè và cảnh giác khi thấy kẻ thù xuất hiện trong một không khí thân thiện như thế này. Nhưng dần dần, ranh giới giữa họ mờ nhạt đi. Vốn nổi tiếng với tài nấu nướng và pha chế rượu, những người Đức cũng đóng góp không ít vào bữa tiệc. Họ chỉ dẫn cách chế biến những món ăn lạ lẫm, pha chế những loại cocktail đơn giản nhưng đầy sáng tạo, và thậm chí còn mang theo vài nhạc cụ để khuấy động không khí.

Khi tiếng đàn guitar vang lên, những điệu nhảy bắt đầu, người Ba Lan và người Đức hòa mình vào dòng chảy âm nhạc. Những đôi giày cũ kỹ nhịp nhàng trên nền đất, tiếng cười vang lên rộn ràng. Người Ba Lan vui vẻ nhận ra đã lâu lắm rồi họ không có cảm giác gần gũi như thế với những người Đức - những người lẽ ra phải là kẻ thù. Một người lính trẻ nói với bạn mình:

- Nếu không có chiến tranh, có lẽ chúng ta đã có thể trở thành bạn bè thực sự.

Người bạn đáp lại, giọng có chút nuối tiếc:

- Đúng thế. Thật đáng buồn là những khoảnh khắc thế này không thể kéo dài mãi.

Ở một góc khác, Franz, Edith và Józef cùng ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ và quan sát khung cảnh trước mặt. Với ly rượu trên tay, Józef khẽ nhếch môi cười.

- Người Đức thật sự rất biết cách khiến mọi thứ trở nên vui vẻ. Thậm chí khi làm tù nhân, họ cũng biết cách tận hưởng bữa tiệc như thể không có gì xảy ra.

Edith bật cười, nhưng không giấu được chút chua chát:

- Có lẽ họ cũng muốn quên đi hoàn cảnh của mình, giống như chúng ta. Trong khoảnh khắc này, chẳng ai muốn nhớ đến chiến tranh.

Franz nhấp một ngụm rượu, ánh mắt trầm ngâm nhìn xa xăm:

- Nhưng chiến tranh sẽ không để chúng ta quên lâu đâu. Tiệc tàn, chúng ta vẫn sẽ phải quay lại với súng đạn và máu me.

Những lời của Franz như kéo họ trở về thực tại, nhưng chỉ trong chốc lát. Tiếng cười nói và tiếng đàn hát vẫn vang lên, lấn át mọi suy nghĩ u ám. Một nhóm người Ba Lan và Đức cùng nhau bắt đầu hát vang bài Sto lat - một bài hát truyền thống chúc mừng. Không ai quan tâm đến việc họ đang hát bằng hai thứ ngôn ngữ khác nhau; điều quan trọng là mọi người đều cất tiếng từ trái tim, như một lời cầu chúc hòa bình cho những ngày mai chưa biết trước.

---

Trong khi đó, ở ngoài cổng, Cecylia đi qua đi lại với vẻ sốt ruột, đôi chân trắng nõn như búp măng non bước nhanh rồi chậm, tạo thành một nhịp điệu bồn chồn. Đôi tay gầy thanh tú của cô không ngừng ngắt từ cánh hoa này đến cánh hoa kia, như thể những bông hoa vô tội ấy có thể giúp cô xua đi cảm giác lo âu trong lòng. Đôi mắt cô luôn hướng về con đường phía xa, nơi có những bóng người mờ mờ đang dần tiến lại gần. Khi những người đó đến gần hơn, cô lập tức nhận ra họ. Vẻ nôn nao tan biến, thay vào đó là sự nhẹ nhõm và niềm vui rạng rỡ.

Cô chạy nhanh đến, không kiềm được cảm xúc mà gọi to:

- Simon!

Simon nở một nụ cười dịu dàng, dang tay đón lấy Cecylia. Cô ôm chầm lấy anh, hôn anh đầy xúc động như một người mẹ đón đứa con đi xa trở về. Ánh mắt cô sáng lên khi nhìn anh và nói, giọng dịu dàng xen lẫn niềm trách móc yêu thương:

- Em cứ lo là anh không thể đến.

Simon mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán cô.

- Giờ thì anh đã đến rồi đây. Đừng lo nữa, Cecylia. Anh sẽ ở bên em cả đêm nay, được chứ?

Trên tay Simon là một bó hoa nhỏ đơn giản nhưng đầy tinh tế. Anh nhẹ nhàng trao nó cho Cecylia, ánh mắt đầy vẻ âu yếm như thể đây là lần đầu họ hẹn hò. Cecylia cúi xuống, ngửi lấy hương thơm của bó hoa rồi khẽ nói, giọng đầy phấn khích:

- Những bông hoa này thật đẹp rạng rỡ, Simon ạ.

Simon nhún vai, nở nụ cười hóm hỉnh.

- Tốt quá, em thích là được rồi. Anh phải trèo qua hàng rào của một ngôi nhà bỏ hoang để hái chúng đấy.

Cecylia bật cười, nhưng chưa kịp đáp lời thì giọng nói của Katarzyna vang lên từ phía sau Simon:

- Ôi chao! Hai người ngọt ngào đến nỗi làm tôi phát ghen mất thôi!

Cecylia nhìn thấy Katarzyna đang tiến tới, theo sau là Samina, cả hai đều mỉm cười. Cecylia cố giữ vẻ thân thiện nhưng không giấu được chút không thoải mái khi nhìn thấy Samina - người phụ nữ Đức vẫn luôn làm cô cảm thấy lấn cấn. Dẫu vậy, cô cố nở nụ cười lịch sự để nói:

- Katarzyna, chị đến đây thật tốt quá... và cả Samina nữa.

Samina gật đầu nhẹ, đôi mắt quan sát mọi thứ xung quanh trước khi lên tiếng với vẻ buồn bã:

- Thật đáng tiếc là chúng tôi không thể gắn bó lâu dài với tu viện Thánh Kazimierz. Người ta bảo chúng tôi phải rời đi gấp, mà chẳng rõ lý do cụ thể là gì, như thể chỉ là một ý thích bất chợt vậy.

Cecylia nghe thấy từ "chúng tôi", lòng cô lập tức trĩu nặng, tim thắt lại khi hiểu rằng Simon cũng nằm trong nhóm đó. Cô quay sang nhìn Simon, mong chờ một lời phủ nhận, nhưng anh chỉ khẽ gật đầu đồng tình với Samina, khiến lòng cô càng thêm khó chịu. Simon lên tiếng, giọng trầm ngâm:

- Anh cũng vậy, Samina ạ. Nhưng anh tin rằng phải có lý do thì người ta mới điều chúng ta đến đây.

Cecylia nắm bắt cơ hội để nói, cố giữ giọng bình tĩnh:

- Có lẽ là vì tu viện của các anh đã chữa khỏi rất nhiều thương binh, nhưng lực lượng tình nguyện viên và bác sĩ còn lại quá đông. Người ta không muốn giữ nhiều nhân viên ngồi không như vậy.

Simon lập tức bày tỏ sự đồng tình, nụ cười nhẹ nhõm khi nghe Cecylia nói.

- Em đã nói đúng ý anh đấy, Cecylia. Trong một bệnh viện hay trại cứu thương, nhân viên không thể nào đông hơn bệnh nhân được.

Cecylia nghe anh nói vậy và cảm thấy được an ủi phần nào. Cô nhìn sang Samina bằng ánh mắt mỉa mai kín đáo.

"Thấy chưa? Anh ấy và tôi hiểu nhau hơn cô tưởng đấy."

Ý nghĩ ấy vang lên trong đầu cô như một tiếng chuông khẳng định. Cô cảm nhận được một niềm vui nho nhỏ, một sự thỏa mãn len lỏi khi cô tự nhủ rằng:

"Hóa ra cô chỉ có thể nghĩ như vậy thôi, nhà văn tự do ạ. Tâm hồn và sự khôn ngoan của cô thậm chí không đủ nhạy cảm để nhìn nhận mọi sự rõ ràng như tôi."

Samina vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và không đáp trả. Nhưng sự im lặng ấy càng làm Cecylia cảm thấy địa vị của mình như được nâng lên một bậc. Trong tâm trí cô, bản thân không chỉ là một người phụ nữ mà còn là một chiến binh. Từ khi gia nhập quân đội Bản quốc và tham gia cuộc nổi dậy, Cecylia đã dần nhận ra rằng những phẩm chất cần có để cứu lấy một đất nước bị mất đi chính là "tinh thần bầy đàn" và "sự hy sinh cá nhân". Đó là những bài học xương máu mà cô đã thấm nhuần, những giá trị mà cô tin rằng Samina - một người ngoại cuộc sẽ không bao giờ hiểu thấu. Đối với cô, Samina đại diện cho một thứ gì đó vừa lạ lẫm vừa không đáng tin cậy. Một người phụ nữ Đức, dù có nói gì, làm gì, cũng khó khiến cô cảm thấy hoàn toàn an tâm. Cô tự nhủ:

"Nếu cô thật lòng muốn giúp người Ba Lan giành lại tự do độc lập, cô cần phải làm hơn thế. Đừng chỉ nói suông."

Cuối cùng, Samina cũng lên tiếng. Giọng cô nhẹ nhàng, như thể không để tâm đến những tia nhìn sắc lạnh từ Cecylia:

- Em hiểu rồi.

Câu trả lời ngắn gọn ấy khiến Cecylia cảm thấy một sự chiến thắng thầm lặng. Cô nở một nụ cười đầy hài lòng, chẳng buồn quan tâm Samina có thực sự hiểu hay chỉ nói thế để giữ hòa khí. Cô quay sang nhìn Simon với vẻ tự tin và kiêu hãnh. Anh mỉm cười, rồi gật đầu ra hiệu về phía Wojciech - người đang đứng gần đó với vẻ mặt tươi tỉnh. Cô đi đến chào anh ta:

- Ông hẳn là ông Jaworski nhỉ?

Wojciech lúng túng, khuôn mặt đỏ ửng như vừa bị ai đó bắt quả tang. Anh ta cười ngượng nghịu, cúi đầu đáp lời Cecylia bằng giọng ngượng ngập:

- Ồ! Đúng vậy, thưa bà! Tôi... tôi thật vinh hạnh khi được làm việc cùng hôn phu của bà!

Cecylia mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt sắc sảo như đang soi thấu tâm can người đối diện. Wojciech vốn không quen đối diện với những người phụ nữ tinh ý như vậy, lại càng thêm bối rối, một tay vô thức xoa gáy, tay kia nắm chặt chiếc mũ nồi như thể đó là phao cứu sinh duy nhất.

Simon đứng gần đó và khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy thích thú khi chứng kiến cảnh tượng ấy. Anh biết rõ lý do khiến Wojciech ngại ngùng đến vậy: Cecylia là người mà nếu mọi chuyện suôn sẻ, sẽ trở thành em họ của anh ta sau khi anh ta kết hôn với Maria. Nhưng vì chưa có sự đồng thuận của Wojciech, Simon quyết định giữ im lặng và để mọi thứ diễn ra tự nhiên.

Cecylia nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Wojciech.

- Tôi nghe nói ông là người rất tài năng và luôn được tin tưởng trong nhóm của Simon. Thật hiếm gặp được người như vậy!

Wojciech suýt thì đánh rơi chiếc mũ khỏi tay. Anh ta ấp úng nói:

- À... à không, thưa bà. Tôi chỉ làm những việc nhỏ nhặt thôi, không có gì đặc biệt cả!

Trong khi Wojciech cố gắng trò chuyện, Roderyk đứng cách đó không xa với ánh mắt thờ ơ, hai tay đút túi quần. Anh ta giữ thái độ lịch thiệp tối thiểu nhưng không hề tỏ ra quá nhiệt tình. Simon để ý thấy điều này và không khỏi liên tưởng đến một bí mật mà anh từng nghe phong phanh đâu đó, rằng có thể Roderyk Kiliański là một người đồng tính.

Bỗng nhiên, Bruno tiến lại gần Simon, hạ giọng thì thầm đầy vẻ nghiêm trọng:

- Người phụ nữ này... cô ấy là vợ chưa cưới của anh à?

Simon quay sang nhìn anh ta, mỉm cười đầy tự hào.

- Đúng vậy, rất đẹp phải không? Tôi đã theo đuổi cô ấy suốt bốn năm trời mới cầu hôn được đấy.

Biểu cảm của Bruno lập tức thay đổi. Sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh ta, đến nỗi Simon bắt đầu thấy bất an.

- Có chuyện gì không ổn à?

Bruno liếc nhìn Cecylia rồi lại nhìn Simon, thấp giọng hơn nữa:

- Tôi không biết cô ấy có nhận ra tôi không... nhưng tôi từng tham dự một buổi tiệc và nghe cô ấy hát.

- Hát?

Bruno gật đầu, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng không thành công lắm.

- Giọng hát của cô ấy… nó như tiếng hót của chim dạ oanh vậy, dù thật lòng mà nói, tôi chưa từng nghe chim dạ oanh hót bao giờ. Nhưng nếu có thì tôi nghĩ sẽ giống thế.

Simon nhắm mắt, hít một hơi dài để kìm chế cơn bối rối lẫn bực dọc đang dâng lên trong lòng. Cuối cùng, anh gằn giọng, cố nói khẽ hết mức:

- Trời ơi, sao anh không nói điều này sớm hơn cho tôi biết? Cecylia căm thù người Đức ghê gớm lắm đấy! Nếu cô ấy nhận ra anh thì… tôi không chỉ mất đám cưới, mà mất luôn cả mạng nữa!

Bruno định nói thêm điều gì đó nhưng đột nhiên, anh ta ra hiệu cho Simon im lặng khi thấy Cecylia đang tiến lại gần. Cô mỉm cười, ánh mắt tò mò nhìn Bruno và hỏi:

- Và đây là…

Simon hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, nhanh trí kéo Bruno đứng sang bên cạnh mình và nói:

- Đây là Kazimierz Sarkander, một tình nguyện viên hội Hồng Thập Tự làm chung đơn vị với anh.

Bruno lập tức nở một nụ cười tự tin, cúi đầu chào lịch sự và nói với chất giọng Ba Lan hoàn hảo đến nỗi Simon nghe thấy cũng phải giật mình:

- Bà Tarnowska, thật vinh hạnh cho tôi khi được gặp bà!

Dứt lời, anh ta tiến lên phía trước, nhẹ nhàng nâng bàn tay của Cecylia và đặt một nụ hôn cung kính lên đó. Cecylia có chút bất ngờ nhưng vẫn giữ nụ cười, cô liếc nhìn Simon như để đánh giá phản ứng của anh.

Simon không tin nổi vào mắt mình, cố nén một tiếng cười khô khan. Trong khi Bruno tiếp lời, giọng đầy vẻ chân thành:

- Tôi cảm thấy thật may mắn khi được gặp hôn phu của bà, thưa bà.

- Thế à? Và tại sao ông lại thấy may mắn như vậy?

- Vì ngay ngày đầu tiên của cuộc chiến, chính ông ấy đã cứu mạng tôi. Nếu không có sự thận trọng của ông Pemberton đây, có lẽ bây giờ tôi đã là một hũ tro cốt dưới tầng hầm của một tu viện nào đó rồi.

Cecylia bật cười khẽ, ánh mắt đầy tự hào khi nhìn Simon.

- Thật không? Tôi không ngờ Simon lại là một người hùng như vậy đấy!

Simon lúng túng gãi đầu, cố gắng đổi chủ đề để tránh ánh mắt dò xét của Cecylia. May mắn thay, cô nhanh chóng dẫn mọi người băng qua các hành lang của bệnh viện để ra hoa viên, nơi bữa tiệc đang chờ.

Trong lúc đi, Simon khẽ thì thầm vào tai Bruno:

- Anh diễn tốt đấy, nhưng lần sau nhớ tránh xa Cecylia ra. Tim tôi không chịu nổi nữa đâu!

Bruno nhếch mép cười.

- Anh nên thấy tự hào và biết ơn tôi đi. Tôi vừa cứu đám cưới và cái mạng của anh đấy!

---

- Chào Władysław.

Giọng Simon vang lên nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ một chút ngập ngừng, như thể anh chưa biết được phản ứng của đối phương sẽ ra sao.

- Cậu đến rồi à, Simon?

Władysław trả lời, nhưng giọng nói của anh ta không hoàn toàn bình thản. Ánh mắt lướt qua Simon chỉ trong chốc lát, sau đó quay trở lại chiếc bàn đầy những món ăn hấp dẫn trước mặt. Trên bàn, mọi thứ từ chuột chù nướng vàng ruộm, bánh thạch lung linh, đến những bình rượu nho sánh đỏ đều khiến bất kỳ ai cũng phải nuốt nước bọt. Dù vậy, Władysław dường như vẫn chưa động vào món gì, chỉ đứng đó nhìn chúng với ánh mắt thèm thuồng, yết hầu nhấp nhô lên xuống. Bộ dạng của anh ta trông không khác gì một con chó bị bỏ đói đứng trước một mâm thức ăn thịnh soạn nhưng chưa được phép chạm vào.

Simon bước lại gần hơn, nói với vẻ bông đùa:

- Cậu đứng đây từ chiều đến giờ chỉ để nhìn đồ ăn thôi à? Hay định chờ ai mời mới ăn?

Władysław cười gượng, nhưng sự hóm hỉnh của Simon không xóa được bầu không khí căng thẳng giữa hai người.

- Władysław này, chúng ta nói chuyện riêng một chút nhé?

Władysław thoáng giật mình, anh ta lưỡng lự nhìn Simon, nhưng không từ chối.

- Được. Đợi tôi lấy rượu đã nhé.

Nói xong, anh ta quay đi để tìm một chiếc ly và rót rượu. Còn Simon, nhân lúc này, quay sang Cecylia và khẽ bảo:

- Em đi tìm gì đó uống đi. Anh cần nói chuyện với Władysław một chút.

Cecylia nhìn Simon và Władysław, nhận ra sự nghiêm túc trong ánh mắt vị hôn phu của mình. Cô gật đầu rồi bước ra chỗ khác, hòa vào dòng người đang rôm rả trò chuyện.

Ở một góc khác, Lidia trông thấy cảnh này, định bước tới xen vào, nhưng lại bị Józef kéo lại.

- Khoan đã, để họ tự giải quyết!

Józef thì thầm với vẻ háo hức, ánh mắt sáng lên như một đứa trẻ đang chờ đợi màn cao trào của một vở kịch. Lidia cau mày, vừa lo lắng vừa hoài nghi.

- Anh nghĩ hai người họ sẽ giải quyết được mọi chuyện dễ dàng thế à? Władysław mà xin lỗi thì mặt trời mọc đằng Tây mất! Anh ấy chưa từng xin lỗi ai, ngoại trừ em… và đó là khi em phải ép buộc nữa kia!

- Thì em quên là em nói nhiều thế nào à? Cậu ấy không xin lỗi em thì còn ai nữa? Nhưng Simon thì khác. Anh biết cậu ấy sẽ tha thứ thôi.

- Vậy còn Władysław thì sao? Nếu Simon tha thứ nhưng Władysław không chịu nhún nhường thì sao? Cả hai đều ngạo mạn như nhau. Không ai chịu thua ai đâu!

Józef nhún vai, tỏ vẻ tự tin hơn bao giờ hết.

- Tin anh đi. Simon không phải kiểu người thù dai, và cậu ấy cũng khéo léo hơn Władysław. Cứ để xem!

Cecylia đứng im lặng bên cạnh, tay cầm ly rượu nhưng chỉ nhấp môi nhẹ, ánh mắt không rời khỏi Simon và Władysław. Cô cùng với Józef, Stefan và Lidia đứng ở một góc kín đáo trong hoa viên, nơi những bóng cổ thụ che khuất, vừa đủ để họ không bị chú ý nhưng vẫn có thể quan sát mọi diễn biến.

Giống như Józef, Cecylia cũng tin chắc một điều rằng Simon sẽ luôn sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của Władysław. Là vị hôn thê của Simon, cô hiểu rõ tính cách khoan dung và trọng tình nghĩa của anh hơn bất kỳ ai. Cô biết điều đó không chỉ từ những gì Simon đã thể hiện trước đây mà còn từ lá thư anh gửi vài ngày trước, khi anh bày tỏ sự hối hận vì đã để cơn giận lấn át lý trí và động tay với Władysław. Dẫu vậy, trong lòng Cecylia vẫn có đôi chút bất bình. Theo quan điểm cá nhân, cô không cho rằng Władysław đáng được tha thứ dễ dàng như thế. Anh ta quá ngạo mạn, đôi khi còn có phần ích kỷ, và điều đó khiến cô khó có thể chấp nhận được. Tuy nhiên, Cecylia hiểu rằng đây là mối quan hệ của hai người đàn ông đã cùng nhau trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống, và cô không có quyền xen vào.

Lát sau, khi Józef và Lidia vẫn đang rì rầm trao đổi về những gì đang diễn ra giữa Simon và Władysław, Stefan lặng lẽ kéo Cecylia ra một góc riêng và tò mò hỏi:

- Cecylia à, chị có nghĩ hai người họ sẽ giải hòa được với nhau không?

Cecylia không trả lời ngay, cô ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời:

- Tôi không biết nữa, Stefan ạ. Nhưng tôi tin rằng với tính cách khiêm nhường, luôn tôn trọng bạn bè và sẵn sàng hàn gắn mọi rạn nứt, Simon rất mong muốn điều đó xảy ra.

Stefan gật gù. Anh nhấp thêm một ngụm rượu, ánh mắt dõi theo Simon và Władysław đang đứng đối diện nhau, dường như cả hai đang tiến gần hơn tới một sự hòa giải.

- Anh ấy quý trọng bạn bè như Chúa Jesus yêu thương các môn đệ của mình nhỉ?

Cecylia nghe vậy thì bật cười nhẹ, cô lắc đầu.

- Không hẳn như vậy. Đó chỉ là một phần nhỏ của câu chuyện thôi, Stefan ạ. Tính cách của anh ấy chỉ là yếu tố phụ, còn điều thực sự gắn kết hai người đó là thời gian. Cậu có hiểu không?

- Ý chị là khoảng thời gian họ làm bạn với nhau à? Bảy năm có phải không?

Câu trả lời bất ngờ khiến Cecylia quay sang nhìn Stefan với ánh mắt ngạc nhiên. Cô không nghĩ rằng người thường ngày khá lơ đãng trong những chuyện không liên quan đến mình như anh lại nắm rõ điều đó như vậy. Nhưng ngay lập tức, cô hiểu rằng là em họ của Władysław, chắc hẳn Stefan cũng biết nhiều về các mối quan hệ của anh họ mình. Cô nhẹ nhàng đáp:

- Đúng vậy.

Stefan mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ triết lý mà hiếm khi Cecylia thấy ở anh.

- Tình bạn cũng là một mối quan hệ đẹp đẽ và đáng trân trọng, chị nhỉ? Nếu trái tim của mỗi người đều có chỗ chứa đủ lớn cho sự kiên nhẫn và lòng cảm thông, thì dù cuộc đời có bao nhiêu cám dỗ hay biến loạn, tình bạn vẫn sẽ tồn tại và phát triển, rực rỡ hơn cả những giấc mơ đẹp nhất.

Cecylia nghe anh nói vậy mà không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Cô không nghĩ chàng trai thường ngày trông có vẻ lơ đãng, thích những thứ vui vẻ và thoải mái như Stefan lại có thể nói ra điều sâu sắc đến vậy. Cô gật đầu trong vô thức, ánh mắt dịu lại khi cảm nhận lòng mình đang dâng lên một mong muốn hòa giải mãnh liệt.

- Cậu nói đúng, Stefan ạ. Có lẽ tôi cũng nên tìm cách làm lành với Lidia...

Stefan hơi nghiêng đầu, cười cợt.

- Ồ, chị mà cũng có lỗi à? Tôi tưởng chỉ có Lidia mới gây sự thôi chứ?

- Cậu thì biết gì mà nói. Trong bất kỳ cuộc cãi vã nào, lỗi lầm đều có từ hai phía, Stefan ạ. Tôi cũng có lúc nóng nảy và nói ra những điều không nên.

Stefan mỉm cười, định nói thêm gì đó thì bị tiếng cười lớn từ phía Simon và Władysław làm giật mình. Cả hai quay sang, và cùng lúc chứng kiến cảnh tượng đáng kinh ngạc: Simon và Władysław cười phá lên, gương mặt họ rạng rỡ và vui vẻ như thể họ vừa quay ngược thời gian, trở về thời niên thiếu vô lo, vô nghĩ, khi những rạn nứt, giận hờn chẳng là gì ngoài những câu chuyện phiếm dễ dàng bỏ qua.

Từ xa, Józef - người nãy giờ kiên nhẫn quan sát không kiềm chế được nữa, lao nhanh đến như một cơn lốc. Anh ta hét lên, giọng vui mừng đến nỗi át cả tiếng nhạc nhẹ nhàng của buổi tiệc:

- Cuối cùng hai cậu cũng làm lành rồi! Ôi trời ơi, tôi xúc động quá! Tôi muốn khóc mất thôi!

Anh ta vội đưa tay lên vuốt một đường dưới mắt, giả vờ lau nước mắt như một diễn viên kịch nghệ tài tình. Thấy cảnh này, Władysław bĩu môi.

- Đồ pê đê mít ướt, cậu làm như thể hai đứa bọn tôi còn là trẻ vị thành niên vậy.

Józef lập tức bỏ ngay vẻ diễn kịch, cau mày phản pháo, giọng điệu đầy khiêu khích:

- Khiếm nhã quá, Władysław ạ. Tôi mà là mít ướt á? Lần trước ai là người rưng rưng nước mắt khi con mèo cậu nhặt về nuôi bỏ đi hả? Đừng có mà bắt bẻ nữa!

Simon đứng giữa, cố nén cười nhưng đôi vai khẽ rung, rõ ràng anh cũng đang rất thích thú với màn đấu khẩu này. Cuối cùng, anh quyết định lên tiếng hòa giải:

- Đừng cãi nhau như mèo với chuột nữa. Cả hai mau đi khiêu vũ đi, để tôi còn yên ổn mà tận hưởng buổi tiệc. Mà này, tiệc vui thì không thể thiếu khiêu vũ được đâu đấy!

Józef hất cằm về phía Władysław như thách thức.

- Sao? Cậu dám lên sàn nhảy không? Hay lại định ngồi lì ở đây uống rượu mà thôi?

Władysław cười khẩy, vớ lấy ly rượu gần đó, uống cạn một hơi rồi đáp:

- Được thôi. Nhưng nếu tôi nhảy đẹp hơn cậu thì nhớ chuẩn bị lời khen ngợi đấy, Józef.

Mọi người bật cười. Không khí buổi tiệc dần trở nên náo nhiệt hơn. Những bản nhạc vui tươi được chơi liên tục, và Władysław dường như lấy lại hoàn toàn tinh thần, bắt đầu uống rượu và khiêu vũ nhiệt tình với bất kỳ ai mình gặp. Anh ta không ngại mời cả những người lạ mặt, dù đó là các y tá, dân quân, hay thậm chí các sĩ quan và binh lính Đức cũng không ngoại lệ.

Một viên sĩ quan Đức đứng gần đó quan sát một lúc rồi tới gần Simon, thắc mắc hỏi:

- Anh ta bị làm sao thế? Tôi chưa từng thấy ai uống nhiều thế mà vẫn còn đủ tỉnh táo để khiêu vũ như vậy!

Simon nhìn anh ta, mỉm cười đáp:

- Có lẽ là do không khí hòa giải. Anh ta vừa giải quyết xong một mâu thuẫn lớn. Điều đó khiến rượu cũng không còn tác dụng gì với anh ta nữa.

Viên sĩ quan cười phá lên.

- Thế thì anh ta đúng là một người thú vị. Nhưng tôi cá là sáng mai sẽ có một cơn đau đầu khủng khiếp chờ đợi anh ta.

Simon chỉ nhún vai, ánh mắt đầy vẻ thích thú khi thấy Władysław tiếp tục hòa mình vào không khí vui vẻ. Anh nhận ra rằng, những khoảnh khắc ngắn ngủi như thế này trong thời chiến, khi mọi người được sống trọn vẹn, không lo âu hay hận thù mới chính là điều đáng quý nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro