Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 224+225


Tết năm nay vì có Uông Đỗ thị giúp đỡ nên công việc ít đi rất nhiều. Trương Tiểu Oản chỉ cần vội vàng đáp lễ đám quan lại biên vương tới chúc tết, và chuẩn bị thưởng cho dám quan viên trong ba trấn, coi như nhàn được kha khá.

Bởi vì trời giá rét, Uông Hoài Mộ cùng Uông Hoài Nhân bị nhốt ở nhà đọc sách học bài với tiên sinh. Trương Tiểu Oản nhìn bọn họ ở trong nhà thì cũng yên tâm, nghĩ chờ năm sau hai đứa lớn hơn nên có bị mang ra ngoài luyện binh thì nàng cũng đỡ lo hơn.

Ý tưởng này được nàng nói cho Uông Đỗ thị khi nàng kia tới thỉnh an vào buổi sáng. Uông Đỗ thị vừa nghe đã cười nói, “Đừng nói chờ đến năm sau, chờ mười mùa xuân nữa thì ngài vẫn sẽ lo cho bọn họ thôi. Bọn họ sống tới 99 tuổi ngài còn lo sao cho bọn họ sống được tới 100 tuổi kia kìa.”

“Aizzz.” Trương Tiểu Oản nghe xong cũng cười gật đầu nói, “Cũng phải.”

Lúc này Uông Đỗ thị cầm lấy quả táo rồi cáo lui đi làm việc.

Cách ngày 30 tết còn hai ngày, sau khi làm xong việc bên ngoài, Trương Tiểu Oản lại lo đến việc trong nhà. Quần áo mới để ăn tết năm nay nàng chuẩn bị thêm cho Uông Hoài Thiện một bộ. Thực ra lúc ở kinh thành nàng đã khâu cho hắn quần áo mới để ăn tết rồi nên hiện tại hắn đã có đồ mặc. Bộ thêm này đưa qua chỉ để hắn có thêm đồ mặc, cũng không vội. Chờ qua tết, có ngươi đi Nam Cương nàng sẽ gửi cho hắn sau.

Năm nay quần áo của bốn cha con đều làm từ cùng một loại vải, chỗ cổ áo thêu hoa văn chìm, họa tiết đều giống nhau, chỉ có đồ của Uông Vĩnh Chiêu là thêu bằng chỉ vàng, còn đồ của mấy đứa nhỏ là thêu chỉ bạc.

Trương Tiểu Oản cất cẩn thận bộ quần áo làm cho con cả, sau đó đặt ba bộ kia ở một bên định trước khi ăn cơm trưa sẽ để ba cha con qua đây thử xem có chỗ nào không ổn không.

Nghe nàng nói còn phải thử, Bình bà lập tức cười nói, “Đôi mắt ngài từ trước đến giờ đều chuẩn, đã thử qua hai lần rồi không cần thử nữa đâu.”

“Thử lại một lần.” Trương Tiểu Oản nói đến đây thì cũng cười, không khỏi lắc đầu tự giễu nói, “Ta cũng không biết làm sao mà càng già càng thích nhiều chuyện, cái gì cũng thấy không yên tâm.”

“Ngài ấy, vẫn nên thả lỏng một chút.”

Trương Tiểu Oản gật gật đầu. Đúng vậy, cũng nên thả lỏng, đã đến hiện tại thì có gì không chịu nổi chứ.

Lúc để ba cha con thử đồ mới, Uông Hoài Mộ và Uông Hoài Nhân đều ngẩng đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu, hai đôi mắt đen nhánh ngập nước tỏa ra tràn ngập ngưỡng mộ và kính trọng dành cho cha mình.

“Phụ thân, phụ thân……” Uông Hoài Nhân rất là chủ động lôi kéo tay Uông Vĩnh Chiêu sờ sờ lên quần áo trên người hắn nói, “Hoài Nhân cũng có, phụ thân nhìn một cái.”

Uông Vĩnh Chiêu nhịn không được nhếch khóe miệng cười rồi bế hắn lên. Uông Hoài Nhân lập tức hôn cha hắn một cái, rồi lại cúi đầu cười khanh khách nói với Uông Hoài Mộ, “Mộ ca ca cũng mặc giống chúng ta kìa, mau để Hoài Nhân hôn huynh một cái.”

“Thật là không e lệ.” Uông Hoài Mộ đỏ mặt nhưng vẫn kiễng chân để em trai cúi đầu hôn hắn một miếng.

“Hoài Nhân thật ngoan.” Lúc em trai chạm môi mềm lên mặt hắn, Uông Hoài Mộ nhịn không được mặt mày hớn hở khen.

Uông Hoài Nhân thấy anh hắn khen hắn thì lập tức đắc ý quay đầu cười với cha mình. Uông Vĩnh Chiêu ôm hắn, tay kia cũng ôm Uông Hoài Mộ lúc này đã cao rất nhiều lên. Ba cha con đi tới trước gương để ngắm nhìn.

“Phụ thân……” Uông Hoài Nhân chỉ vào trong gương gọi Uông Vĩnh Chiêu.

Uông Hoài Mộ đỏ mặt nhưng vẫn vươn tay ôm cổ cha hắn.

“Ừ, thật là đẹp.” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ liếc về pía phụ nhân vẫn nhìn bon họ cười nãy giờ.

“Vừa người thì tốt, mới vừa rồi ta còn nghĩ sợ có chỗ nào hoa mắt phải sửa lại.” Trương Tiểu Oản đi tới, vươn tay ôm Uông Hoài Mộ, cười hỏi Uông Vĩnh Chiêu, “Mặc có thoải mái không?”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu gật đầu.

“Vậy giao thừa và mùng một ngài và con sẽ mặc bộ này.”

“Của ngươi đâu?” Uông Vĩnh Chiêu đột nhiên nói.

“Ta cũng mặc giống thế này.”

“Là như thế nào?”

“Đến lúc đó ngài ẽ biết.” Trương Tiểu Oản cười hai tiếng, trên mặt mày đều là vui vẻ.

Uông Vĩnh Chiêu nhìn gương mặt tươi cười, thần sắc nhu hòa của nàng rồi để mặc nàng thay lại quần áo cho hai đứa con trai. Hắn cũng thay quần áo rồi mang theo mọi người tới nhà chính dùng bữa.

Tĩnh Huy năm thứ bảy, Trương Tiểu Oản trải qua một năm thuận lợi. Nửa nửa năm cuối thân thể Trương A Phúc dần dần không được nữa. Dùng thuốc có thể kéo dài thêm chút nhưng đại phu mù nói thuốc này chỉ để cứu nhất thời chứ không cứu được lâu dài.

Khác với đám con cái sốt ruột, Trương A Phúc và Lưu Tam Nương lại bình tĩnh. Mỗi ngày Lưu Tam Nương đều ngốc ở bên người Trương A Phúc, kể cả tay run không thể đút thuốc thì bà ấy cũng cẩn thận ngồi bên cạnh canh chừng chồng mình.

Trương A Phúc càng ngày càng yếu, Trương Tiểu Oản để người truyền tin đi kinh thành mời Trương Tiểu Muội tới. Biết nàng đi tìm Tiểu Muội, hôm nay Trương A Phúc thấy nàng tới thì cầm tay nàng nhẹ giọng nói, “Mấy năm nay con khổ nhiều rồi, về sau chuyện của nàng con không cần phải lo nữa.”


Trương Tiểu Oản cười cười nói, “Ngài đừng nhọc lòng, nàng là muội muội của con, cái gì quản cái gì không quản con hiểu rõ.”

Trương A Phúc cười cười với nàng, lại cầm trái cây nàng mới mang tới để vào trong tay nàng nói, “Khuê nữ, con ăn đi.”

Trương Tiểu Oản cầm cắn một miếng rồi cười nói với ông, “Trước kia chẳng có trái cây mà ăn, nhiều năm qua cũng được không ít ngày lành, bây giờ của ngon vật lạ coi như cũng được ăn một vài. Ngài cũng nếm thử xem, con thấy ăn ngon thật.”

Thấy nàng ăn đến mùi ngon, Trương A Phúc cũng ăn một chút, cứ thế ăn xong một quả nhỏ.

Dù ngày nào cũng có thể đút cho Trương A Phúc ăn một chút nhưng ý thức của ông ấy cũng dần dần không còn thanh tỉnh. Rất nhiều lúc ông ấy đều nhắm mắt lại hôn mê, ngẫu nhiên nói mấy câu thì đều gọi “Tam Nương”.

Lưu Tam Nương lúc nào cũng canh giữ ở bên cạnh ông ta. Sau khi Trương A Phúc không thể cùng bà nói chuyện thì bà cũng nói nhiều hơn. Nói chuyện trong nhà năm đó, nói lúc bà mới vừa gả tới, bụng đói nên lúc nào cũng muốn nhìn thấy ông ấy bởi vì bà biết chắc chắn ông sẽ tìm gì đó về cho bà ăn.

Bà còn nói bà biết năm đó ông ngã gãy chân không phải vì đi đường không cẩn thận ngã xuống như ông nói mà là vì ông lên núi săn thú để mua cho bà một miếng vải nhưng lại bị ngã từ lưng núi xuống gãy chân.

Trương Tiểu Oản có khi lại đây nhìn bọn họ, nghe Lưu Tam Nương nói không ít chuyện năm đó, sau đó nhìn bà đờ đẫn mà chảy nước mắt, nắm tay Trương A Phúc không bỏ.

Cuối tháng 10 năm đó Trương A Phúc qua đời.

Trương Tiểu Muội không tới.

Bốn đứa con của ông chỉ có ba đứa đưa tiễn.

Ông ấy đi rồi tình thần Lưu Tam Nương cũng ngày càng sa sút, mỗi ngày đều ngây người thật lâu, có khi cả ngày không nói lời nào. Đại phu tới nói là sợ không còn sống được lâu nữa.

Lần này Trương Tiểu Oản muốn tìm Uông Vĩnh Chiêu để hắn cho người mang Trương Tiểu Muội tới. Nàng vừa mới nói lời này với Uông Vĩnh Chiêu thì ngày hôm sau Trương Tiểu Bảo đã tới tìm nàng. Hắn căng da đầu nói với Trương Tiểu Oản, “Tiểu Muội nói lão gia trong nhà nàng lại thăng quan, di nương trong nhà cũng sắp sinh hài tử nên đương gia chủ mẫu như nàng không phải ở nhà quản việc, chỉ có thể……” Đến đây thì Trương Tiểu Bảo không nói được nữa.

“Lão gia và di nương ư?” Trương Tiểu Oản ngồi một hồi mới thở hắt ra, “Lão gia, di nương, đây là cuộc sống nàng ta muốn ư?”

“Đại tỷ.”

“Có lẽ các ngươi cũng trách tâm ta tàn nhẫn.” Trương Tiểu Oản nói đến đây thì chậm rì rì mà cười một chút, “Khế ruộng khế nhà đệ đưa cho nàng hết rồi ư?”

“Vâng.”

“Thế thì thu hồi đi.”

Trương Tiểu Bảo không lên tiếng.

Trương Tiểu Oản nhàn nhạt nói, “Tiền thì không thu, hẳn là thời gian qua lão gia với di nương cũng tiêu không ít tiền rồi. Để tiền lại coi như thưởng cho lão gia và di nương thôi.”

“Đại tỷ.”

Trương Tiểu Oản vươn tay xoa xoa khuôn mặt tức đến đỏ bừng, một hồi lâu sau mới nói, “Chức quan kia cũng thu lại đi. Ta sẽ bảo tỷ phủ đệ phái người hồi kinh, đệ phải mang được người về đây. Phụ thân qua đời nàng không tới tiễn đưa, nếu mẫu thân không còn mà nàng còn không về tiễn thì sau này có muốn tiễn đưa cũng chẳng còn ai.”

Nàng ta còn một con trai và một còn gái cần bọn họ chu cấp để nuôi lớn, nên thành thật mà về mới phải.

“Đại tỷ……”

“Ừ?” Trương Tiểu Oản nhìn hắn, cười cười, “Hay đệ muốn nhìn Triệu lão gia kia xài tiền của Trương gia nuôi di nương? Kể cả đệ nguyện ý thì ta cũng không muốn hắn nương tên tuổi phu quân của ta mà làm quan.”

“Là tiểu muội làm ngài thương tâm.”

“Đừng nói nhiều như vậy, đi mang nàng về đây, về sau thế nào đệ tự xem mà làm.” Trương Tiểu Oản nhắm mắt lại, tới khi mở ra lập tức gọi bà tử tiến vào, “Đưa đại cữu lão gia đi ra ngoài.”

Lời nàng nên nói đều đã nói, Tiểu Bảo muốn mềm lòng thì mềm lòng. Nên vì bọn họ suy nghĩ nàng đều đã nghĩ rồi.

Lại qua một năm, sắp đến cuối năm mà Trương Tiểu Oản lại gầy hơn năm ngoái một chút. Uông Vĩnh Chiêu để bà tử canh chừng nàng cực nghiêm, mỗi ngày đều phải ăn đồ bổ không được thiếu bữa nào. Ngoài lúc ăn cơm, ngẫu nhiên hắn còn bớt chút thời gian về xem nàng.

Lúc này Bình bà cũng nhận được một phong thư được thương đội đến từ phía nam mang theo. Bà ta suy nghĩ thật lâu cuối cùng vẫn giao cho Trương Tiểu Oản. Đây là thư do bà tử mà Trương Tiểu Oản tìm đến hầu hạ Thiện Vương Phi gửi tới. Bình bà muốn gạt Trương Tiểu Oản nhưng nghĩ tới tính tình của nàng thì bà ta cũng không dám gạt, cũng không dám tự tiện giao cho lão gia trong nhà. Bà ta sợ ngày sau nàng biết được lại vì chuyện này mà thương tâm.

Trong thư bà tử viết ba người bọn họ tới Nam Cương rồi thì không hề được trọng dụng mà bị điều đi làm việc thêu thùa may vá, không được hầu hạ chủ tử. Nhưng từ tết ra mấy người bọn họ lại được an bài tới bên người Thiện Vương Phi, lúc này bọn họ mới biết Thiện Vương Phi đẻ non hai tháng.


Nguyên nhân Thiện Vương Phi đẻ non cũng được bà tử viết rõ ràng ở trong thư. Hóa ra lai là do cha của Thiện Vương Phi, Mộc phủ thổ ty đại nhân làm hại. Trước đó Thiện Vương đã ngăn cản không cho Vương Phi đi gặp cha mình nhưng nàng kia lại vẫn khăng khăng đòi gặp. Ngày thứ hai sau khi gặp, Thiện Vương không theo ý của thổ ty đại nhân, cứ thế rời khỏi sơn trại của bọn họ. Đến đêm thì đứa nhỏ của Vương Phi bị sảy. Bên ngoài cosnguowif truyền ra việc Vương Phi bị sảy thai, còn nói là do trại chủ kia tặng cho Thiện Vương làm lễ gặp mặt. Việc này hiện tại nháo đến Nam Cương ồn ào huyên náo, mấy bà tử cảm thấy rất là không ổn nên truyền tin lại đây nói với phu nhân.

“Nếu không truyền đến ồn ào huyên náo, người bên ngoài biết thật nhiều thì các ngươi tính toán không nói cho ta phải không?” Trương Tiểu Oản ném lá thư rõ ràng có người đã đọc đó lên bàn, nhắm mắt lại nhàn nhạt nói.

“Phu nhân.” Bình bà tử đã lâu chưa quỳ trước mặt nàng lúc này lại quỳ xuống.

“Ngươi đã biết từ trước sao?” Trương Tiểu Oản hỏi một câu.

“Nửa chữ cũng không biết.” Bình bà quả quyết phủ nhận.

Trương Tiểu Oản thở một hơi dài, lạnh lùng mà cười một tiếng, “Quả thực không phải cứ có thiện tâm là có được thiện báo.” Dứt lời nàng cầm thư đứng lên đi về phía hành lang dài phía đông.

“Phu nhân.” Bình bà ở bên người nàng vội vàng gọi.

Trương Tiểu Oản dừng bước, hít một hơi thật sâu mới quay đầu lại nói với bà ta, “Không có việc gì, ta chỉ đi tìm lão gia trò chuyện, ngươi đi phòng bếp xem đồ ăn giúp ta.” Dứt lời nàng bước nhanh đến tiền viện.

Một đường đi qua hành lang, tiến đến thư phòng rồi Trương Tiểu Oản mới đi chậm lại. Lúc này thủ vệ nhìn thấy nàng thì hành lễ. Trương Tiểu Oản nhẹ gật đầu rồi đi vào trong.

“Phu nhân, ngài đã tới……” Sắp đến cửa thì Giang Tiểu Sơn mở cửa đi ra tươi cười nói, “Ngài mau đi vào, lão gia đang chờ ngài đó.” Hắn vừa dứt lời thì đã có cái bút lông bay tới đập lên đầu hắn. Giang Tiểu Sơn tức khắc méo mặt, quay đầu lại nhìn đại nhân nhà mình hỏi, “Sao ngài lại đánh tiểu nhân?”

Nếu là ngày thường Trương Tiểu Oản đã sớm nở nụ cười nhưng lúc này nàng không thể cười nổi vì thế sau khi tiến vào nàng chỉ đạm mạc nói với Giang Tiểu Sơn, “Đi ra ngoài chờ, ta có lời muốn nói với lão gia.”

Thấy sắc mặt nàng không đúng, không dịu dàng hiền lành như ngày thường, Giang Tiểu Sơn lập tức khom lưng nói nhỏ “Vâng” sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Lúc này Uông Vĩnh Chiêu vốn đang nhìn công văn ngẩng lên nhướng mày hỏi nàng, “Chuyện gì?”

Trương Tiểu Oản không hé răng, an tĩnh mà đi đến bên người hắn, cầm thư trong tay đưa cho hắn. Đợi Uông Vĩnh Chiêu đọc xong, sắc mặt trầm xuống nàng mới nói, “Ngài biết sao?”

Uông Vĩnh Chiêu ngẩng đầu, nhẹ gật một cái. Trương Tiểu Oản nhìn thấy thế thì cười khổ một tiếng, đỡ cái bàn thở hổn hển. Đợi hắn kéo nàng ngồi vào lòng nàng mới che mặt khóc nói, “Đứa con số khổ kia của ta, không biết hắn sẽ thương tâm đến thế nào.”

Uông Vĩnh Chiêu ôm chặt nàng, vỗ nhẹ lưng nàng nói, “Không sao, hiện tại có bà tử của ngươi ở đó chăm sóc, đến năm sau hắn lại có hài tử thôi.”

“Hắn nói thế nào với ngài?” Trương Tiểu Oản nhịn nước mắt hỏi. Nàng không tin Uông Vĩnh Chiêu không biết ngọn nguồn.

“Chỉ nói tiểu Vương Phi của hắn mất cảnh giác,” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Ngày sau sẽ không tái phạm nữa.”

Trương Tiểu Oản thật lâu không nói, cuối cùng chỉ hỏi, “Chiến sự thì sao?”

“Không có việc gì, hắn là tướng quân, có trận nào hắn không thể thắng chứ?” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói, “Ngươi yên tâm.”

Trương Tiểu Oản biết được hỏi đến đây là đã quá giới hạn, nếu còn hỏi nữa thì chính là nàng vô lý. Đến nước này nàng cũng không khóc được nữa, chỉ có thể yên lặng năm trong ngực Uông Vĩnh Chiêu thật lâu, mắt mệt mỏi nhắm lại. Uông Vĩnh Chiêu vẫn luôn ôm nàng, thẳng đến khi nàng nhắm mắt lại hắn mới nhẹ nhàng nói bên tai nàng, “Không cần nghĩ nhiều, hắn sẽ có nhi tử, chúng ta sẽ có tôn tử.”

“Còn có thể như thế nào?” Trương Tiểu Oản đờ đẫn nói, “Chỉ có thể như thế.”

Nhưng chuyện đã xảy ra sẽ để lại dấu vết, từ nay về sau trong lòng đứa con đáng thương của nàng sẽ có một vết thương lòng. Lúc này nàng thà rằng hắn không yêu thích Vương Phi của hắn như thế. Dù nghĩ vậy là ích kỷ nhưng nếu không thích thì sẽ không đau thương.

Đã nhiều ngày nay cảm xúc của Trương Tiểu Oản xuống thấp, Uông Hoài Mộ dọn cái bàn của mình tới gian ngoài trong phòng mẹ. Lúc nàng thêu thùa may vá thì hắn ở một bên đọc sách. Hoài Nhân ngày thường thích chạy loạn cũng thường đến chỗ Trương Tiểu Oản để nàng đòi uống nước, thấy mẹ hắn tươi cười hắn mới rời đi, tiếp tục mang theo thị vệ xông loạn khắp nơi.

Uông Đỗ thị nhiều ngày nay cũng tới thỉnh an Trương Tiểu Oản thường xuyên, nói giỡn vài câu với nàng rồi mới rời đi. Nàng ta không hề nhắc tới những việc hồn loạn trong phủ, mà tự mình cùng quản gia xử lý cho tốt.

Rốt cuộc tới gần cuối năm rồi nên Trương Tiểu Oản cũng biết mình không thể cứ tinh thần sa sút. Nàng cố gắng vực tinh thần dậy để chăm lo việc lớn nhỏ trong phủ. Bận rộn một hồi thì tâm tình của nàng cũng ổn hơn, lo lắng cũng chôn sâu trong đáy lòng.

Mấy đứa nhỏ trong phủ sinh khí bừng bừng, Trương Tiểu Oản cũng không muốn mình quấy nhiễu sự an bình của bọn chúng. Hai đứa con trai này của nàng đều do nàng ôm vào lòng dạy từng chữ lớn lên. Cho dù hiện tại chúng đã lớn hơn nhưng vẫn quấn nàng. Nếu nàng không vui thì đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới chúng.

Đến 30 tết, Uông gia lớn lớn bé bé tế tổ xong, chờ đốt pháo xong Trương Tiểu Oản lại đi từ đường niệm kinh. Nàng quỳ niệm hai canh giờ, Uông Vĩnh Chiêu cũng quỳ gối phía sau ôm nàng hai canh giờ. Đến giờ Dần, Trương Tiểu Oản tinh thần cực tốt, Uông Vĩnh Chiêu kéo nàng đứng lên, đi ra khỏi từ đường rồi đi theo người hầu cầm đèn lồng. Nàng nhẹ nói với hắn, “Ta đi phòng bếp cán bột làm mì cho ngài và mấy đứa nhỏ, ngài nhóm lửa cho ta nhé.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng ngước đôi mắt nhu hòa thì hắn lập tức cũng cười. Thiện Vương có cái gì mà thương tâm, hắn cho rằng thế gian này nữ tử nào cũng được như mẹ hắn sao? Hắn đã có một người mẹ thế này lại còn đòi một người vợ giống thế thì lấy đâu ra? Trên đời này há lại có chuyện tốt như thế?

Uông Vĩnh Chiêu vươn tay sờ sờ khuôn mặt ấm áp của nàng, khóe miệng hơi cong lên đáp, “Được.”

Trên đường đi xuống bếp, Trương Tiểu Oản nhẹ giọng khẽ cười với Uông Vĩnh Chiêu nói, “Kỳ thật nghĩ kỹ thì ta cũng không phải người tốt. Nhưng niệm xong kinh thì trong lòng ta cũng an tâm nhiều. Ngày sau chúng ta tìm một ngôi chùa, mang theo mấy đứa nhỏ quyền tiền đèn dầu nhé.”

“Ừ.”

Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ rồi lại nói, “15 tháng giêng này, những thương nhân hay người ăn xin lưu lạc đi qua đều có thể tới Hướng Thực Trai ăn hai bữa cơm, ngài xem có được không?”

“Được.” Chỉ cần nàng tâm an thì tốt, mấy đồng tiền đó không có cũng không sao.

Trương Tiểu Oản duỗi tay cầm lấy tay hắn đang ôm eo nàng, nghiêng đầu nhìn hắn rồi mỉm cười. Những nhẫn nhịn ngày thường chỉ cần đổi lấy hắn đứng đằng trước chống đỡ cho nàng. Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải nàng không nảy sinh tình cảm với hắn, luôn thờ ơ lạnh nhạt nhìn hết thảy, lại duy trì tỉnh táo để thấy rõ hắn muốn cái gì thì sợ là nàng sẽ bị hắn mê hoặc, không thể cho hắn cái hắn muốn. Nếu thế sợ là nàng đã sớm bị hắn bỏ rơi?

Mấy năm nay tính ra hắn không hề bạc đãi nàng nên nàng đối xử tốt với hắn một chút cũng không có gì không ổn. Những gì nàng cho hắn thì hắn đều trả lại.

Qua tháng giêng đến tháng hai thì phía nam có đại chiến, Uông Vĩnh Chiêu lại điều một ngàn tinh binh đêm ngày hành quân tới Nam Cương.

Tháng này Uông Hoài Nhân đã năm tuổi, tuổi mụ là sáu tuổi. Đứa nhỏ này biết mẹ mình lo lắng cho anh trai đang đánh giặc ở phía nam nên buổi sáng nay tới thỉnh an, hắn mặc bộ áo giáp nhỏ của mình vào sau đó mới đi tới chỗ Trương Tiểu Oản nói, “Mẫu thân yên tâm, Hoài Nhân sẽ đi đón đại ca về nhà.”

Dứt lời hắn quay đầu sai gã sai vặt của mình đi dắt con ngựa con mà lúc ăn tết đại ca hắn cho người mang về làm quà cho hắn tới để hắn cưỡi đi đón anh trai.

Uông Hoài Mộ chỉ đành kéo tay hắn nói, “Hiện nay không thể được, phụ thân còn chưa cho phép đâu.”

“Phụ thân……” Hoài Nhân lập tức nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu đang ngồi ở chủ vị gọi.

“Lại đây.”

Uông Hoài Nhân đi tới thì Uông Vĩnh Chiêu đã tung một quyền đánh về phía hắn. Tiểu Hoài Nhân ngả người ra sau tránh, sau đó xoay người lại tung nắm đấm nhỏ xíu lên mặt Uông Vĩnh Chiêu. Lúc này Uông Vĩnh Chiêu nghiêng đầu qua một bên thì tay kia của hắn lại vung tới. Uông Vĩnh Chiêu ngửa đầu ra sau tránh thoát thế tấn công của con hắn, bàn tay to bắt được tay nhỏ, đạm mạc nói, “Không đủ sức, chờ có thể thoát được tay ta rồi lai nói.”

Uông Hoài Nhân dùng sức lắc lắc cũng không thoát được nên vội cười hắc hắc, sau đó chớp mắt nói với cha mình, “Phụ thân, mẫu thân đang lườm ngài kìa.”

Uông Vĩnh Chiêu quay đầu lại nhìn Trương Tiểu Oản, Uông Hoài Nhân mượn cơ hội này giãy dụa nhưng đáng tiếc đôi mắt kia nhìn mẹ hắn nhưng sức lực trên tay lại không hề giảm.

Kế này không thành, Uông Hoài Nhân lại bày kế khác nói, “Phụ thân, Mộ ca ca có chuyện muốn nói với ngài kìa.”

Uông Hoài Mộ thấy em trai kéo cả mình vào thì chỉ đành tiến lên chắp tay nói, “Phụ thân, Hoài Mộ có chuyện muốn nói……”

Lúc này Uông Vĩnh Chiêu mới buông tay Hoài Nhân ra cùng Hoài Mộ hòa nhã nói, “Con nói đi.”

“Hoài Mộ muốn nói là phụ thân nên canh trừng Hoài Nhân nhiều một chút, tối qua đệ ấy lại chui vào dưới gầm giường của con dọa Uông Thuận sợ đến ngã ra.”

“Đó là Uông Thuận lá gan nhỏ, Mộ ca ca không sợ đấy thôi?” Uông Hoài Nhân lúc này đã chui vào trong ngực mẹ, uống một ngụm nước nàng đút cho hắn sau đó không cho là đúng nói.

“Ai.” Thấy nói không được Uông Hoài Mộ lắc đầu nói, “Đệ bướng bỉnh, nói thế nào cũng không nghe lời. Nếu cứ thế đi đón đại ca thì sẽ bị huynh ấy đét mông.”

“Ai bảo thế,” Uông Hoài Nhân quệt miệng, quay đầu lại nói với Trương Tiểu Oản, “Ngài tin con đi, ngày mai con sẽ đánh thắng cha sau đó đi đón đại ca về cho ngài.”

Trương Tiểu Oản cười sờ sờ tóc hắn, lại ôn nhu nói với hắn, “Được, nhưng trước tiên phải đi ăn sáng đã, rồi học bài, được không?”

“Được.” Uông Hoài Nhân gật đầu, dựa vào trong lòng nàng, sau đó cười với Uông Hoài Mộ, còn chớp chớp mắt nói, “Ca ca, gã sai vặt của huynh lá gan nhỏ, bỏ đi thôi. Đệ cho huynh gã sai vặt của đệ đó.”

Gã sai vặt của Hoài Nhân là Uông Dũng vừa nghe thấy thế thì mắt đã tỏa sáng nhìn Uông Hoài Mộ đắm đuối. Hắn cực kỳ muốn sang chỗ nhị công tử, chứ tiểu công tử quá mức nghịch ngợm, hắn thường xuyên không tìm thấy người đâu. Lúc quản gia hỏi hắn thì hắn căn bản không biết chủ tử của mình đi đâu rồi.

Uông Hoài Mộ sao có thể không biết em trai đang có chủ ý gì vì thế hắn không khỏi lắc đầu nói, “Lại nghịch ngợm, vẫn để phụ thân giáo huấn đệ thôi.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì hơi hơi mỉm cười, đứng dậy đi về phía nhà chính. Trương Tiểu Oản hai tay dắt hai đứa con đi phía sau hắn, miệng cười nói với Hoài Mộ, “Lúc phụ thân không thể dạy, đai ca không ở nhà thì con phải dạy đệ đệ. Con phải tự mình nghĩ biện pháp thay mẫu thân quản đệ đệ cho tốt, được không?”

Uông Hoài Mộ nghe xong thì gật đầu đáp, “Con biết, mẫu thân yên tâm.”

Trương Tiểu Oản nhìn khuôn mặt đã lộ chút bằng phẳng của Hoài Mộ thì trong lòng có mấy phần vui mừng. Hắn không giống cha hắn hay nàng, nhưng hắn là người em và người anh tốt.

Lúc này Uông Vĩnh Chiêu quay đầu, Trương Tiểu Oản cười nói với hắn, “Ngài vẫn nên dắt tiểu nghịch ngợm nhà chúng ta thôi, đừng để hắn giữa đường chạy mất.”

Uông Hoài Nhân đang muốn tránh thoát khỏi tay mẹ nghe thấy thế thì chỉ phải dừng lại, ngoan ngoãn để mẹ hắn chuyển tay nhỏ qua cho cha hắn dắt.

“Đi sang bên này.” Lúc này một cơn gió thổi tới, Uông Vĩnh Chiêu chắn trước mặt Trương Tiểu Oản, chờ gió ngừng thổi hắn quay đầu lại nói với phụ nhân đứng phía sau.

“Đã biết.” Phụ nhân kia nhẹ nhàng lên tiếng, đi tới bên người hắn khoác lấy tay hắn. Uông Vĩnh Chiêu lại cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng giương mắt cười nhìn hắn thì hắn mới thu ánh mắt lại.


                       CHƯƠNG 225

Tuần đầu tiên của tháng 3, Trương Tiểu Muội bị Trương Tiểu Bảo mang về, Trương Tiểu Oản không gặp nàng ta. Có lẽ biết được nàng không muốn thấy nên những lần nàng đi thăm Lưu Tam Nương đều không thấy Trương Tiểu Muội. Có hai lần Lưu Tam Nương nắm tay nàng muốn nói chuyện nhưng vẫn không nói ra lời cầu tình.

Trương Tiểu Oản đoán được bà ấy muốn nói gì nhưng bà ấy chưa nói thì nàng cũng coi như không biết gì. Không phải chuyện gì nàng cũng quản được, hôm nay nàng đồng ý với Trương Tiểu Muội thì thế nào? Nàng ta đi theo một nam nhân không biết điều như thế, ỷ vào thế của Uông Vĩnh Chiêu thì sớm muộngì hắn cũng lật trời. Ngày nào đó nếu xảy ra chuyện không cứu được thì đó mới là không có thuốc nào chữa được. Hiện tại ít nhất là Tiểu Muội vẫn còn sống.

Đủ loại lợi hại trong này Trương Tiểu Oản không muốn nói cho Lưu Tam Nương nghe. Kể cả bà ấy coi nàng là tàn nhẫn thì cũng kệ đi.

Cuối tháng 3 Lưu Tam Nương đã không được, ngày này Trương Tiểu Bảo phái người đến phủ tìm nàng.

Lúc tiến vào phòng Lưu Tam Nương nàng đã nghe thấy tiếng khóc của đám nhỏ Trương gia. Nhìn thấy nàng tới tụi nó đều gọi “Đại cô cô”, Trương Tiểu Oản đi qua bọn họ, quỳ xuống trước giường nhìn phụ nhân già nua trên giường, đôi mắt rưng rưng gọi một tiếng, “Mẫu thân……”

Lưu Tam Nương vẫn luôn nhắm mắt không biết đang lẩm bẩm cái gì nhưng vừa nghe thấy giọng nàng thì bà đột nhiên mở mắt, duỗi tay ôm tay nàng vào ngực khóc lớn nói, “Lúc ấy ta chỉ nghĩ nếu chết cả nhà thì cũng tốt, chúng ta không cần sống trên đời để chịu tội nữa. Lúc ấy khổ quá, khuê nữ, nhà chúng ta lúc ấy quá khổ. Mẫu thân trong lòng nhớ đến đã đau.”

Bà như được hồi quang phản chiếu mà nói ra một đoạn dài. Dứt lời hơi thở của bà ta càng ngày càng yếu, đôi mắt vẩn đục mở to nhìn Trương Tiểu Oản mỏng manh nói, “Khuê nữ, khuê nữ, đồng ý với mẫu thân là nhất định phải che chở bọn họ, con nhất định phải che chở bọn họ……”

Lực đạo trên tay bà càng ngày càng nhỏ, Trương Tiểu Oản nhìn bà chậm rãi tắt thở, cứ thế thong thả gật đầu.

“Mẫu thân……”

“Mẫu thân……”

“Mẫu thân……”

“Nãi nãi, nãi nãi……”

Trong phòng là tiếng khóc thê lương, Trương Tiểu Oản rớt nước mắt. Nửa ngày sau cả người nàng mềm không có chút sức nào. Cuối cùng vẫn là bà tử đỡ nàng ngồi lên ghế nhìn một đám người gào khóc.

Lúc sửa soạn cho Lưu Tam Nương trước mắt nàng biến thành màu đen. Trương Tiểu Muội quỳ gối dưới chân nàng khóc. Nàng biết nhưng chẳng còn sức mà đi nhìn một cái.

Đến chiều Uông Vĩnh Chiêu tới cùng một đám nô bộc để hỗ trợ. Trương Tiểu Oản ngồi trong phòng nghỉ tạm thấy hắn tới thì duỗi tay với hắn nói, “Ngài lại đây đỡ ta đi.”

Thấy nàng một hai muốn đứng lên, Uông Vĩnh Chiêu đi nhanh lại đỡ nàng một phen. Trương Tiểu Oản nắm chặt tay hắn lẩm bẩm nói, “Hồi phủ, hồi phủ, bọn nhỏ đã ăn bữa tối chưa?”

Thấy tay nàng lạnh băng Uông Vĩnh Chiêu lấy trà sâm nóng qua mạnh mẽ thổi vài cái sau đó lại thử độ ấm rồi đút cho nàng uống mấy miếng. Uống xong trà nóng Trương Tiểu Oản mới hồi thần. Lúc này nàng hít sâu mới hơi rồi nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Chúng ta trở về thôi.”

“Ngươi nghỉ ở đây chút đã.” Uông Vĩnh Chiêu sờ khuôn mặt lạnh băng của nàng nói.

“Không cần,” Trương Tiểu Oản lắc đầu, “Sáng mai đến trước khi liệm là được.” Chỗ này Tiểu Bảo là đương gia, nàng không thể tới đây chen mồm làm việc của hắn được.

“Được.” Thấy nàng phải đi, Uông Vĩnh Chiêu cũng lên tiếng rồi quay đầu lại dặn Giang Tiểu Sơn, “Đưa xe ngựa tới trước cửa.”

“Vâng.” Giang Tiểu Sơn vội nói.

Lúc này Bình bà vội sửa soạn hộp đồ ăn từ trong phủ mang tới, lại để một bát cháo ngũ cốc nhỏ trước mặt Trương Tiểu Oản nhẹ giọng nói, “Nhân lúc còn nóng ngài uống nửa bát cho ấm người.”

Trương Tiểu Oản đón lấy cái bát, nhìn hộp đồ ăn thật lớn trên bàn thì quay đầu cảm kích nhìn Uông Vĩnh Chiêu cười một chút sau đó mới ăn cháo rồi theo Uông Vĩnh Chiêu ra cửa. Lúc ra tới cửa Trương Tiểu Bảo đi nhanh tới. Nàng nhìn thấy hắn đang lôi kéo Trương Tiểu Muội.

Tiểu Muội nhìn thấy nàng đang nhìn thì lập tức hét lên, “Đại tỷ, ngài nghe mẫu thân nói rồi đó, ngài cứu muội, cứu tướng công nhà muội đi. Đại nhân, tỷ phu đại nhân, cầu xin ngài, cầu xin ngài, nể mặt đại tỷ ta vì ngài sinh ba nhi tử, ngài……”


Sắc mặt Trương Tiểu Oản trắng bệch nhìn nàng ta kêu la, nếu như không phải Uông Vĩnh Chiêu đỡ nàng thì có lẽ nàng chẳng đi nổi một bước.

Nửa đêm đó Trương Tiểu Oản mở mắt ra nhìn thoáng qua đèn dầu chưa tắt rồi nói với nam nhân bên người, “Lão gia, ngực ta đau.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì đột nhiên mở mắt ra, không chút nghĩ ngợi đã lấy cái hộp trên đầu giường, nhét một viên thuốc trợ tim vào miệng nàng. Ăn xong viên thuốc, Trương Tiểu Oản hít thở một hồi mới nằm trước ngực Uông Vĩnh Chiêu khóc không tiếng động.

Đây là cha mẹ nàng, người trước mới mất người sau đã đi. Chỉ có mất đi nàng mới biết được đau đớn này lớn thế nào. Nàng sẽ không còn được gặp lại bọn họ nữa. Cho dù bọn họ chỉ biết sợ hãi mà cười nhìn nàng, lại chỉ biết khổ sở nhìn nàng nhưng một đời này nàng vĩnh viễn không còn thấy họ nữa.

“Lão gia……” Thật lâu sau Trương Tiểu Oản khóc hết nước mắt, mệt mỏi đến cực điểm. Nàng gọi nhỏ Uông Vĩnh Chiêu.

“Ừ, ngoan, đừng khóc.” Uông Vĩnh Chiêu vỗ nhẹ lưng nàng, một tay kia cầm khăn lau nước mắt cho nàng, ánh mắt thâm trầm.

Lúc cơ thể Trương Tiểu Oản chậm rãi mềm ra, Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng đang hôn mê thì lấy chăn bọc nàng lại ôm ra gian ngoài cho đại phu mù xem mạch.

“Tích tụ trong lòng phu nhân khóc ra được một ít rồi. Mấy ngày nay dùng thuốc ôn hòa dưỡng là được, chớ để bị cảm lạnh.” Lão đại phu nói xong lại xem mạch, thật lâu sau mới nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu nói, “Vẫn nên để ý chút, tuy nàng tự biết điều chỉnh nhưng cảm xúc quá mức phập phồng với nàng không tốt.”

“Ừ, đưa đại phu về phòng.” Uông Vĩnh Chiêu nói với Giang Tiểu Sơn.

“Vâng.” Giang Tiểu Sơn nhẹ giọng đáp, đi tới đỡ đại phu đi ra ngoài cửa.

Lúc này Bình bà tới báo nước ấm đã chuẩn bị xong, Uông Vĩnh Chiêu ôm nàng đi qua nhưng không để bà tử giúp mà tự mình tắm cho nàng. Sau khi bế nàng ra thì Trương Tiểu Oản tỉnh. Nàng mở mắt nhìn hắn cong khóe miệng cười, lại vươn tay sờ sờ tóc của hắn. Một khắc kia nàng không rên một tiếng nhưng Uông Vĩnh Chiêu lại biết nàng đang lo tóc hắn ướt, sợ hắn bị lạnh.

“Ta sẽ lau khô rồi mới lên giường.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói với nàng.

Lúc này nàng mới nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhúc nhích. Lúc bà tử lau tóc cho nàng, Uông Vĩnh Chiêu tự lau tóc, uống trà nóng rồi lẳng lặng ngắm nàng nằm yên lặng trên giường. Từ sau khi về kinh thành chịu tang, nếp nhăn trên khóe mắt nàng rốt cuộc vẫn chưa tan.

Từ sau khi Trương A Phúc chết, lại biết được việc của Thiện Vương thì ngẫu nhiên lúc nàng không cười, ngồi yên thêu thùa sẽ tỏa ra vài phần bi thương. Có khi nàng nhìn không trung, nhìn hoàng hôn, nếu như không có hai đứa nhỏ tới quấy rầy thì nàng cũng sẽ không chớp mắt. Chẳng ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

Nàng không nói với hắn lời trong lòng, hắn chỉ có thể mắt lạnh nhìn nàng khắc chế cảm xúc, nghĩ đến một ngày nàng sẽ lựa chọn phát tiết, lựa chọn tiếp tục sống sót.

Mà đúng như hắn dự liệu, nàng không hề bị thế gian này đánh bại. Nàng khóc rống một hồi, hắn nghĩ ngày mai thức dậy nàng sẽ lại cười với hắn. Nàng sẽ cùng hắn tồn tại. Nàng chưa từng khiến hắn thất vọng.

“Ta không ở trong phủ các con phải ăn cơm đúng giờ.” Sáng sớm Trương Tiểu Oản thức dậy, sau khi ăn cháo,uống nửa viên dưỡng sinh hoàn nàng mới dặn dò hai đứa con tới thỉnh an, “Hoài Nhân, con phải ngoan ngoãn nghe phụ thân và Mộ ca ca nhé.”

Uông Hoài Nhân đi đến trước người nàng “Vâng” một tiếng rồi ngửa mặt nhìn nàng nói, “Thế ngày nào con mới được đi xem bà ngoại?”

“Lúc nào có thể đi thì phụ thân sẽ mang các con đi.” Trương Tiểu Oản mềm mại xoa mặt hắn, lại ôm lấy khuôn mặt nhỏ của hắn yêu thương nói, “Mẫu thân không ở trong phủ con và Mộ ca ca phải tự chăm sóc mình. Con đã là tiểu đại nhân, còn phải thay mẫu thân chăm sóc phụ thân và Mộ ca ca nhé.”

“Vâng.” Uông Hoài Nhân gật đầu, hai tay nhỏ xíu chắp lại nói với Trương Tiểu Oản, “Con chắc chắn sẽ chăm sóc cha và Mộ ca ca thật tốt, mẫu thân cứ yên tâm.”

Trương Tiểu Oản thật sự là yêu thương hắn tận xương, đôi tay ôm hắn vòa lòng cười nhẹ lắc lư hai cái rồi mới nghiêng đầu nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Mấy ngày nay muộn chút ta mới về, buổi tối ngày xuân lạnh hơn ban ngày chút, tối ngài nhớ mặc nhiều hơn, đừng quên đó.”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu.

“Phu nhân……” Bình bà ở bên cạnh cửa gọi nhỏ, người Trương gia đang đợi nàng ở cửa.

Trương Tiểu Oản đứng lên, lại giơ tay sờ sờ đầu hai đứa con, rồi đi tới trước mặt Uông Vĩnh Chiêu khom lưng sửa lại xiêm y cho hắn rồi mới nhẹ giọng nói, “Thiếp đi đây.”


“Đi đi,” Uông Vĩnh Chiêu giơ tay, sờ sờ nàng mảnh hoa trắng nhỏ trên đầu nàng nói, “Đi đi.”

Trương Tiểu Oản hành lễ với hắn, lúc xoay người Hoài Mộ nắm tay Hoài Nhân đi tới bên người nàng nói, “Con và Hoài Nhân đưa mẫu thân tới cửa.”

Một đưa là tới tận cổng lớn, sau khi bái kiến cậu hai, bọn họ nhìn mẹ mình lên xe ngựa mà đi.

Liệm qua chính là phát tang, qua bảy ngày sau Trương Tiểu Oản mới không đến Trương phủ nữa. Cuối tháng tư, Lưu Nhị Lang đang làm Tổng Binh ở Đông Hải tới, ở Trương gia hai ngày sau đó gửi thiếp muốn tới phủ Tiết Độ Sứ. Sau khi Uông Vĩnh Chiêu mời ông ta vào thì Trương Tiểu Oản chỉ ra mặt hành lễ với ông ta rồi muốn lui xuống.

“Uông phu nhân, chờ một chút.” Lưu Nhị Lang đã già, tóc đen đã bạc hết, lúc này ông ta đột nhiên gọi Trương Tiểu Oản lại.

“Cữu đại nhân có chuyện gì?” Trương Tiểu Oản quay người hỏi.

“Là ngươi để Trương gia đi theo ngươi tới nơi khổ hàn này sao?” Khẩu khí của Lưu Nhị Lang rất là không khách khí.

“Phải.”

“Ngươi biết rõ thân thể phụ mẫu ngươi yếu nhược mà còn để bọn họ tới nơi khổ hàn này ư?” Lưu Nhị Lang cười lạnh một tiếng.

Lúc này Uông Vĩnh Chiêu ngồi ở chủ vị chậm rãi giương mắt nhẹ liếc Lưu Nhị Lang một cái. Ông ta quay đầu lại, đột nhiên ép hỏi Uông Vĩnh Chiêu, “Hay là Uông Tiết Độ Sứ đại nhân có gì bất mãn với lão phu?”

Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng mà nhếch khóe miệng không nói. Hoàng đế sắp không được nên phái Lưu Nhị Lang đến đâm hắn một kiếm sao?

“Uông đại nhân, Uông phu nhân là cháu ta, hôn sự của các ngươi cũng là do lão phu làm mối. Ta nói nàng vài câu thì vẫn đủ tư cách chứ?” Lưu Nhị Lang lại nói.

Trương Tiểu Oản thấy khẩu khí của ông ta thì lập tức nhún gối đạm mạc cười nói, “Đương nhiên nói được, cữu lão gia nói gì thế.”

Dứt lời nàng ngồi trở lại bên phía Uông Vĩnh Chiêu, chờ ngồi rồi nàng mới chậm rãi cầm chén trà lên uống, sau đó nhìn Lưu Nhị Lang nhàn nhạt nói, “Cữu lão gia còn muốn giáo huấn gì thì nói đi, ta nghe.”

“Biết rõ thân thể bọn họ không tốt mà ngươi còn mang theo bọn họ tới nơi khổ hàn này với ngươi. Ngừoi ngoài nói ngươi hiếu thuận, nhưng ta lại chẳng thấy thế. Ngươi đây là hại bọn họ, cũng hại chết bọn họ!” Lưu Nhị Lang đập cái bàn quát. Tội danh này mà được lập thì đúng là không phải việc nhỏ.

Trương Tiểu Oản lấy khăn lau lau khóe miệng, trên mặt bình tĩnh nói, “Cữu lão gia có phải định nói phàm là có người theo lão gia nhà ta tới tiết trấn này rồi qua đời thì đó là do lão gia nhà ta hại chết hả? Thế phàm là bá tánh của Hoàng Thượng chết trong cương thổ này thì đó là do Hoàng Thượng hại chết sao?”

“Ngươi……” Lưu Nhị Lang nhíu mày, “Ngươi dám nói lời này hả? Đừng có nói bậy.”

“Ta nói bậy? Thế cữu lão gia thử tự hỏi lương tâm một chút xem, ngài đang nói bậy hay ta nói bậy?” Trương Tiểu Oản cười cười, “Một viên dưỡng sinh hoàn mấy trăm lượng bạc, đó là tiền của lão gia ta mà ta mang cho phụ mẫu dùng. Một năm ta thay bọn họ may 2 bộ quần áo. Nếu như được ta còn muốn lấy 10 tuổi thọ của mình để bọn họ sống được lâu hơn. Theo ý ngài thì ta tẫn hiếu với phụ mẫu mình chính là hại họ sao? Bên này biên mạc là nơi khổ hàn, nhưng bọn họ ở trong phủ không lạnh không nóng, hai nhi tử hiếu kính bọn họ, con dâu cũng chăm sóc thỏa đáng, cháu trai cháu gái đều hiếu thuận. Vậy ý ngài là cả hơn mười mấy người Trương gia gội cả ta vào đều muốn hại chết phụ mẫu sao?!”

Trương Tiểu Oản vươn tay, lấy chén trà hung hăng đập đến chân Lưu Nhị Lang, mắt như đao khắc quét qua, “Cữu lão gia, ngài nhục mạ cả nhà Trương gia, ta thật muốn xem ngài trị tội Trương gia thế nào! Ta biết ngài hiện tại là đường đường Tổng Binh của một châu phủ, nhưng ta nghe khẩu khí của ngài thì giống như ngài còn muốn lướt qua Hoàng Thượng mà trị tội nhà chúng ta cơ đấy.”

Trương Tiểu Oản há mồm là Hoàng Thượng thế này thế nọ, Lưu Nhị Lang biết nàng từ trước đến nay có gan làm loạn nhưng không biết nàng lại to gan tới độ lời này cũng dám nói. Nhất thời ông ta nóng máu quay ra nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Phụ nhân đại nghịch bất đạo bực này mà ngươi lại không nhốt lồng heo thả sông hả?”

Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì lạnh lùng nhếch khéo miệng nói, “Lưu đại nhân, mời đi cho.” Hắn đứng lên, bình tĩnh vươn tay tiễn khách.

Lưu Nhị Lang tức giận đến râu cũng run rẩy, lúc ra cửa ông ta quay đầu lại lạnh lùng nói với Trương Tiểu Oản, “Ngươi cứ chờ xem.”

Lưu Nhị Lang cuối cùng cũng không chờ được tới lúc thu thập một nhà họ Uông. Trên đường ông ta hồi triều, Tĩnh Hoàng băng hà, con cả Lưu Dung kế vị. Lưu Dung kế vị, Thiện Vương ở Nam Cương đại thắng, đang trên đường hồi triều giao binh quyền.

Dung đế thượng vị, việc lớn đầu tiên là lập châu phủ ở Nam Cương, sửa Mộc phủ thành châu phủ, lệnh cho đương triều đại học sĩ tới đó nhậm chức Nam Châu tri phủ. Dung đế nghĩ Thiện Vương mang binh đánh giặc không thể tận hiếu với ông bà ngoại nên cho phép Thiện Vương được để tang nửa năm, về biên mạc tẫn hiếu. Tháng 6 năm đó Thiện Vương và gia quyến về biên mạc của cha mình.

Sáng sớm tinh mơ ngày Thiện Vương hồi phủ, Trương Tiểu Oản sớm đã sửa soạn xong, chờ Uông Vĩnh Chiêu luyện võ trở về nàng để bà tử đi thay quần áo cho Hoài Mộ và Hoài Nhân, còn mình thì xoay quanh Uông Vĩnh Chiêu.

Chờ hắn tắm gội xong nàng lại lau tóc cho hắn sau đó không nhịn được thở dài nói, “Ngài nói lần này cũng không phải xa cách quá lâu nhưng sao ta lại cảm thấy như đã cách nhiều năm vậy nhỉ?”

Trong hai tháng này, biết được hắn vì con trai cả mưu hoa một con đường sống, phụ nhân này cũng có thêm thói quen nói nhiều hơn với hắn. Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thì thoải mái cực kỳ, nhưng ai ngờ nàng chỉ nói được vài câu là đã không nói nữa. Vì thế hắn cũng nuôi thói quen trả lời nàng một hai. Lúc này nghe nàng nói thế thì hắn cũng thuận miệng đáp một câu, “Ngươi nhớ hắn nhiều thì sẽ thấy thời gian lâu.”

Trương Tiểu Oản vừa nghe cũng cảm thấy có lý nên cười nói, “Cũng phải.”

Buổi trưa hôm đó Uông Hoài Thiện mang theo Uông gia quân vào tiết trấn. Uông Hoài Mộ cùng Uông Hoài Nhân mang theo võ quan trong binh doanh đi nghênh đón hắn. Uông Hoài Thiện mừng rỡ còn cùng Uông Hoài Nhân cưỡi chung một con ngựa. Vẫn là Uông Hoài Nhân cảm thấy như vậy không uy phong lắm nên nói với anh hắn cho hắn xuống.

Uông Hoài Thiện cùng Vương Phi Mộc Như Châu vào phủ, vừa vào cửa đã lớn tiếng gọi to cha mẹ. Đợi vào nhà chính, thật sự thấy bọn họ Uông Hoài Thiện lại dừng bước. Hắn nhìn người cha uy nghiêm lãnh khốc đang ngồi trên ghế chủ vị, còn có người mẹ với khuôn mặt tràn đầy ôn nhu yêu thương kia thì nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thật nhiều cảm xúc nảy lên trong lòng.

Hắn chỉ ngừng một bước đã cười đi nhanh đến, quỳ xuống dập đầu với bọn họ nói, “Bái kiến phụ thân, bái kiến mẫu thân, con trở về chậm trễ để mọi người phải chờ lâu đúng không?”

Thấy thần thái hắn vui vẻ, lại nhìn thấy Vương Phi đang quỳ gối phía sau hắn, sắc mặt Trương Tiểu Oản không thay đổi, miệng chỉ ôn nhu cười nói, “Đều đứng lên đi.”

Lúc này con nàng còn chưa đứng dậy đã quay đầu nhìn nữ tử phía sau một cái. Hành động này của hắn cho nàng biết hắn vẫn yêu thương Vương Phi của mình. Trương Tiểu Oản biết hắn rốt cuộc cũng thương tâm.

“Con dâu thỉnh an phụ thân, mẫu thân.” Mộc Như Châu cười đẹp đẽ, sau khi đứng dậy nàng ta còn vén áo hành lễ với hai người, lại cảm kích cười nói, “Để mọi người phải lo lắng cho chúng con.”

Trương Tiểu Oản cười cười, nhẹ gật đầu nhìn nàng ta lui ra phía sau con trai mình. Mộc Như Châu cười lui ra, ngay sau đó cúi đầu giấu bi thương trong đáy mắt. Mẹ chồng nàng ta sợ là đã biết chuyện của nàng ta đúng không? Phụ nhân của Đại Phượng triều từ trước đến nay đều lấy chồng làm trời, lấy con làm trời, sau khi biết nàng ta để mất đứa nhỏ vậy sau này bà ấy hẳn sẽ không còn nhiệt tình với nàng ta như trong dĩ vãng nữa. Quả nhiên, mẹ chồng chính là mẹ chồng, không thể thành mẹ đẻ được.

“Con hỏi nàng có muốn ở lại trong kinh không, biên mạc nghèo khổ, con lại phải vì ông bà ngoại thủ hiếu nửa năm nên sợ liên lụy tới nàng. Nhưng nàng nói không ngại vì thế con mang theo nàng tới đây.” Lúc ngồi ở phòng cha mẹ, Uông Hoài Thiện dựa vào cái ghế mềm của mẹ mình, nhàn nhạt nói.

“Nàng dù sao cũng là Vương Phi của con.” Nghe ra lạnh lẽo trong lời hắn, Trương Tiểu Oản nói một câu này.

Uông Hoài Thiện nghe thế mới cười gật gật đầu nói, “Con biết, con sẽ không khiến nàng phải tủi thân, ngài yên tâm.”

“Ai.” Trương Tiểu Oản thở dài.

Lúc này Uông Vĩnh Chiêu lạnh mặt liếc Uông Hoài Thiện một cái, rồi lạnh lùng nói với phụ nhân ngốc nghếch bên này, “Ngươi đáng thương Thiện Vương Phi làm gì? Tâm tư của nàng ta còn không tới phiên ngươi thương hại đâu.”

Trương Tiểu Oản cười khổ, lại nghiêng đầu hỏi Uông Hoài Thiện, “Trên người có bị thương nặng không?”

“Không quan trọng đâu mẫu thân, tí nữa con sẽ gặp đại phu xem qua, ngài yên tâm.”

Trương Tiểu Oản gật gật đầu nói, “Lúc đi gọi ta một tiếng.”

Uông Hoài Thiện gật đầu, hắn đi gặp đại phu cũng chỉ vì để nàng an tâm chứ không có gì cần giấu diếm. Lúc này hắn thấy sắc trời không còn sớm nên mới nói, “Con đi gặp Mạnh tiên sinh trò chuyện một lát, chút nữa dùng cơm con sẽ về.” Nói xong hắn đứng lên cười hì hì với Trương Tiểu Oản sau đó chắp tay với cha hắn rồi ngẩng đầu bước đi.

Bên này bà tử của Mộc Như Châu tới báo nàng ta muốn qua thỉnh an trò chuyện với Trương Tiểu Oản. Trương Tiểu Oản suy nghĩ một hồi mới lắc đầu với Bình bà để bà ta đi đáp lời.

Như Châu, Như Châu, trước kia nàng coi đứa con dâu này như hòn ngọc quý trên tay, muốn yêu thương nàng ta như con đẻ nhưng nàng vẫn không làm được. Từ khi biết con trai nàng ở núi sâu đánh giặc bị thương trở về còn phải giấu đau xót an ủi Mộc Như Châu mất con thì nữ tử dị tộc này đã không còn là đứa con dâu nàng muốn yêu thương khoan dung nữa.

Nàng là người mẹ ích kỷ, nàng ta đối xử tốt với con trai nàng thì Trương Tiểu Oản cũng đối xử tốt lại, còn nếu không thì bọn họ vẫn nên là mẹ chồng và nàng dâu thôi. Trên đời này chưa từng có yêu thương vô cớ, Thiện Vương Phi cũng nên hiểu rằng trước kia yêu thương và bao dung nàng ta nhận được từ người mẹ chồng này là từ đâu mà tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro