chương 220+221
“Hoàng Thượng.” Thị vệ khom người bước nhanh vào điện, đến giữa điện mới quỳ xuống giơ cao tin báo trong tay.
“Hoàng Thượng.” Đại thái giám lại gọi một tiếng.
“Uông, Vĩnh, Chiêu.” Tĩnh Hoàng gằn từng chữ từ trong cổ họng sau đó đột nhiên thu tay, hung hăng ném thanh kiếm xuống đất, “Ngươi quả nhiên làm tốt lắm.”
Ngay sau đó, ông ta nhìn thẳng và đi nhanh lên ngồi trên long ỷ nói, “Mang lên.”
Đại thái giám lập tức đứng lên cầm tin báo trình lên. Tĩnh Hoàng mở ra vừa thấy thì ngực đã kịch liệt phập phồng.
Xem qua sau, hắn đôi tay gắt gao nắm bàn, trên tay gân cốt chợt hiện.
“Cầm đi cho Uông đại nhân xem cho kỹ!” Tĩnh Hoàng lạnh lùng mà nhếch khóe miệng.
Đại thái giám lại cẩn thận lấy tin báo chuyển cho Uông Vĩnh Chiêu. Hắn ngước mắt nhìn qua rồi lại đưa trả. Lúc này hắn rũ đầu đứng ở kia không nói một lời.
“Trẫm muốn ngươi đánh ngươi có đánh không?” Tĩnh Hoàng lại lần nữa mở miệng, ngữ khí lạnh băng.
“Đợi hạ táng phụ mẫu xong thần sẽ mang theo người nhà về Thương Châu, vì nước ra sức, đánh đuổi người Hạ ra khỏi Thương Châu.” Uông Vĩnh Chiêu lúc này mới mở miệng, giọng điệu bình tĩnh.
“Vì nước ra sức ư?” Tĩnh Hoàng cười lạnh mấy tiếng, “Tốt nhất là đừng để trẫm điều tra ra ngươi thông đồng với địch phản quốc.”
Hoàng đế nói gì thì nói nhưng Uông Vĩnh Chiêu vẫn bất động, chắp tay nhàn nhạt nói, “Đuổi xong người Hạ, thần muốn xin Hoàng Thượng một ân điển.”
Đôi mắt của Tĩnh Hoàng kịch liệt co rút, một hồi lâu sau ông ta mới cắn răng nói, “Nói ra xem nào.”
“Thần muốn vì Hoàng Thượng thủ biên quan cả đời, vĩnh viễn đảm bảo không cho người Hạ xâm lược lãnh thổ chúng ta. Nếu Hoàng Thượng không triệu thì đời này thần sẽ thủ trấn ải, không bao giờ vào kinh.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói. Lời này vừa nói xong thì không chỉ đại thái giám hít một hơi mà trong tích tắc Tĩnh Hoàng cũng ngừng thở.
“Một đời không bao giờ vào kinh thành ư?” Tĩnh Hoàng mới vừa thả lỏng tay giờ lại nắm chặt.
“Vâng, đợi thần về Thương Châu đuổi người Hạ đi thì mong Hoàng Thượng có thể ban cho thần ân điển này.” Uông Vĩnh Chiêu chắp tay, cúi đầu nói.
Tĩnh Hoàng không nói gì, Chính Đức điện lâm vào trầm mặc. Ai cũng nghĩ hắn sẽ phản, ông ta cũng nghĩ hắn sẽ phản, nhưng hiện nay hắn lại nói rằng hắn muốn trấn giữ biên quan cả đời, nhất quyết không phản.
Hắn muốn lấy lui làm tiến hay thật sự nghĩ thế? Tĩnh Hoàng nhất thời không thể phán đoán được.
Sau khi Uông Vĩnh Chiêu trở về, Trương Tiểu Oản băng bó cho hắn, lại hỏi Hoàng Sầm mứi trở về phòng nhẹ nhàng nói với nam nhân đang nằm trên giường, “Mấy ngày nay ngài cũng đừng mở miệng nói chuyện, ăn cơm cũng ăn chút thức ăn lỏng, ngài thấy sao?”
Uông Vĩnh Chiêu đang muốn mở miệng nói chuyện thì Trương Tiểu Oản đã ngăn cản hắn, bất đắc dĩ nói, “Ngài đừng nói, nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, nàng đứng dậy đốt hương, dựa vào đầu giường, lấy cuốn binh thư của hắn ra đọc cho hắn nghe.
Binh thư tối nghĩa, có vài từ nàng không biết đọc thế nào, đọc đến chỗ không hiểu nàng lại tạm dừng một chút. Cứ thế qua hai nén hương Uông Vĩnh Chiêu trừng mắt nhìn nàng, dùng ánh mắt chỉ trích nàng ngu dốt xong mới nhắm mắt ngủ.
Lúc này Trương Tiểu Oản mới đi ra khỏi cửa. Mộc Như Châu chờ ở phòng ngoài thấy Trương Tiểu Oản ra thì cuống quít đứng dậy hành lễ hỏi, “Mẫu thân, phụ thân thế nào……”
“Ngủ rồi, nghỉ ngơi xong là ổn.”
“Thế thì tốt.” Mộc Như Châu vỗ vỗ ngực, thấy Trương Tiểu Oản sắc mặt đạm nhiên thì nàng ta vẫn do dự sau đó cười khổ nói, “Vừa rồi thiếu chút nữa con dâu đã bị hù chết.” Cha chồng vào cửa, mặt đầy máu, chỗ cổ nhìn như bị chặt qua, ai cũng tưởng hắn là từ cõi chết trở về.
Người hầu trong phủ sợ tới mức chân run lên khi tiến vào báo tin cho nàng. Mộc Như Châu nghe tin chạy tới thì thấy vết thương chói mắt trên cổ cha chồng. Nàng ta cũng khiếp sợ, may mà lúc này mẹ chồng cầm khăn tới chậm rãi lau và kiểm tra. Miệng vết thương không quá nghiêm trọng nên nàng ta mới coi như yên tâm.
“Mẫu thân……” Mộc Như Châu nhớ tới sắc mặt mẹ chồng luôn bình tĩnh từ nãy tới giờ.
Thấy Mộc Như Châu hình như có lời muốn nói, Trương Tiểu Oản đi qua đi vỗ nhẹ cánh tay của nàng ta, hòa nhã nói, “Dọa sợ con à?”
“Không có, không có.” Mộc Như Châu liên tục lắc đầu, “Con dâu không sợ cái này.” Lúc mới nghe thì nàng ta có sợ thật, hoạt tử nhân (xác sống) đúng là thứ người phía nam kiêng kị nhất. Mộc Như Châu nghĩ đợi lát nữa phải dạy dỗ người hầu kia một trận, nói cái gì mà hoạt tử nhân, đúng là nói bậy.
“Con ngoan, mau đi làm việc của con đi.” Trương Tiểu Oản cũng không nói nhiều chỉ ôn hòa cười cười sau đó đi ra cửa nhà chính.
Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ chờ ở kia. Mộc Như Châu cũng đi theo đến thỉnh an mà hai anh em Trương Tiểu Bảo đối với nàng ta cũng rất khách khí, sau khi hành lễ xong bọn họ ngồi kia không biết phải nói gì. Mộc Như Châu theo chân bọn họ cười nói vài câu, hỏi mấy mợ có khỏe không. Thấy bọn họ nhấp nhổm không yên nàng ta cũng chỉ ngồi một lúc là đi.
Nàng ta đi rồi hai anh em mới xem như nhẹ nhàng thở ra. Bà tử lúc này ở cạnh cửa vén áo hành lễ, Trương Tiểu Oản biết được nội viện đã không còn người làm nào thì mới mở miệng nói với Trương Tiểu Bảo, “Quyết định xong rồi hả?”
“Vâng, đã quyết định rồi, chúng ta sẽ cùng đại tỷ và đại nhân đi. Phụ thân và mẫu thân cũng đi theo chúng ta, chỉ luyến tiếc Tiểu Muội.” Trương Tiểu Bảo khẽ thở dài.
“Đệ định an bài cho Tiểu Muội thế nào?” Trương Tiểu Oản đạm mạc hỏi.
“Đệ cho nàng khế đất trong cốc, lại cho nàng bốn thôn trang nữa. Ba tòa tiểu trạch trong kinh cũng cho nàng, ngoài ra còn cho nàng ba vạn lượng. Đại nhân nói chúng ta đi rồi Triệu Đại Cường sẽ được sắp xếp một chức quan nhỏ ở huyện.” Trương Tiểu Bảo mặt không biểu tình nói, “Nàng nghe xong thì nói với phụ mẫu là một nhà bọn họ sẽ không đi theo chúng ta qua.”
“Đúng không?” Trương Tiểu Oản nhắm mắt, nhẹ nhàng nói.
“Vâng.” Trương Tiểu Bảo nghẹn ngào nói.
“Một khi đã như vậy thì cũng không có nhiều thời gian, các đệ mau chóng thu thập, mấy ngày nữa phải khởi hành rồi.” Trương Tiểu Oản đứng lên đi đến bên người bọn họ.
Hai anh em đứng lên, Trương Tiểu Oản sửa sang lại xiêm y trên người bọn hắn, lại cười cười nói, “Tuy nói mọi người có phúc của mọi người nhưng có đôi khi việc là do ông trời quản. Có điều các đệ có thể đi cùng đại tỷ thì trong lòng ta đã rất vui mừng.”
“Tỷ……” Trương Tiểu Bảo hít hít cái mũi, nhẹ giọng nói, “Ngài chớ nói như vậy, đệ biết ngài muốn cho chúng ta đi theo đi tất có dụng ý của ngài, khẳng định là vì muốn tốt cho chúng ta.”
“Đại tỷ.” Tiểu Đệ lôi kéo tay áo Trương Tiểu Oản, dùng đôi mắt trầm tĩnh nhìn Trương Tiểu Oản, “Đại ca và đệ từ trước đến giờ đều nghe lời ngài. Tỷ bảo chúng ta làm gì thì chúng ta làm cái đó, về sau cũng thế, ngài đừng bỏ mặc chúng ta là tốt.”
“Ai.” Trương Tiểu Oản thở dài, không nói thêm gì nữa chỉ nói, “Về đi, chuyện này lặng lẽ mà làm.”
“Ngài yên tâm,” Trương Tiểu Bảo thấp giọng nói, “Đại nhân bên kia cũng phái vài người giúp bọn đệ xử lý, không có việc gì đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Trương Tiểu Oản vui mừng cười, phất phất tay để bọn họ đi, “Đi đi.”
“Đại tỷ.” Lúc này Trương Tiểu Đệ lại lôi kéo ống tay áo Trương Tiểu Oản, đột nhiên nở nụ cười sáng lạn với nàng.
Trương Tiểu Oản kinh ngạc nhìn gương mặt tươi cười hồn nhiên của em trai thì hiểu rõ hắn đang tỏ rõ mình tin tưởng nàng. Nàng buồn cười vươn tay sờ sờ gương mặt tươi cười của hắn nói, “Không nghĩ tới qua từng ấy năm mà đệ không khác gì lúc còn bé bằng hạt mít ngày xưa.”
Thấy em trai lại khoe mẽ, Trương Tiểu Bảo tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái quát, “Đi thôi, đi mau.” Nói xong hắn lập tức kéo Trương Tiểu Đệ đi ra ngoài cửa. Trương Tiểu Oản ở sau lưng tinh tế dặn dò, “Đừng cãi nhau, Tiểu Bảo đệ là đại ca phải nhường Tiểu Đệ một chút.”
“Ai, đã biết, ngài cứ yên tâm, đệ có đánh hắn đâu.” Trương Tiểu Bảo quay đầu lại hô, chờ lên xe ngựa, hắn lập tức đánh cho Tiểu Đệ một cái thật mạnh, “Ngày thường ngươi như cái hũ nút, đến thê tử ngươi gọi, ta gọi ngươi còn không thèm thưa. Sao tới trước mặt đại tỷ ngươi lại lanh thế hả?”
Tiểu Đệ cười với anh mình, lại bị hắn đánh cho hai cái nữa nhưng cũng không để ý mà suy nghĩ một hồi sau đó chậm rãi nói với Trương Tiểu Bảo, “Về nhà chuẩn bị mọi việc cũng nên hỏi vài vị đại nhân kia xem có cần gì chú ý không.”
“Ý của ngươi là?”
“Nếu không phải chuyện lớn gì thì đại tỷ sẽ không để chúng ta đi theo nàng.” Trương Tiểu Đệ chậm rãi nói, “Nhiều năm nay nàng chưa từng quản chuyện trong nhà, chỉ muốn huynh tự do làm đương gia. Nàng chưa bao giờ xem vào để diệt uy phong của huynh, cũng không mấy khi tự hạ quyết định. Huông chi chuyện cả nhà chúng ta cùng đi theo nàng là đại sự lớn thế này.”
“Ai.” Trương Tiểu Bảo cười khổ, “Ta nhiều ít cũng hiểu rõ, như vậy đi, sau khi trở về lại hỏi Tiểu Muội lại xem nàng có muốn đi cùng chúng ta không.”
“Hỏi lại một lần đi.” Tiểu Đệ cúi đầu, nhẹ nhàng phụ họa.
Cho dù biết rõ nàng ta sẽ không đồng ý nhưng bọn họ vẫn muốn hỏi lại.
“Lần này không cho nàng cái gì hết xem nàng có đi theo chúng ta không.” Trương Tiểu Bảo đột nhiên nói. Những thứ nàng đòi hỏi hắn không cho nữa thì liệu nàng có thể đi theo chân bọn họ cùng một chỗ không. Nói như thế nào thì nàng cũng là em giá của bọn họ.
Trương Tiểu Đệ ngước mắt liếc hắn một cái sau đó yên lặng gật đầu.
Uông Vĩnh Chiêu mất không ít máu nên phải ở trên giường nằm hai ngày. Thấy hắn đỡ chút, trưa hôm nay đã có thể ra ngoài dùng cơm nên Trương Tiểu Oản mới ở trước mặt hắn nhỏ giọng oán giận, “Ngày ấy ngài bị thương mà còn một hai phải tự mình xuống xe. Ngài không thể chờ Hoàng Sầm đến băng bó xong rồi mới xuống ư?”
Nói đến đâynàng nhịn không được oán giận tới trên người con trai cả và bản thân mình, “Bảo hắn đi đón ngài cũng không mang Hoàng Sầm theo, cũng trách ta nghĩ không chu đáo, aizzz.”
Bí mật từ ngoài thành chạy về trong thành, trên đường quá mức nghĩ ngợi nên hắn cũng quên mất những điều này. Lúc này thấy nàng lải nhải, Uông Vĩnh Chiêu không kiên nhẫn mà chỉ vào thức ăn trên bàn nói, “Thịt dê đâu?”
“Đó là thức ăn kích thích.”
“Còn có cái gì có thể ăn hả?” Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày, hắn không biết nàng lấy đâu ra lắm quy củ thế. Cái này không được ăn cái kia cũng không được ăn. Trước kia hắn có cả lỗ máu trên người nhưng vẫn uống rượu ăn thịt mà không việc gì đấy thôi?
“Cái này có thể ăn.” Trương Tiểu Oản mở nắp một bình gốm được nắp kín, mùi thơm lập tức bay đầy gian phòng.
“Cái này đã nấu một buổi sáng,” Trương Tiểu Oản cầm bát múc canh chân heo cho hắn nói, “Nấu lâu nên thịt cũng nát rồi, ngài uống đi.”
Nàng múc canh rồi lại thổi cho bớt nóng mới để vào tay hắn nói, “Ngài uống chậm một chút, còn nóng đó.”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu không nhìn nàng mà chỉ uống canh, sau đó lại đưa bát cho nàng để nàng múc thêm bát nữa cho hắn.
Lúc này Uông Hoài Thiện đã trở về nên tới thỉnh an Trương Tiểu Oản. Hắn vừa mới vào đã bị Giang Tiểu Sơn ngăn đón. Hắn nuốt nuốt nước miếng, thò đầu hét to, “Mẫu thân, mẫu thân, con tới rồi, ngài bảo Sơn thúc cho con vào đi.”
“Ăn một bữa cơm ngài cũng tới, ngài chính là thích chọc đại nhân giận mà.” Giang Tiểu Sơn thì thầm trong miệng, hai tay ngăn đón, nghe theo lời đại nhân nhà hắn dặn mà chặn vị Đại công tử ngày nào cũng tới xin cơm này ở ngoài.
“Sơn thúc cho cháu vào đi, sau đó cháu bảo Như Châu tặng thúc một khối đá quý để thúc mang về tặng cho Sơn thẩm.” Thiện Vương hối lộ hắn.
“Tiểu nhân há lại là hạng người ấy sao?!” Giang Tiểu Sơn trừng mắt nói, “Đã qua giờ ăn trưa rồi, nếu ngài đói thì mau về cùng Vương Phi ăn cơm đi.”
“Mẫu thân……” Thiện Vương lại thò đầu qua, gọi vào bên trong.
Trương Tiểu Oản thở dài vẫy vẫy tay với hắn. Giang Tiểu Sơn thấy phu nhân cũng cho hắn vào rồi thì chỉ đành buông tay, trong miệng lầm bầm, “Phụ thân ngài thật vất vả mới có thể ngồi dậy ăn một bữa, thế mà ngài lại tới rồi.”
Uông Hoài Thiện cười hì hì bước vào, kéo ghế ngồi bên người Trương Tiểu Oản, hít hít cái mũi ngửi mùi nói, “Nấu móng heo ư mẫu thân?!”
Thấy hắn ngửi vài cái sau đó xoa xoa tay chờ nàng múc canh cho mình, Trương Tiểu Oản bật cười hỏi hắn, “Giờ này con đã ăn cơm chưa?”
“Lấy đâu ra cơm?” Uông Hoài Thiện nghe vậy trừng mắt nói, “Con nghe lời phụ thân đại nhân sai bảo nên ra ngoài làm việc từ sớm, trong bụng chưa có hạt cơm nào. Vừa về con đã tới thỉnh an ngài vì sợ muộn quá không còn gì ăn.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì liếc xéo hắn một cái, Uông Hoài Thiện cũng không sợ, chỉ gọi Trương Tiểu Oản, “Mẫu thân……”
Trương Tiểu Oản quay đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu thấy hắn không thèm nhìn mình thì trong lòng thở dài nhưng vẫn múc một bát canh cho Hoài Thiện, lại lấy cho hắn một đĩa rau. Uông Hoài Thiện ăn no rồi đi, Uông Vĩnh Chiêu lại về phòng nằm xuống. Trương Tiểu Oản biết giờ này hàng ngày hắn đều đến thư phòng nên đi qua nhẹ nhàng nói vài lời với hắn mới khiến Uông Vĩnh Chiêu đi đến thư phòng.
Trương Tiểu Oản thu thập một chút lại tới chỗ tiên sinh dắt Hoài Mộ và Hoài Nhân đến linh đường quỳ.
Giờ Dậu trước ngày đưa tang, Uông Đỗ thị đã khỏe lại cũng tới lặng lẽ nói với Trương Tiểu Oản, “Ngày mai ngài cúi đầu thấp một chút, muội sẽ đỡ ngài. Tới lúc đó muội sẽ biết làm thế nào nó chuyện.” Đến lúc đó nàng ta chỉ cần lớn tiếng nói vài câu đại tẩu ngài chớ nên quá mức thương tâm thì nghe vào trong tai người khác nhiều ít sẽ cho đại tẩu thêm chút hiếu danh.
“Là ngươi dụng tâm.”
Uông Đỗ thị cười cười, không nói. Từ khi biết được Trương Tiểu Oản muốn mang theo nàng cùng ba đứa con trai theo về biên mạc thì tâm Uông Đỗ thị hoàn toàn yên ổn. Người khác nàng chưa chắc tin, nhưng hiện tại nàng lại tin Trương Tiểu Oản.
Nhiều năm như vậy, nàng một đường xem vị đại tẩu này làm việc. Trước kia nàng ta từng nghĩ một nữ nhân xuất thân nhà bần nông thì có thể biết cái gì, cho dù có thể săn thú, chơi chiêu trò tàn nhẫn, có vài phần tâm cơ nhưng đó chẳng phải loại nữ nhân mà nam nhân ghét nhất sao? Trước kia ai cũng nghĩ đại lão gia chắc chắn sẽ không thích nàng, nhưng một đường đi tới ngày nay, bên người đại lão gia đến một nha hoàn cũng không có.
“Ta đi đây.” Uông Đỗ thị nói chuyện xong đứng lên.
“Đi đường cẩn thận.” Trương Tiểu Oản tiễn nàng ta ra ngoài cửa rồi lại dặn dò hai bà tử bên người Uông Đỗ thị, “Đỡ nhị phu nhân một chút.”
“Ngài vào đi.” Uông Đỗ thị lại hành lễ.
Nàng ta đi đến cửa lớn vẫn thấy Trương Tiểu Oản còn đứng ở kia vẫy vẫy khăn thì không nhịn được cười.
“Nhị phu nhân, đại phu nhân đối xử với ngài thật tốt.” Bà tử bên cạnh nói một câu.
“Đúng là rất tốt.” Uông Đỗ thị ngẩng đầu nhìn mặt trời xuống núi, nhớ tới một cái tát năm xưa Trương Tiểu Oản tặng cho mình đánh nát mộng hoàng lương của mình thì giống như đã cách cả thế hệ. Nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình không hận vị đại tẩu này.
Ngày đưa tang Uông gia hai lão, bên đường có tiếng pháo tang liên tục. Vợ chồng Uông Quan Kỳ coi như vinh quang, được hoàng đế hạ lệnh cho an tác tại Tụ Bảo Sơn phong thủy tốt nhất.
Dân gian đều nói Hoàng Thượng trọng tình trọng nghĩa, đối với Uông gia ân đức bằng trời nhưng những người khôn ngoan đều biết nguyên quán của Uông gia không ở kinh đô, nếu được đưa về quê nhà an táng thì mới là lá rụng về cội. Hiện nay đưa về Tụ Bảo Sơn chẳng qua vì hoàng đế muốn đè tổ mạch của Uông Vĩnh Chiêu dưới mí mắt mà nhìn thôi.
Hoàng Thượng tâm tư tàn nhẫn, ép cha của Thiện Vương đương triều, nguyên lão bốn đời của Đại Phượng triều phải lui từng bước, thế mà người ta vẫn nói ông ta đạo nghĩa nhân đức. Quan lại trong triều không khỏi mang kiêng kị trong lòng, đa số ở trên triều đều cung kính hô “Hoàng Thượng nói phải”, hoặc “Hoàng Thượng nói đúng”. Bọn họ đều không muốn thành cái gai trong mắt hoàng đế, nếu không chẳng biết chết lúc nào.
Trương Tiểu Oản khóc từ sáng sớm tới giữa trưa. Trên đường về, nội quyến có thể lên xe ngựa ngồi, không cần ở bên đường quỳ lạy nữa.
Trở lại Thiện Vương phủ lại càng bận rộn hơn, Uông Vĩnh Chiêu đã tiến cung, nàng lại chuẩn bị cho ngày mai khởi hành. Đến chiều tối hai cha con cùng trở về nội viện. Lúc Trương Tiểu Oản thay áo cho Uông Vĩnh Chiêu thì Uông Hoài Thiện cũng theo vào.
Hắn không hề hì hì cười như ngày thường mà chỉ trầm mặc đi theo đuôi nàng. Trương Tiểu Oản cắn môi đổi áo cho Uông Vĩnh Chiêu sau đó miễn cưỡng cười với con trai cả hỏi, “Con cũng phải đi sao?”
Uông Hoài Thiện trầm mặc gật gật đầu, cẩn thận mà nhìn mặt mẹ mình.
“Lúc nào đi?” Trương Tiểu Oản cười hỏi, nước mắt lại tràn ra.
“Ngày mai.”
“Như Châu cũng đi cùng con ư?’
“Vâng, là phụ thân thay con cầu xin.” Uông Hoài Thiện lại gật đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Trương Tiểu Oản bấy giờ mới lấy khăn ra lau nước mắt. Quay đầu lại nàng cười với Uông Vĩnh Chiêu nói, “Lại làm ngài lo lắng cho hắn.”
Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày, Trương Tiểu Oản duỗi tay cầm tay hắn, dựa cả người lên người hắn, ổn định cảm xúc rồi mới quay đầu cười nói với Hoài Thiện, “Vậy còn không mau trở về thu dọn đồ với thê tử đi.”
“Con mới phái người đi thông báo cho nàng.” Uông Hoài Thiện cúi đầu rầu rĩ nói.
“Vậy cũng mau về nghỉ đi.” Trương Tiểu Oản thúc giục hắn.
Uông Hoài Thiện không đi, hắn xoay người đặt mông ngồi trên ghế tròn cạnh giường của bọn họ, trợn tròn mắt nhìn mặt đất.
“Con đây là đang làm gì, lớn như thế rồi còn làm sao?” Trương Tiểu Oản đi qua kéo hắn, nhưng hắn không chịu đi. Nàng lập tức khóc lóc như mưa nói, “Con muốn đào tâm mẫu thân à? Con không đi thì muốn thế nào? Tóm lại đằng nào con cũng phải đi.”
Thấy nàng gần như hỏng mất, Uông Vĩnh Chiêu tức khắc phẫn nộ không thôi. Hắn bước nhanh tới ôm nàng vào trong lòng, lạnh giọng quát đứa con cả, “Còn không mau cút đi.”
Uông Hoài Thiện không nói chuyện mà chỉ bước vọt ra gian ngoài, đặt mông ngồi xuống sau đó ngửa đầu oa oa khóc lớn. Vừa lúc Hoài Mộ và Hoài Nhân được đưa tới dùng bữa tối, nhìn thấy hắn khóc Hoài Mộ ngây người, ngay sau đó hắn vội vàng chạy tới lôi kéo tay anh hắn hỏi, “Đại ca, ai bắt nạt huynh? Huynh đừng khóc, mau nói cho đệ để Hoài Mộ bảo phụ thân giúp huynh……”
Hoài Nhân không giống hắn mà vội nhanh nhẹn bò lên chân Hoài Thiện ngồi ngay ngắn sau đó bắt đầu há miệng lớn tiếng khóc váng lên. Một đứa khóc thật, một đứa khóc giả, cứ thế như ma âm vang vọng cả nhà.
Trương Tiểu Oản nghe thấy tiếng Hoài Nhân khóc thì biết cái tên trứng thối kia lại học người khác khóc rồi. Nàng vốn còn đang rúc trong lòng Uông Vĩnh Chiêu khóc đến thương tâm lúc này lại ngây ra, ngẩng đầu nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Tiểu trứng thối quá xấu rồi. Ngày sau nếu ngài không dạy hắn thì sợ là hắn sẽ không coi ai ra gì, ta nhất định sẽ đánh nát mông hắn!”
Thấy nàng lại mắng con út, Uông Vĩnh Chiêu cũng có chút không kiên nhẫn nhíu mày nói nàng, “Hắn làm gì có xằng bậy, đứa con cả kia của ngươi mới gọi là hồ nháo ấy. Từng ấy tuổi rồi còn không biết xấu hổ mà khóc!”
Trương Tiểu Oản vừa nghe đã biết không thể tiếp tục cùng hắn nói tiếp. Nàng cầm khăn lau mặt sau đó vội vàng đi ra bên ngoài. Vừa ra ngoài đã thấy Uông Hoài Thiện đứng lên khiêng Hoài Nhân trên vai. Nàng nhẹ nhàng thở ra, xoay mặt nói vời Bình bà, “Cho người đi múc nước ấm tới để mấy tiểu công tử rửa mặt.”
Uông Hoài Thiện vừa nghe lời này đã vội nói tiếp, “Bình bà bà, ngươi cho người nói cho tiểu vương phi của ta một tiếng, để nàng qua đây dùng bữa, đừng trễ canh giờ mẫu thân bày cơm.”
Bình bà thấy mặt hắn toàn nước mắt mà nói lời này thì rất là buồn cười, khóe miệng nhếch lên đáp một tiếng “Vâng” sau đó mới mở cửa đi ra.
Lúc này Hoài Nhân ở trên vai Uông Hoài Thiện bắt lấy tóc hắn cười khanh khách, lại quay đầu nói với Trương Tiểu Oản, “Mẫu thân, đại ca ca vừa rồi không nghe lời nên khóc, xấu hổ xấu hổ.”
Trương Tiểu Oản thở dài, “Con mau xuống dưới.”
“Không.” Hoài Nhân lắc đầu dứt khoát nắm chặt lấy tóc của Hoài Thiện. Mà Uông Hoài Thiện thì quay đầu đi không nhìn Trương Tiểu Oản.
Uông Hoài Mộ nhìn hai bên sau đó đột nhiên đi đến bên người Trương Tiểu Oản ôm lấy eo nàng ngẩng đầu nói, “Mẫu thân, đại ca mà làm sai chuyện thì ngài đừng tức giận, cũng đừng trách huynh ấy. Con thay đại ca bồi tội với ngài.”
“Ai.”
“Mẫu thân.”
“Được.” Trương Tiểu Oản ôn nhu xoa đầu hắn, lại nói với hai đứa con trai bên kia, “Lại đây đi, để mẫu thân lau mặt cho hai đứa.”
CHƯƠNG 221
Vừa mới giờ Dần, Uông Vĩnh Trang cùng Uông Vĩnh Trọng đã tới.
Uông Vĩnh Trang mang theo Uông Thân thị, Uông Vĩnh Trọng thì đến một mình. Bọn họ ở nhà chính thỉnh an Uông Vĩnh Chiêu và Trương Tiểu Oản xong thì nàng mang theo Uông Đỗ thị cùng Uông Dư thị đi nhà bếp nấu cơm. Nhưng trước lúc đó nàng vẫy tay với Uông Vĩnh Trọng nói, “Tứ đệ tới gần đây hai bước.”
“Vâng.” Uông Vĩnh Trọng chắp tay đến gần bọn họ hai bước.
“Từ trước đến nay đệ là người ổn trọng. Nàng là vợ cả của đệ, ta biết đệ sẽ không bạc đãi nàng, chắc là sẽ ở chung tốt thôi đúng không?” Uông Dư thị bị nhốt ở nội viện chỉ vì không cho nàng ta ra cửa để lộ tiếng gió. Đời này có lẽ nàng ta chỉ có thể ngốc ở nội viện không thể ra ngoài.
“Đại tẩu yên tâm.” Uông Vĩnh Trọng thấp giọng nói.
“Về sau trong kinh phải nhờ vào huynh đệ các ngươi,” Trương Tiểu Oản trầm mặc một chút rồi vẫn cười khổ nói hết ra lời, “Trước kia tẩu tử có gì không phải thì các ngươi tha thứ cho tẩu tử chỉ là phụ nhân nông cạn, ngẫu nhiên có chỗ ta không thông tình lý thì cũng thông cảm cho ta.”
Thấy hai anh em có lời muốn nói nàng lại nhẹ lắc đầu, ảm đạm nói, “Về sau các ngươi ở kinh thành chúng ta cũng không thể giúp gì, cũng không biết ngày nào mới gặp được nhau. Tẩu tử cũng không có gì cho các đệ, hai phong thư này mỗi người cầm một bức, khi có việc thì dùng.”
Nàng lấy từ ống tay áo ra hai phong thư giao cho hai người rồi nói, “Ý huynh trưởng của các đệ là chỉ cần mọi người có thể sống thật tốt, dù tạm thời phải chịu chút thiệt thòi cũng không sao. Ta cũng nghĩ giống ngài ấy, chỉ cần mọi người đều tốt thì những thứ khác không quan trọng. Chúng ta đi rồi, hai đệ phải chăm sóc lẫn nhau. Đợi ta trăm năm còn chờ các đệ tới tiễn ta một đoạn.”
“Tẩu tử nói gì thế?” Uông Vĩnh Trang miễn cưỡng cười cười nói, “Ta chắc chắn sẽ bảo vệ tứ đệ, ngài yên tâm.”
Trương Tiểu Oản nhìn Uông Vĩnh Trọng nói, “Tủi thân cho đệ rồi Tứ đệ.”
Uông Tĩnh Trọng lắc đầu nói, “Đại tẩu nói quá lời, ân tình của ngài Vĩnh Trọng ghi tạc trong lòng. Ngài yên tâm, một nhà Uông gia già trẻ chắc chắn đều bình yên vô sự trong kinh.”
“Phải đó đại tẩu.” Uông Vĩnh Trang cũng nói thêm.
“Huynh đệ mấy người nói chuyện đi, ta mang các nàng đi nấu cơm.” Trương Tiểu Oản đứng lên hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu.
Thấy Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng, Trương Tiểu oản nhàn nhạt cười nói, “Ngài làm việc đi, thiếp thân đi phòng bếp.”
Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu, lúc này Trương Tiểu Oản mới dẫn Uông Đỗ thị và Uông Thân thị đi xuống.
Ở cạnh cửa nhìn thấy Uông Hoài Thiện mang theo Mộc Như Châu đứng ở kia, Trương Tiểu Oản ôn nhu nói với hắn, “Đi vào đi, phụ thân và các thúc thúc đang ở bên trong.”
“Vâng.” Uông Hoài Thiện quay đầu nhìn về phía vợ mình dặn, “Nàng đi theo mẫu thân nhé.”
“Vâng.” Mộc Như Châu đáp lời rồi hành lễ. Chờ hắn vào nhà chính nàng ta lại hành lễ với mấy người Trương Tiểu Oản.
“Đi theo chúng ta thôi.” Trương Tiểu Oản vỗ vỗ tay nàng ta rồi mang tất cả đi tới nhà bếp.
Trên đường Uông Đỗ thị tới đỡ nàng, Trương Tiểu Oản cười cúi đầu nhẹ giọng nói với nàng ta, “Ta không sao, muội cẩn thận nhìn đường.”
“Ai, ta biết mà, ngài yên tâm.” Uông Đỗ thị khẽ thở dài sau đó nhẹ giọng nói với Uông Thân thị bên kia, “Tam đệ muội cũng cẩn thận, sáng nay sương lớn nên đường hơi ướt.”
Uông Thân thị nghe thấy giọng nàng ta ôn nhu hơn trước kia nhiều thì trong lòng cũng cảm thán, miệng cũng cười trả lời, “Vâng, muội đã biết.”
Mấy người cùng nhau vào phòng bếp, Trương Tiểu Oản chủ bếp, đám Uông Đỗ thị thì nhặt rau, xắt rau, Mộc Như Châu thì giúp đỡ cắt thịt. Không đến nửa canh giờ mấy người đã làm ra mấy món ăn.
Đến giờ Mão, gần hai mươi người của Uông gia ngồi quây quần ăn cơm. Nam nhân ngồi đầy hai bàn, còn nữ quyến chỉ có một bàn với vài vị đương gia phu nhân. Đoàn người ăn cơm xong rồi Uông Hoài Thiện mang theo Mộc Như Châu dập đầu với cha mẹ rồi để bọn họ lên xe ngựa.
Trương Tiểu Oản ngồi ở trên xe ngựa nhìn đám Bình bà tử dắt Hoài Mộ, ôm Hoài Nhân cáo biệt với anh trai và chị dâu. Nhìn một hồi nàng không nhịn được quay đầu rơi nước mắt.
Cuối cùng bọn nhỏ cũng đều lên xe ngựa, Uông Vĩnh Chiêu cũng lên theo. Xe ngựa tiến thẳng con đường phố xá rồi chạy ra ngoại thành, được năm mươi dặm Uông Hoài Thiện vẫn cưỡi ngựa đi theo bên cạnh.
“Đại ca đã tiễn rất xa rồi.” Uông Hoài Mộ không ngừng xốc rèm vải lên nhìn ra bên ngoài, nhìn mấy lần hắn nhịn không được hỏi phụ thân.
“Để hắn tiễn.”
“Mẫu thân.” Uông Hoài Mộ gọi mẹ hắn lúc này vẫn ôm em trai, mắt nhắm lại ngồi kia.
“Nghe lời phụ thân thôi.” Trương Tiểu Oản dựa vào gối mềm suy yếu nói.
“Mẫu thân không khỏe sao?” Uông Hoài Mộ quan tâm nhìn Trương Tiểu Oản hỏi, “Trong lòng ngài khó chịu sao?”
Trương Tiểu Oản mở mắt cười với hắn sau đó nhìn Hoài Nhân khó có lúc chịu an tĩnh rúc trong lòng nàng nhẹ giọng hỏi, “Hoài Nhân làm sao vậy?”
Uông Hoài Nhân chu miệng, rũ mắt nhìn tay nhỏ của mình nói, “Hoài Nhân khó chịu trong lòng.”
“Hả?” Trương Tiểu Oản ngây ra.
“Đại ca nói năm sau mà con còn chưa thuộc Tam Tự Kinh thì huynh ấy sẽ đưa con ngựa con định tặng cho con cho Mộ ca ca……” Uông Hoài Nhân ngượng ngùng nói, “Hoài Nhân ngốc nên mãi vẫn chưa thuộc, tối hôm qua con đã thuộc rồi nhưng ăn cơm xong là con lại không nhớ được.”
“Năm sau là rất dài đó,” Trương Tiểu Oản cười, nhẹ giọng nói với hắn, “Hoài Nhân lại học thêm mấy ngày nữa thì chắc chắn sẽ không quên, ngựa con kia chắc chắn sẽ là của Hoài Nhân.”
“Đúng thế,” Uông Hoài Mộ chuyển từ bên trái cha hắn sang bên phải để ngồi gần mẹ và em. Hắn cười nói với em trai, “Nếu trên đường đệ không bướng bỉnh mà chăm học thêm vài chữ thì không cần sang năm, đợi về tới nhà là có thể đọc được rồi.”
Uông Hoài Nhân nghe xong thì nhẹ nhàng thở dài, “Ai……”
Uông Vĩnh Chiêu vươn tay ra ôm lấy hắn sau đó nói với Trương Tiểu Oản, “Ngươi ra xem hắn một cái đi.”
Trương Tiểu Oản cười cười sau đó cúi đầu một lúc mới lên tiếng, “Dừng xe.”
Xe ngựa ngừng lại, nàng ôm Hoài Nhân, để Hoài Mộ xuống xe trước còn nàng theo sau. Chờ đứng vững, nàng nhìn con trai cả cao lớn cưỡi trên lưng ngựa rồi cười vẫy tay với hắn, “Đi về thôi, con đến phía nam nhớ rõ viết thư cho mẫu thân.”
Uông Hoài Thiện không nói gì mà chỉ chắp tay với nàng.
“Về đi.” Trương Tiểu Oản đứng ở kia, ngây ngốc mà vẫy tay bảo hắn đi.
Uông Hoài Thiện vẫn không nói gì, chỉ tươi cười nhìn nàng, trong ánh mắt cũng tràn đầy ý cười. Hắn cười khiến cho lòng Trương Tiểu Oản sắp nát ra.
“Đi lên đi.” Uông Vĩnh Chiêu ở bên trong xe ngựa lên tiếng sau đó vươn tay ra. Trương Tiểu Oản đưa hai đứa con nhỏ lên xe rồi nắm lấy tay hắn, cứ thế đi mất.
Uông Hoài Mộ lại xốc rèm vải lên, nhìn một hồi mới buông rèm vải xuống, quay đầu lại ảm đạm nói, “Đại ca đứng ở kia bất động hồi lâu, hiện tại đã không thấy nữa rồi.”
Bọn họ đã đi xa đến mức không nhìn thấy đối phương nữa rồi. Đưa quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt. Lúc này Uông Hoài Mộ mới hiểu ý nghĩa của những câu chữ mà tiên sinh dạy này. Trong đó không biết vùi lấp bao nhiêu thương tâm.
Xe ngựa đi được ba trăm dặm Uông Vĩnh Chiêu xuống xe cưỡi ngựa mà đi. Trương Tiểu Oản được Uông Vĩnh Chiêu sắp xếp một đội hộ vệ đi theo hộ tống. Nhưng nàng trả mấy người tâm phúc lại cho hắn. Rốt cuộc thì một nữ nhân như nàng không cần phải nhiều người tinh nhuệ như thế đi theo làm gì.
Trước khi bọn họ đi Trương Tiểu Oản dặn nếu đại nhân hỏi thì nói nàng sẽ chăm sóc tốt mấy đứa nhỏ, không cần đại nhân phải nhọc lòng việc phía sau. Mà Trương Tiểu Oản nói được thì cũng làm được. Trước khi đi nàng đã an bài sắp xếp ổn thỏa, trên đường đi có từng nhóm người thêm vào, xe ngựa đều được ngụy trang tốt. Nhưng tới Đại Đông rồi lại có thêm một nhóm người tới âm thầm bảo vệ đoàn xe, vì thế một đường này coi như không có mưa gió gì.
Xe ngựa về tới trong trấn rồi Trương Tiểu Oản cũng xem như thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ một vừa đến trước phủ thì không trung đã hạ mưa to, cửa Tiết Độ Sứ phủ mở to, nghênh đón cơn mưa và cả phu nhân, công tử hồi phủ.
Người hầu mở ô lớn đón Trương Tiểu oản ôm Hoài Nhân xuống xe, Đại Trọng đi tới thỉnh an bọn họ.
“Bái kiến phu nhân, nhị công tử, tiểu công tử……”
“Nước ấm chuẩn bị chưa?”
“Đã chuẩn bị xong.”
“Sân, gã sai vặt, nha hoàn……”
“Toàn bộ đã chuẩn bị theo ngài dặn dò.”
Trương Tiểu Oản bước qua con đường lát đá ướt nước mưa, tiến vào hành lang. Lúc này nàng thả Hoài Nhân xuống sau đó nhìn Đại Trọng nói, “Lão gia đâu rồi? Thương Châu bên kia có tin tức gì không?”
“Đã nhiều ngày không thấy tin của Thương Châu. Nếu không để tiểu nhân gọi thống lĩnh hộ vệ tới hỏi chút nhé?”
Trương Tiểu Oản liếc hắn một cái nhưng không nói gì mà dẫn Hoài Mộ, Hoài Nhân vào phòng. Sau khi tắm rửa cho bọn nhỏ, lại chơi đùa dỗ chúng đi ngủ nàng mới đi nhà chính nghe quản gia báo cáo về việc an trí người đi theo đoàn về.
Lúc này đám Trương Tiểu Bảo đã đến trấn Bạch Dương, chỗ đó có tòa nhà được chuẩn bị sẵn. Bọn họ cho người tới báo mới khiến sắc mặt Trương Tiểu Oản tốt hơn một chút. Đợi Đại Trọng lại đây báo cáo chuyện trong phủ nhiều ngày nay thì Trương Tiểu Oản mới nhẹ thở phào nói, “Không biết làm sao mà nhiều ngày nay tinh thần ta cực kỳ không yên. Không biết có chuyện gì không ổn không. Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có lão gia bên kia mãi không thấy tin là khiến ta lo lắng. Ngươi đi hỏi giúp ta xem Thương Châu bên kia có xảy ra chuyện gì hay không.”
“Thương Châu bên kia đánh thắng trận, ngài yên tâm. Nếu xảy ra chuyện thì chúng ta chắc chắn sẽ biết tin. Nhưng đại nhân đang hành quân, có mấy ngày không có tin tức cũng là chuyện bình thường.” Thính quản gia ngồi bên cạnh nghe thế thì vuốt râu khẳng định mà nói.
“Thật sao? Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.” Trương Tiểu Oản nhẹ nhíu mày lại nói.
Ba ngày sau khi Trương Tiểu Oản hồi phủ, Thương Châu bên kia cuối cùng cũng có tin tức tới. Rốt cuộc Uông Vĩnh Chiêu vẫn xảy ra chuyện, hắn mới vừa nhận chức nguyên soái tới tay, đánh hai trận máu huyết quyết định thắng lợi xong thì bên kia Hoàng Thượng đã phái tân phó soái tới tiếp nhận chức vụ trong tay hắn. Uông Vĩnh Chiêu bị nửa giam lỏng mà đi theo quân đội đánh mấy trận nữa, mới vừa đuổi người Hạ ra khỏi Thương Châu thì hắn đã bị tước chức Binh Mã đại nguyên soái, đá về đây.
Sau khi hắn trở về, Trương Tiểu Oản mới biết được Hoàng Thượng vì an tâm mà còn đặc biệt lệnh cho Uông Vĩnh Chiêu ở tiết trấn tĩnh dưỡng, không có việc gì thì không cần ra khỏi trấn.
Quan viên Vân Châu, Thương Châu, ngay cả Đại Đông đều lén truyền rằng lần này Uông Vĩnh Chiêu tìm được đường sống trong chỗ chết trở về nhưng hoàng đế cuối cùng cũng lợi dụng hắn một lần sau đó không tính dùng nữa mà chỉ để hắn thủ ba trấn biên thành.
Uông Vĩnh Chiêu trở về nhưng mặt mày không có u ám. Ngày này hắn ở trong nhà ăn cơm với gia đình, tối về phòng rửa mặt. Sau khi bà tử lui ra hết hắn đột nhiên nói với Trương Tiểu Oản, “Hoài Thiện quá xa, Hoài Mộ và Hoài Nhân quá nhỏ, ta còn phải chờ mấy năm.”
“Chờ mấy năm rồi thì sao?” Trương Tiểu Oản nhìn hắn hỏi.
“Chờ bọn họ có thể làm việc giống như phụ thân bọn họ.” Uông Vĩnh Chiêu nói đến đây thì nhếch khóe miệng, đôi mắt hơi sáng lên.
Đông Dã vương bên kia cuối cùng cũng nhả ra. Hắn không đánh nhau với bọn họ thì bọn họ sẽ không đánh qua thảo nguyên, cũng không có chủ ý với Ngàn Trọng Sơn ở phía nam.
Gần ba ngàn dặm núi non, còn có sa mạc vô biên tiếp giáp đều là của Uông Vĩnh Chiêu hắn và con hắn. Địa phương hắn nhắm trúng nhiều năm cuối cùng cũng thuộc về hắn.
Sơn thế hiểm ác, trong núi không có người thì đã sao? Chỉ cần có người thì sao chỗ kia không sống được? Thành trấn này àm Hoàng Thượng muốn thu hồi lại thì cũng có sao? Đến lúc đó người đi hết thì nơi này cũng chết.
Kể cả ở trong kinh hắn cũng đã có kế vẹn toàn, Tĩnh Hoàng tốt nhất là có thể sống lâu hơn hắn, nếu không thiện hạ này sẽ không phải do mình ông ta định đoạt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro