Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 210+211


Một tháng sau.

Xe ngựa chạy đến cửa chính của kinh thành, Thiện Vương Uông Hoài Thiện cưỡi ngựa tiến đến đón Uông Vĩnh Chiêu cùng mẫu thân và đệ đệ.

Thiện Vương cưỡi ngựa dẫn đường phía trước, trên đường vào thành có người đi đường dừng bước nhìn về phía xe ngựa. Bên trong xe ngựa, Trương Tiểu Oản ôm Hoài Nhân dựa vào vách tường nửa rũ mắt ngồi, Hoài Nhân ở trên người nàng không ngừng vặn vẹo muốn thăm dò nhìn ra ngoài. Hoài Mộ thấy thế thì không ngừng giữ chặt hắn, gấp đến mồ hôi đầy đầu. Cha đã nói trong kinh không giống ở biên mạc bọn họ, không thể làm bậy.

Uông Vĩnh Chiêu xốc rèm cửa lên nhìn thoáng qua, ngay sau đó thả xuống, quay đầu lại nhìn Trương Tiểu Oản. Nàng nhẹ mở mắt, nhìn hắn cười nhạt.

“Ngài mệt không?” Nàng hỏi.

Uông Vĩnh Chiêu lắc đầu, vươn tay cầm lấy tay nàng đạm mạc nói, “Vạn sự có ta.”

Trương Tiểu Oản gật đầu, “Ta biết.”

Xe ngựa dừng ở bên trong Uông phủ, một đường đi tới phủ của Uông Vĩnh An. Uông Vĩnh Chiêu mang theo Trương Tiểu Oản, ba đứa con trai nhanh chóng chào hỏi người ra đón rồi đi tới trước linh đường quỳ lạy.

Năm người đều mặc áo trắng, trong linh đường Thiện Vương Phi Mộc Như Châu còn đang quỳ gối trước quan tài tẫn hiếu. Nhìn thấy bọn họ nàng lại hành lễ. Trương Tiểu Oản vội tiến lên cong eo vỗ nhẹ vai nàng nhỏ giọng nói, “Con ngoan.”

Thiện Vương Phi đỏ mắt thấp giọng gọi nàng, “Mẫu thân.”

Trương Tiểu Oản không nói nữa chỉ đi theo Uông Vĩnh Chiêu quỳ lạnh quan tài. Uông Vĩnh Chiêu cất cao giọng nói, “Hài nhi bất hiếu, đến chậm một bước, mong phụ thân và mẫu thân thứ tội bất hiếu này.”

Nói xong hắn dập đầu với bọn họ. Trương Tiểu Oản quỳ gối phía sau bốn cha con cũng dập đầu. Chờ làm đủ lễ Uông Vĩnh Chiêu mang theo bọn họ ra khỏi linh đường.

Quan tài phải ba tháng mới xuống mồ, thời tiết lại nóng nên linh đường lúc này để raát nhiều khối băng. Dù trước đó Trương Tiểu Oản đã nghe lời Uông Vĩnh Chiêu dặn phải mặc nhiều nhưng sau khi ra khỏi một nơi lạnh lẽo như thế, gặp phải nhiệt độ nóng bức bên ngoài đầu nàng vẫn đau đớn co lại.

Nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, thần sắc vẫn như thường. Lúc này ai biết sau lưng có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn bọn họ, và sẽ nói cái gì.

Sau khi quỳ lạy trước linh đường Trương Tiểu Oản đi theo nữ quyến đến nội viện. Vì Uông Vĩnh Chiêu là trưởng tử phải túc trực bên linh cữu nên phải ở trong phủ của Uông Vĩnh An.\

Nói đến đây thì Uông Vĩnh Chiêu đã lạnh tâm với Uông Vĩnh An nhưng vì chuyện tang lễ này nên hắn không thể phát tác mà chỉ có thể ở lại đây.

Lúc này cha mẹ đều mất, Uông Vĩnh An coi như là người lớn nhất trong số các anh em ở trong kinh thành nên hắn đón cha từ nhà tứ đệ Uông Vĩnh Trọng rồi đón mẹ từ miếu về cũng chẳng ai nói gì. Về tình về lý đều nói được, nhưng chính vì hành động này nên một người đa tâm như Uông Vĩnh Chiêu lại càng lạnh tâm với đứa em trai này. Nghĩ tới sự lạnh lùng trong giọng của hắn khi nói đến Uông Vĩnh An thì Trương Tiểu Oản nghĩ sau khi xong tang sợ là Uông Vĩnh An sẽ không tránh được bị anh hắn xử trí. Lúc trước Uông Vĩnh Chiêu còn nể tình hắn vài phần, nhưng lần này xem ra mọi thứ đã hết.

Lúc này Uông Vĩnh Chiêu đã mang theo Hoài Thiện và hai đứa con trai nhỏ đi đến nhà chính, Trương Tiểu Oản thì đi tới sân dành cho bọn họ. Nàng nhìn quanh rồi mới nhẹ giọng nói với Uông Đỗ thị, “Để muội phải lo lắng rồi.”

“Ngài nói gì chứ.” Uông Đỗ thị vội vàng nói.

Lúc này Uông Dư thị đi theo phía sau cũng nói, “Đại tẩu, ngài nhìn xem còn thiếu cái gì nữa không?”

Lời này của nàng ta khiến Uông Đỗ thị nhìn một cái, còn Trương Tiểu Oản lại lắc đầu nói, “Rất tốt, nhị tẩu muội trước nay đều là người săn sóc.”

Uông Dư thị cười nhún eo rồi lui nửa bước.

“Các muội cứ đi bận việc đi, ta nghỉ một chút.”

“Cái này……” Uông Đỗ thị có chút do dự.

“Sao thế?”

“Còn có người chưa bái kiến ngài đó.” Uông Đỗ thị vội vàng nói.

Trương Tiểu Oản nhìn về phía nàng, khóe miệng hơi cong hỏi, “Còn có ai?”

Thấy nụ cười lạnh nhạt trên mặt nàng, Uông Đỗ thị lắc đầu nói, “Không gặp cũng được.”

“Vậy muội cứ mặc ta, đi cả quãng đường dài ta cũng có chút mệt mỏi.” Trương Tiểu Oản nhìn nàng ta nói.

“Là đệ muội không phải.” Uông Đỗ thị biết một đường này bọn họ cũng vất vả, lúc này không phải lúc nói chuyện nên vội dẫn chị em dâu đi xuống. Tam phu nhân và tứ phu nhân lại hành lễ rồi mới cùng bà tử nha hoàn rời đi.

Đầu tiên ba người đi cùng một đường, không bao lâu lại tách ra ai đi đường nấy. Tứ phu nhân ra khỏi cửa hồi phủ, vừa lên đến xe ngựa thì nha hoàn bên người đã nhẹ giọng nói với nàng ta, “Thứ cho nô tỳ vô lễ, nô tỳ thấy đại phu nhân lớn lên cũng bình thường, khóe mắt cũng đã có nếp nhăn, không trẻ bằng ngài.”

Một nha hoàn khác cũng cười nói, “Chẳng qua làn da không đen như người khác nói, còn coi là trắng.”

“Trắng thì thế nào? Nghe nói là do che chắn, ngươi không nghe nha hoàn đi theo tam phu nhân nói sao? Ngày mùa đông đại phu nhân không ra khỏi cửa, trên mặt đều che khăn dày giống như sợ bị đen. Cứ thế mà trắng nhưng chỉ giống người chết, không có chút huyết sắc thì có gì mà đẹp.”

“Đúng là nhìn tiều tụy thật.” Nha hoàn kia che miệng cười.

Thấy các nàng càng nói càng không đứng đắn, Uông Dư thị lườm bọn họ nói, “Nói hươu nói vượn, dám nói đại phu nhân không phải đến lúc đó sợ là chết thế nào cũng không biết đâu.”

Nha hoàn kia vội cười nói, “Nô tỳ cũng vì ngài mà không phục. Ngài cực khổ quản gia cho đại phu nhân, kết quả là nhị phu nhân mới được bạc, một phần ngài cũng không được khiến nô tỳ đau lòng.”

Uông Dư thị nghe xong thì buồn bã cười nhưng vẫn nói, “Đừng nói nữa, nàng là mẫu thân của Thiện Vương, làm sao tới lượt hạ nhân các ngươi bàn tán.”

“Đã biết.”

“Đã biết.”

Thấy nàng ta nói ra lời này hai nha hoàn kia đều cúi đầu nhẹ hành lễ rồi ngậm miệng.

Chờ cửa đóng lại Trương Tiểu Oản mới cầm khăn che miệng ho nhẹ hai tiếng. Lúc này trong phòng chỉ có Bình bà tử, bà Bảy theo tiểu công tử và bà Tám đi Thiện Vương phủ sắc thuốc vì vậy chỉ còn một người ở lại chăm sóc nàng.

“Cổ họng ngài ngứa lắm sao?” Bình bà tử thấy vẻ mặt nàng trắng bệch thì không đành lòng hỏi. Trên đường về phu nhân bị phong hàn, uống thuốc xong cũng không thấy khỏi. Một đường này nàng cứ ho nhẹ, mấy ngày trước còn tốt một chút, nhưng lúc này Bình bà tử lại cảm thấy nàng tiếp tục ho khan.

“Không có việc gì, ăn hai thang thuốc là tốt.” Trương Tiểu Oản vẫy vẫy tay nói.

“Ai, đây mới là đêm đầu tiên, ngài còn phải đi túc trực linh cữu ban đêm nữa đó.”

“Không có việc gì, mặc nhiều là được.”

“Cứ nóng lạnh luân phiên thế này thân thể nào chịu được.” Bình bà tử thật sự lo lắng.

“Không có việc gì, chú ý chút là được.”

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng vang, nghe giọng hộ vệ thì bà Bảy đã ôm Hoài Nhân trở về. Trương Tiểu Oản vội nói với Bình bà, “Đi mở cửa đi.”

Bà Bảy ôm Hoài Nhân đi đến, vừa vào cửa đã cười nói với Bình bà, “Bình đại tỷ.” Nói xong bà ta đưa Hoài Nhân cho Bình bà ôm, còn mình đi tới bên người Trương Tiểu Oản ghé sát vào nói, “Nô tỳ nghe hạ nhân trong phủ nói……”

Trương Tiểu Oản dựng lỗ tai nghe xong thì lắc lắc đầu, “Hạ nhân lắm mồm thôi, có ai không nói người khác sau lưng, kệ họ đi, không cần so đo với hạ nhân làm gì.”

Bà Bảy lắc đầu nói, “Không thể, ngài mới vừa vào phủ hạ nhân đã dám như thế, nếu thời gian dài hơn thì bọn họ còn dám làm gì, không thể dung túng được.”

Bình bà không biết hai người vừa nói gì nhưng nghe khẩu khí này của bà Bảy thì vẫn đoán được vì thế cũng nhẹ nhàng gật đầu với Trương Tiểu Oản. Thấy bọn họ đều lo lắng cho mình, Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ cười nói, “Các ngươi, cũng là các ngươi có tâm, nhưng đừng quên……” Nói đến đây nàng cầm khăn lại ho hai tiếng, duỗi tay về phía Hoài Nhân rồi bế lấy hắn. Đứa nhỏ này vừa rồi còn một hai phải cha ôm, còn ầm ĩ không ngừng nhưng hiện nay lại làm nũng nói mẫu thân ôm hắn một cái. Nàng cẩn thận nói hai câu với hắn, sau đó nhẹ nhàng lắc lư dỗ hắn ngủ.

Hoài Nhân lúc này xoa xoa đôi mắt, lại nói, “Mẫu thân lời bọn họ nói con không hiểu nhưng con không thích bọn họ.”

“Không thích cũng không thể nhổ nước miếng vào người ta biết không?”

“Hoài Nhân biết, mẫu thân đừng đánh mông nhé, đau đau.” Hoài Nhân dứt lời là dựa vào ngực nàng dần thiếp đi. Chờ hắn ngủ Trương Tiểu Oản mới ôm hắn vào phòng trong, lại đợi bà tử sắp xếp đệm gối xong mới thả hắn xuống, đắp chăn cho hắn.

Đợi lúc này nàng mới đứng ở mép giường nhìn khuôn mặt kiều nộn của Hoài Nhân một lúc lâu sau đó quay đầu nhẹ giọng nói với hai bà tử, “Các ngươi đừng quên còn có lão gia, có gì ngài ấy không biết chứ?”

Dứt lời nàng ngồi xuống bàn tròn bên giường nhìn đứa con nhỏ trên giường nói, “Hoài Nhân còn nhỏ, hắn không thích ai thì nhất định phải đấm một đấm mới cam tâm. Hoài Mộ thiện tâm, ai sầu khổ hắn cũng phải rớt nước mắt theo. Bọn họ mới là người khiến ta không yên lòng.” Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng nói, sau đó nàng lại cười cười, “Theo chân bọn họ mà nói thì đống nhàn ngôn toái ngữ này có là gì. Trong kinh thành này có mấy người biết ta mà chưa từng nói xấu ta? Nên so đo thì đã có lão gia thay ta so đo, không nên so đo thì kệ đi.”

“Ai.” Nghe thế, bà Bảy thở dài.

Bình bà lại thất thần mà đứng ở cửa nhỏ nhìn ra bên ngoài, không biết bà Tám đi sắc thuốc khi nào mới về.

Một nén hương sau, Uông Hoài Thiện đi vào phòng nàng, trên đầu hắn còn dính tro bụi. Hắn lấy một cái bình trong ngực, không nói gì mà đưa cho nàng. Chờ Trương Tiểu Oản uống xong hắn mứi thở nhẹ một hơi, khiến mấy bà tử cười nhìn hắn. Thấy mẹ hắn cũng buồn cười nhìn hắn, lại giơ tay vuốt tóc cho hắn thì Hoài Thiện mới ngượng ngùng nói, “Con cưỡi ngựa tới nên dính không ít bụi.”

“Cưỡi nhanh lắm hả?” Trương Tiểu Oản đạm mạc hỏi.

“A.” Uông Hoài Thiện chỉ cười.

Lúc này bà Bảy cầm khăn ướt tới, Trương Tiểu Oản giao cho hắn để hắn tự lau mặt rồi mới nói với hắn, “Con bận thì cứ đi làm việc, để bà Tám tự mang thuốc về là được. Con là Thiện Vương, lại đang giữ đạo hiếu, đi tới tới lui lui không tốt đâu.”

“Con sẽ nói là con ở trong phủ của con nấu cho ngài chút cháo gạo trắng, tận hiếu với ngài. Ai dám nói gì?” Uông Hoài Thiện không cho là đúng nói, “Ngài cũng đừng cho rằng còn là đồ ngốc nữa.”

“Ai, không phải đồ ngốc, chính là quá thông minh mới khiến ta lo lắng nhiều thế.” Trương Tiểu Oản nói đến đây thì hỏi hắn, “Như Châu đâu? Phải quan tâm thân thể con bé.”

“Đã biết, trên người nàng đeo ngọc ấm, đầu gối cũng có bảo vệ, bên trong mặc áo giữ ấm hẳn là sẽ không đông lạnh. Nhưng cũng thiệt thòi cho nàng, một ngày cũng phải quỳ rất lâu.” Uông Hoài Thiện nghe vậy thì thở dài, “Vốn có nấu canh sâm cho nàng uống, lại cho nàng chút thuốc dưỡng sinh nhưng bà ngoại nàng nói thân thể nàng khỏe mạnh, máu nóng nên mấy thứ này không dùng được nên đành phải từ bỏ.”

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì cũng yên tâm, “Vậy là tốt rồi, con phải chăm sóc con bé cẩn thận, đừng làm nó tủi thân.”

“Ngài yên tâm, nàng là thê tử của con nên con cũng luyến tiếc để nàng chịu khổ.” Uông Hoài Thiện nói đến đây thì ngừng một hồi không nói. Lúc lại mở miệng thì mắt đã đỏ lên, giọng nói cũng nghẹn ngào, “Nhưng đời này con muốn đối tốt với ngài nhưng cuối cùng vẫn khiến ngài chịu khổ.”

Nói xong tay hắn khoanh lên bàn, vùi đầu che khuôn mặt sắp khóc của mình.

                      CHƯƠNG 211

Rất nhanh Uông Hoài Thiện đã đi mất. Lúc hắn đi Trương Tiểu Oản sửa sang lại xiêm y cho hắn, lại cười nói, “Trước kia mẫu thân đã nói gì với con, có nhớ không?”

Uông Hoài Thiện cúi đầu gật nhẹ.

“Nhớ kỹ thì tốt,” nàng đón lấy áo choàng mỏng trên tay Bình bà đổi kiện áo khoác cũ cho hắn, “Đây là ta may cho con sau khi con đi, vốn muốn sai người mang tới cho con nhưng sau đó ta mang theo luôn.”

“Vâng.” Uông Hoài Thiện gật đầu.

“Đi đi.” Vỗ vỗ bờ vai của hắn phủi chỗ bụi bẩn vô hình nào đó xong Trương Tiểu Oản mới nhẹ nói.

“Đã biết.” Lần này Uông Hoài Thiện đáp rồi không ngẩng đầu mà cứ thế cúi đầu đi ra.

Hắn đi rồi Giang Tiểu Sơn đi vào, thỉnh an xong mới nói, “Đại nhân để tiểu nhân tới nhìn tiểu công tử, ngài ấy còn nói làm nghỉ ngơi cho tốt, chuyện trong phủ đã có nhị phu nhân quản. Đây là phủ của nhị lão gia, ngài không cần quá lao tâm.”

Trương Tiểu Oản gật gật đầu.

“Đại nhân còn nói……” Giang Tiểu Sơn hắc hắc cười hai tiếng.

“Nói cái gì?” Trương Tiểu Oản buồn cười nhìn hắn.

“Nói ngài mặc nhiều xiêm y một chút, cũng để tiểu công tử mặc nhiều một chút, lát nữa sẽ có hộ vệ mang băng tới. ” Giang Tiểu Sơn dứt lời thì đi luôn.

Hắn đi rồi Trương Tiểu Oản cười nói với Bình bà tử, “Lão gia hiện nay càng tri kỷ, còn biết ta mặc cởi quần áo phiền hà nên dứt khoát để ta mặc nhiều chút.”

Bình bà tử cũng cười gật đầu nhẹ nói, “Ngài đau lòng đại nhân thì đại nhân cũng thương ngài.”

“Chính thế.”

Nhìn phu nhân cười thở dài, Bình bà tiến lên đỡ nàng, “Ngài đi nghỉ ngơi đi.”

Trương Tiểu Oản nhẹ gật đầu sau đó đi vào phòng trong nằm lên giường. Nhìn Hoài Nhân vài lần, thấy khuôn mặt nhỏ của hắn thì ánh mắt nàng cũng ôn nhu hơn. Nàng quay đầu nói với bà tử ngồi trên ghế, “Buổi tối còn phải phiền các ngươi trông đứa nhỏ, hiện tại các ngươi cũng đi nghỉ đi, không cần đi đâu hết, nếu bà Tám về cũng đi nghỉ luôn.”

“Vâng.” Hai bà tử đều là người hầu hạ nàng nhiều năm nên biết tính nàng. Bọn họ lập tức lui ra đi nghỉ trên giường nhỏ.

Bữa tối Trương Tiểu Oản cùng nữ quyến trong nhà dùng cơm, Thiện Vương Phi không ở lại mà nói là hồi phủ dùng bữa. Trong bữa ăn này Uông Đỗ thị mở miệng nói là trong nhà có quý thiếp mới vừa sinh đứa con trai muốn đến gặp nàng.

Trước mặt các vị phu nhân, Trương Tiểu Oản nhàn nhạt nói, “Gặp ta? Gặp muội là được, nàng ta là tiểu thiếp nhà muội, nếu gặp ta thì còn ra thể thống gì?” Dứt lời, nàng nhìn thẳng Uông Đỗ thị, lạnh nhạt nói, “Cũng không phải ta nói muội nhưng muội đường đường là phu nhân một phủ, trước kia cũng từng chưởng quản cả nội trạch mà sao quy củ này cũng không biết thế? Mọt tiểu thiếp cũng muốn gặp ta, thúc thúc nhiều tiểu thiếp thế ta đều phải gặp hết sao?”

Uông Đỗ thị xấu hổ nói, “Là muội không phải, mong đại tẩu thứ lỗi.”

Trương Tiểu Oản cũng biết lời này nhất định không phải do nàng ta muốn nói. Muốn vội vàng giới thiệu vị tiểu thiếp kia với đương gia chủ mẫu như nàng hẳn là ý của Uông Vĩnh An. Nàng cũng không tiện nói thêm nữa, lúc về phòng tĩnh tọa một hồi thì thấy bà Bảy tới nói tiểu công tử được lão gia ôm đi ăn cơm, không về ngay được.

Trương Tiểu Oản không hề đợi mà để bà Bảy và bà Tám lại, còn mình mang theo Bình bà đến linh đường. Tới linh đường, nàng để Bình bà chờ ở bên ngoài nghe dặn dò, còn mình vào linh đường, thêm dầu vào đèn, sau đó quỳ xuống đệm đã trải sẵn.

Không bao lâu sau Uông Vĩnh Chiêu đã tới quỳ gối bên người nàng.


Trương Tiểu Oản quay đầu lại nhìn về phía hắn, thấy hắn lấy áo khoác trên người mình choàng cho nàng thì khóe miệng hơi động. Lúc sau nàng kéo lại áo khoác rộng rãi trên người sau đó nhẹ giọng hỏi hắn, “Con đâu?”

“Tiểu Sơn và bà tử đang trông.”

Trương Tiểu Oản lúc này mới quay đầu lại, rũ mắt.

Bên kia ba anh em Uông Vĩnh An cũng mang theo vợ mình tới quỳ xuống bên người họ. Uông Vĩnh An mang theo Uông Đỗ thị tới quỳ bên cạnh họ.

Vì tối nay phải canh linh đường từ giờ Tuất đến giờ Dần nên vào giờ Dậu, mặt trời vừa lặn mọi người đã ăn cơm. Trương Tiểu Oản là người đầu tiên tới, chờ Uông Vĩnh Chiêu tới thì cũng có người của Uông gai ở huyện Long Bình tới, nhẹ nhàng quỳ gối phía sau bọn họ.

Hỏi Uông Vĩnh Chiêu môt câu kia xong Trương Tiểu Oản lập tức im lặng không nói gì. Chờ Thiện Vương và Thiện Vương Phi tới rồi nàng vẫn nửa cúi đầu không ngẩng lên, cứ thế quỳ ở kia. Thi thoảng Uông Vĩnh Chiêu sẽ lơ đãng quét qua phía nàng, Thiện Vương cũng thế, cả hai đều nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng.

Giờ Dần qua đi, khi ngồi trên xe ngựa về Thiện Vương phủ, Mộc Như Châu hỏi chồng mình, “Vì sao mẫu thân không nói một lời?”

Thiện Vương nhẹ vỗ về mái tóc của nàng ta, lười nhác mà dựa vào vách xe, nửa khép mắt nói, “Nàng có thấy phụ thân nói chuyện không?”

“Có.” Mộc Như Châu gật đầu, cha chồng nàng thường sẽ nói vài câu với người tiến lên hỏi han. Nhưng nếu có nữ quyến tiến lên nói với mẫu thân thì nàng chỉ im lặng, cứ thế người kia cũng đành lui ra. Sau đó cũng không ai tiến lên nữa.

“Ý mẫu thân là có phụ thân ở đó thì không phải chỗ cho nàng nói.”

Mộc Như Châu nhẹ “A” một tiếng.

“Trong nhà nhiều quy củ, nàng làm rất tốt.” Nói đến đây Uông Hoài Thiện mở mắt ra nhìn vợ mình cười nói, “Nhưng và thời điểm thế này thì nói ít sai ít, nói nhiều sai nhiều. Nàng thấy mẫu thân không nói lời nào, vậy nữ quyến ở đây ai dám dị nghị cái gì?”

Kể cả ra ngoài bọn họ cũng chỉ có thể kẹp đuôi thành thật, không thể nói gì.

Mộc Như Châu trầm mặc một hồi mới thở dài nói, “Mẫu thân thật là lợi hại.”

Uông Hoài Thiện ôm eo nàng ta, kéo cả người vào trong lòng an ủi vỗ vỗ lưng nàng ta. Đợi người đã nằm ổn thỏa, hắn mới đạm mạc nói, “Miệng lưỡi thế gian thật lợi hại, nhưng trong đó cũng có chỗ sáng. Kẻ dám nói cũng phải có gan, nhưng người không nói thì càng khiến người ta không đoán được gì. Cho dù mẫu thân không nói gì nhưng người khác cũng phải nhìn sắc mặt của ngài ấy để làm việc.”

Mộc Như Châu nghe xong thì nghĩ một hồi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn hắn nói, “Phu quân, cái này thật khó.”

Uông Hoài Thiện cười nói, “Nàng không vội, qua hai mươi năm nữa rồi lại nói.”

Đến giờ Mão về phòng Trương Tiểu Oản ăn qua chút cháo nóng lót dạ, lại uống một ngụm thuốc rồi mới thở ra một hơi. Sau đó nàng cùng Uông Vĩnh Chiêu tắm, ngâm nước nóng một hồi thì cũng mơ màng ngủ. Nàng ngủ lúc nào không hiểu được, chờ đến khi tỉnh dậy thì đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Nàng mở mắt ra đã thấy Hoài Nhân nằm ở bên cạnh tự thổi bong bóng nước miếng chơi, thỉnh thoảng hắn lại vỗ tay cười khanh khách hai tiếng sau đó tiếp tục thổi. Nhìn một hồi, thấy hắn không biết nàng đã tỉnh lại nên nàng dựa sát đầu qua, ghé vào cái đầu nhỏ của hắn.

Lúc này Uông Hoài Nhân đã biết nàng tỉnh, có lẽ vì không khí sau giờ ngọ yên tĩnh nên Hoài Nhân cũng không thích âm ĩ như ngày thường. Hắn thấy mẹ mình dựa đến thì dán môi lên trán mẹ, hôn thật dài sau đó mới vươn tay nhỏ ra ôm lấy cổ Trương Tiểu Oản.

Hắn không nói gì nhưng lòng Trương Tiểu Oản lại mềm như hồ nước mùa xuân, khóe miệng cũng không nhịn được cười.

“Hoài Nhân cũng mẫu thân ngủ sao?” Nàng cười ôn nhu nói.

“Ngủ ngủ.” Hoài Nhân rúc trong ngực nàng, mông cong cong, cứ thế xoa loạn mặt lên ngực nàng.


“Hoài Nhân của mẫu thân đang làm nũng sao?” Trương Tiểu Oản lại cười hỏi.

“Mẫu thân……” Hoài Nhân kéo dài giọng, muốn nói với mẹ hắn là hắn không phải đang làm nũng.

Trương Tiểu Oản nghe thấy lời này thì càng cười tươi hơn. Nàng ngồi dậy, dựa vào đầu giường ôm hắn vào lòng, vuốt ve tay nhỏ của hắn rồi ôn nhu nói với hắn, “Mẫu thân thương Hoài Nhân, thích con làm nũng, Hoài Nhân không cần buồn nhé?”

Hoài Nhân cắn cắn môi, nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới nói, “Được.”

Hai mẹ con đang nói chuyện thì Bình bà nghe tiếng đi vào nói, “Nhị công tử đi theo Đại công tử rồi, bà Tám cũng đi theo bọn họ, để nô tỳ bưng nước tới cho ngài rửa mặt nhé.”

Trương Tiểu Oản nhẹ “Ừ” một tiếng, trên mặt là ý cười không giảm, tiếp tục chơi với Hoài Nhân. Lúc này ở gian ngoài có tiếng mở cửa, không lâu sau bà Bảy tiến vào nhìn thấy nàng thì cười nói, “Ngài đã tỉnh rồi sao?”

Nói xong bà ta vội vàng đi tới lấy quần áo cho Trương Tiểu Oản nói, “Để ta giúp ngài mặc quần áo.”

“Cứ để đó đã, ta chơi với Hoài Nhân một chút.” Trương Tiểu Oản cười hỏi: “Đã ăn cơm sáng chưa?”

“Đã ăn, không có ngài tiểu công tử nghịch ngợm vô cùng, mãi không chịu ăn, may mà lão gia tự ôm cho ăn mới được.”

“Lão gia tỉnh dậy lúc nào?”

“Giờ Thìn đã tỉnh.”

“Thế bây giờ ngài ấy ở đâu?”

“Người trong cung tới truyền ngài ấy đi gặp Hoàng Thượng.”

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì ý cười trầm xuống một chút. Lúc này Hoài Nhân lại duỗi người ta ôm lấy cổ nàng, Trương Tiểu Oản nở nụ cười, miệng lẩm bẩm, “Hoàng Thượng cũng thật thương tiếc người.”

Bà Bảy nghe thế thì sửng sốt, nhưng lập tức nhận ra nàng đang nói mát nên khẽ thở dài. Đúng vậy, là người “Thương tiếc”, kẻ không biết còn tưởng ông ta ân sủng mới vội vàng triệu kiến ngay sau khi đại nhân hồi kinh. Nhưng bọn họ vội về chịu tang, lại canh linh đường một đêm, thân thể đã rất mệt. Là người bình thường sẽ không triệu kiến gấp gáp như thế, dù sao cũng phải cho người ta thở một hơi.

“Sáng sớm ngài ấy có uống trà sâm không?”

“Không uống được chút nào, trong phủ bưng cháo tới nhưng ngài ấy chỉ uống một ngụm đã mặn đến nỗi phun hết ra.”

“Ai.” Nghe thế, Trương Tiểu Oản mới chân chính thôi cười. Nàng bế Hoài Nhân xuống đất, đưa hắn cho bà Bảy rồi dặn, “Hoài Nhân ngoan, mẫu thân mặc xong quần áo sẽ ra ôm con.”

Hoài Nhân gật đầu, nhưng không hề để bà Bảy ôm mà giãy giụa xuống đất tìm cây kiếm gỗ nhỏ của hắn ở trong phòng múa may. Trương Tiểu Oản đổi một thân áo trắng rồi nói với bà Bảy, “Ngươi về Thiện Vương phủ theo cách trong nhà chúng ta nấu chút cháo sâm, táo đỏ cho vào cũng phải chọn cẩn thận. Miệng ngài ấy kén chọn, một chút không tốt đều nếm ra được. Nấu xong mang về đây để trong bồn băng, chờ ngài ấy về ăn.”

Chỉ cần trong lòng Uông Vĩnh Chiêu không thoải mái là sẽ khó hầu hạ vô cùng, không khác gì Hoài Nhân.

“Đã biết.” Bà Bảy lên tiếng nhưng vẫn chưa đi.

Lúc này Trương Tiểu Oản ngồi trước gương nhìn bà ta hỏi, “Có chuyện gì thì nói đi.”

Bà Bảy nói nhỏ bên tai nàng, “Sáng nay phát hiện trong phủ có nha hoàn nhảy giếng, đã bị ném ra ngoài.”

Trương Tiểu Oản không lên tiếng, sắc mặt bình tĩnh. Bà Bảy đi tới phía sau giúp nàng chải đầu, thấy nàng không nói gì thì cũng im lặng.

“Là người nào.” Búi tóc xong Trương Tiểu Oản đứng lên đạm mạc hỏi.

“Là kẻ hôm qua.” Bà Bảy thi lễ lui về sau rồi mới nói.

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì cũng không hỏi tiếp nữa. Hẳn là sau chuyện này, kẻ nào khôn một chút cũng đều biết dám nói xấu nàng thì trừ phi muốn chết không có chỗ chôn.

Trương Tiểu Oản dùng cháo, đến khi bắt đầu dạy Hoài Nhân nhận chữ thì Mộc Như Châu tới. Trong tay nàng ta còn mang theo hộp đồ ăn, tiến vào thỉnh an xong mới nói, “Con dâu không phải, đã tới chậm một bước, cũng chưa đưa cháo cho ngài được. Là con không thành tâm.”

Bên người Trương Tiểu Oản còn có nha hoàn tới đưa đồ ăn, lúc này nàng vẫy tay để nha hoàn lui xuống, sau đó ra hiệu cho Mộc Như Châu ngồi xuống cười nói, “Ta ăn uống tốt, đều ăn được cả.”

Nói xong nàng bảo Bình bà tử mở hộp lấy cái bình nhỏ đổ ra cho mình một chén nhỏ. Trương Tiểu Oản uống một ngụm đã biết đây là dùng nhân sâm thượng đẳng nấu ra, cháo cũng vào miệng là tan, hẳn là được chuẩn bị tỉ mỉ mới mang tới.

Uống qua một chén, nàng mới lấy khăn tay lau lau khóe miệng, kéo Uông Hoài Nhân lúc này đang tò mò nhìn Mộc Như Châu tới trước người sau đó cười nói với hắn, “Đây là đại tẩu, Hoài Nhân ngoan, gọi đại tẩu đi.”

Mộc Như Châu tươi cười nhìn hắn, trong đôi mắt sáng ngời là ý cười tràn ngập. Uông Hoài Nhân thử duỗi tay qua vỗ nhẹ lên đầu gối nàng ta, thấy nàng ta vẫn cười, không tức giận thì mới lớn tiếng gọi, “Đại tẩu!”

Hắn gọi vang giòn, Trương Tiểu Oản duỗi tay khẽ vuốt trán hắn nói, “Bướng bỉnh.”

Uông Hoài Nhân cười khúc khích, quay đầu lại chạy về chôn mặt trong bụng nàng. Trương Tiểu Oản vươn tay ôm lấy cái gáy hắn, cười nói với Mộc Như Châu nói, “Hắn thật là bướng bỉnh, con mà thấy hắn không nghe lời thì giúp ta dạy dỗ hắn.”

Mộc Như Châu cười khẽ hai tiếng mới thử hỏi, “Phu quân bằng tuổi này cũng thế sao?”

Trương Tiểu Oản nhìn nàng ta, ý cười bên miệng không phai nói, “Đều giống nhau, trong ba nhi tử của ta chỉ có Hoài Mộ ngoan ngoãn, còn Đại công tử và Tam công tử đều bướng bỉnh đến tột đỉnh.”

“Phu quân,” nói đến đây Mộc Như Châu liếm liếm môi, có chút ngượng ngùng hỏi Trương Tiểu Oản, “Chàng thích gì và ghét gì nhất?”

Trương Tiểu Oản cười suy nghĩ một chút mới nói, “Hắn thích nhất chính là ăn thịt, hiện tại hẳn là vẫn thích đúng không?”

Mộc Như Châu nghe thế thì lấy khăn chắn miệng, cười vài tiếng mới gật đầu nói, “Mẫu thân thật hiểu chàng. Chàng không thịt không vui, trong nhà nếu không có thịt thì chàng sẽ nhìn con thế này……” Nói xong nàng ta bày ra vẻ mặt suy sụp với Trương Tiểu Oản.

Trương Tiểu Oản thấy thế cũng cười, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Mộc Như Châu lại cười vài tiếng, thấy Trương Tiểu Oản không nói thì nàng ta chần chờ một chút nhưng vẫn hỏi lời muốn hỏi, “Vậy chàng ghét nhất là gì?”

Chuyện của Uông Hoài Thiện nàng ta đều muốn biết nhưng Hổ Quân không phải người nhiều lời. Nếu hỏi hắn thì hắn cũng chỉ cười ha ha nói lúc nhỏ những gì đám trẻ con khác làm thì hắn cũng làm, đánh nhau với bọn nhỏ, đi ra ruộng nhặt móc thóc, nhưng chỉ thế, không nói gì thêm.

Mà nàng ta lại muốn biết nhiều hơn một chút, nàng biết Trương Tiểu Oản cũng thật sự thích mình, đôi mắt kia đã nói lên hết thảy. Dù vẫn còn chút kiêng kị với bà mẹ chồng này nhưng quan tâm và yêu thích dành cho chồng vẫn lớn hơn khiến chút do dự trong lòng bị nàng ta quét sạch.

“Ghét nhất ư?” Trương Tiểu Oản ôm Hoài Nhân lúc này không ngừng nhúc nhích lên ngồi trên đùi mình, lấy nước ấm bà tử đưa qua đút cho hắn uống hai ngụm rồi lại nghĩ nghĩ sau đó mới nói, “Hắn ghét nhất có lẽ là có người bắt nạt người hắn thích.”

Nói đến đây nàng cười với Mộc Như Châu, nhu hòa nói, “Cho nên con phải cẩn thận chút, đừng để người khác bắt nạt con, nếu không hắn sẽ thương tâm.”

Mộc Như Châu nghe thế thì cúi thấp đầu lấy khăn lau cái mũi có chút chua xót mà miễn cưỡng cười nói, “Con dâu biết, xin ngài yên tâm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro