chương 174+175
Ngày mai đại quân sẽ tới, đêm đó Uông Vĩnh Chiêu trở về dùng cơm tối sau đó lập tức phải về doanh trại. Lúc hắn sắp đi Trương Tiểu Oản mặc cho hắn áo khoác thật dày, lại để hắn đổi giày da, bận trước bận sau một trận rồi lại để Bình bà đem bình canh gừng đưa cho Giang Tiểu Sơn mang theo.
Lúc này nàng lại quay đầu nói với Giang Tiểu Sơn, "Nếu vội đến đêm thì hâm nóng lên cho lão gia uống hai chén, còn ngươi cũng đừng quên uống một chén."
"Dạ, đã biết." Giang Tiểu Sơn khom lưng nói.
Trương Tiểu Oản lại quay lại dặn dò Uông Vĩnh Chiêu, "Ban đêm nếu rảnh được lúc nào thì ngài phải ngủ một chút, được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, tinh thần cũng sẽ tốt hơn."
Vẻ hờ hững trên mặt Uông Vĩnh Chiêu vẫn không thay đổi, hắn nâng tay lên thay nàng sửa lại tóc tai sau đó nói với Binh bà tử, "Giám sát phu nhân chặt chẽ, không được để nàng đi đâu hết."
"Vâng." Bình bà tử cung kính trả lời.
Uông Vĩnh Chiêu xoay người bước nhanh đi, áo choàng đón gió sắc bén bay lên mang theo mấy phần bá đạo. Trương Tiểu Oản thấy hắn đi khuất mới quay người trở về nhà chính.
"Ngài đi nghỉ ngơi đi." Bình bà tử tiến lên khuyên nhủ.
Trương Tiểu Oản lắc đầu, "Đi gọi bà Bảy và bà Tám tới đây."
"Phu......"
"Đi đi." Trương Tiểu Oản cười nói với bà ta sau đó cả người lui về sau, nửa nằm trên ghế, nhắm mắt lại. Bình bà tử chỉ đành ra cửa gọi nha hoàn, để các nàng gọi bà Bảy và bà Tám đang bận rộn trong bếp lên.
Lúc thấy hai bà tử Trương Tiểu Oản cũng không để các nàng hành lễ mà mở miệng hỏi, "Rất bận hả?"
Trên người bà Bảy còn mặc tạp dề chưa tháo xuống, lúc này bà ta xoa xoa tay vội trả lời, "Vội vô cùng, những tức phụ nha đầu kia đều vội, thức ăn cần chuẩn bị quá nhiều. Nhưng chắc chắn bọn nô tỳ sẽ không để chậm trễ đại quân nên ngài cứ yên tâm."
"Mấy ngày qua ta cũng bận việc nên không nhớ ra, sợ là phải để các ngươi bận thêm rồi."
"Ngài nói đi."
"Ta nhớ lần này vận lương tới có 600 cân gừng, một lát nữa mang một nửa tới rửa sạch thái ra rồi dùng nồi sắt lớn đun lên. Có lẽ mỗi người không được bao nhiêu nhưng có thể uống chút canh nóng cũng tốt."
"Chẳng phải đã có củ cải cay rồi sao?" Bà Bảy hỏi, trong lòng nghĩ củ cải kia cũng đủ đuổi hàn khí rồi.
"Có quá nhiều người, đã không thể cho bọn hắn ăn nhiều thịt hơn thì canh gừng này vẫn nên nấu đủ cho mỗi người một hai chén để xua hàn khí đi." Trương Tiểu Oản thở dài ra một hơi nói, "Đi xa như thế, cho bọn hắn ăn mấy cái bánh bao cùng một chén cháo và mấy khối thịt đã là xin lỗi bọn họ. Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ tới trấn của chúng ta, nên cho bọn họ ăn tốt một chút. Đó là thân binh của lão gia, không thể bạc đãi bọn họ được."
"Ngài nói đúng." Bà Bảy ngẫm lại thì cũng đáp vâng rồi nói, "Nô tỳ sẽ làm đúng như ngài nói."
"Bà Tám." Trương Tiểu Oản lại gọi bà Tám.
"Ngài nói đi, nô tỳ đều nghe ngài." Bà Tám xoa xoa mồ hôi trên trán, không chút suy nghĩ đáp.
Trương Tiểu Oản thấy thế thì ngẩn ra, tự giễu nói, "Ai, mất rất nhiều công sức tìm các ngươi tới để các ngươi sống được tốt hơn. Ai ngờ hiện nay ta lại coi các ngươi thành 4,5 hán tử mà dùng."
"Ngài nói gì vậy, ngài và bọn nô tỳ còn phải khách sáo thế sao......" Bà Tám cười nói, "Bọn nô tỳ bận nhưng vui, ngài đừng nói lời này."
Bà Tám cũng là người nóng nảy, Trương Tiểu Oản thấy vẻ mặt bà ta vội vã muốn về làm tiếp việc nên cũng không dây dưa mà nói, "Sáng mai còn phải làm phiền ngươi đi đến quân doanh nấu canh gừng để bà Bảy về nghỉ một chút. Đến canh giờ nàng sẽ đi qua thay ngươi."
"Ai, đã biết."
"Phu nhân, không có việc gì, lão bà tử có thể thức được một đêm." Bà Bảy xen mồm nói.
"Nghỉ đi thôi, chúng ta đều không còn trẻ nữa, cẩn thận đừng để mệt quá ốm thì sẽ càng chậm trễ việc hơn......" Trương Tiểu Oản lắc đầu, cười nói, "Ta cũng chỉ muốn các ngươi đều khỏe mạnh, thân thể tốt mới sống được lâu."
Nàng nói lời này khiến ba bà tử đều nở nụ cười. Trương Tiểu Oản cũng cười vài tiếng, ngay sau đó bà Bảy và Bà Tám lại vội đi làm việc. Chờ bọn họ đi rồi Trương Tiểu Oản hỏi Bình bà tử, "Thính quản gia và Đại Trọng đều đang bận sao?"
"Đúng vậy." Bình bà tử đỡ nàng dậy đi vào trong phòng.
"Vào lúc khẩn trương này chỉ có ta là nhàn." Trương Tiểu Oản cười nói, lúc này nàng đi đến chỗ cửa lớn nhìn cửa viện sau đó dừng chân lại nói, "Cũng không biết Hoài Mộ đang làm cái gì? Đi nhìn hắn giúp ta một chút."
"Ngài đừng nhọc lòng, đi nghỉ ngơi thôi. Nhị công tử đã có Chân tiên sinh trông rồi, hắn lại nghe lời vô cùng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Trương Tiểu Oản ngẫm lại rồi lắc đầu không nói nữa mà đi vào trong phòng. Sau khi nói vài câu, uống xong thuốc bổ nàng mới súc miệng rồi đi nghỉ ngơi.
Vào giờ Tý Giang Tiểu Sơn vội vàng trở về phủ, biết phu nhân đãngủ thì giao tay nải cho Bình bà tử rồi nói, "Đây là trái cây lão gia nhờ người ta mang về, còn tươi lắm. Ngày mai ngài rửa sạch để cho phu nhân phần lớn, còn phần nhỏ thì đưa qua cho nhị công tử. Lão gia nói nếu phu nhân hỏi thì nói là nhị công tử được phần lớn."
"Đã biết." Bình bà tử ôm tay nải trở về gian ngoài rồi mới đi vào trong phòng trong nhìn thấy phu nhân ngủ say sưa thì mới ra ngoài. Bà ta lặng yên đóng cửa, khêu đèn cho sáng, ngáp một cái rồi mở tay nải ra phân chai trái cây. Việc này phải làm luôn nếu không ngày mai phu nhân thấy sẽ chia phần lớn cho nhị công tử hoặc nếu không thì lại để phần cho lão gia.
Mà phu nhân quan tâm người khác như thế nên mới có được tình cảm đúng không?
Trước kia Bình bà tử đã từng hầu hạ hai vị phu nhân nhà giàu, chứng kiến các nàng từng được ân ái rồi bị vứt bỏ như giày rách. Từ chỗ cao đến thấp chỗ, lại từ thấp đến cao nhưng trái tim đã bị mài nhỏ, không bao giờ còn được như trước nữa. Bà ta nhìn một người bệnh chết còn một người chịu không nổi tra tấn mà phát điên rồi tự sát.
Còn vị này thì chưa từng có ân ái gì với lão gia, lúc nói chuyện nàng cũng chỉ cười cười hỏi han ân cần. Lão gia đi làm việc nàng cũng chưa từng hỏi hắn đi đâu, chỉ kiên nhẫn chờ hắn về sẽ giúp hắn tắm rửa, thay quần áo, trấn an những mệt nhọc của hắn. Những thứ còn lại nàng không hề tò mò vậy mà lão gia chỉ đến chỗ nàng nghỉ ngơi. Lúc còn ở trong kinh, những di nương thiên kiều bá mị kia chưa từng có thể dùng nước mắt để giữ bước chân hắn. Hắn chỉ trung thành đi về phía nàng.
Đây mới là tình cảm chân thật, những lời dễ nghe cũng không bằng ánh mắt nàng tiễn hắn đi xa, cũng không bằng hắn vạn dặm xa xôi nhờ người mang trái cây tới cho nàng. Hắn còn lo lắng để phần tốt nhất lại cho nàng ăn.
Nếu phải làm thì nên là tri kỷ đến tận xương, khiến người ta vứt bỏ không được. Đó mới là cao minh.
Bình bà tử chia trái cây được một nửa thì lại nhớ tới những chủ tử trong quá khứ của mình. Bà ta ngơ ngác nhìn đèn dầu nửa ngày, thẳng đến khi ngọn đèn nhảy lên mới phục hồi tinh thần, bật cười phân tiếp.
Quá khứ đã qua thì cho qua thôi, hiện giờ chủ tử này của bà ta là người nói một không hai. Những hứa hẹn với bà ta nàng nhất định sẽ làm được
*****
5000 đại quân đến Thiết Sa trấn khi màn đêm buông xuống. Nghỉ tới nửa đêm, bầu trời còn chưa sáng hẳn thì mùi đồ ăn đã theo gió sớm phiễu đãng bay tới.
Một tiểu binh buổi sáng bò dậy đi tiểu ngửi được mùi vị thì lập tức hít lấy hít để. Đôi mắt còn đang nửa khép của hắn đột nhiên trừng lớn, quên cả đi tiểu, đai lưng cũng chưa buộc đã cầm quần chạy về phía trước vài bước.Lúc thấy cách đó có ba mươi mấy cái xe bò đi tới thì hắn lập tức há miệng gào lên như gà trống, "Các ca ca, các ca ca, mau dậy đi, mau dậy đi, đồ ăn tới, đồ ăn tới kìa......"
Trong lều trại có không ít binh lính còn đang ngủ lơ mơ nghe thấy tiếng này thì bừng tỉnh. Bọn họ còn chưa tỉnh hẳn nên liên miệng mắng, "Thằng nhóc chết tiệt, ta đang mơ đẹp, đợi lát nữa ta đánh chết tên tiểu tử nhà ngươi......"
Nhưng lúc này nghe thấy có ăn thì cả đám lập tức thanh tỉnh, nhảy dựng lên, ôm cái bụng đói đến hoảng hốt, dùng chân đá đám anh em đang ngủ như lợn chết nói, "Ai da, nghé con, nhanh dậy mau, đồ ăn tới rồi kìa."
Bởi vì phải lên đường nên những người này đã lâu chưa được ăn đồ ăn nóng. Một lời này vừa ra thì lập tức một truyền mười, mười truyền trăm, không tới một hồi toàn bộ đại doanh đã ầm ĩ lên. Ngay cả trong chủ trướng, đám phó tướng đang ngồi với Uông Vĩnh Chiêu cũng nghe được động tĩnh này.
Phó tướng Từ Đào Kiệt rất là ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, nhìn về phía tướng quân. Uông Vĩnh Chiêu buông tin tình báo trong tay rồi phất phất tay nói, "Các ngươi cũng đi ăn một ít đi, ăn no lại vào."
Phó tướng nghe được thì lập tức ôm quyền đáp, "Mạt tướng tuân lệnh." Nói xong hắn mang theo hai người nữa ra ngoài, dẫn binh lính cùng đi ăn cơm.
Giang Tiểu Sơn lấy mắt ngắm ngắm Uông Vĩnh Chiêu, mới vừa ngắm hai mắt đã thấy miệng lão gia nhà hắn nhẹ nhàng nhếch lên. Lúc này hắn mới vui tươi hớn hở mà đi tới cạnh cửa.
Quá nửa canh giờ, hắn ôm thức ăn tới, Uông Vĩnh Chiêu vừa thấy có năm chén đĩa nhỏ. Một bát cháo, một đĩa rau ngâm, một đĩa có hai cái bánh bao, một bát canh gừng, còn có một đĩa ớt cay xào thịt.
"Mọi người đều ăn thế này?"
"Đều như thế." Giang Tiểu Sơn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn ngoác miệng ra cười, "Thịt mỗi người được năm miếng, cháo ăn no, bánh bao ba cái, canh cũng uống no. Củ cải này thì cứ 200 người là một chậu nhưng cũng coi như đủ to, mỗi người cũng được một đĩa nhỏ này. Lão gia, củ cải này ăn ngon, ngài nếm thử xem."
Uông Vĩnh Chiêu giơ tay cầm đũa nếm thử một miếng nhỏ, nhai nuốt rồi bưng bát cháo lên chậm rãi ăn cơm.
"Cái này phu nhân từng làm cho ngài ăn rồi phải không?" Giang Tiểu Sơn đứng bên cạnh hầu hạ, cười hì hì hỏi.
"Ừ." Uông Vĩnh Chiêu hừ một cái mà đáp.
"Tướng quân, ngài không biết đâu, lúc bồn thịt nóng hổi được bưng ra thì đám sói con kia người nào cũng dại ra......" Giang Tiểu Sơn múa may tay chân kích động nói. Hắn đã nhiều tuổi nhưng vẫn chưa trưởng thành, chỉ hơi kích động đã lộ nguyên hình nói, "Còn may tướng quân mang theo Thanh hổ và Lam hổ doanh đứng kia nếu không bọn họ có thể lật trời là cái chắc! Ai da, lão gia, ngài mới vừa rồi không nhìn, lúc biết đây là ý của phu nhân muốn bọn họ ăn no bụng, cả đám không biết là mang ơn đội nghĩa phu nhân thế nào đâu."
Hắn khoa tay múa chân vài cái nhưng không thấy Uông Vĩnh Chiêu có phản ứng gì thì héo rũ đi tới gần hắn nói, "Lão gia, phu thay ngài ra mặt mà ngài không vui hả?"
Uông Vĩnh Chiêu liếc hắn một cái, dùng chiếc đũa chỉ chỉ ra cửa ý bảo hắn cút ngay đừng có ồn ào nữa. Giang Tiểu Sơn được lệnh thì lập tức ủ rũ cụp đuôi lại, giống như chó nhà có tang mà khom lưng hành lễ rồi đi ra ngoài.
Đi ra cách đó thật xa, chắc chắn đại nhân nhà hắn không nghe được thì hắn mới căm giận nói, "Lúc nào cũng thế, cả ngày không thèm tươi cười, thế nên phu nhân mới tức đến cơm không nuốt trôi!"
Chương 175
Bởi vì đại quân đã đến nên đừng nói người trong phủ bận đến chân không chạm đất mà cả những đứa nhỏ trong trấn mới 2-3 tuổi, còn đang tuổi nghịch cát cũng sẽ cầm cái vại nhỏ đi đưa nước cho đám thúc bá mang cây tới trồng cho trấn của bọn họ.
Nhiều thức ăn như thế vốn đầu bếp trong quân phải lo. Nhưng đầu bếp phải có lương thực mới nấu ăn được, mà nơi hoang mạc này có tiền cũng chẳng biết mua lương thực ở đâu. Cho nên một đoàn người được phái ra để giúp đoàn ngựa thồ vận lương tới, trong lúc đó thức ăn đều do nhà bếp của phủ Tiết Độ Sứ phụ trách.
Đoạn thời gian này lâu lâu Uông Vĩnh Chiêu mới trở về một lần, rửa mặt, đổi quần áo rồi lại đi.
Trương Tiểu Oản nghe Tiểu Sơn nói hắn mời không ít người tới đây nghiên cứu đất cát, còn phải lo chuyện dời núi, không có việc gì hắn không phải quan tâm. Chuyện này liên quan tới sinh kế của mấy trấn sau này, trong đó còn có vùng thế ngoại hắn phải đến thăm, đi lại mất nửa tháng. Uông Vĩnh Chiêu không thể không ngày đêm cùng bọn họ bôn ba khắp nơi, một ngày hắn chỉ ngủ được một chút rồi sẽ phải đi xử lý những việc khác.
Theo lời Giang Tiểu Sơn thì Uông Vĩnh Chiêu cực kỳ vất vả. Trương Tiểu Oản kỳ thật cũng biết đây là việc vất vả nhưng Giang Tiểu Sơn thiên vị nói đỡ cho Uông Vĩnh Chiêu vẫn khiến nàng bật cười, sắc mặt cũng không còn sầu lo nữa. Giang Tiểu Sơn cũng không ngừng nhìn nàng, giống như nàng mà không đau lòng đại nhân nhà hắn thì hắn sẽ càng lo lắng.
Thật thật là buồn cười thật sự, con trai Giang Tiểu Sơn cũng vài tuổi rồi nhưng hắn vẫn giữ được tấm lòng chân thành không khác gì lúc trước. Uổng phí hắn đi theo cái kẻ tâm tư thâm trầm như Uông Vĩnh Chiêu lâu như thế mà vẫn không học được mấy phần nội liễm.
Sắc mặt Trương Tiểu Oản quả thật không còn sầu lo nữa nhưng nếu có người đi qua chỗ Uông Vĩnh Chiêu thì nàng vẫn đi đến nhà bếp gọi Bình bà làm vài đồ ăn gửi qua cho hắn.
Hiện tại nàng cũng không cần ai chăm sóc, hộ vệ cũng bị nàng tống cổ ra ngoài làm việc. Nnagf chỉ an phận trong nhà, không phải nằm thì ngồi tĩnh dưỡng, so với bất kỳ ai khác đều cẩn thận hơn. Đến thức ăn nàng cũng bảo Bình bà làm đơn giản thôi.
Ăn cái gì, ăn thế nào trong lòng nàng cũng đã có tính toán. Ngần ấy năm chăm sóc hai đứa nhỏ nên nàng cũng rút được tâm đắc, dùng đến trên người mình cũng rất đúng mực. Hoàng đại phu thấy nàng thản nhiên, thậm chí còn có chút tự đắc, không hề sợ hãi thì qua một thời gian cũng báo với Uông Vĩnh Chiêu mạch đập của phu nhân từ từ chậm lại và vững vàng hơn. Nếu cứ thế này thì khả năng lớn là sẽ không có trở ngại gì.
Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì trầm mặc không lên tiếng. Ngày này hắn hồi phủ, nhẹ nhàng đi tới nội viện, thấy Trương Tiểu Oản đỡ eo đi trên hành lang râm mát, chậm rãi từng bước. Đi được ba bước nàng lại nghỉ, tay cầm một loại quả màu đỏ sậm nho nhỏ, chậm rãi ăn.
"Đây là cái gì?" Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng một lúc mới tiến vào, đi tới bên người nàng, cầm tay nàng xem thứ quả kia.
"Đại táo, bên Đại Đông có cái này, ăn tốt cho thân thể." Trương Tiểu Oản mỉm cười nói rồi tháo khăn che cát cho hắn, lại giúp hắn sửa sang xiêm y, giũ ra không ít cát, "Để ta đi nấu nước cho ngài tắm rửa."
"Không cần, nước lạnh là được."
"Nước đó lấy ngầm sâu bên dưới, lạnh lắm, vẫn nên đun nóng một chút mới được." Trương Tiểu Oản cười nói rồi kéo tay hắn đi vào phòng ngủ chính.
Uông Vĩnh Chiêu nhét một quả táo vào miệng thấy cực ngọt thì nói, "Đây là trước đó vài ngày ngươi viết thư bảo Hồ gia đưa tới sao? Lấy thêm một ít nữa đi, để bọn họ mang tới là vừa."
"Trong nhà còn có một ít nữa."
"Chuẩn bị nhiều một chút."
Táo này nhiều chút cũng không sao, có thể dùng nấu cháo bồi bổ nên Trương Tiểu Oản cũng gật đầu nói, "Được, quả táo này vùng Đại Đông có, không ít nhà dùng để hầm với đồ ăn, cực bổ lại ôn nhuận, chuẩn bị nhiều một chút cũng tốt."
"Ừ."
Bên đường có thủ hạ của Uông Vĩnh Chiêu tới báo cáo công việc, Trương Tiểu Oản cũng nhân tiện bảo hắn đi tới nhà bếp bảo người đun nước ấm mang tới, như thế nàng cũng không phải đi nhiều.
"Đi đâu hết rồi?" Thủ hạ đi rồi, Uông Vĩnh Chiêu hơi nhíu mày hỏi. Hôm trước hắn trở về đã lệnh cho hai người tới coi sân, sao lúc này lại không thấy rồi?
"Nhà bếp không còn đủ củi nên ta để bọn họ đi lấy ít củi về......" Trương Tiểu Oản nói đến đây thì không nhịn được hỏi hắn, "Nghe nói ngài đi phía nam, bên kia có một loại than đen có thể đốt, ngài mang về một ít đi?"
"Tiểu sơn nói?" Uông Vĩnh Chiêu liếc nàng.
"Tiểu sơn cái gì cũng nói......" Trương Tiểu Oản cười, cầm bàn tay nóng hầm hập của hắn trong tay mình sau đó cười nói với hắn, "Ngài không nói với ta thì dù sao cũng phải để hắn nói nhiều một chút để ta biết ngài đang làm gì bên ngoài chứ? Như thế đến khi có chuyện ta cũng biết một hai, sẽ không gây phiền toái cho ngài."
Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Lúc này đi vào phòng, Trương Tiểu Oản trước tiên giúp hắn cởi ủng, lại phát hiện miệng vết thương do di chuyển nhiều của hắn đã mọc vảy. Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi nói, "Tất này mỗi ngày đều phải thay, ta đã chuẩn bị giày cho ngài, tốt nhất cũng nên thay mỗi ngày như thế mới tốt cho chân. Ngài cũng đừng ngại Tiểu Sơn lải nhải."
"Hắn lại nói gì với ngươi hả?" Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày.
"Ngài ấy, cũng đừng hù dọa hắn, Tiểu Sơn đều vì tốt cho ngài thôi."
"Đã biết." Uông Vĩnh Chiêu có chút không kiên nhẫn, đợi nàng lấy khăn ướt cho hắn lau mặt lau tay rồi hắn mới dò xét mạch của nàng. Nghe thấy hô hấp của nàng vững vàng hơn nhiều, đúng như Hoàng Sầm nói thì hắn mới buông tay, cẩn thận nhìn mặt nàng một hồi lâu sau mới nói, "Tháng sau bệ hạ sẽ phái binh tốt dời núi, đến lúc đó Thiện Vương cũng sẽ tới đây."
Trương Tiểu Oản nghe được thì lập tức mỉm cười, gật gật đầu nói, "Đã biết."
Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng mỉm cười sau đó rũ mắt thì vươn tay sờ bụng nàng, nhàn nhạt nói, "Đứa nhỏ này nếu sinh ra được thì gọi là Hoài Nhân."
"Nếu là nữ oa thì sao?" Nghe thấy cái tên cho nam oa kia Trương Tiểu Oản hơi có chút bất đắc dĩ.
Với nàng mà nói thì nếu sinh nàng cũng muốn sinh con trai. Đối với thế đạo này thì vận mệnh của nam nhân dễ hơn nữ nhân nhiều. Nhưng nếu thật sự là con gái, thì nàng cũng sẽ tận lực đối xử tốt với đứa nhỏ. Những gì nàng có thể làm được khi đứa nhỏ còn ở với nàng thì nàng sẵn sàng làm hết. Nhưng rõ ràng đứa nhỏ được nhiều hay ít có một phần dựa vào thái độ của vị phụ thân này đối với hắn.
"Nữ oa......" Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì không kiên nhẫn nói, "Sao lại là nữ oa? Nếu sinh thì phải là nhi tử."
"Nếu là nữ oa thì sao?" Trương Tiểu Oản không khỏi thở dài.
Thấy nàng thở dài, trong lòng Uông Vĩnh Chiêu càng không kiên nhẫn, mày nhíu chặt nói, "Nếu quả thật là nữ oa thì đến tuổi tìm một người đáng tin cho ở rể chứ sao?"
"Hả?"
"Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Uông Vĩnh Chiêu bị biểu tình kinh ngạc của nàng làm cho nổi trận lôi đình, "Đều để đứa nhỏ bên người rồi ngươi còn muốn thế nào?"
Trương Tiểu Oản lắc đầu vài cái rồi mới hiểu ra hắn đang nghĩ cho nàng vì thế không khỏi cười, giọng điệu nhu hòa nói với hắn, "Chỉ cần ngài không chê nàng có thể là nữ oa thì được rồi, nàng có ở bên cạnh chúng ta hay không đều không quan trọng."
Uông Vĩnh Chiêu nghe được thế thì sắc mặt hòa hoãn xuống dưới, lại nhìn bụng nàng nói, "Sinh ra rồi lại nói."
Dứt lời hắn lại cúi đầu, duỗi lỗ tai tới bên bụng nàng chậm rãi nghe động tĩnh.
*****
Trong tháng sáu này, trong phủ quả thật bận rộn, người nhàn nhất chính là Trương Tiểu Oản.
Nhưng nàng cũng không phải không có việc gì làm. Buổi chiều hôm đó Uông Vĩnh Chiêu hồi phủ không được bao lâu thì quả phụ của một phó tướng trước đây của hắn mang theo nữ nhi tới gửi gắm nàng.
Bà ta khóc sướt mướt nói mình chẳng sống được bao lâu, hy vọng phu nhân thương hại con trai bà ta từng vì tướng quân làm việc, lại nể hắn vì nước hy sinh mà chăm sóc nữ nhi của bà ta sau khi bà ta mất.
Tiểu nữ nhi của bà ta lớn lên cũng thật là nhu nhược đáng thương, hôm nay mặc một thân váy trắng cực kỳ không hợp với nơi biên mạc này khiến người ta có cảm giác không nhiễm bụi trần, sáng ngời.
Nhưng dù là kiếp trước hay kiếp này Trương Tiểu Oản cũng đều đã nhìn quen bao nhiêu nữ nhân đủ loại tư thái, cũng biết loại nữ nhân này rất được yêu thích nhưng vị phu nhân này chọn sai nơi gửi thác rồi.
Nàng đối xử với bọn họ không tồi nhưng không có nghĩa là nàng từ bi, cũng sẽ không vì đổi lấy thanh danh tốt mà bị người khác tính kế.
Trương Tiểu Oản để Bình bà tử đi ra bên ngoài tìm mấy quân tốt về, trong lúc đó để hai mẹ con nhà kia ngồi lên ghế cạnh cửa. Bọn họ không vội nàng lại càng không vội. Sau khi tìm được người về nàng đảo qua mấy tiểu binh kia sau đó nhàn nhạt nói với quả phụ kia, "Các ngươi nhìn trúng người nào thì mau nói, nếu là nguyện ý thì ta sẽ làm chủ làm mai cho cô nương."
Quả phụ kia nửa ngày không biết nói gì, chỉ không ngừng liếc ra bên ngoài, trong lòng thật sự sốt ruột. Đã ngồi lâu như vậy mà còn chưa thấy đại nhân về.
Bên ngoài lúc này lại chẳng có gì, mặt trời tháng 6 phơi cháy da thịt, những người phải làm việc đều đi đằng trước, hai thân binh Uông Vĩnh Chiêu lệnh canh sân này cũng bị Trương Tiểu Oản tống cổ đến trong phòng nghỉ tạm. Thế nên lúc này bên ngoài chẳng có gì, chỉ có Bình bà tử bên người Trương Tiểu Oản đi tới đi lui và lúc này có thêm mấy tiểu binh bà ta gọi về.
Trương Tiểu Oản cũng để mặc cho bà ta nhìn. Sau đó quả phụ kia không trả lời nàng lại đứng dậy quỳ xuống khóc lóc nói, "Tiểu nữ còn nhỏ, hôn sự cũng không nóng nảy, chỉ cần chiếu cố nàng. Nô tỳ mà xuôi tay thì nàng sẽ không có người để dựa vào."
"Mười bốn tuổi cũng không nhỏ nữa, sang năm là cập kê rồi." Trương Tiểu Oản đạm mạc nói.
Tiểu khuê nữ kia cũng đã khóc lóc quỳ tới phía sau mẹ mình, bộ dạng khóc như hoa lê dính hạt mưa.
Dưới gầm trời này từ xưa tới nay đều không có chuyện gì mới mẻ. Trương Tiểu Oản cũng biết lần này tới Tây Bắc có nhiều người dụng tâm kín đáo, mang theo nữ oa kiều nộn tới. Nhìn bọn họ ăn mặc, ngồi trên xe ngựa thì thấy cũng không phải gia đình cần phải đi theo bọn họ tìm một con đường sống. Nếu không phải có dụng tâm kác thì sao phải ngàn dặm xa xôi tới đây chịu khổ làm gì?
Bây giờ mới không đến hai tháng đã có người ra tay. Nhưng con đường này của nàng không thông, để tránh sau này có người lại tới gây phiền toái nên nàng chỉ có thể giết gà dọa khỉ.
"Phu nhân......" Quả phụ gầy yếu nhưng nhìn không giống người sắp chết kia lại khóc ai ai, thê lương vô cùng nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
"Phu nhân......" Có giọng nói truyền đến từ ngoài cửa.
Nghe được là Giang Tiểu Sơn nên Trương Tiểu Oản kêu một tiếng, "Tiến vào đi."
"Phu nhân," Giang Tiểu Sơn tiến vào, vái chào rồi nói, "Lão gia cho truyền lời......"
Lúc hắn nói lời này quả phụ và tiểu nữ nhi của bà ta đều sáng ngời hai mắt.
"Lão gia bảo ngài qua cùng nghỉ ngơi, đừng mệt nhọc quá, việc này ngài chỉ cần nói một lời là được, đừng tốn thời gian."
Trương Tiểu Oản nghe xong thì cười cười, gật đầu nói, "Đã biết."
Giang Tiểu Sơn lúc này lui xuống, nàng thì bình tĩnh nhìn hai mẹ con nhà kia nói, "Mau chọn đi."
Quả phụ kia làm sao muốn chọn mấy kẻ vô danh tiểu tốt chứ? Bà ta lúc này lập tức trợn mắt ngất luôn. Con gái bà ta lại khóc sướt mướt khiến Trương Tiểu Oản nghe được cũng phiền chán bảo đám tiểu binh nâng các nàng ra ngoài, đến bà tử nàng cũng không muốn gọi.
Lúc này nàng trở về phòng ngủ, cũng không nói tới chuyện ở tiền viện mà chỉ nằm trên giường cầm quạt hương bồ quạt cho Uông Vĩnh Chiêu.
"Nghỉ ngơi đi." Uông Vĩnh Chiêu vẫn luôn nằm nhắm mắt mở miệng nhàn nhạt nói.
"Không mệt, buổi tối ta ngủ sớm, hiện tại mà ngủ thì tối sẽ không nghỉ ngơi được." Trương Tiểu Oản không nhanh không chậm đáp.
Uông Vĩnh Chiêu chưa lên tiếng, qua một hồi Trương Tiểu Oản nghe thấy hắn đã ngủ thì cầm chăn mỏng đắp lên bụng cho hắn, tay lại quạt cho hắn vài cái. Nàng nhìn tia nắng bên ngoài chiếu vào phòng ngủ, rơi trên mặt đất, trong lòng không gợn sóng. Nhưng lúc nghĩ tới Hoài Thiện tháng sau sẽ tới thì nàng nhíu mày, động tác trên tay cũng dừng lại.
Những người này nghĩ cách đánh tới trên người Uông Vĩnh Chiêu thì nàng không quản được nhưng nếu bọn họ đánh chủ ý lên người con cả của nàng thì sao? Trương Tiểu Oản nghĩ tới đây thì hít vài hơi mới bình tĩnh lại được.
Thôi, con cháu đều có phúc của chúng, nàng có yêu thương Hoài Thiện thì con đường sau này cũng do hắn chọn, nàng chẳng can thiệp được. Nàng đã chẳng thể nghĩ được nhiều như thế.
"Nghĩ cái gì thế?" Lúc này nam nhân Trương Tiểu Oản nghĩ là đã ngủ lại mở miệng.
Trương Tiểu Oản cúi đầu nhìn hắn thấy mắt hắn vẫn nhắm, không mở ra thì suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói, "Ta đang mang thai, có cần tìm người tới hầu hạ ngài không?"
Uông Vĩnh Chiêu nghe được lời này thì thật lâu chưa nói, đợi Trương Tiểu Oản cho rằng hắn đã ngủ tiếp thì hắn lại mở miệng, giọng hờ hững, "Một năm kia ngươi sinh con ta cũng không cần."
Dứt lời hắn xoay lưng lại không nói nữa. Trương Tiểu Oản nhìn hắn đưa lưng về phía mình rồi cúi người nửa bò trên người hắn. Lúc độ ấm trên người bọn họ giống nhau thì nàng mới nói, "Nếu ngài không chê thì lần này cũng như thế có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro