Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 150+151


Trương Tiểu Oản ngồi ở bên trong xe ngựa, nàng không giống ngày xưa ngồi ngay ngắn mà hơi nghiêng người nửa nằm trong góc, có vài phần lười nhác.

“Không quy không củ.” Uông Vĩnh Chiêu mắng nàng một câu nhưng không thấy nàng ngồi thẳng dậy thì cũng không nói gì nữa. Hắn cầm sách ra chỉ vào từng chữ dạy Hoài Mộ học. Hai cha con mỗi người một lời, giọng Hoài Mộ non nớt đáng yêu vô cùng, giọng Uông Vĩnh Chiêu vốn lãnh khốc nhưng lúc này cũng ôn hòa hẳn lên. Trương Tiểu Oản cũng an tâm chợp mắt.

Nói đi chùa miếu cầu con thì không phải vì Uông Vĩnh Chiêu tin những chuyện này. Người sống sót qua sa trường như hắn thì làm gì có tin thần phật?

Ngày đó, nàng ở sau bình phong có nghe được đại phu nhỏ giọng nói chuyện giường chiếu quá nhiều cũng không dễ có con. Ai biết tối qua nàng vẫn bị nháo tỉnh lại.

Mới thở được một hơi, ngồi ở trong nhà nghỉ tạm đã thấy người này nói muốn đi bái Bồ Tát. Lúc đó nàng ngây ra nhìn hắn nửa ngày, trong thời gian ngắn không hiểu hắn nghĩ gì. Thiếu chút nữa nàng đã nói với hắn nếu muốn có con thì buổi tối kiềm chế chút, để nàng nghỉ ngơi mấy đêm. Nhưng lời này nàng vẫn không thể nói ra miệng.

Nam nhân một khi đã nếm được ngon ngọt thì không phải nữ nhân nói dừng là dừng nếu không trong lòng hắn sợ là sẽ không vui. Đặc biệt là người giống Uông Vĩnh Chiêu mà nghe được nàng nói lời này thì không biết nàng sẽ phải dỗ dành hắn thế nào mới có thể an ủi hắn.

Hiện nay ngồi trong xe ngựa một hồi lâu, nghe hai cha con nói chuyện một hồi nàng mới bừng tỉnh nhớ tới một việc. Thần phật hắn có thể không tin nhưng nàng thì lại tin một chút. Nàng ngẫu nhiên sẽ ra cửa thắp chút hương đèn trong chùa miếu, sao chép kinh phật. Có lẽ lần này hắn nghĩ tới nàng, muốn nàng tĩnh tâm thả lỏng nên mới mang nàng theo.

Nể tình Uông Vĩnh Chiêu quan tâm đến nàng, đợi đến chỗ chùa miếu kia, sau khi xuống xe ngựa Trương Tiểu Oản duỗi tay sửa sang lại áo choàng cho hắn sau đó ôn nhu dặn dò một câu, “Hôm nay gió lớn, vào trong rồi ngài cũng đừng cởi áo choàng ra, cẩn thận bị cảm.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì dùng mũi hừ một tiếng sau đó bế Hoài Mộ lên nói với nàng, “Ta cùng ngươi đi thắp hương.”

“Hả?” Trương Tiểu Oản hơi kinh ngạc nhưng cũng không nói gì thêm.

Đợi tiểu hòa thượng dẫn bọn họ vào chỗ Tống Tử Quan Âm, Trương Tiểu Oản quỳ lạy trên mặt đất, trong lòng cầu xin Bồ Tát bảo vệ cho Hoài Thiện. Lúc này Hoài Mộ giãy khỏi ngực Uông Vĩnh Chiêu sau đó đi tới bên người Trương Tiểu Oản, loạng choạng mà gật đầu nói, “Bồ Tát nương nương, ngài cho ta một tiểu đệ đệ đi, đợi năm sau phụ thân và Hoài Mộ sẽ nhất định tới dâng hương đưa bạc cho ngài……”

“Ai da,” Giang Tiểu Sơn đứng ở bên cạnh Uông Vĩnh Chiêu vừa nghe thấy thế thì vội chạy tới bên người hắn quỳ xuống nói bên tai hắn, “Tiểu công tử, không phải nói như vậy, không phải đưa bạc mà là dâng tiền dầu mè……”

Hoài Mộ vừa nghe thì miệng đã há ra, “Lại là như vậy sao?”

Giang Tiểu Sơn liên tục gật đầu, Hoài Mộ lập tức trừng mắt thật lớn sau đó lại liên tục lắc đầu với Tống Tử Quan Âm nói, “Bồ Tát nương nương, ta nói sai rồi, không phải đưa bạc cho ngài mà là đưa tiền dầu mè, vậy, vậy……”

Nói đến đây hắn đã quên mất từ cần nói nên vội quay đầu cầu cứu Giang Tiểu Sơn, “Tiểu Sơn……”

“Mong Bồ Tát vui lòng nhận cho.” Giang Tiểu Sơn làm mặt quỷ, nhỏ giọng nhắc tuồng cho hắn sau đó lại sợ hãi mà nhìn Trương Tiểu Oản một cái. Thấy đại phu nhân không quay đầu mắng hắn không quy củ mà chỉ nhắm mắt vỗ tay, thành tâm bái phật thì hắn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Mong Bồ Tát vui lòng nhận cho.” Tiểu Hoài Mộ được nhắc thì cuối cùng cũng nói xong lời Giang Tiểu Sơn dạy mình. Hắn thở nhẹ một hơi sau đó mang nén vàng nhỏ cha hắn cho hắn đưa cho tiểu hòa thượng bên cạnh nói, “Này, đây là cho Bồ Tát, ngươi cầm đi mua kẹo ăn nhé.”

Tiểu hòa thượng mới bảy tám tuổi, cũng không kịp phản ứng, chỉ “Á” một tiếng, cầm vàng nhìn lại nhìn sau đó cào cào cái đầu trọc nói, “Hình như là vàng, để ta đi đưa cho trụ trì sư sư phụ. Các ngươi từ từ, ta sẽ lập tức quay lại.”

Nói xong hắn chạy mất, vừa chạy vừa kêu to: “Sư phụ, sư phụ, có vị tiểu thí chủ cho vàng.”

Trương Tiểu Oản nghe qua động tĩnh thì nhẹ lắc lư ôm Hoài Mộ lên, đi tới bên người Uông Vĩnh Chiêu nói, “Phu quân, chúng ta đi thôi.”

Uông Vĩnh Chiêu liếc nhìn nàng một cái, cong miệng cất bước. Ai ngờ tiểu hòa thượng kia chạy quá nhanh, trụ trì sư phụ của hắn cũng chạy nhanh thế nên không bao lâu sau một hòa thượng trung niên mập mạp đã cười tỉm tỉm đi tới. Ông ta mới vừa dừng bước đã cúi đầu hô “A di đà phật” rồi nói, “Đa tạ vợ chồng thí chủ quyên tặng.”

Nói xong ông ta ngẩng đầu nhìn về phía họ. Đầu tiên ông ta nhìn Uông Vĩnh Chiêu, sau đó tới Trương Tiểu Oản và Hoài Mộ đang được Uông Vĩnh Chiêu ôm trong tay. Sau đó ông ta lại nhìn Uông Vĩnh Chiêu, cái mặt béo kia lại lập tức nghiêm túc hẳn lên, “Vị thí chủ này, mấy năm trước chúng ta từng gặp một lần rồi đúng không?”

“Đại sư……” Trương Tiểu Oản cũng dịu dàng cười lên tiếng.

“Để ông ta nói.” Uông Vĩnh Chiêu trầm giọng đánh gãy lời nàng.

“Vị thí chủ này vẫn khí vũ hiên ngang như vậy, chắc hẳn bây giờ đã tiến xa hơn ngày trước một bước. Lão nạp có một câu này không biết có nên nói không……” Vị hòa thượng béo này lại niệm một câu phật hiệu rồi nói.

Nếu không có kinh nghiệm lần trước thì Trương Tiểu Oản còn có thể cười với ông ta rồi giục ông ta nói mau nhưng lúc này nghe ông ta nói nàng chỉ muốn thở dài.

“Nói.” Uông Vĩnh Chiêu lại nhếch miệng, nhẹ ngắm Trương Tiểu Oản lúc này đang trầm mặt cau mày sau đó mới chuyển qua trên người hòa thượng.

“Chỉ là lão nạp phía sau thấy thí chủ có huyết quang đầy trời, so với lần trước càng sâu hơn. Mong rằng thí chủ tích đức tích thiện, làm nhiều việc tạo phúc. Nhân quả có tuần hoàn, nếu trên tay thí chủ có quá nhiều mạng người thì quả báo sẽ giáng xuống. Chính vì thế mà con cháu của ngài mới đơn bạc.” Hòa thượng béo nói hết lời này thì Trương Tiểu Oản lại phải lôi kéo tay Uông Vĩnh Chiêu mới ngăn được hắn không đi lên đá cho hòa thượng béo một cái.

Tuy là như thế nhưng Uông Vĩnh Chiêu vẫn nhếch một nụ cười lạnh, đằng đằng sát khí. Trương Tiểu Oản thì miễn cưỡng cười với hòa thượng béo nói, “Đa tạ đại sư đã chỉ bảo, sắc trời đã tối, phu thê chúng ta phải đi thôi.”

Dứt lời nàng mạnh mẽ lôi kéo Uông Vĩnh Chiêu đi ra ngoài đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho Giang Tiểu Sơn mang theo gia tướng chặn phía sau bọn họ không cho hòa thượng kia đuổi theo nói chuyện.

Lần trước cùng Uông Vĩnh Chiêu dâng hương là lúc bọn họ còn ở thôn Phiến Diệp Tử. Nói đến cũng thực tà môn, vị trụ trì kia vừa nhìn thấy nàng đã hô to yêu nghiệt từ phương nào tới. Sau đó ông ta còn tận tình khuyên bảo Uông Vĩnh Chiêu phải tận tâm tích đức, tích thiện. Rồi ông ta còn nói cái gì mà trời xanh có đức hiếu sinh gì gì đó. Ngày ấy nếu nàng không kéo Uông Vĩnh Chiêu đi, nếu hắn không nể mặt nàng tới đó để cầu phúc cho hắn thì hẳn là hắn đã làm thịt hòa thượng béo này rồi.

Hiện nay thì tốt rồi, chùa miếu này quá linh khiến thanh danh lan xa tới tận kinh thành khiến bọn họ lại tới. Hòa thượng béo kia thế mà vẫn nhớ rõ bọn họ, còn nói Uông Vĩnh Chiêu con cháu đơn bạc thì Trương Tiểu Oản cũng bội phục ông ta quá không sợ đắc tội người.

Lúc này Uông Vĩnh Chiêu cũng tùy ý để nàng kéo tay hắn. Đợi đi tới chỗ xe ngựa hắn mới ném Hoài Mộ lúc này đang cực kỳ khó hiểu nhìn bọn họ cho Trương Tiểu Oản rồi nhàn nhạt nói, “Ngươi ngồi vào xe trước đã, ta sẽ qua ngay.”

“Đừng đi,” Trương Tiểu Oản thở dài, “Tống Tử Quan Âm là Bồ Tát trong miếu của ông ta, nếu ngài đi một chuyến này thì ngài còn muốn con nữa không?”

Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng vài lần, lại quay đầu nhìn chỗ cửa chùa thấy hòa thượng kia vẫn đang niệm phật thì hừ lạnh một tiếng ôm Hoài Mộ, đỡ nàng lên xe.

Đợi bọn họ lên xe ngựa rồi hòa thượng béo mới lần tràng hạt trên tay thở dài nói, “Một thân sát nghiệp nhưng lại có tướng sống lâu trăm tuổi. Phật Tổ à, hôm nay cơ đệ tử nhìn không ra, cũng không biết phải giải thích thế nào.”

*******

Trên xe ngựa, Hoài Mộ lăn ra ngủ, Trương Tiểu Oản thì ôm hắn ngồi sát cạnh Uông Vĩnh Chiêu, dựa đầu vào vai hắn. Đợi Uông Vĩnh Chiêu bắt tay đỡ eo nàng thì Trương Tiểu Oản mới nghiêng nghiêng đầu, nhìn hắn nhẹ giọng nói, “Ngài đừng để ý hòa thượng kia nói, có lẽ lúc ta sinh dưỡng Hoài Mộ thân thể bị tổn thương, đợi dưỡng tốt rồi sẽ có con thôi.”

Đầu tiên Uông Vĩnh Chiêu không nói gì, sau một hồi hắn mới mang theo giận dỗi nói, “Khi nào mới có? Kêu ngươi không cần cả ngày vội vàng làm áo làm ủng cho đại nhi tử của ngươi, phải nghỉ ngơi cho tốt nhưng ngươi có bao giờ thèm nghe?”

Trương Tiểu Oản không ngờ hắn lại xả đến trên người Hoài Thiện thì á khẩu không nói được gì. Thấy nàng không nói lời nào, sắc mặt Uông Vĩnh Chiêu càng lạnh hơn. Hắn đang muốn nói gì nữa nhưng Hoài Mộ lại bất an mà xoay người trong lòng Trương Tiểu Oản nên hắn cũng ngừng lời.

Tuy là như thế nhưng dọc theo đường đi hắn cũng không cho Trương Tiểu Oản sắc mặt tốt. Đợi bọn họ tới Uông phủ rồi hắn lại xanh mặt cưỡi ngựa ra khỏi phủ. Thính quản gia thấy thế thì có chút hoảng sợ. Sau khi đưa Trương Tiểu Oản trở về chủ viện, ông ta lôi kéo Giang Tiểu Sơn hỏi đại khái xong thì tức đến thở hổn hển, “Làm sao lại nháo lên rồi? Lúc trước không phải còn tốt sao?”

Giang Tiểu Sơn cũng đau khổ thở dài, “Ai biết được bọn họ muốn cái gì. Dù sao ta cũng không hiểu được, lần này thật sự không phải do phu nhân. Đại công tử muốn đi nàng còn giúp ngài ấy sửa sang lại xiêm y nhưng công tử hất tay nàng ra, khiến tay nàng đỏ lên. Đúng là nhẫn tâm mà.”

Thính quản gia nghe câu này thì không khỏi lắc lắc đầu.

Đợi đến sáng sớm hôm sau, người mà ông ta cho rằng sẽ không về lại trở về. Uông Vĩnh Chiêu mang về mấy chục cây sâm, dài ngắn đều có, trong đó còn có nhau thai của phụ nhân mới sinh con. Hắn ra lệnh cho phòng bếp hầm lên cho phu nhân ăn.

Thính quản gia thấy thế thì cười sai bà tử mang đồ này đến phòng bếp xử lý.

Trương Tiểu Oản ở hậu viện nhận được mấy chục cây nhân sâm, lại nghe tùy tùng của Uông Vĩnh Chiêu nói đến số tuổi của đám nhân sâm này thì nàng vội ghi nhớ kỹ trên một tờ giấy. Sâm này nàng còn chưa hỏi muốn xử lý thế nào thì Uông Vĩnh Chiêu đã mở miệng trước, nói, “Sâm này đều là cho ngươi, để cho ngươi ăn.”

Thấy vẻ mặt hắn không kiên nhẫn, Trương Tiểu Oản cũng không dám lên tiếng mà chỉ đi tới bên người hắn rồi ngồi xuống. Đợi đám tùy tùng đi ra hết nàng mới ôn nhu nói, “Ngài đi tìm đồ bổ cho ta sao không nói một tiếng để ta lo cả đêm.”

“Hừ,” Uông Vĩnh Chiêu khẽ hừ một tiếng mới nói, “Ngươi đã khỏe chưa?”

“Tốt, đã tốt.” Trương Tiểu Oản lập tức đứng dậy đi theo hắn trở về phòng, hầu hạ hắn tắm gội rồi lại giúp hắn lau tóc thay quần áo.

Lúc nàng vừa muốn vấn tóc cho hắn thì cửa bị gõ vang, có bà tử đứng cạnh cửa ôm một hộp đựng đồ ăn cười nói với nàng, “Bái kiến Thượng Thư đại nhân, bái kiến phu nhân, đồ bổ đã hầm xong, phòng bếp cho người mang tới.”

“Đồ bổ?” Trương Tiểu Oản nghi hoặc.

“Cho ngươi dùng, ăn xong rồi qua đây.” Uông Vĩnh Chiêu kéo tay nàng xuống để nàng đi qua.

Trương Tiểu Oản cũng cười cười đi qua đón lấy cái hộp, cầm bát uống mọt ngụm thì cảm thấy mùi vị này có chút không thích hợp, cảm giác ghê tởm.

“Đây là cái gì?” Nàng hỏi xong thì lập tức phun ra, lạnh giọng hỏi bà tử kia, “Đây là thứ gì?”

“Là, là nhau thai……”

Bà tử chưa nói xong thì Trương Tiểu Oản đã hiểu ra. Nàng tức khắc nôn đến tối tăm mặt mũi khiến bà tử kia sợ tới mức thét chói tai. Uông Vĩnh Chiêu cũng vội chạy tới ôm lấy nàng rống lên với bà tử kia, “Còn không đi mời đại phu.”

Trương Tiểu Oản nghe được giọng hắn thì không sao ngăn được tiếng khóc. Lúc này Uông Vĩnh Chiêu chỉ nghe được nàng khóc ròng nói, “Ngài đang muốn làm gì, sao lại cho ta ăn cái thứ này? Bởi vì ngài là võ tướng nên ta còn hận không thể vì ngài mà cả đời ăn chay, bây giờ ngài lại cho ta ăn cái này, ngài không muốn mệnh nữa sao……”

Nghe được lời này Uông Vĩnh Chiêu chân tay luống cuống, mặt cũng đỏ lên, miệng thì lắp bắp, “Ngươi không nói thì sao ta…… Sao ta biết được……”

                         Chương 151

Đại phu lại tới nữa, lúc này ông ta nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Vật này tuy bổ nhưng cũng tùy từng người mới có thể tiêu hóa được. Phu nhân không ăn được thì dùng thứ khác thay vào cũng vậy.”

Uông Vĩnh Chiêu gật đầu tiễn đại phu đi. Sau đó hắn ngồi bên người Trương Tiểu Oản, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, thấy nàng nhìn hắn thì hắn lập tức cuời.

*******

Sinh xong Hoài Mộ Trương Tiểu Oản cũng biết thân thể mình không còn bằng năm đó. Nàng cũng không dám lơ là, nên ăn thì ăn, uống thì uống, lại chú ý điều dưỡng thân mình cho tốt.

Rốt cuộc thì mạng của nàng cũng không phải của mình nàng nữa. Nếu nàng chết thì Hoài Thiện mà nàng mang đến thế gian này có muốn khóc sợ là cũng không có chỗ nào để mà khóc.

Hoài Thiện không giống Hoài Mộ. Hoài Mộ quả thật cũng không muốn xa nàng nhưng Trương Tiểu Oản cũng biết nếu Hoài Mộ mất nàng thì hắn vẫn sẽ lớn lên theo quỹ đạo bình thường, không giống anh hắn. Cho dù Hoài Thiện đã trưởng thành nhưng nếu ngày nào đó nàng lặng yên không tiếng động ra đi thì khi đó hắn sẽ thành cái dạng gì Trương Tiểu Oản cũng không dám nghĩ.

Hiện tại nàng chỉ muốn hắn sống cho thật tốt, cưới vợ sinh con. Đợi hắn có gia đình, đợi cuộc đời hắn có người quan trọng hơn thì nàng mới có thể rời đi. Như thế hắn mới có thể tiếp nhận được chuyện này.

Nếu còn phải sống thật lâu thì Trương Tiểu Oản tự nhiên cũng không bạc đãi chính mình. Mấy năm nay phàm là đồ bổ có thể ăn được thì nàng đều không cự tuyệt. Hiện tại Uông Vĩnh Chiêu còn tìm một đầu bếp biết làm dược thiện để nàng điều trị thân thể mà nàng cũng mỉm cười đón nhận.

Đến cuối tháng 12, cuối năm lại tới. Trương Tiểu Oản trang điểm thật là xinh đẹp rồi đi theo Uông Vĩnh Chiêu trở về Uông phủ.

Sau khi vào Uông gia thỉnh an hai lão, Uông Hàn thị ngồi ở chủ vị đạm mạc quét mắt nhìn Trương Tiểu Oản một cái sau đó nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Đón Ngọc Vân về đây ăn tết đi. Ta không còn sống được mấy năm nữa, để nàng cùng ta qua hai năm rồi đợi ta chết thì coi như ta mới có mặt mũi đi gặp cha nàng.”

Trương Tiểu Oản ngồi ở bên dưới thấy bà ta không nói với mình thì chỉ rũ mắt cúi đầu không nói gì. Ngày tết nhất, mới vừa gặp người mà bà ta đã nói tới chuyện sống chết. Trước mặt một nhà đều là nam nhân xuất thân võ tướng mà đến tuổi này rồi bà ta vẫn vừa mở miệng đã nói lời khiến người ta chán ghét. Trương Tiểu Oản cũng thực sự bội phục Uông Hàn thị.

Người ta nói người càng già thì trí tuệ càng nhiều, cho dù không có trí tuệ thì nhiều ít cũng phải có chút kinh nghiệm. Nhưng nàng thấy Uông Hàn thị mười mấy năm nay vẫn không hề thay đổi. Cũng khó trách Uông Vĩnh Chiêu có được chút ôn nhu từ nàng thì đã không thể buông tay.

“Mẫu thân muốn coi nàng ta là cháu gái mà đón về sao?”

“Sao nào?”

“Cháu gái thì có thể, di nương thì không được.”

“Lời này là sao?” Uông Hàn thị cầm khăn lau lau ngoài miệng, nhàn nhạt nói, “Ngươi nói như thể nàng không phải thiếp của ngươi vậy.”

“Nàng là chái gái ngài, cũng là thiếp của con. Nhưng thiếp của con thì không có thân phận về đây……” So với sự lãnh đạm của bà ta thì Uông Vĩnh Chiêu càng hờ hững, “Nếu nàng ta trở về thì đám người trong hậu viện kia của con cũng đều đòi tới, vậy mẫu thân định sắp xếp cho bọn họ ở đâu?”

“Sân trước kia ngươi ở chẳng nhẽ không đủ chỗ?”

“Chỗ đó đã cho Vĩnh Trọng, mẫu thân muốn để thiếp của con ở trong sân với chú em chắc?”

“Nàng là biểu muội của ngươi,” Uông Hàn thị nghe được lời này thì hếch mặt lên, nước mắt doanh tròng nhìn Uông Vĩnh Chiêu nói, “Ngươi còn muốn khinh nhục mẫu thân và biểu muội của ngươi đến tình cảnh nào thì mới cam tâm đây? Ta sinh ra và nuôi dưỡng ngươi, còn nàng cầm kim đến mười ngón tay đều có lỗ kim cũng muốn làm quần áo cho ngươi, những cái này ngươi đều quên hết rồi sao?”

Bà ta vươn tay, run rẩy mà chỉ vào Trương Tiểu Oản nãy giờ không nói một lời, “Ngươi vì nữ nhân này mà tính toán lục thân không nhận hả?”

“Mẫu thân mệt mỏi rồi.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn bà ta một cái sau đó quay mặt nói với Uông Quan Kỳ, “Phụ thân, gọi nha hoàn tới đỡ mẫu thân đi nghỉ đi thôi.”

“Người đâu.” Uông Quan Kỳ nghiêm mặt cao giọng gọi người.

Cạnh cửa có hai bà tử tiến vào đỡ Uông Hàn thị lên. Uông Hàn thị không tránh thoát được bọn họ thì cười lạnh ra tiếng với hai cha con, “Nếu các người không đồng ý với ta thì ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt. Trừ phi các người có thể trói ta cả đời nếu không 30 ta không thể chết thì sẽ chết mùng một cho các người xem. Uông Quan Kỳ, cái đồ không có lương tâm nhà ông còn cho rằng ta sợ ông sao? Hôm nào đó ta sẽ chết trong viện của ả kỹ nữ kia của ông để xem người trong thiên hạ nói ông thế nào!”

“À?” Uông Quan Kỳ nghe thấy thế thì xoa râu, đạm nhiên nói, “Phải không?”

Nói xong ông ta nhìn mặt con trai cả, thấy hắn không có biểu tình gì thì mắt cũng rũ xuống nói với hai bà tử kia, “Buông phu nhân ra.”

Theo sau ông ta nhàn nhạt nói với Uông Hàn thị, “Muốn chết thì bà đi chết đi, ác phụ như bà nghĩ thế nào cũng không xứng được vào phần mộ tổ tiên của Uông gia. Đến lúc đó ta sẽ gọi người nhà mẹ đẻ của bà tới nhặt xác cho bà.”

Uông Hàn thị vừa nghe xong thì không thể tưởng tượng mà “Ha” cười một tiếng, ngay sau đó bà ta vọt đến chỗ Uông Quan Kỳ, hung hăng nắm tóc của ông ta mà đánh, miệng gào thét, “Ta đánh chết cái đồ không biết xấu hổ ông. Ông là vô nhân tính, ông đã quên những năm đó là ai khổ sở giúp ông quản gia rồi sao? Chuyện năm đó ông đã quên hết rồi hả……”

Uông Quan Kỳ tuổi già, rốt cuộc không còn nhanh nhẹn như năm đó nên cũng bị bà ta đánh vài cái mới tránh thoát được. Ông ta đẩy bà vợ của mình ra, lúc đang muốn giơ tay đánh bà ta thì lại bị người khác chặn lại. Ông ta quay đầu vừa thấy là Uông Vĩnh Chiêu thì tức khắc cảm thấy quẫn bách nói với hắn, “Ngươi nhìn bà ta xem, có khác gì điên không……”

Lúc này Uông Hàn thị quỳ rạp trên mặt đất bi thống khóc lóc. Vừa nghe thấy ông ta nói chuyện thì bà ta càng khóc lóc thống khổ hơn, tiếng gào khóc vô cùng tuyệt vọng.

Lúc này, thân thể của bà ta run lên, Uông Vĩnh Chiêu buông tay cha mình, nhíu mày xoay người ôm Uông Hàn thị lên.

“Con đi mời đại phu.” Trương Tiểu Oản hành lễ với bọn họ sau đó chạy chậm ra ngoài.

Sau một lát nàng cũng coi như làm người tốt một lần mà cho người đưa Vân di nương đến.

“Bà ta sẽ không cảm ơn ngươi đâu.” Uông Vĩnh Chiêu đi ra ngoài tìm nàng thấy nàng dặn dò người làm thì nhàn nhạt nói một câu này.

“Ta cũng chỉ làm hết sức.” Trương Tiểu Oản cũng nhàn nhạt trả lời. Nàng cũng không cần Uông Hàn thị phải cảm ơn mình mà chỉ làm việc mình nên làm. Giống như lúc trước nàng gọi tân di nương của Uông Quan Kỳ tới cho bà ta xả giận. Nàng chỉ luân thuận thế mà làm những việc mình có thể. Ngày sau nếu Uông Hàn thị dám cắn nàng thì nàng cũng sẽ phản kích không chút nương tay.

Chút đồng tình hiện nay cũng chỉ vì nàng nguyện ý, ngày nào đó phải tàn nhẫn thì nàng cũng sẽ không thua kém ai.

*******

Tết năm nay Uông phủ trải qua trong gà bay chó sủa. Lão phu nhân ở hậu viện liều mạng lăn lộn, Uông Dư thị mệt đến nỗi phấn cũng không lấn át được tiều tụy trên mặt. Đến mùng hai năm mới Uông Vĩnh Chiêu muốn mang Trương Tiểu Oản hồi phủ Thượng Thư. Bởi vì Vân di nương muốn ở lại nên Uông Vĩnh Chiêu cũng đồng ý, trước khi Trương Tiểu Oản đi đã gọi Uông Dư thị tới trong phòng nói chuyện với nàng một hồi.

“Ngồi đi.” Đợi Uông Dư thị vừa tiến đến Trương Tiểu Oản cũng không để nàng ta hành lễ mà bảo ngồi xuống.

“Đại tẩu.” Uông Dư thị cười rồi ngồi xuống bên người nàng.

Trương Tiểu Oản nhìn kỹ mặt nàng ta sau đó quay đầu nói với bà tử trẻ tuổi đi cùng, “Đi lấy hai cây sâm lại đây.”

Bà tử trẻ tuổi này chính là Bình bà tử, năm nay 40 tuổi. Đây là người Trương Tiểu Oản tự tìm để hầu hạ mình thế nên tự nhiên biết tính nàng. Sau khi mang hộp sâm tới bà ta đi ra cửa đóng lại rồi canh giữ ở bên ngoài.

“Hai cây sâm này một cây trăm năm muội giữ lấy lúc nào cần thì dùng, còn cây này 20 năm muội để cho chính muội ăn.” Trương Tiểu Oản mở nhân sâm ra cho nàng kia xem.

Uông Dư thị thấy được thì lập tức muốn đứng dậy hành lễ nhưng lại bị Trương Tiểu Oản lôi kéo ngồi xuống.

“Phía trước đã hành lễ tới lui rồi, muội cũng đừng khách khí với ta làm gì,” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt nói, lại lấy ra túi tiền của mình dặn, “Chỗ này có hai mươi tờ ngân phiếu 100 lượng bạc. Đây là ta lén cho muội, cứ cầm lấy mà dùng cho mình.”

“Cho muội làm gì?” Uông Dư thị rũ mắt, miễn cưỡng mà cười cười.

“Trong nhà mọi sự đều cần muội lo lắng,” Trương Tiểu Oản cầm ngân phiếu nhét vào tay áo nàng ta, miệng không nhanh không chậm nói, “Chuyện đệ đệ nhà mẹ đẻ của muội ta cũng đã hỏi qua đại lão gia. Ngài ấy nói vấn đề cũng không lớn lắm, nếu hắn chịu thì có thể đi Giang nam làm huyện quan cũng được. Còn nếu muốn có thể ở trong kinh làm một chức quan nhỏ. Việc này muội thương lượng với người nhà mẹ đẻ, khi nào có quyết định thì bảo Vĩnh Trọng đi gặp đại ca hắn thương lượng.”

“Này……” Uông Dư thị thất thanh nói, “Sao lại phiền ngài phải lo lắng rồi?”

“Muội nên được,” Trương Tiểu Oản cầm khăn xoa xoa phấn lộ trên mặt của nàng ta, nhàn nhạt nói, “Muội thay ta chưởng quản nhiều năm, công lao và khổ lao đều có mà ta cũng chẳng có gì tốt cho muội. Ta chỉ có thể làm chút việc này, ngày sau mọi việc vẫn phải nhờ muội chăm lo.”

Uông Dư thị quản gia mấy năm nay chưa từng gây thêm cho nàng phiền toái gì. Trương Tiểu Oản tự nhiên cũng phân cho nàng ta phần nàng ta đáng được hưởng. Đây cũng coi như xứng đáng.

“Đây vốn là việc muội nên quản,” Uông Dư thị đỏ mắt, nhịn rồi lại nhịn mới không khóc mà nói tiếp, “Nói đến cũng nhờ ngài đau lòng ta, thay ta suy nghĩ ít nhiều.” Dứt lời nàng ta nhớ tới những chua xót, tủi thân trong lòng thì vẫn không nhịn được khóc lên.

Trương Tiểu Oản khẽ thở dài, vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay của nàng ta. Lúc này bà tử ở cạnh cửa nói Tiểu Sơn tới mời nàng hồi phủ. Nàng đứng dậy, sửa sang lại xiêm y rồi chuẩn bị đi về.

Chờ về đến trong phủ thì lại bận rộn một hồi. Quà đáp lễ của Uông phủ đều do Uông Vĩnh Chiêu bảo nàng chuẩn bị. Trong lòng Trương Tiểu Oản biết được hắn đang ghen tị chuyện nàng làm cho Hoài Thiện nên cũng muốn giống thế. Nàng cũng chẳng biết phải làm sao mà chỉ có thể tận lực.

Qua ngày mùng hai tới mùng ba Trương Tiểu Oản muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến. Nàng nói chuyện này với Uông Vĩnh Chiêu nhưng nàng chỉ vừa mới nhắc đến thì hắn đã cáu nhặng lên. Hắn cả giận nói, “Mấy ngày nay ta thật sự bận rộn, chuyện trong nhà này cũng đều phải có ngươi quản. Nếu ngươi đi rồi thì ai tới quản?”

Người Trương gia đã nhiều lần đưa tin tới mà Trương Tiểu Oản cũng đã đồng ý tới trong cốc ở hai ngày. Hiện tại một nhà già trẻ đều ngóng trông nàng về nhà, Trương Tiểu Oản vốn không muốn làm cho bọn họ thất vọng nên hiện nay thấy Uông Vĩnh Chiêu tức giận thì nàng vẫn ôn nhu trấn an hắn, “Đi một ngày rồi ta lại về, chuyện rong nhà đã có Thính quản gia nhìn giúp ta rồi.”

“Trên đường đi cũng phải mất năm sáu ngày.” Uông Vĩnh Chiêu liếc xéo nàng một cái.

“Thế này……” Thấy hắn rất tích cực phản đối, Trương Tiểu Oản nhẹ nhíu mày sau đó hòa nhã nói, “Thời gian quả thực dài, hay ngài cũng đang rảnh rỗi thì cùng ta đi về một chuyến?”

Được lời này của nàng Uông Vĩnh Chiêu lập tức vui vẻ. Lúc này trước mặt hắn đã được đổi một bộ bát đũa mới, hắn còn gắp cho nàng hai đũa đồ ăn thúc giục, “Ăn nhiều một chút.”

Trương Tiểu Oản cười cười rồi không nói gì nữa. Buổi tối hôm đó vì vui vẻ nên Uông Vĩnh Chiêu lại lăn lộn một lần, mãi tới khi nàng ôm lấy lưng hắn nói chút lời ngon tiếng ngọt thì mới dỗ được hắn buông tha nàng. Nhưng hắn vẫn dán lấy mặt nàng mới chịu ngủ.

Cuộc sống này đối với Uông Vĩnh Chiêu quả thật quá tốt, phu nhân ôn nhu khéo léo, con nhỏ ngoan ngoãn thông tuệ. Lúc nhìn thấy Tĩnh Hoàng cả người mỏi mệt già nua thì Uông Vĩnh Chiêu càng vừa lòng với phụ nhân giỏi chiều lòng người khác của nhà mình.

Ngày này sau khi tan triều hắn bị hoàng đế gọi lại, nói mãi mới có thể đẩy được việc khó hoàng đế giao cho hắn sang cho người khác. Đúng lúc này đại thái giám ở bên ngoài cao giọng hô, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, nô tài có việc muốn báo.”

“Vào đi.” Tĩnh Hoàng quét mắt nhìn Uông Vĩnh Chiêu sau đó giương giọng nói.

Đại thái giám vào cửa hành lễ với hoàng đế xong mới thi lễ với Uông Vĩnh Chiêu rồi liếc hắn một cái đầy thâm ý sau đó mới nói với hoàng đế ngồi trên bảo tọa, “Là đệ đệ của Uông đại nhân tới báo nói là Uông Thượng Thư phu nhân mang theo bà tử và nha hoàn đi qua cầu Vĩnh Định thì bị người ta đẩy vào trong sông, hiện tại không tìm được người.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro