Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

★ Chương 22:

Tìm vài miếng lá cây lớn mềm mại để bọc gạo, rồi lăn qua bùn, bỏ vào đống lửa, người kia không rõ vì sao Mễ Lạc lại vất vả làm nhiều thứ như vậy sau rồi lại ném vào lửa đốt Hắn cảm thấy từ lúc gặp giống cái mềm mềm trắng trắng này, tất cả hành vi của nàng đều không thể lý giải, từ lời nói đến hành động của nàng.Nhưng là trong lòng tựa như bị mèo cào, ngứa một chút. Hắn rất muốn biết giống cái mềm mại từ đâu tới, hắn chưa từng nghe nói qua bên trong rặng núi vô tận này còn có bộ tộc khác sinh sống, nếu không phải vì tìm "nhân bảo bảo" (nhân sâm), hắn sẽ không đến địa phương nguy hiểm này.Cũng không biết tiểu giống cái tại sao lại sinh sống ở chỗ này, hắn thật muốn hiểu hết về nàng, muốn lý giải hết thảy. Nàng thoạt nhìn nhỏ như vậy, trắng nõn, bảo bảo, giống cái chưa thành niên ở chỗ hắn cũng không có mềm như vậy, nhớ tới hắn chọc chọc má nàng lúc nàng ngủ, hắn tự cảm thán một chút. Tuy rằng nàng thực mềm, nhưng là nàng đã thành niên, điều này hắn vẫn biết, bởi vì dáng người nàng lung linh biểu lộ rất rõ điểm này. Nghĩ đến đây, trên mặt hắn có chút phát nóng, cũng may có râu che, trên mặt cũng không nhìn ra biểu tình cụ thể gì, hắn đảo mắt liền có ý tưởng khác, thật mong mau chóng có thể trao đổi cùng nàng, hỏi nàng ở nơi này còn có tộc nhân khác của nàng hay không? Nếu không có, nàng có hay không nguyện ý trở về bộ tộc của hắn? Nếu nàng cùng hắn trở về, nghĩ tới khả năng này, nam nhân không khỏi nhe răng cười . Nghe thấy người kia đột nhiên phát ra tiếng cười, Mễ Lạc ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn sang, có chút mạc danh kỳ diệu.Mễ Lạc lúc này hoàn toàn không biết mình bị nhớ nhung, giờ phút này Hoàn toàn không biết mình bị nhớ nhung Mễ Lạc, giờ phút này nàng đang thấy một hàm răng trắng như tuyết, không biết người này dùng gì chăm sóc răng miệng, đợi đến khi có thể trao đổi, nàng phải hỏi mới được, mấy ngày nay chỉ dùng nước trong súc miệng, nàng cảm giác trong miệng có chút khó chịu. Còn có đã hai ba ngày chưa tắm, trên người cũng ngứa một chút, thật muốn lập tức trở về nhà, hảo hảo thanh lý một phen. Nhưng tầm mắt nhìn đến vết thương bị băng xấu xí bên hông của người kia, ý tưởng này chắc phải hoãn lại 2, 3 ngày.Vết thương lớn như vậy ít nhất cần 2 ngày mới có thể khôi phục một ít, dù sao cũng muốn xác nhận hắn an toàn vô sự mới có thể trở về, nàng cũng muốn ở đây 2 ngày này cùng hắn trao đổi một chút, hỏi thăm một chút về đại lục, thời đại này. "Uy, ngươi tên gì?" Nghĩ đến đây, Mễ Lạc chạm cánh tay nam nhân, hỏi.Nghe được tiếng của nàng, nam nhân mờ mịt nhìn nàng, thực rõ rệt không biết nàng đang nói gì.Nghĩ nghĩ chút, Mễ Lạc chỉ chính mình kêu "Mễ Lạc, Mễ Lạc", sau đó lại mang biểu hiện nghi vấn chỉ người kia, ý muốn hỏi tên ngươi là gì.Lần này hắn hiểu được ý Mễ Lạc, vẻ mặt cao hứng lớn tiếng nói "Crowe", sau đó học Mễ Lạc chỉ chính mình.Mễ Lạc chỉ chỉ chính mình, kêu một tiếng 'Mễ Lạc', sau đó lại chỉ chỉ nam nhân 'Crowe' . Nhìn thấy nam nhân gật gật đầu, Mễ Lạc nhẹ nhàng thở ra, tốt xấu biết nam nhân tên gọi là gì . 'Crowe' tên như vậy có chút kỳ quái, bất quá thông qua cái tên này, nghiệm chứng phương pháp này là có thể trao đổi ,cố gắng học tốt ngôn ngữ nơi này. Nhưng chỉ có 2 ngày e rằng không đủ, hồi đi học ngoại ngữ là môn nàng kém nhất, không có người cùng học tập, trao đổi thường xuyên thì rất khó. Cũng không biết người này vết thương tốt lên sẽ đi nơi nào, nàng có thể đi cùng hay không, dù sao ý định của nàng là đầu xuân sang năm sẽ tìm nơi có nhân loại tụ tập, nếu có thể đi theo người này tới chỗ ở của bọn họ, chẳng phải là càng tốt.Bất quá nơi này đã là đầu mùa đông, không biết nhà nam nhân này ở nơi nào, kể cả muốn đi, nàng cũng phải trở về nhà đem mọi thứ đã chuẩn bị thu thập mang theo, mà thôi, trước không nghĩ đến việc này, đi một bước, tính một bước, còn không biết người này có nguyện ý đưa nàng đi theo không.Mặt khác giờ Mễ Lạc mới có tâm tư suy xét hình tượng người này, chỉ là càng xem càng nhíu mày, như thế nào lại có phong cách nguyên thủy như vậy, nàng không phải là xuyên tới xã hội nguyên thủy ở đại lục xa lạ đi?Quả thực nam nhân này đích xác một bộ hình tượng dã nhân, một thân da thú rất có phong vị nguyên thủy. Xã hội nguyên thủy, đây không phải là thời đại tốt a, thực vật khan hiếm, sức sản xuất thấp, hơn nữa nhân loại dã man, dã thú tràn lan, tinh thần văn mình hoàn toàn không có, nếu thật sự là xã hội nguyên thủy, cuộc sống này cũng không quá tốt. Mà thôi, mặc kệ đến nơi nào, mặc kệ kế tiếp thế nào, cố gắng sinh tồn là được, đừng tự tìm phiền não. Kéo suy nghĩ vẩn vơ về, Mễ Lạc chỉ vào một tảng đá, ngữ điệu nghi vấn nói: "Đây là cái gì?". Nhìn thoáng qua, nguyên lai là một khối đá cứng, vì thế nhanh chóng nói: "Đá cứng, cái này gọi là đá cứng." Nói xong sợ Mễ Lạc không rõ, lại lặp lại hai lần "Đá cứng, đá cứng" .Ừm, ngôn ngữ có chỗ giống nhau, người kia vừa nói 2 từ sau là đá cứng, vậy từ phía trước có thể mang ý " Cái này gọi là" hoặc "Đây là".Học xong một câu ngắn, Mễ Lạc rất cao hứng, đang chuẩn bị tích cực học tập thì trong đống lửa truyền tới hương thơm của cơm chín, Crowe cũng bị mùi thơm này hấp dẫn , vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm đống lửa, không rõ vì cái gì trong đống lửa sẽ có hương thơm như vậy truyền tới, làm hắn không tự chủ được nuốt nước miếng.Mễ Lạc bới khối bùn ra, đập vỡ, mở ra lá cây, hương thơm của cơm càng tràn ra nhiều hơn, Crowe mới biết hương vị nguyên lai là từ nơi này truyền đến. Chẳng lẽ tiểu giống cái nấu ăn , cái này có thể ăn sao? Tuy rằng ngửi lên rất thơm , ăn vào thật sự sẽ không có vấn đề sao? Crowe có chút lo lắng, tại vì trong tộc bọn họ chưa từng gặp ai ăn thứ này.Lấy một chút cho Manh Manh đang chơi đùa ở bên cạnh, sau đó bẻ một nửa khối cho Crowe, ý bảo hắn nhận lại, kết quả Crowe trừng mắt to, không đưa tay ra. "Đây là cơm cho ngươi ăn " nói xong sợ Crowe không rõ, Mễ Lạc cầm lấy phần cơm của mình chuẩn bị đưa lên miệng cắn, trên tay đột nhiên bị gạt xuống, miếng cơm rơi trên đất.Mễ Lạc bị hành vi của Crowe làm cho tức giận " Người làm cái gì vậy?" Nói xong cũng không trông cậy vào Crowe trả lời, thực buồn bực đem nắm cơm trên mặt đất nhặt lên, muốn bỏ chỗ cơm dính bụi đất, nhưng còn chưa kịp nhặt lên, Crowe đã đoạt đi, không chỉ lấy phần cơm của hắn cùng của nàng dùng sức ném ra ngoài sơn động."Ngươi, ngươi, ngươi thật quá đáng, đây là bữa sáng, ngươi không ăn, cũng không thể không cho ta ăn a." Mễ Lạc giận nóng nảy, há mồm liền cầm cánh tay ném cơm nắm kia cắn một phát. Kết quả cắn một cái, không chỉ không cắn được, còn khiến răng của chính mình đau. Mình cứu hắn, cho hắn ăn, vậy mà hắn còn ném cơm nắm đi, Mễ Lạc cảm giác vô cùng ủy khuất, nước mắt không tự chủ được từng giọt từng giọt rơi xuống.Có lẽ không chỉ bởi hành vi của người này khiến nàng ủy khuất, mà còn do áp lực, nguy cơ trùng trùng từ lúc nàng tới đại lục xa lạ này đủ loại, hành vi của nam nhân chỉ là một ngòi nổ thôi. Crowe có chút luống cuống, không biết vì sao ném xuống cái thứ không biết có thể ăn được hay không kia, tiểu giống cái sẽ kích động như vậy, thế nhưng còn khóc , nhìn nước mắt trên mặt Mễ Lạc, Crowe cảm giác vừa cuống vừa ẩn ẩn đau lòng.Hắn không biết mình làm sao vậy, nhưng là hắn biết hắn không muốn giống cái kêu Mễ Lạc này khóc.Là bởi vì đem thứ kia của nàng vứt bỏ sao? Nhưng thứ kia không biết thì không thể ăn, vạn nhất ăn hỏng thì làm sao? Xem ra tiểu giống cái khẳng định rất đói bụng, nghĩ đến đây, Crowe xoay người liền chuẩn bị ra ngoài săn thú, tuy rằng miệng vết thương còn đau, nhưng không có gì quan trọng bằng để cho tiểu giống cái no bụng. Ở trong lòng hắn, chỉ cần hắn bắt được con mồi trở về, cấp tiểu giống cái ăn no , tiểu giống cái hẳn là sẽ không khóc nữa . "Ngươi đi đâu thế?" Nhìn thấy Crowe đi hướng ra ngoài sơn động, Mễ Lạc mang theo khóc nức nở hỏi."Thứ kia không thể ăn, ta đi bắt cho ngươi cái động vật trở về." Crowe vừa nói vừa khoa tay múa chân, động tác khoa trương hi vọng Mễ Lạc có thể hiểu được ý tứ của hắn.Kỳ thật lúc nàng khóc , nàng cũng đại khái đoạn được Crowe vì sao lại ném thức ăn đi, nàng cứu hắn, không có lý do hắn cố ý không cho nàng ăn cơm, đơn giản chính là hắn không nhận biết thực vật này có thể ăn, sợ nàng trúng độc nên mới làm như vậy. Nàng không nhịn được khóc lóc, chỉ là đè nén quá lâu, lại có một người trước mặt, không tự chủ được muốn phát tiết một chút mà thôi. Bất quá nàng không phải chỉ là khóc một chút sao? Sẽ không phải khiến cho người kia sợ muốn chạy đi, còn loạt động tác khoa tay múa chân kia, ngoài ý tứ không muốn nàng ăn cơm nắm thì nàng chẳng hiểu gì nữa hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro