Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

★ Chương 21: Gian nan trao đổi

Mễ Lạc bị gây rối mà tỉnh lại. Nhìn người nam nhân ngồi một bên cách xa tầm 2m, Mễ Lạc thật buồn bực lại không còn lời gì để nói. Năm phút trước, nàng còn đang ngủ say, liền cảm giác trên mặt có gì trạc nàng, vì thế dần dần từ trong ngủ mê thanh tỉnh, kết quá vừa mở mắt ra, thấy ngay vị dã nhân tóc dài râu quai nón gần ngay trước mặt, sợ tới mức nàng "A" một tiếng, sau đó lảo đảo ngồi bật dậy. Chỉ là người kia tựa hồ cũng bị tiếng hét của nàng dọa sợ, ngồi ngây ngẩn cả người. Vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng, một bộ không biết xảy ra chuyện gì. Sau đó cứ như vậy sau năm phút, hắn xê dịch dần đến nơi cách nàng 2m, vẻ mặt bất an nhìn nàng, hình như là ý thức được chính mình sai lầm, cũng lại không biết vì sao Mễ Lạc lại như vậy. Mễ Lạc sau hồi tỉnh, cũng nhớ tới người kia chính là dã nhân trọng thương mà nàng đã cứu. Lúc trước chẳng qua một khuôn mặt xa lạ ở gần ngay trước mắt, lại lúc nàng vừa thức giấc, nên mới hoảng sợ.Nhìn động tác cùng ánh mắt của nam nhân, không biết sao, Mễ Lạc đột nhiên nghĩ tới Manh Manh, nàng như thế nào nhìn người này cảm giác như thấy Manh Manh vậy. A, đúng, Manh Manh, Manh Manh nơi nào? Mễ Lạc đột nhiên phát hiện từ lúc thức giấc vẫn chưa nhìn thấy Manh Manh đâu, Manh Manh sẽ không chạy xa đi? Nghĩ tới khả năng này, Mễ Lạc bắt đầu lo lắng, kêu gọi "Manh Manh, Manh Manh, ngươi đang ở đâu?"Quan sát bốn phía, vừa kêu tên Manh Manh hi vọng nó nghe tiếng liền chui ra ngoài, nhưng đáng tiếc tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng nó đâu. Vẻ mặt của nam nhân đầy nghi hoặc, không biết giống cái mềm mềm vì sao lại đột nhiên kinh hoảng, đầy mặt lo lắng, lại huyên thuyên không biết nói ngôn ngữ gì, hình như là đang tìm gì ư?Làm hắn không hiểu chuyện gì cũng đứng lên, tuy rằng vết thương trên hông có chút đau, nhưng đã không có gì đáng ngại, chỉ là trên chân không có nhiều khí lực, hắn nghĩ lại gần giống cái vừa trắng lại vừa mềm kia hỏi nàng đang tìm gì, hắn có thể giúp một tay. Mễ Lạc bị người nam nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh làm hoảng sợ, hắn đứng lên khiến nàng mới ý thức được người này thực sự rất cao, không phải 2m thì cũng là 1m9, như nàng cao 1m7 lại chỉ đứng đến vai người ấy. "@#¥%&&*@#¥%&*" một trận xì xào từ miệng người kia phát ra, Mễ Lạc không hiểu gì, đây là người kia đang nói chuyện với nàng?Nga, Thượng Đế, Phật Tổ Tây Thiên thêm Quan Âm Bồ Tát ơi, thật vất vả cứu một người thế nhưng ngôn ngữ còn không thông, đã vậy Manh Manh còn không biết chạy đi đâu rồi?Không tìm được Manh Manh, nàng cũng không có quá nhiều tâm tình để ý người kia, Mễ Lạc tiếp tục tìm kiếm thân ảnh Manh Manh ở xung quanh. Càng chạy càng xa, bất tri bất giác thế nhưng đến bên hồ, thân ảnh màu vàng đang duỗi cái đầu nho nhỏ xuống uống nước bên hồ kia hình như là Manh Manh.Nhìn thấy nó, Mễ Lạc trong nháy mắt kích động , chạy nhanh đến bên tiểu tử, ôm nó vào trong lòng, vỗ vỗ xoa đầu nó. "Ngươi dám chạy loạn, có biết là nguy hiểm không? Làm ta sợ muốn chết, thật là không ngoan chút nào" Vừa vỗ vài cái, Mễ Lạc lại không nỡ , ôm tiểu tử cọ cọ, lúc này mới buông lỏng tâm tình.Tiểu tử kia còn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết ngoan ngoãn để Mễ Lạc xoa nắn, một đôi mắt ướt nhẹp nhìn Mễ Lạc đang vui vẻ. "@##¥¥" đột nhiên một trận lớn tiếng huyên thuyên từ phía sau lưng truyền đến, ôm Manh Manh xoay người, Mễ Lạc mới nhìn thấy nguyên lai nam nhân bị thương kia vẫn đi theo phía sau mình, chẳng lẽ vết thương của hắn không đau à? Hơn nữa giờ phút này hắn còn đối với nàng bày một bộ tư thế chiến đấu, đây là làm gì đâu? Đầu óc sốt hỏng rồi? Mễ Lạc có chút không biết làm sao với hành động của người kia. Trong mắt hắn tràn đầy sốt ruột, nhìn thấy Mễ Lạc nhìn sang, vội vàng chỉ Manh Manh trong lòng nàng, sau đó làm ra động tác nguy hiểm,muốn nàng nhanh chóng buông ra Manh Manh.Mễ Lạc lúc này mới nghĩ ra hắn là đang nhằm vào Manh Manh, phỏng chừng trong miệng xì xào lời nói đại khái là Manh Manh nguy hiểm đi. Nàng có chút buồn cười, biết hổ là động vật nguy hiểm, nhưng Manh Manh nó còn nhỏ như vậy, có thể có nguy hiểm gì, người nam nhân này nhìn khá cường tráng, vậy mà quá mức cẩn thận.Mặc kệ hắn, ngôn ngữ không thông, tạm thời chẳng thể nói chuyện được với nhau, Mễ Lạc ôm Manh Manh về chỗ đống lửa tối qua.Nam nhân có chút sốt ruột, nhưng là nhìn Mễ Lạc tựa hồ không nguyện ý buông động vật nguy hiểm trong ngực, đành phải bất đắc dĩ đi theo. Hắn quyết định chỉ cần động vật nguy hiểm kia có hành động muốn thương tổn giống cái mềm mềm trắng trắng này, kể cả nàng mất hứng, hắn cũng phải giết nó. Ôm Manh Manh trở về trước đống lửa, đem chăn, đồ dùng linh tinh thu thập bỏ vào gùi, nhìn nam nhân phía sau phỏng chừng không cần nói gì hẳn cũng sẽ biết đuổi theo, vì thế Mễ Lạc theo hướng sơn động trở về.Trở lại sơn động, bỏ đồ đạc xuống, Mễ Lạc bắt đầu chuẩn bị đồ ăn. Nam nhân tựa hồ cảm thấy trong sơn động thứ gì cũng thực mới lạ, tầm mắt tò mò nhìn gùi còn có khối muối quặng và đống thóc kia xem xem.Nhìn thấy Mễ Lạc nhóm lửa, bắt đầu giã hạt thóc, nam nhân cũng ngồi chồm hỗm xuống, thực rõ rệt muốn hỗ trợ. Nhưng là khi ngồi xuống, hình như đụng đến miệng vết thương, cả mặt đầy râu che khuất không rõ biểu tình, nhưng Mễ Lạc vẫn thấy được chân mày hắn nhíu chặt vì đau đớn. Mễ Lạc nhìn như không quan tâm người kia, kỳ thật lại vẫn lặng lẽ chú ý quan sát nhất cử nhất động của hắn, một nam nhân xa lạ cao lớn như thế, cho dù bị thương, giá trị vũ lực nàng không thể so được , vạn nhất nếu là người tâm tư bất chính, nàng chẳng phải là mang tới cho bản thân một mối họa lớn sao. Cũng may biểu hiện người này tựa hồ rất thật thà, quan sát một người quan trọng nhất chính là ánh mắt, ánh mắt không thể lừa người, thông qua ánh mắt người này, Mễ Lạc nhận định hắn là người hàm hậu, thẳng thắn thành khẩn còn có nhiệt tình cùng tràn đầy sức sống, không phải loại giảo hoạt, phá hoại. Bước đầu phán đoán, đây không phải là một người xấu. "Ngươi đứng dậy" Mễ Lạc nói một câu, sau đó lại ý thức được nam nhân hẳn là nghe không hiểu, cho nên lại làm một động tác ngồi xổm xuống sau đó đứng lên. Nhìn động tác Mễ Lạc , người kia trong mắt lóe lên bừng tỉnh, hiểu ý nàng liền đứng lên.Đến bên người nam nhân, cúi đầu, Mễ Lạc mở ra vết thương băng bó ngày hôm qua, bởi vì máu thấm ướt miếng vải, nên vải đã dính vào miệng vết thương, nếu không bỏ ra sớm, về sau lấy ra sẽ càng đau.Đụng đến miệng vết thương, nam nhân co quắp một chút, hẳn là bản năng phản ứng với đau đơn, nhưng không có bất kỳ động tác nào với hành vi của Mễ Lạc.Nàng trước thấm ướt miếng vải băng vết thương, sau đó mới thận trọng bắt đầu lấy ra miếng vải trên miệng vết thương.Nhìn vết thương, do che phủ bởi tro than, không rõ ràng lắm, nhưng có thể nhìn ra được vết thương đang chuyển biến tốt đẹp, như vậy, nam nhân này sức chống cự cùng năng lực hồi phúc rất lớn.Một vết thương lớn như vậy, lại mất nhiều máu, trải qua sốt cao không nói, qua một đêm thế mà như không có chuyện gì lớn, còn theo nàng chạy tới chạy lui, sức hồi phục thật cường đại.Nàng một lần nữa rửa qua vết thương bằng nước muối, sau đó lại bổ sung tro than đắp lên, tro than không chỉ cầm máu mà còn có tác dụng sát trùng giảm nhiệt.Lúc nhìn thấy Mễ Lạc đắp tro than lên vết thương của mình, nam nhân có chút kinh ngạc, cùng không hiểu, nhưng chắc do nghĩ tới chính mình là do Mễ Lạc cứu nên không có ý phản đối. "@#¥. . ." Xí xô xí xào nói một hồi, trong lời nói mang theo nghi vấn, Mễ Lạc đoán rằng hắn đang hỏi vì sao phải đắp tro lên. "Tro than có thể sát trùng giảm nhiệt, đối với vết thương có lợi." Mễ Lạc trả lời, tuy rằng biết nam nhân nghe không hiểu, nhưng Mễ Lạc vẫn trả lời hắn, thời gian này nàng một mình quá lâu, dù không hiểu nhau cũng muốn nói hai câu. Nam nhân quả nhiên nghe không hiểu, trong mắt tràn đầy mờ mịt, chắc cũng ý thức được hai người ngôn ngữ không thông, kế tiếp thành thật ngoan ngoãn để Mễ Lạc băng lại vết thương, cũng không hỏi thêm gì nữa. Một lần nữa đem miệng vết thương xử lý tốt, vỗ vỗ tay, Mễ Lạc ngồi dưới đất tiếp tục giã hạt thóc, nàng muốn nấu đơn giản một chút, nhưng ở đây ngoài hạt thóc nàng cũng không có gì khác, hơn nữa không có nồi và bếp, rau xanh hôm kia hái trở về đã héo vàng, cho nên rau ngày hôm qua nàng đã mang đến trước cửa động để phơi khô. Bởi vì muốn làm cơm nắm cho hai người, cho nên việc giã gạo không thể thiếu, tuy rằng có nam nhân hỗ trợ, nhưng là một đôi bàn tay to kia quả thật có điểm ngu ngốc, ước chừng mất một giờ, mới chuẩn bị đủ số gạo đủ dùng cho bữa sáng cùng giữa trưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro