Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Tìm kiếm đường ra

Nếu quyết định muốn tìm kiếm đường ra, vậy thì không thể lề mề. Mùa thu theo lẽ thường chính là mỗi ngày có mưa lại lạnh, tuy rằng không biết nơi này có giống như vậy hay không, những nếu là giống thế thì sao?

Tình huống trước mắt là đi ra khỏi nơi này sẽ mất rất nhiều công sức, sau khi ra ngoài còn muốn tìm kiếm nơi có con người sinh sống, hiện tại Mễ Lạc hy vọng nhất là chính mình còn đang ở Địa Cầu, nếu không kể cả có đi ra ngoài được chưa chắc đã tìm thấy con người.

Nhìn xung quanh một chút, không phải rừng rậm mênh mông vô bờ, thì là dãy núi ở đằng xa, nàng nên đi hướng nào mới tốt đây?

Lần nữa nhìn quanh một vòng, rừng rậm thoạt nhìn âm u, sâu thật sâu, bên trong cũng không biết che giấu bao nhiêu sinh vật nguy hiểm, giật mình run rẩy, con đường Mễ Lạc trước tiên liền lựa chọn từ bỏ.

Mà một bên khác, mặc dù là dãy núi miên man, nhưng đều là do một ít đồi núi không quá cao tạo thành. Trên núi cũng có những lùm cây thưa thớt trông giống cây thông nhưng là loại cây lá kim thật to lớn, mặt khác đan xen một chút cây cành lá tương đối to bản tươi tốt như cây lá rộng, tuy rằng rừng lá kim với rừng lá rộng lại mọc cùng một chỗ có chút kì quái, nhưng là bây giờ đó không phải là điều Mễ Lạc quan tâm đến.

Nàng chú ý đến khoảng cách các cây trên dãy núi bên này tương đối lớn, khi ánh nắng chiếu trong đó, tạo thành một bức tranh lung linh tuyệt đẹp. Thoạt nhìn so với rừng rậm bên kia cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Hơn nữa vì liên quan đến mùa, rất nhiều cây cỏ đã bắt đầu khô vàng, thậm chí có nơi còn lộ ra đất màu nâu vàng, từ những dấu hiệu này, Mễ Lạc biết chính mình nên là đi về phía dãy núi để tìm kiếm đường ra.

Lúc này mỗi đỉnh nhô lên trên dãy núi khiến cho Mễ Lạc chú ý. "Đứng trên cao, nhìn được xa", câu danh ngôn rất phổ biến ở Hoa Hạ thoáng cái hiện lên trong đầu Mễ Lạc.

Tuy rằng trèo lên đỉnh núi cao nhất khẳng định vất vả hơn rất nhiều, nhưng là khi đứng ở nơi cao nhất có thể nhìn hoàn cảnh xung quanh rõ ràng hơn, có thêm khả năng để xác định phương hướng đi tiếp. Vất vả hay không vất vả? Mễ Lạc cân nhắc một chút liền lựa chọn xong.

Nàng quyết định, nàng muốn trèo lên đỉnh núi cao nhất kia, thực ra nói cao nhất cũng chỉ cao hơn những đỉnh khác một chút. Bởi vì đứng từ xa, nàng cũng chưa nhìn ra chính xác là cao bao nhiêu, xem chừng nếu so với với mấy ngọn núi mà nàng từng leo qua cũng chỉ cao bằng 1/3.

Mễ Lạc âm thầm tự cổ vũ trong lòng, chuẩn bị trước hết là thay bộ đồ thể thao. Đi trong rừng, bộ quần áo ngủ trên người hiển nhiên là không được, áo ngủ tuy rằng cũng khá dày nhưng lại rộng thùng thình, trong quá trình đi lại rất có khả năng sẽ mắc vào bụi gai, bụi cây trong rừng.

Rách áo ngủ là một chuyện, chủ yếu là làm chính mình bị thương, nếu là bị thương nặng thì tại đây không có thuốc sẽ trở thành vấn đề.

Cẩn thận nhìn xung quanh, tuy rằng biết rừng rậm kì quái xa lạ này hẳn là không có người nào, nhưng Mễ Lạc vẫn có chút khẩn trương cùng ngượng ngùng, cởi hết quần áo trước ban ngày ban mặt, cảm giác này không phải người bình thường có thể tự nhiên mà làm.

Lấy tốc độ sét đánh cởi áo ngủ, mặc vào quần áo thể thao. Nếu trước kia mà lấy tốc độ thay quần áo này, phỏng chừng đi làm có thể dậy muộn 10 phút.

Kế tiếp chính là đóng gói đồ đạc của mình, Mễ Lạc đem thảm trải dưới đất, lại mang tất cả các thứ túi xách, thức ăn linh tinh để vào chính giữa thảm. Để mọi thứ vào xong, nàng lấy góc thứ 1 và góc thứ 3 tấm thảm buộc vào nhau, rồi góc thứ 2 và thứ 4 cũng buộc lại, như vậy liền thành một cái bao đơn giản, rất dễ dàng đeo trên lưng.

Lưng đeo bao đồ không tính là nặng lắm, Mễ Lạc bắt đầu hướng tới đỉnh núi cao nhất kia mà đi. Bởi vì cuối thu, lá cây đều rụng rất nhiều, tầm mắt trống trải hơn. Nhưng là cành cây mọc lan tràn hay những bụi gai đều làm Mễ Lạc di chuyển khá khó khăn.

Trên người tuy là bộ quần áo thể thao khá thoải mái, cũng có chịu mài mòn, nhưng vẫn không phải là quần áo bảo hộ lao động, cơ bản không thể nào che chắn hết chạc cây với bụi gai, vỏn vẹn đi hơn nửa giờ, Mễ Lạc cảm nhận rất rõ ràng chân mình xước xát đau đớn.

Tạm dừng di chuyển, bỏ xuống bao đeo trên lưng, Mễ Lạc nhẹ nhàng vén ống quần, đập vào mắt là từng vết xước xát, chỗ nghiêm trọng thậm chí còn rỉ máu.

Nhíu nhíu mày, nhìn thì gần, nhưng là còn không biết phải đi bao xa, Mễ Lạc biết rằng cứ như vậy thì không được.

Nếu cứ tiếp tục, phỏng chừng chưa lên đến tỉnh núi, chân mình đã phế đi rồi, nhưng là quần áo của mình chỉ có 2 bộ, tác dụng của áo ngủ còn không bằng bộ này, nên làm cái gì mới phải đây?

Đúng, cứ làm như vậy. Mễ Lạc đột nhiên nghĩ tới một ý tưởng hay, nàng nhanh chóng mở ra cái bao, lôi bộ áo ngủ ra, đem cái áo ngủ bó vào cẳng chân trái, cái quần ngủ thì tương tự bó vào cẳng chân phải.

Cột chắc rồi, Mễ Lạc thử đi 2 bước, cảm thấy khá ổn, đi thử qua bụi gai, tuy rằng vẫn bị một số gai chọc vào nhưng là có lớp vải cột thêm bên ngoài cho nên thấy tốt hơn nhiều. Tin rằng đến lúc di chuyển, nàng chú ý thêm 1 chút, có lẽ sẽ không có vấn đề lớn.

Đóng gói lại bao đồ xong, Mễ Lạc đi tiếp. Đi mệt, liền dừng lại nghỉ một lát, nghỉ tốt rồi, lại tiếp tục đi. Khát, gặp con suối nhỏ liền uống một ngụm. Đói bụng Mễ Lạc cũng chỉ dám ăn nửa hộp khoai lang sấy.

Vốn Mễ Lạc cũng lo lắng sẽ gặp phải động vật ăn thịt to lớn, mà nàng cũng quả thật gặp được, chỉ là động vật ăn thịt này còn có địa vị không thấp, chúa tể sơn lâm- một con hổ to lớn.

Lúc ấy nàng liền run sợ đổ mồ hôi lạnh, kết quả lão hổ kia không biết là do ăn no hay là do đối với thức ăn là con người không có hứng thú, lười biếng nhìn nàng một cái, sau đó tiếp tục nằm phơi nắng.

Mà nàng đi vòng tránh lão hổ sau một lúc lâu, cảm xúc mới bình thường trở lại. Vào thời điểm đó, Mễ Lạc thật sự cho rằng mình phải bỏ mạng rồi.

Đương nhiên, một lão hổ này không để ý nàng, không có nghĩa là những động vật ăn thịt khác cũng như vậy, cho nên khi tiếp tục đi nàng thêm phần chú ý quan sát , tai nghe tám phương, chỉ sợ lại gặp một mãnh thú nào khác.

Kết quả một đường đi tới, cũng không gặp con thú lớn nào, chỉ có một ít dê rừng, gà rừng, thỏ hoang, mấy con hoẵng linh tinh, động vật ăn cỏ ngoan hiền mà thôi.

Điều này làm cho Mễ Lạc hơi buông lỏng một chút. Động vật ăn thịt thì ít, động vật ăn cỏ lại nhiều, cho nên khẳng định động vật ăn thịt không thiếu thức ăn. Do vậy, chỉ cần nàng chú ý một chút liền an toàn.

Trừ phi là động vật ăn thịt thay đổi khẩu vị, còn không nàng sẽ đi ra khỏi được nơi này. Mễ Lạc rất lạc quan tự an ủi chính mình. Trừ đó ra, nàng còn gặp mấy loại rắn màu sắc khác nhau, nhìn đã thấy sợ.

Cũng may có thể là bởi vì là mùa thu, những con rắn kia cũng có vẻ mệt mỏi không có tinh thần. Ngay cả nàng đi ngay bên cạnh chúng nó, chúng đều không có phản ứng gì.

Cứ như vậy đi một lúc , bị dọa, dừng lại, đợi đến lần tiếp Mễ Lạc nhìn điện thoại đã đến 3 rưỡi chiều, thời điểm buổi sáng đi là hơn mười giờ một chút, bất tri bất giác, nàng đã đi hơn 5 tiếng.

Nhưng mà nhìn mặt trời vẫn đang ở chính giữa, cảm giác nơi này, ngày dài hơn một chút hoặc là thời gian tựa hồ chậm một chút, bất quá cũng may là mục tiêu đã không xa.

Nàng giờ phút này leo núi, đã leo được đến 2/3 ngọn núi, phỏng chừng 2 canh giờ nữa có thể lên đến đỉnh. Nghĩ đến đây, Mễ Lạc vốn có cảm giác đau nhức chân lại tràn đầy năng lượng.

Vừa vặn đến phụ cận có một đầm suối, Mễ Lạc tiến đến uống vài hớp, sau đó tràn đầy tinh thần tiếp tục đi tiếp.

Sau khi trải qua "Trăm cay nghìn đắng", Mễ Lạc rốt cuộc leo lên tới đỉnh, nơi này cũng không phải là ngọn núi quá cao, so với dự tính nhanh hơn một tiếng.

Cũng không vội vàng làm gì, Mễ Lạc mệt mỏi, lập tức ngồi phịch xuống đất, không có khí lực mà ngồi nhìn xung quanh một chút.

Lấy ra di động, thời gian là gần 7h, nhưng là nhìn mặt trời cũng chỉ là di chuyển một chút khỏi vị trí chính giữa, nếu nhìn mặt trời mà tính, lúc này chỉ có thể xem là quá trưa một lúc.

Mễ Lạc giờ phút này ngược lại là có chút may mắn, may mắn là nơi này so với Hoa Hạ ban ngày dài hơn, bằng không giờ này nàng ngồi đây, xung quanh đen kịt, không nhìn rõ mọi thứ cũng làm cho người ta sởn tóc gáy.

Ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi một hồi lâu, cuối cùng cảm giác tốt hơn một ít. Miễn cưỡng chống đỡ chính mình đứng lên, sau đó đi mấy bước đến tảng đá lớn ở trên đỉnh kia.

Lòng đầy hy vọng đưa mắt hướng ra xa, muốn tìm một chút nơi nào khả năng có người. Qua mấy phút, Mễ Lạc vốn tràn trề hy vọng lập tức lâm vào lạnh lẽo.

Chung quanh nào có cái gì một con đường để đi, một tòa lại một tòa núi, nối tiếp nhau , tựa hồ kéo dài vạn dặm, vốn là cảnh tượng bao la hùng vĩ, giờ phút này lại chỉ là đại biểu sự tuyệt vọng mà thôi.

Mễ Lạc có chút không thể tiếp thu, vất vả lâu như vậy nhưng lại có kết quả như thế này, dù là mạnh mẽ thế nào trong lòng cũng khó có thể chịu đựng, đều rất khó không có cảm giác mất mát.

Kế tiếp nàng nên làm cái gì bây giờ? Làm thế nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro