★ Chương 12: nồi đá, bắt cá
Bởi vì cành mềm tương đối dài, bện gùi chỉ mất khoảng 30 cành, số cành còn lại đủ để bện thêm một cái gùi và mấy cái rổ nữa. Mễ Lạc dự tính để đến tối sẽ bện gùi tiếp, thừa dịp ban ngày tương đối an toàn, nàng muốn xử lý một số vấn đề vệ sinh cả nhân. Đêm qua không tắm rửa giặt quần áo, cả ngày hôm nay cảm giác trên người không thoải mái. Nhìn bộ quần áo ngủ buổi sáng lúc ra cửa nàng phơi lên, giờ đã khô. Cầm lấy bộ áo ngủ sạch sẽ, tới bờ sông tắm rửa, dù thời điểm này trời vẫn khá nóng nhưng Mễ Lạc vẫn cảm giác lạnh run run. Sau khi mặc vào bộ áo ngủ, Mễ Lạc đem bộ thể thao giặt giũ. Vỏn vẹn hai ba ngày, bộ quần áo thể thao đắt tiền này đã có nhiều nếp nhăn,còn dính không ít vết bám màu xanh không giặt sạch được, trông như đồ dùng được vài năm rồi. Cũng may trông cũ hơn, nhưng là không bị rách, nếu có cơ hội trở lại Hoa Hạ, Mễ Lạc nhất định phải khen chất lượng nhãn hiệu quần áo thể thao này mới được.Trải qua hai ngày ở trong rừng rậm, Mễ Lạc đã không còn ngại ngùng, giữa ban ngày cởi hết tắm rửa, phỏng chừng từ lần gáo vỡ làm muôi kia, phòng tuyến ngại ngùng nữ tính của nàng liền sụp đổ rồi. Điều này cũng không có gì không tốt, hoàn cảnh hiện tại có gì cần suy tính, dù sao cũng không có người khác ở đây. Huống hồ nàng vẫn còn chưa biết ở đại lục xa lạ này còn có loài người hay không.Giặt xong bộ đồ thể thao, lấy đầy một túi nước, Mễ Lạc chuẩn bị trở về sơn động, trong lúc vô ý nhìn qua, nàng phát hiện một thu hoạch lớn. Tại bờ sông bên kia có một tảng đá, hình khối đặc thù tựa như hình dáng một cái nồi bị dòng nước đánh lõm vào, vách đá không quá dày nữa. Thời gian này nàng không ngừng thăm dò khắp nơi, nàng cũng không nghĩ tới việc thăm dò bên bờ sông, con sông này rộng hơn hai mét, chỗ sâu nhất cũng tới 1 mét tư, tuy nàng không biết bơi cũng có thể lội qua. Một lần nữa cởi bộ áo ngủ, Mễ Lạc băng qua sông đem cục đá nàng nhận định trở về. Sau đó lại mặc vào bộ áo ngủ, Mễ Lạc mới cẩn thận quan sát cục đá này. Hình dạng của nó cũng không phải tròn, nhưng là không ảnh hưởng tới việc sử dụng, chiều dài ước chừng 60, 70 cm, rộng cỡ 50,60 cm, thoạt trông so với miệng bếp lò nàng làm thì hơn lớn một chút.Nồi đá bởi vì bị bào mòn bởi dòng chảy nên rất bằng phẳng bóng loáng, bởi ngày ngày chịu mài mòn mà vách nồi cũng chỉ dày khoảng ba, bốn cm mà thôi. Cứ như vậy qua vài năm chắc rằng dòng nước sẽ làm thủng tảng đá này, nhưng là thời cơ trùng hợp nàng gặp được, vừa lúc có tác dụng lớn. So với hộp sắt kia của nàng, độ dày 0,1 cm, độ dày nồi đá khẳng định là lớn, nhưng đây cũng không phải Hoa Hạ, không thể đòi hỏi gì hơn. Kể cả có tìm được nồi đá mỏng như vậy, nàng cũng không dám sử dụng, dù sao tính ổn định của nồi đá kém hơn so với sắt, đem nồi đá đun lên vài lần, sợ liền vỡ tan. Cho nên nồi đá với độ dày này hiện tại lại là vừa vặn, không phải chỉ là cần đun lâu một chút sao, thời gian nàng không thiếu. Đem nồi đá tẩy sạch, rồi ôm nó thất tha thất thểu về sơn động, trở về xong nàng đã mệt thở hồng hộc. Nghỉ ngơi một hồi Mễ Lạc mới một lần nữa trở lại bờ sông cầm về bộ thể thao để đem phơi nắng. Hiện giờ nàng có gùi, có cả nồi đá rồi, những vật phẩm sinh hoạt thiết yếu đã đầy đủ, tuy rằng mệt, Mễ Lạc vẫn rất có cảm giác thành tựu. So với trước kia, Mễ Lạc cảm thấy cuộc sống bây giờ dồi dào hơn chút, chủ yếu là nếu có thể có người bạn thì tốt hơn, chỉ một người thời gian dài sẽ rất tịch mịch."Thôi, hiện tại đừng nghĩ nhiều như vậy, đến đâu hay đến đó" Mễ Lạc tự an ủi bản thân. Nàng chuẩn bị tìm kiếm nhánh cây thích hợp để làm bàn chải đánh răng, đã mấy ngày không đánh răng, miệng có cảm giác có vị lạ. Kết quả tìm kiếm bốn phía một vòng cũng không thấy nhánh cây nào phù hợp. Xem ra trước mắt nàng chỉ có thể tạm dùng tay lấy muối xát xát đánh răng, nghĩ đến chút ít muối kia, nàng liền đau lòng, tất yếu cần tìm thêm một chút muối ăn.Đem nồi đá đặt lên bếp lò, khoa tay múa chân một hồi đem miệng bếp mở rộng một chút liền vừa vặn. Bếp lò vẫn có chút ẩm, nên nàng không dám để nồi đá lên bếp lâu, liền đặt xuống đất, bếp cần khô hơn một chút mới dùng được.Hôm nay Mễ Lạc tìm được gừng nên rất muốn bắt một con cá, buổi tối nấu canh bằng hộp sắt chắc không được, nàng liền nghĩ cách đưa bếp lò lớn vào sử dụng.Bếp lò đã khô bảy tám phần, nàng có thể dùng lửa hong khô, khẳng định buổi tối liền có thể dùng nồi đá nấu canh cá. Nghĩ tới liền làm, nàng đốt lửa đem củi nhét vào trong bếp đốt lên, bếp lò toát ra khí nóng, đây là hiện tượng bốc hơi.Lúc này cách giờ động vật đi uống nước khoảng một, hai giờ, Mễ Lạc đem theo dao ra khỏi động, thừa dịp này bắt con cá về, nghĩ tới canh cá thơm ngon, Mễ Lạc nhanh chóng rảo bước. Tới bờ sông nàng tìm một nhánh cây, dùng dao vót nhọn một đầu, đem cây gỗ phóng vào nước bắt cá. Đàn cá nhàn nhã bơi lội, không chút lo sợ gì. Nàng nghĩ tới ánh sáng khi đi qua nước sẽ bị khúc xạ, nên nàng điều chỉnh một chút phương hướng phóng cây vào trong nước, lệch một chút so với vị trí con cá mà nàng nhìn thấy trong nước. Nhưng là lệch bao nhiêu, nàng không nắm rõ, cho nên phóng vài lần mà không trúng con cá nào. Sự nghiệp bắt cá quá khó khăn a.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro