chap 65-67
Chap 65
3:00 sáng
- Ưm…
Vũ Phong choàng tỉnh, cả cơ thể mệt rã rời, trước mặt chỉ một màu đen tối mập mờ.
Anh gượng dậy, đưa tay day day vầng thái dương, một vài hình ảnh xẹt ngang trong đầu.
Anh hoảng hốt đảo mắt nhìn một lượt, nụ cười mỉm khẽ nở nhưng vội tắt khi thấy người con gái bên cạnh đang run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt, bờ môi mím chặt chịu đựng từng cơn lạnh ngấm vào da thịt.
Nét mặt bỗng thay đổi nhanh chóng, sâu trong đôi mắt hổ phách ánh lên những tia nhìn xót xa, xen lẫn giận dỗi.
- Chết tiệt!
Di gặp phải những chuyện tệ hại như vậy đều chính anh gây ra.
Giá như anh không ngu ngốc bày ra những trò vô bổ đó thì Di đã không rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như thế…
Anh phải làm sao đây?
Anh đau lòng nhìn Di, bàn tay run run khẽ chạm vào bờ má trắng bệch.
Đôi mắt xanh gượng mở nhìn anh, bờ môi nhợt mấp máy từng hơi thở.
- Vũ…Ph..on..g?
- Anh đây!
Vũ Phong ôm chặt Di, cả cơ thể nhỏ bé nằm gọn trong tay anh.
Trong cơn mê man, Di cười thật hiền, nụ cười ấm áp khiến trái tim anh tan chảy, đôi mắt trỗi dậy từng gợn sóng xô nhẹ nhàng.
Ánh nhìn của 5 năm trước… ánh nhìn thể hiện câu nói : ‘‘Trong thế giới này, đôi mắt em chỉ thấy mỗi mình anh!’’
Di cựa quậy, nũng nịu dụi đầu tựa vào lồng ngực anh.
- E..m…lạ..nh…q..úa.
- Anh biết, anh xin lỗi!
- Em…muố..n…ng..ủ.
- Được, em ngủ đi!
- An..h…à.
- Anh ở đây!
- A..nh…há..t…ru…e..m…nh..é?
- Được!
Tiếng hát âm vang trong màn đêm lạnh buốt, âm điệu ngọt ngào lan tỏa giữa bầu không khí yên tĩnh.
Trong tiếng hát mơ hồ, vài tiếng nấc nhẹ khiến câu hát bị ngắt quãng…
Bài hát ảm đạm được cất lên, mang theo hương vị xót thương được thể hiện thông qua những giọt nước pha lê lăn dài trên má Vũ Phong…
♥
Đứng trước em…
Sao anh cảm thấy bất lực đến thế?
Dường như… anh không còn là anh của ngày trước!
Sự tự tin đánh mất nhanh chóng khi nhìn em gục ngã trong vòng tay.
Anh cảm thấy… bầu trời như sụp đổ dưới chân.
Cả thế giới gào thét như nỗi lòng anh đang cố nói với em…
Xin hãy cho anh thêm một cơ hội.
Để anh có thể che chở cho em ngay lúc này!
♥
Anh bế Di tiến sâu hơn vào bên trong cái hang, nơi nguồn nước không chạm đến được.
Đặt Di dưới nền đất khô ráo, một tia lóe sáng bỗng xẹt ngang trong đầu.
Anh cởi bỏ bộ đồ ướt nhẹp trên người Di, thân hình đầy đặn lộ dần với những đường cong gợi cảm, cả cơ thể nóng ran tăng thêm độ quyến rũ của người con gái, mái tóc đen xõa dài, phủ đều phần thân trên, một vài chỗ hở trên người được phô ra với màu trắng thuần khiết.
Di gập người, hai tay ôm chặt đôi chân, bờ vai nhỏ run rẩy từng bậc.
Anh tự cởi bộ đồ ướt trên người, nằm xuống bên cạnh Di, đôi tay rộng siết chặt cơ thể Di, hơi ấm từ cả hai chuyển hóa đều đặn. Tấm lưng phẳng của anh che chắn phía sau, ngăn chặn sự xâm nhập bởi luồng gió rét.
Anh mỉm cười khi thấy cơ mặt của Di bắt đầu co giãn, sắc mặt trở nên hồng hào hơn.
Xem ra… cách này có hiệu quả!
Tuy thất bại với kế sách ‘‘anh hùng cứu mĩ nhân’’ nhưng anh có thể nghĩ rằng nhờ nó mà khoảng cách giữa anh và Di được rút ngắn.
Coi như kết quả của sự đền bù thích đáng với trò nghịch ngốc nghếch của anh.
Suy nghĩ như vậy được không nhỉ?
Anh phì cười.
♥
*Trường Royal – lều giao lưu giữa các khối*
• Con gái •
- Này này, có khi nào thầy Phong của chúng ta bị cô Di tấn công không nhỉ?
- Ừ, tui cũng nghĩ zậy. Ai bảo thầy đẹp trai quá làm gì, haiz!
- Híc, hông chịu đâu. Tui còn chưa nắm tay thầy nữa mà.
- Hừ, ngoài miệng cô Di nói ghét thầy thế thôi chứ tui thấy ánh mắt cô nhìn thầy…
- Sao?
- Ánh mắt cô nhìn thầy nham nhở lắm, rất nguy hiểm, chắc chắn là cô có ý đồ muốn độc chiếm thầy đây mà!
- Bà nói tui mới để ý, đúng là khác
thường thật.
- Theo tui nghĩ, ngoài mặt cô làm ra vẻ hông quan tâm, nhưng sau đó, nhân cơ hội tụi mình không để ý, cô giở chiêu dụ dỗ thầy Phong hiền lành của tụi mình đó!
- Ặc, chắc hông phải đâu, tui thấy cô ghét thầy lắm mà.
- Đồ ngốc, bà hông nghe câu : ‘‘con gái nói ghét là thương’’ hả?
- Ủa, câu đó ở đâu thế?
- Từ bọn học sinh Việt đấy!
- Ồ!
- Nhưng dù sao việc thầy bị cô Di bắt nạt là hông thể chấp nhận được, chúng ta phải tìm cách cứu thầy thôi!
- Nhất chí!!!
• Con trai •
- Grrrrrrrrrừ, không thể nhịn được, cô Di dịu dàng của chúng ta đang rơi vào tay con sói lang như thầy Phong rồi!!!
- Huhu, cô ơi, cô phải bình an nhé!
- Hừ, không thể để yên chuyện này được. Thử nghĩ xem, một cô giáo đáng yêu, ngây thơ và tốt bụng như thế, nếu rơi vào tay một gã sát gái như thầy Phong thì… chậc, chậc.
- Thì sao hả? – lũ con trai đồng thanh.
- Thì sẽ là một thảm hoa chứ sao!
- Huhuhu, cô ơi, cô đang ở đâu?
- Mấy hôm nay tui theo dõi nhất cử nhất động của thầy Phong, tui để ý ánh mắt thầy nhìn cô không được bình thường.
- Gì? Sao? Thầy Phong có ý đồ với cô hả? Không thể nào!
- Tại mấy ông không thấy đó thôi.
- Thế thầy nhìn cô như thế nào?
- Grrrrrừ, tui ghét thầy!!!
- Thầy nhìn cô bằng đôi mắt… ‘‘thèm thuồng’’
- Grrrrrrừ!
- Chúng ta phải tìm cách giải thoát cho cô thôi!
- Đồng ý!
Chủ nhật, ngày 4 tháng 11 năm 2012
Một cuộc chiến nảy lửa giữa ‘‘Boy & Girl’’ bắt nguồn từ việc hiểu lầm được hình thành, với hai phe phái và luồng ý chí vô cùng kiên quyết.
*Trường Royal – lều nghỉ ngơi giành riêng cho giáo viên*
Tại đây đang diễn ra một tranh luận sôi nổi, nhưng chung quy không khí vẫn ôn hòa, nhẹ nhàng hơn.
- Cô Chan, cô nghĩ sao?
- Hí hí, sao trăng gì nữa. Đích thị là hai người họ ở chung với nhau rồi!
- Hehe, ngoài mặt làm như không hề quan tâm nhưng ai biết bên trong có ý đồ Di, cô Di cũng cáo thật!
- Chứ gì nữa. Cô Di cũng là con gái mà, đâu thể để chồng mình lúc nào cũng bị đám nữ sinh vây kín như thế được, phải ra tay dằn mặt thôi.
- Wow, đúng là… con gái ghen tuông thì cứ như hổ xổng chuồng ấy.
- Dù sao đây cũng là một tin tốt. Giờ này chắc hai người bọn họ đang ôn lại kỉ niệm xưa.
- Ngày mai hai người họ về chắc chắn sẽ xảy ra cơn đại hồng thủy rồi.
- Ừ, nhìn kìa!
Các thầy cô ngán ngẩm nhìn về phía những túp lều của đám học sinh, đèn vẫn còn bật sáng trưng, những cuộc tranh luận khuấy động với dàn âm thanh đủ loại phát ra đều đặn, vang vọng khắp khu rừng, bên cạnh đó là những tiếng khóc não nề.
Lúc này, bọn con gái đang lo lắng cho sự an toàn của thầy Phong lãng tử, bị con cáo già Băng Di dụ dỗ.
Còn phía con trai thì ngược lại, chúng nó lo sốt vó vì cô Di hiền lành rơi vào tay con sói già như thầy Phong.
Đêm nay là một đêm khó ngủ đối với tổng thể trường Royal!
♥
7:30 sáng
Hàng mi đen khẽ động đậy, Di xoay hẳn người về phía sau, đầu dúi vào lồng ngực ‘‘ai đó’’ để tránh những tia nắng sáng chói.
Mùi hương êm dịu xộc qua mũi, Di nhíu mày, khẽ nheo mắt ngước lên.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là gương mặt cười tít của Vũ Phong.
Di nghệch mặt, đưa tay dụi mắt liên tục.
Vũ Phong nghiêng đầu, nụ cười mĩm vẫn in hằn trên bờ môi hồng.
- Chào buổi sáng, vợ yêu!
Di tròn xoe mắt, hóa đá nhìn người con trai trên người không hề một mảnh vải che thân.
Di run run nhìn xuống, cả cơ thể trắng nõn được phô ra bởi những tia nắng ban mai.
Di hoảng hốt quay người, dùng hai tay che lại, gương mặt đỏ ửng, giọng nói cất lên đầy tức giận.
- Anh đã làm gì tôi hả?
- Làm gì? – Vũ Phong nghiêng đầu.
- Anh…anh…tôi và anh…sao…sao…lại??? – Di lắp bắp.
- À, tối qua em nói lạnh nên anh ôm em!
- Cái gì? Anh…ôm…nhưng…nhưng…tôi…tôi…và…an..h…
- Em táo bạo thật đấy, lại còn chủ
động tấn công anh!
- Cái gì?
Di hét toáng.
- Tối qua em thực sự rất đẹp. Em mau thay đồ đi, anh ra ngoài nhé!
Từ lúc Di bận suy nghĩ với những hình ảnh tưởng tượng phong phú thì Vũ Phong đã nhanh chóng mặc đồ chỉnh tề.
Anh mi gió, tặng thêm cái nháy mắt, rồi bước ra ngoài.
Di ôm đầu lắc nguầy nguậy, cố xua tan những suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu.
‘‘Tối qua em thực sự rất đẹp’’
What???
Ý gì đây???
Chẵng lẽ…
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Bên ngoài, Vũ Phong đưa tay quệt nước mắt, miệng cười ha hả vẻ sung sướng.
- Hahahaha.
Nhìn khuôn mặt thay đổi liên tục của Di cứ như ánh đèn plash đa sắc khiến anh thực sự không kiềm nổi.
Hình như cô nàng đang hiểu lầm chuyện gì đó rất sâu sắc, nếu vậy, sao anh không giả vờ như chuyện đó xảy ra thật nhỉ?
Di sẽ phản ứng sao đây, thật mong đợi quá!
♥
9:00
- Họ về rồi kìa!
- THẦY ƠI!!!
- CÔ ƠI!!!
Cô Chan và đám nam sinh kéo Di sang một phía, bu quanh Di, hỏi tới tấp.
- Cô Di, tối qua hai người vui vẻ chứ?
- Hả? vui vẻ? – Di nghệch mặt.
- Cô ơi, thầy có làm gì cô không?
- Cô mau nói đi, cô đừng sợ, tụi em sẽ…
Cốc!
Chưa kịp nói hết câu thì tất thảy lũ học trò ăn cái cốc đau điếng từ cô Chan.
Vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, đưa tay đẩy gọng kính, cô ho khan.
- Mấy em mau quay về lều chuẩn bị đi, 10 phút nữa tất cả tập trung tại đây!
- Ơ, nhưng mà…
- Các em muốn đi lao động khổ sai hả?
- Dạ không, tụi em đi liền, chào cô!
Hình thức đe dọa ‘‘lao động khổ sai’’ trở nên phổ biến, và tất nhiên đám học trò rất sợ loại hình phạt kinh điển này.
Hai nhân vật chính vẫn đang khổ sở bởi vòng vây ‘‘tra tấn’’ từ các giáo viên thì ‘‘ân nhân’’ cứu mạng kịp thời xuất hiện.
- Các thầy cô còn tụ tập ở đây làm gì hả?
Tiếng hét của thầy Hiệu Trưởng khiến tất cả giật bắn, nhanh chóng xếp thành một dãy ngay ngắn, cuối đầu nghiêm nghị chào thầy.
- Thầy Hiệu Trưởng, thầy mới đến ạ!
- Các thầy cô có thời gian tụ tập ở đây chỉ để hỏi những câu vớ vẩn thì sao không lo quay về lớp chuẩn bị cho buổi vượt suối hả?
- Chúng tôi xin lỗi thầy!
- Được rồi, các thầy cô quay về ổn định lớp đi, nhớ tập trung đúng giờ và đem theo những dụng cụ cần thiết thôi.
- Dạ!
Các giáo viên nhìn Di và Vũ Phong bằng đôi mắt tiếc nuối, Di nuốt nước bọt ừng ực, còn Vũ Phong chỉ biết cười trừ.
- Cô Di và thầy Phong!
- Dạ? – cả hai đồng thành.
Thầy Hiệu Trưởng ho nhẹ.
- E hèm. Cô và thầy nếu muốn tâm sự thì cũng phải nói một tiếng để mọi người khỏi lo lắng chứ. Vô phép vô tứ như thế thì còn ra thể thống gì nữa hả?
- Vâng – Di lí nhí đáp trã.
Trước những tiếng cười đùa của các giáo viên, Di chỉ biết cuối đầu ngượng ngùng, bờ má đỏ ửng vì xấu hổ.
Vũ Phong gãi đầu cười hòa.
♥
Tuy nhiên, khi hai nhân vật chính quay về lớp vẫn không được yên thân với lũ học trò lì lợm. Bọn học sinh vây kín Di lẫn Vũ Phong, hỏi tới tấp, tưởng tượng bao nhiêu chuyện phong phú, tập trung tất cả các yếu tố trên trời dưới đất khiến hai nhân vật chính nhanh chóng rơi vào trạng thái choáng váng.
May mắn thay trước sự bùng nổ giới hạn của sức chịu đựng thì tiếng thầy Hiệu Trưởng vang lên đều đặn, khiến mọi câu hỏi đều bị cắt ngang.
- Alo 1 2 3 4, đề nghị giáo viên các khối lẫn toàn thể học sinh trường Royal tập trung tại lửa trại!
Di như vớ được phao, mừng ra mặt.
- Nào nào các em ra sân tập trung nào!
- Ơ, nhưng mà…
- Được rồi, sau khi vượt suối về cô sẽ giải đáp thắc mắc của các em, nha!
- Cô hứa nhé!
- Ừ, cô hứa, các em đi mau đi!
- Một mình cô không sao chứ?
- Ừ, không sao, cô hơi mệt tí thôi.
- Chào cô ạ!
- Ừ, đi vui nhé!
♥
*Lửa trại*
- Này, sao không thấy hai người họ vậy?
- Haiz, tuổi trẻ đúng là xung sức
thật!
- Hí, nếu cô ganh tị thì mau kiếm tấm chồng mà nương tựa đi chứ!
- Xì, tôi mà thèm!
- Blah…blah
* Chỗ các học sinh *
- Này, sao thầy Phong lớp mấy bà không thấy đâu thế?
- Thầy bảo mệt. Còn cô Di lớp bọn ông đâu?
- Cô cũng bảo mệt.
- Này, cô bọn ông cũng cáo thật đấy, dám dụ dỗ thầy bọn tôi!
- Cho tôi xin, thầy mấy người dỗ ngọt cô Di ngây thơ của bọn tôi thì có.
- Im đi, biết gì mà nói hả? Là do cô mấy người tấn công thầy tôi trước.
- Câm miệng, dám nói xấu cô bọn tôi hả?
- Thì sao, sao hả? Muốn đánh à?
- Nhào vô!
- Blah…blah…blah
♥
Di nằm lăn qua lăn lại trên nền đất, không thể ngủ được trong khi những hình ảnh tối tăm vẫn mãi ám ảnh Di.
- Sao có thể chứ? Mình và anh ta…!!!
Di ngồi phắt dậy, gương mặt lúc đỏ lúc trắng với những tưởng tượng rồi nảy sinh sợ hãi.
Thay vì ngồi đây tò mò với những suy nghĩ không được giải đáp, Di quyết định hỏi trực tiếp Vũ Phong.
Phải làm cho ra lẽ chuyện này thôi!
♥
* Lều 12A5 *
Vũ Phong ngả người trên tấm nệm đan, anh mỉm cười khi nhớ lại khuôn mặt biểu cảm vô cùng phong phú của Di.
Những suy nghĩ hay cảm xúc Di đều thể hiện ra bên ngoài, không giấu giếm hay che đậy điều gì, đó chính là điểm đặc biệt không thay đổi, cho dù thời gian đã trôi qua…
Di vẫn là Di thôi!
Anh viện cớ từ chối buổi tập vượt suối vì anh biết chắc Di sẽ tìm anh, nên bây giờ anh chỉ việc ngồi yên và chờ đợi thế thôi…
Anh cười khì.
Đúng là… dễ thương thật!
- Xoạt!
Tiếng động nhẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Anh nằm yên, vờ nhắm mắt.
Di hít thở thật sâu thu thêm can đảm, nhẹ nhàng tiến vào trong.
Bước gần về phía Vũ Phong, Di đưa tay lay lay người anh.
- Này, dậy đi!
- …
- Này, ngủ rồi à?
- …
- DẬY NGAY!
Bốp!
Di đưa chân đá thẳng vào người Vũ Phong khiến anh ngã nhào xuống đất.
- Ui da!
Vũ Phong nhổm dậy, nhăn nhó nhìn Di.
- Chuyện gì thế?
- À, ừ, thật ra… tôi muốn hỏi…chuyệ..n…chu..yện…đó…
- Chuyện nào?
- Anh đừng giả ngây!
- À! – Vũ Phong gật gù.
- Giải thích nhanh. Sao tôi có thể tấn công anh chứ?
- Em thực sự muốn nghe?
Di gật đầu.
- Được rồi, em ngồi đi!
Vũ Phong thở dài, vẻ mặt khá trầm tư suy nghĩ, anh bắt đầu dài giọng.
- Thật ra anh và em trượt chân rơi xuống suối, và bị nước cuốn vào hang. Lúc anh tỉnh dậy thì thấy em đã nằm bên cạnh, em than lạnh nên anh đành ôm em. Rồi em nhìn anh, và…
- Và? – Di nhíu mày.
- Em hôn anh!
- Cái gì? – Di hét.
- Chuyện tiếp theo thì như em thấy đấy, chúng ta…
- Gì…gì ch..ứ? Khô..ng…khôn..g…thể…nà..o.
Vũ Phong chống cằm, chăm chú nhìn Di.
- Em không tin sao?
- Không thể nào có chuyện tôi chủ động tấn công anh, tuyệt đối không!
- Vậy sao?
Di gật đầu vẻ cương quyết.
- Hay để anh chứng minh cho em thấy nhé!
- Gì?
Vũ Phong cười nham hiểm, kế sát lại gần Di, lúc này, hai bờ môi hồng chỉ còn cách nhau vài cm.
Di bất động vài giây, đôi mắt bất giác nhắm chặt, vẻ mặt có chút mong đợi…
- Sao lại nhắm mắt?
Di đỏ mặt, hươ tay lấy chai nước suối nốc hết vào miệng.
- Di này!
Di vừa uống vừa nhìn anh, khuôn mặt vẫn chưa hết đỏ.
- Cơ thể em vẫn đẹp lắm, không thay đổi gì nhỉ?
- Phụt, ặc ặc ặc! – Di ho sặc sụi.
- Hahahaaaa!
Di cầm gối đánh túi bụi vào người Vũ Phong.
- Tôi nói anh quên đi, mau quên đi!
- Hahahaaaa.
- Không được cười!
Vũ Phong kéo Di đè xuống nền, anh ghì chặt cổ tay Di.
Mái tóc của Vũ Phong rũ xuống, che phủ đều khuôn mặt, mùi hương êm dịu xộc qua mũi khiến Di thoáng ngại ngùng.
- Em lại định tấn công anh à?
- Anh… đừng có mơ!
- Thế à? Vậy anh tấn công em nhé?
- Cái gì?
Vũ Phong cười toe.
- Đùa thôi!
- Thầy Phong, tôi có chuyện…
Đột nhiên từ bên ngoài, thầy Lee chạy vào, đôi chân đột ngột
phanh gấp.
- Hai người…
- Thầy Lee, không phải như thầy nghĩ đâu!
- Thầy thấy sao thì là vậy đấy!
- Anh im đi, nhỡ thầy hiểu lầm thì sao hả?
- Thì anh cố ý mà!
Bở lửng câu nói, Vũ Phong tiến về phía thầy Lee.
- Cái gì? Anh…
- Thầy tìm tôi?
- À, Hiệu Trưởng cần gặp thầy.
- Tôi hiểu rồi, cám ơn thầy!
- Không có gì, vậy tôi đi trước nhé!
- Chào thầy!
Vũ Phong quay lại nhìn Di, nụ cười kiêu ngạo khiến Di càng thêm ghét.
- Di à, nếu muốn tấn công anh thì nói trước nhé, em mạnh tay quá đấy!
- Biến đi, đồ chết bầm!
- Hahahaaaaaaa.
Tiếng cười của Vũ Phong vang xa, nhỏ dần rồi vụt tắt.
Di điên tiết, dậm mạnh chân vào tấm nệm đan.
- Không thể nào có chuyện mình tấn công anh ta, không thể nào, không thể nào!
Ring…ring…ring!
- Điện thoại của anh ta?
Di tò mò trượt tay trên màn hình điện thoại, dòng tin nhắn hiện ra bao gồm nội dung :
- Sếp, tuy kế hoặch ‘‘anh hùng cứu mĩ nhân’’ của anh thất bại nhưng bù lại anh được ở cùng mĩ nhân qua đêm, chiêu đưa nàng qua sông của anh tài thật, chúc mừng Sếp! -
Rắc!
Di ném chiếc điện thoại vào tường, đôi mắt ánh lên những tia đỏ ngầu rực lửa, Di siết chặt tay, nghiến răng ken két.
- VƯƠNG VŨ PHONG, ANH CHẾT VỚI TÔI!
Chap 65.1
Buổi cắm trại kết thúc!
Học sinh lại tiếp tục những tháng ngày gian khổ, đồng hành với những cuốn sách, nhồi nhét dãy công thức dài ngoằn ngèo và phức tạp vào đầu.
Trong thời gian này, mỗi học sinh phải thật chăm chỉ và cố gắng tiếp thu bài. Bởi thời gian giảng của mỗi môn được nhân đôi, lượng kiến thức mở rộng. Điều đó đồng nghĩa với việc học sinh có mặt trên trường nhiều hơn ở nhà.
Quan trọng nhất là học sinh cần phải trang bị cho mình tinh thần sảng khoái, tự tin.
Có như thế, đợt HK1 sắp tới, các em chắc chắn sẽ đạt được con điểm như mong muốn, bù đắp những công sức các em đã bỏ ra trong suốt thời gian dài.
Sau khi công bố, xen lẫn khuyên nhủ, kết hợp động viên cho kì thi HK1 gần kề. Hơn một nửa lớp đã rơi vào trạng thái ‘‘ngủ mê’’, số còn lại gật gù ‘‘mắt nhắm mắt mở’’
Di thở dài, đảo mắt một lượt, chán nản nhìn những ‘‘con sâu ngủ’’ lười biếng.
Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu, hai mắt Di sáng rực, nụ cười nửa miệng khiến khuôn mặt thêm phần gian xảo.
- Nào nào, các em dậy đi, cô muốn trao đổi với các em một việc, đảm bảo phần thưởng rất hấp dẫn!
Đúng như dự đoán, những cái đầu ngủ nướng ngóc dậy, vẻ mặt hớn hở như thể lượm được vàng.
Đề tài ‘‘trao đổi’’ với phần thưởng vô cùng hấp dẫn thu hút khá nhiều đông đảo học sinh. Âm thanh tranh luận được dịp trỗi dậy, cứ như thế, lần lượt những khuôn mặt ngái ngủ đều bị tiếng ồn đánh thức.
- Nào, cả lớp trật tự!
Di gõ thước xuống bàn, lập tức cả lớp im phăng phắc, không một tiếng động, xung quanh chỉ tồn tại ánh mắt long lanh nhìn Di đầy mong đợi.
Di mĩm cười.
- Các em có muốn ‘‘trao đổi’’ với cô không nào, keke?
Gương mặt ‘‘không-bình-thường’’ cùng nụ cười kinh điển của Di khiến tất cả học sinh đều rùng mình.
- ~Im lặng~
- Các em không muốn sao? Cuộc trao đổi lần này liên quan đến Thầy Vũ Phong ‘‘iu zấu’’ của các em đấy nhé!
Di cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘‘Vũ Phong’’
Di bước xuống, chậm rãi đi xung quanh lớp.
- Thầy Phong sỡ hữu khuôn mặt lãng tử, từng đường nét gợn sóng tăng thêm độ quyến rũ. Hàng lông mi đen tuyền, đôi mắt hổ phách sâu láy tạo cảm giác thầy là một người đàn ông chín chắn, phải không nào?
- Dạ! – cả lớp đồng thanh.
Di nén cười, tiếp tục huyên thuyên bài thuyết trình về Vũ Phong, rót vào tai những học sinh, đặc biệt là các học sinh nữ những lời ngọt ngào, êm tai khiến tất cả đều đỏ mặt khi tưởng tượng về thầy Phong (@@!).
- Mỗi khi thầy cười như phát ra ngàn tia sáng khiến trái tim các em rạo rực, phải không nào?
- Dạ!
- Thầy Phong là một người rất tử tế, luôn đối xử công bình với mọi người, sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi các em gặp khó khăn, thầy là một người dễ mến với những lời an ủi êm tai. Ở bên thầy, các em cảm thấy rất an toàn, rất bình yên, đúng chứ?
- Dạ!
- Nào, bây giờ các em hãy thoải mái phát biểu cảm tưởng về thầy Phong đi nào!
- Em, em nói trước thưa cô!
- Em nữa!
- Em cô ơi!
- Em trước!
- Blah…blah…blah
- Trật tự, các em theo số thứ tự nhé. Mời bạn lớp trưởng, em tự nhiên trình bày những suy nghĩ về thầy Phong nhé.
- Dạ!
Lớp trưởng ngại ngùng đứng trước lớp.
- Thầy Phong là một người đàn ông rất có khí phách, cách giảng dạy của thầy rất lôi cuốn, khiến một người như em, và tất nhiên các bạn cũng không ngoại lệ đều cảm thấy thật hấp dẫn, hưng phấn và cực kì muốn học. Quan trọng, được ngắm thầy mỗi ngày là niềm hạnh phúc của chúng em… @#^%^%%#$#$^^#@$@#$$%&%&#%@$%
- Ô hô, anh ta trong mắt các em là như vậy sao? – Di nghĩ thầm.
20 phút sau…
- Haha, rất cảm ơn em, mời người tiếp theo! – Di cười xòa.
- Một lời em nói ở đây không tài nào kể hết những ưu điểm của thầy. Thầy không những điển trai, lại còn biết chọc em cười, ở bên thầy, em cảm
thấy rất vui. Mỗi khi nhìn thầy, trái tim em đều đập rộn ràng, mạnh đến nỗi như muốn nổ tung… @$%&%&$@%^*$%@$^$%^@#@%%$#%%
- Tôi khuyên em nên đến bệnh viện khoa tim khám sớm đi nhé, chúc may mắn! – Di tặc lưỡi.
25 phút sau…
- Nào nào, mời người tiếp theo!
Cứ thế, lần lượt các học sinh nam lẫn nữ liệt kê những ưu điểm c.h.ó.i lóa của Vũ Phong. Bên dưới, mặc dù Di là người đầu tiên khơi dậy cuộc tranh luận nóng hổi này nhưng thực sự ngồi nghe những bài thuyết trình mỗi lúc một dài khiến Di thêm mệt mỏi, và đặc biệt là rất buồn nôn.
Nhưng cũng không thể phủ nhận khi Di cũng đã từng trải qua một thời giống như các học sinh tại đây…
Di cười nhạt.
Nhìn những học sinh nữ đ.i.ê.n đảo bởi Vũ Phong như thể nhìn chính mình sống dậy trong khoảnh khắc ấy…
Những cảm nhận của các học sinh nữ hôm nay, Di cũng đã từng… mặc dù không muốn nhớ, nhưng Di vẫn không tài nào quên được...
Nhưng trong Di giờ đây, cảm giác ngọt ngào ấy hóa thành nỗi hận thù khiến Di muốn giết chết Vũ Phong nếu có thể…
Hừm, tốt nhất Di không nên nghĩ nữa, Di sợ nếu tâm trí vẫn còn lưu giữ hình ảnh của Vũ Phong quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến trái tim của Di, và Di sẽ lại ngu ngốc tha thứ cho kẻ phụ bạc kia thôi.
Gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Việc quan trọng nhất bây giờ là Di phải trã thù cho kế hoặch ngu ngốc của anh ta mém chút hại Di chết đuối.
Anh ta không biết Di đã thấy dòng tin nhắn và biết tỏng âm mưu chết tiệt của anh.
Như vậy càng dễ cho Di tiện bề hành động!
Vương Vũ Phong – tôi sẽ làm cho anh sống dở chết dở!
Grrrrrrrrừ!!!
*
Trong khi đó, bên lớp 12A5…
- Hớ!
- Á, thầy sao thế ạ?
- Thầy không khỏe chỗ nào ạ?
- Thầy ơi, thầy đau ở đâu thế ạ?
- À, thầy không sao, thầy cảm thấy hơi chóng mặt!
- Để em dìu thầy đến phòng y tế nha!
- Em nữa!
- Để em thầy ơi!
- Không sao, thầy tự đi được. Lớp trưởng, em quản lí lớp dùm thầy nhé!
- Dạ!
Vũ Phong sải bước tiến về phía phòng y tế, anh nằm phịch xuống giường, mồ hôi tiết ra nhễ nhãi, ướt đẫm trán.
Anh khẽ rùng mình.
- Mình có cảm giác không lành…
*
Reng…reng…reng…!
Tiếng chuông ra chơi vang lên, cũng là lúc kết thúc bài diễn văn nhàm chán cuối cùng.
Di đứng trên bục, nhìn đám học sinh đầy hưng phấn.
- Đúng vậy, thầy Phong là một người đàn ông có thể tin tưởng được. Vậy… các em có muốn ‘‘trao đổi’’ với cô không? Phần thưởng liên quan đến thầy Phong!
- Điều kiện là gì hả cô?
- Điều kiện là…
- Cô mau nói đi! – cả lớp hồi hộp nhìn Di chằm chằm.
- Điều kiện là… đợt HK1 sắp tới, mỗi môn các em phải đạt 40 điểm!
- Ặc!
- 40 điểm cho mỗi môn ư? Không thể nào!
- Tụi em có thể gặp thầy Phong mỗi ngày, vậy cần gì phải thực hiện cuộc ‘‘trao đổi’’ với cô chứ?
- Ờ, đúng đó. Bất cứ giờ nào tụi em cũng có thể ngắm thầy Phong thỏa thích, vậy thì cần gì chấp nhận điều kiện khó khăn của cô chứ!
- Ờ, tui cũng tán thành á!
- Blah…blah…blah!
- Im lặng, im lặng coi!
Di đập bàn, hàng lông mày nhíu chặt, giọng nói có chút bực tức.
- Các em thật là… muốn lấy phần thưởng mà không chịu cố gắng là sao? Các em có ý chí một chút chứ. Nếu các em không chịu bỏ công sức nhồi nhét đống bài vở vào đầu thì đợt HK1 này phần trăm rớt chiếm 70%, các em có biết hậu quả của nó không hả?
- Cô ơi, tụi em cũng đâu có muốn. Nhưng vốn dĩ tụi em dốt sẵn rồi mà, đâu thể thông minh bằng các lớp khác.
- Đúng đó. Tụi em cũng thử cố gắng rồi nhưng kết quả vẫn không khá hơn, dốt vẫn hoài dốt.
- Haiz, dù tụi em có cố gắng thế nào thì vẫn trì trệ như lũ bò giống tụi nó nói thôi cô ạ!
- Blah…blah…blah
Lúc này, như không thể ngăn nổi cơn giận dữ nghẹn họng, Di quát.
- Im ngay!
Sâu trong đôi mắt xanh, gợn sóng xô dữ dội vỗ bờ, cả cơ thể toát lên sát khí
ngun ngút, áp đảo cả không gian khiến tất cả đều bặm chặt môi, không dám hó hé trước cơn thịnh nộ của Di.
Và đây là lần đầu tiên tất cả được dịp thỉnh giáo sự tức giận đáng sợ của Di nên các em đều có phần ngạc nhiên.
- Các em có biết vì sao những lớp khác hơn chúng ta về mặt học tập không?
Di nhíu mày nhìn những khuôn mặt bí xị, ngồi im thin thít rất đáng thương.
- Đó là vì tình đoàn kết giữa các lớp đó rất chặt, những trái tim cùng chung chí hướng và họ sẵn sàng đồng hành cùng nhau trên một con đường. Các em có bao giờ nắm tay nhau cùng vượt qua khó khăn chưa?
Nói đoạn, các học sinh quay lại nhìn nhau rồi lắc đầu.
Di thở dài, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn.
- HK1 là một thử thách vô cùng khó khăn, con đường của nó rất vất vả. Các em không đủ tự tin sẽ vượt qua con điểm 40? Theo cô thấy, các em đang viện cớ cho sự lười biếng của mình thôi!
Di cười nhẹ, trìu mến nhìn những khuôn mặt rưng rưng nước.
- Các em hãy thay đổi cách suy nghĩ, các em cũng có thể giỏi giang và tỏa sáng, và các em hoàn toàn có thể đạt được con điểm 40 hoặc vượt cột mốc chỉ cần cố gắng, cùng nhau học tập, cô tin các em sẽ làm được. Đồng ý chứ?
- Dạ! – tiếng đáp trã lí nhí vang lên.
- To lên nữa nào!
- TỤI EM SẼ CỐ GẮNG, THƯA CÔ!
- Đúng rồi, cô sẽ giúp các em. Bỏ qua những cái mác ngu dốt trên người từ những học sinh khác gắn cho các em, các em hãy chứng minh cách nhìn của các học sinh khác là sai bằng việc hãy cùng nhau cố gắng và đạt thành tích tốt nhất trong mọi khả năng, ok?
- Dạ!
- Nhân đây cô có món quà xem như động viên tinh thần cho các em. Nếu kết quả của đợt HK1 này, các em đạt 40 điểm mỗi môn thì… cô sẽ tặng mỗi em 2 tấm ảnh của thầy Phong, ok?
- Á, thật hả cô?
- Tất nhiên!
- Em sẽ cố gắng, thưa cô!
- Cả em nữa, em nữa!
- Tụi em nhất định sẽ cố gắng!
- Ơ, tụi em có thể chụp với thầy mỗi ngày cơ mà!
- Ừ nhỉ!
- Ảnh của cô là ảnh độc, khác hoàn toàn so với những bức ảnh của tụi em!
- Ồ ! – các học sinh nữ (lại) tiếp tục mơ màng.
- Các em nghĩ xem. Các em có thể chụp chung với thầy, và chỉ có thể chụp được mặt, có khi trong một ảnh lại còn dính líu đến nhiều bạn khác và hầu như không thể chụp riêng. Ảnh của cô chỉ có duy nhất mỗi thầy Phong, và đặc biệt, thầy Phong đẹp trai như vậy thì tất nhiên cơ thể cũng sẽ rất vạm vỡ, rắn chắn. Các em có thể ngắm mỗi ngày thỏa thích mà không bị ai tranh giành, nên nhớ, chỉ mỗi lớp chúng ta độc quyền sỡ hữu thôi nhé ^^
- Cô là số 1
- Vì thầy Phong, tụi em sẽ cố gắng, thưa cô!
- Ảnh ‘‘độc’’ của thầy ư? Wow ♥
- Blah…blah…blah
- Chuyện này chỉ có lớp chúng ta biết thôi nên nếu em nào tiết lộ ra ngoài, đặc biệt là thầy Vũ Phong thì cuộc ‘‘trao đổi’’ kết thúc. Các em làm được không?
- DẠ!
- Tốt, đây coi như bí mật của cô trò chúng ta nhé!
- DẠ!
- Được rồi, 40 điểm, 2 bức ảnh của thầy Phong, cố lên!
- DẠ, CÁM ƠN CÔ Ạ!
Di cười hài lòng rồi bước ra ngoài. Rải bước đều trên hành lang, Di nở nụ cười hết sức nham nhở.
Phần 1 của kế hoặch xem như thành công, bây giờ chỉ còn mỗi việc hẹn Vũ Phong và thực hiện bước tiếp theo, chỉ nghĩ đến bước 2 hoàn thành trôi chảy thì Di cảm thấy rất khoái chí.
- Bắt đầu thôi nào!
*
8h30 tối.
Ring…ring…ring!
Vũ Phong kéo trượt màn hình, dòng tin nhắn từ dãy số lạ hiện ra.
- Vũ Phong, là tôi đây, tôi cần gặp anh! -
Anh phì cười.
Không tốn quá nhiều thời gian suy nghĩ cũng có thể đoán được chủ nhân của dòng số lạ là ai.
Kiểu cách lạnh lùng với anh chỉ có thể duy nhất 1 người!
Anh thích thú trả lời tin nhắn:
- Địa điểm? -
- Quán bar HP’s -
- 10 phút nữa anh đến! -
Kết thúc cuộc trò chuyện, anh không khỏi che giấu nụ cười mĩm. Vũ Phong lập tức với tay lấy chiếc áo khoác dày che kín cổ, phóng như bay đến
điểm hẹn.
Anh bước vào trong, nhanh chóng trở thành trung tâm ánh nhìn của các phái nữ trong quán.
Bở mặc những lời khen ngợi tắm tít về anh, anh di chuyển liên tục như cố tìm ai đó.
- Này, ‘‘cưng’’ trông có vẻ ngon đấy, đi chơi với chị nha!
Một cô nàng ăn mặc hở hàng lượn lờ xung quanh Vũ Phong. Anh phớt lờ có vẻ không quan tâm, mắt vẫn đảo liên tục.
- Ồ, lạnh lùng thế cơ mà? Không sao, chị khoái những chàng trai vô tình như ‘‘cưng’’ lắm, ‘‘cưng’’ đúng là mẫu bạn trai lí tưởng, chị chấm ‘‘cưng’’ rồi đấy!
Cô nàng móng đỏ môi xanh tiếp tục léo nhéo bên tai, những cái vuốt ve ghê rợn khiến Vũ Phong khá khó chịu.
- Tôi không nghĩ chị lại thích sỡ hữu đồ thừa của người khác!
Giọng nói quen thuộc bất ngờ phát lên, Vũ Phong quay lại nhìn Di, bờ môi cong nhẹ vẽ nên nụ cười thoảng.
- Mày nói gì?
Di ghé sát tai cô ả, thì thầm cùng nụ cười mỉa mai.
- Chị cẩn thận nhé. Anh ta đã có tiền án về việc giết người tình đấy!
- Hừ!
Cô ả tái mặt, hậm hực quay gót bỏ đi, không quên lườm Di một cái thật sắc.
Di nghiêng đầu cười xòa.
- Em hiểm thật đấy, bêu xấu anh như thế sao?
- Tôi giúp anh thôi!
- Ồ, nếu vậy cám ơn anh nhé! – Vũ Phong tỏ ra hờ hững trước sự giúp đỡ thái quá của Di.
- Không có gì! – Di nhếch môi.
- Em gọi anh làm gì?
- Uống đi!
Dưới ánh đèn đa sắc nhấp nháy, sự cô đơn của Di vô tình trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn.
Hôm nay Di trưng diện chiếc váy ngắn ngang ngực, bó sát người, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác lông thú màu xám tro. Mái tóc đen được búi cao gọn gàng, họa thêm chiếc túi xách lấp lánh ánh kim, đôi guốc đen cao quý, gương mặt đê mê bởi men rượu tăng thêm phần quyến rũ.
Di chẳng khác nào một dân chơi thứ thiệt, khá ngon lành, đặc biệt những đường cong hấp dẫn kích thích niềm ham muốn bên trong những gã đàn ông.
Và tất nhiên, vẻ đẹp quý phái ấy thu hút cả Vũ Phong. Bằng chứng là đôi mắt của anh không thể ngưng nhìn về phía Di, từng đường nét, từng hành động, cử chỉ diễn ra trước mắt như một phép thuật thôi miên khiến anh hoàn toàn bất động, xen lẫn một chút ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Di.
Di nhìn anh, nụ cười mĩm khiến khuôn mặt anh bỗng đỏ bừng.
- Ngon không?
- À ừ!
- Uống hết nhé?
- Ừ!
Hai ly thủy tinh chạm nhẹ nhau, Vũ Phong vì quá căng thẳng nên anh nốc cạn ly rượu đầy.
Di nhìn anh, khóe miệng nhếch nhẹ.
- Em có tâm sự sao?
- Ừ!
- Về HK1 sắp tới?
Di nhìn anh, một chút bỡ ngỡ hiện rõ thông qua đôi mắt.
Chẵng lẽ… anh nhìn thấu suy nghĩ của Di?
- Em đừng lo, phải có niềm tin ở các em ấy chứ!
Vũ Phong cười nhẹ, đưa tay xoa đầu Di thật đều.
- Anh không lo sao?
- Không!
- Tại sao?
- Vì con đường tương lai không phụ thuộc vào anh. Anh chỉ có thể đưa ra bến, không thể vượt qua sông cùng các em ấy!
- Anh trở lên triết lí từ bao giờ thế?
- Anh không biết. Nhìn những học sinh chăm chỉ với việc học, anh lại nhớ khoảng thời gian ngày đó…
Vũ Phong nhìn Di, đôi mắt đượm buồn…
- Thôi đi!
Vũ Phong cười nhạt.
- Chán quá. Thi đi!
- Thì gì? – Vũ phong hỏi.
- Uống rượu!
- Em chắc chứ? – Vũ Phong ngạc nhiên.
- Ừ. Sợ thua à?
- Ừ! – Vũ Phong gật đầu.
- Vương Vũ Phong nhát gan thế à?
- Không!
- Thế sao không dám thi?
- Anh sợ em thua!
- Hừ, anh khỏi lo. Thắng thua còn chưa biết mà!
- Thắng được gì?
- Tùy anh muốn!
- Nếu anh thua?
- Đến lúc đó hẳn tính!
- Ừ, được, anh chấp nhận!
- Uống thôi!
- Này, anh làm trọng tài cho bọn tôi nhé? – Vũ Phong nói với chủ quầy.
- Vâng!
- Bắt đầu!
Cuộc chiến nảy lửa diễn ra sôi nổi trong quán bar. Cả hai liên tiếp nốc chai rượu này đến chai rượu khác.
Thể lệ cuộc thi là cả hai phải giải quyết hết 3 kết rượu loại mạnh và tất nhiên không có quyền trợ giúp của người ngoài. Ai
hoàn thành nhanh nhất xem như người đó chiến thắng!
1 tiếng sau…
Mặt cả hai đỏ ửng, Vũ Phong vẫn còn đủ tỉnh táo sau hơn vài chai rượu, và Di cũng không kém.
- Anh không biết tưởu lượng em khá thế đấy!
- Ồn quá!
- Hi!
Cả hai tiếp tục phần thi trước sự ủng hộ nhiệt tình của các khán giả ‘‘bất đắc dĩ’’ trong bar.
Tất nhiên phái nam sẽ ủng hộ Di và phái nữ theo phe Vũ Phong.
3 tiếng sau…
Rầm!
Vũ Phong gục xuống, cả cơ thể trở nên mềm nhũn, và bên kết của anh còn hơn mười chai rượu loại mạnh chưa được khui nắp.
- Kết thúc, người thắng cuộc là cô Phạm Băng Di!
Bốp bốp bốp!
Những tiếng vỗ tay phát ra đều đặn. Tất cả nhìn Di đầy ngưỡng mộ. Tuy Di uống khá nhiều nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, đủ ý thức được mọi chuyện.
Với một cô gái mỏng manh như Di thì việc này quả đúng là kì tích.
Những lời khen ngợi trỗi dậy, Di gượng cười rồi dìu Vũ Phong nhanh chóng rời khỏi bar.
Đẩy Vũ Phong lên xe, Di thở phào nhẹ nhõm.
- Quý khách muốn đi đâu ạ?
- Khách sạn gần nhất!
- Vâng!
Bánh xe chạy bon bon trên đường, rẽ qua hai con hẻm, chiếc taxi dừng trước Xuân Phương Hotel.
Bác tài xế phụ giúp Di đưa Vũ Phong vào trong, bước qua những con mắt có một chút khinh thường của các cô nhân viên trong khách sạn, Di xấu hổ đưa Vũ Phong lên phòng, khóa kín cửa.
Thả anh nằm phịch xuống giường, Di đưa tay quệt mồ hôi trên trán.
- Anh ta ăn gì mà nặng thế nhỉ!
Di nhìn Vũ Phong hồi lâu rồi nhanh chóng bắt tay vào thực hiện âm-mưu-đen-tối.
Di đỡ anh dựa lưng vào tường, từng cúc áo lần lượt mở ra, để lộ vùng ngực vạm vỡ.
Mái tóc đen rũ xuống, ôm lấy gương mặt đỏ, từng hơi thở phả đều tăng thêm độ quyến rũ. Với tư thế chỉ lộ mỗi vùng ngực, thì quả thật độ hấp dẫn của anh được nâng cao.
Tách tách tách!
Ánh sáng từ chiếc máy chụp phát ra liên tục, bên cạnh là tiếng cười quái đãng của Di.
Cầm những bức ảnh ‘‘gợi cảm’’ trên tay, Di nhìn Vũ Phong đầy ngụ ý.
- Chà chà, chắc chắn sau kì thi HK1, anh sẽ rất HOT đấy, hehe.
Cho chiến phẩm vào trong túi xách, Di rút điện thoại, bấm bấm số.
- Anh làm tốt lắm, tôi đã gởi nốt số tiền còn lại vào TK của anh!
- Cám ơn cô!
Cạch!
Di nhìn Vũ Phong, một chút hối lỗi rơm rớm nơi khóe mắt, nhưng vẫn không che giấu nổi nụ cười thích thú trên bờ môi hồng.
- Anh thích chứ? Quà đáp lễ của tôi đấy!
*
*Địa điểm : quán bar HP’s / Thời gian : 7:00*
- Quý khách, cô cần gì?
- Tôi muốn nhờ anh một việc!
- Vâng, cô cứ nói!
- Thật ra tôi muốn giúp một người bạn!
- Bạn của cô bị sao ạ?
- Bạn của tôi cãi nhau với người yêu, hiện anh ấy đang rất buồn. Tôi chỉ nghĩ ra được một cách là chuốc anh ấy thật say, sau đó đưa anh ấy về nhà cô người yêu, biết đâu hai người họ sẽ làm hòa, lại mặn nồng với nhau như trước.
- Ồ, cô quả thật là một người tốt!
- Haha, có gì đâu. Vậy anh giúp tôi nhé?
- Ồ vâng, tất nhiên ạ. Cô muốn tôi giúp thế nào?
- Là thế này. Khi tôi và anh ấy xuất hiện, tôi sẽ ép buộc anh ấy phải thi uống rượu với tôi. Anh chỉ cần lấy hai loại rượu có nhãn chai giống nhau nhưng một loại mạnh và một loại nhẹ. Anh đưa phía anh ấy loại rượu mạnh còn tôi loại rượu nhẹ là được. Chỉ cần thế thôi, và đây là nửa số tiền xem như cám ơn anh giúp đỡ tôi. Nếu mọi việc trót lọt, tôi sẽ trã anh số còn lại!
- Được, tôi biết rồi!
- Vâng, cám ơn anh!
- Quý khách đi ạ!
- Vâng, chào anh!
*
Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoặch.
(Bây giờ thì không ai thắc mắc vì sao Vũ Phong lại ‘‘gục’’ trước Di rồi nhé!)
Bạn gái của ác ma – tập 66
.
Thời tiết bỗng chuyển biến thất thường. Từng cơn gió lạnh thoang thoảng mang theo hương vị lạnh lẽo phủ khắp thành phố Mĩ. Người người chìm đắm trong sự lạnh giá. Thấp thoáng vài bóng đen nửa ẩn nửa hiện trong màn tuyết càng tăng thêm vẻ huyền bí.
Bầu trời đen quang đãng, không tồn tại những ngôi sao nhỏ lấp lánh, chỉ có cơn gió rét ngấm vào da thịt khiến lòng người càng thêm buốt giá, mọi thứ trở nên ảm đạm, không chút sinh khí.
Rụt rè ẩn nấp trong những ngôi nhà nhỏ, cách li bởi những cửa kính dày cộp.
Bên trong, khoảng không gian bình yên hiện dần. Công việc sưởi ấm của lò sưởi không hề ngưng nghỉ, chăm chỉ làm ấm cả gian nhà, xua tan khí lạnh, khiến ngôi nhà trở nên ấm áp lạ thường.
Trong thời điểm lẽ đương nhiên tất cả mọi thành viên trong gia đình ngồi quanh quần bên nhau, cùng trò chuyện, hay nói một cách gần gũi đó chính là họp mặt gia đình. Cùng kể nhau nghe những chuyện buồn vui, chia sẻ mọi điều có thể…
Thì ở một nơi, sự trang nhã mến yêu lại bỗng nhiên hóa thành… một cuộc ‘‘chiến tranh lạnh’’
Không khí căng thẳng lan tỏa mang đến cảm giác khó gần, xen lẫn một chút đáng sợ… và chắc rằng, luồng khí tỏa hừng hực ấy, lạnh hơn cả những bông tuyết đang rơi, lạnh hơn cả cơn gió khắc nghiệt bên ngoài!
*Biệt thự họ Vương*
- Anh hai, đừng giận nữa mà!
Vương Vũ Phong – Tổng Giám Đốc lừng lẫy của tập đoàn danh tiếng Resir. Nổi tiếng với độ lạnh lùng, bên cạnh đó còn biết đến như vị thiên tài trong giới doanh nghiệp.
Anh sỡ hữu gương mặt ví von như thể một bức điêu khắc tinh xảo. Từng đường nét biểu hiện cho sự tạo hóa tỉ mỉ của ông trời, vẻ đẹp ẩn chứa sự lạnh lùng sâu bên trong đôi mắt hổ phách làm điên đảo nhiều cô gái, nó cũng khiến nhiều người đáng phải ganh tị.
Anh là hoàng tử trong lòng các cô gái, tượng trưng như vị Thần Mặt Trời tỏa nắng, tuy ngoài mặt vô cảm, nhưng bên trong anh vô cùng ấm áp, chỉ là… người nào xứng đáng để anh nâng niu và bộc lộ bản tính đúng chất một vị hoàng tử dịu dàng mà thôi!
Tuy nhiên, chiếc mặt nạ ấy không tồn tại ở thời điểm căng thẳng này. Gột bỏ hình tượng oai nghiêm, anh bây giờ chỉ là chàng trai bình thường, và đang làm công việc đúng nghĩa của một đứa em trai khi mắc lỗi, ra sức năn nỉ để anh trai ‘‘cứng đầu’’ tha thứ.
- Vương Vũ Phong – em còn biết tìm đường mò về sao?
Giọng nói lạnh lùng pha chút khó chịu vang lên đều đặn từ chàng trai được gọi bởi hai tiếng ‘‘anh hai’’
Ngược với phẩm chất lạnh của Vũ Phong.
Anh sỡ hữu khuôn mặt dịu dàng, nụ cười rạng rỡ làm xao xuyến trái tim nhiều cô gái.
Vài lọn tóc tung bay trong gió, gương mặt lãng tử của anh lộ dần, nổi bật dưới bầu trời đêm.
Sóng mũi cao vút, đôi môi hồng nhẹ nhàng thốt nên một tiếng thở dài não nề, ánh mắt mông lung nhìn về phía xa, không nơi cố định…
Anh là hiện thân cho chàng hoàng tử được yêu mến nhất của công chúng, nhiều người mến mộ bởi sự ‘‘cuồng’’ nhiệt trong công việc, tài giỏi, gần gũi và thân thiện.
Không ai ngờ anh là một người khá nóng tính, độ kiên nhẫn ngắn ngủi. Tuy nhiên, hiếm hoi một số người buộc anh phải bộc lộ mặt trái…
Và lúc này, tính cách mềm mỏng thường ngày không được anh áp dụng, thay vào đó là sự lạnh nhạt, kết hợp một chút thờ ơ.
- Anh, em xin lỗi!
- Ra ngoài đi. Em không thấy anh đang làm việc hay sao?
- Anh. Anh phải thông cảm cho em chứ!
- Giỏi quá ha, bây giờ còn lí sự với anh nữa!
- Anh, đừng giận nữa mà. Em hứa nhất định sẽ không có lần sau!
- Tin được không? – Minh Quân nghi hoặc.
- Tất nhiên là được rồi!
Minh Quân khẽ thở dài.
Thực ra trong mấy ngày Vũ Phong ‘‘ngao du sơn thủy’’ và thực hiện chính sách ‘‘chinh phục mĩ nhân’’ thì anh phải cắm cụi với mớ sổ sách rắc rối chất dày như núi.
Thậm chí, cả thời gian nghỉ anh còn không dám lơ là 1p.
Công việc nhiều đến nỗi khiến anh mất ngủ, cơthể xanh xao, hốc hác.
Thử hỏi đột ngột phải nhận hàng tá công việc dồn dập như vậy cùng một lúc, lại không hề báo trước, thì ai không giận cơ chứ?
Nếu là người khác, ắt hẳn họ sẽ điên tiết bởi những con số ngoằn ngèo, với những dự án đau đầu.
Tuy nhiên, với sự nhiệt tình trong công việc, Minh Quân có thể xoay ngược tình thế, ông trời không đến nỗi tuyệt đường con người, khiến anh làm chủ được tiến độ công việc, và đạt được kết quả như mong đợi!
Kể ra thì Minh Quân khá giận Vũ Phong. Vì chính Vũ Phong là người đã đẩy anh đến thế nước này.
Tuy nhiên, người nhà không nỡ giận lâu.
Anh nhanh chóng mủi lòng trước bộ mặt thảm thương của Vũ Phong!
- Nếu anh phát hiện em lén đi chơi một lần nữa thì biết tay đấy! – Minh Quân hăm dọa.
- Em biết rồi! – Vũ Phong cười trừ.
- Em bây giờ thành người nổi tiếng, được dân chúng yêu mến nhất đấy!
- Anh nói vậy là sao?
- Em tự coi đi!
Minh Quân cười nham nhở, đưa tay đẩy chiếc laptop về phía Vũ Phong.
Cuộn video trong màn hình hiện lên. Những hình ảnh ‘‘quen thuộc’’ lướt chậm quanh tầm nhìn của anh. Bối cảnh liên tục thay đổi, và nó cũng khiến sắc mặt của Vũ Phong dần biến sắc. Một chút giận dữ thể hiện rõ thông qua đôi mắt hổ phách cùng hàng lông mày siết chặt.
- Ô hô, nhìn em cũng ăn ảnh quá chứ! – Minh Quân ghẹo.
- Nhất định là cô ấy rồi! – Vũ Phong hừ lạnh.
- Không ngờ Di lại nghĩ ra được kế sách này, cô ấy đúng như lời em nói, thay đổi thật, nhưng là theo hướng p h ả n đ ộ n g, hahaha! – Minh Quân ôm bụng cười ngoặc ngẽo.
- Ồn quá! – Vũ Phong gắt.
- Ô hô, cô bé cao tay thật đấy. Lại còn quay lén mọi sinh hoạt hằng ngày của em, nghiễm nhiên post lên mạng, lại còn trong trang web diễn đàn của trường Royal. Đáng nể thật! – Minh Quân cười khì.
- Nhất định phải tính sổ với cô ấy! – Vũ Phong nghiến răng.
- Anh thấy em lên máy cũng hợp lắm mà!
Bốp!
Vũ Phong thẳng thừng ném chiếc gối vào mặt Minh Quân.
Trước sức đẩy đầy tà khí của Vũ Phong, Minh Quân vẫn nhoẻn miệng cười châm chọc khiến anh càng thêm điên tiết.
- Hô hô, cho anh gửi lời hỏi thăm sức khỏe em dâu nhé!
- Hừ!
Vũ Phong hậm hực quay về phòng, đóng sầm cửa.
Ngọn lửa cháy rực sâu trong đôi mắt hổ phách, sát khí tỏa nghi ngút, lan rộng khắp căn phòng.
Anh rút nhanh chiếc điện thoại, lướt tìm con số quen thuộc, đôi môi rít nhẹ đủ chấn động quanh bốn bức tường.
- Gì?
- Là em tung đoạn video đó lên mạng phải không?
- Video?
- Là em đúng chứ?
- Trong đoạn video ấy có ghi tên tôi sao?
Ngập ngừng hồi lâu, Vũ Phong miễn cưỡng trả lời.
- Không…
- Vậy sao anh lại nghĩ là tôi?
- Vì…
Anh im bặt.
Vốn dĩ anh không hề nghĩ đến lí do… chỉ đơn giản anh nghĩ là vì Di ghét anh nên mới ‘‘chơi’’ anh như vậy…
- Tôi thấy khuôn mặt anh trên mạng cũng ăn khớp lắm. Anh nên vui mới phải!
- Em…
- Ái chà, xem này. Lượt view tăng rất nhanh, anh không hài lòng sao?
- …
- Tôi nghĩ anh nên xem, rất đáng mong đợi, phải không ‘‘người nổi tiếng’’?
- Hừ!
Anh bực bội cúp máy. Nhảy phỏng lên ghế, mở laptop, lập tức truy cập diễn đàn.
Một lần nữa, đoạn video ấy lại được mở ra cùng dòng chữ phía lên : ‘‘Thói quen hằng ngày của Thầy Phong!’’
Bối cảnh rõ nét, chi tiết cận cảnh, làm nên một đoạn video khá độc đáo, và tất nhiên nam diễn viên chính là anh!
Trong đoạn video bao gồm cảnh anh chỉ vỏn vẹn quấn một chiếc khăn tắm bên dưới, phía trên đổ lộ phần ngực vạm vỡ (chuẩn bị tắm!) kết hợp phần mềm photoshop của máy tính khiến những đoạn ‘‘cởi trần’’ bội phần hấp dẫn, khá thu hút (@@!)
Cảnh anh chau chuốt, sửa soạn cho mái tóc, tân trang khuôn mặt thêm rạng rỡ.
Cảnh anh thay đồ và phải mất 1 tiếng 30 phút lựa chọn!
Cảnh anh lúc quá đói nên ăn rất bê bối, hãi hùng trước vị TGĐ ăn hết 5 dĩa cơm đầy!
Cảnh lúc anh ngủ quên ở thư viện trường, cả cơ thể duỗi thẳng dưới nền
đất, quần áo xộc xệch, trông rất luộm thuộm.
Đoạn video kết thúc bởi cảnh tượng lúc anh đang ngủ gục trên bàn làm việc, và…và…còn đang chảy ke, miệng cười tươi rói (vì đang mơ cảnh đẹp!)
Gập chiếc máy tính, bờ vai rộng run rẩy từng bậc, anh ôm đầu nhăn nhó đập mạnh xuống gối, miệng lẩm bẩm.
- Trời ơi, thật nhục nhã, thật nhục nhã!!!
(Tiếng than não lòng của anh không được ông trời thông cảm vì… ông trời cũng ghen ghét với sự yêu mến của nhiều người đối với anh, hehe!)
Về phần Di.
Sau khi trã đũa được anh, Di vội lăn ra giường nằm cười ha hả. Vẻ mặt vô cùng sung sướng.
- Ha ha ha , hố hố hố , he he he!
Điệu cười dã man của Di lan tỏa khắp căn nhà, khiến hai con người bên dưới bỗng chốc rùng mình vì tràn cười kinh điển.
Âm hưởng còn xót lại, sống lưng cả hai chợt lạnh toát, một chút sợ hãi xâm nhập…
- Anh nghĩ anh nên đặt phòng trước ở khoa thần kinh! – Vic gợi ý.
- Em cũng nghĩ vậy! – Lin tán thành.
Cả hai nhìn nhau, lắc đầu nguầy nguậy rồi đồng thanh thở dài.
Đêm nay là một đêm khó ngủ đối với một người.
Kèm theo sự bức bối và lo sợ.
Có thể sau chấn động kinh điển này, Tổng Giám Đốc Resir sẽ có thêm nhiều ‘‘fan cuồng’’, độ nổi tiếng được cải thiện và nâng cao rõ rệt!
Bạn gái của ác ma – tập 67
Đoạn video mang đến khá nhiều rắc rối cho Vũ Phong. Nhất là đối với trường Royal. Hiệu Trưởng cương quyết nghiêm cấm anh đặt chân vào trường nếu chưa giải quyết êm thắm mớ hỗn độn ấy!
Đa số mọi người đều tỏ vẻ đồng tình với anh. Vốn dĩ con trai sống cực kỳ bê bối, đụng đâu vứt đó, và nghiễm nhiên nó trở thành thói quen. Vương Vũ Phong anh cũng là con trai trong hàng vạn người đang tồn tại trên Thế Giới này, không luật lệ nào cấm vị Tổng Giám Đốc cao quý như anh phải sống khác đi so với những người con trai còn lại.
Quan trọng nhất, anh chính là thần tượng số 1 trong lòng dân chúng, nên việc tất cả đứng về phía anh, bao che, ủng hộ anh là điều hiển nhiên!
Họ tôn sùng anh không phải vì anh đẹp trai, sỡ hữu gương mặt sáng giá đáng để người khác phải ganh tị (một phần thôi!). Họ ngưỡng mộ tài lãnh đạo, một tay quản xuyến cả một tập đoàn lớn, tài ăn nói, cách ứng xử, cách giao tiếp…v…v…
Có lẽ cũng chính nhờ vậy mà tập đoàn Resir ngày một phát triển!
Song vẫn còn một vài người phản ánh, nhìn anh với đôi mắt không mấy thân thiện, nhưng họ vẫn phải giữ chế độ im lặng, chỉ thầm thì khe khẽ phía sau lưng.
Có thể họ ganh ghét anh, họ không ưa anh, nên nhân dịp này họ ‘‘mượn gió bẻ măng’’, đi bêu xấu anh cũng nên?!?
Sau 1 tuần vật vã với vụ xáo trộn bởi đoạn video cố tình. Cuối cùng, nó cũng biến mất khỏi trang web, và tất nhiên không một ai có khả năng truy cập đến nó.
Trục xuất khỏi làng internet như thể nó chưa từng tồn tại!
Mọi việc xong xuôi, chỉ việc ngồi đợi tin đồn vùi tắt và trôi vào quên lãng…
Anh ngồi xuống chiếc ghế phía trước bàn, đôi mắt sâu thẳm đỏ hoe, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi. Đôi chân dài bắt chéo nhau, hai tay đặt trên thành kê, bờ mi đen khép hờ.
Qua ô cửa kính trong suốt, một phần ánh nắng hắt lên mặt anh. Dù không đủ để chạm đến toàn bộ đường nét hoàn hảo trên gương mặt, nhưng nó đủ để người ta thấy dáng vẻ nho nhã của một chàng trai tuấn tú, sự nghiêm túc của vị giám đốc lạnh lùng tan biến, thay vào đó là cảm giác dịu dàng. Một cảm giác không quá khó chịu…
Cạch!
Tiếng kêu từ phía cửa khiến anh thức giấc, gián đoạn trạng thái nghỉ ngơi.
Hàng lông mày khẽ siết lại, vầng trán xuất hiện vài nếp nhăn, thể hiện rõ sự bực bội nhưng nhanh chóng được thu lại bởi gương mặt lạnh thường ngày.
- Nói!
- Thưa Giám Đốc, có một cô gái tên Phạm Băng Di cần gặp ạ!
Phạm Băng Di?
Bờ môi anh nhếch nhẹ, thoáng vài giây suy nghĩ, anh phẩy tay ra hiệu đồng ý.
Thành phố ngập trong tuyết, được bao phủ bởi màu trắng tinh khôi. Những ánh đèn nhạt mập mờ trong đám tuyết dày, điểm xuyết một vài màu sắc, pha thêm chút sinh động.
Anh nhâm nhi thưởng thức vẻ đẹp rạo rực ấy, với những suy nghĩ được hình thành trong đầu… một tiếng thở dài não nề được thốt ra từ bờ môi mềm.
Lần này, cô ấy lại nghĩ ra trò quái đảng gì nữa đây?
Cạch!
Tiếng mở cửa lần thứ hai.
Anh chấp hai tay vào nhau, thích thú nhìn cô gái đứng trước mặt, bờ môi cong vẽ nên nụ cười rạng rỡ.
- Chào em!
- Tôi có chuyện muốn nói với anh!
- Em ngồi đi!
Cả hai chễm chệ ngồi trên chiếc ghế sofa, Di đột nhiên làm bộ mặt nghiêm túc, đôi mắt xanh ánh lên gợn sóng mạnh mang theo vẻ kiên quyết khiến Vũ Phong thoáng ngạc nhiên.
- Em muốn nói gì?
- Tôi… tôi muốn được…
Di chợt trở nên ấp úng.
Di cuối xuống, vội tránh ánh nhìn dò xét từ anh, nụ cười mĩm khiến Di thêm lo sợ.
Đôi mắt hổ phách như nhìn xuyên thấu tâm can, có thể thấy được những suy nghĩ trong đầu Di, điều đó khiến cơ thể Di bất động, toàn thân mềm nhũn, tường chừng như không thể nhấc lên nổi…
Vũ Phong nhướng mày, hồi lâu anh mới lên tiếng.
- Em có chuyện gì khó nói sao?
- Thực ra…tôi…tôi muốn…
- Em muốn gì?
Di hít một hơi thật sâu, thu hết can đảm ngưỡng mặt nhìn Vũ Phong.
- Tôi muốn được vào công ty làm việc!
- !!!
Dứt lời, Divội gục đầu xuống, đôi mắt nhắm tịt như thể sắp phải chịu đựng thứ gì đó ghê gớm lắm…
Vũ Phong ngỡ ngàng nhìn Di.
Một ý nghĩ đen tối chạy ngang trong đầu anh.
Cơ mặt anh từ từ giãn ra, đôi mắt hổ phách nhìn Di chằm chằm vẻ thú vị, kết hợp cùng nụ cười cửa miệng nham nhở. Khiến gương mặt trở nên chẳng khác gì những gã háo sắc, đúng chất một tên đểu cáng!
- Sao anh phải chấp nhận em?
- Hả?
Theo phản ứng tự nhiên, Di ngẩng đầu lên nhìn anh cùng đôi mắt xanh xoe tròn.
- Anh…anh không nhận tôi? – Di lắp bắp.
- Còn phải xem biểu hiện của em ra sao…
Di chau mày.
Vốn dĩ Di biết Vũ Phong nhất định sẽ gây khó dễ cho Di nhằm trã thù vụ đoạn video ấy mà.
Hừ, trẻ con!
Anh chăm chú quán sát từng biểu hiện trên gương mặt xinh xắn kia. Bờ má phúng phính đỏ ao, môi mím chặt, có vẻ Di giận lắm vì kết quả không như ý muốn.
Vốn dĩ Di nghĩ anh sẽ đồng ý. Anh có thể thấy điều ấy sâu trong đôi mắt xanh rụt rè. Tuy nhiên, anh vẫn muốn làm khó Di một chút, sẵn đáp lễ vụ video đáng ghét! (hehe!)
- Anh muốn tôi làm gì?
- Làm bạn gái!
- Bệnh hoạn. Anh đem yêu cầu vô lý đó ra ép buộc tôi sao? – Di trợn mắt.
- Quy định cấp dưới được cãi lệnh cấp trên sao?
- Nhưng tôi chưa phải nhân viên chính thức! – Di cãi bướng.
- Em đang thử việc tại công ty anh đấy! – Vũ Phong điềm tĩnh trả lời.
- Anh… hừ, xin lỗi! – Di cứng miệng – nhưng tôi không muốn làm bạn gái anh!
- Bạn gái một đêm!
- Là sao? – Di nghiêng đầu vẻ khó hiểu.
- Tối nay anh dự buổi party, anh không muốn đi một mình!
- Thế thì liên quan gì tôi?
Vũ Phong ngán ngẩm thở dài.
Hình như bản tính ngốc nghếch đã ăn sâu vào da thịt của Di rồi thì phải?!?
- Em sẽ đi cùng anh với thân phận là bạn gái!
- Cái gì? – Di hét.
- Đương nhiên là giả thôi!
- Hừm! – Di hừ lạnh.
Im lặng hồi lâu, Di miễn cưỡng chấp nhận.
- Được thôi, đổi lại, anh phải nhận tôi vào làm!
- Chuyện đó phụ thuộc vào em!
Vũ Phong đứng dậy, tiến về phía bàn làm việc, giọng anh thật đều.
- Anh sẽ nhắn địa điểm và thời gian cho em. Nhớ đừng đến trễ nhé!
Anh cười híp mắt.
- Biết rồi. Chào anh!
Di giận lẫy bỏ ra ngoài, đóng sầm cửa.
Vũ Phong luyến tiếc dõi theo bóng dáng nhỏ nhạt dần, khịt khịt chiếc mũi.
- Anh không biết mục đích của em là gì nên anh sẽ chờ!
Thoát khỏi tòa lâu đài ngột ngạt (Di nghĩ vậy!) và đáng nguyền rủa, Di bực tức dậm chân phành phạch, gương mặt nhăn nhém cực kì khó coi.
- Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét. Tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận. Grrrrrừ!
Vũ Phong (rùng mình, lạnh toát sống lưng) : ‘‘Mình dự cảm có chuyện chẳng lành!’’ ( -.-|||)
8:30 tối.
- Cái gì? Anh nói sao?
- Trời ạ, be bé cái mồm thôi! – Vic hoảng hốt.
- Anh điên hả? Nhỡ cô ấy biết thì sao?
- Em không nói, anh không nói, cô ấy biết chết liền! – Vic nheo mắt.
- Dù là thế, nhưng em…
- Giúp anh đi mà! – Vic năn nỉ.
- Thực ra… em… em có hẹn rồi!
- Hửm? Vậy hả? Trời ơi, sao em không nói sớm. Bây giờ anh phải làm sao?
- Anh có hỏi đâu mà nói chứ. Hơn nữa, anh mời Lin dự cùng thì có sao đâu?
- Haiz…
Vic đau khổ ngồi phịch xuống.
- Lần trước, anh mời cô ấy dự tiệc sinh nhật bạn anh. Mọi chuyện diễn biến rất tốt, nhẹ nhàng, dịu dàng, êm thắm, êm đềm như dòng sông….
- Thôi đi, dừng ngay điệp khúc của anh lại. Vấn đề chính, vấn đề chính!
- À ừ. Cô ấy uống nhầm ly rượu. Sau đó…
- Sau đó? – Diu nhíu mày.
- Em cũng biết cô ấy vốn không biết uống rượu. Nên lần đó cô ấy say khướt, quậy phá, làm rối loạn đám cưới. Tệ hơn là… cô ấy nôn mửa lên người cô dâu, chiếc váy cưới bốc mùi… sau đó… anh bị đồng nghiệp quở trách thậm tệ, còn anh chẳng dám đưa Lin đi đâu cả.
Di gật gù, tỏ vẻ đồng cảm với Vic.
- Em giúp anh chứ?
- Không được!
- Sao lại không?
- Em có hẹn!
- Hủy được không?
- Không!
- Người đó quan trọng lắm à?
- Ừ!
- Ai?
- Sếp anh!
-Sếp thì có gì quan… Ặc, sếp anh á? – Vic ngạc nhiên.
- Ờ!
- Ồ! – mắt Vic đột nhiên sáng long lanh.
- Anh đừng nghĩ bậy. Em đi cùng anh ta là có lý do!
- Lí do?
- Ừ. Anh ta bảo em phải dự buổi party tối nay với thân phận là bạn gái, thì anh ta mới nhận em vào làm!
- Tốt quá rồi!
- Sao lại tốt? Em đang buồn thúi ruột đây!
- Sao lại buồn? Giám đốc anh là một người rất tốt, hoàn hảo, hơn nữa, anh ấy mời em dự party, chứng tỏ anh ấy vẫn còn tình cảm với em. Giám đốc muốn nối lại tình xưa. Anh nghĩ em nên đồng ý!
- Em không muốn đâm đầu vào kẻ rắc rối như anh ta!
- Vậy sao em lại muốn vào công ty?
- Vì có bạn trai của em ở đấy!
- Ố, thật sao? Ai vậy? Em chưa nhắc đến bao giờ!
- Anh cũng biết người đó!
- Ai? – Vic hí hửng.
- Anh đó!
- Thôi đi! Ghẹo anh hoài con nhỏ này! – Vic búng trán Di.
- Hehe! – Di cười khì – à, anh tính dự tiệc một mình sao?
- Có lẽ vậy…
- Còn Lin?
- Anh nhắn tin cho Lin rồi. Tối nay anh trực ở công ty!
- Nói dối tài thật đấy!
- Đành vậy thôi! Trễ rồi, anh đưa em đến đó nhé, dù sao cũng thuận đường!
- Ừ!
- Em tính mang bộ đồ gớm ghiếc đó dự tiệc thật sao?
- Sao? Đẹp mà!
- Thôi đi. Em chẳng xứng với giám đốc tẹo nào! – Vic chép miệng.
- Kệ em. Em chính là muốn anh ta bẽ mặt. Ai bảo dám chọc giận em chứ!
- Haiz, anh ta có lẽ phải chịu khổ dài dài rồi!
Tiếng thở dài thê lương, ảm đạm, một loạt hình ảnh u tối lại hiện lên trong đầu Vic, quay cuồng khiến lồng ngực anh thấp thỏm không yên.
Có lẽ sau đêm nay, sẽ có một cơn ‘‘đại hồng thủy’’ chấn động toàn cầu, anh nghĩ vậy…
- Này, nếu ai hỏi, em đừng nói có quen biết anh đấy! – Vic dặn dò.
- Sao thế?
- Anh không muốn dự tiếc một mình chỉ vì em đâu!
- Thật là… em biết rồi! Em đi nhé!
- Ừ, chúc may mắn!
- Hi, cám ơn anh!
Di tung tăng chạy vào trong, cực khổ luồng lách giữa đám người sang trọng, một con nhóc xấu xí chen chúc khó khăn.
Tình huống dở khóc dở cười khiến nụ cười trên môi Vic bỗng méo xẹo.
- Thật ra… anh muốn chúc may mắn… cho Tổng Giám Đốc… chứ không phải em! – Vic tặc lưỡi!
Sự xuất hiện của Di nhanh chóng trở thành điểm thu hút ánh nhìn của khách mời trong đại sảnh.
Những tiếng rầm rì trỗi dậy, những cô nàng tiểu thư đỏng đảnh khinh khỉnh nhìn Di.
Di nhìn quanh quất, căng mắt cố gắng tìm bóng dáng quen thuộc.
À há, thấy rồi!
Mắt Di bỗng sáng rực, dồn dập tiến về phía người con trai trong bộ vest trắng đối diện.
Đứng bên cạnh Vũ Phong ai nấy đều sang trọng, có lẽ họ là các khách mời quan trọng.
Thế nên, theo phép lịch sự tối thiểu của ‘‘người yêu hờ’’, Di nên chào họ một tiếng!
- Xin chào!
Cuộc trò chuyện bị cắt ngang. Chẳng cần nghĩ thì Vũ Phong cũng đoán được giọng nói của ai. Anh mĩm cười quay lại, tuy nhiên, nụ cười trên môi trở nên cứng ngắt.
- Em…???
- Ai thế này?
Di nhoẻn miệng cười, cuối đầu cung kính trước các bậc tiền bối.
- Tôi tên Băng Di – ‘‘bạn gái’’ của anh Phong!
Di cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘‘bạn gái’’
Quả như dự đoán, những bông hồng sặc sỡ đều đang trở nên héo úa, suy sụp, họ nhìn Di với đôi mắt rực lửa, đầy gai nhọn.
Di khẽ liếc xéo Vũ Phong. Khuôn mặt anh tối sầm, bờ môi trắng bệch, anh đứng chôn chân tại chỗ, cơ thể hóa đá, hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động!
- ‘‘Anh ứng biến thế nào đây, bậc thiên tài doanh nghiệp?’’ – Di cười thầm.
Cộp cộp cộp!
Tiếng guốc cọ sát mặt nền, những bông hồng không chịu nổi sự im lặng gây chết người của Vũ Phong nên bạo gan chạy đến níu lấy anh.
Bông hồng đầy gai giàn giụa nước, vẻ yểu điệu lay động lòng người, ai nấy đều tỏ ra cảm thông trước sự đau khổ của những mĩ nhân xinh đẹp.
- Phong Ca, có thật con nhỏ này là người yêu của anh không?
- Anh à, nói không phải đi mà, làm ơn đi!
- Con bé nhà quê này thật sự là bạn gái của anh sao, Phong Ca?
- Blah…blah…blah
Cái gì mà
Phong Ca, Phong Ca chứ!
Giọng điệu nhão nhẹt khiến Di thêm buồn nôn!
Công nhận những bông hồng đầy gai này không những biết diễn phim tình cảm mà giờ phút đau lòng này còn nghiễm nhiên kiêm luôn vai kiếm hiệp.
Sắc tài hòa một, thật đáng ngưỡng mộ!
Không khí trong đại sảnh bổng trở nên căng thẳng, người người tập trung về phía Vũ Phong, hồi hộp đợi câu trả lời của anh.
Vũ Phong thở dài, một tay vòng ra sau đẩy Di sát về phía anh, gương mặt thoáng nở nụ cười.
- Ai da, bị phát hiện rồi. Đây chính là ‘‘bạn gái’’ tôi muốn giới thiệu với mọi người! – Anh nháy mắt.
- Ồ!
Câu trả lời cùng cái nháy mắt đưa tình mật ruồi của anh có thể khiến tổng thể số mĩ nhân ở đây bẹp dí. (anh có biết điều này không nhỉ ?!?)
- Không thể nào, con nhỏ xấu xí đó mà lại là bạn gái của anh sao?
- Tụi em không tin!
- Con nhỏ nhà quê có gì tốt đâu chứ. Vừa xấu vừa lùn, không có điểm gì đáng yêu cả!
- Đúng vậy!
- Blah…blah…blah!
Vũ Phong nghiêng đầu, nhìn Di bằng con mắt ‘‘đắm-đuối’’
- Có thể trong mắt người khác, cô ấy tầm thường, ngốc nghếch. Nhưng với tôi, cô ấy luôn là đẹp nhất. Và tất nhiên, vẻ đẹp ấy chỉ riêng tôi mới nhìn thấy được!
- Ặc! – Di sởn da gà.
- Ồ!
Một lần nữa, Vũ Phong lại khiến cho cả đại sảnh phải ngỡ ngàng.
Vũ Phong nói tiếp.
- Mỗi cô gái đều sỡ hữu nét đẹp riêng, và trái tim họ cũng đẹp y như vậy. Tuy nhiên, chỉ có những trái tim thuộc về nhau thì họ mới thấy đối phương đẹp đến thế nào. Vẻ đẹp không chỉ xuất hiện khi chúng ta thấy bằng mắt thường, nó còn hiện diện trong mọi cảm giác, người ta hay ví von chính là ‘‘vẻ đẹp tìm ẩn’’
- Ồ!
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay hưởng ứng lần lượt xuất hiện. Những bông hồng gai sướt mướt cũng phải gật đầu bởi bài ‘‘xoay chuyển tình thế’’ (Di nghĩ vậy!) của anh hết sức thuyết phục và không còn điểm nào đáng chê trách.
Di ghé sát tai anh, nghiến răng.
- Anh giỏi lắm!
- Cám ơn. Quà đáp lễ của anh, em thích chứ?
- Hừ, anh đợi đấy!
- Luôn sẵn sàng!
Vốn dĩ Vũ Phong đích thân chọn lựa chiếc váy lộng lẫy nhất, gói gém cẩn thận và sai người mang đến cho Di.
Chiếc váy màu tím, đính kim tuyến bên vai, hờ hững để lộ phần lưng trắng nõn. Bên ngoài khoác thêm chiếc áo lông thú màu xám tro. Kiểu cách tuy đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Chiếc váy tôn lên đường cong đẹp tuyệt mĩ của người con gái, sự thanh lịch và nho nhã được thể hiện rõ thông qua nét đẹp kiêu sa và dịu dàng.
Tuy nhiên, đó chỉ là điều Vũ Phong tưởng tượng!
Sự thật là…
Di đang trong bộ dạng khá… nhem nhuốt, luộm thuộm, lề mề, thậm chí có thể xài cả từ ‘‘xấu xí!’’
Mái tóc dài được thắt bím gọn gàng, trên đầu kẹp nơ màu hồng. Khuôn mặt trang điểm theo tông màu đậm, chiếc kính dày đục ngầu. Chiếc áo thun gam màu sẫm, u tối, quần jeans bạc, cũ kĩ, khuyến mãi thêm chiếc túi hình dâu tây màu đỏ thẫm.
Trông Di chẳng khác con nít là mấy!
May mà anh nhanh nhẹn nghĩ ra kế sách ứng biến kịp thời. Tuy nhiên, anh không thể ngăn giới báo chí tung hô về vụ việc tối nay.
Đành chịu!
Nhưng cũng nhờ buổi party tối nay mà mọi người lại có một cái nhìn khác về anh, thì ra, anh không phải lạnh lùng như vẻ bề ngoài, anh gần gũi, dịu dàng.
Mặc dù những bông hồng gai sắc nhọn không cam chịu chấp nhận sự thật nhưng họ đành bỏ cuộc. Vì cũng nhờ lời nói mật ngọt của anh mà họ tìm thấy một nửa còn lại!
Buổi party diễn ra suôn sẻ. Tất nhiên ngay sau đó Di được tút lại tỉ mỉ, hóa thân thành cô tiểu thư yêu kiều.
Sánh đôi tay nắm tay bên cạnh hoàng tử Vũ Phong. Nhún nhẩy theo từng điệu nhạc du dương, cả hai thật khiến tất cả phải ganh tị!
Vic mĩm cười : ‘‘Chỉ có giám đốc mới có thể chiều chuộng cô gái ương ngạnh như Di thôi!’’
Cả ba không ai ngờ rằng, cơn sóng gió thực sự đang rình rập ngoài kia, một kế hoặch được vạch nên…
Lin vô tình quay về nhà và
thấy Vic từ bên trong bước ra.
Cô hớn hở tính gọi Vic nhưng chợt khựng lại khi thấy Di xuất hiện. Cả hai tình tứ bên chiếc moto vốn dĩ chỉ chở mỗi Lin. (Vic hứa thế nhưng chẳng bao giờ Vic thực hiện @@!)
Tai cô trở nên ù đặc, chẳng còn nghe được gì, khóe mắt ngấn lệ trong suốt.
~ Xin lỗi em nhé, tối nay anh phải trực lại công ty nên sẽ không về nhà. Yêu em! ~
Đó là dòng tin nhắn Vic gửi đến cho Lin.
Nếu vậy, bây giờ đáng lẽ Vic phải có mặt ở công ty. Sao có thể vi vu cùng Di thế kia?
Tất cả… đều là nói dối!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro