Chap 11 - chap 20
Tập 11 : Vượt qua bóng tối !
5h00 chiều.
Chiếc BMW đen lướt nhanh trên con đường trơn trượt, những hạt mưa nhỏ li ti bắn vào cửa kính khiến chàng trai ngồi trong đó có vẻ khó chịu. Dương đôi mắt vô cảm ra phía ô cửa mờ nhạt, chàng trai thoáng giật mình rồi hét lớn.
- ‘‘Dừng xe’’
Chàng trai đi xuống, chạy thật nhanh đến bên cô gái đang đi giữa trời mưa. Gương mặt trắng bệch không chút sức sống đập vào mắt, khiến anh không khỏi lo lắng. Bế cô gái vào trong xe, bánh xe lăn nhanh tiến thẳng đến bệnh viện gần đó.
Vâng, cô gái đó chính là Di. Còn chàng trai kia chính là anh chàng đã xuất hiện ở tập 2 – Hoàng Viễn Kỳ.
Viễn Kỳ bế Di đặt trên chiếc giường trắng toát, ông bác sĩ già cùng cô y tá chạy thật nhanh vào phòng để khám cho Di.
Được một lúc, bác sĩ đi ra khỏi phòng, khẽ đóng cánh cửa. Ông ôn tồn nói.
- ‘‘Sức khỏe hiện giờ của cô ấy rất yếu, tạm thời hãy để cô ấy nhập viện để chúng tôi tiện theo dõi. Tránh gây ra những chấn động mạnh khiến cô ấy căng thẳng’’
- ‘‘Cám ơn bác sĩ’’
Viễn Kỳ từ từ mở cánh cửa. Trước mặt anh, Di đang ngồi bần thần nhìn ra phía cửa sổ. Trông Di như một thiên thần đã mất đi đôi cánh, gương mặt lạnh lùng đến nỗi gây ra cho anh cảm giác khó gần gũi.
- ‘‘Cô tỉnh rồi à?’’
- ‘‘…’’
- ‘‘Cô cảm thấy thế nào?’’
- ‘‘Tôi muốn về nhà’’
- ‘‘Không được, sức khỏe cô đang rất yếu, hãy ở lại đây tịnh dưỡng đến khi cô lành hẳn, tôi sẽ đưa cô về’’
- ‘‘Không, tôi muốn về nhà!’’ – Di hét lớn, với tay lấy con dao thái bên cạnh, Di nhìn Viễn Kỳ với đôi mắt sợ hãi – ‘‘Tôi nói tôi muốn về nhà, anh hãy đưa tôi về đi’’
- ‘‘Cô hãy bỏ con dao xuống’’
- ‘‘Đừng lại gần tôi, trành xa tôi ra. Anh cũng như hắn ta, muốn ăn hiếp tôi, cút đi!!!’’ – Di rạch một đường dài trên lòng bàn tay, máu đỏ từ từ ứa ra.
- ‘‘Có chuyện gì vậy?’’ – ông bác sĩ già hoảng hốt xông vào.
- ‘‘Cút đi, các người cút hết đi, đừng chạm vào tôi’’
- ‘‘Cô hãy bình tĩnh, bỏ dao xuống, ngoan nào’’ – ông bác sĩ nhẹ nhàng tiến lại gần Di hơn, xoa đầu Di.
Di như bị thôi miên, nhìn ông bác sĩ chăm chú, cơ thể Di rơi vào trạng thái bất động, như một con robot hết pin, đến khi ông bác sĩ đã lấy được con dao ra khỏi tay Di thì Di mới giật mình, nhìn ông đầy vẻ căm hận. Di chộp lấy cánh tay ông, cắn thật mạnh.
- ‘‘AAAAAA’’
- ‘‘Cô à, bình tĩnh đi, buông ra nào’’
Mấy cô y tá xông vào lôi Di ra nhưng Di vẫn siết chặt vị bác sĩ, cắn thật mạnh vào cánh tay. Các cô y tá khác ôm chặt Di, cô còn lại trên tay cầm một ống tiêm. Di hoảng sợ vùng vẫy.
- ‘‘Buông ra, đừng chạm vào tôi, đừng mà…’’
…
Một lúc sau, khi thuốc ngủ đã ngấm vào da thịt thì Di mới thôi cựa quậy, đôi mắt từ từ nhắm nghiền vẻ mệt mỏi.
Từ giây phút Di như một người điên loạn, không nhận ra ai cả, vẻ mặt hoảng sợ luôn xuất hiện trên khuôn mặt ngây thơ của Di khiến Viễn Kỳ không khỏi thắc mắc. Anh nhìn Di chăm chú, hàng ngàn câu hỏi vì sao lần lượt xuất hiện trong đầu anh.
► Tại sao một cô bé ngây thơ, ngốc nghếch lại hóa thành như vậy?
► Hắn ta? Hắn ta là ai? Ai đã khiến Di trở nên như vậy? Chuyện gì đã xảy ra?Nhìn gương mặt thiên thần đang nằm ngủ trên giường, Viễn Kỳ nhẹ nhàng tiến lại gần, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen mượt.
Gương mặt này, đọng trong kí ức anh là một thiên thần với tính cách ngốc nghếch, nhưng giờ đây, vị thiên thần kia như hoàn toàn lột xác, không còn vẻ ấp úng ngại ngùng, không còn hai chiếc má đỏ ửng vì xấu hổ, trước mặt anh chỉ là một cô gái điên loạn với thần trí hoảng sợ, bất giác như một con người hoàn toàn mới lạ khiến khoảng cách anh và thiên thần cách xa thêm…
♦ ‘‘Lời nói không thể vơi đi nổi nhớ. . . ’’
♦ ‘‘. . . Tiếng yêu không thể xóa đi vết thương’’
***
Trong căn phòng tối, Vũ Phong đứng tựa vào cửa sổ, đôi mắt u buồn hiện hữu trên gương mặt lạnh lùng của anh. Hình bóng người con gái đó lại hiện ra, không tiếng cười, không giọng nói, mà chỉ có nước mắt lăn dài trên khóe mi.
Anh đưa tay khẽ chạm vào khuôn mặt kia, ảo giác tan biến, cuốn theo sự hụt hẫng…
Cánh cửa mở toang, người đàn ông trung niên bước vào, cuối đầu trước Vũ Phong.
- ‘‘Cậu chủ cho gọi tôi?’’
- ‘‘Gia đình tôi có đối xử tốt với chú?’’
- ‘‘Cậu chủ, sao đột nhiên cậu lại hỏi vậy?’’
- ‘‘Chú hãy trả lời tôi. Gia đình tôi có đối xử tệ bạc với chú không?’’
- ‘‘Không ạ, ông chủ và cậu rất tốt với tôi’’
- ‘‘Gia đình tôi có để chú phải vất vả không?’’
- ‘‘Cậu chủ, cậu….’’
- ‘‘Nói!’’
Vũ Phong gằn từng giọng, như một mệnh lệnh sắc được ban ra, người đàn ông thoáng rùng mình.
- ‘‘Không ạ’’
- ‘‘Vậy chú trả ơn gia đình tôi thế nào?’’
- ‘‘Cậu nói gì, tôi… không hiểu’’
- ‘‘Sao chú có thể phản bội tôi mà làm việc cho hắn? Chú có biết hắn đã đánh đập cô ấy như thế nào không? Chú có biết hắn đã sai người dìm chết cô ấy không? Cô ấy đã hoảng sợ và kinh hãi thế nào chú biết không? Làm sao một cô gái yếu đuối như thế lại có thể chịu đựng những việc đáng sợ như vậy?’’
Vũ Phong đập bàn. Anh tức giận nhìn người đàn ông trước mặt. Vẽ mặt hung hãn kèm theo đôi mắc sắc bén màu hổ phách khiến người đàn ông run sợ, quỳ xuống.
- ‘‘Tôi… tôi… vì hắn bắt cóc con gái tôi nên…. Cậu chủ, tôi sai rồi!’’
- ‘‘Tôi từng gọi chú là ‘‘chú Phát’’ vì tôi kính trọng chú là người theo ba tôi lâu nhất, là người ba tôi tin tưởng. Chú làm tôi quá thất vọng’’
Vũ Phong nghiêm mặt nhìn ông Phát, từng câu nói như lưỡi dao cứa thật mạnh khiến ông Phát suy sụp. Thế lực nhà họ Vương trong giới chính trị ai ai cũng phải khiếp sợ, đáng nói hơn là cách sử lí nghiêm ngặt những kẻ làm tay sai hay nội gián trong công ty đều nhận được cái giá rất đắt. Nhà họ Vương có thể một tay đưa người khác lên cao tận thiên đường nhưng nếu muốn dìm chết cũng chỉ là việc đơn giản như nhai kẹo.
- ‘‘Chú ra ngoài đi’’
- ‘‘Cậu chủ, tôi sai rồi, cậu hãy cho tôi một cơ hội để sửa sai, cậu chủ, tôi xin cậu’’ – chú Phát khẩn xin nhưng đáp lại chỉ nhận được sự vô tâm quay lưng của anh.
- ‘‘Ra ngoài!’’
Lập tức, từ bên ngoài xuất hiện 2 cận vệ mặc vest đen nghiêm nghị kéo ông Phát ra khỏi phòng.
Căn phòng lại trở về với vẻ lạnh lùng vốn có, anh di chuyển đôi mắt ra xa, ngắm nhìn từng hạt mưa tí tách rơi nhẹ nhàng xuống mặt đất, mong manh và dễ vỡ…
***
Ông Phát sau khi bị sa thải, lập tức cuốn gói đồ đạc di chuyển đến một công ty đồ sộ, xông thẳng vào phòng giám đốc, vẻ mặt ông hầm hầm nhìn tên con trai ngồi trên chiếc ghế quay.
- ‘‘Vương Minh Quân’’
- ‘‘Chú Phát, có chuyện gì mà giận dỗi quá vậy?’’
- ‘‘Sao mày dám nói một đằng làm một nẻo? Mày hứa sẽ không làm gì tiểu thư, sao mày không thực hiện?’’
- ‘‘À, thì ra là chuyện đó. Cháu đã giữ đúng lời hứa mà, cô ta vẫn còn sống đấy thôi, nhưng là… sống dưới âm phủ’’ – Minh Quân nhếch môi
- ‘‘Con gái tao đâu?’’
- ‘‘Con gái? Con gái nào? Chú đang nói gì vậy?’’
- ‘‘Thằng khốn kiếp, mày trã con gái lại cho tao’’
Ông Phát nhào tới đấm thật mạnh vào người Minh Quân nhưng bị anh đẩy ngã xông xoàng dưới đất. Minh Quân phủi phủi tay áo, cười nửa miệng nhìn ông Phát đầy thách thức.
- ‘‘Chú đi đi, đừng chọc giận tôi’’
Hai tay bảo vệ xông vào, lôi ông Phát ra ngoài.
- ‘‘Vương Minh Quân, mày nhớ đó, tao sẽ khiến mày phải hối hận!’’
Người đàn ông khác bước vào, cuối đầu trước Minh Quân.
- ‘‘Phải sử lí hắn thế nào ạ?’’
- ‘‘Giết!’’
Những tiếng cười man rợ vang lên lần lượt trong căn phòng tối, thứ âm thanh đáng sợ khiến mọi người đều phải rùng mình.
Sự nguy hiểm phát ra từ người Minh Quân khiến ai nấy đều không dám tiến lại gần, như một khoảng cách của địa ngục, sự tăm tối bao phủ che lắp con người anh…
- ‘‘Tao sẽ khiến mày phải sống dở chết sở, Vũ Phong à!’’
• Minh Quân và Vũ Phong có quan hệ gì ?
• Bạn có mong muốn Di quay trở về trong vòng tay của Vũ Phong ?
Tập 12 : Hoàng tử hai mặt!
10h00 tối
Thành phố đã chìm vào một mảng đen tối to lớn, những ngọn đèn vàng hai bên vệ đường bắt đầu sáng, rọi xuống con đường dài, hiện lên hai chiếc bóng đen, một chiếc bóng nhỏ nhắn, chiếc còn lại khá cao ráo.
Di chậm rãi sải bước đều, đôi chân vô định mông lung đi về phía trước, không một nơi cố định…
- ‘‘DI’’
Giọng nói vang lên nhưng cũng không thu hút được sự chú ý của Di. Di vẫn tiếp tục bước đi, cho đến khi đôi tay bị ghì chặt bởi một bàn tay khác, gương mặt quen thuộc hiện dần trước mặt Di.
- ‘‘Di, cuối cùng cũng tìm được em’’ – Vũ Phong mỉm cười, nhưng đáp lại chỉ là ánh nhìn sợ hãi.
Vũ Phong khẽ vuốt tóc Di thì bị Di hất ra, ngồi thụp xuống, Di hoảng sợ.
- ‘‘Đừng, đừng mà… đừng chạm vào tôi’’
- ‘‘Di à, là anh đây, chồng sắp cưới của em, em không nhận ra anh sao?’’
- ‘‘Không… không… anh là ác ma, tránh xa tôi ra!’’ – Di đẩy Vũ Phong
Khuôn mặt anh rướm lệ buồn, đôi mắt đau xót nhìn Di. Phải, chính anh là người đã vô tình khắc trong tim Di những vết thương khó phai. Anh là kẻ tàn nhẫn giết chết trái tim yếu đuối của Di. Có những bù đắp nào có thể xóa đi những lỗi lầm anh đã gây ra…?
♦ ‘‘. . . Thời gian ơi xin hãy dừng lại’’
♦ ‘‘. . . Để những lỗi lầm một lần được sửa chửa’’
- ‘‘Cậu đừng chạm vào cô ấy!’’ – Viễn Kỳ lên tiếng, giờ thì Vũ Phong mới để ý sự hiện diện của người thứ 3.
- ‘‘Cậu…’’
- ‘‘Đừng chạm vào cô ấy bởi bàn tay dơ bẩn của cậu’’ – Viễn Kỳ ôm chặt Di, xoa xoa đầu.
Di siết chặt lấy cánh tay Viễn Kỳ, dương đôi mắt căm phẫn pha chút hoảng sợ nhìn Vũ Phong.
- ‘‘Ơ, đây không phải thiếu gia Vũ Phong hay sao?’’
Đám côn đồ đột nhiên xuất hiện, kèm theo là những nụ cười man rợ.
Tên đi đầu hươ hươ cây tuýp sắt, nhìn Vũ Phong theo kiểu bỡn cợt.
- ‘‘Tụi bây tính chơi trò dành công chúa à? Tao tham gia với nhé, phần thưởng cũng khá ngon đấy’’ – hắn vuốt nhẹ má Di
- ‘‘Bỏ tay mày ra!’’ – Viễn Kỳ trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt anh sắc bén đầy vẻ uy hiếp.
Hắn cùng bọn đàn em phá lên cười giễu cợt. Vì trong tay hắn có vũ khí sắc bén, cộng thêm đông người nên hắn ỷ lại, không xem ai ra gì.
- ‘‘Vũ Phong, món nợ lần trước tao còn chưa tính với mày, hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày’’
- ‘‘Mày sủa nhiều quá đấy’’ – Vũ Phong nhếch môi, cười cười khiến hắn quê miệt với đám đàn em.
Chỉ chờ có thế, hắn hét toáng lên rồi cả bọn xông vào Vũ Phong đánh tới tấp. Vũ Phong cũng không phải tay vừa, anh hết né rồi lại đỡ, sau lại tấn công, chỉ trong chớp nhoáng đã hạ gục được 3 tên nằm phệ xuống nền đường rên rỉ.Tình thế bất lợi khiến tên đại ca bủn rủn tay chân, hắn nhặt cây tuýp lên, vồ vào người Vũ Phong.
- ‘‘Chết này!’’
Hắn nhắm thẳng vào người Vũ Phong. Thấy thế, Di nhanh chóng lao nhanh đến, đỡ một gậy sau đầu, Di từ từ ngã xuống, Vũ Phong khẽ nhíu mày, đưa chân lên đạp thẳng vào bụng hắn không thương tiếc. Hắn ngã quỵ xuống đất, ôm bụng cựa quậy.
Viễn Kỳ dọn dép sạch sẽ rồi cũng chạy nhanh đến bên Di.
- ‘‘Cô ấy không sao chứ?’’ – Viễn Kỳ lo lắng
- ‘‘Không cần cậu quan tâm, tôi tự lo được’’ – Vũ Phong lạnh lùng đáp
- ‘‘Im đi, cậu không có tư cách để chăm sóc cô ấy. Đưa cho tôi’’
- ‘‘Cô ấy là của tôi!’’
Hai bên giằng co nên không để ý đằng sau, một gã du côn rút sẵn con dao lăm le tiến lại gần.
- ‘‘Cẩn thận!!!’’
Vũ Phong chỉ kịp hét lên một tiếng rồi từ từ nhìn Viễn Kỳ ngã xuống…
- ‘‘Khốn kiếp!!!’’
Vũ Phong nghiến răng tạo thành thứ âm thanh đáng sợ, phá hủy sự im lặng của màn đêm tối…
Anh lần lượt sử lí nhanh gọn đám du côn nằm la liệt dưới đất, rút chiếc điện thoại bấm bấm.
Từ phía xa, tiếng còi inh ỏi của xe cấp cứu vang lên. Những người mặc đồ trắng nhanh chóng vọt xuống xe rồi khiêng Viễn Kỳ cùng Di tiến thẳng vào bệnh viện.
Ngoài phòng chờ, tim Vũ Phong như thắt lại. Dường như trong anh có sự tiếc nuối, pha chút hụt hẫng.
* Anh tiếc nuối vì không sống thật với chính trái tim mình, với tiếng gọi tình yêu mỗi ngày một lớn dần trong anh
* Anh hụt hẫng vì khi giây phút tưởng chừng như trái tim anh ngừng đập khi thấy người con gái anh yêu thương từ từ ngã xuống, đôi mắt nhắm lại nằm gọn trong vòng tay anh, anh lại không thể làm gì được cho người ấy
Giọt nước mắt trong suốt khẽ rơi xuống, tâm hồn anh bị vây kín bởi những mặc cảm, tội lỗi…!
Tiếng kèn hộp đèn cấp cứu reng lên 1 tiếng, Vũ Phong giật bắn dậy, tiến nhanh về vị bác sĩ vừa mới bước ra.
- ‘‘Cô ấy không sao chứ?’’
Ông bác sĩ mỉm cười nhìn Vũ Phong, khẽ gật đầu. Vũ Phong thở phào nhẹ nhõm, sức nhớ lại chuyện gì đó, Vũ Phong hỏi.
- ‘‘Còn cậu ta…’’
- ‘‘Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng sức khỏe vẫn còn rất yếu, hãy để cậu ta nghỉ ngơi, không nên quấy rầy nhiều. À, còn đây là kết quả xét nghiệm, anh hãy xem đi’’
Đưa cho Vũ Phong tờ xét nghiệm rồi bỏ đi. Vũ Phong nhìn vào tấm kẹp được in hai chữ to tướng ‘‘HỒ SƠ’’. Anh ngồi phịch xuống ghế, nụ cười nhẹ nhàng được hiện diện trên môi anh.
- ‘‘May là em không sao!’’
Vũ Phong từ từ mở chiếc kẹp ra, những dòng chữ đen và đỏ lần lượt lộ dần…
- ‘‘Cậu ta… có cùng nhóm máu với cô ấy sao?’’Tập 13 : Mặt trái của sự thật !
Sáng sớm, trên con đường dài, bà Phạm trên tay cầm giỏ thức ăn nhanh chóng tiến đến bệnh viện.
Bịch bịch bịch !
Thứ âm thanh đều đều vang lên, kèm theo là thức ăn trong giỏ rớt xuống, rơi vãi ra, lăn lóc.
Vì đi quá nhanh nên bà Phạm vô tình đụng trúng người đàn bà phía trước.
- ‘‘Xin lỗi, bà có sao không?’’
Người đàn bà mang chiếc áo khoác màu đen, trùm chiếc khăn caro đội đầu nên bà Phạm không thấy rõ mặt. Người đàn bà đầy vẻ bí ẩn bỏ chạy trước ánh nhìn khó hiểu của bà Phạm.
Dáng người lòm khòm cố gắng chạy thật nhanh, khuất dần sau ngã tư đường.
- ‘‘Có lẽ nào…..?’’
Khẽ lắc nhẹ đầu để xua tan những suy nghĩ mông lung, bà nhặt thức ăn cho vào giỏ rồi tiếp tục đi.
***
Tại căn phòng 202
Vũ Phong đang ngồi bên chiếc ghế cạnh giường, đưa đôi mắt xót xa nhìn Di, cô gái ương bướng nhắm nghiền đôi mắt. Vẻ mặt hoảng sợ vẫn in hằn trên nét mặt xinh đẹp tựa thiên thần, hàng lông mày vẫn nhíu chặt lấy nhau…
Vũ Phong khẽ nắm lấy tay Di, những ngón tay thon thả và mỏng manh được áp sát vào bên má anh.
- ‘‘Gương mặt xinh đẹp này… vẫn như lúc đó…’’
Những kỉ niệm ngọt ngào của tuổi thơ cùng một lúc ùa về trong anh, như một quyển sổ lật từng trang, chuỗi ngày yên bình dần lộ ra với nụ cười trong sáng và những lời hứa con nít dễ thương…
Buổi chiều yên bình, dưới gốc cây đa to lớn, hai đứa trẻ nô đùa với nhau. Cậu bé nhìn cô bé đang tròn xoe chăm chú nhìn mình, cậu bé đột nhiên nảy ra một ý định…
- ‘‘Em thích kẹo không?’’
- ‘‘Dạ thích, cho em đi’’
Cô bé ngây thơ chìa hai tay ra trước mặt cậu bé, nhưng đáp lại sự kì vọng với hai đôi mắt cún con đáng yêu, chỉ là cái lắc đầu. Cô bé xụ mặt xuống trông đến thảm thương.
- ‘‘Anh có cái này ngon hơn kẹo nữa cơ’’ – nói rồi, cậu bé thoáng đỏ mặt.
- ‘‘Thứ gì ạ? Anh Phong cho Di đi’’ – cô bé cười toe
- ‘‘Ừ, nhưng Di phải nhắm mắt lại’’
- ‘‘Sao phải nhắm mắt ạ?’’ – cô bé ngây thơ hỏi
- ‘‘Ừ thì… anh bảo nhắm cứ nhắm, hỏi nhiều thế làm gì?’’ – cậu bé làm mặt giận
- ‘‘Di nhắm, Di nhắm mà, anh Phong đừng giận Di nữa’’
Cô bé lập tức làm theo. Đôi mắt to tròn khép lại dưới hàng lông mi đen cong. Cậu bé từ từ tiến lại gần hơn, khoảng cách khép lại, ngắn hơn,….
Chụt……………………….
Hai đôi môi hồng chạm vào nhau, nhẹ nhàng tựa như cơn gió thoảng. Cô bé mở to mắt, chớp chớp, hai bên má thoáng đỏ ửng. Còn thằng bé thì phì cười, một phần vì phản ứng của cô bé, mặt khác vì biểu hiện của cô bé rất đáng yêu.Cô bé vẫn đứng yên như pho tượng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên như quả cà chua.
- ‘‘Di, Di à, em sao vậy?’’
- ‘‘Di muốn…..’’
- ‘‘Di muốn gì?’’ – cậu bé hỏi
- ‘‘Di muốn…. ‘‘kẹo ngọt’’ một lần nữa cơ’’
Cô bé nhào tới ôm chặt thằng bé, áp sát miệng vào mặt cậu, cậu bé vội vàng đẩy ra, cậu hét toáng lên.
- ‘‘Anh không thích đâu, một lần thôi’’
- ‘‘Di muốn kẹo mà, ứ ghét anh Phong lắm’’ – cô bé òa khóc
Cậu bé đành bó tay với cô bé mít ướt này, tiến lại gần, xoa xoa đầu.
- ‘‘Một lần nữa thôi nhẹ’’
Cô bé cười tươi, gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
- ‘‘Híc, khổ mình rồi, tự nhiên chuốc họa vào thân’’ – cậu bé suy nghĩ
Một lần nữa, hai đôi môi chạm nhẹ vào nhau, nhẹ nhàng….
Cậu bé từ từ thả ra, cô bé kia đỏ ửng mặt, vội vã lấy hai tay che lại vì xấu hổ.
- ‘‘Em làm gì vậy?’’
- ‘‘Kệ em, em hông muốn anh Phong nhìn mặt em’’
- ‘‘Buông ra anh xem nào’’
Cậu bé kéo tay cô bé ra khỏi mặt. Gương mặt ửng hồng dễ thương khiến trái tim thằng bé đập nhanh đến nỗi muốn văng ra ngoài.
- ‘‘Di dễ thương như vậy, lở ai giành mất thì tính sao’’ – cậu bé suy nghĩ
- ‘‘Di này, hứa với anh đi, sau này phải làm vợ anh nhá?’’ – thằng bé cười xòa
- ‘‘Không!’’
- ‘‘Tại sao? Em không thích anh Phong hả?’’
- ‘‘Có ạ’’
- ‘‘Vậy sao không đồng ý?’’
- ‘‘Anh Phong ngốc lắm, mẹ Di bảo nếu lấy nhau thì Di phải mặc áo đầm cô dâu, có cả nhẫn nữa cơ’’
- ‘‘Ặc, con nhỏ ngố này nhiều trò quá vậy’’ – cậu bé thở dài.
Cởi sợi dây chuyền bạch kim đang đeo trên cổ xuống, đeo lên cổ Di. Cậu bé cười hiền.
- ‘‘Sợi dây này anh tặng Di thay cho nhẫn nhé, lớn lên anh sẽ tặng nhẫn cho Di, chiếc nhẫn to đùng luôn’’
- ‘‘Hứa nhá’’
- ‘‘Ừ, à còn nữa, Di chỉ được… chỉ được hôn anh thôi, không được hôn người khác đâu’’ – thằng bé đỏ ngầu
- ‘‘Ừhm, Di chỉ làm vợ anh Phong thôi mà’’
Hai ngón tay út nhỏ nhắn đan vào nhau thay cho một lời hứa…
Những chuyện đời đâu ai đoán trước chữ ‘‘NGỜ’’
Vào cái đêm đó, khi ông Ân – bố của cậu bé tuyên bố sẽ chính thức li hôn với mẹ của cậu bé thì lập tức, trời đất như quay cuồng, cậu bé bật khóc, van nài nhưng đều nhận được sự vô tâm của ông Ân.
Cậu bé chạy ra khỏi nhà, mặc cho tiếng gọi của những người hầu, cậu chạy thật nhanh đến công viên gần nhà cô bé, nơi chiếc xích đu lần đầu cả hai gặp nhau. Cô bé vẫn ngồi đó, vẻ mặt hạnh phúc nhìn trên bầu trời nhiều sao.
- ‘‘A, anh Phong. Anh đến tìm Di hả?’’
Cô bé mỉm cười, nụ cười rực rỡ còn sáng hơn cả những ngôi sao trên bầu trời. Cậu bé òa khóc ôm chằm lấy cô bé.
- ‘‘Ai ăn hiếp anh Phong hả? Anh Phong nói đi, Di sẽ trả thù dùm cho’’
Cậu bé lắc đầu. Cô bé ngồi tựa vào chiếc xích đu, hai tay vịn hai bên dây, còn thằng bé ra phía sau, đẩy thật mạnh.
- ‘‘Di à, sau này em nhất định phải làm vợ anh đó, biết chưa?’’
- ‘‘Ừm. Em hứa với anh Phong rồi mà’’
- ‘‘Nhất định phải thực hiện, không được hứa suôn’’
- ‘‘Dạ’’
Cảm giác bình yên và an toàn lại quay về, tiếng cười nở đều trên môi cậu bé mỗi lúc gần con bé. Sự ngây thơ và tính cách ngốc nghếch, không ưu phiền và rất lạc quan của con bé khiến cậu bé thầm ganh tị…
Chơi đùa một hồi, thằng bé lủi thủi quay về căn biệt thự, nơi những tiếng ồn phát ra inh ỏi khiến cậu cảm thấy mệt mỏi.
Bước nhanh lên phòng, qua cánh cửa khép hờ, cậu bé thấy mẹ của Di ( bà Phạm ), mẹ của cậu bé ( vợ ông Ân ) và ba của cậu bé ( ông Ân ) đang tranh chấp nhau chuyện gì đó.
- ‘‘Tôi cầu xin cô, đừng phá hoại gia đình tôi, tôi cầu xin cô!!!’’ – mẹ cậu bé van nài, khóc sướt mướt quỳ gối trước mặt bà Phạm
- ‘‘Làm ơn soi gương nhìn lại cô đi, người vợ già nua, quê mùa, đến tôi còn phát ngán huống gì anh Ân’’
- ‘‘Tôi sẽ chia cho cô một khoản tiền đủ để hai mẹ con cô sinh sống, hãy biến khỏi mất tôi, thằng Phong sẽ ở lại đây với tôi, còn cô hãy đem Minh Quân đi đi’’
- ‘‘Đừng mà anh, Minh Quân và Vũ Phong nó còn quá nhỏ,…’’
- ‘‘Cô đừng lấy con cái ra ràng buộc anh Ân, thằng nhóc Vũ Phong sẽ được tôi dạy dỗ thật tốt, cô không cần lo’’
- ‘‘Cô… cô… con hồ li tinh, tôi sẽ giết cô’’
Mẹ cậu bé cầm cái kéo trong rổ được đặt trên bàn, nhào vào bà Phạm. Ông Ân đỡ một đường kéo xẹt ngang tay, máu đỏ chảy ra.
- ‘‘Anh Ân, em… em không cố ý’’
Chát!!!!
Mẹ cậu bé ngã xuống đất, đưa tay ôm bên má bị ông Ân đánh một cái không thương tiếc. Hai hàng nước mắt chảy không ngừng, bà dương đôi mắt căm hận nhìn người phụ nữ ẻo lả cùng nụ cười đắc thắng.
- ‘‘Tôi dù có làm ma cũng sẽ không tha cho bà đâu’’
- ‘‘Đồ đàn bà điên, đưa bà ta vào nhà kho nhốt lại’’
Trong giây phút đó, cậu bé chỉ biết khóc. Người phụ nữ rắc tâm phá hoại hạnh phúc gia đình cậu lại chính là mẹ của người mà cậu luôn yêu thương……!
Nhà kho, một nơi tối tăm. Người đàn bà xinh đẹp nằm lăn dưới sàn, máu tươi từ những vết thương do roi mây để lại, bầm tím.
- ‘‘Mẹ, mẹ à..’’ – cậu bé òa khóc
- ‘‘Vũ Phong…’’ – người phụ nữ gắng gượng nhìn đứa con trai tội nghiệp
- ‘‘Mẹ đừng vậy mà, mở mắt ra đi mẹ, đừng mà mẹ. Mẹ ơi!!!!’’
- ‘‘Vũ…Phong…hãy…nghe…mẹ…nói…con…nhất…định…phải…trã…thù…ông…ta…và…người…đàn…bà…kia…Con… nhất…định…phải….’’
Phịch!
Người phụ nữ nhắm mắt, cơ thể dần tê cứng, đôi mắt nhắm sâu và có thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ mở ra nữa….
Trong đêm tối, những tiếng nấc vang lên đều đều đến kinh sợ. Đôi mắt hổ phách sắc bén nhìn ra xa, lòng hận thù len lỏi xuyên thấu tâm hồn của một cậu bé…
- ‘‘Tôi nhất định sẽ trả thù!!!’’Tập 14 : Đôi cánh trắng!
Bên chiếc giường gam hồng, Vũ Phong say sưa ngắm nhìn Di trong trạng thái ngủ say. Gương mặt trong sáng, làn da trắng hồng càng khiến Di tôn lên vẻ đẹp của cô gái tuổi 18, sóng mũi cao trơn phẳng, đôi môi đỏ căng mọng đầy quyến rũ. Hàng lông mi khẽ rung rung nhưng đôi mắt ương bướng nhắm nghiền lại, như muốn ngủ lâu hơn một chút và chưa đến lúc phải thức dậy….
Di đẹp tựa như bức họa khắc kì công trong quá trình hoàn hảo, thiết kế một cách tỉ mỉ, rất sáng tạo. Tôn lên vẻ quyến rũ từ những đường cong tuyệt mĩ…
Giọt nước mắt tinh khiết khẽ rơi, làm ướt đẫm hàng mi cong đen tuyền của anh….
Anh tự hỏi, điều gì khiến anh làm mất đi nụ cười trong sáng của một cô gái ngây thơ, là nạn nhân vô tội của những lỗi lầm ngày trước…???
Quá khứ nặng nề vây kín lấy anh, như một nỗi ám ảnh kinh hoàng. Trong giây phút người mẹ nằm phịch xuống, ngủ thiếp đi trong cõi vĩnh hằng thì anh như chết lặng. Đưa đôi mắt vô cảm nhìn những thứ vẫn tồn tại xung quanh, nhìn cô gái mà anh đã yêu một cách lạnh lùng, anh không thể tha thứ cho tất cả những ai đã tàn nhẫn gây ra cho anh một vết thương quá đau đớn….
Anh muốn tất cả phải nếm chịu mùi vị của nổi đau mà họ rắc tâm gây ra cho anh, nhưng dường như, những điều đó, giờ đây đã không còn quan trọng đối với anh…
Có thứ gì đó đang len lỏi vào trái tim anh, khiến trái tim anh trở nên yếu đuối, sự thù hận giảm sút và có lẽ nó sắp biến mất trong anh…
- ‘‘Đừng khóc’’
Bàn tay mềm mại áp sát vào mặt anh, những ngón tay mỏng manh di chuyển nhẹ nhàng, như một cơn gió cuốn đi dòng nước mắt còn đọng lại trên khóe mi…
Anh thoáng giật mình.
Di đang cười với anh, nụ cười sáng hơn cả ánh trăng khuyết trên bầu trời, rực rỡ trong bóng tối, và nó khiến lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn…
Đôi môi anh khẽ cong lên hình bán nguyệt, lần đầu tiên ác quỷ được thể hiện mình trong niềm vui sướng, lần đầu tiên ác quỷ cho phép trái tim được đập nhanh hơn bởi một người con gái…Như một phép màu nhiệm, nụ cười tắt vụt trên đôi môi Vũ Phong. Anh khẽ nghiêng đầu. Di vẫn đang bất động nằm trên giường. Không hề cười với anh, không hề dùng tay lau những giọt nước mắt cho anh, phải chăng đó chỉ là ảo giác…?
- ‘‘Thiếu gia, ông chủ cho gọi cậu’’
Ông quản gia xuất hiện sau cánh cửa gổ, kính cẩn cuối chào Vũ Phong. Anh lạnh lùng đứng lên, quay đầu nhìn Di thay cho lời tạm biệt, giọng anh nói đều đều.
- ‘‘Cho người chăm sóc cô ấy, đừng để xảy ra sai sót, nếu không…’’
Anh nhìn ông quản gia bằng đôi mắt nghiêm túc của loài hổ báo, màu vàng ánh lên sắc bén khiến ông quản gia thoáng rùng mình.
Anh bước ra khỏi phòng, dọc theo lối hành lang dài để đến với căn phòng nằm cuối dãy, một nơi được che khuất bởi màu đen của bóng tối…
- ‘‘Bố cho gọi tôi?’’
- ‘‘Ừ, con ngồi xuống đi’’
- ‘‘Không cần đâu, có gì nói nhanh đi, tôi bận lắm’’
- ‘‘Con vẫn muốn giữ thái độ đó nói chuyện với ta?’’ – đôi mắt ông Ân ánh lên những tia buồn nhìn Vũ Phong
- ‘‘Nếu không có gì thì tôi xin phép’’
Tay Vũ Phong chạm vào quai cửa, ông Ân vội lên tiếng.
- ‘‘Con thực lòng muốn lấy con bé chứ?’’
Vũ Phong nhếch môi, anh nhìn ông Ân một cách nghiêm túc như để khẳng định cho câu trả lời.
- ‘‘Ừ’’
- ‘‘Ta khuyên con đừng nên lợi dụng con bé để hoàn thành việc trã thù của mình’’
Vũ Phong nhếch môi kiểu mỉa mai
- ‘‘Tôi nóng lòng rất muốn xem kết cục của hai người sẽ ra sao…’’
- ‘‘Vũ Phong, ta thành thật khuyên con một câu, đừng nên bắt đầu bằng việc lợi dụng, đến khi con muốn quay đầu thì sẽ trở nên rất khó khăn…’’
- ‘‘Tôi nghĩ câu đó rất thích hợp với ông, hơn là tôi’’ – Vũ Phong cười nửa miệng, gương mặt anh lộ rõ sự xót thương nhưng nhanh chóng được thu lại bằng khuôn mặt lạnh lùng vốn có…
Anh mở cánh cửa, nhưng rồi quay lại, nhìn ông Ân. Ông vẫn dõi theo Vũ Phong, đôi mắt buồn ảm đạm…
- ‘‘Ông nên cẩn thận với một người, không phải là tôi…’’
Câu nói đầy bí ẩn khiến ông Ân không khỏi suy nghĩ…
- ‘‘Cẩn thận? Một người? Ngoài Vũ Phong còn có kẻ khác muốn trã thù mình và cô ấy hay sao?’’
Ông Ân khẽ chau mày, sự lựa chọn là lời giải thích cho câu hỏi tồn tại xoay quanh trong đầu ông, chỉ là, sự lựa chọn nào gọi là chính xác…?
Không gian yên tĩnh lại phủ đều khắp căn nhà. Sự lạnh lẽo kéo đến. Vũ Phong tựa người vào cánh cửa sổ ngoài hành lang, không gian đen tối được hiện diện sau lớp kính trong suốt…
- ‘‘AAAAAAAAAAAAAAAAA’’
Vũ Phong giật mình, điều đầu tiên anh nghĩ đến là Di, đôi chân nhanh chóng chạy về phía căn phòng nằm hướng ngược lại, anh mở toang cánh cửa. Di với khuôn mặt hoảng sợ đang ngồi trên giường, tay cầm cái kéo với mũi nhọn sắc bén.
Những người hầu, quản gia đều hoảng sợ, tản ra, không ai dám tiến lại gần…
- ‘‘Sao cô ấy lại như vậy? Các cô đã làm gì?’’ – Vũ Phong trừng mắt nhìn đám người hầu đang rụt rè e sợ.
- ‘‘Dạ thưa thiếu gia, chúng tôi theo lời thiếu gia chỉ định chăm sóc cô Phạm nhưng mà… nhưng mà… khi cô ấy tỉnh lại thì đột nhiên cầm kéo… uy hiếp chúng tôi nếu lại gần thì cô ấy sẽ tự tử nên… nên… chúng tôi không dám…’’
Như hiểu hết vấn đề, Vũ Phong quay lại, đôi mắt hung dữ dịu xuống, thay vào đó là ánh nhìn xót xa và thương cảm, anh dịu dàng tiến về phía chiếc giường. Di hoảng hốt thụt lùi, đôi tay Di run run chỉ mũi kéo nhọn về phía anh.
- ‘‘Đừng… đừng qua đây… đừng…’’
- ‘‘Di à, là anh, Vũ Phong đây, ngoan nào, lại đây với anh’’
Vũ Phong tiến lại gần Di hơn, đặt chiếc kéo xuống đất, đầu Di ngoan ngoãn dựa vào anh như một chú mèo lười…
Ông quản gia đằng sau tiến lại gần, trên tay cầm sợi dây thừng.
- ‘‘Đừng chạm vào cô ấy!’’
Khi ông quản gia tóm gọn được Di, Di vùng vằng đẩy Vũ Phong ra xa khiến anh té nhào, Di cắn thật mạnh vào cánh tay ông quản gia khiến sợi dây lỏng dần, Di nhanh chóng tháo nốt, chạy thật nhanh đến cửa sổ, mở toang cánh cửa, gió vi vu bay vào trong khiến mọi thứ rối bời…
- ‘‘Các người đừng qua đây, nếu không… nếu không tôi sẽ nhảy xuống’’
- ‘‘Được, anh sẽ không qua, em đừng nhảy, lại đây với anh’’
- ‘‘Đứng yên, đừng lại gần hơn, nếu không… nếu không… tôi…tôi sẽ…’’
Di với tay lấy chiếc bình thủy tinh cắm hoa đập vỡ vụn, từng mảnh chai tinh khiết nằm gọn xuống sàn, Di nhặt một mảnh to nhất, kề lên cổ.
- ‘‘Đừng qua đây, nếu không tôi sẽ chết trước mặt anh’’
Di cứa trên cổ một đường thật dài, máu tươi theo miệng vết thương chảy xuống cổ, thấm nhòe trên chiếc áo…
- ‘‘Đừng… anh xin em, đừng làm vậy’’
Vũ Phong quỳ xuống…
Trông anh giờ đây như một ác quỷ cô độc mất đi đôi cánh, thê thảm như kẻ bại trận, không còn ngạo mạn và lạnh lùng, không còn bá đạo và tàn nhẫn…
Đôi mắt sắc bén màu hổ phách được thu lại, đọng lại những giọt nước tinh khiết…
- ‘‘Anh xin em’’
• Lần đầu tiên Ác Quỷ cho phép mình gục ngã trước kẻ khác, hơn nữa lại là 1 cô gái…
• Lần đầu tiên Ác Quỷ cảm thấy bất lực và yếu đuối nhất trước 1 cô gái…
• Lần đầu tiên Ác Quỷ cảm thấy hối hận vì đã gây ra vết thương cho kẻ khác, đặc biệt là 1 cô gái…
• Lần đầu tiên Ác Quỷ được cảm nhận một thứ cảm xúc được gọi là ‘‘tình yêu’’ nhưng nó thật đau đớn, với 1 cô gái…
Ác Quỷ đã rơi lệ………
Đã thấu hiểu nổi đau xé lòng của trái tim……….
Đã nhận ra những lỗi lầm của mình……….
Vậy anh có còn là ác quỷ bá đạo……….???
Nhưng điều đó có quan trọng khi Di không hề cảm nhận được gì từ những hành động của Vũ Phong…?
Vết thương của anh gây ra cho Di quá lớn so với việc phải tha thứ cho anh là một điều khó khăn… Di nhìn anh với đôi mắt vô cảm, dường như những lời nói của anh không đủ chân thành khiến Di lay động, nói hơn hết, Di đã mất lòng tin ở anh, một con người mà giờ đây Di gọi là ‘‘Ác Quỷ’’
Thời gian như ngừng quay, nước mắt Vũ Phong vẫn cứ trào dâng, nhưng đáp lại, chỉ là gương mặt không chút bộc lộ từ Di. Sự im lặng nhanh chóng kéo đến, chỉ còn nghe thấy tiếng gió vi vu ngoài trời, ngập tràn căn phòng….
- ‘‘Anh nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh?’’
Vũ Phong lắc đầu, thay cho câu trả lời ngoài ý muốn của anh…
- ‘‘Không, anh không mong em sẽ tha thứ cho anh, nhưng anh xin em, đừng làm điều gì dại dột…’’
- ‘‘Im miệng. Suốt đời tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh, cho tất cả những gì anh gây ra, tôi ghét anh, tôi chỉ hận vì sao không thể tự tay giết chết anh’’
Di gằn từng giọng, những câu nói chứa đựng ngàn mũi kim nhọn đâm thẳng anh. Gây ra cho anh một cảm giác khó thở, nhói đến nỗi nước mắt anh cứ thế mà tuôn ra….
- ‘‘Tôi dù có làm ma cũng sẽ không tha thứ cho anh!’’
Di nhảy xuống…
Thời gian lắng đọng… như một chiếc xe chớp máy… như một chiếc đồng hồ hết pin… Trôi chậm hơn… chậm hơn… vụt tắt…Tập 15 : Hy vọng mong manh!
Trong giây phút ấy, gương mặt Di thoáng mỉm cười, trông như một thiên thần với hai đôi cánh trắng, đã tìm thấy bầu trời, đã nhìn thấy sự tự do, và thiên thần ấy muốn bay đi, hòa quyện cùng cơn gió…
Sải tung đôi cánh đầy tự hào, niềm vui ấy len lỏi qua trái tim Di cho dù… rất mong manh!
Pặc!
Một bàn tay khác cố siết chặt tay Di……
- ‘‘Buông tôi ra’’ – Di cáu gắt
- ‘‘Không…thể…nào’’
Di cựa quậy khiến anh cũng bị lôi xuống. Nhưng may mắn cánh tay còn lại của anh bám chặt được khung cửa…
Hàng lông mày nhăn tít lại, lộ rõ đau đớn. Bàn tay anh bắt đầu rỉ máu, đau rát…
Di buông tay, trơn trượt hơn với những giọt mồ hôi. Vũ Phong giật mình quay đầu xuống.
Bàn tay Di dần dần tách khỏi tay anh…
- ‘‘Đừng…’’
- ‘‘Anh vẫn muốn dày vò tôi hay sao?’’
- ‘‘Đừng…buông…tay’’
- ‘‘Tôi không muốn,… tôi không muốn kết hôn với anh, không muốn làm vợ anh, càng không muốn sống chung với anh’’ – Di bật khóc
- ‘‘Anh…biết’’
Di giật mình, dương đôi mắt lắm lem nước nhìn Vũ Phong. Anh đau khổ nhìn Di, trong đôi mắt hổ phách kia hiện diện một giọt nước trong suốt như pha lê, giọng anh nghẹn ngào vì cố kìm nén…
- ‘‘Anh biết em không thích anh, không muốn sống chung với anh, càng không… yêu anh…Anh sẽ trả cho em sự tự do…’’
Vũ Phong mỉm cười, đôi môi hiện lên hình bán nguyệt. Lần đầu tiên Vũ Phong nở nụ cười với Di, một nụ cười ấm áp, lần đầu tiên nhưng có lẽ cũng là lần cuối cùng Di còn nhìn thấy…
- ‘‘Anh buông tay tôi thật ư?’’
Trong Di thoáng thất vọng…
Chẳng phải Di luôn yêu cầu anh trã sự tự do cho Di ?
Chẳng phải bao lâu nay Di muốn thoát khỏi tên ác quỷ bá đạo đó ?
Vậy mà trong giây phút chạm đến mục đích thì trái tim Di bỗng nhức nhối…
- ‘‘Ừ, anh sẽ trả cho em sự tự do…’’
Gương mặt anh hiện rõ sự tuyệt vọng. Trái tim anh đau nhức đến nỗi như muốn phá tan mọi thứ, nhưng anh biết, dù là hy vọng nhỏ nhoi nhưng anh vẫn muốn bám trụ lại nó, như một điểm tựa trong con tim rỗng tuếch giờ đây của anh…
- ‘‘Anh sẽ để em đi… vì anh sẽ đi cùng em’’
Vũ Phong nhoẻn miệng cười, nụ cười chua chát đến nỗi nước mắt anh không ngừng rơi…
Hai đôi tay dần tách ra nhau, không còn cái siết chặt nuối tiếc…
Pặc!
Di nắm lấy tay anh. Di cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy, bản thân muốn thoát khỏi anh, nhưng khi nhìn thấy sự đau khổ cô độc trong anh, Di lại muốn là người cùng chia sẻ với anh…
- ‘‘Anh điên sao? Sao anh không biết quý trọng sinh mạng mình vậy?’’
Di chợt nhận ra câu nói của mình quá ngốc nghếch.
Chẳng phải chính Di cũng không hề tiếc nuối gì cuộc sống…?
- ‘‘Em ngốc lắm… muốn thoát khỏi anh sao lại cho anh thêm hy vọng…’’
Vẫn với nụ cười gượng gạo trên đôi môi kia, anh cố gắng kiềm nén những giọt nước mắt yếu đuối còn đọng trên mí mắt…
Sinh mạng của Vũ Phong dường như hoàn toàn phụ thuộc vào Di, bàn tay cô nắm lấy hy vọng hay vứt bỏ…?
- ‘‘Anh…không…chịu…được…nữa…rồi!’’
Vũ Phong mệt mỏi, mồ hôi lấm tấm nhễ nhãi trên gương mặt anh…
Pặc!
- ‘‘Bố???’’
Ông Ân hét lên
- ‘‘Đừng bỏ cuộc!’’
Ông Ân xoay qua bọn người hầu đang sửng sốt dậm chân tại chỗ.
- ‘‘Còn không mau lại đây giúp một tay???’’
Ông Ân hét to, bọn người hầu mới hoàn hồn lại. Chạy thật nhanh đến, dùng hết lực của toàn bộ trai gái có mặt ở đây.
…
Rầm!!!
Cả đám bật ngữa ra phía sau, cuối cùng Di và Vũ Phong cũng thoát khỏi ngưỡng cửa của Thần Chết.
- ‘‘Thiếu gia, cậu bị thương rồi’’Một cô hầu thét lên. Vũ Phong nhìn lòng bàn tay đang rỉ máu của mình, khẽ lắc đầu. Anh thở hổn hển, quay sang nhìn Di. Cô sợ hãi thụt lùi ra phía sau, co chân lại.
Vũ Phong vòng tay qua người Di, xoa xoa đầu.
- ‘‘Không…sao…rồi’’
- ‘‘Buông ra, sao anh không để tôi chết đi’’
Vũ Phong im lặng…
Như hiểu ý, ông Ân ra hiệu cho mọi người ra khỏi phòng, nhường khoảng không gian riêng cho Di và Vũ Phong.
- ‘‘Vậy sao em lại níu lấy tay anh?’’
Câu hỏi đập tan cơn tức giận trong lòng Di.
Phải, chính Di đã siết chặt tay anh.
Chính Di đã không muốn anh buông tay.
Chính Di không muốn từ bỏ.
Có lẽ…
Đó là nổi sợ khi không muốn mất đi người mình yêu chăng…?
Yêu…?
Một câu trả lời khiến Di không muốn nghĩ đến, nhưng có lẽ… nó là câu trả lời thích hợp nhất…
- ‘‘Ra ngoài, ra ngoài đi’’ – Di hét lên
- ‘‘Sao em lại nắm lấy tay anh? Trả lời đi, trả lời anh đi!’’
Vũ Phong tức giận đè Di xuống giường. Gương mặt chỉ còn cách Di 5cm.
…
Nét mặt Di bỗng thay đổi, đôi mắt tròn xoe nay trở nên sắc bén hơn, đôi môi nhếch lên vẻ mỉa mai.
- ‘‘Vì tôi cảm thấy bị sỉ nhục khi phải chết chung với một người như anh’’
Vũ Phong sửng sốt.
Sỉ nhục ư?
Chết với anh là một điều sỉ nhục???
Vậy hóa ra chỉ mỗi mình anh lầm tưởng… Trong giây phút tưởng chừng như quá đỗi tuyệt vọng, Di đã siết chặt tay anh, con tim anh len lỏi một tia sáng được gọi là ‘‘hy vọng’’
Vậy hóa ra tất cả chỉ là…… ẢO TƯỞNG ???
Anh đứng dậy nhưng đôi chân không còn trụ vững, anh gục xuống…
Anh không còn nước mắt để mà khóc nữa…
Bỗng anh đột phá lên cười, một nụ cười cay đắng khiến con tim anh đau rát, như vỡ tan thành từng mảnh nhỏ….
- ‘‘Sỉ nhục? Chết với tôi là một điều sỉ nhục?’’
Tay Vũ Phong bóp chặt chiếc ly thủy tinh được đặt trên bàn khiến nó vỡ tan, từng mảnh tinh khiết hòa nhuộm cùng dòng máu trên tay anh, rơi xuống dưới sàn…
Di hoảng hốt chạy lại gần anh.
- ‘‘Anh…’’
- ‘‘Đừng chạm vào tôi’’
Vũ Phong đẩy mạnh người khiến Di ngã xuống đất.
- ‘‘Ngày mai tôi sẽ cho người đưa cô về nhà, tôi không muốn thấy mặt cô nữa’’
Đôi chân anh nặng nề bước thật đều, bóng dáng cao ráo khuất dần sau cánh cửa….
Giờ đây, Di mới nhận ra rằng, mình đã làm tổn thương đến anh…
Di luôn ghét anh, căm hận anh, nhưng khi anh quay lưng một cách lạnh lùng và vô tình, trái tim Di như thắt lại bởi một bàn tay vô hình nào đó, siết chặt khiến Di không tài nào thở nổi…
Máu và nước mắt hòa quyện ẩn mình trong đêm tối.
Có cả sự thất vọng, lẫn sự tuyệt vọng, xen kẻ đau khổ…
Tập 16 : Người yêu cũ!
Buổi tối
Vũ phong phóng chiếc moto đi đến quán bar Gold Club nằm trong trung tâm thành phố.
Khi thấy anh, người quản lí niềm nở đón tiếp.
- ‘‘Thiếu gia, lâu lắm rồi cậu mới ghé quán tôi nhé’’
Vũ Phong im lặng.
- ‘‘Đây là phòng V.I.P cho cậu, chúc cậu chơi vui vẻ nhé’’
Vũ Phong ngồi phịch xuống, đặt một tay ra sau thành ghế, tay còn lại nâng ly rượu đưa lên miệng đều đều.
- ‘‘Thiếu gia, quán chúng tôi mới tuyển thêm 1 em mới, rất xinh đẹp, cậu có muốn….’’
- ‘‘Cho cô ả vào đi’’
- ‘‘Vâng vâng, cậu đợi tôi 1 lát nhé’’
***
Người quản lí đi đến phòng dành cho nhân viên phục vụ, mỉm cười nhìn cô gái đang trang điểm trước gương. Vẻ mặt non nớt được phản chíu trong gương, vì có đánh phấn nên trông cô già dặn hơn so với tuổi bề ngoài.
Cô ăn mặc khá mát mẻ, để lộ những đường cong đẹp tuyệt mĩ. Chiếc áo dây mỏng manh bó sát người, đường cong từ vùng ngực trắng nõn hiện ra, chiếc váy ngắn ngủn cùng đôi tất lưới đen. Khiến cô trông như một dân chơi thứ thiệt.
- ‘‘Mimi, đây là khách V.I.P, đại thiếu gia của nhà họ Vương, cô nhớ phục vụ chu đáo’’ – người quản lí dặn dò
- ‘‘Đại thiếu gia nhà họ Vương? Chẵng phải là Vương Vũ Phong sao? Má à, nhường khách quý cho con đi’’
- ‘‘Phải đó má, Mimi mới vào làm, chưa được bao lâu nên không có kinh nghiệm, hay để con…’’
- ‘‘Thôi đi mấy cô, người ta yêu cầu Mimi. Cô nhanh vào đi, đừng để khách đợi’’
- ‘‘Vâng’’
Cánh cửa phòng 1 V.I.P mở toang. Người con trai vẫn đang say sưa uống rượu, hoàn toàn không để ý gì đến sự có mặt của Mimi.
Mimi ngồi xuống, tựa vào lưng Vũ Phong một cách tự nhiên.
- ‘‘Anh à, đêm nay em sẽ phục vụ anh hết mình’’
Vũ Phong nhếch môi, đưa tay nâng cầm của Mimi. Khuôn mặt anh đưa sát xuống, chỉ còn vài cm nữa là chạm môi…. Anh đột ngột dừng lại, nhoẻn miệng cười.
- ‘‘Rót rượu đi’’
- ‘‘Vâng, em mời anh’’
Như một quy tắc phục vụ cũ rít, Mimi vừa rót rượu vừa ưỡn ẹo vào người anh. Vũ Phong vẫn để yên, mặc cho Mimi muốn làm gì thì làm.
…
Một lúc lâu sau, Vũ Phong dường như đã say mềm, mùi rượu nồng nặc được phát ra từ anh, cơ thể anh bắt đầu nóng dần…
- ‘‘Thiếu gia, anh say rồi sao?’’
Vũ Phong nhìn sang Mimi. Chợt anh siết chặt cô, đôi bờ vai run run…
- ‘‘Di…à, anh… hức… xin lỗi…em…hức’’
Cô gái mang tên ‘‘Di’’ vẫn để yên cho anh ôm. Hai bàn tay thon thả vòng qua lưng anh.
- ‘‘Không sao, em yêu anh nhiều lắm’’
Vũ Phong nhìn ‘‘Di’’, nụ cười hạnh phúc thoáng nở trên đôi môi anh.
- ‘‘Thật chứ?’’
- ‘‘Vâng, anh yêu em chứ?’’
- ‘‘Ừ… hức… anh yêu…em…hức… nhiều lắm…’’
- ‘‘Vậy chứng minh đi’’
- ‘‘Chứng…minh???’’
- ‘‘Hôn em đi’’
Vũ Phong nhìn cô một hồi lâu rồi siết chặt. Hai đôi môi hòa quyện lại làm một, lưỡi anh quậy phá trong khoang miệng khiến cô dâng lên một cảm xúc thích thú. Những ngón tay di chuyển, luồn lách qua cơ thể. Chiếc áo mỏng cô đang mang nhanh chóng được cởi bỏ, vùng ngực đầy đặn hiện ra. Vũ Phong hôn đến cổ, hơi thở phảng qua tai khiến tai cô nóng rang. Cơn khoái cảm kéo đến nhanh chóng…
Nụ hôn quá ngọt ngào khiến cô không tài nào cưỡng lại được, dù biết đó hoàn toàn không thuộc về cô nhưng cô vẫn muốn nếm trọn cái hôn ngọt lịm và mê đắm này…
Anh đè cô xuống, hôn trên đôi môi đỏ mọng… Lưỡi anh di chuyển xuống cổ, xuống những vùng gợi cảm…
Mùi rượu và cơ thể làm anh điên đảo, đầu óc trống rỗng, hình ảnh Di mỗi lúc một nhiều hơn trong anh, như một nỗi nhớ nhung to lớn ùa về…
Rầm!!!!!!
Anh đẩy cô gái một cách thô bạo. Nhìn cô gái đang nằm dưới sàn, cơ thể không một mảnh vải che thân…
- ‘‘Của cô, hôm nay đủ rồi’’
Vũ Phong rút trong bóp anh một khoảng tiền khá lớn, vứt xuống sàn, trước mặt cô. Anh với tay lấy chiếc áo khoác, rồi nhanh chóng bỏ đi…
***
Trong khi đó, trong căn phòng nhỏ nhắn ngập tràn màu đen của bóng tối, nơi cánh sổ với những cơn gió lạnh phả vào người, khiến mắt Di hơi cay…
Di đưa đôi mắt mơ hồ nhìn về phía xa xăm, nơi những ánh đèn mập mờ lóe sáng. Từ đây, Di có thể ngắm nhìn vẻ đẹp quyến rũ của thành phố. Ánh đèn lấp lánh sáng rực trong đêm tối, không một quy tắc, đèn mờ xuất hiện khắp nơi, đủ màu sắc, tạo nên một không gian hài hòa và đẹp mắt…
Cơn gió lạnh của buổi đêm khiến Di thoáng rùng mình. Chiếc áo mỏng Di đang mang không đủ ấm để chống chọi với thời tiết rét buốt về đêm…
Tựa người vào khung cửa sổ, Di muốn sắp xếp lại từng chuỗi ngày Di đã sống ở đây, như một quyển nhật kí, chỉ có máu và nước mắt, chan chứa đau khổ và nổi buồn…
Nước mắt chảy dài trên gương mặt tái xanh của Di, không biết đây là lần thứ mấy, Di đã rơi lệ vì… ‘‘Anh’’
Một chút quên anh thôi. . .
Một chút đâu xa vời. . .
Mà sao, em tiếc nuối. . .
Vì muốn con tim anh. . .
Yêu em đến khi hơi thở bớt nồng nàn. . .
Và đôi tay thôi nắm chặt. . .
Yêu đến khi, chẳng còn gì hối tiếc. . .
[ Bảo Thy ]
***
Rầm!
Chấn động mạnh khiến Di giật mình, sự yên bình cũng bị phá vỡ…
Di từ từ đi xuống cầu thang, nơi âm thanh phát ra…
- ‘‘Thiếu gia, cậu say rồi, để tôi đưa cậu về phòng’’
- ‘‘Buông ra… đừng chạm vào tôi’’
Di chạy thật nhanh xuống, choàng tay Vũ Phong qua cổ, tay kia vòng qua eo anh. Di nhìn đám người hầu và ông quản gia đang lo lắng, khẽ mỉm cười.
- ‘‘Cứ để tôi chăm sóc anh ấy’’
- ‘‘Làm phiền cô, tiểu thư’’
- ‘‘Vâng’’
Di lê bước cố gắng đưa Vũ Phong về phòng.
Mở toang cánh cửa, với tay bật đèn. Di kéo Vũ Phong lại chiếc giường, nằm phịch xuống. Di mệt mỏi cũng ngã lưng xuống bên cạnh anh.
Mùi rượu cay nồng phát ra từ người anh khiến Di khó thở, Di đoán là anh đã đến quán rượu nào đó để chuốc muộn phiền chăng…?
Ánh mắt Di ngắm nhìn Vũ Phong, gương mặt thánh thiện như một thiên thần đang ngủ say, nếu không mở mắt và hay cáu gắt, có lẽ… Di đã yêu một người hoàn hảo như anh.
Không, lần đầu gặp anh, lần đầu bị anh trêu chọc, được nhìn thấy một Vũ Phong ngạo mạn và lạnh lùng, Di đã bị cuốn hút bởi nó, và không biết từ lúc nào, trái tim Di luôn dõi theo hình bóng kia…
Đôi mắt Di dừng lại tại chiếc áo anh đang mang, một dấu đỏ hiện diện rõ rệt, in hằn trên chiếc áo…
Di thoáng cau mày, tức giận đứng dậy nhưng bị một bàn tay nào đó nắm chặt…
- ‘‘Cô muốn đi đâu?’’
- ‘‘Đi đâu là quyền của tôi’’
- ‘‘Tôi không cho phép’’
Vũ Phong siết chặt Di, Di khẽ rên lên vì cổ tay khá đau.
- ‘‘Anh buông ra’’
- ‘‘Cô không được đi’’
Vũ Phong đứng phất dậy, đôi mắt hổ phách sắc bén xoáy sâu trong tâm trí Di, như một mệnh lệnh.Di nhìn anh, nhưng không phải ánh mắt ngây thơ tròn xoe như hằng ngày, mà là một đôi mắt nảy lửa, căm giận. Anh thoáng ngạc nhiên nhìn xuống, như chợt hiểu, anh cười nửa miệng đầy thách thức, như muốn trêu chọc Di.
- ‘‘Cô…’’
- ‘‘Dấu son môi đó là thế nào?’’
- ‘‘Son môi nào cơ?’’
- ‘‘Anh đừng giả ngây với tôi. Những vệt son môi trên áo anh là thế nào?’’ – Di tức giận
- ‘‘À…..’’
Vũ Phong ngồi xuống ghế, cố gắng kéo dài câu nói như để chọc tức Di.
- ‘‘Dấu này hả?’’ – anh chỉ vào dấu son môi màu đỏ nằm trên cổ áo – ‘‘chỉ là… của một cô gái’’
- ‘‘Cô gái? Anh với cô ả đã làm gì?’’
- ‘‘Sao cô quan tâm nhiều quá vậy? Cô là gì của tôi?’’
- ‘‘Tôi…tôi…’’
- ‘‘Cô phiền quá, đi ra đi, tôi còn ngủ nữa’’
Vũ Phong cởi chiếc áo ra khỏi người. Di vẫn nhìn theo, như một quán tính không báo trước, Di hét to.
- ‘‘TÔI LÀ VỢ CHƯA CƯỚI CỦA ANH’’
Vũ Phong nhìn Di, rồi anh phá lên cười, nước mắt anh cũng chảy ra ngay sau đó…
- ‘‘Vợ? Hahahaaaaa, làm ơn đi, cô không xứng đáng đâu’’
Rầm rầm rầm!
Như một cú đánh khiến Di gục ngã, đôi mắt thẫn thờ nhìn Vũ Phong, cơ thể Di dường như bất động, đứng sựng một chỗ.
- ‘‘Cô làm phiền tôi như thế đủ rồi, đi ra đi’’
Di im lặng.
- ‘‘Hay cô muốn ngủ cùng tôi?’’
- ‘‘Tôi ghét anh’’
Bóng Di khuất nhanh sau cánh cửa, Vũ Phong gục xuống, tựa lưng ra thành giường. Anh mỉm cười, một nụ cười chua chát và đắng cay như hương vị của rượu…
***
Sáng sớm, Di uễ oãi thức dậy. Đôi mắt Di hơi sưng đỏ lên vì tối đêm qua, nước mắt làm Di mệt nhoài…
Di đi xuống với bộ đồng phục. Tại bàn ăn, ông Ân và Vũ Phong đã có mặt từ trước, nhìn thấy Di, ông Ân mỉm cười.
- ‘‘Con dậy rồi à? Ngồi xuống ăn sáng đi’’
- ‘‘Vâng’’
Di ngồi đối diện Vũ Phong nhưng anh chẳng mảy may đến, như một hành động lạnh lùng, và vô tâm…
…
Chiếc xe lăn nhanh trên con đường dài, ngồi trong xe, Vũ Phong và Di vẫn im lặng.
Đôi lúc, Di khẽ liếc qua Vũ Phong nhưng chỉ thấy anh đeo head-phone, đôi mắt nhắm lại, vẻ mệt mỏi…
- ‘‘Cậu chủ mệt ạ?’’
- ‘‘Ừ, hôm qua say quá tôi không nhớ gì nữa…’’
- ‘‘Cậu chủ có cần xin nghỉ không ạ?’’
- ‘‘Không cần đâu, hôm nay tôi sẽ đón một người, anh không cần bận tâm’’
- ‘‘Vâng’’
Cuộc đối thoại nhanh chóng chấm dứt, để lại dấu chấm hỏi to trong đầu ai đó…
Đón một người? Đón ai? Vũ Phong kiêu ngạo mà cũng biết ‘‘chờ đón’’ người ta sao? Điều này quả thật khiến Di vừa tò mò vừa kinh ngạc…
Di cảm thấy, khi nhắc đến người đó, nụ cười lấp lửng nở trên môi Vũ Phong…
Người đó… là AI ???
…
Bánh xe dừng tại ngôi trường, như một thói quen, đám nữ sinh vẫn hò reo nhiệt tình chào đón Vũ Phong. Những đôi mắt hình viên đạn ánh lên, đều dành trọn cho Di.
Đúng vậy, tuy Di mang thân phận là ‘‘vợ chưa cưới’’ của Vũ Phong, là cô con dâu tương lai của tập đoàn họ Vương nhưng Di và Vũ Phong chưa hề đám cưới, lễ đính hôn cũng bị hủy bỏ vì một số vấn đề nên Di và Vũ Phong vẫn chưa định được mối quan hệ, chỉ là… một cô gái may mắn được anh để ý, thế thôi!
- ‘‘Upaaaaaaaaaa~’’
Mọi người đều giật mình bởi tiếng gọi ‘‘ngọt lịm’’
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về nơi phát ra âm thanh.
Một cô gái chân dài thon thả xuất hiện. Mái tóc bồng bềnh hơi xoăn đỏ hung, dài đến ngang vai. Chiếc váy đầm đen ngang ngực, không cổ, không tay, ôm sát người, những đường cong từ ngực đến mông, eo, chân lộ ra đánh gục bọn nam sinh. Cô gái kết hợp với chiếc túi xách nhỏ nhắn, thon ngọn cùng chiếc guốc khá cao.
Trông cô tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh, rực rỡ. Dưới hàng mi cong, là đôi mắt thơ mộng, thu hút mọi ánh nhìn.
Một cô gái toát lên vẻ kiêu sa, đẹp lộng lẫy, như một quý cô kiều diễm…
Cô gái chạy nhanh đến, ôm chặt lấy Vũ Phong trước những con mắt ngạc nhiên.
- ‘‘Em làm gì vậy, Thụy Hương?’’
- ‘‘Vẻ mặt cau có không hợp với anh đâu’’
Cô gái mang tên Thụy Hương kéo giãn mặt của Vũ Phong. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là anh chẳng hề tức giận…
- ‘‘Hì, thôi được rồi, đi vào thôi’’
Mọi nữ sinh đều gục đổ dưới chân khi thấy ‘‘hoàng tử băng giá’’ nở nụ cười.
Im lặng quan sát, Di không khỏi thắc mắc về mối quan hệ giữa cô Thụy Hương và Vũ Phong.
Hành động của Thụy Hương rất vô tư, tự nhiên. Chắc hẳn hai người họ rất thân, nhưng… thân đến mực độ nào?
Thụy Hương quay sang nhìn Di chằm chằm rồi lại quay sang Vũ Phong.
- ‘‘Ai zạ anh? Bạn gái anh hở?’’
Vũ Phong nhìn Di, đôi mắt hổ phách lạnh lùng.
- ‘‘Không!’’
- ‘‘Vậy chắc fan hâm mộ của anh rồi, cưng của em đào hoa thật’’
Cả hai đi vào trong, tay trong tay rất tình tứ. Mọi người tản dần, thưa thớt đi khi tiếng chuông reo lên một hồi lâu.
Cổng trường không một ai khác, ngoài Di đang đứng thẫn thờ. Cảm giác khi Vũ Phong nắm tay một ai khác không phải là Di, in sâu vào trong tâm trí. Như một vết cắt, đau buốt, như mình vừa bị cướp đi một thứ rất quan trọng…
Di chậm rãi bước ra sau khuân viên trường, nằm trên những đám cỏ xanh mượt. Ngước mắt nhìn lên bầu trời, một giọt nước tinh khiết lăn dài nhưng nhanh chóng được bàn tay ấm áp của một ai đó lau đi…
Người con trai xuất hiện trong bộ đồng phục giống hệt Di, chắc là học sinh của trường này…
Anh ta không có gì đáng nói, nhưng nổi bật nhất là đôi mắt buồn, một vẻ đẹp ảm đạm quyến rũ khiến Di hoàn toàn bị nó thôi miên…
- ‘‘Sao cô ngồi đây?’’
- ‘‘Vậy còn anh?’’
- ‘‘Tôi học không vào, muốn nghỉ ngơi’’
- ‘‘Tôi cũng vậy’’
- ‘‘Cô tên gì?’’
- ‘‘Di – Phạm Băng Di. Còn anh?’’
- ‘‘Cô gọi tôi là Minh Quân được rồi’’
Cuộc trò chuyện chỉ dừng lại ở đó, khi Di mệt mỏi nằm phịch xuống đám cỏ xanh. Đôi mắt nhắm lại, từ từ hưởng thụ cơn gió mát mà thiên nhiên đem lại…
- ‘‘Cô đang buồn, có cần chia sẻ không?’’
- ‘‘Sao anh biết tôi buồn?’’
- ‘‘Mặt cô viết vậy mà’’
- ‘‘Thật sao?’’
Di ngồi phất dậy, chằm chằm nhìn Minh Quân.
- ‘‘Ừ’
Di đặt tay lên áp sát vào má, đôi mắt to tròn mở ra.
- ‘‘Thể hiện rõ đến vậy sao?’’
- ‘‘Đẹp lắm’’
- ‘‘Cái gì đẹp?’’ – Di ngơ ngác
- ‘‘Cô’’
Câu nói từ chàng trai lạ khiến Di thoáng đỏ mặt nhưng rồi được thu lại bằng gương mặt buồn…
Giá như… lời khen đó được chính miệng Vũ Phong nói với Di thì……
- ‘‘Anh khéo tán tỉnh con gái thật, bao nhiêu cô đỗ rồi?’’
- ‘‘Một’’
- ‘‘Ai vậy?’’
- ‘‘Cô’’
- ‘‘Sao anh nghĩ tôi sẽ đổ anh chứ? Anh tự tin quá đấy’’
- ‘‘Bây giờ thì chưa, nhưng sắp rồi…’’
Di im lặng. Câu nói kiên định từ chàng trai xa lạ không làm trái tim Di xao xuyến, chỉ là một cảm giác mới mẻ mang tên… ‘‘giá như’’
Giá như… người nói những câu ngọt ngào đó là Vũ Phong thì…..
- ‘‘Mắt cô dính gì kìa’’
- ‘‘Gì cơ?’’
- ‘‘Ngồi yên, để tôi’’
***
Trên sân thượng, Vũ Phong đang đứng đó với Thụy Hương. Cô nàng huyên thuyên trò chuyện cùng anh, vô số chuyện nhưng anh chỉ ậm ừ cho qua. Thụy Hương có vẻ tức tối nhưng vẫn ngậm ngùi bấm bụng vào trong. Hương nhìn xuống, dường như thấy gì đó khá thú vị…
- ‘‘Ơ, không phải là cô nàng lúc nãy sao…?’’
Vũ Phong nhìn xuống. Đập vào mắt anh là Di và một chàng trai lạ mặt đang… hôn nhau. Anh không nhìn rõ mặt chàng trai vì bị cây che khuất một nửa, chỉ hiện ra phần lưng, còn Di thì anh nhìn khá rõ. Vũ Phong khẽ siết chặt hai tay, anh lạnh lùng bỏ đi.
Thụy Hương mỉm cười đầy ngụ ý, nhìn theo hai cái bóng lấp ló dưới hàng cây.
- ‘‘Tìm ra điểm yếu rồi, làm tốt lắm, Minh Quân’’
Tập 17 : Thiên thần khóc!
8h30 – Biệt thự họ Vương
Thụy Hương xuất hiện.
Cô mặc chiếc váy ngắn không quá đầu gối màu xanh lam, trên cổ mang sợi dây chuyền bạc lấp lánh. Mái tóc xoăn búi cao, để lộ vùng lưng trắng nõn. Kết hợp với chiếc váy thanh cao là chiếc túi nhỏ màu đen bóng, cùng đôi guốc cao, trông Thụy Hương chẵng khác gì là cô tiểu thư quý phái, sang trọng và rực rỡ.
Đích thị là một nàng công chúa xinh đẹp.
Từ trên lầu, Vũ Phong bước xuống. Anh mang chiếc áo ngắn tay bên trong, bên ngoài là chiếc áo cụt tay, quần jeans đơn giản và đôi giày NIKE cao cấp.
Cả hai đứng bên cạnh nhau, có thể gọi là ‘‘trai tài gái sắc’’, một vẻ đẹp như thể được hòa làm một.
Thụy Hương tiến đến gần Di, mỉm cười.
- ‘‘Cô đi luôn chứ?’’
- ‘‘Cô ta đi làm gì?’’
- ‘‘Hôm nay tiệc chào đón em, tất nhiên càng nhiều người càng vui hơn rồi’’
- ‘‘Đưa cô ta chỉ chuốc rắc rối’’
- ‘‘Anh nhiều ý kiến quá đó, anh ra ngoài xe trước đi’’
- ‘‘Anh không thích đợi lâu đâu nhé’’
- ‘‘Ừ, nhanh thôi’’
Vũ Phong cho hai tay vào túi quần, lướt nhanh qua Di.
***
15p trôi qua. Thụy Hương cùng Di bước xuống. Di trông lộng lẫy hơn với chiếc váy màu hồng phấn, gương mặt trang điểm nhẹ, mái tóc đen dài thả suôn mượt. Đúng chất một tiểu thư con nhà gia giáo, gây cho người khác một cảm giác dịu dàng và tao nhã.Cả hai bước ra xe. Di ngồi phía trên cùng bác tài xế, còn Vũ Phong và Thụy Hương ngồi sau cùng.
Bánh xe chạy bon bon trên đường. Khẽ liếc xéo qua tấm gương phía trước. Di thấy Vũ Phong và Thụy Hương đang cười đùa, Thụy Hương còn ngả đầu thắm thiết vào vai anh.
Chưa bao giờ Di thấy anh cười vui đến thế. Suốt quãng đường đến buổi party, anh đều cười nói vui vẻ…
Vũ Phong vô tình nhìn vào tấm gương thì bắt gặp ánh mắt Di cũng đang nhìn về phía anh. Di vội vã cuối đầu xuống. Trên môi Vũ Phong nhếch lên tạo thành một đường cong hình bán nguyệt, nhưng nhanh chóng được thu lại…
…
Bar Gold Club – 24 Trần Quốc Toản
Bánh xe dừng lại trước một quán bar rộng lớn. Thụy Hương cùng Vũ Phong bước xuống, cả hai quàng tay nhau đi vào.
Di bị bỏ mặc lại phía sau, chẳng khác gì là… kì đà cản mũi. Bỗng Di cảm thấy mình trở nên thật dư thừa…
Thụy Hương mở cánh cửa V.I.P
- ‘‘Thụy Hương, cậu để tụi này đợi hơi lâu đấy’’
- ‘‘Đến trễ phạt 1 chầu nhé’’
- ‘‘Được rồi được rồi, các cậu cứ làm quá lên. Hôm nay tớ khao, thích gì cứ gọi nhé’’ – Thụy Hương quay sang Vũ Phong – ‘‘anh ngồi đây đi’’
Thụy Hương kéo Vũ Phong ngồi xuống. Di thì bị ép ngồi chung với tên con trai tóc xanh tóc đỏ lòe loẹt.
Cả đám cười nói rôm rả, số chai bia rỗng mỗi lúc một tăng dần hơn. Số lượng nhiều hơn.
Di liếc xéo qua Vũ Phong. Anh vẫn ung dung vui đùa cùng các cô gái khác, hoàn toàn không để ý đến Di.
Tay phải Vũ Phong ôm chặt Thụy Hương, còn bên trái thì là một cô tiếp viên bar sành điệu. Anh bị chuốc rượu đến say mềm, hưng phấn hơn khi điệu nhạc rock nổi lên. Vũ Phong bị bọn con gái kéo ra ngoài nhảy.
- ‘‘Em uống đi nào’’
Tên con trai bên cạnh đưa ly rượu chốc hết vào miệng Di, hết ly này đến ly khác, đầu Di khá choáng váng. Nhanh chóng thoát ra ngoài, lẻn vào phòng vệ sinh.
Di nôn ra 1 đống, choáng váng, người lắc lư. Di mở vòi nước, tát hết vào mặt để làm tỉnh người.
- ‘‘Ưm… ưm…’’
Di thoáng nghe những tiếng rên rỉ phía ngoài.
Mở cánh cửa Wc, Di giật mình…
Vũ Phong đang hôn một cô gái, không ai khác, đó là….. Thụy Hương!
Bầu trời như tối sầm lại, mọi thứ như vỡ vụn, tan biến trong phút chốc…
- ‘‘Anh ta lại thế nữa rồi’’
Giọng nói phía sau lưng khiến Di giật mình. Cô gái tóc vàng nhìn về phía Vũ Phong, chép chép miệng.
- ‘‘Cô là…?’’
- ‘‘Tôi nghĩ cô nên chia tay với hắn ta thì hơn’’
- ‘‘Ý cô là sao?’’
- ‘‘Không có gì. Hôm qua anh ta cũng đến quán bar này, còn hôn hít với Mimi, cô gái tiếp viên mới vào làm của bar. Vậy mà hôm nay lại đổi người, trông cô ả cũng đẹp đấy chứ’’ – cô gái quay sang Di, lắc đầu – ‘‘Tôi khuyên cô chân thành đấy’’
Cô gái bỏ đi. Để Di đứng đó với một cú sốc khá nặng.
Thì ra, hôm qua anh ta đến đây và ôm ấp cô gái khác để vui đùa. Vậy ra những dấu son môi đó chính là của Mimi phục vụ quán.
Anh ta và cô ả đó đã…. Đã….. hôn….nhau????
Vậy ra anh ta chẳng hề cảm thấy gì cả… Chỉ mỗi mình Di mang cảm giác hối hận, cảm giác tội lỗi muốn bù đắp cho anh ta, chỉ mỗi mình Di bận tâm về chuyện của hai đứa…
Di thất vọng nhìn về phía người con trai đang trong cơn say của nụ hôn…
Đôi chân nặng nề bước đi, cố thoát khỏi hình ảnh….
Ở đâu đó, ánh mắt đắc thắng dõi theo chiếc bóng đau khổ đang cố trốn chạy, nụ cười giễu cợt nở trên môi…
***
Vũ Phong đẩy nhẹ Thụy Hương.
- ‘‘Đừng… dừng lại đi…’’
Thụy Hương khẽ nhếch môi. Đưa Vũ Phong ra khỏi quán bar. Bánh xe lăn nhanh đến khách sạn.
Đưa Vũ Phong lên tầng 3, vào căn phòng rộng rãi. Thụy Hương khóa chốt cửa. Đặt Vũ Phong nằm trên giường. Thụy Hương cười nhạt.
Bước vào phòng vệ sinh. Tiếng nước rào rào khiến Vũ Phong thức tỉnh. Đầu óc anh chao đảo, ánh nhìn mờ nhạt.
Từ trong wc, cô gái bước ra, chỉ vỏn vẹn trên người chiếc khăn tắm màu trắng.
- ‘‘Di… Di…?’’
Cô gái tiến về phía Vũ Phong. Đè anh xuống, cô gái mỉm cười hôn nhẹ bên tai, hơi thở khiến người anh nóng ran.
- ‘‘Cô.. cô là ai?’’
Cô gái vẫn im lặng. Kéo chiếc khăn tắm ra. Cơ thể không trầy xướt, mượt mà hiện dần. Vũ Phong đưa tay lên cổ cô gái nhưng rồi thụt lại…
- ‘‘Cô đi đi’’
Cô gái mỉm cười tinh ranh. Đè Vũ Phong xuống một cách táo bạo, áp sát môi cô xuống, lưỡi cô luồn lách chọc phá trong miệng Vũ Phong. Ban đầu anh còn lưỡng lự, nhưng dần về sau lưỡi anh bắt đầu có cảm giác kích thích, đáp trả lại là nụ hôn ngọt ngào, hòa quyện với nhau…
Vẫn như những cặp tình nhân khác làm chuyện ấy. Vũ Phong hưng phấn đè cô gái xuống giường, lĩnh trọn đôi môi đỏ ngọt ngào của cô.
Những ngón tay liên tục di chuyển, chạm nhẹ vào ngực. Anh đột ngột dừng lại, vội vã đứng dậy nhưng bị cô gái choàng qua cổ kéo xuống. Cô gái thì thầm.
- ‘‘Em là Di. Anh không yêu em sao?’’
Vũ Phong gật đầu. Rồi từ từ… khoảng cách được thu hẹp… Cả hai hôn nhau, chìm đắm trong cơn mê, với men rượu cay nồng tăng thêm phần phấn khởi…
***
Di bỏ chạy, cứ thế, chạy thật nhanh, không biết trôi về đâu nhưng Di vẫn muốn thoát khỏi…
Di chạy về phía bờ biển, nơi những cơn sóng đen rì rào. Di chạy xuống, nhúng mình vào những dòng nước mặn.
Giọt nước mắt chảy nhẹ xuống thấm vào môi…
Thì ra… nước mắt không phải mặn… mà là đắng…!
Vị đắng của tình yêu…
• Tình yêu của cả hai rồi sẽ ra sao khi xuất hiện sự có mặt của kẻ thứ 3 ? •
• Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó ? •
Tập 18 : Lọ lem và Cáo già, anh chọn ai?
6h30 sáng.
Vũ Phong mệt mỏi ngồi dậy. Anh dương đôi mắt mờ nhạt nhìn xung quanh, khẽ lắc đầu cố tỉnh táo.
… ???
Anh giật mình khi thấy Thụy Hương nằm bên cạnh. Cô khẽ nhỏm dậy, nhoẻn miệng cười nhìn anh.
- ‘‘Anh dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm tí nữa?’’
- ‘‘Đêm qua… anh và em…đã…???’’
Thụy Hương gật nhẹ đầu.
Rầm!!!
Như một cú sốc đả kích Vũ Phong, anh choáng váng nhìn bộ quần áo dưới sàn.
- ‘‘Thụy Hương à, anh…anh…’’
Anh bối rối chưa biết giải thích thế nào thì ngón tay Thụy Hương đặt lên môi anh. Cô lắc đầu.
- ‘‘Không cần phải nói gì cả’’
- ‘‘Nhưng… anh…’’
Thụy Hương ôm chặt Vũ Phong từ phía sau, áp sát má vào lưng anh. Cô thì thầm.
- ‘‘Bí mật của chúng ta nhé, sẽ không có người thứ 3. Em hứa đấy!’’
Vũ Phong quay lại nhìn Thụy Hương. Cơ thể không một mảnh vải che thân, chỉ vỏn vẹn tấm chăn che ngang ngực.
- ‘‘Cám ơn em…’’
- ‘‘Em tình nguyện nên anh đừng cảm thấy có lỗi gì cả, được chứ?’’
Vũ Phong gượng gật đầu.
- ‘‘Em vào thay đồ trước’’
Thụy Hương với tay lấy chiếc áo tắm, rồi đi vào Wc.
Khuôn mặt Vũ Phong cau lại, hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau.
Rõ ràng đêm qua anh nhìn thấy Di, khuôn mặt cô còn hiện rõ trong tâm trí anh, anh còn nghe thấy Di nói yêu anh, sao hôm nay người ở cùng anh lại là Thụy Hương???
Anh thực sự không biết nên sử lí như thế nào cho đáng, tâm trí anh trở nên rối như tơ vò.
Cảm giác nụ hôn ngọt ngào vẫn còn đọng trên môi…
Hình ảnh Di ôm chặt anh, nói yêu anh, vẫn còn in rõ…
Anh không hiểu, tại sao là… Thụy Hương????
Hay tất cả chỉ là…. Ảo Giác???
Cạch!
Cánh cửa Wc mở nhẹ. Thụy Hương bước ra cùng bộ váy hôm qua. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Vũ Phong.
- ‘‘Anh mệt à?’’
- ‘‘Một chút’’
Anh đứng dậy, đôi chân uể oãi tiến về phía Wc. Anh lưỡng lự quay đầu lại nhìn Thụy Hương.
- ‘‘Đêm qua, không phải anh đi cùng cô ấy….?’’
- ‘‘Anh nói ai cơ?’’
- ‘‘Ừ, không có gì… Ý anh là cô gái…’’
- ‘‘À, em thấy cô ấy đi ra bar với chàng trai nào đó, trông cũng đẹp trai lắm. Hình như là… chàng trai lần trước…’’
- ‘‘Ừ thôi anh vào nhé. Em chuẩn bị đi, anh đưa em về’’
Bóng Vũ Phong khuất nhanh sau cánh cửa.
Thụy Hương lặng lẽ ngồi đó, nở nụ cười hình bán nguyệt, hoàn hảo…
- ‘‘Vương Vũ Phong, anh đã vào tay tôi rồi thì… đừng hòng ai giành được’’Vũ Phong mở công tắc vòi sen, nước chảy xuống. Anh nhúng mình hòa vào dòng nước tinh khiết. Anh cố sắp xếp lại chuỗi sự việc đã diễn ra hôm qua nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi…
Chỉ là một vài chi tiết ít ỏi được lưu trữ trong đầu anh…
Anh bị Thụy Hương kéo ra sàn nhảy…
Di xuất hiện trước mặt anh, hôn anh, và nói yêu anh…
Đột nhiên những lời nói của Thụy Hương lặp đi lặp lại trong đầu anh, như một cỗ máy được lặp trình tự động.
~ Cô ấy đi cùng một chàng trai ~
~ Cô ấy đi cùng một chàng trai ~
~ Cô ấy đi cùng một chàng trai ~
Bộp!
Anh đấm mạnh tay vào tường, răng nghiến lại tạo thành thứ âm thanh đáng sợ, vang vẳng xung quanh 4 bức tường trắng, hòa cùng tiếng nước chảy rì rào…
- ‘‘Chết tiệt!’’
***
Trong căn phòng nhỏ, nơi ánh sáng vàng hội tụ, rọi xuống gương mặt một cô gái khiến cô tỉnh giấc…
Cánh cửa mở toang, người con trai trong bộ đồ thường bước vào.
Vâng, người con trai đó là… Minh Quân
- ‘‘Cô tỉnh rồi à?’’
- ‘‘Đây là đâu?’’
- ‘‘Nhà tôi’’
Di liếc xéo xung quanh. Một căn phòng rộng rãi, ngăn nắp và khá sạch sẽ. Phía bên ngoài là ban công thoáng mát, với bộ bàn ghế trắng đặt ở giữa. Kèm theo những chậu xương rồng đặt ngang, chỏm vài bông hoa…
- ‘‘Anh thích xương rồng?’’
Minh Quân gật đầu. Anh mỉm cười nhìn ra ngoài, nơi đặt những chậu xương rồng gai.
Di nhìn Minh Quân, như một phép thuật khiến Di không tài nào rời mắt khỏi. Ánh nắng hồng rọi vào người, khiến khuôn mặt đột nhiên sáng lấp lánh. Đôi mắt xanh sắc bén, nụ cười thoáng nở nhưng nhanh chóng được thu lại. Vẻ lạnh lùng của một thiên thần…
Vẻ quyến rũ vô cảm giống một ai đó….
Như chợt tỉnh, nét mặt Di bỗng thay đổi hẳn, tối sầm lại…
- ‘‘Cô sao vậy?’’
- ‘‘Không, anh đưa tôi về được chứ?’’
- ‘‘Được’’
- ‘‘Tình huống này anh phải hỏi han và khuyên tôi nên ở lại đây chứ?’’
- ‘‘Cô có chịu nghe lời khuyên của tôi?’’
Chưa kịp để Di phản ứng, Minh Quân mỉm cười.
- ‘‘Cô đang lo lắng, hiện rõ trên mặt rồi. Nên tôi chẳng muốn khuyên cô làm gì’’
Từng câu nói của Minh Quân như đi guốc trong bụng Di.
Anh ta hiểu Di còn hơn người đó….
Chợt Di thấy ấm lòng. Ít ra trên cõi đời này, ngoài mẹ ra, còn có người chịu hiểu cảm giác của Di…
***
Chiếc BMW đưa Thụy Hương cùng Vũ Phong quay về biệt thự. Bánh xe dừng ngay trước cổng thì một chiếc mui trần khác đậu ngay phía đối diện.
Từ trong xe, Di bước ra cùng Minh Quân. Hành động thắm thiết đập vào mắt Vũ Phong. Anh thoáng cau mày.
- ‘‘Để tôi chăm sóc cô ấy’’
Vũ Phong kéo Di về phía mình nhưng bị Di đẩy ra. Di siết chặt tay Minh Quân, mỉm cười nhìn cậu.
- ‘‘Anh muốn vào nhà uống trà chứ?’’
- ‘‘Ai cho phép cô mang tên con trai khác vào nhà?’’
- ‘‘Không phải người lạ, anh ấy là bạn tôi’’
- ‘‘Anh ấy? Nghe tình cảm quá nhỉ? Cô đi thâu đêm với tên con trai khác, lại còn cả gan dám dẫn về nhà, cô nghĩ mình là ai hả?’’
- ‘‘Anh đang tự nói mình đấy à?’’ – Di lạnh nhạt đáp
Vũ Phong giật mình. Cũng đúng thôi, anh cũng đâu khác gì Di. Đi đêm cùng cô gái khác, hơn nữa cũng đâu về nhà. Anh có tư cách gì để nói Di chứ?
- ‘‘Tôi vào nhà chắc không tiện, tôi về đây, cô ráng nghỉ ngơi, có gì gọi cho tôi’’
Bóng dáng Minh Quân cùng chiếc xe khuất sau ngã tư dường. Vũ Phong kéo Di vào trong một cách thô bạo.
- ‘‘Cô nói đi, cô đã làm gì với thằng đó?’’
- ‘‘Anh điên hả? Tôi chẳng làm gì cả’’
Chát!
Người tát Di không ai khác, chính là….. Vũ Phong!
Di sững sờ nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt.
- ‘‘Anh đánh tôi? Anh có quyền gì mà đánh tôi?’’
- ‘‘Cô là vợ chưa cưới của tôi? Sao hả? Tôi dạy vợ mình là sai sao? Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn. Nếu không tôi sẽ…..’’
- ‘‘Sẽ sao hả? Anh bỏ mặc tôi, lẳng lơ với ả đàn bà khác, anh còn hôn người khác trước mặt tôi. Ai mới quá đáng đây?’’
Vũ Phong sửng sốt.
- ‘‘Hôn người khác? Cô ấy đang nói gì vậy?’’
Hàng loạt câu hỏi quanh quẩn trong đầu Vũ Phong.
Nước mắt Di lần lượt rơi xuống. Bên má đỏ ửng, in hằn năm dấu tay.
- ‘‘Anh không có tư cách gì nói tôi cả. Chính anh là người không tôn trọng tôi. Tôi ghét anh!’’
- ‘‘Im miệng. Còn cô thì sao? Cô nghĩ mình trong trắng lắm à? Cô qua đêm với thằng con trai khác trong khi đã đính hôn với tôi, cô nghĩ mình không quá đáng hả?’’
- ‘‘Anh đang nói gì vậy? Tôi đi cùng người con trai khác?’’
- ‘‘Không cần giả vờ. Chính mắt Thụy Hương nhìn thấy cô và hắn ta tình tứ bước ra khỏi quán bar, cô còn giải thích gì nữa?’’
Di quay sang nhìn Thụy Hương. Cô ả hếch mặt lên nhìn Di khiêu khích. Di cười nhạt.
- ‘‘Anh tin cô ta hơn tôi?’’
- ‘‘Ả đàn bà lẳng lo như cô không đáng để tôi tin tưởng’’
Bùm!
Di sững sốt. Im lìm như một pho tượng. Di cười nửa miệng, đôi mắt ngập tràn nước mắt nhìn anh, cô gằn giọng.
- ‘‘Anh là đồ tồi. Tôi ghét anh, tôi hận anh, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho một kẻ vô lương tâm, bỉ ổi như anh’’
Di bỏ chạy. Bóng dáng nhỏ bé mờ dần…
Vũ Phong sựng người. Anh muốn níu kéo Di lại, nhưng đôi chân nặng nề dậm chân một chỗ. Vô dụng chỉ biết nhìn Di dần xa hơn, xa hơn, vụt khỏi tầm tay…
Những câu nói được thốt ra trong cơn giận dữ nhanh chóng trở thành nỗi hối hận trong anh…
Anh thật sự rất tức giận khi thấy Di âu yếm người con trai khác trước mặt anh, lại còn mỉm cười thân thiết.
Lòng ngực anh nóng ran, như lửa đốt, hừng hực khiến anh không kiềm chế được nên mới vô tình buông lời xúc phạm…
Phải chăng… anh đã yêu Di thật rồi…???
…
Không như một cuốn cổ tích ngọt ngào mà chúng ta đã đọc. Sau khi vượt qua những trận bão táp, hoàng tử đã tìm được nàng lọ lem, và họ sống hạnh phúc bên nhau với những tháng ngày về sau…
Không ngọt ngào… không hương vị… không hạnh phúc… không tiếng cười…
Tình yêu của chàng hoàng tử băng giá chỉ khiến nàng lọ lem thêm đau buồn, cho nàng những nước mắt, cho nàng nổi buồn…
Nàng lọ lem chỉ biết khóc, chỉ biết nhẫn nhịn, để rồi hạnh phúc từ từ vụt khỏi tầm tay nàng…
Thay vì chọn 1 nàng lọ lem ngoan hiền, đoan trang và thật thà. Hoàng tử u muội chọn lầm một con Cáo già khôn ngoan, đầy giả tạo…
Chuyện gì sẽ xảy ra khi Cáo già lộng hành?
Liệu chàng hoàng tử có thức tỉnh ?
Tập 19 : Quay lưng với quá khứ!
Bệnh Viện
- ‘‘Thưa ông, chúng tôi rất tiếc, bà Châu đã….’’
- ‘‘Tôi hiểu rồi, cám ơn ông’’
Không đợi vị bác sĩ nói hết, người đàn ông mặt bộ vest đen lịch lãm lạnh lùng đứng dậy.
Vị bác sĩ dõi theo, cái bóng đen khuất dần về phía cầu thang. Vị bác sĩ khẽ lắc đầu.
- ‘‘Đúng là một ông chồng lạnh lùng…’’
Phòng 203
- ‘‘Không thích đâu. Minh Quân không cho phép mẹ đi, đừng bỏ con lại mà mẹ, đừng mà mẹ’’ – cậu bé khóc òa, lay lay người phụ nữ nằm im lìm trên chiếc giường trắng.
Cô y tá cố kéo cậu bé ra ngoài. Cậu vùng vẫy, đôi mắt sưng húp.
- ‘‘Buông…ra…hức hức…mẹ ơi, đừng bỏ…con. Mẹ ơi, đừng đi mà’’
Chiếc xe trắng đẩy người mẹ yêu quý của cậu đi xa hơn, lướt nhanh qua mặt cậu.
Mẹ đã đi rồi, một nơi rất xa mà cậu bé không thể nào đặt chân đến, nơi đó, người ta hay gọi là… Thiên Đường.
Không còn ai quan tâm cậu, không còn ai để đọc truyện và hát ru cậu ngủ…
Cậu bé lang thang trên con đường tối, nước mắt không ngừng rơi…
Đau lòng thay cho 1 cậu bé mồ côi, có cha nhưng không thể nhận, có nhà nhưng không thể về…
Cái bóng đơn côi gục ngã giữa đường, những hạt mưa nhỏ li ti rơi xuống, khiến trái tim cậu càng buốt hơn…
Một cậu bé mới chỉ mới 5 tuổi, bên cạnh không còn người thân, cậu cảm thấy lạc lõng, cậu sẽ chống chọi như thế nào…?
Buồn cũng đành nuốt trôi… Vui kiếm ai để chia sẻ… Cô đơn không ai tâm sự…
Cậu ngã khụy xuống, nước mưa hòa chung với nước mắt.
- ‘‘Mẹ ơi… Minh…Quân…nhớ…mẹ lắm’’
Lúc đó, người đàn ông mặc vest đen, trên tay cầm cây dù bỗng xuất hiện.
- ‘‘Cháu có muốn đi theo ta không?’’
Cậu bé khẽ gật đầu.
Người đàn ông kia chính là vị tổng giám đốc Trần Hưng Thịnh cao quý, và cũng chính là ân nhân đã cứu mạng cậu bé, giúp cậu thoát khỏi đêm mưa lạnh giá…
Kể từ ngày đó, cậu bé luôn đi theo người đàn ông xa lạ. Cậu phải chịu những trận đòn khắc nghiệt để tập luyện thân thể, học võ để bảo vệ chính mình và nhồi nhét những kiến thức về ngành điều hành công ty vào đầu. Một thằng bé 5 tuổi phải học nhiều hơn so với lứa tuổi, hơn nữa, đều là những kiến thức nâng cao, khó hiểu, nhưng cậu vẫn phải cố gắng, vì cậu không được phép bỏ cuộc.
Nếu cậu gục ngã 1 lần nữa, thì cũng tức là… cậu tự đào hố chôn mình. Nên cậu luôn cố gắng quyết tâm, nung nấu với ý định trã thù tăng thêm nguồn động lực cho cậu.
1 tháng sau…
Nhờ vào những bài học bổ ích, đã tạo nên một Vương Minh Quân sắt đá, lạnh lùng và quyết đoán.
Trong căn phòng tối, người đàn ông nghiêm mặt ngồi trên chiếc ghế đen. Hướng mắt về cánh cổng như đang chờ đợi một ai đó…
Cánh cửa mở ra, hai cậu bé bước vào, theo sau là người thanh niên.
- ‘‘Ông chủ, tôi đã đem hai thiếu gia đến ạ’’
- ‘‘Tốt’’ – người đàn ông quay sang nhìn hai đứa trẻ bằng đôi mắt dò xét. Ông dừng lại tại cậu nhóc tóc vàng, đôi mắt xanh trong veo, khá rụt rè – ‘‘Bây giờ ta có một câu hỏi dành cho hai cháu, nếu các cháu làm ta hài lòng với câu trả lời thì hai cháu sẽ được quà’’
Hai cậu bé gật đầu.
- ‘‘Nếu có một người xuất hiện và có ý định muốn cướp kẹo trên tay cháu, thì lúc đó, cháu sẽ làm gì để dành lại cây kẹo?’’
Ông Ân nghiêng đầu, nói.
- ‘‘Cháu trả lời trước đi, Vicky’’
- ‘‘Ưm…’’ – cậu bé Vicky suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười reo lên – ‘‘cháu sẽ mua cây kẹo khác ạ’’
- ‘‘Tại sao?’’
- ‘‘Vì ông sẽ mua lại cây kẹo mới cho cháu nên cháu không cần dành giựt với người khác ạ’’
- ‘‘Hahahaaaaaa’’ – ông Thịnh bật cười, quay sang nhìn Minh Quân, ông hỏi – ‘‘còn cháu?’’
- ‘‘Cháu sẽ giết chết những người muốn cướp đồ của cháu ạ’’
Ông Thịnh nhìn Minh Quân, có vẻ như ông khá bất ngờ với câu trả lời của một cậu nhóc 5 tuổi. Ông đập tay xuống bàn, cười tươi.
- ‘‘Tốt lắm. Hai cháu đều xứng đáng nhận quà. Nào, ra ngoài nhận thưởng đi’’
- ‘‘Chào ông ạ’’
Đợi hai cái bóng khuất dần sau cánh cửa. Ông Thịnh mỉm cười nhìn người thanh niên.
- ‘‘Thằng bé Minh Quân trả lời rất khôn ngoan, nó có tài năng là một nhà lãnh đạo. Anh làm tốt lắm’’
- ‘‘Vâng, thưa ông. Cậu Minh Quân phán đoán và tinh tường hơn so với thiếu gia Vicky ạ’’
- ‘‘Đúng vậy, thằng bé rất tài năng’’
10 năm sau…
- ‘‘Tổng giám đốc Trần, tôi đã theo lời ông kí kết hợp đồng với công ty….’’
- ‘‘Hủy bỏ’’
- ‘‘Nhưng thưa ông, hiện giờ thị trường bên công ty ông Phát rất mạnh, nếu chúng ta hủy bỏ, tôi nghĩ công ty sẽ chịu thiệt hại khá lớn’’
- ‘‘Anh chỉ cần làm theo lời tôi, đừng dài dòng’’
- ‘‘Vâng, thưa ông’’
Giám đốc? Hai từ cao sang thể hiện địa vị giàu có của một nhà doanh nghiệp. Cậu bé 10 năm về trước đã không còn yếu đuối, không còn sợ hãi. Cậu giờ đây là 1 giám đốc trẻ thành đạt, điều hành hai công ty lớn do chính cậu lập ra, có quy mô rộng rãi khắp nước. Mặc dù chỉ mới 15 tuổi nhưng cậu có thể gọi là ‘‘thiên tài’’ bẩm sinh, cậu có khả năng phán đoán trước mọi tình huống, làm việc thuận lợi và đạt kết quả cao, gặt hái cho công ty những lợi ích đáng kể, doanh thu tăng vọt, uy tín và cả danh tiếng có thể nói ‘‘như diều gặp gió’’
Ban đầu, những nhà đầu tư khá rụt rè vì thấy Minh Quân còn quá nhỏ, không đủ tiêu chuẩn đảm nhiệm một tập đoàn lớn, nên khi đưa ra ý kiến tiến cử cậu lên làm chức tổng giám đốc thì có rất nhiều ý kiến bát bỏ, phê bình, thậm chí còn có một số rút lui. Nhưng cậu không hề e ngại, cậu chứng tỏ mình là người rất có thực lực bằng cách đưa công ty từ vị trí thứ 10 lên đỉnh thứ 2 trong thị trường, chỉ xếp sau Vương thị. Lúc đó, cậu đã đánh gục những kẻ xem thường cậu. Và bây giờ, cậu đường đường chính chính ngồi vào chiếc ghế Tổng Giám Đốc.
Minh Quân nhếch môi, cậu là một người tham lam, ham quyền thế, nên những gì có được trong tay vẫn chưa thõa mãn dục vọng trong cậu.
Cậu nheo mắt nhìn về phía công ty lớn đồ sộ đối diện. Khẽ hếch môi tạo thành đường cong.
- ‘‘Tôi nhất định sẽ đánh bại ông, cả mày nữa – Vương Vũ Phong. Mày đã cướp đi những thứ vốn dĩ thuộc về tao’’
…
Quay lưng với quá khứ, để ta biết rằng mình phải sống thật hạnh phúc hơn, vì tương lai mãi mãi không thuộc về quá khứ mà chính là hiện tại và mai sau…
Và cậu đã hiểu được điều đó….
Vương Minh Quân – cái tên lưu lạc và chôn vùi sâu trong quá khứ, nhưng nó vẫn tồn tại, nhưng chỉ là đối với một vài người mà thôi…
Trần Minh Quân – giám đốc Trần. Cái tên đang sống và sẽ sống với cậu đến khi cậu trã được mối thù của 15 năm về trước…
Hận thù đã nuôi sống cậu, giúp cậu vượt qua những vượt cản để đến với mục đích…
***
Tại căn teen công ty. Mọi nhân viên bàn tán xì xầm về quyết định hủy bỏ hợp tác với công ty Thị Phát, nền ảnh hưởng của Thị Phát rất cao, nên nhiều công ty khác rất muốn kí kết hợp đồng. Nhưng vì Minh Quân yêu cầu hủy bỏ điều lệ nên khiến trong lòng mọi nhân viên đều trở nên hoang mang.
- ‘‘Nè mọi người ơi, công ty Thị Phát tụt dốc rồi’’
Mọi người sửng sốt. Hướng ánh mắt về phía chiếc màn hình tivi phẳng to tướng đặt chính giữa.
Màn hình sáng xuất hiện bảng công bố giá thị trưởng, nền kinh tế của Thị Phát sa sút hẳn. Thay vào đó là những công ty nhỏ được lọt vào top 3 của bảng xếp hạng.
- ‘‘Woa, giám đốc của chúng ta lợi hại thật. Đoán trước sự việc sẽ như vậy nên rút lui, đúng là thiên tài mà’’
- ‘‘Tui ngưỡng mộ giám đốc thật đó nha. Kể từ ngày giám đốc tiếp quản công ty thì đưa công ty lên vùn vụt luôn’’
Bla…bla…bla…
***
- ‘‘Hahahaaaaaa, tốt, tốt lắm, đúng là ngoài sức tưởng tượng’’
- ‘‘Thiếu gia quả là tài giỏi, cả chuyện này cũng đoán được, may mà rút vốn kịp thời, nếu không, chúng ta cũng phải liên lụy’’
- ‘‘Đúng vậy. Thằng bé khiến ta rất hài lòng về cách làm việc của nó’’
- ‘‘Vâng’’
Người đàn ông mỉm cười. Từ góc nhìn của lớp kính, ông có thể nhìn thấy một công ty đồ sộ sững sờ đối diện.
- ‘‘Thằng bé rất khéo léo trong công việc, cũng rất nhạy bén, đích thực là một người tài năng. Ta quả không nhìn lầm người’’
Và thế, một Minh Quân thật thà nay trở nên là một vị giám đốc đa tài nhỏ tuổi…
15 tuổi cậu gánh vác trên vai mọi trách nhiệm nặng nề của một vị giám đốc, điều hành hai công ty nhưng cậu không hề phân tâm, không hề để tụt dốc một lần, mà còn càng ngày càng phát triển.
Cậu vừa tung ra thị trường một loại nước hoa được mang tên Brewien. Mùi hương dễ chịu, không gây cảm giác quá nồng.
Brewien bán rất chạy, hàng nhập về số lượng lớn nhưng không bao tồn tại hai chữ ‘‘tồn kho’’.
Loại nước hoa mang hương vị quyến rũ, hết sức hấp dẫn với bao bì gây ấn tượng. Bình chai nhỏ nhắn màu kem vani, nắp dễ mở, nếu để lâu cũng không rỉ sét nắp, chính giữa có chữ Brewien to tướng, kèm theo phía dưới là chữ kí đóng dấu nên không hề có chuyện ‘‘hàng nhái’’ có cơ hội.
…
Cuộc đời lận đận của cậu bé 5 tuổi được khép lại…
Cậu có được gọi là thành công…?
Tập 20 : Có lẽ… em phải từ bỏ thôi!
Sáng thứ 2 đầu tuần, môn đầu tiên là chào cờ. Giữa cái nóng oi bức của ánh nắng gay gắt, phản chiếu vào khuôn mặt của những kẻ phải chịu đựng cực hình ngồi phơi giữa trời nắng, khiến Di mệt mỏi.
Di lẻn vào trong lớp, ngồi phịch xuống. Lớp giờ này chẳng còn ai, ngoài Di cả, nên Di cảm thấy khá thoải mái khi không phải nghe tin mà mọi người đang huyên thao, một đề tài sôi nổi, hiện đang rất HOT ở trường lẫn giới báo chí [ Chuyên mục : Vũ Phong chia tay vợ chưa cưới vì người tình Thụy Hương? ]
Di mệt nhoài, nhắm nghiền đôi mắt, hai hàng lông mi khẽ rung rung, một giọt nước lung lay rơi xuống…
Yêu là khổ ?
Người đời vẫn hay nói như thế, nhưng nhiều kẻ u muội vẫn cắm đầu vào yêu.
Bởi vì tình yêu… là thứ hạnh phúc nhất trên đời.
Ngọt hơn cả kem vani, đắng hơn cả socola, thơm ngon hơn dâu tây và ngọt ngào hơn mật ong.
Tình yêu là hương vị như thế đấy…!
Di chán nản, không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa chỉ để nghe những câu an ủi dư thừa ‘‘Bạn không sao chứ?’’ hay ‘‘Đáng đời, anh Phong đá là đúng!’’
Thò tay vào hộc bàn lấy sách vở cho vào cặp. Di vô tình chạm phải một tờ giấy nhỏ, dày, được xếp lại thành vô khối hình chữ nhật.
Di mở ra. Những dòng chữ in đậm dần lộ diện. Di khẽ chau mày.
Nội dung thư :
Tôi là Thụy Hương, tôi muốn nói rõ ràng với cô về anh Phong. Cô không có quyền từ chối, vì anh Phong cũng sẽ có mặt ở đó cho cô một câu trả lời thõa đáng.
Gương mặt Di đột nhiên đanh lại.
Nếu ả Thụy Hương đã nói như vậy thì Di nhất định sẽ đến, không phải vì cô ả, mà vì chính bản thân Di. Di muốn nghe câu trả lời từ Vũ Phong.
Ngọn lửa hy vọng cháy bùng trong Di, mãnh liệt, mặc dù biết trước câu trả lời không như mình mong muốn nhưng Di vẫn quyết định nghe đáp án từ Vũ Phong…
Di có quá ngốc khi tự hành hạ mình trong nổi đau…?
…
Khuôn viên sau trường :
- ‘‘Cô đến trễ quá đấy’’ – Thụy Hương cau mày, vẻ mặt không mấy hài lòng
- ‘‘Thì tôi vốn dĩ để cho cô chờ mà’’
- ‘‘Cô… hừ’’
- ‘‘Tôi không thích đứng đây nói nhảm với một đứa như cô. Anh ta đâu?’’
- ‘‘Anh ấy sẽ đến sau’’
- ‘‘Cô chơi tôi đấy à?’’ – Di gắt gỏng, quay lưng bỏ đi
- ‘‘Cô hãy buông tha anh Phong đi’’
- ‘‘Cái gì?’’
- ‘‘Cô bị điếc hả? Tôi nói cô hãy tránh xa anh Phong, càng xa càng tốt’’
- ‘‘Cô cứ giữ lấy hắn ta, tôi đây chẳng thèm’’ – Di nói cứng
Thụy Hương nhìn Di đầy kinh ngạc, nhưng rồi như chợt hiểu, Thụy Hương hếch môi, kiêu ngạo.
- ‘‘Tốt. Dù sao anh ta cũng là con thú cưng trong tay tôi, tôi muốn sử dụng bao lâu tùy thích’’
- ‘‘Cô nói gì? Lặp lại một lần nữa xem’’
Thụy Hương hất mặt lên, dõng dạc.
- ‘‘Anh ta là món đồ chơi của tôi. Cô đừng hòng cướp mất’’
- ‘‘Cô xem anh ta là món đồ chơi? Nếu anh ta biết chuyện này thì….’’
- ‘‘Cô nghĩ anh ta sẽ tin cô? Cô ngây thơ quá đấy’’
Nét mặt Di bỗng thay đổi hẳn, vẻ u tối hiện về, những tia nhìn buồn bã phản chiếu qua đôi mắt khiến Thụy Hương càng thêm thích thú.
- ‘‘Tôi cũng không ngần ngại cho cô biết, anh ta chẳng qua chỉ là một công cụ phục vụ tôi’’
- ‘‘Cô xem anh ấy là gì hả? Cô giành lấy từ tay tôi chỉ để moi móc tiền của gia đình anh ấy thôi sao?’’
- ‘‘Chẳng phải mục đích hai ta giống nhau hay sao?’’
- ‘‘Cô nói gì?’’
- ‘‘Cô là con bé nhà quê thấp hèn, may mắn được Vũ Phong để ý, được ông Vương chiếu cố nên cô mới như ngày hôm nay. Cô vào nhà làm dâu họ Vương cũng chỉ để được chia một nửa tài sản kết xù còn gì?’’
- ‘‘Im miệng. Đừng so sánh tôi với loại trơ trẽn như cô’’
Thụy Hương phá lên cười.
- ‘‘Thôi đi, ở đây chẳng có ai ngoài cô và tôi. Cô không cần phải giả vờ vịt gì đâu. Nói xem nào, cô lấy từ nhà họ Vương bao nhiêu rồi?’’
- ‘‘Im đi. Cô đúng là đồ hai mặt’’
- ‘‘Kể ra quen anh ta cũng chán thật, lạnh lùng như một tảng băng, không có gì thu hút tôi nhưng trong tay anh ta có tiền, điều đó khiến tôi quan tâm’’
- ‘‘Nói tóm gọn lại cô chỉ muốn có tiền? Cô không yêu Vũ Phong?’’
- ‘‘Cô nghĩ tôi yêu sao? Đợi khi tôi lấy được số tàn sản béo bở, tôi sẽ đá anh ta ra sọt rác. Tin này sẽ rất HOT đây hahahaaaaaa’’
Chát !!!!!!Di tức giận giáng một bạt tai vào mặt Thụy Hương. Cô ả im bật, quay sang nhìn Di như muốn cáu xé Di.
- ‘‘Nếu cô dám đối xử với Vũ Phong như vậy, tôi tuyệt đối không tha cho cô’’
- ‘‘Hừm…’’ – Thụy Hương đưa tay sờ bên má – ‘‘Cô chẳng qua chỉ là kẻ thừa thãi sử dụng đồ mà người khác vứt cho, tôi không chấp loại thấp kém như cô’’
Chát!!!
Lại một cái tái tai giáng xuống từ Di dành cho Thụy Hương.
Máu chảy từ khóe miệng, Thụy Hương giận dữ quay lại định phản kháng nhưng khi thấy một cái bóng quen thuộc đang dần tiến lại gần thì Thụy Hương thu ngay vẻ mặt hổ báo, ánh mắt trở nên long lanh đáng thương, Thụy Hương quỳ xuống, khóc nức nở.
- ‘‘Hức…hức… tôi cầu xin cô, làm ơn… hãy buông tha anh Phong… hức… đừng làm ảnh tổn thương nữa mà…’’
Di nhìn Thụy Hương với ánh mắt đầy khó hiểu.
- ‘‘Cô bị điên hả? Nói nhảm gì vậy?’’
Thụy Hương bỗng trở mặt, nhếch môi nhìn Di đầy khiêu khích.
- ‘‘Anh ta là món đồ chơi của tôi, cô đừng hòng giành lấy. Tôi sẽ không nhường cho cô đâu’’
- ‘‘Cô… xem ra cô vẫn chưa tỉnh nhỉ? Được rồi, tôi sẽ….’’
Di đưa tay thật cao, định giáng cho Hương một cái tát nữa nhưng tay Di vô tình bị ai đó siết chặt.
Di quay lại.
Là…. Vũ Phong!
Di mỉm cười. Đáp lại là cái nhìn lạnh lùng. Vũ Phong buông tay Di ra, cuối xuống dìu Thụy Hương đứng dậy. Cô ả thút thít kề sát vào vai Vũ Phong, vẻ mặt tội nghiệp trông đến thảm…
- ‘‘Vũ Phong, anh nghe tôi nói. Cô ta chỉ xem anh như một món công cụ kiếm tiền mà thôi, hãy chia tay với cô ta đi. Cô ta chỉ mang đến cho anh đau khổ thôi’’
Vũ Phong nhìn Di một hồi rồi dìu Thụy Hương bỏ đi.
- ‘‘Vũ Phong, anh nhất định phải tin tôi. Cô ta là một con cáo già đấy, cô ta chỉ vì tiền của nhà anh thôi’’
Chát!!!
Vũ Phong xoay lại và… tát Di một cái rõ đau, khiến Di loạng choạng ngã xuống đất.
- ‘‘Cái tát này thay Thụy Hương trã lại cho cô. Đừng tùy tiện đụng vào người con gái của tôi’’
Vũ Phong bế xốc Thụy Hương lên, gương mặt cô ả ngạo mạn và đanh đá, đúng chất một con tiện nhân. Cô ả nhìn Di bằng đôi mắt khinh miệt, nụ cười nửa miệng phỉ báng khiến Di càng thêm tức tối…
Vũ Phong lạnh lùng, vô cảm nhìn Di khiến Di thêm xót xa… Ánh mắt hổ phách vô cảm… Trái tim Di đau thắt lại khi thấy anh âu yếm với cô gái khác…
Anh không còn tin Di nữa rồi….
Một điều phũ phàng mà Di cố gắng phủ nhận… nhưng giờ Di chẳng còn lí do gì để níu kéo hay tiếp tục hy vọng nữa rồi… Câu trả lời rõ ràng đến nỗi cứ bóp nghẹn cổ họng Di… Anh lạnh lùng lướt ngang qua Di như kẻ xa lạ… không quen biết…
Nước mắt Di lăn dài, ướt đẫm khóe mi…
Có nghe không…?
Anh ta gọi cô ta là ‘‘người con gái của tôi’’
~ Đừng tùy tiện đụng vào người con gái của tôi ~
Một câu nói nhẹ nhàng đến đau lòng, khiến cổ họng Di cứ ứ đọng, cứng nghẹn không nói nên lời…
Chẳng phải Di cũng đã đoán trước sẽ như thế này… vậy mà… trái tim ngu muội thổn thức một tia hy vọng nhỏ nhoi… nhanh chóng bị anh ta vô tình dập tắt… tàn nhẫn…
…
Di rời khỏi trường. Cái bóng đơn côi thờ thẫn đi như một cái xác không hồn. Nước mắt đã thôi không rơi nữa rồi, và nó đang chảy dần ngược lại vào trong tim. Đau đến nỗi khó thở, lồng ngực nóng ran…
Bạn đã từng cảm nhận nỗi đau xé lòng như Di…?
Vũ Phong tàn nhẫn rát muối vào vết thương, đau đớn đang từ từ dằn vặt Di…
Bin bin !!!! Pin pin !!!!
Di quay đầu lại. Một chiếc xe đang lao vụt đến, Di ngu ngơ đứng im, đôi chân nặng nề không dịch chuyển nổi.
Chết sao? Di phải chết ở đây cũng nỗi uất ức chưa được hóa giải sao? Di phải chết ở đây cùng tình yêu vĩnh hằng mà Di dành cho hắn sao? Nhưng… anh ta có biết không…? Anh ta có quan tâm không…? Anh ta có để ý không?
Câu trả lời chua xót là… KHÔNG
Di không còn gì… mất tất cả… bầu trời như sụp xuống… đổ ào lên đầu thân hình bé nhỏ, gầy gò của một cô gái… tiều tụy…
Bộp!
Một bóng người của ai đó nhanh chóng nhào ra ôm chằm lấy Di, nhảy vọt vào lề đường.
Người con trai ôm trọn cơ thể Di đặt vào lồng ngực. Di không hề đau đớn gì cả, nhưng người con trai đó thì bị thương ở khủy tay, do cú va vào đất khá mạnh.
- ‘‘Bị điên hả? Thấy xe mà không tránh là sao?’’
Di ngơ ngác dõi theo, không chút phản ứng.
- ‘‘Sao vậy? Sợ đến nỗi không nói được gì luôn hả?’’
Người con trai đó là…. Viễn Kỳ! (các bạn đã qên anh chàng này chưa nào o.o’’)
Viễn Kỳ lay lay người, Di chợt ôm chằm lấy anh, như một phản xạ tự nhiên, Di khóc lên.
- ‘‘Có chuyện gì hả? Ngoan nào, để tôi đưa cô về’’
- ‘‘Không, tôi không muốn về nhà. Tôi không muốn đâu huhu’’
Viễn Kỳ thở dài. Đỡ Di đứng dậy.
- ‘‘Ngoan nào, nếu cô còn khóc nữa tôi sẽ đưa cô về nhà đấy. Có nín đi không?’’
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng vẻ uy nghiêm khiến Di im bật, không còn khóc nữa, ngay cả tiếng nấc cũng nhỏ dần, nhỏ dần rồi… tắt hẳn.
Viễn kỳ mỉm cười vẻ hài lòng.
…
Bánh xe đưa cả hai đến khu biệt thự nằm ngoài ngoại ô, không xa lắm.
Viễn Kỳ đưa Di tiến vào trong ngôi biệt thự rộng rãi, sang trọng. Nhìn thấy Viễn Kỳ, tự động tất cả người hầu, quản gia đều kính cẩn cuối đầu.
- ‘‘Chào mừng cậu chủ đã về’’
- ‘‘Ừm, hôm nay tôi có khách, đừng cho ai lên làm phiền nhé?’’
- ‘‘Vâng, thưa cậu’’
Viễn Kỳ kéo Di lên tầng 2.
Một không gian thoáng mát hiện ra. Di há hốc mồm kinh ngạc.
Căn phòng toàn màu hồng, gây cảm giác dễ chịu và thơm ngon, liên tưởng đến cây kẹo dâu tây ngọt lịm…
Đích thị đây là phòng dành cho công chúa…
Di reo lên vì thích thú, vẻ mặt vui sướng khó tả. Viễn Kỳ nãy giờ chăm chú nhìn Di cũng phì cười vì thái độ của Di thay đổi liên tục, rất đa dạng và phong phú.
- ‘‘Ơ, anh có em gái sao?’’
Viễn Kỳ gật đầu.
- ‘‘Sao tôi không thấy vậy? Cô bé đâu?’’
- ‘‘Đi du học rồi’’
- ‘‘Đi rồi mà căn phòng vẫn sạch sẽ vậy sao? Đẹp thật đó nha, chắc anh thương em gái anh lắm nhỉ?’’
- ‘‘Ừ, nó thật sự rất dễ thương’’
Di chạy lại chiếc giường, ngồi xuống nhún nhún.
- ‘‘Cô thích lắm hả?’’
- ‘‘Ừm, thực sự rất đẹp mà’’
Viễn Kỳ phì cười.
- ‘‘Cô đói chứ? Cũng trưa rồi mà?’’
- ‘‘Không, tôi không đói đâu, anh cứ xuống trước đi’’
- ‘‘Bao tử cô bị thủng rồi hay sao mà không đói? 12h30 rồi đấy’’
Di nhíu mày, phồng má, chu miệng làm nũng.
- ‘‘Tui không đói thiệt mà’’
- ‘‘Bây giờ cô có đi không? Hay để tôi cho người tống cổ cô về nhà?’’
Di nuốt nước bọt ừng ực.
- ‘‘Anh giống anh trai tôi quá hà, híc, toàn ăn hiếp tôi thôi’’
- ‘‘Cô có anh trai?’’
- ‘‘Ừ, nhưng anh ấy chết lâu rồi….’’
- ‘‘Sao lại chết?’’
- ‘‘Mẹ bảo trong một lần anh ấy đi chơi, không may bị ngã xuống vách núi, không tìm thấy xác, tin tức cũng không, mẹ đoán, anh chết rồi…’’
Viễn Kỳ cười nhạt, đôi mắt anh thoáng buồn…
- ‘‘Cô thương anh trai mình chứ?’’
- ‘‘Tất nhiên. Ngày anh ấy mất, tôi đã không ở bên, lúc ấy tôi đang bận đi diễn văn nghệ xa, nên tôi không nhìn được anh ấy lần cuối, tôi nhớ anh ấy lắm…’’
- ‘‘Cô có thể coi tôi là anh trai’’
Di nhìn Viễn Kỳ, hai mắt mở tròn xoe chớp chớp rất đáng yêu.
- ‘‘Không muốn hả? Thế thì….’’
- ‘‘Tôi bảo không bao giờ’’
- ‘‘Hèm, có thêm một em gái rắc rối như cô thì…’’
- ‘‘Thì sao?’’
- ‘‘Tôi cảm thấy mình lỗ chứ sao?’’
- ‘‘Ặc, anh muốn chết hả???’’
Căn phòng bỗng trở nên ồn ào hơn, náo nhiệt hơn khi có tiếng cười vang vọng.
Sau một hồi dí đuổi mệt mỏi, Di nằm phịch xuống.
- ‘‘Tôi mệt rồi, buồn ngủ quá’’
- ‘‘Ngủ đi. Khi nào đói thì dậy ăn cũng được’’
- ‘‘Thật chứ? Vậy tôi ngủ nha’’
Di vội vã ngoan ngoãn nhắm mắt, nụ cười hạnh phúc vẫn còn in dấu trên môi. Viễn Kỳ nhìn theo, anh mỉm cười.
- ‘‘Cám ơn nha,… anh trai’’
Viễn Kỳ vẫn ngồi trên chiếc ghế, anh khá xúc động nên đôi mắt thoáng đỏ hoe.
- ‘‘Đồ ngốc, cám ơn gì chứ. Anh vốn dĩ là anh trai của em mà…’’
Viễn Kỳ nhắm mắt lại. Một giấc mơ len lỏi xuất hiện trong đầu anh…
…
Quá khứ…
- ‘‘Mấy ông dừng lại đi, đừng làm vậy mà’’ – người phụ nữ bật khóc, hoảng sợ ôm chằm lấy cậu bé.
Đám người du côn mặc bộ vest đen, hung dữ đập phá nhà cửa và lấy đi những thứ quan trọng, có giá trị.
- ‘‘Thằng chồng mày nợ tiền tao, nó không trã thì mày phải trã’’
- ‘‘Mấy người đừng đòi tôi, hãy tìm em mà tính sổ. Tôi không biết gì cả’’
Bụp!
Người phụ nữ ôm bụng ngã nhào ra xuống đất, rên rỉ vì đau đớn.
- ‘‘Con ranh này, mày láo hả? Nợ tiền tao mà còn lớn tiếng. Mày liệu hồn tao giết mày như chơi đấy’’
Cậu bé chạy nhanh đến, cắn vào tay người đàn ông du côn.
Bốp!
- ‘‘Thằng ranh láo toét, dám cắn ông hả? Cắn này, cắn này’’
Người đàn ông thô bạo đánh một cậu bé bầm tím. Người phụ nữ khóc ran chạy vào đỡ, nước mắt bà giàn giụa…
- ‘‘Thằng bé trông cũng lì đòn phết nhỉ? Ok, tao quyết định rồi. Tao sẽ đưa thằng bé đi, tiền mày coi như xí xóa’’
Người đàn ông bế xốc cậu bé lên rồi bỏ đi. Người phụ nữ chạy theo, níu chặt chân.
- ‘‘Đừng mà, tôi xin các ông, đừng bắt thằng bé, tôi xin các người mà’’
- ‘‘Buông ra, con mụ đàn bà điên. Tụi bây, tống cổ mụ đi đi, phiền chết đi được’’
- ‘‘Mẹ, đừng bỏ con mà… mẹ ơi… đừng bỏ con!’’
- ‘‘Viễn Kỳ… Viễn Kỳ ơi, trời ơi… con trai tôi… con trai tôi!’’
Bóng dáng gầy khọm của người phụ nữ nằm phịch xuống, đôi mắt nhíu lại, hàng nước mắt vẫn chảy…
Bánh xe mỗi lúc một nhanh hơn, xa hơn so với ngôi nhà…
Cậu bé chỉ biết gào thét trong nỗi vô vọng, đau đớn…
Trong suốt những ngày tháng ở chung với bọn xã hội đen, Viễn Kỳ bị bọn chúng hành hạ dã man, bắt cậu phải đi cướp giựt và còn làm những chuyện xấu xa khác.
Rất may cậu đã thoát được, nhưng người cậu mệt lả, nhễ nhãi mồ hôi. Cậu may mắn được một vị sơ đưa về nhà tình thương, chăm sóc, từ lúc đó, cậu mới cảm nhận được ánh sáng của mặt trời ngày mai…
Một may mắn khác đến với cậu khi cậu lên 7, một đôi vợ chồng trẻ dẫn cậu về, nuôi nấng. Họ là những nhà doanh nhân thành đạt, nhưng vì người vợ vô sinh nên đến giờ vẫn chưa có con. Hai vợ chồng hết mực dành tình yêu thương cho Viễn Kỳ, xem cậu là một bảo bối. Viễn Kỳ cũng vậy, tự lúc nào, cậu đã xem họ là người thân, là ba mẹ ruột của chính mình….
Viễn Kỳ bị bọn du côn bắt đi, lìa khỏi vòng tay yêu thương của người mẹ, nhưng cậu không hận vì sao mẹ không tìm cậu, ngược lại, cậu càng thương mẹ hơn…
Ba mẹ nuôi cậu hiểu rõ tâm tư nên một vài lần cho cậu về thăm mẹ ruột. Căn nhà nhỏ đơn sơ, cùng tiếng cười trẻ thơ của một con nhóc và một thằng nhóc lon ton chạy quah người phụ nữ gầy mọn…
Viễn Kỳ đau lòng biết mấy, cậu quyết tâm khi nào thành công, khi nào đủ sức để nuôi cả một gia đình thì lúc ấy… Viễn Kỳ sẽ quay về.
Có lẽ ngày ấy đang một tiến lại gần hơn….
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro