Chap 1:
Chuyện bắt đầu thế này...
Một buổi tối Hà Nội đẹp trời. Ờ, Hà Nội lúc nào chả đẹp.Nhưng mà tôi không có tâm trạng ngắm trời đất cóc khô gì nữa...Xe thì bị hỏng, đi xe buýt thì chen chúc khó chịu...Đã vậy còn bị ăn con một điểm oan vì tội đánh bài trong lớp nữa chứ( oan lắm ạ, năm thằng đánh mà bà tiếng anh chỉ gọi mỗi mình tôi lên chứ).Thôi, giờ đi xe buýt tranh thủ ngắm mấy em xinh tươi cho đỡ chán vậy.Mà công nhận trên xe toàn gái xinh thôi, trắng vãi luôn...chỉ mỗi tội em nào cũng đeo khẩu trang...khổ cho đời, không biết sinh ra cái khẩu trang làm gì nữa.
A, suýt quên,lúc trưa mama có bảo là đi học về tiện thể qua cửa hàng ABC mua mấy cái XYZ cho mama, mà sang lắm cơ, đưa hẳn cho con trai 2 triệu, trong khi mình tính chỉ hết có 1triệu 8, còn thừa 2 lít- con xin, hehe. Vừa xuống xe buýt là bấm số gọi ngay thằng bạn thân:
-Gì đấy, cờ-hó?- Tiếng thằng Mạnh, không thể lầm được cái giọng đểu của nó.
-Đm, thằng cờ-hó, đ** chở bạn đi học, để bạn mày vất vơ giữa đường đây.( Mấy thím dưới 16t đừng học theo chửi bậy đấy nhé.)
-Ơ, đm, mày đi học thì kệ mẹ mày, liên quan đ** gì đến tao.
-Mày được, tao sẽ xử mày sau...tối nay rảnh không?
-Rảnh, gì???
-Cà phê đê.
-Á, hôm nay sang dữ vậy, mày yêu tao đấy à, híc. Tưởng đời tao với mày chỉ gắn với trà đá thôi.
-Á, thằng biến thái.Nghĩ bạn thế hả mày?
-Ờ.
-Chết ** mày đi. Thế có đi không?
-Có. Mấy giờ?
-8h, chỗ cũ
-Ok.
Xong rồi, gọi có 2 phút mà viết ra thì dài thế chứ, lại bậy nữa chứ, nhưng mà không bậy không phải sinh viên.hehe.
Đã 6h tối, Hà Nội cũng đã lên đèn,tôi đứng gần điểm dừng xe buýt chờ xe abc, chờ xe này cũng khá lâu, thôi đứng ngắm lá rơi cho đỡ buồn vậy.Rồi bỗng...
-Anh gì ơi...-Ôi cái giọng nó mới ngọt làm sao,ngọt như giọng gái miền Nam ý.Không chần chừ tôi quay người lại.
Trời ơi, tôi đứng chôn chân tại chỗ- gái xinh, miêu tả thế nào nhỉ.Gái mặc quần Jean cộng chiếc áo sơ mi trắng. Đôi chân dài gợi cảm đứng trên chiếc giày vải màu nâu (trời tối mà, biết màu gì đâu).Cao hơn tôi ấy ạ ( tôi 1m70).Làn da mịn màng( đoán thế chứ có được chạm đâu), đôi môi chúm chím, ánh mắt ngây thơ vô tội với mái tóc thẳng che hai bên má, cùng chiếc mũ lưỡi trai đội trên đầu.Nói chung tôi ngây ngất trước vẻ đẹp em ý.Sét đánh đoàng đoàng luôn đấy.
-Gì vậy em?.- Ơ, tôi vẫn nói trôi chảy được cơ đấy.
-Ừm...xe em bị tuột xích...anh sửa giùm em được không?. (Ôi, gái nhờ tôi kìa, sướng v~.)
Tôi nhìn theo tay em đang chỉ , một chiếc xe đạp Asama bên lề đường, đương nhiên tôi gật đầu, có điên mới từ chối.
Cũng không khó lắm, dù là hơi tối nên tôi loay hoay hơi lâu, tôi nghĩ là em cũng sửa được nhưng chắc là sợ bẩn tay, em khôn thế chứ, nhưng mà không sao, em xinh em có quyền mà.
Đã thế đôi lúc em còn ngồi xuống cạnh tôi,tay chạm vào tay tôi, mặt gần như cách nhau mỗi...hai cái vai, rồi hỏi han, đại loại là,: có sao không anh?, cảm ơn anh?....Ôi, đến cả 'thằng bạn' tôi nó còn 'vui' chứ đừng nói tôi, gái xinh kích thích quá.
-Xong rồi đấy em...-Tôi phủi tay, mặt hớn hở.
-Em cảm ơn anh nhiều lắm-. Em cúi đầu, tôi thì cười hềnh hệch.
Xong rồi thì em chào tôi,rồi đạp xe đi, trông em có vẻ vội lắm. Tôi nhìn em, ngớ người ra là chưa xin sđt, ôi định mệnh, ngu quá.Đúng là số FA mà.Nhưng lòng tôi vẫn lâng lâng, khó tả.
-Anh bị lừa rồi.
Định mệnh thằng nào phá bĩnh mất cảm xúc của ông.
Tôi quay sang nhìn, một thằng nhóc con ngước mắt nhìn tôi như thằng ngốc.
-Gì?...-Thái độ với con nít.
-Con lúc nãy là ăn cắp đấy. Anh bị lừa rồi.
-Mày đùa tao à?.- Tôi bĩu môi.
-Ơ, không tin anh kiểm tra đi, xem mất gì không.
Như một thói quen, tôi đưa tay ra sau túi quần tìm ví. Ôi, chết mịa nó rồi, cái ví đã không cánh mà bay,cách đây 15' vừa mới đút vào.Mặt tôi biến sắc ngờ ngệch. Đôi mắt vô vọng hướng về phía xa nơi cuối con đường giờ chỉ còn một màu đen kịt. Thằng bé mím môi cười đểu tôi.
Ừ, cho mày cười.Mày xem cái mặt tao giờ nhìn có giống hai cái mẹt nhà mày không? Hu...hu. Tôi thất thểu lê bước trên đường- 2tr, ôi 2tr của mama, phen này chết thật rồi. Cái con mụ ác độc, không để lại cho tao đồng nào đi xe buýt-ôi, tao thề trả thù, trả thù đến cùng. Giờ thì tôi- Minh 'đẹp trai', đã thấm thía cái câu nói thần thánh của biết bao thế hệ FA đi trước : Hầu hết gái đẹp là do yêu quái biến thành rồi. Hức...Hức.
" keet"
Cảnh cổng tử thần mở ra. Người mẹ 'dịu hiền' đang mỉm cười chào đón con trai trở về, có vẻ như đó chính là nụ cười cuối cùng tôi chính thức được nhìn thấy trong ngày.Nụ cười bắt đầu cho một cơn thịnh nộ đầy 'sóng gió' của mama.
Đấy! Nói có sai đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro