Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 2: Nhẹ nhõm

Thông thường, tiểu thuyết hay phim truyền hình thường sẽ kết thúc bằng đám cưới linh đình của nhân vật chính, rồi họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Nhưng ngoài đời thực, hôn nhân hay việc đồng ý bước vào một mối quan hệ chỉ là sự khởi đầu cho một chương mới của hai người.

Ngay trước mắt tôi là một ngôi nhà. Không, gọi nó là một dinh thự thì chính xác hơn–một ngôi nhà đồ sộ với bãi cỏ rộng mênh mông, chẳng khác nào một công viên thu nhỏ được đặt ngay trước nhà.

"Wow..."

Tôi không kìm được mà kinh ngạc thốt lên. Nhưng thật lòng mà nói, tôi đã không phản ứng đến thế nếu đây không phải là nhà của một người đã nói với tôi rằng em ấy sẽ về thăm gia đình trong dịp lễ Songkran này.

"Chị *ngã vào thùng gạo à?"

Tôi quay sang nhìn Maewnam với vẻ không tin nổi. Tôi đã lờ mờ đoán được rằng em ấy khá giả dựa trên quần áo và đồ dùng, nhưng tôi không ngờ đến mức xa xỉ này.

Ra đây là cảm giác của một ngôi nhà sang trọng...

"Thích thế còn gì,"

Maewnam mỉm cười, đôi má phúng phính lộ vẻ thích thú.

"Xin mời ngã sâu vào, đừng bao giờ trèo ra nữa nhé."

"Ừ, ừ,"

Tôi trả lời hời hợt lời trêu chọc của em ấy. Trong khi Maewnam có vẻ thư thái, tôi bắt đầu cảm thấy một làn sóng lo lắng dâng lên trong lòng.

"Đi thôi. Em nhớ nhà quá. Lâu lắm rồi em chưa về,"

Maewnam nắm chặt tay tôi, khiến tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo em ấy.

Có lẽ ngay từ đầu tôi không nên đồng ý chuyện này.

"Con yêu!"

Ngay khoảnh khắc Maewnam mở cửa, một người phụ nữ lớn tuổi chạy về phía chúng tôi, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui không giấu giếm.

Từ giọng điệu của bà, rõ ràng bà nhớ Maewnam da diết, người đang đứng mỉm cười bên cạnh tôi, đến nỗi bà dường như sẵn sàng kiểm tra xem Maewnam có bị thương ở đâu không.

"Con gái yêu, con gầy đi rồi hả? Nhìn con ốm quá!"

Chờ đã... bà ấy là quản gia, hay tôi nên gọi là người giúp việc nhỉ?

"Ôi, dì Ram, dì làm quá lên rồi! Không đến nỗi tệ vậy đâu ạ. Con về thăm thường xuyên mà, đúng không?"

Maewnam ôm người quản gia một cách trìu mến, cho thấy mối quan hệ thân thiết của họ.

"Còn người này?"

Giọng dì Ram lập tức thay đổi khi nhắc đến tôi, khiến tôi rùng mình.

"Cháu không làm hại cô chủ bé bỏng của dì đâu! Đừng nhìn cháu với ánh mắt nghi ngờ đó!"

Tôi vội vàng tự biện hộ.

"Đây là P'Whale, bạn gái của con. Chị ấy xinh đẹp đúng không ạ?"

Maewnam giới thiệu tôi với vẻ tự hào, giọng nói vui vẻ.

"Chào dì Ram ạ,"

Tôi chào bà bằng một cái wai lịch sự (chắp tay và cúi chào nhẹ) để tạo ấn tượng tốt. Tuy nhiên, dường như nó không có tác dụng mấy.

"Sao dì im lặng vậy dì Ram? Dì không thấy P'Whale xinh đẹp hả?"

Maewnam hỏi bà với vẻ mặt tò mò đáng yêu, đôi lông mày hơi rũ xuống. Thật lòng mà nói, ai có thể từ chối khuôn mặt đó chứ?

"Cô ấy... xinh đẹp,"

Dì Ram cuối cùng cũng trả lời, nhưng giọng điệu của bà không thực sự thuyết phục. Tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng đang dâng lên trong không khí.

"Ông chủ đang đợi ở phòng khách,"

Dì Ram nói thêm trước khi dẫn chúng tôi vào sâu hơn trong nhà.

Khi chúng tôi đi qua hành lang, tôi không khỏi ngưỡng mộ ngôi nhà của Maewnam đẹp và ấm cúng đến nhường nào. Nhưng đồng thời, một áp lực ngày càng tăng bên trong tôi khiến tôi khó thở.

"P'Whale, sao chị xanh xao vậy? Chị không khỏe hả?"

Maewnam hỏi với vẻ lo lắng.

"Chắc là chị hơi say xe thôi, nhưng chị ổn. Đừng lo."

Tôi nói dối không cần suy nghĩ. Trên thực tế, dạ dày tôi co thắt vì căng thẳng. Tôi đã không cân nhắc đến việc gia đình Maewnam sẽ phản ứng thế nào khi cô con gái duy nhất của họ hẹn hò với một người phụ nữ khác–người lớn hơn em ấy tận năm tuổi nữa chứ!

Chính xác là Maewnam đã kể gì về tôi với gia đình em ấy?

Tôi biết Seal, người thẳng thắn đến mức không thể thẳng hơn, có lẽ em ấy đã không nói dối. Vừa nãy, khi dì Ram hỏi về "con yêu" của bà, Seal đã lớn tiếng và tự hào tuyên bố rằng chúng tôi đang hẹn hò, như thể em ấy muốn cả thế giới biết vậy. Dạ dày tôi lại quặn lên, căng thẳng gặm nhấm tôi.

Khi chúng tôi bước vào phòng khách, bố mẹ Seal đã đợi sẵn. Họ trông đúng như những gì tôi đã tưởng tượng–trang nghiêm và quyền lực, ngay cả khi tuổi tác đã lộ rõ.

"Cháu chào bác ạ,"

Tôi chào họ bằng một cái wai, cảm nhận được sức nặng từ sự hiện diện của họ. Mẹ Seal không đáng sợ bằng; khuôn mặt bà tràn ngập những nụ cười, cho thấy rõ Seal thừa hưởng tính cách vui vẻ từ đâu. Nhưng bố em ấy... ông ấy là một câu chuyện khác. Vẻ mặt của ông khó đoán, ánh mắt nghiêm nghị khiến lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi.

"Vậy, đây là bạn gái của con?"

Bố Seal phá vỡ sự im lặng sau khi đáp lại lời chào của tôi.

"Dạ! Chị ấy đáng yêu đúng không ạ? Giống như trong những bức ảnh con gửi cho ba mẹ, phải không ạ?"

Maewnam nhiệt tình đáp lại.

Tại sao phản ứng của ông lại... im ắng đến vậy? Sự im lặng đáng sợ đến nỗi nó khiến tôi rùng mình.

"Con nhớ ba mẹ quá, cả ba và mẹ."

Tôi nhìn cảnh Maewnam ôm chặt ba mẹ mình, cảm thấy ấm lòng, và cũng cảm thấy xúc động. Nhưng đồng thời, tôi không khỏi cảm thấy một nỗi buồn nhói lên trong lồng ngực khi nghĩ đến việc ba tôi đã rời bỏ thế giới này nhanh chóng như thế nào.

"Ba cũng nhớ con, con yêu. Nhìn thấy con làm ba nhớ đến món bánh quy của con gái quá. Con làm cho ba ăn được không?"

Ba Seal đột ngột nói sau khi ôm con gái.

"Ngay bây giờ ạ?"

Maewnam chớp mắt, bối rối trước yêu cầu này.

"Ừ, bây giờ. Ba muốn ăn bánh mới ra lò. Bảo mẹ giúp con nhé?"

"Ba lúc nào cũng đòi hỏi quá đáng. Nhưng được thôi ạ! Mình đi thôi mẹ."

Mặc dù phàn nàn, Seal–luôn là một cô con gái vui vẻ và hiếu thảo–nắm tay mẹ và vui vẻ đi về phía nhà bếp.

Và cứ như vậy, chỉ còn lại tôi và ba Seal trong phòng.

Đây chắc chắn là một màn kịch. Tôi đã nghi ngờ điều gì đó tương tự như thế này ngay từ đầu. Nhưng nghiêm túc đấy, Maewnam không nhận ra gì sao? Ai lại thèm bánh quy đến mức này chứ, đặc biệt là sau khi đuổi hết mọi người ra khỏi phòng?

"Chúng ta nói chuyện trong khi chờ bánh quy nướng nhé?"

Tôi nở một nụ cười gượng gạo với ông.

Không, cảm ơn ạ! Cháu thà về nhà còn hơn!

"Được ạ," tôi miễn cưỡng đáp.

"Như cháu có lẽ đã nhận thấy,"

Ba Seal bắt đầu với một nụ cười,

"Gia đình chúng tôi là một gia đình lâu đời và truyền thống."

"Vâng," tôi đáp, nuốt nước bọt.

"Maewnam là một đứa trẻ ngoan."

"Cháu không thể đồng ý hơn,"

Tôi nghĩ thầm nhưng vẫn lịch sự gật đầu.

"Bác muốn Maewnam có những điều tốt nhất, được ở bên những người tốt."

Lời nói của ông khiến lông mày tôi giật giật. Những điều tốt nhất? Những người tốt? Ý ông là gì? Chẳng lẽ tôi không đủ tốt cho em ấy?

"Ờm, bác à... chính xác thì bác đang cố gắng nói gì vậy ạ?"

Tôi quyết định hỏi thẳng. Thà vậy còn hơn chịu đựng những lời chỉ trích ẩn ý này lâu hơn nữa.

"Tôi đã nghe về cháu từ Maewnam. Cháu nghiêm túc đến mức nào với con bé?"

Giọng ông bình tĩnh nhưng kiên quyết, ánh mắt sắc bén.

"Bác không có vấn đề gì với việc bạn đời của Maewnam là một người phụ nữ. Nhưng với tư cách là một người cha, bác không muốn thấy đứa con gái duy nhất của mình bị tổn thương."

Lời nói của ông mang một sức nặng lớn đến nỗi tôi phải hít một hơi thật sâu để giữ vững tinh thần.

Tôi hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh trước khi tự tin trả lời.

"Cháu yêu Maewnam. Cháu thực sự yêu em ấy và nghiêm túc về mối quan hệ này."

"Nhưng cháu sẽ không cho Maewnam được bất cứ thứ gì,"

Ba em ấy chia sẻ thẳng thừng, khiến tôi cảm thấy thoáng khó chịu.

"Cháu không ở bên Maewnam vì sự giàu có của gia đình em ấy,"

Tôi kiên quyết đáp lại.

"Cháu có thể tự lo cho bản thân, và cháu tự tin rằng cháu cũng có thể chăm sóc Maewnam."

Tôi nhìn thẳng vào mắt bác ấy với vẻ quyết tâm. Thật lòng mà nói, tôi chỉ mới biết về gia thế danh giá của gia đình em ấy cách đây không lâu.

"Bác nghe nói cháu sở hữu một doanh nghiệp tên là ChumLae, đúng không? Nếu bác cử một đội chuyên gia, chẳng hạn như bảy chuyên gia, đến giúp đối thủ cạnh tranh của cháu, cháu nghĩ cửa hàng nhỏ của cháu có thể tồn tại được không?"

Ông hỏi với một nụ cười lạnh lùng.

Bác định tấn công doanh nghiệp của tôi sao?

Không đời nào!

"Cứ tự nhiên thử,"

Tôi đáp trả, nhìn chằm chằm vào ông.

"Cháu sẽ không bỏ cuộc dễ dàng đâu. Cháu sẽ chứng minh cho mọi người thấy rằng Cháu xứng đáng với Maewnam."

"Cháu tự tin đến vậy sao?"

"Ba ơi, ba chọc ghẹo Whale xong chưa ạ?"

Giọng mẹ Seal đột ngột cắt ngang chúng tôi từ rất gần. Tôi đã quá tập trung vào ba Seal đến nỗi không nhận thấy bà đã quay lại.

"Ôi, thôi nào, em yêu. Nếu anh chấp nhận cháu ấy quá dễ dàng thì đâu còn gì vui,"

Ông trả lời vợ bằng một nụ cười thư thái, như thể sự đe dọa trước đó của ông chỉ là một trò đùa.

"Ba xấu tính quá à,"

Maewnam nói, bĩu môi khi em ấy xuất hiện bên cạnh tôi, tay cầm một cái cán lăn bột. Mặt em ấy lấm tấm bột mì, cho thấy em ấy đã vội vã quay lại giữa chừng.

"Con không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi con biết, con đã quay lại ngay để giúp P'Whale."

"Giữ vẻ mặt nghiêm túc lâu như vậy cũng mệt mỏi lắm chứ,"

Ba Seal thừa nhận không một chút hối lỗi.

"Vậy ra đây là kế hoạch hết ạ?"

Tôi hỏi, cảm thấy hoàn toàn bối rối.

"Không hẳn vậy đâu, Whale,"

Ba Seal đáp với một nụ cười nhẹ.

"Khi con gái bác giới thiệu bạn đời, bác không thể chấp nhận họ ngay được. Bác phải thử cháu một chút."

"Ba, đừng bắt nạt P'Whale của con!"

Maewnam trách mắng, giọng điệu nửa thật nửa đùa.

"Được rồi, được rồi. Ba chỉ muốn biết liệu người mà con gái ba chọn có thực sự xứng với tất cả những điều tuyệt vời mà con bé đã kể với ba qua điện thoại không thôi. Và ba phải nói rằng, bác thích cháu, Whale. Cháu có tinh thần đấy,"

Ông nói kèm theo một cái gật đầu tán thành.

"Cảm ơn bác,"

Tôi nói, mặc dù thật lòng mà nói, tôi chỉ đang cố gắng giữ bình tĩnh. Nếu ba Seal thực sự có ý định gây khó dễ cho tôi, thì chuyện này có thể đã biến thành một vấn đề lớn hơn nhiều.

"Đừng bĩu môi như thế, con yêu,"

Ba Seal nói với một nụ cười trêu chọc.

"Nhờ bài kiểm tra nhỏ của ba, con đã được nghe những lời hứa của Whale với ba một cách to và rõ ràng. Chẳng phải tuyệt vời lắm sao?"

"Ba! Con đã bảo ba đừng xem quá nhiều phim truyền hình dài tập rồi mà. Ba bắt đầu xem Netflix đi! Có rất nhiều chương trình hay, và con thậm chí còn mua cho ba mẹ một cái TV mới rồi mà!"

Maewnam hậm hực, rõ ràng là bực bội. Trong khi đó, tôi chỉ có thể nở một nụ cười ngượng nghịu với gia đình sôi nổi và khác thường trước mặt tôi.

Thật lòng mà nói, tôi đã gần như chuẩn bị tinh thần cho một cuộc đối đầu toàn diện. Rất may, hóa ra đó chỉ là một bài kiểm tra tính cách.

"Đi ăn thôi. Ba bắt đầu thấy đói rồi,"

Ba Seal nói một cách thờ ơ, cố gắng trốn thoát trước khi con gái ông có thể trách mắng ông đúng mực.

"Chờ đã! Ba, quay lại đây!"

"Whale, chào mừng đến với gia đình. Xin hãy chăm sóc tốt cho con yêu của bác nhé,"

Ba Seal nói, quay lại mỉm cười ấm áp với tôi. Đó là một sự tương phản hoàn toàn với nụ cười đe dọa mà ông đã thể hiện trước đó, và nó thực sự khiến tôi thoải mái.

"Tất nhiên rồi ạ. Nhưng bác đừng kiểm tra cháu thế này nữa nhé?"

Tôi đáp, nhẹ nhõm nhưng vẫn còn run sợ. Tôi đã gần như định ra ngoài mua thuốc giảm căng thẳng.

"Haha, không hứa được đâu! Trêu chọc cháu vui quá mà."

"Ba! Ba đừng hòng dám trêu chọc P'Whale yêu dấu của con nữa!"

Chú thích:

*Ngã vào thùng gạo = Chuột sa chĩnh gạo: có nghĩa là gặp may mắn bất ngờ, được hưởng lợi lớn ngoài mong đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro