Chương 8
8. Dẫn trúc mã về nhà, nửa đêm leo lên giường thủ dâm
Phó Tông Châu thực hiện những gì anh ấy nói. Sau giờ học tối thứ sáu, Phó Tông Châu lái xe đến cổng trường An Tông đợi cậu tan học.
Học sinh đi ngang qua không khỏi nhìn vào chiếc xe sang trọng xa lạ. Chiếc Aventador trị giá hàng triệu USD rất hiếm và bắt mắt ngay cả trong ngôi trường tập trung nhiều người giàu có này.
An Tông mang cặp lặng lẽ bước ra khỏi trường, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cậu thoáng sửng sốt, lông mày giật nẩy dữ dội.
Thấy An Tông, Phó Tông Châu vui vẻ bấm còi hai lần ra hiệu cho cậu. An Tông cảm giác như trước chân mình có đào ra một cái hố. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn bước tới, cuối tuần này các bạn trong lớp sẽ không thiếu chuyện để nói.
Phó Tông Châu lại bấm còi hai lần, An Tông cảm thấy thái dương đau nhức, lấy điện thoại ra, lướt trong ứng dụng liên lạc cho đến khi tìm được tin nhắn của Phó Tông Châu, người mà cậu đã tám trăm năm không liên lạc.
An Tông: [ Anh cách xa chút đi!!!]
Phó Tông Châu: [Ồ, em còn biết gửi tin nhắn à, tôi còn tưởng em quên tài khoản và mật khẩu rồi.]
An Tông lén trợn mắt, tiếp tục gõ gõ trên màn hình: [Lái xe ra ngõ nhỏ đầu đường đi, nếu không tôi thà đi bộ về nhà cũng không theo anh!] Gõ xong câu này, cậu ngẩng đầu chăm chú nhìn vào cửa sổ xe tối đen như mực. Thực tế, anh ấy ở rất xa mà cửa sổ ô tô được thiết kế để bảo vệ sự riêng tư nên cậu không thể nhìn thấy gì. Nhưng cậu biết Phó Tông Châu nhất định nhìn thấy biểu cảm của mình.
Quả nhiên, sau vài giây, động cơ khởi động, chiếc Aventador lao đi. An Tông đợi một lúc mới giả vờ bước về hướng đó.
"Anh điên à!" Vừa lên xe, An Tông đã chửi Phó Tông Châu.
Gia đình tuy giàu có nhưng tính cách An Tông lại trầm lặng, tài xế của gia đình thường lái BMW hay Mercedes-Benz, khi đi học cũng không quá nổi bật, chỉ có vài người bạn thân mới biết chút ít về hoàn cảnh gia đình thực sự của cậu.
Kết quả Phó Tông Châu làm màu lái một chiếc xe thể thao đến đón cậu tan học.
"Nhà tôi mới mua chiếc mới." Phó Tông Châu đắc ý khoe khoang với An Tông: "Muốn cho em xem thử."
An Tông không trả lời, chỉ nói: "Anh lái hướng nào đây? Không phải nói sẽ đưa tôi về nhà sao?"
"Hả?" Phó Tông Châu khẽ nghiêng đầu về phía cậu: "Tôi đâu có bảo đưa em về nhà."
"Tôi đã báo với dì sẽ đưa cậu đến nhà tôi chơi hai ngày, dì đồng ý rồi."
An Tông từ chỗ ngồi đứng thẳng lên: "!"
"Tôi không đồng ý!" cậu ra sức phản đối.
Phó Tông Châu nhếch miệng ậm ừ vài tiếng: "Nhưng mà bây giờ em đang ở trên xe của tôi, muốn đi đâu cũng không được."
Gặp đèn đỏ, Phó Tông Châu đạp phanh, khi xem dừng lại anh đưa tay chạm vào An Tông. "Ở lại nhà tôi ngủ một đêm, ngày mai tôi đưa em đến bệnh viện."
"Tại sao phải đi bệnh viện?" An Tông hỏi theo bản năng.
Phó Tông Châu dừng một chút: "Hôm qua tôi nói rồi, đưa em đi kiểm tra."
An Tông cau mày, cẩn thận nhớ lại hồi lâu mới nhớ ra hình như có chuyện như vậy thật. "Không cần kiểm tra." cậu nói: "Lúc còn nhỏ bố mẹ tôi đã đưa tôi đến bệnh viện rồi. Bác sĩ nói sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường. Tốt nhất là cứ để yên đi."
"Vậy..." Phó Tông Châu dừng một chút, chậm rãi nói: "Vậy em có khả năng mang thai không?"
"...Hả?" An Tông sửng sốt: "Tôi, tôi không biết."
Vào thời điểm đi khám, cậu còn quá nhỏ, tử cung chưa phát triển đầy đủ, các bác sĩ cũng không biết kết cục sẽ như thế nào.
"Vậy chúng ta đi xem thử." Phó Tông Châu giả vờ lạnh lùng, quay mặt đi, không nói ra suy nghĩ của mình.
Khi bước vào cửa nhà họ Phó lần nữa, An Tông có cảm giác như mình đang ở một thế giới khác. Đã lâu rồi cậu không đến đây. Bố mẹ Phó Tông Châu bận việc ở công ty, hôm nay không về. Sau khi biết được tin tức này, An Tông lập tức cảnh giác, cậu cảm thấy rất bất an khi ở một mình với Phó Tông Châu.
Phó Tông Châu nói sẽ không chạm vào cậu vì ngày mai cậu còn đến bệnh viện kiểm tra, nhưng nửa đêm anh ấy lại lợi dụng bóng tối sờ mó cậu một lần nữa.
Trong lúc An Tông đang ngủ say bỗng cảm nhận được một sinh vật to lớn, có hơi nóng đè lên người mình, hơi thở ấm áp phả vào cổ, trong chốc lát, cả người cậu chảy đầy mồ hôi.
Cậu tưởng là chú chó của Phó Tông Châu lẻn vào, nhưng khi mở mắt ra thì phát hiện con chó đó hóa ra là Phó Tông Châu. Cơn buồn ngủ của An Tông triệt để biến mất: "Không phải anh nói sẽ không làm sao?"
Cái đầu bù xù của Phó Tông Châu cọ vào hõm cổ cậu, giọng nói mơ hồ: "Nghĩ đến chuyện em nằm bên cạnh, tôi không ngủ được."
Trong lúc lộn xộn, chăn bông bị đá ra, hai người tiếp xúc gần gũi, An Tông cảm giác được có vật gì đó cưng cứng đè lên háng mình, cậu đờ người không dám cử động.
An Tông nói: "Ngày mai tôi còn phải đi kiểm tra." Vốn dĩ không muốn đi bệnh viện, nhưng bây giờ lý do này lại trở thành vũ khí cứu mạng của cậu.
Phó Tông Châu hít sâu một hơi, sau đó nói: "Tôi chỉ cọ xát bên ngoài không tiến vào đâu."
An Tông: "..." Cùng là đàn ông nhưng cậu không hiểu Phó Tông Châu có ý gì.
An Tông chợt nhận ra Phó Tông Châu đã cởi quần ngủ của mình, đưa tay dọc theo mép quần lót, An Tông cảm thấy rùng mình.
"Đừng, đừng làm như vậy." An Tông hoảng sợ kéo tay Phó Tông Châu ra: "Thật sự không được."
Phó Tông Châu không biết xấu hổ, nhưng cậu biết nha! Đến lúc đó, phần dưới sẽ sưng lên, không biết bác sĩ sẽ cư xử thế nào.
Không lẽ anh ấy thật sự cô đơn đến vậy sao? Thậm chí còn rủ mình quan hệ tình dục ngay trước ngày cậu đi khám bác sĩ. An Tông không muốn bị coi là một con đĩ thiếu thốn không biết kiềm chế.
Phó Tông Châu bất ngờ khi nghe được lời của cậu, sau khi rút tay ra, anh cũng không giả dối thu tay mà tùy ý đặt lên eo cậu. Mặc cho động tác bị hạn chế, nhưng sự hiện diện của Phó Tông Châu vẫn rất rõ ràng mang lại cho An Tông một cảm giác khủng khiếp khi bị kẻ săn mồi nhắm tới.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì đêm nay khỏi ngủ luôn.
Suy nghĩ của cậu liên tục nhảy nhót giữa cơn buồn ngủ và cảnh giác, chúng không ngừng kéo co bằng dây thần kinh mỏng manh của An Tông. Hơi thở trên cổ rõ ràng đến mức An Tông cuối cùng cũng không nhịn được nữa, giơ khuỷu tay thúc vào mặt dưới xương sườn của Phó Tông Châu.
"Thật sự không thể chịu đựng được sao?"
An Tông lúc này mất bình tĩnh, Phó Tông Châu cười toe toét trước lời khiển trách, nhưng nghe xong vẫn nói: "Nếu em không thể ăn, sao không cho tôi sờ hai lần?"
Có cái gì đó sai sai trong lời này. An Tông không muốn lãng phí thời gian ở đây với anh, nhưng Phó Tông Châu lại khiến cậu thực sự khó chịu, trong lòng phiền muộn rối loạn đầu óc An Tông đột nhiên bảo miệng thốt ra một câu: "Hay là tôi giúp anh xuất ra được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro