Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Nhận ra...



Mẹ Huân không nói gì. Bà đóng nhẹ cánh cửa phòng, đứng lặng người một hồi lâu, chốc chốc lại đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt đang lăn dài. Lòng Huân nóng như lửa đốt vì không hiểu chuyện gì. Cậu chưa bao giờ thấy mẹ mình khóc đến quặn lòng như vậy, ít nhất là từ khi cậu được sinh ra đến bây giờ, có chăng thì những lúc xem phim cảm động quá mẹ mới rơi lệ vì đồng cảm với nhân vật mà thôi. Huân đặt chậu nước nhỏ sang một bên, đến gần mẹ vỗ ai an ủi:

"Mẹ à! Sao thế ạ?"

Mẹ không trả lời Huân, bà đột ngột nhìn thẳng vào Huân rồi hỏi cậu một câu không liên quan lắm:

"Mày có thích Huyền không con?"

Tự dưng bị mẹ hỏi như vậy khiến Huân trợn tròn mắt kinh ngạc, tim cũng vô cớ đập thịch một cái. Khi giây phút sững sờ qua đi là sự bối rối không thể nói nên lời. Huân cứ lúng ta lúng túng không biết phải trả lời ra làm sao:

"Ơ con..."

Thấy sự lưỡng lự của con trai mình, bà Minh lập tức bồi thêm:

"Mày tính làm sao để Huyền nó thành người yêu mày đi con. Rồi sau này lấy nó về nhà để thành con dâu mẹ thì càng tốt."

Câu nói của mẹ khiến Huân xấu hổ đến đỏ cả mặt, chẳng khác trái gấc chín là bao. Sao mẹ có thể đưa ra một lời đề nghị táo bạo và thẳng thắn đến như vậy? Bỗng dưng mẹ bị làm sao thế nhỉ? Lạ là khi bị mẹ nói huỵch toẹt ra như thế lại khiến Huân càng rối hơn, mớ suy nghĩ trong đầu cứ loạn cào cào cả lên. Huân cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, cố làm ra khuôn mặt bình thản nhất có thể, gặng hỏi:

"Mẹ ơi là mẹ! Tự dưng mẹ nói mấy câu kì lạ thế?"

Mẹ Huân lắc đầu nguầy nguậy, xua tay tỏ ý "Mày không hiểu được đâu" rồi lại tiếp tục sụt sùi. Hai mẹ con cứ đứng đó, một người vì nhớ lại chuyện gì đó lại tiếp tục khóc còn một người vừa bị mẹ mình làm cho ngượng ngùng nên không biết làm gì ngoài việc đứng sượng trân. Khi đã thôi xúc động, mẹ Huân bắt đầu kể:

"Lúc nãy mẹ đang đắp khăn mặt cho Huyền, không biết con bé nó nằm mơ thấy cái gì mà cứ run lên bần bật dù đã được đắp chăn rất kĩ. Mẹ sợ nó lạnh nên vội vàng ôm lấy nó luôn mày ạ."

Ngừng một lúc mẹ Huân lại kể tiếp:

"Lúc đấy Huyền nó ôm mẹ chặt lắm như thể vừa mới túm được một điểm tựa vậy, miệng thì cứ liên tục gọi "mẹ" không thôi. Rồi nó vừa khóc lóc vừa kêu nhớ "mẹ" trong mơ mày ạ, nhìn tội vô cùng. Chắc con bé phải nhớ mẹ nó dữ lắm, trông có xót không cớ chứ? Cũng may Huyền nó hạ sốt rồi, cũng im lặng ngủ rồi nếu không mẹ chẳng biết làm sao nữa."

Huân đứng lặng người nghe mẹ kể. Thì ra đây là lý do mà lúc nãy mắt mẹ rơm rớm nước mắt như vậy. Có vẻ như Huyền đã khiến mẹ quá xúc động rồi.

Chỉ được nghe kể thôi Huân đã tưởng tượng ra cảnh Huyền vì nhớ về người mẹ quá cố mà khóc đến lạc cả giọng đi như thế nào huống chi mẹ cậu lại ở ngay bên cạnh lúc cậu ấy yếu đuối nhất. Một người được sinh ra trong gia đình có đầy bố mẹ, được nhận hết thảy tình yêu thương và sự chở che của cả bố và mẹ như Huân thật khó để hình dung nỗi bất an, nỗi nhớ mong khôn cùng trong lòng Huyền. Nếu như Huân mỗi ngày đều được nhìn thấy mẹ mình, được mẹ mình trách mắng dạy dỗ thì đối với Huyền đó là một điều quá xa xỉ, cô chỉ có thể gặp lại mẹ của mình trong những giấc mơ mà thôi. Dù là thế thì liệu Huyền có thỏa nỗi nhớ mong không? Có vơi bớt sự thiếu vắng không đây?

Mẹ Huân cầm lấy tay Huân nhỏ giọng:

"Mẹ mày muốn được làm mẹ của Huyền. Cho nên mày cố làm sao để lấy nó về đi, có thế mẹ mới chăm nom nhiều hơn cho nó được nghe không con?"

"Ơ kìa mẹ! Tụi con còn nhỏ mà?" Huân đỏ mặt tía tai, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.

"Thế thì trước tiên cứ làm người yêu thôi cũng được, rồi ngày ngày dắt nó sang đây sang đây ở?"

"Sao mẹ không nhận làm mẹ nuôi của cậu ấy."

"Không được. Nếu làm con nuôi sau này nó lấy chồng rồi mẹ lại càng không yên lòng."

"Mẹ tin tưởng con thế à?"

"Tất nhiên là không. Nhưng nếu mày làm chồng con bé thì mẹ dễ chôn mày nếu mày dám dở chứng hơn, đỡ áy náy hơn là làm thế với người lạ."

"..."

Nghe cứ như Huân bị đem bán đi vậy. Vì muốn có một đứa con, à không, là đứa con dâu từ nhà hàng xóm mà mẹ không tiếc đem đứa con trai duy nhất này ra làm phí đặt cọc. Hơi đau lòng nhưng không phải là Huân không thích một tí nào, chỉ là không dám thừa nhận thôi. Cậu đẩy nhẹ người mẹ đi về phía phòng ngủ tầng dưới, không ngừng nhắc nhở:

"Thôi mẹ về phòng ngủ chút đi, cứ để con trông Huyền thay cho một lúc. Nha?"

Muốn mẹ về phòng nghỉ ngơi là phụ, cái chính là Huân muốn đánh lạc hướng mẹ để mẹ không nhắc đến vụ này nữa. Mẹ cứ thẳng thừng như thế khiến cậu ngại muốn chết. Mẹ Huân là một người thẳng tính, phương châm sống của bà luôn là "đánh nhanh thắng nhanh". Dù được mẹ dạy bảo từ nhỏ nhưng "chiến lược" sống của Huân hoàn toàn ngược lại, cậu thích "chậm mà chắc" hơn.

"Mày nhớ lời mẹ dặn đấy?"

"Vâng vâng."

Cuối cùng mẹ Huân cũng chịu đi ngủ, không đôi co với cậu về vụ kia nữa. Huân đem chậu nước mới vào phòng Huyền, rón rén bước đến bên giường như sợ rằng nếu tạo ra một tiếng động nhỏ thôi cũng khiến Huyền giật mình tỉnh dậy vậy. Cậu sờ nhẹ trán Huyền kiểm tra. Mẹ đã cuống cuồng lên khi thấy Huyền sốt đến mê man và còn định gọi bố đưa cô ấy vào bệnh viện ngay trong đêm. May sao Huyền đã bớt sốt nhiều rồi.

Ban đêm tịch mịch, giờ này chắc không còn mấy người thức, có chăng thì chỉ còn lại mấy con dế chưa muốn ngủ, cất lên tiếng kêu the thé như để chứng tỏ chất giọng mà chúng nghĩ là vô địch, không ai sánh bằng của mình mà thôi. Huân ngồi xuống cái ghế cạnh giường Huyền, giặt lại cái khăn đắp lên trán cô. Cậu ngồi lặng yên nhìn cô gái đang ngủ trên giường, tiếng thở đều đều của cô khiến người khác yên lòng.

Hôm nay trăng đi ngủ sớm, bỏ lại một vài ngôi sao nhỏ lẻ loi treo lơ lửng trên tấm màn đen ngoài cửa sổ. Nguồn sáng duy nhất trong phòng lúc này chỉ còn lại ánh đèn ngủ lờ mờ, dè dặt soi rọi khuôn mặt nhỏ vẫn còn hơi đỏ vì sốt của Huyền.

Cả hôm nay ngồi học Huân không thể tập trung nổi, người ngồi trong lớp nhưng đầu óc cứ không ngừng lo nghĩ cho cô bạn ở đang ốm ở nhà dù biết còn có mẹ bên cạnh cậu ấy. Cứ thấy Huyền nhăn nhó mặt mày, gọi thế nào cũng không gượng dậy nổi là Huân lại sốt hết cả ruột, hơn thế còn là cảm giác sợ hãi rất khó nói. Cảm giác ấy cứ treo lơ lửng trong lòng cậu mãi, đến tận khi mẹ bảo rằng Huyền đã đỡ hơn cậu mới có thể an tâm thở phào. Cậu đưa tay vén mấy cọng tóc rơi trước mặt Huyền, miệng thì thầm:

"Sau này tớ hãy để tớ khiến cậu luôn vui vẻ, sẽ chăm sóc cậu thật tốt. Được không?"

Huân biết câu hỏi ấy sẽ không có lời đáp, nhưng câu đâu cần câu trả lời của Huyền, cậu đang tự dặn với lòng mình phải đối xử thật tốt với Huyền, phải trở thành người cậu ấy tin tưởng nhất mà thôi. Nhờ có sự thẳng thắn của mẹ nên Huân mới nhìn rõ được lòng mình. Những lần tim đập loạn xạ, những lần muốn được đi chơi cùng Huyền, những lần lo lắng cho Huyền, tất cả thì ra đều có lý do của nó cả. Chính là vì cậu đã thích Huyền mất rồi.

Trên đời này chẳng có hành động nào mà ta không thể giải thích được cả, chỉ là ta chưa thể nhận ra thứ cảm xúc gì đang chi phối những hành động tưởng chừng như xuất phát từ trong vô thức của ta mà thôi. Đêm ấy có một chàng trai đã tìm ra thứ cảm xúc đã chi phối những hành động lạ lùng của mình. Chàng thiếu niên ấy cũng đã nhìn rõ lòng mình và đã thầm hứa sẽ yêu thương hết lòng, với một cô gái...

Huyền ngủ đến tận trưa hôm sau mới tỉnh dậy. Sau một giấc ngủ dài cơ thể Huyền có vẻ đỡ hơn rất nhiều, ít nhất thì không còn khó chịu như hôm đầu nữa, cũng có thể xuống giường đi lại được rồi. Huyền ra khỏi phòng, men theo hành lang đi thẳng ra ban công.

Mấy ngày nằm bẹp trong phòng quá ngột ngạt nên Huyền muốn ra ban công hóng gió một chút, hơn nữa cái ban công nhà Huân được cậu trang trí quá đẹp bởi vậy nếu ra đó chắc chắn đầu óc sẽ được thư giãn rất nhiều. Nhưng có vẻ Huyền đã tính sai một bước rồi. Ừ thì gió nhiều thật nhưng lại lạnh ớn người, đứng đây thì có mà ốm thêm trận nữa mất. Thì ra khi Huyền không để ý thì mùa Đông đã về từ thuở nào, những ngọn gió heo may đã bị thay thế bởi cái lạnh, bởi sương mù mất rồi. Bầu trời cũng chẳng còn trong vắt mà trở nên nhiều mây hơn, mịt mờ hơn như thể sợ sẽ bị "lỗi thời" so với mùa Đông vậy.

Vì lo cho sức khỏe của bản thân nên Huyền đành giành cơ hội chơi đùa ngắm cảnh vào dịp khác. Khi Huyền vừa định quay vào nhà thì thấy Huân vội vã, vừa chạy vừa gọi lớn:

"Cam nhỏ ơi? Cậu đâu rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro