Chương 8: Thắng Không Thoát, Thua Không Rời
Zephys cố vùng khỏi tay Nakroth, nhưng sức mạnh của anh ta vượt xa cậu. Dù cậu đã cố gắng hết sức, Nakroth vẫn giữ chặt cậu, như thể sợ rằng chỉ cần buông tay, cậu sẽ biến mất mãi mãi.
“Ngươi có biết điều thú vị nhất trên bàn cờ này là gì không?” Nakroth khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đỏ rực ánh lên vẻ nguy hiểm. “Ngươi nghĩ rằng ngươi đang chơi cờ, nhưng thực ra chính ngươi mới là quân cờ.”
Zephys gồng mình, đẩy Nakroth ra. “Anh muốn gì từ tôi? Tại sao lại phải bày ra trò chơi này?”
Nakroth buông tay, nhưng không rời ánh mắt khỏi Zephys. “Ta muốn ngươi hiểu một điều. Trong thế giới này, kẻ mạnh không phải là kẻ chiến thắng, mà là kẻ kiểm soát được tất cả. Và, Zephys… ngươi không bao giờ có thể thoát khỏi sự kiểm soát của ta.”
---
Lượt đi cuối cùng
Zephys nhìn bàn cờ, nơi chỉ còn quân vua của cậu và quân hậu của đối thủ. Trò chơi đã gần kết thúc, nhưng cậu không định bỏ cuộc.
“Dù anh có cố kiểm soát tôi thế nào, tôi cũng sẽ tìm cách phá vỡ nó,” Zephys nói, giọng đầy kiên định.
Nakroth cười nhạt, đứng thẳng người. “Hãy thử đi. Nhưng nhớ rằng, không ai thoát khỏi trò chơi này.”
Zephys đặt tay lên quân vua của mình, nhắm mắt lại. Nếu đây là nước đi cuối cùng, mình sẽ làm nó theo cách của riêng mình.
Cậu tiến một bước, và ngay lập tức bàn cờ phát sáng. Toàn bộ căn phòng rung chuyển, các quân cờ biến mất, chỉ còn lại ánh sáng trắng bao trùm mọi thứ.
---
Chấm dứt trò chơi
Khi ánh sáng tan biến, Zephys thấy mình đứng giữa một đồng cỏ xanh mướt. Không còn bàn cờ, không còn những bức tường tối đen, và… không còn Nakroth.
Cậu chớp mắt, cảm thấy nhẹ nhõm. “Mình thoát rồi sao?”
Nhưng trước khi cậu kịp mừng, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
“Ngươi nghĩ rằng thoát ra là chiến thắng sao?”
Zephys quay lại, thấy Nakroth đứng đó, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng chứa đựng một sự dịu dàng lạ lùng.
“Anh… tại sao lại ở đây? Tôi đã thắng rồi!” Zephys hét lên.
Nakroth bước tới gần, đặt tay lên vai cậu. “Ngươi thắng ván cờ. Nhưng ngươi quên rằng, trò chơi này không phải về chiến thắng hay thất bại. Nó là về ngươi và ta.”
Zephys cứng người. “Anh đang nói gì?”
Nakroth mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi đầy chân thành. “Zephys, ngươi không phải chỉ là một người chơi. Ngươi là người duy nhất ta chọn để ở bên. Dù trò chơi kết thúc hay chưa, ngươi vẫn luôn thuộc về ta.”
---
Kết thúc không thoát ra
Zephys muốn phản bác, nhưng ánh mắt của Nakroth khiến cậu không thể nói nên lời. Có lẽ, sâu thẳm trong lòng, cậu cũng đã cảm nhận được điều gì đó – một sự kết nối không thể giải thích giữa cả hai.
Cậu thở dài, quay mặt đi. “Nếu anh muốn kiểm soát tôi đến vậy, thì anh thắng rồi. Tôi không quan tâm nữa.”
Nakroth khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói: “Không phải kiểm soát, mà là bảo vệ.”
Zephys im lặng, không biết trả lời thế nào. Nakroth bước tới gần hơn, kéo cậu vào một cái ôm chặt.
“Trò chơi này kết thúc rồi,” Nakroth thì thầm. “Nhưng giữa chúng ta, mọi thứ chỉ mới bắt đầu.”
---
Hết truyện
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro