Chương 2: Trận Cờ Đầu Tiên
Zephys không thể ngăn bản thân rùng mình khi Nakroth dẫn cậu tới giữa bàn cờ khổng lồ. Mặt sàn lạnh buốt làm từ đá cẩm thạch đen trắng trải dài, những quân cờ to lớn như người thật đứng im lặng trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn chùm.
"Ngươi sẽ là một con tốt," Nakroth lên tiếng, giọng trầm thấp vang vọng khắp căn phòng. "Tốt không phải là quân mạnh nhất, nhưng nếu biết cách di chuyển, nó có thể trở thành bất kỳ thứ gì."
Zephys nhíu mày. "Ý anh là gì? Đây chỉ là một trò chơi thôi mà, đúng không? Không ai thật sự chết chỉ vì một ván cờ, đúng chứ?"
Nakroth nhếch môi cười nhạt. "Ngươi nghĩ vậy sao? Ngươi sắp biết rõ sự thật."
Trước khi Zephys kịp phản ứng, Nakroth vung tay, và cậu cảm thấy toàn thân mình như bị gió cuốn đi. Trong một khoảnh khắc, cậu nhận ra mình đang đứng trên một ô vuông màu trắng, xung quanh là những quân cờ khác. Nhưng chúng không phải là đồ vật vô tri. Chúng có mắt, có mũi, và thậm chí… có cả hơi thở.
"Đây là thật ư?" Zephys hoảng hốt lùi lại, đôi mắt mở to.
Nakroth đứng bên ngoài bàn cờ, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Zephys. "Đây là Bàn Cờ Tử Thần. Ở đây, mọi quân cờ đều có linh hồn. Và mỗi lần thua, ngươi sẽ mất đi một phần cơ thể, một phần linh hồn… cho đến khi không còn gì cả."
"Anh điên rồi!" Zephys hét lên. "Tôi không chơi! Thả tôi ra khỏi đây ngay!"
Nakroth nhún vai. "Ta không ép ngươi phải thắng, nhưng nếu ngươi từ chối, thì ngươi sẽ biến mất ngay bây giờ."
Zephys sững người khi Nakroth giơ tay. Mặt đất dưới chân cậu bắt đầu rạn nứt, những mảnh đá như muốn nuốt chửng cậu vào hư không.
"Đợi đã!" Zephys hét lên. "Được rồi, tôi sẽ chơi! Nhưng tôi không biết gì về cờ vua cả!"
Nakroth ngừng lại, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào cậu. "Đừng lo, ta sẽ hướng dẫn ngươi. Chỉ cần nghe theo lệnh của ta, ngươi sẽ không thua."
---
Trận cờ bắt đầu
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu trận đấu bắt đầu. Đối diện Zephys là một người đàn ông với mái tóc đen rũ rượi, khuôn mặt nhợt nhạt như xác sống. Gã nở nụ cười quái dị khi nhìn thấy Zephys.
"Thật thú vị, một con tốt tân binh," gã nói, giọng khàn khàn. "Ngươi chắc chắn sẽ là bữa tiệc ngon miệng."
Zephys nuốt khan, toàn thân căng cứng.
"Di chuyển hai ô về phía trước," Nakroth ra lệnh từ bên ngoài.
Zephys làm theo, bước hai ô lên phía trước. Gã đối thủ cười khẩy, điều khiển một con mã nhảy qua đầu quân tốt của mình, tiến sát gần Zephys.
"Giữ bình tĩnh," Nakroth nói. "Hãy tập trung vào ta, chỉ cần làm theo lệnh ta."
Zephys ngước lên, ánh mắt giao với Nakroth. Có điều gì đó trong đôi mắt đỏ như ruby của anh khiến Zephys cảm thấy kỳ lạ. Lạnh lẽo, nhưng cũng đầy trấn an.
---
Khoảnh khắc nguy hiểm
Trận đấu ngày càng căng thẳng. Những quân cờ bắt đầu lao vào nhau, biến thành một cuộc chiến thực sự. Máu văng ra, những tiếng hét đau đớn vang vọng khắp phòng khi một quân cờ bị tiêu diệt.
Zephys kinh hãi, toàn thân run rẩy. "Đây… đây không phải là trò chơi! Đây là một cuộc thảm sát!"
"Chỉ cần ngươi nghe ta, ngươi sẽ không chết," Nakroth lặp lại, giọng nói như một mệnh lệnh tuyệt đối.
Khi một quân hậu của đối thủ áp sát, Nakroth ra lệnh dứt khoát: "Lùi lại một ô."
Zephys làm theo, và ngay sau đó, quân hậu bị một quân mã của phe Zephys tiêu diệt trong tích tắc.
"Thấy chưa?" Nakroth nói, khóe môi nhếch lên. "Ở đây, chỉ có kẻ mạnh mới sống sót."
Zephys nhìn Nakroth, trái tim đập thình thịch. Dù cảm thấy phẫn nộ vì bị ép buộc, cậu không thể phủ nhận rằng Nakroth vừa cứu mình. Nhưng vì lý do gì? Nakroth thực sự muốn cậu thắng… hay chỉ đang chơi một trò chơi khác với chính cậu?
---
Hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro