Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 01 : Mô Hình

Đã từ rất lâu, tôi không còn thực sự nhớ những chuyện xảy ra trong gia đình mình từ lúc lên 7 tuổi. Chúng tôi cười, vui chơi, trò chuyện với nhau, có rất nhiều khoảnh khắc rất đáng nhớ và tuyệt vời, đó là những gì tôi nhớ được từ những mảnh kí ức vụn vặt trong tâm hồn, vốn nó chỉ là những hình người không mặt, với nhiều màu lấp lóe sáng lên, trong đó là những khúc nhạc tươi vui, ồn ào. Đó là những kí ức còn sót lại trong tôi cho tới giờ, mặc dù không quên, nhưng cũng không nhớ, mọi thứ như một bức tranh bị tạt nước, trộn lẫn, không rõ ràng, nhưng đau đớn. Cảm xúc bắt đầu trào lên trong tôi, không phải niềm nuối tiếc, không phải sự trống trải, mà là cơn giận dữ ngập tràn mùi thuốc súng và máu tươi, cơn giận không nhằm vào ai khác, mà là vào tôi. Cái cơn giận này không phải do tôi không nhớ các kỷ niệm ấy, mà là cái tôi luôn nhớ, nhớ từng chi tiết, nhớ từng loại âm thanh, từng loại ánh sáng, từng loại vũ khí, từng thứ một. Không biết từ bao giờ, tôi đã từng có cái cảm giác lạnh từ sống lưng, cơn lạnh ấy đánh thức mọi giác quan trong tôi, một đứa trẻ lúc ấy không thể nào không cảm thấy sợ hãi, cái cảm giác như có cái gì đó sờ những đỉnh tóc sau lưng mình, chỉ là giọt mồ hôi chạy xuống lưng thôi cũng làm cho tôi kinh sợ. Những người hàng xóm tôi rất thân thiện, họ rất hay chú ý đến tôi, tôi thường hay tới nhà những người hàng xóm xung quanh chơi, không biết tại sao nhưng tôi không có nhiều bạn cho lắm, đúng hơn là dường như chả có đứa trẻ nào trong khu xóm lúc ấy. Có một lần, tôi đến một ngôi nhà trong xóm vào buổi tết, nơi đây tràn ngập ánh đèn màu xanh lá và đỏ, có một cây thông rất lớn, chắc nhà ấy theo đạo Chúa. Bên trong ngôi nhà dường như rất đơn giản, khác so với sự lộng lẫy bên ngoài, nó như một ngôi nhà bằng kẹo mứt ngọt của mụ phù thủy, bản năng tôi lúc ấy kêu gào lên, tôi như bị kéo lại ở trước cửa, cứ như thể có một lực vô hình kéo tôi lại, nó làm tôi sợ, không phải sợ ngôi nhà lộng lẫy hay những lực kéo bì ẩn, mà là sợ rằng mình sẽ chìm đắm trong cơn giằng xé của một cơn bão cảm xúc, những sợi tóc của tôi nhạy cảm hơn bao giờ hết. Ngôi nhà tuy đã được bài trí, nhưng nó mang lại cho tôi cảm giác như tôi đang đi vào một nơi tăm tối, khó chịu, và giả tạo. Tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ, chiếc ghế chạm khắc hình những con rồng, sáng bóng với một lớp dầu, không gian căn phòng có vẻ tù mù như thật sự không có bất cứ ai sống ở đây. Một cặp nam nữ cỡ 30 đi ra với một dĩa mứt bí, kèm theo một bộ trà làm bằng gốm nung, người đàn ông cầm theo một cái hộp được bao bằng giấy gói sinh nhật, khuôn mặt trầm tĩnh của hai người như đang từ từ tới gần hơn với tôi, khoản khắc tôi sắp ngất ấy, tôi đã vung tay bắt lấy một trong những thanh mức bí, ngồm ngoàm trong miệng như một con thú, từng cử động nhai làm cho mọi dây thần kinh trên mặt tôi cháy lên, lúc ấy trước hành động đau đớn và sợ hãi của tôi, hai người kia lộ trên mặt những cảm xúc thỏa mãn, như thể đang nhìn một thứ súc vật lên cơn đói. Cuối cùng, họ cũng cất tiếng " Good, Good, you're very gifted, you will be our new specimen, I can't wait to see what can you capable of, %$#*&*@#  will be very pleased, soon enough that f*cking creature can't stop us from reaching the gate ", lúc ấy tôi nhận ra rằng, mọi thứ đều đổ vỡ, tại sao ba mẹ lại kêu tôi tới đây, tại sao mọi thứ phải đáng sợ như thế, tại sao mặt tôi lại nóng đến như vậy, đầu tôi đau quá, mắt tôi cay xè, mọi thứ xung quanh hóa đỏ, như một hành động phản kháng cuối cùng, tôi đã lấy ấm trà và dội nước lên người, rồi chìm trong vực sâu tiềm thức, trong tìm thức, tôi lại nhớ đến hình ảnh xum vầy gia đình mình, một chút cảm xúc mãnh liệt còn sót lại cũng như một thanh mứt, tan trong miệng, ngọt lắm, rất ngọt, nhưng cuối cùng cũng tan ra hết, phục vụ cho sự háu ăn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro