Chap 32
Bây giờ đã là hơn 9 giờ rưỡi tối, cơn giá buốt của gió càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết như thể muốn cứa vào da thịt của Joong và Fourth đang trải bước đi trên con đường vắng vậy.
- Mới vào thu mà đã lạnh quá ha?
Joong cất lời pha chút run run phả vào trong không khí làn khói trắng mờ mờ. Fourth cũng nhẹ nhàng ậm ừ đáp lại rồi lại vùi khuôn mặt vào trong chiếc khăn choàng cổ.
Cuối cùng cả hai cũng đã tới nhà của Fourth. Bố mẹ cậu có việc đi từ sớm đến mai mới về nên đã dặn dò Joong trông nom cậu cho thật tốt, người hầu cũng chỉ làm việc đến 9 giờ nên căn nhà chỉ còn lại một mảng đen bao trùm trông thật buồn tẻ.
- Hay cậu ngủ lại nhà tớ tối nay luôn đi? Trời trở lạnh rồi, ăn mặc phong phanh thế không tốt cho sức khỏe đâu.
Nghe lời đề nghị của Fourth, Joong có đôi chút chần chừ nhưng rồi cũng đồng ý.
Đôi bàn tay khô cứng của Fourth gượng mình thò ra khỏi túi áo ấm áp để mở cổng. Chưa kịp đặt tay lên chiếc ổ khóa, đôi mắt đã kịp nhận ra có một sự khác lạ bên dưới ổ khóa. Đó là một chiếc hộp nhỏ màu xám được treo lủng lẳng cùng với một chiếc phong thư, không tên không có địa chỉ của người gửi, chỉ đề vỏn vẹn hai chữ "Gửi Fourth". Joong thấy lạ liền lên tiếng hỏi:
- Cái gì vậy?
- Tớ không biết. Để tớ mở thư ra xem thử.
Fourth lấy lá thư ra từ trong chiếc phong bì, nhẹ nhàng lật ra lại không khỏi ngỡ ngàng với dòng chữ đầu của nó. Đôi mắt tròn mở căng trông có vẻ cậu đang rất khó thở. Joong đứng đối diện không hiểu chuyện gì, tới gần dùng tay nắm lấy bắp tay người kia, vội vàng hỏi:
- Này, rốt cuộc là có chuyện gì? Đừng làm tớ sợ chứ!
Fourth vẫn đứng yên đó, gương mặt từ tái xanh chuyển dần đến trắng bệch như gặp phải ma. Cậu cố gắng đọc tiếp, đọc cho hết từng câu từng chữ đang hiện diện trên tờ giấy ấy.
Joong đang khó chịu vô cùng, định giựt lấy lá thư để xem rốt cuộc cái gì đã khiến Fourth một phen chết đứng, bần thần không chút sức sống thế kia thì ngay lúc ấy lại có một chiếc xe ô tô màu xanh tím lao đến, thắng gấp vang lên tiếng "kít" chói tai và rồi dừng kịp thời ngay trước mặt bọn họ.
Cả Joong và Fourth đều bị chiếc xe đó dọa cho một phen hết hồn, lại thêm hết hồn hơn đến nỗi mắt chữ a mồm chữ ô nhìn chăm chăm vào người trong chiếc xe. Đó là hắn, và người ngồi trên chiếc xe cùng với hắn là... Joong nheo mắt lại nhìn cho thật kĩ bóng nhìn quen thuộc kế bên và tất nhiên không ai khác, đó chính là anh - chàng trai thư sinh, là người có biết bao sự không rõ ràng khiến cậu phải khắc khổ với suy nghĩ của mình.
Fourth nhìn thấy hắn, chưa kịp định hình chuyện gì, vẫn còn đang hoang mang trước sự xuất hiện ấy thì hắn đã ngay lập tức xuống xe, phóng vọt đến chỗ cậu và giựt lấy lá thư cùng chiếc hộp trên tay. Không để Fourth có lấy một giây để thông não, hắn vò nát lá thư, vứt chiếc hộp xuống đất rồi dẫm bẹp nó một cách không thương tiếc.
Chưa dừng lại ở đó, hắn cúi xuống mở chiếc hộp. Trong đó là một chiếc đĩa được đựng trong chiếc hộp trong suốt mà hắn đã đập bể. Hắn cầm chiếc đĩa lên, nhanh gọn bẻ gãy trong tích tắc trước con mắt ngạc nhiên của Fourth và Joong.
Chàng trai kia cũng đã xuống xe, nhìn thấy hành động điên cuồng của bạn mình có phần hơi bất ngờ nhưng rồi cũng lặng im đứng nhìn vì anh biết hắn đang tức giận, thật sự giận dữ. Trước đây những lần như thế này không phải chưa từng xảy ra và mỗi lần hắn như thế đều hóa thành một con thú điên dại làm mọi điều chướng mắt hắn. Đụng vào hắn lúc này quả thật không lý nào tìm đến cái chết.
Hắn cầm đống đồ vừa bị tàn phá đến phanh thây vứt vào trong chiếc thùng rác gần đó, quay sang chàng trai, nói:
- Đưa tao bình rượu.
Chàng trai giật mình ngây người nhưng cũng nhanh lôi một chiếc bình nhỏ trông như cái can bị bẻ cong đưa cho hắn. Cầm lấy chiếc bình, hắn nhẹ nhàng mở ra, đổ vào chiếc thùng rác từng dòng rượu trong vắt. Cho đến giọt cuối cùng, hắn thả luôn chiếc bình vào đó. Hắn moi lấy chiếc bật lửa trong túi áo, bật lên. Ánh lửa phập phồng giữa không trung sao mà lạnh lẽo y hệt cái thời tiết lúc này vậy. Ba người kia vẫn cứng đờ người tựa như cái lạnh đang đóng băng họ lại. Cái lạnh gì đây, cái lạnh của thời tiết hay cái lạnh trong con mắt của ai đó?
Hắn thả tay rồi. Ngọn lửa rơi. Tiếng rơi ngọt nhẹ nhưng lại thổi bùng lên cả một góc trời sáng rực và tỏa ấm. Lòng Fourth cũng đang ấm, rất ấm. Đôi mắt cậu đờ đẫn nhìn vào khoảng không bập bùng, dữ dội nhưng lại mang cho cậu cảm giác bình yên.
Xong việc, hắn quay sang liếc nhìn Fourth một cái, nửa khuôn mặt trải dài bởi màu cam đỏ lập lòe, ánh mắt cũng sắc lẹm phản chiếu ánh sáng lung linh của lửa. Fourth cảm nhận được ánh nhìn của hắn nhưng cậu không mảy may đến, cậu đang quan tâm thứ khác. Ngọn lửa kia.
Hắn tiếp tục đảo mắt về phía Joong. Joong cũng nhìn hắn. Bốn mắt chạm nhau lại có chút gì đó khó xử, tuy không quá gay gắt như lần trước.
Không muốn nghe bất kì câu nào, hắn xoay gót, bước về phía chiếc xe, miệng không quên gọi chàng trai. Biết được sự rời đi của người kia, Fourth mới thoát ra khỏi ánh nhìn với ngọn lửa mà quay sang bóng lưng to lớn của người đàn ông.
Đó là người cậu vô cùng căm ghét, vô cùng khao khát được tàn phá hắn như cái cách vừa rồi hắn đã làm với đống đồ kia nhưng... Tại sao ngay lúc này, cậu lại muốn níu hắn lại? Có gì đó trong cậu đang thầm vui mừng vì hành động bộc phát vừa rồi của hắn. Cậu không sợ hắn nhưng cũng không muốn vì thế mà cho phép bản thân tha thứ cho hắn.
Cảm xúc muôn trùng đè nén lên trong ý nghĩ. Cậu đang do dự. Rồi khi ánh mắt nhìn thấy hắn mở cửa xe, tâm trí báo hiệu một sự ly biệt tưởng như vô chừng sắp diễn ra. Hắn sắp đi, sắp biến mất, nhanh như khi hắn tới. Một dự cảm gì đó đang nói với Fourth rằng nếu không giữ hắn lại, hắn sẽ thật sự bốc hơi khỏi cuộc đời cậu. Cậu có rất nhiều, rất nhiều câu hỏi cần phải hỏi hắn. Cậu rất muốn biết câu trả lời và hắn, người duy nhất có thể cho cậu đáp án.
Nỗi lo cùng ước muốn thôi thúc cậu. Đôi chân vô thức tìm đến nơi hắn đứng, thật nhanh, thật gấp. Bàn tay nhỏ bé cũng theo dòng trạng thái víu lấy tay áo sơ mi của người kia trong sự ngạc nhiên của hắn. Đến lúc nhận thức ra được tình hình thì cậu đã đứng đối diện với hắn từ bao giờ. Đôi môi cậu mấp máy, nói ra từng chữ rời rạc:
-Có...có thể...ở lại...một chút...được không?
Hắn mở to mắt khi nghe được lời ấy nhưng rồi khuôn mặt lại hiện lên ý buồn ngay sau đó. Hắn cũng không từ chối, chỉ khẽ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro