Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21

Đến trước cửa phòng Fourth, tiếng nức nở xé tan không khí ngọt ngào giữa hai người kia. Đó là tiếng của Fourth.

Chàng trai lấy tay mở cửa cho Joong. Khung cảnh hiện hữu trước mặt là sự đau đớn, thống khổ trên khuôn mặt trắng bệch, thiếu sức sống của Fourth. Joong liền nhẹ nhàng đặt chàng trai ngồi xuống chiếc ghế gần đó rồi tiến về phía giường bệnh của Fourth. Mẹ của Fourth đang ngồi đó hết sức thương xót cho con trai của mình nhưng rồi cũng đứng dậy nói với Joong:

- Fourth nó cứ khóc suốt từ khi tỉnh dậy đến bây giờ. Bác bảo ban thế nào cũng không nghe. Bác sẽ ra ngoài mua ít cháo cho nó. Con ở lại giúp bác làm nó bình tĩnh lại. Hi vọng con sẽ khiến nó cảm thấy đỡ hơn.

Mẹ của Fourth bước ra ngoài. Fourth vẫn không ngừng khóc. Tiếng khóc như xé tan tâm can của những người nghe thấy. Joong xót xa vô cùng, ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng nói:

- Fourth à...

- Mất rồi! Lần đầu của tớ... Nó mất thật rồi! Tớ phải làm sao đây Joong? Cứ mỗi lần nghĩ về nó khiến tớ cảm thấy bản thân thật dơ bẩn. Cứu tớ với!

Fourth gào lên, hét thật to với đôi mắt thất thần nhìn cậu. Joong vội ôm lấy đứa bạn đáng thương của mình mà lòng không khỏi chua chát.

- Đừng mà Fourth... Không sao đâu... Quên hết nó đi. Cậu không hề dơ bẩn. Cậu còn có tớ và Phuwin luôn sẵn sàng ở bên mà. Đừng nghĩ về quá khứ nữa. Cứ cho nó qua đi.

Fourth vẫn khóc, càng thét to hơn. Chàng trai ngồi gần đó cũng không khỏi đau lòng cho cảnh tượng bi thảm này, thầm trách đứa bạn trăng hoa của mình.


Tại công ty PP, hắn ta lúc này mới mò mặt đến nơi. Vừa vào tới cửa thì cô tiếp tân liền cúi chào rồi thưa:

- Tổng Giám đốc nói khi nào ngài đến thì mời ngài lên phòng của ngài ấy ạ.

- Tôi biết rồi.

Hắn điềm tĩnh trả lời. Phong thái của hắn hôm nay khác hẳn thường ngày, không ranh ma, hống hách mà thay vào đó lại có chút gì đó trầm tư, u sầu trong đôi mắt khiến mấy nhân viên gần đấy nảy sinh tò mò. Hắn cứ thế bước một mạch lên căn phòng nơi anh đang ngồi chờ.

Đứng trước cửa phòng, hắn hít một hơi thật sâu rồi bước vào. Khuôn mặt lại trở về như mọi ngày, vênh váo với nụ cười quái đản đặc trưng nhưng khóe môi lại bị sưng lên. Hắn nói với giọng điệu chua ngoa thường nhật:

- Cho hỏi Tổng Giám đốc đây tìm tôi có việc gì thế nhỉ? Hay là nhớ tôi rồi?

Anh vẫn khuôn mặt lạnh đằng đằng sát khí nhìn hắn, hỏi:

- Tối qua, lý do?

Hắn không quá ngạc nhiên, vẫn giữ khuôn mặt đó mà trả lời:

- Hửm? Xin lỗi nhé! Hôm qua tao gặp phải vài tình huống bất ngờ nên phải lánh nạn một chút. Vì vội quá nên không kịp nói với mày.

- Còn cái mặt, bị sao? - Anh nhìn vào vết sưng trên mặt hắn rồi hỏi.

Hắn lấy tay sờ lên mặt mình, thấy khóe môi khá đau liền nhăn mặt rồi lại cười ranh, đáp:

- Không có gì, chọc phải ổ kiến lửa thôi.

Anh trầm mặc, dường như bất lực mà thở dài rồi cũng bỏ qua, tiếp:

- Chuẩn bị cho buổi họp ký kết hợp đồng với Kit Rokasut vào tối nay.

Hắn ta nhướng con mắt với ý khó hiểu rồi lại hỏi:

- Mày muốn làm gì?

Đôi mắt đầy sát khí lại mở ra, anh đưa cho hắn một tập tài liệu rồi lạnh lùng nói:

- Đọc và thực hiện theo đúng kế hoạch.


Quay trở về bệnh viện, Fourth khóc cho đến khi mệt quá rồi thiếp đi. Mẹ của Fourth cũng đã quay trở lại, thở phào nhẹ nhõm khi thấy con mình đã ngủ. Ít ra lúc ngủ, cậu sẽ không còn bận tâm về nỗi đau của mình. Joong ân cần đặt cậu xuống giường, đắp chăn cho cậu rồi xin phép đưa chàng trai kia rời đi.

Chàng trai lúc này cũng đã đi được. Cả hai ra trước cửa bệnh viện. Chàng trai quay sang nói:

- Tôi cũng đã đi lại được rồi. Tôi có thể về một mình. Cậu trở lại chăm sóc bạn của mình đi. Cậu ấy cần cậu hơn tôi.

Joong với đôi mắt thấm buồn, trả lời:

- Cậu ấy ngủ rồi, chắc đến chiều tối mới tỉnh lại. Cứ để tôi đưa anh về.

Chàng trai thấy đôi mắt sầu bi ấy cũng chẳng dám nói gì thêm, cứ thầm lặng đứng đón xe cùng cậu. Bỗng chàng trai quay sang Joong:

- Hay chúng ta đi bộ đi? Cậu với tôi đều không có xe, đường cũng không quá xa.

Và rồi hai bóng dáng một lớn một nhỏ cùng trải dài bước chân trên vỉa hè thanh bình cách biệt với thế giới ồn ào, rầm rộ của phố thị sôi động ở con đường ngoài kia bằng một hàng cây đang vặn mình chuyển màu lá sang đỏ thắm. Họ cứ như vậy mà đi, lâu lâu hai tay áo lại sượt qua nhau nhưng những cánh tay lại được giấu vào trong túi áo.

Một người với ánh nhìn thơ thẩn chăm chăm vào phía trước. Một người cúi gằm mặt nhìn xuống đất với đôi mắt đầy suy tư, chốc lại liếc nhìn về phía Joong. Khoảng cách giữa hai người bây giờ chỉ cách nhau một gang tay nhưng người trong cuộc có cảm giác dường như xa một vòng Trái Đất vậy. Muốn bước vào thế giới của nhau lại bị mớ cảm xúc hòa lẫn với suy nghĩ hỗn độn ngăn cản tạo ra không gian thật tĩnh lặng.

Nắng trải dài khắp đoạn đường mà đôi chân của họ bước qua mà sao có gì đó thật lạnh lẽo. Gió có vẻ không chịu được sự im ắng giữa hai người nên cứ liên tục vui đùa, luồn lách qua vạt áo của chàng trai khiến chàng trai có chút rùng mình.

- Ắt xì!

Gió đúng là không ngoan mà! Về thu rồi nhưng vẫn cứ giữ cái tính ham chơi như vậy. Chàng trai hắt xì một cái rồi đầu bỗng có chút ong ong. Chưa kịp định hình lại thì bỗng từ đằng sau đã có một chiếc áo được choàng vào người chàng trai. Đó là Joong! Chàng trai vội vàng cản lại:

- Không cần đâu. Tôi...

- Anh cứ mặc vào đi. Tôi không lạnh. Cơ thể anh khá yếu, không cẩn thận lại để cảm lạnh thì mệt thêm đấy! – Joong ôn tồn nói.

Chàng trai nghe thế cũng chẳng thể cãi lại mà im lặng khoác chiếc áo của Joong vào. Bỗng Joong dừng chân lại. Chàng trai thấy vậy thì quay lại hỏi:

- Sao thế?

- Mình vào đây đi. – Joong vừa nói vừa nhìn vào một quán ăn trước mặt. Đó là một quán cơm bình dân nhỏ nằm ở giữa những dãy nhà hàng to lớn với đủ thể loại thương hiệu. Chàng trai cũng đưa mắt về phía đó, chưa kịp nói gì thì đã bị Joong cầm cổ tay dắt đi.

Vào bên trong, nội thất và cách bày trí của quán ăn này vô cùng đơn giản nhưng điều đáng chú ý ở đây là vừa bước vào cửa thì một hương thơm nghi ngút liền ghé ngang qua khứu giác của chàng trai. Quán khá là đông khách. Trong khi chàng trai quay qua quay lại kiếm chỗ ngồi thì Joong đi đến chỗ chủ quán rồi cười nói vui vẻ:

- P'Gun, lâu rồi không gặp.

Người đàn ông tên Gun kia thấy Joong cũng liền đi tới ôm chầm lấy cậu và nói:

- A Joong, mày nhớ đến anh rồi đấy hả? Tưởng bận rộn với mấy cuộc phát minh của mày mà quên anh rồi chứ.

- Sao em quên anh được? Nay em đến chơi với anh nè. Còn chỗ ngồi cho thằng em này không? Không là em về đó!

- Có chứ, có chứ! Chú lúc nào mà anh chả có.

Bỗng Gun nhỏ giọng nói khẽ với Joong:

- Ủa mà vụ của Phuwin là sao? Còn nhóc Fourth đâu?

- Việc này phiền phức lắm, trước mắt anh chỉ cần biết là Phuwin không phải là hung thủ là được.

Gun nghe thế mặt hiện rõ nhiều nghi vấn nhưng cũng không hỏi thêm gì.

-Vậy nay chú mày đến một mình hả?

- Dạ không. Em đi với... Ừm... – Joong nhìn về phía chàng trai rồi nhận ra bản thân còn không biết mối quan hệ giữa anh và cậu là gì nữa.

Gun theo ánh mắt của Joong mà nhìn về hướng của chàng trai rồi hỏi Joong:

- Ai thế? Trông đẹp phết đấy chứ! Người yêu chú hả?

- Dạ không. Chỉ là người quen thôi anh. Anh sắp chỗ cho em nhé?

- Ừ anh biết rồi. Mời cậu ấy vào đi.

Trong lúc ngồi chờ đồ ăn, cả hai người vẫn lặng thinh như vậy. Chàng trai có vẻ bức quá đành lên tiếng:

- Cậu quen biết với quán này hả?

- Ừ, quán ruột của tôi. Quán này nấu ăn ngon lắm. Lúc đi học tôi thường xuyên tới đây ăn tối.

- Tôi hơn cậu chắc phải chục tuổi đấy! Xưng hô kiểu gì thế?

- Chục tuổi? Anh năm nay bao nhiêu tuổi?

- 30.

- 30 cơ á? Với cái thân hình này mà 30 ấy hả? - Joong mở to mắt ngạc nhiên, chỉ về phía chàng trai.

- Chứ cậu nghĩ tôi bao nhiêu?

- 22 là cùng. - Joong chề môi đáp.

- Trông tôi trẻ thế cơ à? - Chàng trai nhếch môi cười ma mị.

- Ừ, khuôn mặt thì trắng trẻo, thân hình thì nhỏ nhắn. Lần đầu gặp tôi còn tưởng nhỏ hơn tôi nữa cơ.

- Đã nói xưng hô cho đoàng hoàng đi.

- Khó chịu lắm. Cứ để như vậy không được à?

- Thiệt là... Tùy cậu. - Chàng trai bất lực, khẽ lắc đầu.

Giọng của Gun vang lên:

- Đồ ăn đến rồi đây!

Chàng trai nhìn thấy những đĩa đồ ăn mang ra mà nhìn không chớp mắt vì hình thức quá đẹp mắt và có vẻ rất ngon. Gun thấy thế mỉm cười, nói:

- Chào em. Em là bạn của Joong hả?

- À dạ. – "Joong? Ra đó là tên cậu." Lúc này chàng trai mới nhận ra đến giờ mình mới biết tên của cậu. Nhưng lại hơi phân vân về chữ "bạn" trong câu hỏi ấy. Cả hai thực chất còn chả biết rõ mối quan hệ giữa họ là gì nữa. Tên cũng chưa biết, gặp nhau mới chỉ hai lần và nói chuyện cũng chẳng được bao nhiêu.

Gun cười rồi hỏi tiếp:

- Anh là Gun, chủ quán ở đây. Nếu là bạn của Joong thì cũng là bạn của anh rồi. Thế em tên gì nhỉ?

Joong cũng vừa chợt nhận thức được bản thân chả biết gì về người con trai trước mặt, kể cả cái tên mà cậu cũng chưa biết nữa là. Joong liền tròn xoe mắt mà ngóng trông câu trả lời của chàng trai, cậu rất mong được biết rốt cuộc tên của anh là gì.

Chàng trai đang định trả lời thì bỗng chuông điện thoại reo lên. Chàng trai nhấc máy. Cuộc nói chuyện xảy ra rất nhanh chóng. Người bên kia đầu dây nói gì đó khiến chàng trai khá căng thẳng. Kết thúc cuộc gọi, chàng trai vội vàng nói với Joong và Gun:

- Tôi có việc gấp nên phải đi. Xin lỗi hai người!

Thế rồi chàng trai nhanh chóng chạy ra khỏi quán trong sự ngơ ngác và hụt hẫng của hai người kia. Gun chép miệng:

- Chán thế! Chưa nói với em ấy được bao nhiêu. Vẫn chưa kịp biết tên em ấy. – Gun quay qua Joong. – Thế em ấy tên gì vậy?

Joong tròn xoe mắt nhìn Gun rồi nói trong sự bối rối:

- Ờ...ừm... Em không biết.

Gun ngạc nhiên nói:

- Au, người quen của chú mà chú lại không biết là thế nào?

- Ờ thì... Em mới gặp anh ấy được mấy lần à.

- "Anh ấy"?

- Ừ, người vừa rồi 30 tuổi đấy.

Gun bất ngờ rồi hỏi lại:

- 30? Có thật không vậy?

- Em đùa anh làm gì?

- Chà, lớn tuổi vậy mà trông vẫn còn đẹp hơn nhiều mấy đứa trẻ ranh cỡ tuổi bọn mày nhỉ?

- Sao? Anh thích rồi à? - Joong liếc khẽ mắt về phía Gun.

- Chứ sao? Vừa đẹp mà độ tuổi lại vừa hợp với anh nữa chứ! Ban đầu anh cứ nghĩ bằng tuổi chú, ai ngờ chỉ bé hơn anh 2 tuổi. Chú xác nhận là người quen thôi đúng không? – Gun giở giọng trêu đùa. – Vậy bữa nào lại dẫn chàng trai vừa rồi đến đây tiếp để anh làm quen nhé?

Joong không hiểu sao mà có chút khó chịu, uể oải trả lời:

- Cái này em không dám chắc. Em mới gặp người ta có hai lần. Hôm nay là do sự cố nên mới dắt anh ấy đến đây. Lần sau chẳng biết còn cơ hội gặp lại không chứ ở đây mà mời ăn.

- Haizz. Chán thế! Thôi không sao, nếu có duyên sẽ gặp lại.

Có duyên sao? Phải chăng cũng là do cậu và anh có duyên nên mới gặp lại nhau lần nữa nhưng gặp lại trong cái tình cảnh trớ trêu ấy thì... Anh lại còn là bạn của cái tên đã làm hại đời đứa bạn thân của cậu, tại sao số phận lại để hai người rơi vào mớ quan hệ rối ren này cơ chứ? Joong mệt nhoài ngửa cổ lên trời nhìn trần nhà, đôi mắt nhắm nghiền lại. Cậu mệt rồi, cậu không muốn nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau khổ mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro