Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Non CP] Điều còn thiếu

Tên khác: Missing thing

Author: StrawberryMilky (AO3)

Summary: Rak cuối cùng đã đoàn tụ với hai con rùa của hắn, nhưng sau đó Rùa Vàng đã đến và phá hỏng mọi thứ. Bây giờ, Rùa Xanh thì bất tỉnh, Rùa Đen thì không thể tha thứ cho bản thân. Và vì một lý do nào đó mà Rùa Xanh không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của Rak.

(Về cơ bản, Tầng Ẩn. Khun suýt chết. Bam và Rak bị ảnh hưởng trầm trọng về cảm xúc.)

Tags: Hurt/Comfort, Angst, Fluff and Angst, Nightmares, Rak's POV

--

Sau khi chiến đấu với Rùa Vàng, Rak và Rùa Đen cùng nhau đi đến hành lang của chuyến tàu, quay trở lại nơi có những con rùa khác.

"Rùa, ngươi ổn chứ?"

"Vâng," Rùa Đen chậm chạp trả lời. "Cảm ơn ông, Rak."

Họ bước đi mà không nói gì trong một lúc. Nó quá yên tĩnh khi chỉ có hai người bọn họ.

"Rak, tôi thực sự xin lỗi." Rùa Đen đột nhiên cất lời.

"Ngươi xin lỗi vì điều gì vậy Rùa?" Rak hỏi.

"Vì quá nhiều thứ." Rùa Đen dừng bước. "Tất cả là lỗi của tôi. Nếu tôi không mang Rachel theo, cô ta đã không có cơ hội làm hại Khun. Và sau đó, ông đã phải chứng kiến mọi chuyện xảy ra. Và—và ông tưởng anh ấy đã chết." Lời nói của Rùa Đen ngày càng nhanh và khi cậu nói xong, nước mắt lại chảy dài trên khuôn mặt ấy.

"Thật vớ vẩn." Rak cộc cằn trả lời. "Người có lỗi duy nhất là con Rùa Vàng kia. Ngươi không cần phải xin lỗi vì bất cứ điều gì cả."

Rùa Đen không trả lời, và Rak cảm nhận được rằng dù hắn có nói với Rùa Đen bao nhiêu lần rằng đó không phải lỗi của cậu thì Rùa Đen vẫn sẽ không bao giờ tin điều đó.

Họ đi hết quãng đường còn lại trong im lặng.

Rak không kể với Rùa Đen, nhưng mỗi đêm kể từ khi họ quay lại tàu, con Rùa Xanh phiền phức đó đều xuất hiện trong giấc mơ của Rak.

Lần đầu tiên là ngay sau khi Rùa Xanh bị thương. Rak đã ngủ quên ở hành lang tàu khi đang săn Rùa Vàng.

Trong giấc mơ của hắn, Rùa Xanh đứng trước mặt Rak, trông vẫn tràn đầy sức sống và khỏe mạnh hơn bao giờ hết.

"Rùa Xanh! Ngươi còn sống à?"

"Ý ngươi là gì hả? Tất nhiên là còn rồi, đồ ngốc," Rùa Xanh trả lời, nghe có vẻ hơi khó chịu.

Quên đi cơn ác mộng xảy ra vào ngày hôm đó, Rak ôm Rùa Xanh vào lòng, nhưng ngay khi lao vào vòng tay của Rùa Xanh, hắn đã biết có điều gì đó không ổn. Rùa Xanh lẽ ra không yếu đến mức này, nhưng ngay cả khi ở hình dạng nhỏ bé, Rak vẫn có thể dễ dàng áp đảo anh. Rùa Xanh ngã về phía sau, còn Rak nằm đè lên người Rùa Xanh.

"Rùa Xanh? Có chuyện gì vậy?"

Con rùa của hắn không di chuyển. Chỉ có sự im lặng...

Rùa Đen cố vờ như mình ổn. Cậu không lừa được Rak. Rùa Đen đến thăm Rùa Xanh hàng ngày. Rak cũng đi cùng cậu.

Hiện tại trong phòng họ có một chiếc giường trống, mỗi đêm, Rak đều rúc vào cạnh Rùa Đen. Hắn cảm thấy khá hơn chút theo một cách nào đó.

Đôi khi Rùa Đen tưởng Rak đã ngủ, cậu sẽ ngồi trên giường rồi lặng lẽ khóc. Nhưng Rak không bao giờ ngủ khi rùa cần hắn. Đêm nào hắn cũng ngồi dậy và nhẹ nhàng ôm lấy Rùa Đen.

Đôi khi chỉ có hắn, đôi khi Rùa Đen cũng ở đó.

Nó giống như không có gì thay đổi. Hai con rùa của hắn đang cùng nhau cười đùa trong khi Rak theo dõi bọn họ. Mọi thứ đều như vậy. Nhưng sau đó Rùa Xanh ngã xuống. Lần này anh ôm lấy ngực mình.

Rak biết bản thân có phản xạ nhanh. Dù sao thì hắn vẫn là một Thương Sĩ. Vậy mà hắn lại không bao giờ di chuyển đủ nhanh trong giấc mơ của chính mình. Rùa Xanh ngã xuống đất và không cử động. Cho dù Rak có lắc vai anh bao nhiêu lần, cho dù Rùa Đen có khóc lóc van xin bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh cũng không tỉnh dậy...

Khi Rak bừng tỉnh, hắn thấy chiếc giường trống rỗng. Phía sau là Rùa Đen đang im lặng khóc nức nở. Rak ngồi dậy, và lạ lùng thay, mặt hắn cũng ướt đẫm.

Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn nhanh hơn? Hắn không phải là Thương Sĩ sao? Lẽ ra hắn phải biết đó là Rùa Vàng ngay từ đầu. Ngay cả khi tỉnh dậy, hắn vẫn không thể ngừng nhìn thấy cảnh tượng đó lặp đi lặp lại.

"Ư!" Rùa Xanh khom lưng quỳ xuống.

"Rùa Xanh! Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Rak ở quá xa. Mặc dù đã chạy nhanh nhất có thể nhưng hắn đã mất quá nhiều thời gian để đến đó.

Rùa Xanh ôm ngực, thở hổn hển một cách đau đớn. Rak biết đó không phải là một dấu hiệu tốt. Rùa Xanh ngã xuống sàn và khi Rak đến chỗ anh, Rùa Xanh đã bất tỉnh.

"Tỉnh dậy đi Rùa! Thức dậy nhanh! Chết tiệt! Tỉnh dậy đi!"

Hắn lắc mạnh Rùa Xanh và gọi tên anh, cứ lặp đi lặp lại như vậy, tưởng chừng như là mãi mãi, nhưng chẳng có tác dụng gì. Anh đã không còn thở nữa...

Rak không nhớ Rùa Xanh từng đặc biệt ồn ào, ít nhất là không giống với một số con rùa khác. Ngoại trừ người lãnh đạo là hắn, tất nhiên rồi. Nhưng chắc chắn có những con rùa còn ồn ào hơn trong đội của họ.

Tuy nhiên, mọi thứ dường như lại quá yên tĩnh trong những ngày này. Ngay cả khi anh và Rùa Đen ở cùng nhau, họ cũng không còn nói chuyện và cười đùa nhiều như trước nữa. Hầu hết thời gian, không khí có vẻ bí bách hơn nhiều và họ chỉ ngồi bên nhau trong sự im lặng đến ngột ngạt.

Con rùa phiền phức, Rak nghĩ trong khi nhìn lên chiếc hộp nổi đựng Rùa Xanh. Ngươi đóng băng chính mình là được rồi, cần gì phải đóng băng cả bọn ta với ngươi nữa?

Tất nhiên, Rùa Xanh không trả lời hắn. Rak tự hỏi liệu mọi chuyện có trở lại như trước được hay không.

"Rùa! Ngươi quên mất thủ lĩnh của ngươi rồi hả? Sao ngươi dám!"

"Gì cơ! Ngươi tự gọi mình là thủ lính á? Sẽ là lỗi của ngươi nếu bị bỏ lại phía sau đó!"

Đó là một trong những trận cãi nhau điển hình của họ, chỉ tranh cãi về những điều vô nghĩa. Rùa Đen sẽ luôn đứng bên cạnh cười khúc khích. Rak định đặt Rùa Xanh vào thế bế tắc (và đánh bại con rùa kiêu ngạo đó), nhưng trước khi hắn kịp làm vậy, Rùa Xanh lần nữa gục xuống và ôm chặt lấy ngực mình.

"Rùa Xanh!"

Hắn không bao giờ đủ nhanh. Rùa Xanh ngã xuống. Rùa Đen hét tên anh, và Rak thấy mình lại lắc Rùa Xanh, cầu xin anh hãy thức dậy...

Một ngày kia, mặt trời ló dạng.

Rùa Bạc Dẫn Đường đã nói với họ rằng có thể đánh thức Rùa Xanh dậy. Rak và Rùa Đen đã nhảy cẫng lên khi nghe tin vui này.

Đó là một tia hy vọng nhưng không thay đổi được sự thật rằng Rùa Xanh vẫn đang hôn mê. Và họ không biết khi nào anh sẽ trở lại. Điều đó không thay đổi được sự thật rằng Rùa Đen vẫn tự trách mình. Hoặc Rak vẫn cảm thấy như mình đã đánh mất thứ gì đó quan trọng.

Đêm đó, Rak có một giấc mơ cuối cùng về Rùa Xanh.

Rak không biết mình đã nhìn thấy cảnh tượng này bao nhiêu lần.

"Rùa Xanh..."

"Gì vậy, cá sấu? Sao đột nhiên trông ngươi nghiêm túc thế?"

Rak lắc đầu. Hắn muốn tận hưởng những khoảnh khắc này với con rùa của mình, nhưng hắn có cảm giác rằng nó sẽ không kết thúc như mọi khi.

"Này, có chuyện gì à?" Rùa Xanh hỏi khi bước một bước về phía Rak. Sau đó, anh vấp ngã và trái tim của Rak chùng xuống. Hắn nhảy về phía trước, dang rộng hai tay để ngăn rùa chạm đất.

"Rùa ơi!"

Bằng cách nào đó, hắn đã làm được. Hắn đã đỡ được Rùa Xanh và lần này Rùa Xanh đã tỉnh dậy.

"Trời ạ, đừng có kích động như vậy chứ. Ta chỉ bị vấp ngã thôi mà. Chỉ vậy thôi."

Rùa Xanh đặt một tay lên ngực, hơi thở phả ra từng tiếng hổn hển yếu ớt.

"Hừm. Ta không nhớ ngươi là một kẻ nói dối tệ đến thế đâu, Rùa Xanh."

Rùa Xanh cười yếu ớt.

"Ngươi hiểu ghê. Ta sẽ nghĩ ra lời nói dối hay hơn khi thức dậy."

"Khi nào ngươi tỉnh lại?"

"Ừm. Ta có hơi mệt, nên ta đi ngủ một lát đây."

Rùa Xanh trông có vẻ mệt mỏi. Kể cả những lần thức khuya để lập kế hoạch, Rak chưa bao giờ thấy anh trông yếu đuối và kiệt sức đến vậy.

"KHÔNG ĐƯỢC!" Rak phản đối. "Bọn ta— Rùa Đen cần ngươi."

"Ta không nhớ ngươi lại là kẻ ồn ào đến mức này đâu, cá sấu. Không thể giải quyết mọi việc nếu không có ta sao?"

"Cái gì! Đó không phải là—"

"Chà, ngươi có thể đánh thức ta dậy được không? Đừng lo nghĩ quá nhiều. Không phải ngươi luôn nói với ta điều đó sao?"

Rak gật đầu.

"Và ta chắc chắn sẽ thức dậy," Rùa Xanh nói thêm. "Nhưng cho đến lúc đó, hãy chăm sóc Bam giúp ta nhé?"

"Tất nhiên. Ta sẽ chăm sóc Rùa Đen. Bảo trọng nhé, Rùa Xanh."

"Cảm ơn, Rak." Rùa Xanh nhắm mắt lại và Rak cố kìm nước mắt. Nhưng lần này, hắn không cố đánh thức Rùa Xanh nữa.

Khi Rak mở mắt ra, mặt hắn lại ướt đẫm. Rùa Đen vẫn đang ngủ. Rak lặng lẽ trèo ra khỏi giường và đi dọc hành lang đến căn phòng nơi Rùa Xanh đang ngủ.

Hắn đứng đó một lúc, nhìn vào chiếc hộp nổi. Đã bao lâu kể từ lần cuối ba người họ ở bên nhau?

Rak nhận ra rằng thứ hắn đã thiếu bấy lâu nay chính là quả chuối của mình. Trong vài tuần qua, hắn đã hành động như một con rùa. Chứng kiến Rùa Xanh bị thương khiến hắn sợ hãi phải trốn vào trong mai. Đã quá lâu rồi, hắn đã lo lắng quá nhiều về những điều mà chính bản thân không thể thay đổi được nữa.

Nhưng Rak không phải là một con rùa. Hắn là một Thương Sĩ và hắn cần phải hành động như một Thương Sĩ. Hắn luôn bảo những con rùa của mình hành động như những Thương Sĩ, nhưng lần này, chính Rùa Xanh đã nhắc nhở hắn.

Lúc đó Rak đã không thể bảo vệ được Rùa Xanh, nhưng hắn không thể tiếp tục nghĩ về điều đó nữa. Hắn cần phải tiến về phía trước. Từ giờ trở đi, hắn và Rùa Đen cần tập trung vào việc giúp Rùa Xanh tỉnh dậy. Và cho đến lúc đó, Rak sẽ chăm sóc Rùa Đen thay cho Rùa Xanh.

"Con rùa ngu ngốc," Rak nói nhỏ với Rùa Xanh đang ngủ. "Luôn lo lắng về những điều ngu ngốc, suýt khiến mình bị giết. Ta sẽ chăm sóc Rùa Đen khi ngươi đi vắng. Vì thế lần này hãy lo lắng cho bản thân mình một lần đi."

Nói xong những điều cần nói, Rak quay người bỏ đi, quay trở lại phòng ngủ mà hắn ở chung với Rùa Đen. Rùa Đen lúc này đã tỉnh dậy, ánh sáng từ ô cửa làm lộ ra những giọt nước mắt vẫn còn chưa khô trên gương mặt cậu.

"Còn ngươi, Rùa à," Rak lặng lẽ nói khi bước về phía cậu. "Đừng lo lắng quá nhiều về Rùa Xanh. Cậu ta là một con rùa kén chọn, nhưng Rùa Xanh không yếu đuối đến thế. Có thể bây giờ cậu ta đang ngủ, nhưng cậu ta rất nhanh sẽ quay lại và lên kế hoạch trước khi ngươi kịp nhận ra đó."

Hai người cùng ngồi xuống bắt đầu trò chuyện. Cảm giác như đã lâu lắm rồi họ mới có dịp như thế này, nói chuyện mà không có cảm giác như thể điều gì đó đã tan vỡ không thể hàn gắn được. Lúc ấy đang là nửa đêm nhưng họ vẫn tiếp tục nói về những suy nghĩ, quá trình tập luyện và cảm xúc của mình. Hai người cũng nói về Rùa Xanh, và cũng về lần đầu tiên gặp anh, cơn đau có vẻ chỉ còn âm ỉ thay vì nhức nhối dằn vặt. Vẫn cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó, nhưng ít ra bây giờ cũng đỡ hơn một chút. Và chẳng bao lâu nữa, Rak tự nhủ. Chúng ta sẽ đón Rùa Xanh trở về.

Cuối cùng, sau hơn một giờ nói chuyện, Rùa Đen lại chìm vào giấc ngủ. Rak cũng buồn ngủ rồi. Và hắn có cảm giác lần này hắn sẽ không mơ thấy Rùa Xanh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro