Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[BamKhun] Cháy bỏng

Tên khác: Fire fierce

Author: Feyren (AO3)

Summary:

Khun trở nên xa cách sau Trận chiến Công Xưởng và Bam không hiểu tại sao.

Trích đoạn:

Cậu tự hỏi làm thế nào mà bản thân có thể cảm thấy tồi tệ như vậy khi mất đi một thứ mà cậu thậm chí chưa bao giờ nhận ra rằng nó vốn thuộc về cậu, và rồi cậu tự hỏi làm thế nào mà bản thân có thể lấy lại được thứ đó khi thậm chí chính cậu còn không hiểu nó là gì.

Tags: Mutual Pining, Angst, Floor Fic, Dancing

p/s: Một trong những fic về OTP hay nhất trong list, mong là phần dịch của tui có thể truyền tải được hết sự tuyệt vời và cái hay của tác giả trong fic này.

--

Cuộc thi công chúa bắt đầu bằng một vũ hội dành cho các cô con gái được chọn của gia đình Khun, những người ra mắt với tư cách là ứng cử viên sau cuộc "tắm máu" trước đó.

Buổi tối trước vũ hội, Maria nhờ Khun giúp cô tập nhảy, và khi mọi người còn đang chìm vào giấc ngủ, anh đã lẻn ra ngoài, dạy cô nhảy điệu valse trong khu vườn rộng lớn của gia đình.

Các bước nhảy theo một trình tự nhất định và cụ thể, một hai ba rồi lại một hai ba. Đó là điệu nhảy điển hình của gia đình Khun và anh biết lý do tại sao - nó tạo ra sự ấn tượng về tự do khi từng bước nhảy lại hệt như đang lướt nhẹ một cách không trọng lượng thông qua những vũ đạo tỉ mỉ, các bước đi hạn chế và độ chính xác cứng nhắc. Còn điệu Waltze thì lại nói đến sự ảo tưởng về cử chỉ thân mật thông qua các hình thức, rời xa nhau rồi lại sát lại gần nhau, những cái chạm nhẹ, quay đầu, những cái nhìn bẽn lẽn, ham muốn nhưng lại không thể chạm được. Luôn phải chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi.

Khun rất giỏi nhảy điệu valse.

Vì vậy, anh tập trung đếm nhịp trong đầu, tập trung vào bàn tay cô, cách nó mềm mại trong tay anh và cẩn thận để cả hai không bước chệch nhịp. Anh luôn giữ khoảng cách sáu inch giữa cơ thể họ, giữ cho sức nặng của bàn tay anh trên lưng cô thoải mái và nhẹ nhàng, chỉ tựa như cái chạm nhẹ để không có gì ngăn cản cô trượt khỏi anh, đi đến với người bạn nhảy tiếp theo.

Maria tiếp cận Khun để nói về người chị của anh là vào một tuần sau đó, và Khun đã vạch ra một kế hoạch giúp cô giành được chiến thắng một cách nhẹ nhàng và dễ dàng như một hai ba, để rồi bị đuổi khỏi gia đình.

Và khi cô thắng, khi cô thì thầm Aguero, một cách trân quý và yêu thương, anh đã để cô đi.

.

.

.

Vào ngày đầu tiên sau Trận chiến Công Xưởng, Bam cho rằng do mệt mỏi - sau khi chạy khỏi FUG và thoát khỏi hố axit nguy hiểm bằng cả mạng sống của mình, nên việc cậu ít nói hầu như không có gì đáng ngạc nhiên. Cậu đã ngất đi vì kiệt sức trong vòng vài giờ sau khi quay trở lại Khu nghỉ dưỡng Wolhaiksong trên tầng 30.

Vào ngày thứ hai, Bam nhận ra có rất nhiều việc phải làm - rất nhiều kế hoạch, rất nhiều thứ phải sắp xếp theo thứ tự. Mọi người vẫn đang đuổi theo cậu, và đột nhiên tất cả những người đồng đội của Bam đều ở cùng một chỗ, cố gắng tìm hiểu xem ai sẽ đi đâu và ai sẽ làm gì, chuyện gì sẽ xảy ra bây giờ, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tất cả mọi người từ Đội Shibisu đến Đội Ngọt và Chua - phải có hàng giờ hậu cần để cả hai đội họp bàn việc với nhau, Bam cho rằng, việc bọn họ chưa nói chuyện - rằng chưa có thời gian là điều hợp lý.

Nhưng vào ngày thứ ba, Khun một lần nữa xin phép rời khỏi cuộc họp rồi nhanh chóng rời đi một cách im lặng và nhẹ nhàng, Bam chỉ biết bất lực nhìn và tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

"Anh ấy vốn vậy mà," Wangnan nhún vai, và Bam muốn nói không, rằng Khun chưa bao giờ như vậy với cậu.

Trên thực tế, cậu không biết điều đó có nghĩa là gì - không có cách nào diễn đạt rõ ràng những gì mà cậu đang nghĩ đến. Đó chỉ là một cảm giác mơ hồ rằng mọi thứ đã khác, bằng một cách nào đó - trước cả FUG, trước Trận chiến Công Xưởng, trước Jyu Viole Grace. Rak, Shibisu và những người còn lại đã quay lại đối xử với cậu như trước đây, ngay cả khi bản thân Bam vẫn đang vật lộn với những hệ lụy của việc trở thành Viole trong bảy năm. Nhưng Khun thậm chí đã không nhìn vào mắt cậu kể từ khi nhóm của họ đến khu nghỉ dưỡng.

Có một khoảng cách mà Bam không biết diễn tả thế nào - một khoảng cách mà cậu chỉ có thể diễn tả bằng sự vắng mặt của nó trên sàn đấu. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng đến bây giờ Bam mới nhận ra rằng có một âm giọng đặc biệt trong từng lời nói của Khun, một sự dịu dàng đặc biệt trong đôi mắt anh chỉ dành riêng cho cậu, một sự an ủi đặc biệt nào đó mà Bam đã luôn bám vào như một cái phao cứu sinh, thậm chí chính bản thân cậu đã không hề nhận ra rằng nó tồn tại. Những cái nhìn lưu luyến trong bữa ăn và những nụ cười đầy ẩn ý trên ban công, đọng lại ở một góc tâm trí mà cậu không hề biết là nó luôn tồn tại ở đó.

Giờ đây, nhận thức về sự vắng mặt của nó khiến cậu như được cởi trói, khiến cậu cảm thấy như đang trôi nổi trong không gian tự do với cái đầu nặng trĩu, không thoải mái về một điều gì đó - một thứ gì đó sắc bén và dữ dội trong lồng ngực cậu.

Cậu tự hỏi vì sao trước đây cậu chưa bao giờ nhận ra nó, tại sao bây giờ cậu chỉ nhận ra nó khi nó đột nhiên biến mất. Cậu tự hỏi làm thế nào mà bản thân có thể cảm thấy tồi tệ như vậy khi mất đi một thứ mà cậu thậm chí chưa bao giờ nhận ra rằng nó vốn thuộc về cậu, và rồi cậu tự hỏi làm thế nào mà bản thân có thể lấy lại được thứ đó khi thậm chí chính cậu còn không hiểu nó là gì.

.

.

.

Shibisu triệu tập một cuộc họp khẩn cấp trước cái ngày đội của cậu dự kiến khởi hành. Bam đã rất lo lắng cho đến khi Shibisu mở miệng nói.

"Tối nay chúng ta đi club nhé," anh ta tuyên bố, hoàn toàn một cách nghiêm túc, và Đội Ngọt và Chua bùng nổ trong tiếng reo hò tán thành.

"Không," Khun nói, và tiếng reo hò tắt ngay lập tức.

"Tại sao lại không?" Endorsi thắc mắc.

"Bởi vì chúng ta đang kiệt sức," Khun nói, như thể chính cuộc trò chuyện này đang khiến anh đau đầu.

Wangnan giơ tay lên rồi nở một nụ cười rạng rỡ. "Thật ra em không sao hết á." Theo sau là những ý kiến đồng tình theo cậu ta.

"Không phải cậu bị đâm xuyên tim sao?" Khun hỏi.

"Bây giờ em ổn rồi," cậu ta trả lời, giơ ngón tay cái lên.

Khun nhìn cậu ta như thể có lẽ tôi không nên chữa cho cậu, còn Wangnan chỉ biết cười khì rồi ngừng nói tiếp.

"Ồ, nhưng tôi thì kiệt sức rồi," Khun nói. "Và tôi chắc chắn Bam cũng rất mệt."

Bam vui mừng khi anh nhắc đến tên mình - lần đầu tiên Khun đưa cậu vào cuộc trò chuyện một cách rõ ràng sau ba ngày. "Thực ra thì," cậu nói, định giải thích rằng cậu không hề mệt mỏi chút nào, rằng một đêm đi chơi với Khun và những người khác nghe thật tuyệt vời ra sao — và nhận ra rằng đã quá muộn để nói điều đó là sai lầm.

Khun thở dài, giống như anh sẽ nổi điên bất cứ lúc nào và Bam rất muốn tự đào hố chôn mình ngay bây giờ.

"Được thôi," anh nói, quay lại phía Shibisu và vẫy tay như thể anh không còn bận tâm đến cuộc trò chuyện này nữa. "Hãy làm những gì các cậu muốn, nhưng tôi sẽ không tham gia."

"Nào nào, anh bạn," Shibisu nói, vòng tay ôm lấy anh. "Tại sao cậu phải như vậy chứ? Đừng ghét niềm vui mà. Một chiến thắng lớn xứng đáng được một bữa ăn mừng lớn!"

Khun hất tay Shibisu ra khỏi vai anh. "Tôi không ghét sự vui vẻ. Tôi chỉ mệt thôi." Vẻ mặt anh tối sầm lại. "Hơn nữa, còn quá sớm để ăn mừng. FUG sẽ không để chúng ta yên chừng nào Bam còn có thứ đó - Cái Gai. Chúng ta cần phải chuẩn bị."

Bam cảm thấy một làn sóng tội lỗi và thất vọng tràn ngập trong cậu - Khun không đi chỉ vì cậu. "Nhưng..." anh muốn phản đối, nhưng rồi lại không thể vì Khun vẫn không quay lại nhìn cậu.

"Ngày mai chuẩn bị sau cũng được mà," Shibisu rên rỉ. "Tối nay là để vui thôi."

Khun nhìn anh ta đầy khinh bỉ. "Không phải tất cả chúng ta đều muốn có thứ xa xỉ đó," anh nói rồi quay gót sải bước rời khỏi phòng.

Hatz và Shibisu trao đổi ánh mắt nhưng chẳng ai để tâm đến điều đó, bỗng có tiếng reo hò, "Quẩy thôi!" và mọi người bắt đầu ăn mừng.

Nhưng Bam đã đi tìm Khun, người đang hướng về phía cửa, cậu vội vã đuổi theo để có thể bắt kịp anh. "Khun!"

Khun quay lại. "Bam." Giọng điệu của anh lạnh lùng, cụt lủn, ánh mắt cứng rắn, và Bam dừng lại giữa chừng, cảm thấy bối rối, tổn thương và tội lỗi.

Cậu không quen với khoảng cách dường như đang tồn tại giữa họ này và cậu không biết nó đến từ đâu hoặc làm cách nào để khiến nó biến mất.

Nhưng điều tệ nhất không phải là cậu không biết lý do là gì - mà là có quá nhiều lý do dẫn đến kết quả này khiến Bam không biết bắt đầu từ đâu. Cậu có nên xin lỗi vì đã giả chết không? Vì đã quay lưng lại với anh vào cái đêm đó ở Bàn tay của Arlene?

Bam nuốt khan. Vì suýt khiến anh bị giết?

Khun cuối cùng cũng nhìn cậu, nhưng đôi mắt ấy chỉ là một màu xanh vô cảm, và Bam đột nhiên bị choáng ngợp bởi nỗi sợ rằng những lời xin lỗi đó sẽ chẳng có tác dụng gì - rằng cậu đã làm hỏng điều gì đó mà không lời xin lỗi nào có thể sửa chữa được.

"Tối nay anh không định đi à?" Thay vào đó cậu lại hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn trong khi suy nghĩ rằng làm thế nào bản thân có thể chiến đấu với FUG trong hố axit mà vẫn là một kẻ hèn nhát như vậy.

Có điều gì đó trong biểu cảm của Khun thay đổi, và anh dường như đang nhìn vào thứ gì đó trong đôi mắt của Bam, và rồi anh nói, "Anh không. Chuyện với FUG vẫn chưa kết thúc. Chúng ta cần phải chuẩn bị khi họ quay lại tìm em."

"Em hiểu," Bam nói nhẹ nhàng. Cậu biết, cậu biết chứ - cậu đã khắc ghi điều đó vào đầu mình suốt sáu năm nay. Rằng nó sẽ không bao giờ kết thúc, không hẳn vậy - rằng theo một cách nào đó, cậu sẽ không bao giờ ngừng thuộc về FUG, không bao giờ ngừng thuộc về cái số phận mà người khác đã viết lên cho cậu, cái số phận giết chết một vị vua nào đó mà cậu thậm chí còn chưa từng gặp và chưa bao giờ muốn quan tâm.

Nhưng Khun đang nhìn cậu với đôi mắt mờ đục, Bam nhìn lại, đột nhiên cậu cảm thấy tuyệt vọng khi phải tìm kiếm manh mối nào đó trong đôi mắt ấy để nó không kết thúc, bất kể nó là gì - bất kể nó có ở đó hay không, ngay cả trước FUG, trước khi thử thách "Săn cá ở đáy sâu" kết thúc trong thảm họa.

Cậu tự hỏi với sự đau đớn rằng liệu bây giờ bản thân có trở thành một người khác so với mình hiện tại hay không - chỉ là một đồng đội thú vị để cùng leo lên tòa tháp, một người có thể gặp nhiều rắc rối hơn là giá trị vốn có của cậu. Cậu không biết cậu đã có gì - lúc đó cậu đã không thể hiểu được điều đó, và đến giờ cậu vẫn chưa thể hiểu được. Nhưng dù đó là gì đi nữa, cậu nghĩ nó có thể đã biến mất, và ý nghĩ đó khiến lồng ngực cậu thắt lại, khiến cậu không thể thở.

"Ừm," là tất cả những gì Khun nói, và rồi anh nở một nụ cười thoáng qua, giống như một vệt trăng. "Tối nay hãy vui vẻ với họ nhé."

"Vâng," Bam nói với khoảng trống trước mặt và nhìn Khun bước đi.

.

.

.

Ngay sau cuộc họp "khẩn cấp" của Shibisu, Endorsi đưa Bam đi hẹn hò, còn Đội Ngọt và Chua bùng nổ một cuộc náo động. Họ mất khoảng năm phút để quyết định việc theo dõi cuộc hẹn hò là một ý tưởng hay và năm phút nữa để quyết định xem ai sẽ đi.

Khun tham gia cùng họ và tự nhủ rằng đó là để giám sát. Anh phớt lờ Prince và Ehwa khi họ lẩm bẩm một mình, phớt lờ lời lắp bắp giận dữ của Rak khi Endorsi bước đến chỗ Bam trong chiếc váy nhỏ màu vàng của cô cùng mấy thứ lấp lánh và vàng óng đính trên đó, đôi giày cao gót màu đỏ gõ lạch cạch trên nền gạch. Cô đã thu hút được sự chú ý của hàng tá người ngoài cuộc, bao gồm cả Bam, còn Khun thì tập trung vào rủi ro an ninh, vào thảm họa PR và không hề chệch nhịp.

Có những khoảnh khắc nhìn Bam khiến cả người anh cảm thấy tê liệt vì sợ hãi - ký ức về thông tin Bam đã chết, để rồi tỉnh dậy với cảm giác mất mát thấm sâu vào xương tủy, vật lộn xen kẽ với sự tức giận và tàn phá, cuối cùng là kiệt sức, một cơ thể không toàn vẹn, đau nhức, tàn lụi. Chờ đợi nó trôi qua - luôn chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi và chẳng bao giờ đạt được điều đó.

Phải mất sáu năm để nhận ra bản thân vẫn còn sống, bảy năm để đưa cậu trở lại, Khun đã lao mình vào các chiến lược và kế hoạch dự phòng, lao vào nghiên cứu và ủ mưu, tự nhủ rằng đây là tất cả những gì anh muốn, tất cả những gì anh có thể làm — rằng thế là đủ rồi.

Bam đã trở lại, Bam vẫn còn sống, thế là đủ rồi. Thế là đủ rồi, mặc dù Khun biết - có nhiều hơn một loại mất mát.

Người ta nói, khao khát bởi ham muốn sẽ lấp đầy khoảng cách vô tận. Khun muốn nhiều hơn những gì anh có thể nắm giữ nên anh đang cố gắng để tỏ ra bản thân chẳng quan tâm chút nào.

Có vô số cảm xúc trên vai anh, và anh cố gắng xoa dịu nó bằng cách lý luận rằng Endorsi sẽ không gây nguy hiểm cho vị trí công chúa của cô một cách trắng trợn như vậy, rằng Endorsi biết rõ hơn là không nên vượt quá giới hạn của mình. Anh tự nhủ rằng Bam sẽ không gặp nguy hiểm khi ở bên Endorsi, nhưng điều đó cũng chẳng ích gì - sự căng thẳng trên vai anh vẫn không hề biến mất.

"Đây là một buổi hẹn hò," Endorsi giải thích, rõ ràng là cô cảm thấy khó chịu vì phải giải thích cho cậu, và Khun thấy Bam nhìn lại cô với đôi mắt mở to đầy tò mò.

"Một buổi hẹn hò?" Cậu lặp lại một cách bối rối. "Tại sao chị lại đi cùng em?"

Khun quay đi, không muốn đợi câu trả lời của Endorsi. Bam đã an toàn - Khun không còn việc gì để ở đây nữa.

"Cá Mắt Lồi đang cố gắng đưa Rùa Đen đi," Rak phản đối, vừa hoảng sợ vừa tức giận. "Làm gì đó đi, Rùa Xanh!"

"Ngươi lâm li bi đát quá đó," Khun nói rồi bỏ đi, giả vờ như anh không nói đến bản thân mình.

.

.

.

Một giờ trước khi khởi hành, trong khi mọi người đang chạy xung quanh và thay quần áo, Bam gõ cửa phòng Khun.

"Mời vào," một giọng nói lạnh lùng vang lên và Bam ngập ngừng đẩy cánh cửa mở ra một cách chậm rãi. Khun ngước nhìn cậu từ chỗ anh đang ngồi trên ghế sofa, sau đó lại quay đi lật xem báo cáo nào đó. "Bam. Buổi hẹn hò của em thế nào rồi?"

Trên thực tế, cậu hầu như không nhớ mình đã hẹn hò – tất cả những gì trong đầu cậu lúc đó chỉ là đôi mắt xanh lạnh lùng, mờ đục và khó đọc; chỉ là người bạn thân nhất của mình đã phớt lờ cậu. Nhưng Bam vẫn nói, "Tốt ạ," rồi cậu nhìn Khun mím môi, nhìn vai anh cứng đờ. Tim Bam thắt lại. Tại sao, cậu tự hỏi, cậu không thể làm nó ổn hơn được sao?

Khun nhận ra sự im lặng và cảm thấy có gì đó không ổn nên lại ngước nhìn cậu. "Có chuyện gì sao?" Anh hỏi với vẻ lo lắng.

Bam đã chuẩn bị cả một danh sách các câu hỏi và cách bắt đầu cuộc trò chuyện — anh sẽ mặc gì đến clb vậy, hay thời tiết tối nay thế nào, hoặc kế hoạch của anh sao rồi — nhưng tất cả đều biến mất ngay khi Bam nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của anh, lần thứ hai Khun chạm mắt với cậu bằng đôi mắt xanh thẳm đó.

Những lời cậu đã chuẩn bị nay chỉ có sự khô khốc trên đầu lưỡi, nên cậu đã hỏi anh câu hỏi duy nhất mà cậu nhớ được - câu hỏi quan trọng duy nhất. "Sao anh luôn tránh em vậy?"

Cậu hỏi trong khi nhìn xuống sàn, giọng cậu khàn khàn và sau đó là một khoảng yên tĩnh. Cậu nuốt nước bọt, cố gắng đưa giọng nói của mình đến gần hơn với thứ gì đó giống như sự ổn định. Nhưng không thành. Câu hỏi tiếp theo còn tệ hơn câu trước - "Em đã làm gì sai sao?"

Sàn nhà không trả lời cậu, và sau một lúc im lặng, Bam lén nhìn lên, sợ những gì bản thân sẽ nhìn thấy.

Khun trông có vẻ đau khổ.

"Không có gì," anh nói. "Em không làm gì sai cả. Sao em lại nghĩ vậy?"

Làm sao cậu có thể không nghĩ như vậy? Sự hoài nghi đẩy Bam từ ngưỡng cửa đến chỗ Khun đang ngồi, người kia vẫn đang khá sốc vì sự di chuyển đột ngột của cậu. "Đã ba ngày rồi anh không nói chuyện với em."

Đôi mắt của Khun lóe lên như thể anh sắp phủ nhận điều đó, và Bam cảm thấy như có tảng băng trong tim mình - lạnh lẽo, sắc bén và nặng nề. Cậu ngồi xuống cạnh Khun trên ghế sofa, tâm trạng của cậu giống hệt như cái ghế đang bị ngồi đè lên, áp lực và mệt mỏi - quá mệt mỏi vì phải đấu tranh và khao khát. Cậu thậm chí còn không biết sự khao khát này là để làm gì. "Em xin lỗi," cậu nói. "Dù em đã làm gì thì em cũng muốn xin lỗi."

"Em không cần phải xin lỗi," Khun nói với cậu, nhẹ nhàng và dịu dàng nhưng vẫn — vẫn với khoảng cách đó, vẫn cách chỗ Bam ngồi sáu inch, trái tim như dâng đến cổ họng cậu cùng với sự khao khát, khao khát và khao khát.

"Vậy tại sao anh lại sợ em?" Bam hỏi. Trớ trêu thay, cậu lại sợ câu trả lời, cậu không muốn biết câu trả lời chút nào - nhưng giờ đây cậu đang dần học được rằng cậu không được lựa chọn liệu mọi người có sợ cậu hay không, không được chọn cách mà họ sợ hãi. Cậu học được rằng trên thế giới này không có nhiều thứ để cậu có thể lựa chọn cho mình.

Nhưng cậu đã chọn điều này - rời bỏ FUG, quay về với những người yêu thương cậu. Cậu đã chọn Khun, và cậu không hiểu - chỉ muốn hiểu - tại sao sự lựa chọn đó lại không có đi có lại.

"Anh không sợ em," Khun nói với cậu. Môi anh nhếch lên ngay khi lời nói thoát ra khỏi miệng, như thể anh hối hận về chúng, nhưng Bam muốn bám víu lấy chúng - đây là sự khởi đầu của một câu trả lời, cho một câu hỏi mà Bam không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.

"Vậy anh sợ cái gì?" cậu hỏi dồn dập.

Khun không nhìn cậu; thay vào đó anh nhìn thẳng về phía trước, nhìn chằm chằm vào thứ gì đó mà Bam không thể nhìn thấy. Cả hai im lặng một lúc, và trong giây lát Bam tự hỏi liệu có nên nhắc lại không, Khun đã nói, "Em đã chết."

Chà, điều đó là không đúng. "Em không có," Bam chỉ ra.

Nhưng Khun dường như không nghe thấy. "Em đã chết," anh nói, "và anh đã không thể làm bất kỳ điều gì. Mọi thứ - bài kiểm tra Săn cá ở tầng sâu, Bàn tay của Arlene – anh cứ luôn để nó xảy ra." Một cái nhìn ghê tởm chính bản thân hiện lên trên khuôn mặt anh khiến Bam giật mình, nhưng rồi nó biến mất - thay vào đó là thứ gì đó trống rỗng, thứ gì đó lặng lẽ, cam chịu và cứng rắn, thứ gì đó giống như vầng trăng trống rỗng. Sau đó anh quay sang Bam – một cách nghiêm túc, khẩn trương và sợ hãi, anh nói, "Anh không thể để điều đó xảy ra lần nữa."

Và rồi Bam hiểu.

Những kế hoạch và việc ẩn náu trong phòng, nghiên cứu và khoảng cách – cậu nhìn Khun và thấy Jyu Viole Grace, dọn sạch từng tầng tháp với nhiều cách đẫm máu vì tuyệt vọng muốn có được chút quyền kiểm soát. Cậu nhớ lại một câu châm ngôn quen thuộc: Bạn không thể mất những gì bạn không có.

Có một thế giới có khả năng xảy ra trong không gian giữa cái chếtcái mất, và Bam nghĩ bây giờ cậu có thể hiểu được điều đó - rằng Khun vẫn bị mắc kẹt trong không gian đó, bám chặt vào kế hoạch của mình như một chiếc phao cứu sinh, đếm các khả năng, một hai ba.

Rachel đã từng giải thích khái niệm về sao bắc đẩu cho cậu một lần, và cậu chưa thực sự hiểu nó - chỉ hiểu nó như một loại ánh sáng đặc biệt nào đó, rằng nó sẽ dẫn những kẻ đang lang thang lạc lối về nhà.

Cậu nghĩ đến việc bị mắc kẹt trong hang động dưới lòng đất và Rachel đã đưa tay về phía cậu như một tia sáng. Cậu nghĩ đến Endorsi, toả sáng với đôi cánh hồng rực rỡ, nắm lấy tay cậu và kéo cậu thoát ra bên ngoài.

Và rồi cậu nắm lấy tay Khun, giữ nó trong tay mình.

Những ngón tay của Khun thô ráp với những vết chai, nhưng Bam vuốt nhẹ lên chúng và nghĩ về chúng như những thứ mỏng manh, dễ vỡ, những thứ cô đơn.

Khun vẫn luôn lặng lẽ chịu đựng như vậy.

"Em sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu," Bam nói và nhớ lại những năm tháng gắn bó với FUG, bảy năm vất vả, phấn đấu và vật lộn một mình. Điều đó chẳng mang lại lợi ích gì cho cậu – cậu đã gặp lại Khun vào đêm hôm đó tại Bàn tay của Arlene, để rồi cuối cùng tìm được đường về nhà. Cậu cảm thấy một làn sóng ấm áp và khao khát mới mẻ - cảm giác mới mẻ này là khi cậu đang học cách liên kết với Khun, cảm giác vốn đang chôn sâu đâu đó trong lồng ngực cậu, giờ nó đang ổn định như nhịp tim, nhưng cũng điên cuồng như ngọn lửa.

Cậu không có lời nào - không biết làm thế nào để giải thích những điều mà cậu muốn, những điều mà cậu đang cảm thấy. Nếu Khun là một người có tài ăn nói lưu loát thì Bam lại ngược lại, sau bảy năm sống dưới cái tên Jyu Viole Grace. Chẳng có điều gì đáng để nói cả - cho đến đêm hôm đó, mặt đối mặt với Khun, người lớn hơn cậu sáu tuổi, và bằng cách nào đó vẫn giống hệt như vậy, được lưu giữ hoàn hảo trong ký ức của Bam về anh, đúng như cậu đã thầm hy vọng, rằng Khun sẽ luôn như vậy.

Cũng chính Khun nhìn cậu bằng ánh mắt ấy, và Bam nghĩ rằng cậu đã nhìn thấy điều gì đó - tất cả sự tổn thương, hy vọng và sợ hãi đằng sau đôi mắt màu xanh lam.

Và cậu nghĩ có lẽ bản thân đã hiểu sai hoàn toàn - rằng có lẽ nó không liên quan gì đến Bàn tay của Arlene. Rằng có lẽ chẳng có điều gì đáng nói nếu cậu không nói điều đó với Khun.

Nhưng bây giờ Khun đang ở đây, ngồi ngay trước mặt cậu. Vì vậy, cậu cố gắng sắp xếp những từ mà cậu có thể nghĩ ra và cậu nói, bằng tất cả sự nhẹ nhàng và chân thành. "Em ở đây là vì anh," Bam nói với Khun. "Và em chưa chết. Vì vậy, xin đừng hành động như thể em đã từng như vậy hoặc như thể đó là lỗi của anh. Đó không phải..." Cậu nuốt nước bọt. "Đó không phải là điều em muốn."

"Vậy em muốn gì?" Khun hỏi. Đôi mắt của anh đang tập trung vào những ngón tay đan chặt của hai người, như thể nó không có ý nghĩa gì, như thể nó không có thật.

Có thứ gì đó cuộn lên trong bụng Bam, ngọt ngào mà hỗn loạn.

"Rằng mọi chuyện sẽ trở lại như cũ," cậu nhẹ nhàng nói, nghĩ đến những ánh nhìn lưu luyến trong quán ăn, nụ cười ẩn ý trên ban công, ngọn lửa dịu nhẹ trong bụng, như muốn thiêu cháy tất cả.

Khun ngước nhìn Bam, một màu xanh rực rỡ. Đột nhiên, cậu cảm thấy xấu hổ. Đột nhiên, yêu cầu của cậu có vẻ tham lam, vô liêm sỉ bằng cách nào đó, yêu cầu một cảm giác mà cậu không thể gọi tên, động lực này cậu không thể diễn tả, giống như đó là thứ mà chỉ có Khun mới có thể làm được - giống như đó là thứ mà chỉ có Bam mới có quyền yêu cầu. Giống như cậu đang ước muốn một vương miện từ các ngôi sao.

Nhưng Khun không có vẻ bị xúc phạm hay phẫn nộ. Chỉ là cậu vẫn không thể đọc được anh. Sự tổn thương, hy vọng và sợ hãi không còn nữa, cả hai lại chìm vào trầm tư.

"Em không hiểu câu nói đó đâu," cuối cùng anh nói. Đó không phải là một lời buộc tội, chỉ là một nhận xét, đơn giản và buồn bã.

Và anh đã đúng. Bam không biết mình đang yêu cầu điều gì, chỉ biết rằng cậu muốn nó - cảm giác đặc biệt đó, sức nóng đặc biệt đó, cháy bỏng và ấm áp như lửa. Chỉ biết rằng nó có liên quan gì đó đến cách Khun nhìn cậu, tất cả màu xanh trên thế giới giống như đều đọng lại trong mắt cậu.

Cậu tự hỏi liệu Khun có ý nói điều đó như một lời lên án hay không - liệu anh có từ chối yêu cầu của Bam vì sự thiếu hiểu biết của cậu hay không. Cậu tự hỏi làm thế nào bản thân có thể giải thích - làm thế nào cậu có thể biện minh cho điều đó, biện minh cho yêu cầu này. Những từ ngữ bật ra trong cổ họng cậu, nhưng cuối cùng chúng lại biến mất trên đầu lưỡi, một mớ âm tiết lộn xộn không bao giờ có thể cất lên.

Khun nhìn cậu vật lộn với những suy nghĩ của mình, anh nở một nụ cười - một cái nhún vai nhỏ, gượng gạo, thích thú nhưng chỉ biết bất lực. Suy nghĩ của Bam dừng lại.

Khun nói, "Chà, anh đã quen với việc chờ đợi rồi."

Giọng anh nhẹ nhàng như một tiếng thở dài, và Bam không hiểu ý anh - trong lời nói của anh có cả thế giới, có vô số khả năng. Nhưng Bam nghĩ rằng có lẽ đó là một lời mời – rằng cậu nên tự mình khám phá những thế giới đó, tự mình tìm ra.

Và theo thời gian, tự mình hiểu được ý nghĩa của nó.

Suy nghĩ đó khiến cậu trở nên dũng cảm hơn, khiến cậu muốn bắt đầu ngay bây giờ. "Tại sao anh không đi cùng bọn em vào tối nay?" cậu hỏi.

Khun do dự, và trong giây lát Bam tự hỏi liệu bản thân có yêu cầu quá nhiều hay không. Nhưng sau đó Khun tiến lại gần và dựa vào cậu, vai kề vai. Mạch máu của Bam chảy trong ánh nắng lỏng nơi chúng chạm vào, và cậu không dám cử động, không dám thở, vì sợ phá vỡ sự cân bằng mới mà họ đã đạt được, ấm áp, mong manh và tuyệt vời này.

"Có lẽ," Khun nói rồi nhắm mắt lại.

.

.

.

Khun đi cùng họ đến câu lạc bộ.

Bản thân địa điểm này không có gì mới mẻ đối với Bam như mọi người vẫn nghĩ - ngoại trừ những cuộc hẹn thỉnh thoảng xảy ra vào ban ngày, vào những ngày trăng xanh, tất cả các cuộc gặp của cậu với Hwaryun và Ha Jinsung đều diễn ra trong hành lang tối tăm của những nơi đầy bụi bặm của các quán karaoke.

Nhưng trải nghiệm lần này lại khác, với những người bạn của cậu thay vì FUG - Shibisu cười trong cơn say, Hatz đi thẳng đến quầy bar, Endorsi từ chối những người hâm mộ trong khi trêu chọc Anak, người cố tỏ ra khó chịu nhưng hầu như trông khá thoải mái. Điều đó khiến Bam cũng muốn mỉm cười — cậu gần như có thể bắt đầu tưởng tượng xem mọi người có thể tìm kiếm những địa điểm này như thế nào, các câu lạc bộ và tiệm karaoke có thể vui nhộn như thế nào, khi chúng không bị sử dụng làm địa điểm cho những âm mưu độc ác, những đường dây tội phạm.

Chỉ mới uống một ly mà mặt cậu đã đỏ lên, nhưng trong ánh sáng này, trong những ánh sáng đỏ tươi và xanh lục điên cuồng ngoài kia, chẳng ai để ý cả.

Mà có lẽ Khun đã nhìn thấy - môi anh khẽ nhếch lên khi Bam loạng choạng bước đến gần anh. "Em đã tìm thấy rượu soju rồi à," anh nói, và có vẻ như Khun đang nửa lo lắng nửa là muốn cười.

Bam nuốt khan. Trong bụng cậu nóng bừng mà cậu không nghĩ là có liên quan đến rượu. Giống như nó muốn thiêu đốt cậu.

Khun đã không còn chú ý đến cậu nữa - anh đang nhìn đám đông vui chơi, cười đùa, ca hát và nhảy múa.

Anh có muốn... Bam tưởng tượng ra điều cậu muốn nói, nhưng không được. Lời nói bị mắc kẹt, kẹt ở đâu đó giữa trái tim và cổ họng cậu. Một lần nữa, cậu không chắc mình đang muốn hỏi gì, ý nghĩa của câu hỏi là gì.

Nhưng Khun liếc nhìn cậu như thể anh biết, và nở một nụ cười đầy ẩn ý và ranh mãnh. Đó là điều mà Bam nhớ từ tầng Thử Thách, từ ban công - nhưng bằng cách nào đó nó khác, khác và tốt hơn, bằng cách nào đó nó hợp với bối cảnh đang diễn ra cuộc trò chuyện của họ. "Em có muốn thử không?"

Ngay cả khi được tắm trong ánh sáng đỏ tươi rung động, đôi mắt của Khun vẫn luôn là sắc xanh biếc.

Dưới ánh sáng xa lạ, trong căn phòng xa lạ với tất cả những con người xa lạ này, sự cân bằng của họ bập bênh giữa cái quen thuộc và cái xa lạ - những lời nói bí mật và những bàn tay chạm nhau. Bam gật đầu và Khun nắm lấy tay Bam, kéo cậu đi cho đến khi họ bị cuốn vào đám đông, bao quanh là những lời ca, tiếng nói chuyện và bình luận.

Nó tự do và điên cuồng, không có cấu trúc và tự chủ, và Bam cười, cậu luôn vấp phải chân anh trong khi Khun tập trung hướng dẫn cậu bằng sức nặng của đôi tay nóng hổi khi chạm vào. Cậu nghĩ có lẽ mình trông thật lố bịch, nhưng cậu không thể khiến bản thân quan tâm được - không phải khi Khun mỉm cười với cậu như thế, không phải khi Khun cười như ánh trăng dưới nước.

Đây là điều cậu muốn. Đây chính là điều cậu muốn, bất kể là gì. Đây là nó, và trái tim cậu tràn ngập nó.

Và Khun kéo cậu quay lại, rồi anh cười, "Bam," dịu dàng và cháy bỏng, Bam muốn giữ chặt hơn hết thảy và sẽ không bao giờ buông ra.

--

- Một comment mà tui thấy khá hay (by NoteInABottle):

Cậu tự hỏi vì sao trước đây cậu chưa bao giờ nhận ra nó, tại sao bây giờ cậu chỉ nhận ra nó khi nó đột nhiên biến mất. Cậu tự hỏi làm thế nào mà bản thân có thể cảm thấy tồi tệ như vậy khi mất đi một thứ mà cậu thậm chí chưa bao giờ nhận ra rằng nó vốn thuộc về cậu, và rồi cậu tự hỏi làm thế nào mà bản thân có thể lấy lại được thứ đó khi thậm chí chính cậu còn không hiểu nó là gì.

Nỗi đau không thành lời và cảm xúc của Bam được miêu tả rất xuất sắc xuyên suốt toàn bộ fic này. Tất cả chỉ là behind-the scenes, nhưng thật đẹp khi tôi đọc đoạn này ở giữa truyện. Điểm nổi bật bao gồm "cậu đã gặp lại Khun vào đêm hôm đó tại Bàn tay của Arlene, để rồi cuối cùng tìm được đường về nhà", và cậu ấy cũng đã tự hỏi "anh sẽ mặc gì đến clb vậy" và "yêu cầu của cậu có vẻ tham lam, vô liêm sỉ bằng cách nào đó, yêu cầu một cảm giác mà cậu không thể gọi tên, động lực này cậu không thể diễn tả, giống như đó là thứ mà chỉ có Khun mới có thể làm được - giống như đó là thứ mà chỉ có Bam mới có quyền yêu cầu. Giống như cậu đang ước muốn một vương miện từ các ngôi sao."

Cậu ấy muốn Khun yêu cậu ấy, mà từ "yêu" lại không bao giờ được nói ra một lần, không một lần trong suốt cuộc trò chuyện và suy nghĩ của họ. Điều đó thỏa mãn gì đó trong tôi mà tôi không thể diễn tả được, và nó rất phù hợp với bầu không khí khao khát, chờ đợi và u sầu của fic này. Một trong những điều thực sự thu hút tôi vào ToG là luôn có rất nhiều điều diễn ra bên dưới bề mặt. Và cậu đã viết tất cả những điều đó ở đây, cái cách mà Bam lặng lẽ liên tưởng Khun với 'nhà', tôi đánh giá cao những "cái nhìn lưu luyến" và "nụ cười ẩn ý" đó (cũng là sự ám chỉ nha, rất tuyệt vời đó). Cách mà cậu ấy biết và hiểu rằng đó là thứ mà Khun có thể chọn cho hoặc không cho, cách cậu ấy biết nhưng vẫn muốn nó, và cách cậu ấy đau khổ khi đòi lại nó.

Và đó là phần câu chuyện của Bam. Tôi thậm chí còn chưa bắt đầu với Khun.

Bởi vì, ồ, Khun và cái "khoảng cách 6 inch" của cậu ấy. Khun và "tất cả sự tổn thương, hy vọng và sợ hãi đằng sau đôi mắt màu xanh lam." Cậu đã làm cho cậu ấy và cuộc đấu tranh nội tâm của cậu ấy dường như rất thật ở đây, bởi vì đúng vậy, mất đi một ai đó là điều khủng khiếp và tàn khốc, và Khun đã phải trải qua điều đó không chỉ một mà là hai lần. Và cậu ấy giỏi mọi thứ một cách dễ dàng. Cậu ấy vốn đã quen với điều đó trong suốt cuộc đời này, và nó được phản ánh rất rõ trong việc lặp lại "một hai ba" và "chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi".

Người ta nói, khao khát bởi ham muốn sẽ lấp đầy khoảng cách vô tận. Khun muốn nhiều hơn những gì anh có thể nắm giữ nên anh đang cố gắng để tỏ ra bản thân chẳng quan tâm chút nào.

Câu nói đó thật tai hại, mà đó cũng là một sự diễn đạt lại hoàn hảo câu nói "trang sức" của Khun trong webtoon. Đây chính là điều tôi muốn nói khi miêu tả tính cách hoàn hảo, thực sự hoàn hảo của cậu ấy. Điều này rất phù hợp với hoàn cảnh, những mất mát cũng như trạng thái tinh thần của Khun vào thời điểm đó. Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy fic này có thể dễ dàng xuất hiện trong canon. Trên thực tế, tôi đã từng khá cảnh giác với đoạn đó trong webtoon khi Bam và Endorsi hẹn hò, nhưng fic này sẽ mãi hiện lên trong tâm trí tôi mỗi khi tôi nghĩ về khoảnh khắc đó, và điều đó khiến tôi rất hạnh phúc.

Thực tế là cậu cũng hiểu rằng "vương miện từ các vì sao" có nghĩa là "một điều gì đó không thể, nhưng dù sao cũng là thứ mà bạn vô cùng mong muốn, bởi vì bạn sợ chết và mất đi người mà mình yêu thương."

Việc "tất cả màu xanh trên thế giới giống như đều đọng lại trong mắt cậu" có nghĩa là Khun rất đặc biệt, rằng Bam coi cậu ấy là người đặc biệt, đến mức không ai có đôi mắt xanh khác khiến cậu ấy cảm thấy như vậy, và thực tế là cậu ấy hiểu điều đó. nó bị "đọng lại" vì Khun vẫn còn do dự trong việc tiếp tục việc này, vì "khoảng cách 6 inch" đó. Thực tế là họ hoàn toàn hiểu nhau và đây vẫn là một điều khó khăn. Ôi! Tôi đã quen với việc xem mấy phim drama vì những hiểu lầm. Và đây là vở drama xuất phát từ sự hiểu biết hoàn hảo. Tôi hy vọng cậu hiểu nó thực sự, thực sự độc đáo và đặc biệt như thế nào cũng như cảm giác sảng khoái của tôi sau khi đọc nó.

- Và câu trả lời từ author:

Tôi chắc hẳn đã đọc bình luận này tới năm lần - có lẽ nhiều hơn. Nhận xét của cậu hay hơn câu chuyện nhiều - thành thật mà nói, mọi người chỉ cần đọc nhận xét của cậu là được rồi á!

Viết những fic này cũng rất thú vị vì tôi cảm thấy như cậu luôn hiểu được những gì tôi đang cố gắng làm! Cách Bam liên tưởng Khun với nhà, và sau đó là nhận xét này:

Cách mà cậu ấy biết và hiểu rằng đó là thứ mà Khun có thể chọn cho hoặc không cho, cách cậu ấy biết nhưng vẫn muốn nó, và cách cậu ấy đau khổ khi đòi lại nó.

Chính xác là vậy đó! Cậu đã tóm tắt nó một cách ngắn gọn — rằng Bam đang yêu cầu Khun yêu cậu ấy, chỉ có điều cậu ấy không biết rằng đó là điều gì, không biết tại sao nó lại biến mất, và nó giống như sự đấu tranh nội tâm vì sợ hãi điều đó có nghĩa là gì (thực tế là nó đã biến mất) và sau đó vẫn yêu cầu lấy lại nó vì cậu ấy thực sự muốn nó.

Và Khun! Về phía webtoon, đây là thứ mà cậu ấy phải vật lộn suốt chặng đường lên đến Tầng Ẩn, cho đến lúc Bam nói "làm điều đó cho em" và Khun nói "tất nhiên rồi" và cậu ấy luôn cố gắng hết sức, dốc hết sức. Trong đầu tôi, cậu ấy là người đã phải lớn lên với tất cả những quy tắc này, luôn cứng nhắc và để mọi lời ngoài tai - chẳng hạn như điệu valse, như một kiểu nhảy rất cứng nhắc, nhưng lại mang đến ấn tượng về sự trôi chảy và nhẹ nhàng. Chỉ là có quá nhiều công việc, quá nhiều sự phủ nhận bản thân, và dù cậu ấy ghét các quy tắc đến đâu chăng nữa thì tôi nghĩ rằng cậu ấy vẫn bị ràng buộc bởi chúng một chút, ngay cả khi chúng là do bản thân tự áp đặt hoặc trong tiềm thức - đó chỉ là cách cậu ấy được nuôi dạy. Và vì vậy tôi thực sự muốn cảnh cuối cùng đó, cái cảnh Khun nhảy với Bam, song song với cảnh dạy Maria điệu waltz theo cách đối lập – cậu ấy vẫn nhảy, nhưng thay vì lạnh lùng và nhẹ nhàng, cảm giác đó lại cháy bỏng; thay vì quay đầu và liếc nhìn nhau một cách lịch sự cùng cái vũ đạo hạn chế, nhảy với Bam lại như kiểu như tạo ra một mớ hỗn độn bằng cách dẫm lên chân bạn nhảy, điều đó rất vui, tự nhiên và không hề bị gò bó; và cuối cùng, thay vì Khun để Maria đi, đằng này Bam đã giữ chặt cậu ấy lại và sẽ không bao giờ để cho chuyện đó xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro