[BamKhun] Chạm vào ánh dương (1) (Smut)
Tên khác: Touching the sun
Author: coconutjelly, rollingeuthunda (AO3)
Summary: Chân của Khun như bị đông cứng tại chỗ, anh nhìn Bam đang từ từ tiến lại gần mình. Ánh mắt anh quét từ trên xuống dưới, say mê ngắm nhìn phần cơ bắp săn chắc trên người cậu.
Bam dường như đã nhận ra đôi mắt lơ đãng của Khun, cậu mỉm cười đầy ẩn ý.
"Thích những gì anh thấy chứ?"
Hoặc:
Sau những sự cố từ việc giải cứu Bam khỏi xiềng xích của FUG cho đến lúc đuổi theo Rachel đến Chuyến Tàu Địa Ngục, Khun sắp phải đối mặt với một làn sóng hỗn loạn khác trong cuộc đời mình: đó không ai khác ngoài người bạn thân nóng bỏng và tự tin của anh, Bam Thứ 25.
Tags: Porn with Feelings, Slow Burn, Mutual Pining, Smut, S3!Bam
--
Tình yêu của Khun là một dòng sông.
Một vùng nước mênh mông, dường như vô tận. Bắt đầu bằng sự sự ảm đạm và tĩnh lặng, nhưng khi chảy ra đại dương, nó lại trở thành một thế lực đáng gờm, mỗi cơn sóng ngoài khơi dường như đã kết hợp lại với suy nghĩ muốn thách thức bờ biển. Nó tạo ra một cảm giác thanh bình, không chút nghi ngờ trước ánh nắng chói chang. Nhưng khi cơn bão ập đến, nó lại rất ồn ào, gào thét trong sự tĩnh lặng của màn đêm, đòi hỏi sự chú ý từ mọi thứ xung quanh và đe dọa những ai đến gần nó. Đó là hình ảnh, là minh chứng cho sự bình yên trước cơn bão.
Tình yêu của Khun là một dòng sông, một dòng sông chỉ chảy vì Bam.
Khi biết tin Shibisu đang có ý định sử dụng Bam để giành chiến thắng trước Kaiser, anh đã đặt mọi thứ lên hàng đầu vì lợi ích tốt nhất của Bam.
"Cậu muốn sử dụng tên của Bam sao, Isu?" Anh nhếch mép cười, "Chà, tệ quá nhỉ."
Anh rút dao ra đấu với Hatz, nơi lồng ngực giờ đây đang ẩn chứa sự giận dữ mãnh liệt cùng thứ tình yêu nồng nàn. Hình ảnh Bam khi còn ở FUG tràn ngập trong tâm trí anh, đôi mắt vàng đờ đẫn, trống rỗng và buồn bã. Anh chém vài phát vào không khí với con dao trên tay.
"Tôi sẽ không ngăn cản các cậu đánh với Kaiser. Nhưng tôi không muốn thấy Bam bị ai lợi dụng nữa," anh nói với cả Hatz và Shibisu. Cánh cửa đóng lại sau lưng, anh bỏ lại đồng đội của mình ở đằng sau, còn chàng trai với mái tóc dài bồng bềnh thì cất giữ trong tâm trí.
.
.
.
"Ôi trời, chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Cánh tay của anh đang chảy máu kìa!" Xiaxia nói, giọng có chút hoảng sợ.
"À, tôi vừa nói chuyện với một số đồng đội cũ ấy mà. Bam đâu rồi?"
"Hả?! Đó là cách mà anh nói chuyện với bạn bè à?" cô nói.
"Ờm. Dù sao thì tôi thấy Endorsi muốn nói chuyện với cậu ấy, tôi nghĩ họ đã đến phòng cô ta rồi. Tôi tự hỏi bây giờ họ đang làm gì," Xiaxia thờ ơ nhận xét với ánh mắt lấp lánh. Cô hầu như không nén được một nụ cười khi nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Khun.
Khun biết Endorsi có gan ép buộc Bam. Trong khi cô ồn ào, tận dụng mọi cơ hội để khiến Bam chú ý đến mình thì Khun lại im lặng. Bằng lòng với việc chỉ giúp đỡ Bam, anh có thể ở phía trước, hướng dẫn cho cậu những điều chưa biết, hoặc không thì ở phía sau, theo dõi từng bước chân của người kia. Nhưng anh chưa bao giờ ở bên cạnh Bam, điều đó giống như một sự vi phạm. Anh không xứng đáng với Bam, để có thể cùng sánh bước với cậu. Bởi trong khi Khun là một người xấu xa, thích điều khiển kẻ khác với rất nhiều bí mật thì Bam lại là ánh sáng, quá sáng để với tới, quá nóng để chạm vào.
Bất chấp sự khác biệt của họ, Khun không thể phủ nhận rằng cả anh và Endorsi đều đau khổ khi tin rằng Bam đã chết. Trong những đêm đen cô đơn lạc bóng sau sự việc kia, khi suy nghĩ về những gì có thể xảy ra, Khun đã luôn cố gắng bày ra hàng loạt những kế hoạch để có thể hoàn thành mong muốn của Bam, đó là đưa Rachel leo đến đỉnh của tòa tháp. Ý nghĩ phải giúp đỡ người con gái đã giết chết người bạn thân nhất của anh khiến Khun như muốn phát điên. Cô là cái gai trong lòng anh, là lời nhắc nhở về sự vô dụng khi không thể cứu được người bạn thân nhất của mình. Shibisu là người duy nhất biết điều đó. Anh không thể nói cho mọi người biết, vì điều đó sẽ phá hủy tất cả những gì anh đã dày công xây dựng.
Và rồi Bam còn sống.
Cậu trở lại với một sự báo thù, mạnh mẽ và đầy quyền lực.
Jue Viole Grace.
Khi biết Bam còn sống, anh gần như sợ hãi đến mức không còn hy vọng gì nữa. Anh đã tự nhủ rằng Emily chỉ là một trí tuệ nhân tạo, nó sẽ không biết cậu có thực sự còn sống hay không. Nhưng sau đó Viole đã hét lên tên anh, tuyệt vọng bảo Khun hãy tự cứu lấy bản thân.
Làm ơn ra khỏi đây đi, anh Khun.
Nhưng anh không quan tâm đến điều đó.
Anh không chú ý đến đống đổ nát đang rơi xuống dưới chân, đến vụ nổ xung quanh, bởi vì tất cả những gì anh có thể nghe thấy là giọng nói của Bam.
Đó chắc chắn là giọng của Bam.
Bam còn sống.
Cậu còn sống.
Anh nghĩ lại những năm tháng tự nhốt lại trái tim mình, tỉ mỉ dựng lên một bức tường băng giá để xua đuổi bất cứ ai đến gần. Và Bam, giống như mặt trời chói chang, thiêu đốt mọi thứ, đã quay trở lại và làm tan chảy tất cả những điều đó trong tích tắc.
Trong sự mờ mịt của những sự kiện xảy ra giữa việc giải cứu Bam trong Trận Chiến Công Xưởng và đuổi theo Rachel trên Chuyến Tàu Địa Ngục, Endorsi và Khun đã thiết lập mối quan hệ công việc và hiểu biết lẫn nhau. Khun không tin vào Thần, nhưng bằng cách nào đó, vị Thần ở trên đỉnh tháp đã cho anh cơ hội thứ hai với Bam, và anh chắc chắn sẽ nguyền rủa bản thân nếu để vụt mất cơ hội này. Khun sẽ làm bất cứ điều gì, thậm chí là mọi thứ để ở bên cạnh Bam.
Khun sẽ không bao giờ để bất cứ ai coi Bam là công cụ để sử dụng vì lợi ích của họ nữa.
Anh tới cửa phòng Endorsi và đá bay nó.
Chàng trai ngồi trên giường, lưng dựa vào tường là Bam. Hai chân dang rộng, và Endorsi thì ở giữa chân cậu, ép cơ thể của cô vào cậu.
Khun không thể rời đi như thế này được, nhất là với những cảm xúc quay cuồng hiện lên trên khuôn mặt Bam. Khun có thể nhận ra sự bối rối, đau khổ và tất nhiên là cả sự cô đơn.
Cậu trông có vẻ lạc lõng. Giống như con chó bị chủ bỏ rơi, kiên nhẫn ngồi chờ chủ của nó quay về.
"Sao cậu lại chen ngang vào vậy?" Endorsi nói, bình tĩnh và tự chủ như thể Khun không phát hiện ra họ trong tình thế nguy hiểm này.
"Bọn tôi sẽ không giúp cô đâu, Endorsi. Tôi cũng cần tên của Kaiser".
Khun tự trấn an mình. Anh biết Endorsi rất bướng bỉnh và anh cũng đã có những chia sẻ công bằng về kinh nghiệm đối phó với những người cứng đầu, trong đó Bam là người đứng đầu danh sách. Tuy nhiên, anh lại luôn là người ở bên thua cuộc trong trận chiến đó.
"Cảm ơn anh, Khun."
Anh thở dài rồi quay đầu nhìn về phía cậu Khí Lưu Sư.
Biểu hiện của Bam khiến anh đứng hình. Đôi mắt dịu dàng và nụ cười ngờ nghệch, vẻ mặt vừa yên bình vừa ấm áp. Khun đã không nhìn thấy Bam cười như thế này trong một thời gian dài, vì sự tổn thương thuần túy trong đó luôn thu hút sự chú ý của anh nhiều nhất.
"Khun ơi?"
Chết tiệt. Cậu đang nhìn chằm chằm anh.
Anh ho. "À. K-không sao đâu Bam."
Khun đột nhiên thấy cánh cửa rất thú vị, anh đang dồn hết sự chú ý vào tay nắm cửa bị hỏng và dấu giày của bản thân khi anh đá nó trước đó. Mình phải xin lỗi bà chủ nhà thôi, anh tự nghĩ. Rồi anh nhận ra Bam vẫn chưa nói gì.
Khun lén liếc nhìn Bam, chàng trai ấy thì lại đang nhìn chằm chằm vào cánh tay anh.
"Anh ổn mà, Bam. Trước đó bọn anh chỉ cãi nhau một chút thôi."
Bam cau mày, "Có phải là về em không?"
Anh đang cân nhắc giữa việc nói sự thật hay phủ thêm một chút lời nói dối vô hại. Điều cuối cùng Khun muốn là Bam không nên tự trách mình về vết thương của anh, nhưng anh cũng không muốn nói dối cậu. Đặc biệt là khi Bam đang nhìn anh như vậy, ánh mắt đầy lo lắng và đôi môi mím chặt.
Khun thở dài. "Anh không biết nữa, Bam. Anh chỉ... anh chỉ không muốn ai lợi dụng em."
Vẻ mặt Bam thay đổi, trầm ngâm, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau cậu mới lên tiếng.
"Để em băng bó cho anh."
"Cái gì? Không, Bam. Anh không sao đâu. Với lại anh có thể tự băng bó cho mình mà."
"Không đâu, Khun. Anh bị thương là vì em. Đó là điều ít nhất mà em có thể làm," Bam nói, đôi mắt tối sầm đầy quyết tâm.
Giọng điệu của Bam không phải yêu cầu mà là đang ra lệnh. Đó là giọng điệu mà Khun hay sử dụng bất cứ khi nào mà ai đó không đồng ý với kế hoạch của anh, nói một cách dứt khoát, ra lệnh và không có chỗ cho việc tranh luận.
Khun thở dài. "Được rồi."
.
.
.
Cả hai đi đến phòng của Khun. Anh yên lặng ngồi bên mép giường, Bam thì đi lấy hộp sơ cứu trong Hải Đăng của Khun rồi bắt đầu băng bó cho anh.
Bây giờ nó là một thói quen. Như một quy luật bất thành văn.
Bam sẽ cất hoặc lấy đồ đạc của mình vào hoặc ra khỏi ngọn Hải Đăng của Khun mà không cần sự cho phép của anh. Và Khun cũng có thể cố ý mặc một số áo phông của Bam trong ngày.
Ồ, này là của em à, Bam? Xin lỗi nhé, anh không để ý.
Khun sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó với bản thân, nhưng hành động dường như rất đơn giản đó lại làm anh cảm thấy vô cùng thân mật. Anh sẽ không bao giờ để bất cứ ai đến gần Hải Đăng của mình, chứ đừng nói đến việc sử dụng nó. Nhưng mọi thứ anh có đều thuộc về Bam, nghĩa là đó cũng là Hải Đăng của cậu.
Anh quá bận tâm với ý nghĩ về việc anh và Bam chia sẻ Hải Đăng mà không để ý rằng người kia đang dựa quá gần anh. Áo cậu trễ xuống, để lộ xương quai xanh tinh xảo trên ngực Bam.
Anh khựng lại.
"Khun? Anh ổn không vậy?"
Bam ngẩng đầu lên, khoảng cách gần đến mức khiến Khun khó thở. Bam cách mặt anh chỉ vài inch, đủ gần để những luồng không khí nhỏ từ miệng cậu làm nhột má Khun. Anh để ý thấy lông mi của Bam cong cong như cành lá liễu rung rinh trước gió.
"Khun?"
Khun, có lẽ là vô thức, hướng ánh mắt của mình về phía môi Bam. Hồng hào và hơi hé ra, hơi nóng từ hơi thở của Bam khiến anh rùng mình, bụng anh quặn lên. Anh tự hỏi môi Bam sẽ có vị như thế nào, lưỡi cậu sẽ lướt trên da Khun như thế nào và cậu sẽ phản ứng thế nào nếu Khun hôn lên cổ cậu.
Bàn tay đặt trên cánh tay anh có cảm giác nặng nề hơn, và anh thoáng tự hỏi liệu những vết chai sạn đó khi lướt trên cơ thể mình thì bản thân có cảm thấy thoải mái hay không.
Thời gian dường như chậm lại và điều đó chỉ khiến Khun càng thêm choáng váng.
Bam lướt ngón tay cái của mình trên cánh tay của Khun.
Đó là một cử chỉ nhỏ, nhưng sự căng thẳng trong phòng lúc này đã hiện rõ, và Khun nghĩ về việc sẽ xấu hổ thế nào nếu anh bất tỉnh vì nín thở quá lâu.
Cái chạm của Bam mang lại cảm giác ấm áp, tuyệt vời nhưng cũng thật khó hiểu.
Bối rối đến mức khiến cảm xúc của anh bay ngược chiều gió, nhưng cũng khiến anh cảm thấy như mình đang trôi đi quá xa. Cái chạm của cậu như lời nhắc nhở rằng cả hai đều ở đây, còn sống và sống vì nhau.
Khun chậm rãi thở ra, còn Bam vẫn mở to mắt nhìn anh.
Ôi đệt. Chắc giờ em ấy đang nghĩ mình kỳ lạ lắm đây.
Tay Bam lúc này đang đặt trên ngực anh, dường như đang xin phép để tiếp tục việc mà cậu sắp làm.
Khun biết Bam là người bạn thân nhất của mình. Anh đã chấp nhận sự thật rằng có lẽ người bạn thân nhất của anh không phải là người đồng tính, và Bam sẽ không bao giờ nhìn anh như cách anh luôn nhìn về phía cậu. Nhưng hai người bạn thân sẽ gần đến mức này sao? Liệu anh có gay hơn nữa không nếu muốn xé áo của Bam và nuốt chửng cậu ngay lập tức?
Anh không biết nữa. Có thể là không? Ý anh là, Bam và anh là BẠN THÂN. Đó là điều bình thường nếu anh muốn cọ xát phía dưới lên người em ấy. Chỉ để cho người bạn thân nhất của anh cảm nhận được thôi mà? Bởi vì, sau tất cả cả hai vẫn là bạn thân.
Khun chưa nói gì nhưng Bam đã hiểu. Ngón tay cậu chạm vào cúc áo trên cùng của Khun rồi luồn vào trong, vuốt ve làn da mềm mại bên dưới.
Khun thề rằng anh có thể cảm thấy não mình chập mạch.
Cả hai đều biết Bam đã vượt quá giới hạn. Ranh giới mà Khun đã cố gắng hết sức để thiết lập, một ranh giới mà anh duy trì để nhốt trái tim mình lại. Nhưng vào lúc này, Bam đã nhảy qua ranh giới đó như thể không có chuyện gì xảy ra, khiến Khun gần như mất kiểm soát.
Bam lại trượt ngón tay lên ngực Khun và anh rên rỉ.
Mẹ kiếp.
Cả hai đều mở to mắt nhìn nhau.
Khun cố gắng cầu nguyện, cầu xin ai đó ở trên hãy đánh thức anh dậy nếu đây chỉ là một giấc mơ.
Tiếng kim loại va chạm vào sàn gạch kéo anh ra khỏi cơn choáng váng. Anh nhìn xuống và nhận ra đó là cây nhíp trong bộ sơ cứu.
Khoảnh khắc đó đã bị hủy hoại.
Cái quái gì vừa xảy ra vậy?
Tối hôm đó, Khun nằm trên giường, nhìn lên trần nhà và hy vọng tìm được câu trả lời.
Chuyện xảy ra giữa anh và Bam chắc chắn không hề bình thường. Bam đã cố gắng chạm vào anh và Khun không chỉ chấp nhận điều đó mà còn thưởng thức nó. Anh nhớ lại cách Bam trượt ngón tay xuống ngực anh, để lại cảm giác ngứa ran sau đó. Anh nhớ lại cách Bam hé môi, thở hổn hển, hơi ấm tỏa ra từ mỗi hơi thở.
Nhỡ... nhỡ Bam thích mình thì sao?
Cú sốc khi chỉ nghĩ đến điều đó lướt qua tâm trí anh khiến Khun phải bật dậy.
Không, không. Không thể nào.
Bam chưa bao giờ thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cậu cũng thích anh, hoặc thậm chí là có sự quan tâm đặc biệt đến người cùng giới. Ít nhất là cho đến bây giờ.
Khun nhíu mày, nhéo sống mũi.
"Đây đúng là một mớ hỗn độn."
Cuối cùng, anh từ từ chìm vào giấc ngủ, hình ảnh chàng trai với đôi mắt vàng lần nữa lấp đầy giấc mơ của anh.
Anh sẽ nói chuyện với Bam về chuyện đó vào ngày mai. Và anh chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.
.
.
.
Thật không may, mọi cơ hội để anh có để có thể đề cập đến chủ đề này với Bam dường như bằng không.
Với việc Kaiser tung tin đồn giả về trận đấu giữa một công chúa của Jahad với một ứng viên sát thần cho cuộc đấu giá, mọi thứ nhanh chóng vượt quá tầm kiểm soát như thường lệ khi Bam tham gia. Họ hầu như không có thời gian để nghỉ ngơi trước khi mạng sống của họ gặp nguy hiểm một lần nữa, điển hình như việc cố gắng lên Chuyến Tàu Địa Ngục giữa cuộc chiến của những Ranker cao cấp.
Bọn họ đã gần như không thể lên được chuyến tàu khi mạng sống của chính bản thân bị đe dọa (và còn mất đi một số đồng đội trong quá trình đó), Bam hoàn toàn suy sụp và nước mắt cậu liên tục rơi xuống.
Rak không thể nào chết được.
Anh biết Rak là một sinh vật bướng bỉnh và sẽ không chết dễ dàng như vậy. Nhưng Bam đã rất đau khổ, hầu như không ăn đồ ăn mà Khun mang đến, cậu luôn nhốt mình trong phòng cả ngày.
Khi Khun cố gắng đến thăm Bam một lần nữa, anh thấy phòng của Bam trống rỗng. Anh đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, trong giây lát anh đã nghĩ rằng bản thân lại mất đi Bam lần nữa, giống như ở Tầng Thử Thách. Nhưng Nồi Cơm hiện lên trong đầu anh, Khun càng yên tâm hơn khi biết Bam vừa đi tập luyện trở về.
Anh kiên nhẫn chờ đợi.
Anh biết Bam đang dần trưởng thành với tốc độ nhanh đến khó tin. Dù tự hào về việc Bam đã trở nên mạnh mẽ hơn nhưng sâu thẳm trong lòng anh lại vô cùng sợ hãi. Sợ hãi vì quá yếu đuối và bị bỏ lại phía sau.
Thời gian tưởng chừng như vô tận khi anh đợi Bam, và rồi cuối cùng, cánh cửa cũng mở ra.
"Bam, em về rồi."
Bam có vẻ ngạc nhiên, cậu không ngờ Khun lại đợi mình.
"Khun? Anh làm gì ở đây vậy?"
Khun nghe thấy câu hỏi của cậu, nhưng anh như chết cứng tại chỗ trước cảnh tượng trước mắt mình.
Bam đổ mồ hôi khắp người, những giọt mồ hôi nhỏ giọt từ trán xuống ngực. Cách chiếc áo sơ mi của cậu vừa vặn làm nổi bật các cơ bên dưới, chúng gần như muốn được giải thoát khỏi lớp vải chật chội.
"Xin lỗi, em đã không nói với anh. Em quay lại chỗ người giám hộ để được huấn luyện. Em cần phải mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ những người mà em quan tâm", Bam nói.
Sau đó cậu bắt đầu cởi áo.
Hiện tại, Khun biết Bam rất mạnh. Với tất cả những bài tập huấn luyện mà cậu đã trải qua tại FUG, cùng với khoảng cách năm năm xa nhau, chắc chắn thể chất của cậu đã được cải thiện rất nhiều.
Nhưng không có mơ giữa ban ngày hay trí tưởng tượng nào có thể giúp Khun sẵn sàng cho việc nhìn thấy những múi cơ bụng săn chắc lộ ra trước mặt anh ngay lúc này. Anh thật sự rất muốn liếm những giọt mồ hôi đang chảy xuống giữa những ke hở giữa cơ ngực của cậu.
Chờ đã, gì cơ?
Khun ho.
"A-a. Ừ, không sao đâu Bam. Anh cũng đoán là em đang tập luyện."
Bam nhìn anh và Khun cảm thấy hơi thở mình như nghẹn lại.
Cậu tiến lại gần hơn và Khun cảm thấy tim mình càng ngày đập nhanh hơn. Anh cố gắng lùi lại một bước nhưng lại bị chặn lại bởi một tấm gỗ cứng phía sau.
Anh sẽ không thể thoát khỏi chuyện này mất.
Bam thở mạnh, chắc hẳn là do vẫn còn mệt mỏi vì tập luyện, và lúc này Khun có thể nhìn thấy rõ những giọt mồ hôi trên gương mặt cậu.
Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp.
Bam cắn môi và đặt một tay đằng sau đầu anh.
Khun nuốt khan.
Anh không biết Bam định làm gì, nhưng anh cũng không có ý định phàn nàn. Sẽ không khi người chịu trách nhiệm cho những giấc mơ ướt át của anh hiện đang đè anh vào tường.
"B-bam?" Khun cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.
Bam nhìn sâu vào mắt anh, và thở ra,
"Khun."
Khun phải nghiến chặt hàm để ngăn bản thân rên rỉ.
Tập trung vào nào, Aguero.
"S-sao vậy, Bam?"
Bam nhếch môi.
Thành thật mà nói, Khun tự hỏi liệu Bam sẽ trông như thế nào nếu cậu đè anh xuống giường.
Liệu cậu có nhếch mép cười như thế này không, trong khi nhìn Khun khổ sở bên dưới người cậu? Ý nghĩ đó truyền thẳng xuống thân dưới, và anh cầu nguyện rằng Bam đừng có nhìn xuống.
"Khun, em cần anh di chuyển. Anh đang đứng trước tủ quần áo của em đó, và em cần lấy quần áo của mình."
Khun vẫn còn choáng váng, hình ảnh Bam ở trên người anh vẫn đang chạy loạn trong đầu Khun. Phải mất một lúc anh mới hiểu được những gì Bam nói, sau vài phút hoàn hồn, những vệt hồng lập tức phủ đầy trên gò má anh.
"Bam! Ugh, đôi khi em thật phiền phức," Khun nói, đánh nhẹ vào ngực Bam.
Bam cười lớn, và âm thanh đó như tiếng nhạc lọt vào tai anh. Có lẽ anh có thể ghi lại cảnh Bam cười và bật nó vào ban đêm khi anh cố chìm vào giấc ngủ.
"Gì ạ? Em chỉ nói là anh đang chắn đường thôi mà."
Khun thở dài.
"Này, nhớ phải ăn đấy nhé. Em sẽ không thể tiếp tục rèn luyện bản thân đến chết mà không ăn. Với tốc độ này, em thậm chí có thể chết trước khi bọn mình đến Tầng Tử Vong đó," anh nói rồi chỉ tay vào Bam.
Bam mỉm cười đáp lại và ném chiếc áo sơ mi ẩm ướt của mình về phía anh, khiến Khun phải nhanh chóng vứt nó sang một bên, cả hai tay anh giơ lên và đầu gối thu vào để bảo vệ chiếc áo đắt tiền của mình. Và cảnh tượng đó thành công khiến Bam bật cười.
"Vâng thưa mẹ."
Khun trừng mắt nhìn chàng trau tóc nâu, vẻ mặt trở nên vô cảm vì anh cũng đang cố gắng kìm nén tiếng cười của mình. Bam cười khúc khích.
"Này, hay anh và em ra ngoài ăn tối nhé."
"Ừm", Khun nhún vai.
Bam tiếp tục lục lọi tủ quần áo của mình, và nếu Khun có cảm thấy hơi thất vọng, thì đó chẳng phải vấn đề của ai cả.
.
.
.
Lần tiếp theo Bam cố gắng "đóng băng" chân của Khun là khi nhóm của họ trở lại Chuyến Tàu Địa Ngục sau khi đến thăm Tầng Tử Thần. Họ đã phân chia thứ tự nhận nhiệm vụ nấu ăn và hôm nay đến lượt Khun. Vì Sachi và Boro đã từng đi trên Chuyến Tàu Địa Ngục trước đây nên việc nấu ăn không thành vấn đề với họ, nhưng điều tương tự không thể xảy ra với những người khác.
Nguyên liệu do Tàu cung cấp không tệ chút nào. Rau, thịt đều sạch và tươi, gia vị cũng được được niêm phong bảo quản. Vấn đề là chúng ngẫu nhiên.
Tối nay, nguyên liệu trước mặt Khun là mì ống, rau bina, xúc xích và sữa. Làm thế nào anh có thể nấu ăn với những thứ này đây?
Trong khi Khun đang cau mày suy nghĩ, Bam đã lẻn vào bếp, cậu bước đến bên cạnh rồi nhìn anh với ánh mắt thích thú.
"Nhìn những thành phần ngẫu nhiên này đi, anh thậm chí còn không biết phải làm gì với chúng," anh phàn nàn với chàng trai tóc nâu, khiến nụ cười của cậu ngày càng rộng hơn. Bam cần phải ngừng nở nụ cười đó với anh nếu không Khun sẽ khó tập trung hơn vào nhiệm vụ trước mắt.
Bam trầm ngâm nhìn thành phần rồi gật đầu với chính mình.
"Ý anh đây là nguyên liễu ngẫu nhiên sao? Tại anh thực sự có thể làm một món mì ống chỉ với những thứ này."
Khun nhìn thẳng vào đôi con ngươi vàng kim trước mặt, đôi mắt đó đã luôn thu hút sự chú ý của anh kể từ Tầng Thử Thách.
"Hả? Thật vậy sao?"
"Tất nhiên rồi." Bam cười. "Anh có thể luộc mì ống và trong khi chờ thì mình sẽ thái xúc xích rồi xào chúng với rau bina. Sau đó anh sẽ chắt nước ra khỏi mì ống, trộn đều mọi thứ với nhau, cuối cùng là thêm chút sữa. Tuy không phải là một món ăn sang trọng nhưng trông nó gần gũi với đời sống bình thường hơn," cậu nhún vai.
Chà, không có gì đáng ngạc nhiên khi Bam biết phải làm gì.
Suy cho cùng, cậu là đầu bếp yêu thích của họ. Trong thời gian Khun không may ở lại với Đội Ngọt Và Chua, bọn họ đã kể với anh rằng Viole hầu như luôn là người nấu ăn trong căn hộ của họ.
Thành thật mà nói, Khun đã rất ghen tị.
Anh muốn nhìn thấy khía cạnh nội trợ của Bam, tóc đuôi ngựa và tạp dề buộc sau lưng, vừa ngâm nga vừa nấu món ăn độc nhất vô nhị dành cho anh.
"Được rồi, đầu bếp. Dạy anh làm theo cách của em đi," Khun nhếch mép cười, nhẹ nhàng chế nhạo ứng cử viên sát thần FUG trước mặt anh.
Ngay cả khi Bam không có tính cạnh tranh như Khun, cậu cũng không phải là người lùi bước trước thử thách.
"Ồ," Bam nói, nhẹ nhàng và đủ trầm để khiến Khun rùng mình, "Em rất sẵn lòng."
Cậu bắt đầu giúp Khun nấu ăn, đưa ra những mệnh lệnh như "đun sôi nước" và "làm nóng chảo, không, không tăng nhiệt độ lên nhiều như vậy". Khun ngoan ngoãn làm theo từng mệnh lệnh, đôi mắt vô cùng chăm chú.
Bam thấy điều đó khá đáng yêu, cảnh tượng hiếm hoi về chàng Minh Vận luôn thích điều khiển người khác giờ đây đang tuân theo những mệnh lệnh đơn giản của cậu trong khi loay hoay với các dụng cụ trong nhà bếp.
Bam nhìn thấy Khun đang phải vật lộn với miếng xúc xích, điều này thật kỳ lạ vì anh là người rất giỏi dùng dao.
Có lẽ đó là do lớp nhựa kỳ lạ bao quanh nó-
Cậu quyết định rằng đây sẽ là thời điểm tốt để hướng dẫn thực hành cho Khun.
Đây không phải là lần đầu tiên Khun cần sự giúp đỡ của Bam cho một việc gì đó, và tất nhiên anh luôn cảm thấy biết ơn trước sự giúp đỡ từ người bạn thân nhất của mình. Nhưng đây là một cái gì đó hoàn toàn khác. Bam áp sát cơ thể mình vào lưng Khun, cậu nắm lấy tay anh rồi bắt đầu hướng dẫn anh thái xúc xích.
Khun sững người.
Bam dựa rất sát, sát đến nỗi Khun có thể cảm nhận được từng múi cơ bắp bên dưới lớp áo của cậu. Anh có thể cảm nhận được hơi ấm truyền qua lòng bàn tay của Khí Lưu Sư. Bàn tay hơi chai sạn của cậu bao trọn lấy đôi tay mảnh khảnh, xanh xao của thiếu niên tóc xanh.
"Để em chỉ anh cách thái nó, Khun."
Bam thì thầm, môi lướt qua vành tai anh.
Cách mà tên Khun thốt ra từ môi Bam như một sát thương trí mạng đối với cơ thể anh.
Cụ thể là đối với cậu bé của Khun.
Anh có thể cảm thấy máu toàn thân đang dồn hết xuống bên dưới. Khun cố gắng hết sức để tập trung suy nghĩ trong khi run rẩy hít một hơi.
Vậy ra em muốn chơi theo kiểu đó.
"Tất nhiên phải là như vậy rồi, Bam. Hãy dạy anh nhé, ngay trên mặt bàn này."
Anh chắc chắn đã hạ giọng ở cuối câu nói, mọi ẩn ý đều đều thể hiện rõ ràng trong câu này. Anh sẽ không lùi bước, ngay cả khi phải rơi vào tay chàng trai mà anh luôn cảm thấy yếu lòng.
Bam cắn môi. Nóng quá.
Cậu siết chặt tay Khun và tiến hành thái xúc xích trên thớt.
Khun quan sát chuyển động của Bam, cố gắng khắc sâu vào tâm trí hình ảnh bàn tay Bam quấn quanh chiếc xúc xích, và tự hỏi liệu cậu có thể chạm vào dương vật của Khun thay vì cái xúc xích hay không.
Tệ thật.
Bam thì đang cố gắng hết sức để giúp đỡ Khun, còn anh lại chỉ tưởng tượng về việc Bam sẽ giúp đỡ anh về mặt tình dục.
Nói đến đây, Khun bất ngờ nhận ra rằng mông của mình đang bị ép về phía sau, cụ thể là quần của Bam. Tuy nhiên, anh lại không cảm thấy thứ gì đó ở đằng sau nó.
Có lẽ Bam không cứng lên như anh?
Nhưng cậu đang dựa vào Khun, và nếu họ gần hơn nữa, Khun biết anh có thể ấn dương vật của Bam vào giữa mông anh. Tiếng thở của Khun nhanh hơn, và anh sẽ không ngạc nhiên nếu chính việc thiếu oxy đã cản trở khả năng ra quyết định của bản thân, điều đó đã thôi thúc anh làm những gì mà mình muốn làm.
Anh cọ xát mông vào bên dưới người cậu.
Bam im lặng.
Khun có thể cảm nhận được điều đó.
Dương vật của Bam đè lên mông anh, nó cứng lên theo từng giây, đôi lúc còn giật vài cái. Não của Khun gần như bị chập mạch, làm suy yếu khả năng phòng thủ và khiến đầu gối của anh yếu đi. Anh cắn vào má trong để buộc mình trở lại thực tế, khiến máu chảy ra từ khóe miệng.
Sau khi vượt quá giới hạn trong giây lát, Khun nhận ra rằng Bam không hề cử động.
Anh hoảng sợ định lùi lại thì Bam tiến lên, cọ xát vật cương cứng dưới lớp quần cậu vào mông anh.
Đó chỉ là một cử động nhỏ nhưng lại có ý nghĩa lớn với anh đến nhường nào.
Khun nhắm mắt lại và tận hưởng cảm giác đó trong giây lát.
"Kh-" Bam đang định nói gì đó thì cánh cửa mở ra, chàng trai thấp bé với mái tóc màu bạc bước vào.
Evan.
Anh ta chắc chắn nhìn thấy cả hai trong tư thế xấu hổ này.
Khun đổ mồ hôi, khuôn mặt anh nhanh chóng đỏ bừng, đôi mắt Bam khép hờ, cơ thể hai người vẫn dính chặt vào nhau. Đây không phải là điều gì đó tốt đẹp để nhìn khi Evan chỉ muốn kiểm tra bữa ăn nhẹ.
Anh ta nhìn chằm chằm vào hai người, cả ba đều cứng người vì sốc trong giây lát, cho đến khi Evan lắc đầu rồi bỏ đi mà không nói một lời.
Khun thở phào, anh còn không biết chính bản thân đã nín thở từ khoảnh khắc người kia bước vào, và rồi má anh trở nên nóng bừng khi nhận ra chuyện vừa xảy ra.
"A-anh hiểu rồi, Bam. Anh có thể xử lý nó từ đây," Khun lắp bắp.
Bam nhìn anh một lúc rồi mỉm cười.
"Vậy sao? Anh chắc chứ, Khun?"
Được rồi, chuyện này xem ra vẫn chưa kết thúc.
Khun quay lại, đầu hơi ngẩng lên vì lúc này Bam đã cao hơn anh một chút, môi anh chạm vào quai hàm của người kia.
"Anh ổn Bam, dù sao thì anh đã có một người thầy tuyệt nhất trên chuyến tàu này mà, phải không?"
Bam nuốt khan và nhìn thẳng vào mắt Khun. Sự khao khát gần như không thể che giấu được trong đôi mắt cậu đủ để khiến Khun mất bình tĩnh.
Và rồi, Bam mỉm cười.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Bam nhìn Khun, đôi mắt ngây thơ cùng nụ cười tươi rói ấy thật chẳng giống lúc cậu cọ xát dương vật của mình vào mông Khun tý nào cả.
"Em biết rồi, Khun. Vậy em sẽ đi làm nóng chảo nhé."
Sự bình thường đột ngột này khiến Khun choáng váng.
Cả anh và Bam đã tán tỉnh nhau, Khun chắc chắn về điều đó.
Hoặc...là không chăng?
Nghĩ lại thì, Bam không hề có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cậu có hứng thú với con trai. Hầu hết đồng đội của hai người là trai, và khi tập luyện, việc mọi người đi đi lại lại với thân trên cởi trần là điều bình thường. Bam vẫn sẽ nói chuyện với bọn họ, và Khun vẫn sẽ không nhìn thấy chút quan tâm nào trong mắt Bam.
Không.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Khun cau mày.
Có phải em ấy đang đùa giỡn với tình cảm của mình?
Cậu luôn khiến Khun trở nên bối rối, khiến thiếu niên tóc xanh phải tự hỏi liệu bản thân liệu có cơ hội nào không. Nhưng mỗi lần, trước khi Khun kịp nhận ra, Bam đã quay trở về trạng thái bình thường. Trở về với Bam mà anh đã yêu ở Tầng Thử Thách, với Bam mà anh khiến anh phải đau khổ dằn vặt suốt 7 năm, với Bam mà anh sẵn sàng đi xa đến thế chỉ để nếm được chút hơi ấm của cậu.
Nó khiến Khun muốn nôn.
Bam là một quân cờ trên bàn cờ mà anh không thể đoán được nước đi của cậu. Mỗi bước đi của người kia đều sẽ khiến anh bị dồn vào chân tường, khiến anh bối rối và rồi chìm trong mớ suy nghĩ bòng bong, giống như quay về điểm xuất phát.
.
.
.
Khun chắc chắn không hề tận hưởng khoảng thời gian ở Tầng Ẩn.
Kiseia suýt giết chết anh, gia đình anh thì ở khắp nơi, và cha anh, cái người thậm chí còn không biết anh là ai, lại đang giúp đỡ bọn họ trong quá trình huấn luyện.
Anh không thích Khun Eduan, trên thực tế, anh ghét ông ta, và việc tập luyện cùng ông ta là điều cuối cùng mà anh muốn làm.
Nhưng rồi Bam muốn cùng Khun trở nên mạnh mẽ hơn và anh thì lại luôn tỏ ra yếu đuối trước Bam. Anh cũng không thể để bản thân giữ chân cậu. Không phải khi Bam đặt cược chính mạng sống của mình để chiến đấu với Data Jahad.
Đây có thể là thế giới dữ liệu, nhưng chúng không phải là dữ liệu.
Nếu Bam chết ở đây, cậu sẽ không thể quay trở lại. Lần này là thật.
Đêm trước trận chiến, Khun tìm thấy Bam trên ban công của căn villa thuộc về Khun Eduan, cậu đang nhìn lên bầu trời, đôi mắt vàng chìm đắm trong suy nghĩ.
"Này. Bam," anh nói, đi về phía cậu.
"Anh Khun. Bầu trời trông thật tuyệt phải không?" Bam nhìn anh với vẻ mặt điềm tĩnh.
Anh nhìn lên quan sát bầu trời, chắc chắn đó chỉ là một đống thuật ngữ lập trình và thuật toán được kết hợp để tạo nên một không gian mô phỏng sơ sài so với bầu trời thật. Bầu trời giả này có nhiều mây, những ngôi sao hầu như không chịu ló ra, chúng vẫn luôn lấp ló sau đám mây trắng. Trông bọn chúng có vẻ tuyệt vọng, như thể đang than khóc cho một tương lai sẽ được quyết định vào ngày mai.
"Bầu trời không đẹp, nó giả tạo và em thậm chí không thể nhìn thấy hầu hết các ngôi sao. Bầu trời thậm chí còn không chịu cố gắng vào tối nay," Khun nói.
Bam thở dài.
"Anh thật khó tính đó, Khun à."
"Cảm ơn nhé, anh là Minh Vận mà." Anh đáp lại, vẻ cau mày hiện rõ trên mặt. Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của họ là âm thanh duy nhất có thể nghe thấy.
Và mặc dù Bam im lặng nhưng Khun biết rằng những suy nghĩ vẫn luôn hoành hành trong đầu cậu.
"Ngày mai, nếu em..." Bam do dự, và Khun có cảm giác rằng bản thân sẽ không thực sự vui mừng với những lời tiếp theo.
"Nếu em chết-"
Khun ngắt lời cậu.
"Bam, không được."
Anh không thể chịu nổi khi nghe điều đó.
Ý nghĩ mất đi Bam một lần nữa quá đau đớn. Nỗi đau mà anh cảm nhận được ở Tầng Thử Thách khi biết Bam đã "chết" khiến anh không thể chịu nổi. Khun đã nhiều đêm mất ngủ vì tự trách bản thân không thể cứu được Bam, rằng có lẽ chính kế hoạch của anh đã dẫn đến cái chết của người bạn thân nhất.
Khun nhắm mắt lại và cố hít một hơi để giữ bình tĩnh. Anh không thể nghĩ đến việc Bam sắp chết lúc này. Anh phải tin vào cậu.
Anh phải tin vào Bam.
"Sau trận đấu, chúng ta sẽ xuống tàu và đi ăn kem," anh nói, cố gắng làm dịu bầu không khí, nhưng giọng anh trở nên yếu ớt và căng thẳng.
Bam nhìn anh như muốn nói điều gì đó. Nụ cười của anh ấm áp và nhẹ nhàng giống như chiếc giường mà cậu luôn nằm lên sau một ngày dài tập luyện.
"Vâng, anh Khun. Hãy làm điều đó nhé."
Bam trông thật tinh khôi. Màn đêm đã buông xuống, ánh đèn trong căn villa cũng đã tắt hết. Anh còn có thể nghe thấy tiếng ngáy của mọi người bên trong, Khun biết cả hai cũng nên đi ngủ, nhưng anh không thể quay mặt đi.
Đôi mắt cậu rực sáng, hệt như những quả cầu vàng tỏa sáng trong bóng tối. Bam lại giống như cậu bé mà anh đã gặp ở Tầng Thử Thách vào bảy năm trước, mái tóc mềm mại tung bay trong gió và nụ cười chân thật, dịu dàng đến mức khiến trái tim anh đau nhói.
"Khun, em có một bí mật."
"Là gì vậy, Bam?"
Bam khúc khích. "Ngày mai sau trận chiến em sẽ nói cho anh nghe."
Khun nhếch mép cười. Ngày mai.
"Được rồi, vậy mai nhé."
Họ đứng đó, nhìn nhau mỉm cười, để những lời muốn nói tắt trên môi. Những gì chưa nói thì phải đợi đến lúc khác.
Ngày mai.
Làm ơn, đừng chết nhé, Bam.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro