Chương 4: Cơn Sống Vỗ.
---
Tối hôm ấy.
Cả căn phòng chìm trong ánh sáng mờ mờ từ chiếc đèn ngủ. Phong nằm ở trên giường, mắt không rời khỏi Huy, khiến cậu có cảm giác bị soi mói. Huy không nói gì, nhưng trong lòng lại có một chút khó chịu không thể diễn tả thành lời. Phong im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng:
"Anh biết em lo lắng như thế nào không?"
Huy không trả lời, chỉ vùi mặt vào gối. Mặc dù không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện, nhưng cảm giác lo lắng của Phong khiến Huy không thể làm ngơ. Phong luôn có cách khiến mọi thứ xoay quanh mình, làm Huy cảm thấy mình không thể thoát khỏi.
Phong lại gần hơn, kéo Huy lại gần mình, một tay vuốt tóc cậu, tay còn lại đặt nhẹ lên vai, cầm chặt lấy. “Em chỉ muốn anh ở đây, ở bên em.” Phong thì thầm, giọng nói trầm thấp như thể một sự yêu cầu.
Huy hơi nhíu mày, không thoải mái lắm với sự gần gũi này, nhưng cũng không muốn làm Phong buồn. Cậu biết Phong rất lo lắng, nhưng sự lo lắng ấy đôi khi lại biến thành sự ép buộc. Huy cố gắng dứt ra, nhưng Phong nhẹ nhàng giữ cậu lại, kéo sát vào lòng mình.
"Em không muốn anh rời xa em. Anh thuộc về em, từ lúc chúng ta còn nhỏ." Phong nói, nhưng ánh mắt anh lại chứa đựng một sự kiên quyết khiến Huy cảm thấy nghẹt thở.
Phong hôn lên trán Huy, và dù Huy không muốn thừa nhận, nhưng nụ hôn ấy vẫn làm trái tim cậu đập nhanh hơn. Tình cảm của Phong luôn mãnh liệt, đầy sự chiếm hữu, và đôi khi, Huy cảm thấy mình chỉ là một phần của sự chiếm hữu ấy, không thể tự do làm gì mình muốn.
Chưa kịp để Huy phản ứng, Phong đã đưa tay vén tóc cậu ra sau tai nắm chặt gáy cậu không cho cậu vùng vẫy, rồi khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cậu. Huy cứng người lại, không thể phản ứng, nhưng cũng không thể đẩy Phong ra. Mặc dù Phong chỉ hôn một cách nhẹ nhàng, không hề vội vã, nhưng sự ấm áp từ nụ hôn ấy lại khiến Huy cảm thấy như bị mắc kẹt trong một không gian không có lối thoát. Phong vẫn không buông cậu ra, tay vẫn ôm chặt, không cho cậu bất kỳ khoảng trống nào để thoát.
Những khoảnh khắc ấy cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi Huy bắt đầu cảm thấy ngạt thở. Cậu cố gắng vùng vẫy, muốn thoát khỏi nụ hôn đầy mãnh liệt ấy vì hơi thở của cậu đã trở nên đứt đoạn. Phong cảm nhận rõ ràng sự giãy giụa của Huy, và trong khoảnh khắc ấy, anh buông nụ hôn ra một cách lưu luyến. Phong kéo ra một sợi chỉ bạc, một động tác nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm, như thể đang giữ lại một thứ gì đó quý giá mà anh không muốn mất.
Huy thở hổn hển, đôi mắt long lanh ngập nước mở ra như một chú thỏ sau khi chơi đùa đã thấm mệt, ngập tràn cảm giác dễ thương. Phong nhìn cậu, trong ánh mắt có một sự dịu dàng khó tả. Anh nở một nụ cười nhẹ nhàng, đặt lên trán Huy một nụ hôn ấm áp, rồi ôm cậu vào lòng, cảm giác như đang ôm trọn cả thế giới vào tay.
"Ngủ ngon, bé yêu." Phong thì thầm, giọng nói ấm áp và vững chãi, như thể đó là điều duy nhất anh có thể làm cho Huy lúc này.
---
Sáng hôm sau.
Khi Huy thức dậy vào sáng hôm sau, cơ thể cậu vẫn còn mệt mỏi vì tối hôm qua cậu ngủ không ngon giấc lắm của. Cảm giác của nụ hôn, sự siết chặt nhưng cũng nhẹ nhàng từ Phong, tất cả vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu, khiến Huy cảm thấy như mình không thể thoát khỏi sự chiếm hữu của Phong, dù rằng cậu không muốn mình bị cuốn vào đó.
Khi đôi mắt của Huy mở ra, cậu nhận ra mình vẫn nằm trong vòng tay Phong, khuôn mặt Phong vẫn gần sát, hơi thở ấm áp phả lên cổ cậu. Cảm giác đó khiến Huy có chút ngột ngạt, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng có một sự gắn kết kỳ lạ trong trái tim cậu, như thể đã có điều gì đó trong họ đã ăn sâu vào nhau, khó có thể tách rời.
Dù muốn quay lại ngủ, nhưng Huy biết rằng mình không thể. Phong luôn có cách khiến mọi thứ xoay quanh mình, làm cậu không thể làm chủ chính mình. Huy thở dài, nhẹ nhàng dịch chuyển ra khỏi vòng tay của Phong, cố gắng đứng dậy.
Phong vẫn không hề mở mắt, nhưng tay anh bất giác nắm lấy eo Huy, giữ cậu lại. "Anh không đi đâu cả." Giọng Phong trầm thấp, nhưng đầy sự nài nỉ, khiến Huy không thể nào từ chối.
Huy không thể làm gì khác, chỉ im lặng nằm xuống giường, cảm giác mệt mỏi vẫn đeo bám. Cậu biết Phong yêu cậu, nhưng đôi khi, tình yêu của anh lại giống như một cơn sóng vỗ, không thể đẩy ra, không thể thoát khỏi.
---
-Bỉn-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro