Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

I need your hand but I don't want to burn it - 2


Cuối cùng cậu cũng đứng ở một khoảng cách an toàn khỏi Bakugou và những người khác, lướt ngang kí túc xá, cậu giảm tốc độ di chuyển. Khi cậu chớp mắt, cơn đau nhói từ những giọt nước mắt đã kìm nén được giải phóng, và vội vàng lau đi với một loạt lời nguyền rủa mà Bakugou sẽ tự hào về.

Cậu ra phía sau phòng gym để lẻn ra khỏi khuôn viên trường thông qua cửa bảo trì mà Kaminari đã ra rằng có thể mở được nếu mở đúng cách. Sự ấm áp lên trong lồng ngực cậu khi cậu ấy đã cho cậu xem vì cậu ấy chưa kể cho ai khác ngoài Bakugou và Kirishima. Cuối cùng cậu cũng được biết một bí mật mà không phải là một phần của một nhiệm vụ nào đó. Kaminari đã nói với cậu ấy vì cậu ấy muốn như vậy. Bởi vì Todoroki cuối cùng cũng là một phần của điều gì đó hiện hữu.

Cậu tuyệt đối không thể đánh mất điều đó được.

Sau khi đóng cánh cửa sau lưng, điện thoại trong túi cậu bỗng rung lên, cậu rút nó ra mà không cần suy nghĩ đến cái tên trên màn hình khiến bụng cậu quặn lên.

Bakugou: Lúc nãy là cái đéo gì vậy?!

Bakugou: Mày có làm sao không??

Sau đó Bakugou gọi cậu, và cậu vội vàng tắt máy. Mong rằng hắn sẽ quên chuyện đó đi.

Băng qua công viên trước trường, tâm trạng của cậu càng thêm tệ. Thông thường, cậu rất trân trọng những cơ hội hiếm hoi được đi dạo dưới tán cây, tiếng lá xào xạc làm dịu tâm trí cậu, nhưng hôm nay là một ngày trời nắng đẹp đến nỗi dường như đang chế giễu cậu.

Cậu nghe thấy tiếng nói và ngẩng lên.

Ngồi trên một băng ghế bên cạnh lối đi là một người mẹ và đứa con. Đứa trẻ có một vết xước khá nghiêm trọng ở đầu gối, khóc trong vòng tay mẹ khi cô cẩn thận băng bó vết cắt. Vỗ nhẹ vào lưng con an ủi, cô hôn lên đầu con, thì thầm những lời trấn an nhẹ nhàng, và khi đứa trẻ ngước nhìn cô, cô lau nước mắt cho con với một nụ cười dịu dàng.

Todoroki cảm thấy nhớ mẹ vô cùng.

Những ngày vừa qua, cậu không biết nên viết gì cho bà. Mặc dù họ đã làm lành và hàn gắn mối quan hệ, nó sẽ không thể quay trở về như trước.

Tất cả những gì cậu muốn chỉ là được khóc trong vòng tay của bà thêm một lần. Cậu muốn bà sẽ là người lau đi những vết thương của cậu và ôm cậu thật chặt, nói rằng bà yêu cậu và tự hào về cậu, và cậu hoàn hảo như chính bản thân cậu. Chỉ một lần thôi, là đủ rồi.

Nhưng những điều đó không dành cho cậu nữa rồi, nên cậu tiếp tục bước đi.

Lời nói của Endeavor vẫn còn văng vẳng bên tại khi cậu cuối cùng cũng bước ra được đường, sự tương tác lặp đi lặp lại trong đầu cậu. Sau đó, cậu nhớ đến vẻ mặt kinh ngạc của Bakugou và đột nhiên cảm thấy chóng mặt.

Nếu không phải do năng lực thì cậu đã nghĩ rằng đó là do hơi nóng.

Thứ năng lực ngu ngốc, của cậu. Đôi khi cậu ước rằng mình có năng lực của Hagakure cho rồi.

Bước vào một cửa hàng tiện lợi, cậu hít một hơi thật sâu. Có lẽ cậu chỉ đói; Rốt cuộc thì cũng đã bỏ bữa trưa. Nhưng cậu đã bao giờ chóng mặt vì đói chưa?

Chỉ đứng đó thôi cũng sẽ thấy kì quặc lắm, nên cậu đã ngẫu nhiên vào một lối đi, giả vờ nhìn vào các sản phẩm. Trước sự thất vọng của cậu, có một bà mẹ và một đứa trẻ khác ở lối đi này, và đứa trẻ, có lẽ 9 hoặc 10 tuổi, đang nhìn chằm chằm vào cậu. Sau vài giây, cậu đã phạm sai lầm khi liếc nhìn qua.

Đứa trẻ nheo mắt nhìn cậu trước khi thốt lên, "Mặt anh bị gì thế?"

Cậu như rơi vào vực thẳm.

Người mẹ quay ngoắt lại với một hơi thở hổn hển. "Haruto!" Cô ngước nhìn Todoroki. Tuy không có ác ý, nhưng Todoroki co rúm người lại.

"Tôi thực sự xin lỗi! Haruto, xin lỗi anh ngay!"

Todoroki đã quay lưng. Cậu cảm thấy khó chịu đến mức khó có thể nhìn thẳng được.

Chết tiệt. Chết tiệt

Cậu rời đi mà không mua bất cứ thứ gì, và đột nhiên những con đường đông đúc mà cậu đã đi bộ trước đó mà không có vấn đề gì trở nên ngột ngạt. Lắc đầu để tóc mái rơi xuống mắt, cậu cúi đầu đi ngang qua một nhóm thanh thiếu niên đang cười đùa, tự hỏi liệu họ có đang cười nhạo mình không. Lẽ ra cậu phải vượt qua chuyện này. Cậu đã vượt qua chuyện này. Vậy tại sao lại chìm đắm trong đó một lần nữa?

Cảm thấy choáng váng, cậu hoảng sợ trước khi nhận ra mình đang thở quá nhanh. Cậu đặt tay lên trái tim mình để cảm nhận nhịp đập đều đặn giúp cậu sống sót.

Thở hổn hển, cậu lướt vào một cửa hàng khác, buông tay xuống để đi dọc theo một lối đi ngẫu nhiên một cách bình tĩnh nhất có thể. Cậu nghe thấy một tiếng thốt lên kinh ngạc và tên mình được thì thầm. Từ góc nhìn ngoại vi, cậu phát hiện ra một nhóm học sinh nữ mà mình chưa để ý khi bước vào. Tất cả bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào cậu và khúc khích cười. Có lẽ họ nhận ra cậu từ lễ hội thể thao, nhưng cậu không thể không cảm thấy như thể họ đang chế giễu mình. Chiếc TV ở góc phòng đang phát một đoạn về Endeavor. Trái tim cậu lại bắt đầu đập mạnh.

Một trong những cô gái tách khỏi nhóm để tiếp cận cậu với điện thoại trên tay, có lẽ đang tìm kiếm một bức ảnh, và đột nhiên cậu cảm thấy như muốn nôn. Quay người lại, cậu chạy ra khỏi cửa hàng càng nhanh càng tốt.

Cậu muốn về phòng, nhưng không thể đối mặt với mọi người như thế này. Cậu cần phải ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy mình. Có lẽ Todoroki có thể tìm thấy một quán cà phê trống ở đâu đó và ăn gì đó; cậu chắc chắn sẽ không ăn tối.

Điều đó sẽ thật tuyệt

------

Bakugou như phát điên.

Hắn nhai nát đầu bút chì khi đang ngồi ở bàn trong góc phòng sinh hoạt chung, chân nhún khi nhìn chằm chằm vào cuốn sách giáo khoa của mình. Lẽ ra hắn phải học – đã đặc biệt dành thời gian sau giờ học cho việc đó – nhưng hắn đã không ghi lại một từ nào mình đã đọc trong một giờ qua.

Todoroki trông có vẻ như sắp khóc, và Bakugou chắc chắn điều đó có liên quan đến bất cứ thứ gì mà Endeavor nói với cậu. Cậu nghỉ học sau khi tên khốn đó bắt đầu dạy thay. Tất cả đều yên tĩnh và kỳ lạ. Ừ thì, cậu ta luôn im lặng và kỳ quặc, nhưng không như thế này. Không phải theo cách lo lắng, căng thẳng thế này. Bài thi trống, sự lao ra điên cuồng, đôi mắt to xinh đẹp ngập nước... Thế là đủ để Bakugou chắc chắn rằng mình không còn hoang tưởng nữa.

"Chết tiệt," hắn rít lên, ấn lòng bàn tay lên mắt. Có điều gì đó rất không ổn.

Và hắn không thể làm gì về điều đó.

Cuối cùng hắn ngủ quên trên chiếc ghế dài trong phòng sinh hoạt chung sau bữa tối, chờ xem Todoroki có xuất hiện không.

Khi hắn tỉnh dậy, hắn nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ.

Bắn thẳng dậy, hắn loạng choạng đứng dậy trước khi tỉnh táo hoàn toàn, mất phương hướng và hoảng loạn. Điều duy nhất trong tâm trí hắn là nguy hiểmphải bảo vệ khi chạy vào bếp. Trượt chân khi chạy quanh góc, hắn suýt nữa thì ngã nhào vì bất ngờ.

Không phải là tội phạm. Là Todoroki, mở to mắt nhìn bàn tay phải của mình máu chảy khắp nơi.

Mắt của Bakugou gần như trợn tròn ra khỏi đầu với một tiếng thốt lên kinh ngạc. "Cái quái gì vừa xảy ra vậy?!" Todoroki cuối cùng cũng để ý thấy hắn ta, quay đầu lại khi Bakugou chạy tới.

"Cái quái gì đây?" Hắn ta lại hét lên, túm lấy cổ tay của Todoroki và kéo cậu lại để giữ tay cậu trên bồn rửa. Máu và thủy tinh vương vãi khắp sàn nhà, và một mảnh vỡ lớn đâm vào lòng bàn tay của Todoroki.

"Chết tiệ-!"

Hắn xoay người và chạy xuống phòng tắm tầng một, tim đập thình thịch như trống trận. Không có ai xung quanh, liếc nhìn đồng hồ, đã là một giờ sáng. Todoroki đang làm cái quái gì vào lúc một giờ sáng thế?! Tóm lấy hộp cứu thương, hắn trở lại trong vòng chưa đầy 10 giây, và Todoroki vẫn đứng yên tại chỗ hắn bỏ cậu lại, máu chảy xuống cánh tay xuống bồn rửa.

"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt," hắn chửi rủa, ném hộp xuống quầy để mở ra. "Mày đã làm cái quái gì thế?!"

Lần này khi hắn túm lấy cổ tay cậu, Todoroki giật mình, nhưng Bakugou không do dự, chiếc nhíp ở tay còn lại.

Cậu nhăn mặt. Vết cắt trên lòng bàn tay không hề nông, trải dài từ giữa ngón tay cái và ngón trỏ đến cuối lòng bàn tay, máu chảy ướt át bao phủ vết thương nơi mảnh vỡ thủy tinh nhô ra một cách ghê rợn.

"Giữ yên", hắn lầm bầm, giọng nói hạ xuống khi tập trung đưa chiếc nhíp đến gần mảnh thủy tinh. Tay Todoroki đang run, cậu nhận ra với một sự giật mình. Tự chửi rủa bản thân, hắn hít một hơi thật sâu; tay của Todoroki đã run rất mạnh rồi, không cần hắn thêm vào nữa.

Lần thứ hai, hắn rút được mảnh vỡ lớn nhất, và Todoroki thậm chí còn không nhăn mặt. Thật đáng sợ mà cũng hấp dẫn, cách máu của cậu chảy lạnh như nước đá. Deku có thể sẽ có một ngày tuyệt vời để phân tích nó.

"Mày đã làm cái đéo gì vậy?" Hắn không còn hét nữa, đủ tỉnh táo để kiểm soát âm lượng khi adrenaline giảm dần, chiếc nhíp cẩn thận kéo ra mảnh vỡ thứ hai. Hắn cũng nhận ra một cách đau đớn rằng mình đang nắm tay Todoroki, mặc dù nó đã bị xé toạc một cách ghê tởm, và một cơn đỏ mặt vô cùng không phù hợp lan trên má hắn.

"Chết tiệt, mày đúng là thằng ngu," hắn lầm bầm khi mảnh thủy tinh rơi xuống bồn rửa. Hắn nhân cơ hội này để nhìn lên. "Sao mày không nói gì vậy?"

Todoroki không quay mặt đi khỏi bàn tay của họ, hoặc đúng hơn là không ngừng nhìn xa xăm. Bakugou không chắc chắn rằng bất cứ điều gì hắn đang nói có được ghi nhận hay không, và điều đó làm hắn sợ hãi hơn. Nhưng, hắn không thể để bản thân sợ hãi, vì vậy hắn quay lại công việc với một tiếng cười nhạo giả tạo. "Dẹp. Chỉ là - mày cần phải cẩn thận hơn. Mày không thể bị thương."

Nhưng cậu đã, cậu đã bị thương, cả tuần đều đau đớn, và Bakugou đã không thể làm gì ngoài việc cẩn thận kéo mảnh thủy tinh ra khỏi lòng bàn tay cậu và băng lại bằng băng gạc hình con bướm

Hắn không nói thêm lời nào cho đến khi hoàn thành băng gạc quanh vết thương, dán băng lại với một tiếng thở dài nhẹ nhõm. "Xong rồi. Mày sẽ cần đến Recovery Girl, hoặc ít nhất là một đống lớn kim chỉ khâu, nhưng tạm thời thì ổn rồi." "Ổn rồi mà," hắn muốn nói, nhưng sẽ không nói, bởi vì điều đó không đúng.

Thay vào đó, hắn ngồi xổm xuống để mở tủ dưới bồn rửa, lấy một cái xẻng mót rác và khăn giấy. "Tao không hiểu tại sao mày không nói gì cả," hắn lầm bầm. "Nhưng tốt nhất là mày nên nghe tao."

Khi hắn xoay đi để thu dọn mảnh vỡ, Todoroki cũng khụy gối xuống, tay vẫn còn run. "Đừng", Bakugou ngăn. "Mày lại làm mày đau nữa bây giờ."

Vì vậy, Todoroki im lặng đứng bên cạnh Bakugou trong khi hắn lau máu trên sàn và đổ thủy tinh vào thùng rác.

Một phút sau, hắn chỉ muốn giơ cờ trắng đầu hàng trước sự im lặng của Todoroki. Hắn có sự kiên nhẫn vô hạn cho Todoroki, luôn luôn là vậy, ngay cả khi hắn đang giả vờ, nhưng hiện tại hắn đang lo lắng đến phát ốm, và nó đang dần giết chết hắn. "Tao biết là mày không ổn cả tuần nay rồi," hắn bắt đầu, lau sàn nhà lần cuối bằng một chiếc khăn giấy. "Hôm nay mày chạy khỏi trường như điên, và giờ mày đang dùng ly thủy tinh như một quả bóng giảm stress vậy." Hắn vứt khăn giấy đi, quay lại để dành toàn bộ sự chú ý cho Todoroki. "Vậy thì chuyện gì vậy?"

Todoroki không trả lời, như dự đoán. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào tay mình với vẻ mặt đau khổ khiến trái tim Bakugou như vỡ ra. Vì vậy, hắn tiếp tục thúc ép. "Đó là về ông già của mày, phải không?"

Vẫn không một hồi âm, không một tín hiệu rằng cậu đã nghe thấy.

"Này, Trái Đất gọi nửa nạc nửa mở" Hắn như đang nói chuyện với một bức tường. "Chết tiệt- sao mày đéo nói gì hết vậy?"

Đột nhiên, Todoroki giật mình, vội vàng đứng dậy. Trước khi cậu có thể bước thêm một bước nữa, Bakugou đã đứng dậy và nắm lấy cánh tay cậu, nhiệt độ cực cao khiến hắn siết chặt lấy. "Này!" Todoroki giật mình, giật mạnh cánh tay ra, nhưng Bakugou vẫn giữ chặt mặc dù bị bỏng.

"Buông ra."

Những lời đó là những lời đầu tiên cậu nói với Bakugou trong cả ngày.

Lời nói đầu tiên cậu nói với hắn là Buông ra

Bakugo nheo mắt. "Được thôi, mày làm sao đấy?"

Todoroki làm ngơ hắn, cố gắng đẩy hắn ra. "Buông RA"

"Không. Cho đến khi mày nói tao chuyện g-"

"Đừng chạm vào tôi!" Todoroki gắt lên, giọng nói nghẹn lại khi cậu giật mạnh cổ tay khỏi tay Bakugou. Cậu lại định bước qua nhưng Bakugou đã với tay ra và nắm lấy vai cậu, xoay người cậu lại. "Này!"

Mệt mỏi vì chuyển động đột ngột, Todoroki thốt lên kinh ngạc, và Bakugou cảm thấy trọng lượng của cậu nghiêng ngả dưới tay mình. Nhanh hơn hắn có thể tưởng tượng, Todoroki đã phóng ra một mũi băng nhọn, và hắn hầu như không có thời gian để đỡ tay trước mặt để chặn cú đánh, rít lên đau đớn khi nó cào vào cánh tay.

"Cái quái gì-" Hắn tự cắt ngang lời mình, cơn giận dữ tan biến nhanh hơn bao giờ hết trước vẻ mặt kinh hoàng trên khuôn mặt của Todoroki. "Woah, cái gì vậy?"

Bước lùi lại một bước loạng choạng, miệng Todoroki há hốc, nhưng không nói được lời nào, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào cánh tay của Bakugou. Lưng cậu va vào tường, và cậu trượt xuống để chôn mặt vào đầu gối. Bakugou thoát khỏi trạng thái sốc và vội vàng quỳ xuống trước mặt cậu. "Này, cái quái gì vậy? Mày ổn chứ?"

Todoroki không trả lời, chỉ đưa tay lên che mặt, ngón tay rối vào tóc với một tiếng thút thít.

"Chết tiệt, tao xin lỗi, được chưa? Tao xin lỗi". Hắn vươn ta chạm vào đầu gối cậu, nhưng Todoroki gạt ra. "Là tao đây. Bình tĩnh đi."

Cậu thở hổn hển, giọng nói run rẩy khi cắn chặt lại một tiếng "Tôi đang bình tĩnh."

"Không, mày không ổn, mày đang hoảng loạn," Bakugou nói. "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Todoroki ho khan, ngón tay siết chặt tóc hơn. "Tôi sắp nôn rồi."

"Cái gì?" Giọng nói của Bakugou cũng bắt đầu có vẻ hoảng loạn. "Tại sao? Chuyện gì vậy?"

"Tôi không biết!" Todoroki hét lên, gần như mất kiểm soát. "Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với tôi!"

Mắt Bakugou mở to trước nỗi sợ hãi lạ lẫm đến mức nào trên khuôn mặt của Todoroki. "Được rồi, chỉ cần - chỉ cần bình tĩnh lại."

"Đừng bảo tôi phải bình tĩnh nữa!" Một tia lửa đột ngột chạy dọc cánh tay trái của Todoroki và cậu lại ôm chặt lấy đầu với một tiếng nấc. "

Chết tiệt." Bakugou biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn không thể tin được. Todoroki đang run rẩy, co người lại hết mức có thể với lưng dựa vào tường, thở hổn hển nhanh chóng.

Một làn sóng nóng bức ập vào Bakugou, kéo hắn ra khỏi trạng thái sốc. "Được rồi, chuyện này đang xảy ra. Được rồi, ổn thôi." Hắn lướt qua các bước xử lý cơn hoảng loạn trong tâm trí nhưng chúng đều mơ hồ; hoạt động cứu hộ dân sự là năm ngoái. Hắn chủ yếu nhớ rằng mình chỉ cần giữ bình tĩnh. "Mày ổn mà," hắn quyết định. "Mày sẽ ổn thôi. Hít thở sâu vào."

"Tôi sắp chết rồi". Todoroki nghẹn ngào.

"Mày không chết, tao hứa. Mày đang bị hoảng loạn, nhưng mày sẽ ổn thôi. Hãy thử hít thở cùng tao."

"Tôi không- Tôi không thở được-"

"Mày làm được." Bakugou cố gắng giữ giọng nói của mình ổn định trong khi bản thân cũng cảm thấy muốn hoảng loạn. "Cố gắng tiếp tục. Đừng dừng lại."

Một tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra khỏi cổ họng của Todoroki, âm thanh nghe thật lạ lẫm và thô ráp trong giọng nói của cậu. Bakugou có thể thấy máu thấm qua băng băng trên lòng bàn tay phải nơi cậu đang cào móng tay vào đó. "Ổn thôi," hắn cố gắng trấn an. "Nghe giọng tao này. Mày an toàn, chỉ có tao ở đây thôi. Là Bakugou đây."

Hắn không phải là người phù hợp cho việc này; hắn không phải là người phù hợp đối với Todoroki.

"Chúng ta đang ở U.A. Chúng ta đang ở ký túc xá, trong bếp. Mày an toàn với tao và chúng ta chỉ cần hít thở cùng nhau." Những đợt tăng giảm nhiệt độ đột ngột tỏa ra từ cậu thật ngột ngạt, xâm phạm vào ngưỡng kích hoạt, và Bakugou phải cố gắng hít thở sâu để vượt qua. "Mày sẽ ổn thôi, nhưng mày phải kiểm soát được Quirk của mình. Mày không gặp nguy hiểm, được chứ? Chỉ cần tiếp tục hít thở."

Nhưng Todorki cần hắn, và hắn thà chết còn hơn làm cậu thất vọng.

"Tao cần mày nhìn tao. Nhìn lên được chứ?" Hắn hoàn toàn dự đoán sẽ bị phớt lờ, nhưng Todoroki đã liếc nhìn lên. Hơi thở của Bakugou gần như nghẹn lại trước đôi mắt mở to tràn đầy nước mắt; cậu thực sự đã nghĩ rằng bản thân sắp chết, Bakugou nhận ra.

"Mày sẽ không chết. Tao sẽ không để mày chết.". Bước 2. "Thấy mắt tao không? Mắt tao màu gì?"

"Đỏ." Todoroki thút thít.

"Áo tao thì sao?"

Todoroki lại bật khóc nức nở, nhắm chặt mắt lại khi nắm chặt tóc.

Chết tiệt." Không sao." Bakugou cố gắng thay đổi. Vết thương trên tay phải của cậu trông có vẻ đau đớn khi cậu vẫn đang cào móng tay vào đó, và máu đang dính vào tóc. "Mày có muốn nắm tay tao không?"

"Không," cậu nghẹn ngào nói.

"Được rồi. Không sao đâu." Bakugou vô cùng muốn với tay ra, nắm lấy tay cậu và an ủi. Nhưng hắn chỉ có thể dùng lời nói. "Tiếp tục thở, Nóng Lạnh. Mày làm được."

Phải mất thêm vài phút nữa, nhưng cuối cùng nhịp thở của Todoroki cũng chậm lại đủ để trùng với nhịp thở của Bakugou.

Họ ngồi đó thở cùng nhau trong im lặng thêm vài phút nữa cho đến khi Todoroki ngẩng đầu lên khỏi đầu gối, kiệt sức. Những vệt nước mắt trên khuôn mặt cậu làm vỡ tan trái tim của Bakugou.

"Ổn hơn chưa?" Hắn hỏi nhỏ nhẹ. "Tôi đã bị hoảng loạn sao," cậu thì thầm, giọng nói xa xăm.

"Ừ."

Todoroki đang nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước mặt, vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng giọng nói của Bakugou dường như đang giúp ích. Cậu có lẽ nên tiếp tục nói. "Mày đã từng bị như vậy chưa?" Trước sự ngạc nhiên của hắn, Todoroki lắc đầu. Hắn đã nghĩ rằng tất cả học sinh Lớp A đều đã trải qua ít nhất một lần rồi. Điều đó thật điên rồ, nhưng việc gửi trẻ em đi chiến tranh cũng vậy. Nhớ lại cơn hoảng loạn đầu tiên của mình, hắn cau mày. Đó là một trong những trải nghiệm tồi tệ nhất trong đời hắn; hắn cũng đã nghĩ rằng mình sắp chết.

"Chết tiệt. Chắc hẳn là... rất đáng sợ, nhỉ?" Todoroki đang dần ổn định hơn, không còn nhìn chằm chằm vào không gian như một con ma nữa, nhưng môi cậu mím chặt, vẻ mặt căng thẳng. Đầu tai của cậu nhô ra khỏi mái tóc đỏ ửng lên.

"Không có gì phải xấu hổ cả, Nóng Lạnh." Hắn hằng giọng. ""Nếu điều đó khiến mày cảm thấy tốt hơn, thì tao cũng đã từng bị như vậy."

Đôi mắt xanh lam và xám chuyển hướng về phía hắn. Họ nhìn nhau im lặng một lúc, cho đến khi Bakugou nhún vai. "Không biết chứ gì?"

"Không", Todoroki lẩm bẩm.

"Thì giờ biết rồi đó". Hắn đứng dậy với một tiếng động khịt mũi trước khi kịp hối hận vì đã nói gì đó, chụp lấy hộp cứu thương ở nơi đã để lại trên mặt bàn bếp. Trở lại vị trí của mình trên sàn nhà trước mặt Todoroki với một cuộn băng gạc trên tay, hắn đưa tay ra. "Đưa tay đây." Todoroki đưa tay ra, và Bakugou cảm thấy những con bướm vô lý tương tự như trước đây, nhanh chóng dập tắt chúng trước khi chúng cản trở.

Khi hắn bắt đầu mở băng gạc, Todoroki thì thầm, "Xin lỗi"

Hắn giật mình ngẩng đầu lên, đôi tay dừng lại đột ngột. "Cái- Vì cái gì!?"

"Tôi làm cậu bị thương". Cậu nhìu mày

À. "Không, mày không làm gì cả. Tao bình thường mà. Thấy không?" Todoroki nhìn lên khi Bakugou khoe cánh tay "Mày nghĩ mấy cục đá đó làm tao đau được à?"

"Cậu đang chảy máu" Ngón tay của Todoroki nắm chặt thành nắm đấm nơi Bakugou đang giữ chúng.

Hắn nhẹ nhàng duỗi thẳng chúng ra trước khi lau vết xước. "Không sao." Giọng nói của Todoroki rất nhỏ nhẹ, nhưng Bakugou nghĩ rằng mình sẽ không thể nghe thấy bất cứ điều gì khác nếu cố gắng.

"Đừng xin lỗi nữa. Chuyện đó không có gì to tát cả," hắn lầm bầm khi hoàn thành việc mở băng gạc, kiểm tra những miếng dán hình con bướm dính máu trước khi lấy thêm từ hộp cứu thương. "Huống chi," hắn càu nhàu, " là lỗi của tao khi đã nắm lấy mày như vậy. Tao chỉ mừng là mày ổn thôi."

Hắn cẩn thận khép kín vết cắt, nhịn không để lộ vẻ nhăn nhó khi nhớ lại vết thương lớn như thế nào.

"Cảm ơn cậu." Todoroki lầm bầm

Bakugou không hiểu ý. Hắn tự trách bàn thân vì đã nắm lấy Todoroki khi cậu nói không. "Tao đã làm cái quái gì ngoài việc kích động mày?" Sau đó, hắn chợt nhận ra rằng cậu có thể đã nói về tay của mình, và hắn cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng Todoroki không để ý. Hoặc nếu có để ý thì cậu cũng giả vờ không thấy gì.

"Tôi đã mất kiểm soát quirk." Cậu nói "Nếu không có cậu thì nó có thể đã trở nên tồi tệ rồi"

Bakugou không muốn nghĩ về điều đó. "Ừ, dù sao thì tao cũng ở đây, và chúng ta đều ổn, nên đừng lo lắng."

Họ rơi vào im lặng, Todoroki nhìn chằm chằm vào tay của họ một cách lặng lẽ khi Bakugou băng lại vết thương như thể hắn không thể tin được rằng chúng là thật. Khi hắn hoàn thành xong, băng đá mà Todoroki đã phóng ra đã tan chảy, và hắn đứng dậy, ném hộp cứu thương lên mặt bàn. "Tao sẽ lấy khăn, rồi sẽ gội đầu cho mày." Máu đã nhuộm đỏ màu trắng, khiến nó trông hơi giống như những điểm sáng của Fuyumi.

"Tôi tự làm được"

"Bằng một tay à? này-" Todoroki chuẩn bị đứng dậy "Đừng di chuyển" Bakugou ngăn "Tao sẽ giúp mày"

Todoroki ngẩng lên ngạc nhiên, và Bakugou cảm thấy nóng bừng mặt. "Ý tao là, nếu mày thấy ổn thì."

Dạ dày hắn quặn lên khi Todoroki chỉ nhìn chằm chằm lại, cho đến khi cậu gật đầu, lau mặt. Một hơi thở mà hắn không nhận ra mình đã nín thở thoát ra, và quay đi trước khi Todoroki có thể nói bất cứ điều gì.

Todoroki lặng lẽ nhìn Bakugou lau sàn nhà sau khi hắn hướng dẫn cậu tập trung thư giãn. Nhịp thở đều đặn của Bakugou cũng giúp Bakugou bình tĩnh như nó đã giúp cậu, một lời nhắc nhở rằng cậu vẫn còn sống và ổn.

Để chiếc khăn trên quầy như một vấn đề cho ngày mai, hắn đưa tay ra với Todoroki. "Đi thôi."

Todoroki nắm lấy tay hắn.

------------------ 

to be cont...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro