I need your hand but I don't want to burn it - 1
"I need your hand but I don't want to burn it"- sunflowerbebe
Tóm tắt: Todoroki chật vật đối phó với việc Endeavor được giao làm giáo viên thay thế. Khi mọi thứ tan vỡ, Bakugou đã ở đó gom nhặt các mảnh vỡ.
link fic: https://archiveofourown.org/works/43079865
---------------------------------------------------------------------------
Đã một tuần trôi qua kể từ khi Endeavor bắt đầu thay thế giáo viên chủ nhiệm.
Có vẻ như, thầy Azaiwa đang thực hiện một nhiệm vụ mật nào đó, và có thể sẽ không trở lại trong 3 tuần nữa.
Vì thế Todoroki phải đối mặt với người cha bạo hành của mình hai tiếng mỗi ngày trong cả tháng tiếp theo.
Cậu cảm thấy căng thẳng đến mức muốn phát điên.
Trường đáng ra phải là nơi ẩn náu của cậu. Nó nên phải là một nơi khiến cậu cảm thấy an toàn, nơi mà những suy nghĩ về người cha đó, hoặc gia đình cậu, hay có lẽ là tuổi thơ bất hạnh, không còn hiện hữu nữa.
Và cho dù ông ta đã không còn bạo hành cậu, nhưng việc phải hằng ngày lắng nghe người đàn ông này đang bào mòn sức mạnh tinh thần của cậu. Mỗi khi ông ta bước vào cửa lớp, cậu như bị kéo ngược thời gian về quá khứ, trở thành đứa trẻ 5 tuổi sợ hãi, môi mím chặt và hoảng sợ trước những tiếng động lớn và cử chỉ mạnh mẽ. Những ánh mắt băng giá, ngột ngạt của ông ta mỗi khi họ cùng nhau tập luyện khiến cậu không thể chịu nổi. Những lời phê bình ngắn gọn, thiếu kiên nhẫn, và chưa bao giờ có một lời khen ngợi, là tất cả những gì cậu nhận được trước khi cha chuyển sang giúp đỡ người khác với một sự ân cần mà cậu chưa từng được nhận.
Cậu sẽ không bao giờ đủ tốt trong mắt cha cậu.
Với việc tiếp xúc lâu dài với cách dạy của Endeavor, bạn bè của cậu nhận thấy sự khác biệt trong cách Endeavor đối xử với cậu. Cậu nhận được một vài lời động viên cùng một vài cái vỗ nhẹ vào lưng. Những câu như "Cố lên nhé" và "Cậu làm tốt lắm rồi, ông ta chỉ là một tên khốn" hay "Nếu cậu muốn nói chuyện, tớ luôn sẵn sàng nghe". Câu cuối cùng hay đấy.
Thứ tư, họ có bài kiểm tra, và Todoroki đã không viết bất cứ thứ gì ngoài tên cậu.
Thay vào đó, cậu phí phạm thời gian để viết nguệch ngoạc những hình thù không mục đích ở mặt sau tờ giấy trong khi tâm trí miên man những suy nghĩ tự ti, hầu hết đều xoay quanh sự thật rằng cậu đã và sẽ luôn là một thất bại nặng nề.
Bây giờ là thứ Hai, và bằng cách nào đó thầy Aizawa đã tìm được thời gian để chấm điểm bài kiểm tra của họ trong lúc đang thực hiện nhiệm vụ. Trước cái nhìn chói lóa của Endeavour, ông chắc chắn đã nhìn thấy con số 0 to lớn ở đầu bài kiểm tra của con trai mình.
Nhìn chồng giấy đang được chuyền từ trên xuống, cậu nhận ra bài của mình ở ngay sau của Bakugou, và với cảm giác quặn thắt trong bụng khi nhìn đôi mắt Bakugou mở to ở con số 0.
Bakugou lặng lẽ lén giấu nó vào phía sau chồng giấy trước khi đưa lại, một hành động mà Todoroki thậm chí còn không đủ sức để cảm ơn.
Liếc nhìn hắn qua vai, đôi mắt đỏ rực chạm mắt cậu, Todoroki nhanh chóng quay đi. Cậu sẽ không thể chịu đựng được sự thất vọng tràn ngập trong đôi mắt đó.
Khi các bài kiểm tra phát xuống hàng ghế thứ hai trong khi cậu nhìn chằm chằm vào những vết xước quen thuộc trên bàn của mình, Tokoyami cuối cùng đã đưa tập giấy cho Todoroki.
Cậu lấy bài kiểm tra từ dưới lên trước khi đưa chúng cho Satou, và khi làm vậy, Satou đã vô tình nhìn thấy số 0. Công bằng mà nói, khó mà bỏ lỡ được con số đó.
Satou nhìn lại Todoroki với vẻ mặt sững sờ, khiến cậu cảm thấy đau nhói. Todoroki nhún vai, hy vọng đôi tai đỏ của mình được mái tóc che khuất. Đã lâu rồi cậu không cảm thấy xấu hổ như vậy.
Khi làm bài kiểm tra, Satou cố gắng mỉm cười an ủi, thì thầm môi: "Không sao đâu." Todoroki gật đầu miễn cưỡng, rồi quay đi và ngồi thụp xuống ghế.
Bên cạnh số 0 màu đỏ đó, thầy Aizawa đã viết một dấu chấm hỏi nhỏ. Cậu hi vọng sẽ quên nó khi quay lại.
"Được rồi!" Giọng nói vang dội của Endeavor khiến Todoroki giật mình, khiến cậu giật nảy người trên ghế. Satou liếc nhìn cậu, nên cậu cố gắng kìm nén biểu cảm, tỏ ra thờ ơ. "Hôm nay các em được về sớm! Dành thời gian để luyện tập quirk đi nhé!" Endeavor tiếp tục, và cả lớp reo lên vui mừng. Điều đó khiến Todoroki cảm thấy buồn nôn. "Tan học!"
Căn phòng trở nên hỗn loạn như thường lệ sau giờ học khi mọi người đứng dậy rời đi. Những cuộc trò chuyện xuất hiện cùng với tiếng kéo ghế, cất giấy và khóa balo. Todoroki thở dài nặng nề, cố gắng kìm nén cơn muốn bịt tai lại. Thay vào đó, cậu vo tròn bài kiểm tra nhét vào cặp sách, vác chiếc cặp nặng lên vai và hướng thẳng về phía cửa. Cậu cố tình không nhìn vào mắt Bakugou, cảm nhận được ánh mắt của hắn như đâm vào gáy. Có lẽ cậu có thể lẻn ra trước khi Endeavor phát hiện, tránh được bài giảng sắp tới thêm một lúc nữa...
"Shouto"
Đệch
Cậu quay người lại từ chỗ mình gần như đã ra khỏi cửa, cố nuốt xuống nỗi nghẹn ngào trong cổ họng để nhìn lên người cha nghiêm khắc với vẻ mặt trống rỗng nhất có thể.
"Ở lại một lát", Endeavor cằn nhằn
Cái đ—
Có một nhóm đang đi ra ngoài nên cậu thất bại bước ra khỏi cửa, đập mạnh vào bảng đen chờ mọi người rời đi.
Kirishima đang nói gì đó với Bakugou, nhưng cậu cảm nhận được ánh mắt đỏ rực đó trên người mình khi họ đi ngang qua. Cậu ước gì Bakugou có thể kéo cậu đi cùng họ và kệ con mẹ Endeavor đi, nhưng họ đã không, và chỉ còn một mình Todoroki.
Chỉ một phút sau, lớp học đã trống rỗng, và người cha của cậu đang nhìn chằm chằm vào cậu một cách đáng sợ.
Nhét tay vào túi quần, Todoroki quay lại và đáp trả bằng một ánh mắt băng giá.
"0 điểm", Endeavor càu nhàu, nheo mắt lại. "Thật là nực cười. Con đang nghĩ cái quái gì vậy?"
Todoroki cố hết sức để không phản ứng.
Với một tiếng thở dài nặng nề, Endeavor khoanh tay trước ngực, như thể Shouto là một thứ bất tiện trong một ngày bận rộn của ông ta. "Shouto. Ta không muốn lo lắng về con. Có chuyện gì sao?"
Ông, cậu muốn hét lên. Là do ông. TÂT CẢ ĐỀU LÀ LỖI CỦA ÔNG.
"Mệt thôi", cậu nói thay vào đó, giọng điệu đều đều. Nghe vậy, Endeavor khịt mũi. "Sẽ không xảy ra lần nữa," cậu nhanh chóng bổ sung.
May thay, nó sẽ thật sự không xảy ra nữa, cậu sẽ nhờ Momo giúp đỡ, cậu ấy tốt bụng đến mức khi học cùng cậu vài đêm liên tiếp. Sẽ rất tệ nếu cậu lại rớt sau tất cả thời gian và nỗ lực mà cậu ấy bỏ ra để phụ đạo cậu bằng cả tấm lòng.
Cậu giữ vững ánh mắt, không chịu nhường bước. Dù cảm giác như vậy, cậu không còn là đứa trẻ sợ hãi cách đây 10 năm nữa. Cậu không thể như vậy.
Rồi, một cục dâng lên trong cổ họng, và những dũng khí để kìm nước mắt lại đang bị đe dọa. Dạ dày cậu quặn đau.
Nếu cậu mở miệng, chắc chắn Endeavor sẽ nhận thấy.
Phải tránh điều đó bằng mọi giá.
Đừng hỏi nữa. Chúa ơi, làm ơn đừng hỏi nữa.
Nếu đều này xảy ra vào năm ngoái, bài giảng này sẽ tiếp tục. Nhưng hôm nay, Endeavor chỉ đơn giản quơ tay để cậu đi.
Todoroki giành được một chiến thắng nhỏ, xoay người bước đi trước khi Endeavor lại nảy ra một vấn đề khác, nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Vì là lớp học cuối cùng trong ngày, hành lang đặc biệt đông đúc, và Todoroki co rúm người lại trước mỗi cú đẩy nhẹ khi những người khác đi qua cậu, khi cậu chậm rãi ra khỏi tòa nhà.
Cửa chính mở rộng khi mọi người đổ ra sân, Todoroki nắm lấy cơ hội để chạy nước rút xuống cầu thang. Mắt cậu vẫn còn ươn ướt, thế giới trước mặt mờ nhạt, và điều cuối cùng cậu cần là một ai đó hỏi xem cậu có ổn không.
"Này nóng lạnh."
Cậu không thể ngăn được tiếng thốt lên kinh ngạc, vấp ngã trên bậc thang cuối cùng khi quay người lại đối mặt với Bakugou, đang dựa vào lan can với hai tay trong túi. Ngay cả qua đôi mắt mờ nhạt, sự sốc thoáng qua trên khuôn mặt Bakugou quá rõ ràng để bỏ lỡ. Miệng cậu mở ra nhưng không nói được lời nào.
Vì vậy, Todoroki quay người và chạy đi.
Bakugou gọi theo sau, giọng nói xa xôi khi trái tim đập thình thịch của Todoroki lấn át.
Cậu tuyệt đối không thể để Bakugou nhìn thấy mình như thế này.
Thề có Chúa, cậu không hề nghĩ rằng cậu sẽ lo lắng về việc Bakugou thực sự ghét mình. Một Bakugou giận dữ, xấu tính, độc miệng, nói rằng hắn thích làm cậu cười. Bakugou bốc đồng, người khiến trái tim cậu đập nhanh chỉ bằng một cái nhìn, người khiến mỗi ngày trở nên thú vị. Khiến cậu háo hức đến trường, chỉ để hi vọng liệu họ có được ghép cặp cho tiết ôn tập hay không. Chờ đợi đến giờ ăn trưa, nơi cậu có hắn cho riêng mình khi cùng nhau lẻn ra ngoài mua hamburger và kem. Như một buổi hẹn hò, tâm trí cậu suy nghĩ một cách vô ích. Bakugou, người mang lại cho cậu tất cả những cảm giác xao xuyến, khó hiểu mà cậu thích, mặc dù đôi khi chúng khiến cậu buồn khi cậu có thời gian để suy nghĩ về nó.
Đã có khi nào trong đời cậu cảm thấy như vậy chưa? Đã bao giờ cậu đã từng hạnh phúc đến thế này chưa? Cậu sẽ không để mất tất cả vì một ngày tồi tệ. Cậu sẽ không để Endeavor chiến thắng. Sẽ không để hắn phá hủy phần quý giá này trong cuộc đời cậu.
Bakugou thích cậu vì cậu rất mạnh mẽ, điều đó rất rõ ràng. Cậu không mong manh, không bao giờ yếu đuối. Cậu không phải kẻ hèn nhát. Cậu không phải người dễ dàng gục ngã vì lời nói, và cậu không dễ khóc.
Cậu biết số phận của mình, và cậu biết rất rõ. Mọi người mà cậu từng yêu đều kết thúc bằng việc ghét cậu; đó chỉ là cách cuộc đời cậu diễn ra. Nhưng liệu có thực sự không thể thay đổi? Cậu nghĩ rằng mình đang - thay đổi số phận của mình.
Nếu một ngày Bakugou không còn thích cậu nữa, Todoroki thà chết còn hơn.
-------- to be cont
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro