Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khóc

Tôi giật thót, đang tính làm chuyện xấu mà nghe trúng tên mình, cảm giác cứ như tội phạm vậy. Bối rối, chẳng biết phản ứng sao cho hợp hoàn cảnh thì Todoroki nắm lấy tay tôi, giành quyền lên tiếng.

"Cậu đang làm gì vậy?" Todoroki thều thào nói, mắt có hơi nheo lại vì buồn ngủ.

Tôi sực cười, cần gì căng thẳng, chỉ là một thằng nhóc thôi..

"Xem xem thằng ngốc nhà mày chết chưa để quẳng vào thùng rác"

Todoroki có vẻ khó chịu nhăn mặt ngồi bật dậy, tôi cũng ngồi theo. Cậu nhìn tôi với ánh mắt khó tả được một lúc lâu mới lên tiếng.

"Tôi còn sống đấy, Bakugou định làm gì?" Cậu nhóc nhăn mài giận dỗi. Dù là con nít nhưng dụ nó thì không dễ dàng gì.

Tôi nhìn Todoroki, ánh mắt không cảm xúc. Hóa ra cái tính cách "nghiêm túc" này của nó đã có từ nhỏ. Tôi khẽ cười rồi đưa tay lên vuốt ve mặt cậu. Làn da đẹp đẽ, mềm mại, đôi mắt to tròn và đôi môi nhỏ, nuốt nước bọt kiềm chế ngăn mình không được cắn vào bờ môi đó. Trong vô thức giơ ngón út lên.

"Nếu tao làm lại thì mày phải hứa là xem xong đi ngủ đấy nhé?"

"Ừmm!!! Bakugou nói đấy nhé." Thằng bé cười rạng rỡ, đưa tay lên ngoắc lại.

Chẳng hiểu sao mỗi lần thấy nụ cười đấy trong lòng lại vui như mở hội. Sau này nếu không được nhìn thấy nữa chả trách việc đem lòng vấn vương. Tôi cũng đâu còn cách nào khác, trong hoàn cảnh này Todoroki so với tôi thì quá trẻ, tôi so với cậu thì quá già. Mà người lớn đâu ai chấp nhất trẻ con làm chi, tôi khẽ luồn tay qua đỡ lấy gáy cậu, đặt một nụ hôn vào đôi gò má mềm mại kia một lúc.

Todoroki đưa tay lên sờ ngơ ngát, hỏi gấp.

"Vậy là Bakugou cũng thích tôi?" Cậu khẳng định.

"Ngủ đi oắt con.." Tôi nghiêng mặt sang hướng khác, hừ mũi.

Todoroki nhanh nhảu gật đầu nằm xuống kéo chăn lên tới ngực rồi chìm vào giấc ngủ một cách hạnh phúc.
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu bé nằm cạnh mình một lúc lâu rồi ngước mắt lên nhìn đồng hồ treo tường. 3 giờ chiều rồi.. Vẫn còn lì lợm nhìn ngắm cậu thêm một chút rồi mới ngồi dậy, leo xuống giường rồi xỏ vào chân đôi dép gấu bông. Tiếng dép lê dép kêu lạch cạch chắc hẳn người bên ngoài cũng nghe thấy. Tôi kéo cửa bước ra.

"Ta cần đem cậu nhóc về nhà của nó trong hôm nay."

Vị phụ huynh đáng kính đang đứng cạnh cửa bất ngờ cất tiếng nói. Chẳng biết mẹ tôi về từ bao giờ và đứng đây bao lâu, có nghe gì hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là tôi biết sớm muộn gì cuộc nói chuyện này cũng diễn ra.

"Con sẽ đưa Todoroki về nhà của cậu ấy trước 12 giờ đêm." Nói không buồn thì là nói dối, thật sự là tôi muốn ở bên thằng nhóc lâu hơn, một tháng, một năm, thậm chí là cả đời. Nói như thế không phải là tôi thích Shoto nhỏ hơn Shoto lớn, tôi cũng chẳng biết tôi có thích cậu ta hay không, chỉ là muốn ở bên cạnh che chở và chăm sóc.

Mẹ tôi hơi im lặng, chằm chằm nhìn tôi, có thể thấy được sự giận dữ trong đôi mắt bà.

"Không được, sẽ nguy hiểm---" Mẹ tôi kiên quyết.

'Làm ơn đi!! Một lần này thôi!!" Mặt mày tôi bí xị.

Bà già lẩm cẩm đấy mất mười giây để suy nghĩ, không phải chứ, đã năn nỉ đến thế cơ mà. Tôi lây nhẹ cánh tay bà, cũng không nhẹ lắm, hành động thay cho lời hối thúc. Cuối cùng bả cũng chịu hé miệng.

"Không được." Đm đùa à?

"Làm ơn đi.."

Mẹ lắc đầu cự tuyệt.

"Con năn nỉ.."

Lại lắc đầu.

"Duy nhất lần này.." Đôi mắt tôi long lanh.

"Không là không." Mẹ tôi đã quyết thì trời có sập không đổi ý định.

....

"Chết tiệt thế thì liều một phen.."

"Con sẽ cho mẹ biết chổ ba giấu quỹ đen."

***

Tối hôm đó ba tôi về bị mẹ mắng cho một trận rồi mẹ túm gáy lôi ba lên bàn ăn cơm. Gia đình tôi nay đã có bốn người, không khí ấm cúng cũng khiến cơn giận của mẹ tôi lắng xuống. Phải chi bữa cơm nào cũng được như thế này thì vui biết bao nhiêu. Lúc đầu Todoroki có hơi căng thẳng và im lặng.

"Con thấy thế nào, ngon chứ?"

Bà già thối đó gắp cho Todoroki một ít cá rồi chờ đợi. Ăn một miếng cậu liền tán dương.

"Lúc nãy Todoroki còn giúp em rửa rau đấy, đâu như ai kia. Ngoan thật, phải chi mình nhận nuôi thằng bé được nhỉ." Mẹ tôi quay sang nói với ba.

"Thường thôi~ mấy cái đó tui cũng làm được." Tôi cười gian xảo.

"Con không thấy con đang bị mẹ chỉ trích hả Katsuki-.-" Ba nhìn tôi hơi căng thẳng.

"Hả?? Bà chỉ trích gì tôi hả bà già??" Tôi đập đũa xuống bàn, đứng bật dậy.

"Kêu ai bà già đấy thằng oắt con???" Mẹ lườm tôi một cái đầy thiện cảm.

Lại sắp bắt đầu rồi.. Ông bố Masaru thở dài bất lực, mà thôi chuyện hai mẹ con nhà này đập nhau thì như cơm bữa.

"Thôi nào Bakugo, ngồi xuống đi." Todoroki lây vai tôi bảo tôi ngồi xuống rồi gắp cho tôi một miếng cá ăn để bớt giận. "Mẹ cũng ăn đi." Todoroki cũng gắp cho bà chằn đó một miếng, thật đéo công bằng mà.

"Mẹ? Todoroki gọi Mitsuki là mẹ à?" Ông bố không có quyền lực trong gia đình lên tiếng.

....

Thế là đâu ra ba mẹ tôi có thêm một đứa con nuôi :)) ( Sau này sẽ thành con dâu thoai )

 ***

Để chứng minh tầm quan trọng của bản thân trong căn nhà. Ăn xong, mẹ tôi lôi Todoroki ra sô pha ngồi để nói chuyện. Chén bát thì để cho đứa con đảm đang và tài giỏi nhất vũ trụ này xử lí. Trong khi đợi thức ăn tiêu hóa, mẹ tôi có hỏi Todoroki vài câu, nhà bếp với phòng khách cũng không xa mấy nên cũng loáng thoáng nghe được nội dung.

-Sống với ông bố như thế chắc con khổ sở lắm nhỉ?

-Con cũng quen rồi..

-Ông bố khó tính như thế thì làm sao có thời gian tìm bạn gái được?

Hắc xì  Tin tôi đi, nghe như một câu đùa dỡn bình thường nhưng tôi có dự cảm hai từ "bạn gái" đó tượng trưng cho tôi vậy. Lạnh cả sống lưng, có khi nào bả nghe được lúc hai đứa nói chuyện trong phòng không? Bà già chết tiệt... Nhưng còn sốc hơn khi tôi nghe câu trả lời của cậu nhóc.

-Con tìm được rồi.

Dù không nhắc gì tới tôi nhưng tim thì cứ muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, mặt có chút đỏ lên.

-Ồ.. mẹ tôi cười khúc khích như biết điều gì rồi. Khi nào rảnh thì cứ qua chơi với Katsuki nhé, còn nữa.. con cứ gọi bác là mẹ nếu muốn.. Bà nói tiếp.

Cái gì mà qua chơi chứ? Ông già nhà Todoroki còn không cho thằng nhóc tiếp xúc với anh chị của nó nói chi là người ngoài.. tôi ngước mắt lên nhìn đồng hồ treo tường.. đã 9 giờ tối rồi. Tôi thầm thở dài thì mẹ vỗ vai tôi một cái bốp.

"Luyến tiếc sao con trai?"

Chẳng lường trước được ý đồ của bả nên tôi không trả lời.

"Sắp phải chia tay thằng bé rồi.." Giọng bả bắt đầu nhỏ lại, chất giọng có chút buồn làm tôi cũng buồn theo.

***

Tối hôm đó, chính xác hơn là khuya. Tôi nói với Todoroki là phải đi mua chút đồ và dắt cậu theo. Lúc đầu cứ tưởng cậu sẽ từ chối quyết liệt nhưng cậu chỉ gật đầu im lặng lẽo đẽo theo tôi. Chết tiệt.. tại sao phải nói dối chứ..

Suốt khoảng thời gian đi trên đường cả hai đều im lặng, tôi bắt đầu rẽ sang hướng đi đến nhà cậu, thằng nhóc cũng chỉ đi theo mà không hé nửa lời, dường như đã biết trước chúng ta sẽ đến đâu. Thấm thoát nhìn xa xa cũng đã thấy căn biệt thự của Endervor, trước cổng tấp nập cảnh sát. Tôi nhếch mép cười.. chắc ông ta định tới nhà của tôi..

Todoroki trầm ngâm nói. "Hôm nay.. cảm ơn cậu.. hôm nay vui lắm.."

Cảm giác đau nhói trong lòng, hơi trợn người quay sang và suýt ngã khi thấy Todoroki rưng rưng. Tôi làm mặt nghiêm trọng, lấy chiếc khăn len của mình choàng qua cổ cậu nhóc che đi cái cổ mảnh khảnh ấy.

Cậu nức nở ôm lấy chiếc khăn, môi giật giật. Tôi ấp úng dùng tay vò đầu cậu thầm nói "thằng ngốc..." rồi ghì chặt cậu vào vòng tay của mình.

"Chết tiệt.. tao đéo muốn yêu xa đâu thằng khốn.." tôi khẽ nói.

Thằng nhóc gục đầu vào vai tôi, sóng mũi cay lên làm khóe mắt bắt đầu đọng nước. Cuối cùng tôi cũng chẳng làm được gì cả, cuối cùng cũng không thể giữ nó ở bên cạnh, cuối cùng cũng phải chấp nhận điều mình không muốn.

"Mày muốn làm anh hùng phải không?"

Todoroki gật đầu.

"Tao sẽ đợi mày ở U.A.. hai ta sẽ cùng trở thành anh hùng thật giỏi...."

Todoroki lại gật đầu. Cảm giác nghẹn ở họng khiến cả hai không thể nói tiếp. Tôi vẫy tay, nhìn hình bóng nhỏ bé đó đi xa dần. Khung cảnh trước mắt nhòe đi, gò má chợt nóng lên, phía cằm đọng lại thứ gì đó thật khó chịu. Vô thức đưa tay lên gạt cằm, à thì ra.. tôi khóc!

***

Căn phòng đầy mùi thuốc khử trùng và mùi tanh của máu. Tiếng cửa mở làm chấm dứt bầu không khí im lặng bao trùm nơi đây. Một người phụ nữ tóc vàng tro lên tiếng.

"Đã gần 12 giờ đêm rồi đấy.. cháu về đi, để Katsuki cho cô, cháu ngồi chăm thằng bé cả ngày rồi."

"Cô--- à không" cậu hơi ngập ngừng. "Mẹ cứ về trước đi..."






















Chap sau có drama các cô ạ =))) hô hô hô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro