Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8: Về bên anh

Alice đổi thái độ,một gương mặt lạnh băng đối diện với anh,cô nói:

_Anh nghĩ rằng ngày ấy tôi thực sự muốn bỏ đi sao?Ngày đó,Jiny tới tìm tôi,sao hả,ngạc nhiên quá đúng không?-Alice nói khi thấy gương mặt người đối diện có vẻ sửng sốt,cô nói tiếp-cô ta hẹn gặp tôi,nói rằng"Hôm nay tôi muốn nói cho chị biết,tôi và Shun không phải anh em ruột,tôi yêu anh ấy và cũng không muốn phải yêu trong im lặng nữa,tôi với chị cạnh tranh công bằng.Chị tưởng rằng tình cảm của chị sâu đậm bằng tình cảm mười mấy năm qua của chúng tôi sao?Chị không thấy rằng chị là gánh nặng của anh ấy sao?Anh ấy vì chị mà quay lưng lại với cả gia tộc đấy,chị không thấy mình là vật cản đường của anh ấy sao?Nếu chị còn có chút lương tâm,xin hãy rời xa anh ấy,đừng làm vướng bận anh ấy nữa".Đấy,cô ta đã nói với tôi như vậy đấy.

Suốt 5 năm qua ở Anh,cô không bao giờ quên được những lời nói cay độc ấy.Nó đã ám ảnh cô rất nhiều,ngay cả trong mơ.Có đôi lúc khi thức dậy,tự nhiên thấy khóe mắt mình cay cay,ươn ướt mới biết rằng mình đã khóc cả đêm.Những năm tháng đó với cô mà nói,là một cuộc tranh đấu tâm lí dữ dội và gay gắt.Để chỉ khi cảm thấy trái tim mình đã đủ lạnh,cô đánh liều trở về Nhật Bản một phen.Nhưng hóa ra,trái tim chưa đủ chai sạn để đối mặt với thực tế,một lần nữa.

Alice ngừng lại một chút rồi nói tiếp

_Anh có biết lúc ấy tôi cảm thấy thế nào không?Tôi chỉ hy vọng đây là một trò đùa mà thôi.Tôi đã đến tìm anh để xác minh lại,vậy mà anh đã nói những gì,anh còn nhớ chứ?Anh nói rằng"Cô hãy đi đi,khuất khỏi mắt tôi,tôi ước gì mình chưa từng quen biết cô.Cô đi mau đi,đừng để tôi phải đuổi".Anh có biết những lới anh nói làm tôi đau đến mức nào không?

Alice nói ,giọng từ từ chìm trong những tiếng nấc,cô òa khóc,những giọt nước mắt lăn trên mà,cô lấy tay lau chúng đi,nhưng càng lau,nước mắt càng rơi nhiều hơn

_Anh có biết những năm tháng ở Anh tôi sống thế nào không,anh có biết những lúc tôi bị người ta khinh thường,tôi cảm thấy thế nào không?Cứ ban ngày,tôi cố gắng học tập làm việc cho thật mệt mỏi để khi tối về,tôi có thể nằm ngon giấc mà không hề phiền muộn.Anh có biết tôi lúc nào cũng mong cho đêm xuống thật nhanh không?Bởi vì chỉ có lúc ấy,tôi mới có thể cảm thấy mình nằm trong vòng tay ấm áp của anh,cảm thấy được anh che chở.Ở nơi đất khách quê người này,không một ai đứng sau lưng động viên mỗi khi tôi vấp ngã,lúc ấy,tôi lại nhớ về anh và cả những lời nói đau lòng của anh.Anh có biết lúc ấy tôi cảm thấy thế nào không?Anh làm sao mà biết được chứ.Ngày đó,sao anh không hỏi thẳng tôi mà lại tuyên bố tôi án tử hình chứ?

Alice nói một hơi rồi im lặng,đợi anh nói.Từng giọt nước mắt cứ tuôn rơi mãi,rơi xuống cả mặt đường tạo thành những đồng tiền nhỏ,hình tròn.Shun im lặng nhìn cô,anh quá ngạc nhiên,không thể tin nổi cô lại nói nhiều như thế.Cuối cùng thì sự thật,cũng đã được phơi bày.Anh lặng lẽ ôm cô vào lòng,mặc cho cô vùng vẫy,anh tựa cằm mình lên đỉnh đầu Alice,nói bằng giọng khàn khàn

_Ngày hôm ấy,Jiny cũng tới tìm tôi,nói rằng em đã hết tình cảm với tôi,quen tôi chỉ vì tiền bạc.Em có biết lúc đó tôi như thế nào không?Bởi thế,khi em đến gặp,tôi cứ ngỡ điều cô ta nói là sự thật nên mới nói những lời khiến em tổn thương như thế.Em đi rồi,tôi cảm thấy rất khó chịu,em có biết không?Thấy nhớ nụ cười như ban mai của em,nhớ giọng nói đáng yêu của em.Nhớ cả sự thẹn thùng của em khi lần đầu nắm tay tôi nữa.Chắc có lẽ đẽ quá quen với việc có em bên cạnh nên khi em đã không còn ở bên tôi nữa,tôi cảm thấy đau vô cùng.Đau là cảm giác trong mơ có em ở bên nhưng khi mở mắt ra chỉ là bầu không khí lạnh lẽo,đau là cảm giác thiếu vắng sự ấm áp của em,là nỗi hụt hẫng khi làm việc,là sự trống trãi sau mỗi niềm vui vang dội.Em nghĩ rằng chỉ mình em biết đau,biết nhớ thôi sao.Tôi cũng vậy mà,tôi cũng là người,cũng có trái tim vậy.

Alice thổn thức trong lòng của anh khi nghe anh giãi bày hết mọi tâm sự ôm ấp trong lòng bấy lâu nay.Nhưng càng nghe anh nói,nước mắt cô càng rơi nhiều hơn,ướt đẫm cả áo anh.Shun lấy tay lau những giọt nước mắt trên má cô,hành động dịu dàng vô cùng.Đợi cô nín khóc hẳn,anh nói,giọng tha thiết chân thành

_Vậy,bây giờ,em có muốn trở về bên anh không?

Về bên anh sao?Đó là câu hỏi mà bao năm nay cô vẫn tìm câu trả lời.Nếu là thời gian 5 năm trước,chắc chằn cô sẽ gật đầu không suy nghĩ,và sau đó sẽ ôm anh thật chặt.Nhưng đáng tiếc đây không phải là 5 năm trước.Có nên quay về hay không?Quay về rồi sẽ không hối hận chứ?Về bên anh liệu có thể hạnh phúc được như trước kia không?Bao lo âu dâng lên trông lòng cô.Trái tim thiếu nữ quá nhỏ bé,chỉ có thể chứa đựng một cảm xúc.

"Nếu ngày ấy Jiny không tới gặp em và ngày ấy em không bỏ đi thì mọi chuyện có như thế này không?Dù ân hận cỡ nào cũng không thay đổi được.Nhưng nếu tình cảm vẫn còn và anh bằng lòng tha thứ thì em cũng yêu mến anh,em rất muốn được về lại bên anh"

_Em cần thời gian!-Alice nói

Shun mỉm cười nhìn cô,hôn nhẹ lên đỉnh đầu Alice

_Ừ,anh đợi câu trả lời của em

_________________________________

Hôm sau,Alice đến tòa soạn trong tình trạng mất ngủ trầm trọng.Hai viền mắt thâm quần như gấu trúc,khiến Runo hết sức lo lắng,gặng hỏi mãi mà Alice cứ không nói.Nhưng Runo không phải loại người dễ bỏ cuộc,Alice đành chịu thua,viện cớ

_Tại hôm qua mình thức khuya coi phim

Dĩ nhiên là Runo không tin.Cô thở dài vì biết chuyện này có liên quan đến"người mà ai cũng biết là ai đó"(haha giống trong Harry Potter quá!).Cô không muốn can thiệp vào chuyện riêng của Alice,nhưng thấy Alice thế này,cô quả thật rất lo lắng.Nhưng Runo chưa kịp nói gì thì Kana bước vào,tuyên bố bắt đầu họp cho chuyên đề tháng sau.

_Tháng sau chúng ta sẽ viết bài về những người thành đạt trong nước.Mọi người có đề cử gì không?

Lpậ tức mọi người trở nên xôn xao.Alice vì quá mệt nên chẳng thèm có ý kiên.Runo thì lo lắng nhìn Alice nên cũng chẳng có ý kiến gì.Chỉ có mỗi tên Dan lanh chanh hết quay sang trái lại quay sang phãi bàn luận.Đột nhiên,Anna ngồi cạnh bất ngờ đứng lên,hét to

_Hay chúng ta viết về SHUN KAZAMI đi.Anh ta tuổi trẻ tài cao,lại chưa lập gia đình,vẻ ngoài lạnh lùng,khiến phụ nữ siêu lòng.Viết về anh ta thì tờ báo của chúng ta thành công vang dội rồi

Ttấ cả mọi người đều hồ hởi,đồng ý với Anna,ngay cả Chủ biên Kana cũng vậy,cô gật đầu,nhìn hết một lượt rồi hỏi

_Vậy ai làm chuyên đề này đây?Em được không Alice?

_Hả??? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bakugan