Chap 15: Klaus Von Hertzon
_Vậy hoá ra,anh Klaus đã về nước từ 3 ngày trước rồi hả?-Alice tươi cười hỏi Klaus khi cả hai đang đứng ngoài vườn-nơi tổ chức tiệc cưới của Mira và Ace.
_Ừm,lần này anh về nước cũng là có chút việc...vừa vặn lại ngay đúng đám cưới của tên này.Ban đầu,khi nhận làm phụ rễ của cậu ta,anh không ngờ rằng em cũng là phụ dâu ấy,thật là trùng hợp nhỉ?-Klaus xoay xoay cái li rượu trong tay,thứ chất lỏng màu đỏ sóng sánh ấy sáng lên dưới lớp thủy tinh mỏng phản chiếu ánh mặt trời.
Và lúc ấy,trong khi cả Alice và Klaus đang vui vẻ trò chuyện thì cách đó không xa,có một bóng người hậm hực luôn dõi theo nhất cử nhất động của họ.Shun Kazami khó chịu đứng tựa vào một cây cột gần đấy,cầm li rượu vang đỏ trong tay nhưng không có vẻ gì là anh sẽ uống nó.Một vài cô gái liều lĩnh,định bước tới trò chuyện cùng anh đều bị ánh mắt sắc như dao của anh trừng một cái nên đều hoảng sợ mà rút lui.Đùa à,Shun Kazami sao có thể dễ dàng động tâm trước phụ nữ cơ chứ,ngoại trừ...aizzz,nhắc tới là không khỏi bực bội.Từ nãy tới giờ,Alice của anh cứ đi theo cái tên tóc trắng đáng ghét ấy,đã vậy còn nói cười vui vẻ nữa,mà đau lòng hơn,hình như cô ấy đang quên mất sự tồn tại của anh.Nhưng đâu dễ dàng để mình bị bỏ lơ như thế được,đường đường là Tổng Giám Đốc tối cao,Boss đại nhân vĩ đại mà lại chịu thua một cái tên từ trên trời rơi xuống,rồi đứng trơ mắt nhìn hắn cướp đi người con gái của mình thì đây quả là không phải tác phong của Shun rồi.
Shun Kazami đường hoàng bước đi.Từng bước đi,lời nói,hành động của anh đều toát lên khí chất của một bậc vương giả đương thời.Anh tiến lại gần Alice,đôi mắt màu hổ phách nhìn xoáy vào sau lưng cô.Alice đang đứng trò chuyện cùng Klaus,lại không tự chủ được mà khẽ rùng mình một cái,cảm giác lạnh lạnh ở sống lưng nha!Nào ngờ,chưa kịp quay lại thì đã bị ai đó vòng tay ngang eo,ôm chặt lấy,một mùi hương quen thuộc xộc vào cánh mũi cô.
_Shun!Nãy giờ anh đi đâu vậy,sao em không thấy anh gì hết?
"Nãy giờ anh có đi đâu đâu,em cứ mãi lo nói chuyện với cái tên này sao mà thấy anh được chứ!"-tiếng lòng của Shun
_Anh luôn ở bên em mà,chẳng qua là em không để ý thôi!-Shun cúi đầu,nói nhỏ vào tai Alice.
Hành động này,nếu người khác nhìn vào,thì sẽ vô cùng ám muội a~
Klaus nãy giờ đứng đây,chứng kiến hết mọi chuyện,ý cười vẽ lên trong mắt.Ngay từ khi bắt gặp ánh mắt của Shun trong nhà thờ,anh liền có cảm giác đây không phải là một con người tầm thường.Âm thầm đánh giá anh ta,quả nhiên là rất có khí chất.Lại được lúc nãy nghe Ace có nói sơ qua về Shun khiến Klaus tin vào phán đoán của mình là không sai.Ở Shun luôn toát ra một sự lạnh lùng,lại tàn nhẫn khó có thể nói,đứng bên cạnh người đàn ông này,như đứng bên cạnh cục nước đá vậy,nhiều khi,nước đá còn ấm hơn anh ta.Klaus không phải là người bình thường,khi còn ở bên Anh,đã có nhiều lần,anh nghe rất nhiều bài báo đưa tin về vị Tổng Giám Đốc trẻ tài năng này,nhưng thân thế của anh ta hoàn toàn là bí ẩn,ít ai biết được,anh ta cũng từ chối lên truyền hình,không giống những kẻ khác chỉ thích khoe mẽ.Vậy mà bây giờ,Klaus lại có thể tận mắt chứng kiến cái cảnh anh ta ôm ấp người yêu ngay trước mặt mình,ai dám nói đây là Shun Kazami lạnh lùng sắt đá?
_Chào Tổng Giám Đốc Kazami,nghe danh anh đã lâu,hôm nay mới có dịp gặp,tôi là Klaus,Klaus Von Hertzon-Klaus nói một cách khách khí đồng thời bàn tay cũng đưa ra
Shun liếc mắt nhìn anh ta một cái,rồi cùng đưa tay ra,giọng nói lạnh như băng
_Chào anh,tôi là Shun Kazami,là chồng chưa cưới của Alice!!
_Hả?-Alice Gehabich,người nãy giờ không lên tiếng bây giờ lại lên tiếng rất không đúng lúc
Shun trừng mắt nhìn cô,lực ôm ở cánh tay ngày càng chặt hơn
_Em hả hả cái gì?Chẳng phải là sau này em sẽ gả cho anh sao?Thái độ như vậy thật không giống em chút nào!
Alice ngạc nhiên nhìn anh,ừ thì sau này chắc chắn là cô sẽ gả cho anh rồi,nhưng mà việc này cô còn chưa có nghĩ tới,sao anh lại hùng hồn mạnh miệng mà nói như vậy chứ!
Bình sinh Alice Gehabich là người rất ngây thơ,không hiểu hết sự đời,vì thế nên không thể nào biết được trong câu nói ấy của Shun còn có ý...độc chiếm!
Nhưng Klaus thì lại khác,anh là người trưởng thành,đã từng va chạm với đời nên không khó gì để anh nhận ra cái ý nghĩ thâm sâu trong câu nói ấy.Rõ ràng là muốn khẳng định chủ quyền mà,Shun Kazami,quả thật rất thú vị.
Và thế là suốt buổi tiệc ấy,Shun cừ kè kè lấy Alice ,không rời cô nửa bước.Mọi người lại được một phen rửa mắt.
Tổng Giám Đốc à,anh thật là ...ích kỉ đó...cứ ôm khư khư lấy Alice thế kia,anh đừng lo,không ai trong chúng tôi dám cướp đi ý trung nhân của anh đâu-tiếng lòng của mọi người đều đồng lượt vang lên,tất nhiên là trừ một số người rồi.
Đêm đến,bầu trời đen kịt,sao rơi rải rác trên tấm màn nhung đen mịn,tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo lạ thường,sáng như kim cương.Shun dìu Alice đã ngủ say vào trong xe,nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho cô.Alice say tới mức không biết trời đất là gì cũng là nhờ ơn của hai tên tiểu quỷ Dan và Runo!!Đã biết tửu lượng của Alice vốn rất ít,vậy mà còn chuốc rượu cho cô say mèm,cả người nhũn ra như con mèo nhỏ.
Sau khi đưa Alice vào trong xe,Shun quay lại trừng mắt nhìn hai kẻ đầu sỏ đang vẫy vẫy tay với mình.
_Đưa Alice-chan về nhà cẩn thận nha Shun-Runo kéo dài thanh âm một cách mờ ám
Dan thấy thế cũng góp vui
_Phải đó,nhớ là phải về tận nhà đó nha!!!!!
_Ngày mai hai người biết tay tôi!!!
Nói rồi,lại chui vào xe,không đếm xỉa gì đến hai kẻ ấy nữa,Shun lái xe về nhà.Trên đường đi,Alice ngủ rất ngoan,cả người cuộn lại như cuộn bông tròn,chắc lại lạnh.Shun nhẹ nhàng khoác áo cho cô,lại đồng thời tắt máy điều hòa đi.Về nhà,anh lẳng lặng ôm Alice lên lầu,dùng chân đá cửa phòng ra,anh đặt Alice ở trên giường,nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.Ngắm nhìn khuôn mặt trẻ con vì say rượu mà đỏ ửng lên,trong lòng anh không khỏi có chút ấm áp.Chịu không nổi,anh cúi người xuống,hôn lên môi Alice.Môi cô mềm mại như cánh hoa đào ngày tết,lại thoang thoảng mùi hương của rượu.Lúc sau,đến khi Alice chịu không nổi mà bắt đầu nhúc nhích,có ai đó mới thỏa mãn mà rời khỏi môi cô.Shun mỉm cười nhìn con mèo nhỏ đang ngủ ngon lành,hôn lên trán cô một cái rồi quay người bước ra khỏi phòng.
Ngoài đường,trời đang rất lạnh,sương đêm buông xuống,tất cả mọi người đều khoác áo ấm bên ngoài.Dù trời đã khuya nưng dòng người đi lại vẫn vô cùng tấp nập.
Shun đẩy cửa bước vào một quán trà,đã có người ngồi chờ sẵn.
_Tôi tưởng anh sẽ không tới-người đó nói,đôi mắt xanh lục ánh lên ý cười nhẹ
_Tôi vốn không bao giờ quan tâm đến chuyện của người khác,nhưng những gì liên quan đến Alice luôn là ngoại lệ.
Klaus bật cười trước câu nói ấy của Shun,trong không khí lạnh gia lúc ấy,khói trà bay lên,tỏa ra cả một khoảng rộng,mùi trà thoang thoảng hương thơm nhẹ nhàng,dìu dịu.Câu chuyện chắc cũng bắt đầu từ đây....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro