Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10: Mãi mãi

Đã gần một tuần trôi qua từ lần gặp lại Jiny trước đó.Alice vẫn còn suy nghĩ nhiều về cuộc trò chuyện ấy.Tha thứ sao?Con người thì ai chẳng có lần mắc phải lỗi lầm,nhưng mà...Alice thở dài.Tuy rằng cô rất giận Jiny nhưng mà cô cũng rất thông cảm cho cô ấy,chẳng qua vì quá yêu Shun mà thôi,tình yêu...có thể làm thay đổi con người... 

Alice bây giờ cũng bắt tay vào làm chuyên đề của mình.Shun là một người vô cùng bận rộn,chính xác là như vậy.Alice có thể khẳng định điều đó từ hôm tới công ty của anh ngày đầu tiên.Bởi vậy,,nếu muốn gặp mặt thì phải có hẹn trước.Nhưng mà,đâu phải chỉ có mình cô hẹn đâu,còn có rất nhiều người a.Đa phần là đối tác làm ăn của công ty anh.

Alice khoác áo len bên ngoài,rời khỏi nhà.Hôm nay trời có vẻ âm u hơn mọi khi,chẳng thấy mặt trời đâu cả.Vừa đi,cô vùa xoa xoa hai bàn tay vào nhau.Khi Alice chuẩn bị bắt xe bus tới tòa soạn thì chuông điện thoại reo lên và người gọi khiến cô rất ngạc nhiên:"Ren"

_Alô,Alice hả-tiếng của Ren vang lên từ đều dây bên kia

_Ừ,mình đây,có chuyện gì không?

_Alice à-giọng Ren hối hả-cậu mau đến bệnh viện đi,Shun có chuyện rồi.

Alice ngạc nhiên,thiếu điều chút nữa là đánh rơi điện thoại.Shun...anh có chuyện gì vậy.Tại sao lại ở bệnh viện chứ?Đừng xảy ra chuyện gì,làm ơn!!Bao câu hỏi,lo lắng cứ dâng lên trong lòng cô.Đến khi chiệc Taxi dừng lại trước cửa bệnh viện nơi Ren đang làm thì Alice mới biết mình đã tới nơi.Vừa mở cửa,cô đã thấy Ren đứng đợi ở đó sẵn.Chưa kịp nói gì đã bị Ren túm tay kéo đi.Trên đường đi,Alice luôn miệng hỏi

_Ren,Shun có huyện gì vậy

_Cậu ta nhập viện rồi,bị xuất huyết dạ dày.Cậu không biết sao,Alice?-Ren ngạc nhiên

_Không-Alice lắc đầu,giọng nói nghe nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu

Lúc này,Ren mới thở dài,nới lòng bàn tay đang nắm tay Alice ra.Anh bắt đầu kể

_Cậu không biết cũng phải thôi.Cậu ta bị thế này cũng lâu rồi,hình như là vài năm trước đó.Cậu biết không,cái ngày mà cậu ra đi đấy,cậu ta hệt như kẻ mất trí.Mặc dù chúng tớ khuyên thế nào cũng không nghe.Rồi cậu ta dần uống rượu.Ăn uống lại không đàng hoàng,bữa có bữa không.Thế đấy,mọi việc cứ xảy ra như thế cho tới một ngày,chúng tớ biết cậu ta nhập viện vì xuất huyết dạ dày.Brawlers thay nhau tới thăm cậu ấy.Sau khi ra viện,cũng chính lúc ấy,Shun thay đổi thành một con người hoàn toàn xa lạ đến nỗi chúng tớ cảm thấy hình như cậu ấy không còn là Shun nữa.Nhưng dù vậy,mọi người cũng biết cậu ấy còn rất yêu cậu,có lần ở bệnh viện,lúc tớ cùng Fabia tới thăm thì thấy cậu ấy nói mơ tên cậu,cậu ấy nói Alice,tại sao em lại bỏ đi chứ,em có biết anh nhớ em lắm không?"

Ren ngừng một lúc,quan sát nét mặt của Alice rồi nói tiếp

_Alice,chúng ta là bạn,có điều này tớ nói thẳng,cậu đừng dày vò cả hai nữa.Đời người chẳng phải lúc nào cũng cần lựa chọn sao?Đừng để cả hai phải mắc vào những đau khổ này nữa.Đến rồi đấy,cậu vào đi.

Ren và Alice cùng dừng lại trước một căn phòng bệnh.Y tá từ đó đỉa,thấy Ren liền nói

_Bác sĩ,anh ta ngủ rồi.

Ren gật đầu với cô ý tá rồi quay sang Alice,người nãy giờ vẫn giữ im lặng

_Cậu vào đi,tớ không vào nữa

Alice không nói gì bèn lẳng lặng vào phòng,trước khi mớ cửa cô nhìn Ren,mỉm cười

_Cảm ơn cậu

Ren nhún nhún vai rồi bỏ đi.Cửa phòng bệnh không khóa,Alice đẩy cửa bước vào.Đó là phòng đơn,giường của Shun kê ngay của sổ,từ đây có thể nhìn ra bên ngoài dễ dàng.Tiếng mở cửa không làm Shun thức giấc.Anh vẫn đang ngủ.

Trái tim Alice như bị một tảng đá to đè lên.Cô cảm thấy nhói đau,nước mắt không biết bao giờ đã trào ra khỏi khóe mắt.Shun nằm trên giường.Đôi mắt nhắm nghiền lại.Cặp lông mày khẽ chau lại.Shun lúc nào cũng như vậy,ngay cả ngủ mà cũng chau mày.Những ngón tay Alice vô thức chạm vào hàng mi đang nhắm chặt,tưởng tượng nếu chủ nhân thức dậy,nhất định sẽ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng,không cảm xúc.

Tay cô bất giác dừng lại trên đôi môi tái nhợt của anh.Shun,tại sao anh lại như vậy chứ?Tại sao anh lại hành hạ chính mình vậy chứ,anh có biết trông anh thế này,em đau lắm không?Sau đó,trước khi ý thức được mình đang làm gì,những ngón tay đã được thay thế bằng đôi môi âm ấm.Từng giọt nước mắt rơi trên gương mặt anh,ướt đẫm.Nước mắt cứ trào ra mãi không sao kìm lại được.

Mãi cho tới khi...tay cô bị nắm chặt

Shun!Anh tỉnh rồi sao?

Trong một thoáng ngỡ ngàng,đầu óc cô trở nên trống rỗng.Nước mắt làm mắt cô mờ đi,loáng thoáng thấy được gương mặt xanh xao của anh.

_Em làm gì vậy?-Giọng anh nghe sao lạnh lùng quá.

_Em...-Alice nhất thời không biết nói gì,bao nhiêu chữ nghĩa bay hết chỉ có thể đứng nhìn anh và cảm thấy bàn tay mình đang bị nắm chặt.

Cả hai im lặng,không nói gì.Lúc sau,Shun gượng ngồi dậy,Alice vội vàng đỡ anh nhưng tay cô đang bị nắm chặt cho nên khôg biết do vô tình hay cố tình mà cô ngã vào vòng tay của anh.Alice ngượng chín cả mặt,không ngờ lại xảy ra chuyện này.Giờ cô không biết phải làm gì hết a bèn ngồi im trong lòng ai đó.Đột nhiên,cô cảm thấy mái tóc của mình được ai đó chạm vào.Alice tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh đang dịu dàng vuốt lại mái tóc của mình

_Anh ...-Alice lắp bắp

Nhưng trái lại có người nào đó nói giọng thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra

_Anh không được chạm vào tóc của em sao?

_Không phải-Alice lắc đầu-nhưng mà...

_Ngồi yên-giọng anh nghe thật giống ra lệnh a

Alice cúi đầu,đành phải ngoan ngõan ngồi yên trong lòng ai đó.Mặt càng ngày càng đó.Rốt cuộc,chịu hết nỗi,cô lên tiếng

_Shun ,em muốn...

_Anh biết em muốn nói gì-Shun cắt ngang cô-em đến vì lời để nghị của anh có phải không?

Alice gật đầu.

_Em không hối hận chứ?

_Em đã nghĩ về việc này rất nhiều.Nói thật em cũng rất sợ nếu hạnh phúc không mỉm cười với chúng ta,nhưng mà không thử thì làm sao biết được,phải không anh?

Có người nào đó trông có vẻ rất hài lòng vì câu trả lời của cô,ôn nhu hôn lên trán Alice khiến cô ngượng chín cả người bèn kiếm cớ "chuồn"đi

_A,anh chắc cũng đói bụng rồi phải không?Em đi mua cháo cho anh ăn nha

Nhưng Alice đâu có dễ dàng chuồn đi như vậy.Vòng tay của Shun càng xiết chặt quanh người cô.Anh lười biếng tựa đầu vào người Alice,nói giọng khàn khàn của người bệnh

_Anh mệt quá,cho anh ôm em một chút nữa đi

_Nhưng mà đây là bệnh viện a,người ta sẽ cười đó

_Ai dám cười thì đó là lần cười cuối cùng của kẻ đó!!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bakugan