Chap 9
Sau khi băng bó cho Ren xong,Alice đưa cho anh một bộ quần áo để thay,vì quần áo của anh đã rách hết.Rồi,cô ra ngoài.
Alice không đả động gì đến chuyện giữa anh và Fabia,nhưng anh biết trong đầu cô đang nhảy múa hàng ngàn câu hỏi.
Nhớ lại khuôn mặt của Fabia lúc đó,anh chợt cười thầm.
Anh chưa bao giờ tưởng tượng ra được Fabia đỏ mặt sẽ như thế nào.
Và anh cũng không nghĩ là anh sẽ quan tâm về điều đó.
Nhưng thật lạ,trong một khoảng khoắc...trông cô ta nữ tính hơn hẳn thường ngày.
Khoảng khắc...khiến tim anh dường như đập nhanh hơn thường lệ.Cảm giác mà anh chưa bao giờ gặp...và anh cũng không biết nó là gì.
-Cậu đang nghĩ gì vậy?-Linnehat hỏi.
-Không có gì.-Ren nhún vai.-Chỉ là...
Câu nói của Ren bị cắt ngang,vì ngay lúc đó cánh cửa mở ra.Và,Fabia đang đứng trước cửa.Một...hai...ba giây trôi qua,cô hét lên:
-Tên biến thái,sao ngươi không mặc áo hả?
-Tôi đang thay đồ mà.-Anh nói một cách thản nhiên như không có gì,và điều đó càng khiến Fabia điên tiết.
-Thay đồ thì cũng phải khóa cửa lại chứ.-Vừa quay mặt đi,cô vừa nói một cách bực bội.
-Tôi khóa rồi.Tại cô dùng chìa khóa mở thôi.-Ren nhìn cô,khó hiểu.-Vả lại có cái gì mà cô phải phản ứng thái quá vậy?
-Ngươi còn hỏi nữa hả?-Fabia như muốn nổ tung.-Thay đồ trước mặt con gái như vậy...
-Thì sao?-Anh nhìn lại cô,vẫn với ánh mắt khó hiểu ấy.
-Thì...-Fabia định nói,nhưng nhìn ánh mắt "ngây thơ vô số tội" của Ren,cô hiểu là chẳng có cách nào giải thích cho anh hiểu.Cô thở hắt ra:
-Tức chết đi được.Nếu không phải ngươi đang bị thương ta đã ném ngươi qua cửa sổ rồi.-Rồi,cô ném chiếc áo trên giường về phía anh.-Mặc đồ vô nhanh lên.
Ren mặc đồ,mặt mày vô cùng khó chịu vì không hiểu tại sao bỗng dưng mình lại bị chửi té tát.Không phải là anh thuộc dạng quá "ngây thơ" hay gì,nhưng đối với anh thì con trai không mặc áo trước mặt con gái là chuyện hoàn toàn bình thường,chẳng có gì đáng để cho kẻ đang đứng trước mặt anh phải làm ầm lên như vậy cả.
Anh không hề biết rằng,khuôn mặt vừa mới trở lại bình thường của Fabia đã lại bắt đầu chuyển sang màu hồng.Cô không phải là dạng con gái dễ bối rối,và thật ra,nhiều lúc các vệ sĩ của hoàng cung vẫn cởi áo khi luyện tập trước mặt cô,và đối với cô thì chuyện đó hoàn toàn bình thường.Nhưng không hiểu sao,với hắn,cô lại...
Thật là...
Trong khi đó,Linehat hỏi Ren:
-Chuyện gì vậy,cậu chủ?
-Tôi cũng chẳng hiểu.Nhưng quên chuyện đó đi.-Nét mặt anh chợt nghiêm lại.-Linehat,anh có thể đưa tôi ra khỏi đây được không?
-Xin lỗi cậu chủ.-Linnehat nói,giọng áy náy.-Năng lượng dịch chuyển của tôi đã bị Fabia phong tỏa rồi,bây giờ tôi không thể đưa cậu đi đâu được.
Ren im lặng.
Anh cũng đã đoán trước điều này sẽ xảy ra.Nhưng...
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.Marucho đứng đó,mỉm cười:
-Chào anh Ren!
-Lâu rồi không gặp.-Ren nói một cách chậm rãi.-Cậu vào đây làm gì?
-Em đem cho anh một ít trái cây.-Vừa nói,cậu vừa đặt đĩa trái cây lên bàn.-Người bị thương nên ăn trái cây để bồi bổ sức khỏe.Mà anh có muốn ăn chút gì không?
Thay vì trả lời,Ren đặt tay lên vai Marucho,nhìn thẳng vào mắt cậu,giọng nghiêm túc:
-Tại sao...lại tốt với tôi như vậy?Tôi là kẻ thù của các người mà.
-Nhưng anh đã từng là bạn của em.-Marucho nói nhẹ nhàng.Rồi,giọng cậu chợt thoắt buồn.-Và em vẫn luôn mong một lúc nào đó anh sẽ lại là bạn của tất cả bọn em.
Anh buông tay ra.Rồi,bằng một giọng lạnh lùng nhất mà anh có thể,anh nói:
-Và cậu biết điều đó là không thể mà.Chúng ta đi trên hai con đường trái ngược nhau,và mãi mãi sẽ là như vậy.-Anh quay đi.-Không ai có thể thay đổi được điều đó đâu.
Marucho im lặng.
-Thôi,em đi đây.Anh cố gắng hồi phục nhanh nhé.
Rồi,cậu khép cửa lại.Ngồi lại một mình trong phòng,Ren thả người xuống giường,mệt mỏi.
Cậu không thể hiểu được đâu,Marucho.Tôi và các cậu thuộc và hai thế giới khác nhau.Và tôi phải đi theo con đường mà số phận đã chọn cho tôi.
-Cậu chủ.-Tiếng của Linehat đưa anh về thực tại.
-Chuyện gì vậy?
-Tôi không muốn vô lễ,nhưng...-Nói tới đây,anh hơi ngập ngừng.
-Anh cứ nói đi.
-Cậu chủ có thật sự...muốn tiếp tục đi trên con đường này không?
Ren cười cay đắng.
Muốn thì sao?Không muốn thì sao?Anh có quyền lựa chọn à?
-Tại sao anh lại hỏi vậy,Linehat?
-Cậu chủ có nhớ khoảng thời gian chúng ta sống dưới lòng đất không.-Linehat nói,giọng bắt đầu như tâm sự.-Cậu đã từng nói với tôi rằng muốn thoát khỏi bóng tối và nhìn thấy ánh mặt trời.
Đương nhiên là tôi nhớ.Và đó cũng chính là lí do tôi nhận lời trở thành thủ lĩnh của đội tình báo đến Trái Đất.
Đó là cách duy nhất để tôi và anh có thể thoát khỏi lòng đất tối tăm ấy.
-Tôi nhớ,Linehat.
-Nhưng tôi cảm thấy...cậu chủ và tôi vẫn chưa thật sự thoát khỏi bóng tối.-Linehat nói.-Chúng ta chỉ nhìn thấy ánh mặt trời,nhưng rồi sau đó,chúng ta lại tiếp tục chìm trong bóng tối.Bóng tối của sự độc ác và tàn nhẫn.
-Anh bất mãn sao?
-Tôi không dám.-Linehat nói.
Ren cười buồn.
Linehat lúc nào cũng như vậy.Luôn trung thành với anh vô điều kiện.
Nhưng anh biết,trong lòng anh ta thật sự không muốn nhìn đồng loại của mình trở thành một thứ vũ khí đáng sợ.
Có lẽ,anh ta nói đúng.Anh và anh ta thật sự chưa hề thoát khỏi bóng tối,và có lẽ là không bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro