Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28

Trên hành lang căn cứ Gundalian,hai tên lính đang đi tuần tra.Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.

-Là tên phản bội này!?!-Cả hai tên kêu lên khi nhận ra khuôn mặt quen thuộc của Ren.-Ngươi dám mò về đây sao?

Ren dường như không hề tỏ ra nao núng trước sự hung hăng của hai tên lính.Tức giận,chúng lao đến định bắt cậu,thì đột nhiên,một bản tay khều vai một tên.

-Cái gì...-Chưa kịp nhận ra kẻ đứng sau lưng,thì hai cú chặt như trời giáng vào đầu đã khiến cả hai bất tỉnh.Ren mỉm cười,bật ngón tay cái:

-Tuyệt lắm,anh bạn!

-Chuyện nhỏ thôi!-Shun mỉm cười.-Đi nào!

Đi bên cạnh nhau,mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.

Shun đủ thông minh để hiểu vì sao Ren lại liều mạng đến vậy,cũng như tại sao anh phải giấu tất cả mọi người.Nếu không phải vì cậu ta cần anh giúp đỡ,hẳn là anh cũng không hay biết gì.

Nếu như đó là Hydranoid,hẳn anh cũng sẽ làm như vậy.Vì anh sẽ không thể chịu nổi nếu nhìn thấy nước mắt của Alice.Và anh tin là Ren cũng dành cho Fabia cảm xúc tương tự.

Dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi bàn tay Ren đặt trên vai:

-Cậu lo lắng sao?-Ren hỏi.

-Không!-Anh nói.-Người cần phải sợ chính là cậu đấy.Vai chính của vở này là do cậu đóng mà.

Trước khi đi,Ren đã nói rất rõ về chuyện này.Anh sẽ lo loại bỏ tất cả những tên cản trở,còn cậu ta sẽ cứu Aranaut.Anh không có lí do gì để phản đối,không chỉ vì sự phân công rất thích hợp với khả năng của hai người,mà còn vì,đây là nhiệm vụ cậu tự đặt ra cho mình.Bởi vì hoàng tử của Fabia không phải là anh,mà là cậu.

-Cậu thật sự tin tưởng tôi vậy sao?-Ren hỏi,câu hỏi khá đột ngột đối với Shun.-Một người thận trọng như cậu chẳng lẽ không nghĩ đến khả năng tôi đang tìm cách đánh lừa mọi người một lần nữa?

Một phút im lặng.Shun mỉm cười.

-Tất nhiên là tôi có nghĩ đến.-Anh lập tức nhận ra vẻ dao động trên khuôn mặt Ren.-Nhưng lần này khác với lần trước.

-...

-Vì cậu đã học được cách làm người khác tin tưởng mình.-Anh mỉm cười,nụ cười mà những chiến hữu thật sự dành cho nhau.-Vậy được chưa?

Dường như nụ cười có sức lan tỏa kì lạ khi con người tin tưởng lẫn nhau.Hoàn toàn không ý thức,Ren cũng mỉm cười lại,nụ cười ấm áp và tin tưởng.

Cuối cùng,cả hai cũng đã đến phòng thí nghiệm.

-Cậu canh chừng bên ngoài giúp tôi nhé!-Nói xong,Ren nhanh nhẹn đến gần chiếc máy đang trói Aranaut lại.Đã tìm hiểu hệ thống này suốt một tuần,các thao tác khởi đầu của anh chẳng mấy khó khăn.Và rắc rối bắt đầu khi Shun nhận ra một âm thanh lạ đang ngày càng lớn dần.

-Cậu thao tác cái gì mà ồn ào quá vậy?-Anh hỏi,tim đột nhiên đập nhanh hơn vì một linh cảm bất an.

-Tôi cũng không biết.Theo tôi thì...-Nói tới đó,như chợt nhớ ra điều gì,mặt anh đột nhiên tái xạm đi.

-Thì sao?-Shun hỏi,giọng không giấu nổi vẻ sốt ruột.

-Là tiếng đồng hồ hẹn giờ...của hệ thống phát nổ tự động.-Nói tới đây,anh nghiến răng.-Có lẽ Karazina đã đoán trước việc này,nên cô ta đã lên kế hoạch để làm kẻ phản bội như tôi biến mất mãi mãi.

Shun lắc đầu.Một âm mưu rất phù hợp với cách nghĩ của bọn người không có nhân tính ấy.Hi sinh cả đám lính của mình chỉ để tiêu diệt mỗi Ren.

-Chúng ta rời khỏi đây thôi.-Shun nói.

-Không được.Tôi vẫn chưa làm xong.-Giọng anh trầm đi.-Muốn làm xong chương trình này,nhanh nhất cũng cần 10 phút.

-10 phút...

-Chương trình này sẽ phát nổ sau 10 phút 5 giây nữa.-Ren nhếch môi.-Rõ ràng là cô ta muốn thử gan tôi đây mà.Nhưng đừng hòng tôi thua cô ta!

Nói rồi,anh lại tiếp tục công việc.

-Cậu muốn hi sinh để cứu Aranaut?-Shun hỏi.

-Còn có cơ hội sống thì không gọi là hi sinh được đâu.-Ren cười.

Rồi,anh quay sang Shun,vẻ thành khẩn:

-Tôi lôi cậu vào rắc rối vậy là đủ rồi.Và giờ thì cậu làm ơn rời khỏi đây,ngay lập tức!-Anh nói thật chậm ba chữ cuối,như để cho lời yêu cầu đủ thời gian ngấm vào đầu Shun.

-Được.-Shun nói,đơn giản.-Chúng ta sẽ rời khỏi đây.

Ren nhìn cánh tay đang bị Shun nắm chặt,đôi mắt chợt mở to.

-Một Brawler không bao giờ bỏ rơi đồng đội của mình.

Ánh mắt anh chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.Bất giác,Ren lại mỉm cười.

Có lẽ đó là lí do mình chọn cậu ta làm bạn đồng hành.Cái tính ngang ngạnh và không bao giờ khuất phục,giống hệt như cô ấy.

Nghĩ về cô,bất giác,anh lại mỉm cười.

Có lẽ cô sẽ không vì chuyện này mà mất lòng tin vào tôi,phải không công chúa?Tôi thật sự...sợ mất lòng tin của cô hơn bất cứ chuyện gì.

Shun đang căng thẳng quan sát xung quanh,nhưng vẫn đủ tinh ý để nhận ra trên môi anh một nụ cười kì lạ.Nụ cười có chút gì đó như cam chịu và bất cần.

Ngay tức khắc,Shun bị dịch chuyển khỏi phòng thí nghiệm,và xuất hiện ở phòng khách của lâu đài Neathian,nơi nhóm Brawler đang ngồi.Vừa nhác thấy cậu,Alice lập tức bật dậy,giọng không giấu nổi xúc động:

-Shun!-Đôi mắt cô vui mừng trông thấy.Khác với cô,vẻ vui mừng thoáng hiện trên khuôn mặt Fabia,nhưng lại tắt ngay khi cô nhận thấy Ren không về cùng Shun.

-Ren...-Cô vừa mới cất lời,đã lập tức bị anh cắt ngang.

-Cậu ta đang tìm cách cứu Aranaut.-Giọng anh đột nhiên nhỏ đi.-Với một hệ thống phát nổ tự động đang ở đó.Thời gian vừa đủ để cậu ấy cứu Aranaut,trong trường hợp may mắn nhất.

Fabia nhìn anh chằm chằm.Ánh mắt không có ý oán trách,nhưng đủ để khiến anh phải quay đi.Vẻ đau đớn trong ánh mắt ấy khiến anh thấy mình có lỗi,dù rằng đó chính là quyết định của Ren.

Cậu ta cũn giống như anh,thà hi sinh một mình chứ không bao giờ muốn lôi bạn bè vào chỗ nguy hiểm.

Anh nhìn đôi mắt hoang mang và lo lắng tột độ của Fabia mà thấy áy náy.

Nếu như may mắn không mỉm cười với Ren...nếu như đó là lần cuối anh nói chuyện với cậu...liệu cô sẽ ra sao đây?

Trong khi đầu Shun đang dày đặc bao nhiêu suy nghĩ,thì trong đầu Fabia chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Xin hãy trở về,Ren.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro