Chap 21
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu.Và,đột ngột,anh nắm lấy vai cô,nhìn thẳng vào đôi mắt còn đang ngạc nhiên.
-Tại sao cô lại quan tâm đến tôi như vậy?
Hành động đột ngột của nha khiến khuôn mặt cô không khỏi phớt đỏ.Nhưng,cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
-Tại sao lại không?
-Vì chúng ta là kẻ thù.-Anh nói,giọng cố giữ cho đừng run lên.-Vì tôi là gián điệp của Gundalian,là kẻ đã tham gia cuộc chiến xâm lược hành tinh của cô.
Anh nói nhanh.Và cô hiểu cảm xúc của anh lúc này.Nhưng,cô vẫn nói một cách nhẹ nhàng.
-Cậu biết điều đó là tồi tệ,đúng không?
Anh im lặng.Nhưng thái độ của anh đã nói lên tất cả.
-Nếu vậy thì tại sao cậu lại làm?
-Tôi không có lựa chọn.-Anh ngồi xuống,giọng mệt mỏi.Dường như,việc trút bầu tâm sự là vô cùng khó khăn đối với anh.-Từ lúc sinh ra,định mệnh đã bắt tôi phải phục vụ cho họ rồi.
Đó là lí do cháu được sinh ra...
-Tôi thật sự muốn thay đổi nó.Tôi đã quá mệt mỏi với cái địa ngục đó.Cứ nhìn hàng ngàn người chết,từ đồng đội mình đến những người vô tội,mà tôi thì không có quyền làm gì cả.-Giọng anh run lên.-Nhưng tất cả đã quá muộn rồi.Nhóm Brawler,hành tinh Neathian,sẽ không có nơi nào chấp nhận tôi.
Nhìn những con hạc giấy,anh cười cay đắng:
-Tôi học cách xếp hạc giấy,vì nghe ai đó nói rằng mỗi con hạc giấy ứng với một điều kì diệu.Tôi đã từng rất hạnh phúc khi gấp chúng,vì tôi luôn tin một ngày nào đó,điều kì diệu sẽ đến.Và khi tôi không còn tin nổi điều đó nữa,thì những con hạc giấy cũng dần rơi vào quên lãng.
-...
-Tôi không còn dám tin tưởng vào bất cứ điều gì nữa.Tôi là ai,đâu mới là vị trí của tôi,tại sao tôi lại được sinh ra...tất cả đều không có câu trả lời.-Giọng của anh càng lúc càng lạc đi.-Tôi không biết thế nào mới là đúng nữa.
Dường như cả một thế kỉ trôi qua sau những gì anh nói.
Một chút ánh sáng le lói cô vừa đem lại,dường như lại bị vùi đi sau màn đêm u tối.
Tâm hồn anh đã bị tổn thương quá nhiều,đến mức anh không còn dám tin tưởng vào hạnh phúc thật sự,ngay cả khi nó tưởng như gần đến tầm tay.
Anh đã nhiều lần tìm hi vọng cho mình.Nhưng cứ mỗi lần anh tưởng mình đã chạm được đến ánh sáng,thì ngay sau đó nó lại bị bóng tối quanh anh làm cho vụt tắt.Để cuối cùng,tất cả những gì còn đọng lại trong anh là màn đêm sâu thẳm.
Lúc này đây cũng vậy.Nụ cười và sự quan tâm của cô thật sự khiến anh cảm thấy ấm áp.Cô đã cho anh cảm nhận lại cuộc sống này,bằng cái cách mà anh chưa bao giờ được biết.Niềm vui,nỗi buồn,mơ mộng,tất cả kì diệu đến nỗi,anh không dám tin rằng mình có thể nhận được nó.Anh sợ đến tột cùng cái cảm giác sẽ mất đi ánh sáng thêm một lần nữa.Anh sợ rồi khi anh buộc phải quay lại Gundalia,phản bội lại tất cả những gì cô làm cho anh,cô sẽ lại nhìn anh bằng ánh mắt căm hận thuở nào.
Anh chuẩn bị để nghe những câu an ủi mà anh thường nghe từ Alice-những lời an ủi đầy quan tâm và cảm thông,nhưng lại không đủ đối với anh.Anh cần một cái gì đó hơn vậy,một cái gì đó mà cả anh cũng không biết rõ.Nhưng,cô lại đưa tay cho anh,nói:
-Đi với tôi.Tôi muốn đưa cậu đến chỗ này.
-Tôi không...
-Đi thôi.-Cô nói.Giọng nói như có khả năng thôi miên,khiến anh bất giác nắm lấy tay cô.Trong đêm tối,anh chợt nhận ra bàn tay cô thật ấm áp,và cảm giác đó khiến anh tạm quên đi những tâm sự u ám của mình.Hình ảnh cô lúc này đẹp đến mức như một giấc mơ,có thể tan biến bất cứ lúc nào.Bất giác,anh siết chặt bàn tay cô,như thể sợ rằng nếu buông ra,cô sẽ biến mất khỏi thế giới của anh bất cứ lúc nào.
Hai người đi xa đến mức,khi đến nơi,ánh nắng rạng rỡ buổi sớm đã thay thế cho màn đêm tĩnh mịch.Anh nhận ra cả hai đang đứng trước một cánh đồng xanh mướt,với đầy những đóa hoa bồ công anh trắng.
-Lúc trước David thường đưa tôi đến chỗ này.-Fabia mỉm cười.-Thế nào,đẹp chứ?
Anh khẽ gật đầu.Cô kéo anh ngồi xuống,tay mân mê một đóa bồ công anh.
-Bồ công anh có một điểm rất đặc biệt,đó là khi tới mùa,nó sẽ phân thành nhiều bông nhỏ và bay theo gió,đến một nơi xa để mọc thành cây mới.
-Vậy thì sao?
Cô ngắt một bông bồ công anh lớn,đưa tay xoa xoa khiến nó rã ra thành nhiều bông nhỏ,rồi thả cho tất cả bay theo gió.Cô nhắm mắt lại,hai tay chắp lại như cầu nguyện.
-David từng nói với tôi,nếu thành tâm gửi những điều ước để bồ công anh mang theo gió,chúng sẽ đến được với Thượng đế,và mọi điều ước sẽ thành sự thật.
Anh nhìn cô.Vẻ mặt cô lúc này thành khẩn một cách lạ kì,khiến anh đột nhiên hoàn toàn tin vào những gì cô nói.Và,không đợi cô nói,anh cũng ngắt lấy một bông bồ công anh,làm giống hệt cô.Với hi vọng bồ công anh và gió sẽ đem những tâm sự và nguyện ước của anh đi thật xa,thật xa,đến một chân trời nào đó của sự kì diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro