Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15

 Anh đang đi một cách vô định.Trước mắt anh là bóng tối vô tận.

-Ren...-Một tiếng gọi đứt khúc,tưởng như từ cõi âm vọng lại.Tiếng gọi khiến anh thấy buốt đến tận tim.

-Ai vậy?-Đôi mắt anh cố phân biệt những bóng trắng mờ ảo trong màn đêm tăm tối ấy.Hình ảnh càng lúc càng rõ dần.

Bốn bóng người...Sid,Lena,Jesse và Zenet...tất cả đều đang bị nuốt dần vào bóng tối.Tất cả đều chới với,đưa tay như muốn cầu cứu anh.

-Cứu...chúng tôi...-Đó là tất cả những gì anh có thể nghe được.

Họ bị nuốt dần,nuốt dần.Anh cố đuổi theo.Nhưng một bàn tay đã giữ anh lại:

-Đừng đuổi theo nữa.Cậu không thể làm gì đâu.

Anh có thể nhận ra giọng nói ấy.Là Fabia.Bàn tay cô chỉ nắm nhẹ,nhưng lại khiến anh không thể tự dằng ra.

-Buông tôi ra.

-Đừng lãng phí cuộc sống của mình.Cậu phải sống thay phần họ đấy.

Anh khựng lại.Và trong khoảnh khắc đó,bóng đêm đã nuốt chửng cả bốn.

-Khôôôôôôôông!-Anh hét đến lạc giọng.

Anh choàng tỉnh.Xung quanh vẫn là căn phòng của Fabia.Bình thường,đơn giản,an toàn.

-Nằm mơ thấy ác mộng hay sao mà la hét quá vậy?-Fabia đứng bên cạnh giường anh.Lúc nào cô cũng nói bằng giọng điệu khó ưa ấy,nhưng anh cũng đã quen rồi.

-Đại loại vậy.-Sao mình phải nói với cô ta chứ.

Cô không hỏi gì thêm.Sau khi đặt bên cạnh cậu một chén cháo,cô nói:

-Alice bận luyện tập rồi.Muốn gì thì nói với ta.-Và,cô ném thêm một cái lườm cảnh cáo.-Và đừng có tự tiện đi đâu hay làm gì.

Anh ngồi im lặng,và cô có thể thấy anh đang nhìn mình bằng ánh mắt dò xét khó hiểu.

Khi cô đã bỏ ra ngoài,anh vẫn đắm chìm trong những suy nghĩ riêng của mình.Về giấc mơ ấy.

Dường như cái chết của họ đã ám ảnh anh,ít nhất là nhiều hơn anh tưởng.

Anh vẫn chưa đủ tàn nhẫn để biến trái tim mình thành đá...như yêu cầu của ông ta.

Mà anh cũng chẳng muốn làm như vậy.Dù rằng anh biết như vậy sẽ khiến anh trở thành một kẻ ngu ngốc trong cái vương quốc của mình.

-Ren!-Tiếng gọi của Linehalt làm anh choàng tỉnh.-Tôi đã gọi cậu nãy giờ rồi đấy.

-Xin lỗi.-Anh chỉ nói được có vậy.

Linehalt nhìn anh khó hiểu.Chưa bao giờ Ren lại nói chuyện với anh một cách lơ đãng như thế này.Dường như,cậu đã bắt đầu có những suy nghĩ,tâm sự mà ngay cả anh cũng không thể hiểu được.Khác với trước đây.

Động tâm,anh đưa mắt nhìn đóa hoa trắng được cắm trên bàn.

Phải chăng là vì cô gái đó?

-Cậu đang nghĩ chuyện gì vậy?

-...

-Không phải là cô công chúa ấy nữa đấy chứ?

Mặt Ren thoáng nóng lên,đây không phải là lần đầu tiên anh nóng mặt như vậy.Từ khi đến đây.

-Anh làm như ngoài cô ta ra tôi không còn nghĩ được chuyện gì khác vậy.

-Ồ.Vậy nghĩa là ngoài những chuyện đó ra thì cậu chỉ nghĩ đến cô ta thôi?-Linehalt hỏi cách ẩn ý.Nhưng câu nói của anh còn nhiều ý nghĩa hơn là trêu chọc.

Ren thở dài.Giọng Linehalt trở nên nghiêm túc,như một người anh đang tâm sự với đứa em trai.

-Cô gái ấy đối với cậu...thật ra có ý nghĩa thế nào vậy?

-Tôi không biết.-Anh nói thật.Anh không thể cắt nghĩa được,và anh tin rằng chẳng ai có thể cắt nghĩa được,mối quan hệ giữa anh và cô công chúa ấy.Nếu là kẻ thù,thì anh không thể nói,và cô ta không thể lắng nghe như vậy.Nếu là bạn bè,thì anh cũng không cần phải cẩn thận mỗi khi bước ra ngoài như vậy.

Chỉ biết là từ lúc nào,hình ảnh của cô bắt đầu len vào tâm trí anh,vào cả trong những giấc mơ thường chỉ toàn là ác mộng của anh.

Không biết từ lúc nào,anh bắt đầu nhận ra đằng sau vẻ cứng rắn,đôi lúc lạnh lùng mà cô cố tạo vì cái trách nhiệm của một công chúa,là tâm hồn của một cô gái,nồng ấm,nhạy cảm và biết yêu thương.Không dịu dàng như Alice,nhưng lại sâu sắc và chân thành.Không bị đánh gục bởi khó khăn nào,nhưng có thể nhìn vào bên trong tâm hồn người khác.Biết khi nào nên lắng nghe,và khi nào nên nói.

Đột nhiên,anh lắc đầu.Trời ạ,anh đang sa đà vào bênh vực và hoàn hảo hóa cô ta thì phải.Nếu Barodious mà biết,chắc hẳn anh sẽ gặp rắc rối to.

Nhưng đó là nếu anh quyết định trở về Gundalia.

Chẳng phải chính cô ta đã từng hỏi anh muốn trở lại cái địa ngục đó,hay là ở lại nơi này sao?

Anh không thể dễ dàng đưa ra quyết định.Nhưng trong thâm tâm,anh biết mình muốn chọn nơi nào.Nơi mà anh có thể lấy lại những cảm xúc mà mình đã mất đi từ lâu lắm rồi.Nụ cười,niềm vui,nỗi buồn,nước mắt,những hồi ức,kỉ niệm,anh muốn lấy lại chúng.Anh biết đâu là nơi mình có thể làm được điều đó.Và,không ai có thể giúp anh nếu như anh không tự giúp mình.

Nhưng...số phận của một kẻ phản bội sẽ ra sao?

Và liệu những người anh muốn làm bạn có tha thứ cho anh hay không?

Hai câu hỏi ấy không ngừng đeo đuổi anh.

Và,đột nhiên,suy nghĩ của anh lại đột nhiên hướng về cô ta.Cô gái đầu tiên có thể chiếm một phần trong tâm trí anh...

Fabia Sheen...

Liệu cô có sẵn sàng giúp tôi đi trên con đường mình muốn hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro