Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

【BakuDeku】Oneshot R18🔞 | Tù nhân (yangyangyang)

❀ Tác giả: yangyangyang 

❀ Link fic gốc: https://archiveofourown.org/works/18987832#main

ଓ Editor: Merri T. 

‼️Cảnh báo: Trong fic này có yếu tố bắt cóc, giam cầm, hấp diêm. Đọc kỹ cảnh báo trước khi đọc tiếp nha mọi người‼️

🔞💥🐺🐰🍀🔞

Midoriya Izuku tỉnh dậy dưới ánh sáng chói lóa. Cậu hơi hé mở mắt, ánh sáng quá mạnh trong căn phòng đóng kín khiến mắt cậu bị đau nhói. Cậu theo bản năng muốn giơ tay che trước mắt mình, thế nhưng hai tay của cậu lại bị còng, không thể động đậy được.

Những cử động nhỏ khiến cơ thể cậu hơi vặn vẹo, còng tay phát ra tiếng động nhẹ đã đánh thức một người khác ở trong phòng. Tiếng bước chân từ xa đến gần truyền vào trong tai cậu. Midoriya khẽ nheo mắt và cuối cùng cũng thích nghi được với môi trường quá sáng này. Chỉ khi người "bị nhốt" khác dừng lại ở trước mặt cậu, cậu mới có thể hoàn toàn mở mắt ra và quan sát cảnh tượng trước mặt.

Chỗ này đúng thật là một môi trường nửa khép kín, phòng rộng khoảng 30 mét vuông, có rất ít đồ đạc, vách tường kiên cố và đủ ánh sáng. Căn phòng không có cửa sổ, chỉ dựa vào những lỗ thông hơi nhỏ để lưu thông không khí. Lối ra duy nhất chính là cánh cửa sắt cách xa cậu nhất.

Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn là nạn nhân bị cưỡng ép giam ở chỗ này. Và kẻ đứng trước mặt cậu cũng không phải là người tội nghiệp cùng chung cảnh ngộ với cậu, mà chính là thủ phạm đã nhốt cậu ở đây.

"Thủ phạm" nhốt cậu ở chỗ này đã che giấu khuôn mặt thật của mình bằng một chiếc mặt nạ đơn giản. Midoriya chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi đầy phấn khích qua khe hở, đồng thời cũng cảm nhận được hơi thở nặng nề phát ra từ dưới chiếc mặt nạ.

Phải thoát ra khỏi tay hắn.

Midoriya liếc nhìn chùm chìa khóa treo ở cửa, thứ cậu nghĩ là có thể mở được còng tay.

Nhưng người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen này rõ ràng mạnh hơn cậu rất nhiều. Hơn nữa cậu không chỉ bị mắc kẹt ở đây, mà hai tay còn bị còng, ngay cả miệng cũng bị bịt lại bằng một mảnh vải.

"Ư—" Gặp khó khăn trong việc di chuyển và không thể đàm phán bằng lời nói. Midoriya cắn miếng vải trong miệng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, thân thể lùi về sau một chút, nhưng không có hành động gì khác nữa.

Cậu muốn trốn thoát, nhưng bây giờ thì không thể.

Sức mạnh giữa cậu và người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt này chênh lệch quá nhiều. Bất kỳ hành vi không phù hợp nào cũng có thể kích động tên tội phạm này dùng dao đoạt mạnh cậu ngay lập tức.

Cần phải tìm được thời cơ thích hợp... Hơn nữa cũng cần phải có biện pháp đối phó tương ứng...

Trong khi Midoriya vẫn đang cố gắng hết sức vận dụng bộ não của mình để tìm cơ hội sống sót, thì người đàn ông đeo mặt nạ dường như đã mất hết kiên nhẫn.

Hắn ngồi xổm xuống và nắm lấy cổ áo của thứ nhỏ bé đang cố gắng trốn thoát rồi dùng năm ngón tay mạnh mẽ xé toạc từ cổ áo xuống. Cùng với tiếng áo bị xé rách vang lên, những chiếc cúc trên áo ngay lập tức bung ra và bay ra ngoài. Chiếc áo mỏng bị xẻ thành hai nửa không đều nhau, để lộ hai núm vú nhỏ và vùng da mịn màng bên dưới.

Sự việc xảy ra quá mức đột ngột khiến Midoriya kinh hãi khi quần áo bị xé toạc. Cậu choáng váng mất vài giây mới tỉnh táo lại được. Thế nhưng người đàn ông trước mặt rõ ràng không có ý định cho cậu thời gian để thở. Trong lúc Midoriya còn đang ngơ ngác thì hắn ta đã nắm lấy mắt cá chân của cậu, cùng lúc lột quần lót và quần dài xuống. Midoriya vùng vẫy đá chân một cách vô dụng chỉ giúp hắn thuận lợi hơn mà thôi.

Không được!

Midoriya gần như đoán được người này sẽ làm gì tiếp theo.

Đừng, thả tôi ra!

Midoriya không quan tâm đến thời gian hay biện pháp đối phó nữa, cậu cố gắng khiến người đàn ông trước mặt dừng lại. Tiếng kêu phát ra từ cổ họng của cậu cuối cùng trở thành một âm thanh "ư ư" mơ hồ.

Mọi thứ đều vô ích.

Hai chân của cậu bị người trước mặt kẹp chặt, cơ thể mất trọng lượng ngã về phía sau. Hai ngón tay thô ráp ấn hai lần vào phía trước lỗ nhỏ đang đóng kín. Sau đó hắn không hề kiềm chế đâm một đốt ngón tay vào bên trong.

"Ưm..." Trái ngược với vẻ ngoài kiên cường mà cậu đang thể hiện, mắt Midoriya đã ngập nước. Không thèm quan tâm tới mong muốn của riêng cậu, hai ngón tay trực tiếp xâm nhập vào lỗ nhỏ của cậu, đẩy vào bên trong không ngừng mở rộng. Thành ruột chật hẹp và mềm mại thỉnh thoảng bị các vết chai cứng cọ vào. Midoriya cau mày, vài giọt nước mắt tích tụ từ khóe mắt lăn xuống, những tiếng nức nở ngắt quãng phát ra từ miệng cậu.

Cậu nghe thấy tiếng cười khúc khích phát ra từ bên dưới chiếc mặt nạ của người đàn ông đang tra tấn cậu. Nhưng lúc này Midoriya không có lòng dạ nào mà suy nghĩ nhiều nữa. Những ngón tay trong cơ thể cậu đâm vào ngày càng sâu hơn, mà đáng xấu hổ chính là lượng dịch cơ thể dồi dào của cậu. Nhờ dịch ruột bôi trơn, việc đâm bằng hai ngón tay càng càng ngày càng dễ dàng hơn. Cậu cũng bắt đầu không chỉ cảm giác được đau đớn nữa mà từng cơn ngứa ngáy dường như cũng theo lỗ mềm dưới thân đang dần ăn mòn toàn thân cậu.

Cậu nhắm chặt mắt lại, nhưng cảm xúc ở thân dưới lại càng thêm rõ ràng hơn. Cảm giác ngứa ran xuyên thấu trái tim khiến cậu dùng hết sức lực chống cự, cơ thể lại run rẩy và khao khát nhiều hơn nữa. Hai đầu vú lộ ra trong không khí đã dựng đứng lên hết, ngay cả bộ phận sinh dục màu hồng nhạt cũng dần dần ngẩng đầu. Đầu óc cậu hỗn loạn, chỉ có thể để người đàn ông đeo mặt nạ này ghì chặt cơ thể của cậu và làm bất cứ điều gì gã ta muốn...



Bakugo Katsuki đã đã để ý chàng trai tóc xanh có tàn nhang sống ở tầng trên từ lâu.   

Cậu ta có vẻ là kiểu người nhu thuận, cư xử tốt và thời gian về nhà cũng rất đúng quy luật. Bakugo Katsuki đoán rằng người này có lẽ là một otaku, bởi vì cậu hầu như không bao giờ ra ngoài vào những ngày nghỉ lễ. Thỉnh thoảng trong ngày làm việc, cậu luôn mang một chiếc hộp về nhà. Bakugo liếc qua và thấy chiếc hộp chứa những figure của các nhân vật hư cấu. Mỗi khi mang những thứ này về, cậu sẽ vô thức cúi đầu đi lên tầng. Nhưng khi đụng phải Bakugo, chàng trai ấy sẽ ngẩng đầu lên và nở một nụ cười rạng rỡ với hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào ấy thật đáng yêu. Nói đúng hơn cậu ấy chính là mẫu người mà Bakugo cực kỳ thích. Làm da trắng ngần chưa bao giờ bị che đậy cho phép đôi mắt của Bakugo lướt qua cặp má rồi xuống cổ áo cậu. Giọng nói của cậu hoàn toàn phù hợp với đặc điểm của nam giới, nhưng thực sự nghe có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều so với những người đàn ông thô kệch khác. Đặc biệt là khi mỉm cười chào hỏi - cũng không biết cậu ấy trời sinh thích cười hay cố tình trêu chọc. Giọng nói có phần êm dịu ấy chứa đầy tiếng cười, mặc dù không mang ý đong đưa, nhưng lại nhiều lần khuấy động trái tim của Bakugo.

Vô tình, Bakugo đã thám thính về công việc của một nô lệ bán mình cho tư bản, người đang làm việc trong một doanh nghiệp vừa và nhỏ.

Đây là những gì mà cậu ta sinh ra đã có.

Bakugo nhìn chằm chằm vào bóng người đang đi từng bước lên tầng - hắn muốn thấy dáng vẻ Midoriya Izuku hầu hạ dưới thân đàn ông, muốn nhìn thấy những dấu hôn che kín cơ thể trắng nõn của cậu, muốn ngắm nhìn những giọt nước mắt trên khuôn mặt chỉ biết nở nụ cười ngốc nghếch đó. Suy cho cùng, những thứ quá mức đẹp đẽ luôn có thể khơi dậy khát vọng chinh phục và hủy diệt của con người.

Hắn đã lên kế hoạch cho việc này từ lâu rồi.

Vì thế hắn đã thành công giam cầm con mồi hắn yêu thích từ lâu này vào chiếc lồng vàng mà hắn đã dốc hết lòng xây dựng.

Đúng như Bakugo đoán, người hàng xóm nhỏ bé sống ở tầng trên này có lẽ bẩm sinh là đồ đĩ.



Lỗ nhỏ màu hồng trông như chưa từng được ai ghé thăm. Khoảnh khắc thọc ngón tay vào, vách thịt siết chặt quanh ngón tay khiến Bakugo muốn thở dài thành tiếng. Hắn dùng ngón tay liên tục đâm vào rút ra và thọc sâu vào trong lỗ nhỏ chật hẹp. Cái thứ nhỏ bé này vừa rồi còn đau đến mức bật khóc rất nhanh đã tự làm ướt cơ thể mình. Âm thanh dâm đãng của tiếng nước vang vọng trong căn phòng bí mật nho nhỏ này còn hơn cả lượng lớn gel bôi trơn đã đổ vào người cậu. Tiếng khóc nức nở mềm mại phát ra từ dưới tấm vải thấm đẫm nước bọt, thậm chí cũng chẳng thua kém gì gái bán hoa kiếm sống bằng nghề mại dâm.

Thứ bé xinh này rất biết cách khơi gợi sự thèm khát của mọi người, mặc dù chính bản thân của cậu cũng không biết điều đó.

Bakugo dùng hai ngón tay của mình khám phá cái lỗ mềm ẩm ướt. Giờ đây cái lỗ mềm mại ấy đã tự học được cách quấn chặt, lỗ nhỏ tự động co rút, hút lấy ngón tay của hắn. Cảm giác rõ ràng từ ngón tay truyền tới khiến dương vật của hắn trở nên hưng phấn.

Thêm nữa nào.

Hắn cũng không muốn coi Midoriya Izuku như một món hàng tiêu dùng chỉ xài một lần.

Hai ngón tay tìm kiếm trong cái lỗ mềm mại cuối cùng cũng tìm thấy được một chỗ nhô lên. Do cái thứ nhỏ bé này liên tục giãy dụa nên việc tìm được nơi này không hề dễ dàng gì. Bakugo nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay ấn xuống, một tiếng hét bị bóp nghẹt dưới lớp vải truyền đến tai hắn.

Những giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Midoriya. Đây là lần đầu tiên cơ thể cậu bị xâm phạm như thế này. Nơi đáng lẽ dùng để bài tiết lại bị những ngón tay thô ráp liên tục cưỡng hiếp. Cơ thể của cậu tự thích nghi với chuyện này và tiết ra dâm thủy như một cô gái. Cậu vẫn chưa thể nào chấp nhận được phản ứng của cơ thể mình, sự kích thích khi lần đầu tiên bị đâm vào tuyến tiền liệt khiến cậu phải thét lên.

Tìm thấy rồi.

Bakugo cười khúc khích, liên tục dùng đầu ngón tay đâm vào chỗ đó. Con người nhỏ bé dưới thân hắn dùng hết sức vặn vẹo cơ thể để chống cự, rồi lại ngẩng đầu lên và phát ra tiếng thút thít như tiếng mèo kêu.

Không phải sướng như thế này à.

Bakugo rút ngón tay ra rồi lại đẩy vào bên trong, lỗ thịt mềm mại lập tức hút chặt lấy ngón tay của hắn. Con người yết ớt đó bị hắn giữ chặt đùi co rúm lại rồi run rẩy giải phóng lần đầu tiên của mình.

"Ưm ưm..."

Bakugo tạm thời buông tha cho thứ bé nhỏ này.

Sau khi đạt cực khoái, vòng eo của Midoriya mềm nhũn đến mức cậu không thể dùng bất cứ một chút sức lực nào. Cơ thể cậu hơi cuộn tròn, những giọt tinh dịch vương vãi rơi xuống cái bụng mịn màng của Midoriya. Cậu cắn chặt miếng vải và nức nở, nước mắt từ khóe mi tuôn rơi, đọng lại ở tóc cùng bên tai, một phần trượt qua chóp mũi và nhỏ giọt xuống sàn.

Cảnh sắc tuyệt đẹp.

Bakugo nhếch khóe miệng, đôi mắt đỏ xuyên qua khe hở trên chiếc mặt nạ tràn đầy hưng phấn.

Hắn thật sự không chọn sai người. Midoriya Izuku chính là mẫu người lý tưởng của hắn.

Midoriya đang xụi lơ trên mặt đất dường như không còn sức lực hay ý chí để phản kháng nữa. Bakugo ôm cậu vào lòng, thương xót gỡ bỏ sự trói buộc trên người Midoriya. Tấm vải thấm nước bọt bị vứt một cách bừa bãi sang một bên. Bakugo từ trong túi lấy ra chìa khóa còng tay. Ổ khóa khi xoay phát ra một tiếng "tách" nhẹ, sau đó Midoriya có thể cảm thấy cổ tay của mình nhẹ đi.

Cổ tay trắng nõn bị còng một khoảng thời gian khá lâu đã để lại vết bầm tím mờ mờ. Người đàn ông đeo mặt nạ quấn lòng bàn tay dày rộng của mình quanh cổ tay cậu. Lòng bàn tay của hắn hơi chuyển động, động tác nhẹ nhàng như đang an ủi lại thương xót. Cơn đau từ cổ tay khiến Midoriya muốn cắn chặt khớp hàm, nhưng sự vuốt ve dịu dàng một cách khác thường của người đàn ông trước mặt khiến cậu dựng tóc gáy.

Cậu siết chặt nắm tay, dùng hết sức đấm vào mặt người đàn ông đeo mặt nạ. Người đàn ông cường tráng này không có bất kỳ một sự phòng thủ nào đã nhận một cú đấm rất mạnh từ cậu và bị Midoriya đánh ngã xuống đất.

Midoriya thấy vậy liền nhanh chóng bò dậy. Nước mắt vẫn còn đọng trên mắt làm mờ tầm nhìn của cậu. Cậu không màng tới việc lau nó đi nhưng vẫn có thể nhận ra cửa ở đâu.

Cậu muốn trốn thoát!

Cậu mở hai chân bủn rủn của mình bước về phía trước.

Phải thoát được ra ngoài!

Có lẽ cú đấm vừa rồi quá bốc đồng hay lúc này không phải là thời điểm tốt nhất để trốn thoát. E rằng hành động này đã hoàn toàn chọc giận người đàn ông đeo mặt nạ...

Tất cả những giọng nói đầy lo lắng ấy tập trung trong tâm trí của Midoriya, nhưng cuối cùng đều bị lu mờ bởi một câu nói ngắn gọn đầy mạnh mẽ.

Chạy trốn.

Có rất nhiều yếu tố không phù hợp nhưng đây là cơ hội cuối cùng của cậu.

Vậy mà cậu rốt cuộc cũng không thể có được tự do mà cậu khao khát.

Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cậu. Midoriya Izuku, người theo bản năng vẫn đang tiến về phía trước bị kéo thật mạnh, đầu óc ong ong vì trán bị đập xuống. Cậu còn chưa thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình thì người đàn ông cường tráng kia đã kẹp chặt hai cổ tay, ấn cơ thể của cậu xuống.

Xong rồi.

Cơ hội trốn thoát duy nhất của cậu đã vụt qua kẽ tay trong chớp mắt.

Midoriya cứng ngắc quay đầu nhìn người đàn ông đang đè lên mình. Đôi mắt tràn đầy sợ hãi trực tiếp đối diện với cặp mắt đỏ như máu nhuốm màu giận dữ.

Hắn đã nổi cơn thịnh nộ.

Sức lực không ngừng tăng trên cả hai cổ tay đã kéo Midoriya trở lại hiện thực.

Cậu không thể nào thoát khỏi người đàn ông đeo mặt nạ, ngược lại chỉ khiến người đàn ông này tức giận hơn mà thôi.

"Ha...ha..." Tiếng thở dốc trầm thấp phát ra từ dưới chiếc mặt nạ khiến Midoriya Izuku bất giác nín thở. Nỗi sợ hãi dần dần lan rộng khắp cơ thể cậu. Cả thân thể cứng đờ, quá mức hoảng sợ khiến Midoriya nhất thời không biết phải làm gì.

Người đàn ông cách mặt nạ xoa lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu. Hắn cưỡng ép chen vào giữa hai chân cậu, cọ háng vào cơ thể Midoriya đầy ám chỉ. Cậu có thể cảm nhận rõ chỗ phình ra đang chạm vào mông cậu cùng hơi nóng tỏa ra từ dưới lớp vải.

"Không..."

Cậu nghe thấy tiếng người đàn ông phía trên cởi thắt lưng, dây kéo kim loại trên quần được kéo xuống, phát ra một tiếng động nhỏ. Chiếc quần lót cotton cọ xát lên da thịt của Midoriya, cậu ngay lập tức hoảng loạn, vặn vẹo cơ thể và dùng giọng nói run rẩy cầu xin sự thương xót.

"Không! Đừng! Xin anh! Xin..."

Đáng tiếc lúc này Midoriya cầu xin tha thứ cũng không có tác dụng gì. Vật cứng thô to trực tiếp chạm vào lỗ nhỏ màu đỏ vừa bị tra tấn, dịch nhầy vẫn còn đọng lại từ lỗ làm ướt quy đầu khổng lồ. Bakugo dùng ngón tay cái xòe hai cánh mông mềm mại ra. Hắn nghiến răng nghiến lợi đẩy đầu dương vật vào cái miệng nhỏ dâm đãng đó.

"Ư..."

Con mẹ nó mút giỏi thật.

Dù đã được làm đủ bước mở rộng nhưng thứ bé nhỏ này vẫn cực kỳ chặt. Vách thịt quyến rũ mềm mại và ẩm ướt bao quanh khi hắn tiến vào, co lại và hấp thụ phần đầu của hắn, thậm chí còn tạo ra tiếng nước "nhóp nhép" rất nhỏ.

Người này bẩm sinh là một tên dâm đãng.

Thế mà cái thứ nhỏ bé dưới thân hắn vẫn không ngừng kêu khóc, "Không— không được, cầu xin anh...đừng...đau, đau quá..."

Nhưng mà Midoriya không hề biết rằng tiếng gào khóc của cậu càng đáng thương thì càng khơi dậy sự tàn bạo của người đàn ông.

Khuôn mặt nhỏ nhắn với những giọt nước mắt đọng trên đó đúng thật là có ngắm bao nhiêu cũng không đủ.

Bakugo dùng cả hai tay bóp eo Midoriya, dùng hết sức lực đâm lút cán.

"Không...a...ư—" Dương vật nóng bỏng đâm thẳng vào cơ thể cậu. Sau khi cơn đau lên tới đỉnh điểm, tất cả những gì thoát ra khỏi cổ họng cậu chỉ là tiếng nức nở bất lực. Ngay cả sức để vùng vẫy cũng bị tước đoạt, cậu chỉ có thể dùng ngón tay đâm mạnh vào lòng bàn tay.

Midoriya chưa bị thương và Bakugo cũng sẽ không quá nhân từ mà cho cậu quá nhiều thời gian để thích ứng.

Lỗ nhỏ ẩm ướt quấn chặt lấy cậu em của hắn. Bakugo luồn tay vào mái tóc xoăn mềm mại của Midoriya, tùy ý dùng năm ngón tay nắm lấy một vài sợi tóc. Thứ bé xinh bị kéo da đầu vô thức ngẩng đầu lên. Bakugo có thể thoáng ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc. Hắn di chuyển dương vật của mình một cách chậm rãi, lỗ thịt đủ ướt át ngay lập tức nhiệt tình chào đón hắn. Con cặc thô to liên tục mang theo tiếng nước dâm mỹ khi ra vào, hòa làm một cùng với âm thanh cơ thể va chạm. Phần thịt mềm mại bám chặt vào dương vật của Bakugo thỉnh thoảng bị kéo ra ngoài do những chuyển động quá mức mãnh liệt. Lỗ nhỏ màu hồng phản chiếu trong mắt Bakugo, làm tăng thêm mấy phần kích thích bên trong cặp mắt đỏ ấy.

Hắn đưa tay vén chiếc áo mỏng trên người Midoriya lên, lòng bàn tay vuốt ve tấm lưng mịn màng rồi di chuyển về phía trước. Hắn dùng hai ngón tay véo nụ anh đào hơi tấy đỏ và không ngừng thưởng thức. Không chờ hắn nghiền nát thêm vài lần nữa, núm vú của Midoriya đã hoàn toàn cương cứng. Bakugo dùng ngón tay cái ấn vào đầu vú và xoa nhẹ, toàn bộ mồ hôi trên đầu ngón tay đều chà lên đầu ti của Midoriya. Cảm giác ướt và dính như thể Midoriya thật sự đã bị người khác chơi đùa mà phun ra sữa.

"Ư...đừng mà..." Xúc cảm ở đầu ti đương nhiên Midoriya rõ ràng hơn cả. Ảo tưởng về việc núm vú sản xuất ra sữa khiến cậu xấu hổ đến mức không nói ra lời. Cậu cố gắng đưa tay ra để ngăn cản bàn tay to lớn đang làm chuyện xấu trên ngực mình, đổi lại là những cú thúc dữ dội hơn từ phía sau.

"A...ưm...to quá..." Midoriya bị Bakugo nện mạnh đến mức gần như không thể khép miệng lại được. Nước bọt chảy ra từ khóe miệng cùng nước mắt hòa vào nhau. Con cặc thô to liên tục nghiền nát những điểm nhạy cảm trong cơ thể cậu, núm vú nhỏ xinh thỉnh thoảng cũng bị người kia ác ý nhéo vài cái, khiến đầu óc Midoriya hỗn loạn. Sự kích thích mãnh liệt lấn át nỗi đau cuối cùng đã lấy đi khả năng suy nghĩ của cậu. Cậu để ngón tay của Bakugo thọc vào miệng khuấy động. Cơ thể cậu tuân theo bản năng, hướng về phía Bakugo đòi thêm nhiều hơn. Cậu vô thức vặn vẹo eo để theo đuổi khoái cảm, đồng thời thả lỏng cơ thể giúp cho kẻ xâm lược ở phía sau có thể đâm vào sâu hơn.

"Địt con mẹ." Bakugo trầm giọng mắng một tiếng. Hắn thả tay ra, vỗ vào mông đồ điếm này hai cái. Lỗ nhỏ dâm đãng đó bị đau siết chặt lại, mút cho Bakugo tê dại cả da đầu.

Hắn suýt chút nữa bị cậu trai tân này hút chặt đến mức bắn luôn.

Bakugo không hề tức giận mà còn nhếch khóe môi mỉm cười.

Đây là người mà hắn đã phát hiện ra, là cơ thể mà hắn khai phá, tương lai sẽ là tên vô dụng thuộc về hắn.

Midoriya Izuku chính là bảo bối mà hắn đã tìm được.

Trong lúc tâm trí đang hỗn loạn, Midoriya vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng cái thứ khổng lồ đang chôn trong cơ thể cậu lại to thêm vài phần. Phần háng rắn chắc giã dồn dập vào mông cậu. Cậu lắc đầu, miệng ngậm ngón tay của Bakugo phát ra tiếng cầu xin tha thứ không rõ ràng: "Không được...nhanh...quá. Chậm, chậm một chút... Ư...chỗ đó...sướng quá... A..."

Cơ thể của thứ nhỏ xinh đang dâng mông cho hắn đột ngột cứng đờ. Midoriya tự đạt đến cực khoái, tay cào xuống đất, phun ra một vũng nước trắng đục. Sau đó một dòng dâm thủy đổ thẳng lên đầu cậu em của Bakugo cũng đẩy sức chịu đựng của hắn đến giới hạn. Hắn nắm lấy eo Midoriya và dùng sức đâm về phía trước. Không một chút do dự, hắn bắn hết tất cả những gì mình tích lũy mấy ngày qua vào bụng Midoriya.

Midoriya vừa mới quan hệ lần đầu tiên đã lên đỉnh hai lần liên tiếp. Cơ thể của cậu vốn chưa bao giờ được đối xử như thế này đã không còn chút sức lực nào nữa. Cậu mềm nhũn nằm xụi lơ trên sàn nhà lạnh lẽo và thở hổn hển. Nước mắt, nước bọt, dịch ruột non, tinh dịch,... đủ loại dịch cơ thể vấy bẩn thân thể cậu. Nhưng từ lâu cậu đã không còn lòng dạ nào mà chú ý đến điều đó nữa. Cậu chỉ máy móc quay đầu, ánh mắt uể oải đảo qua người đàn ông đeo mặt nạ, nhưng cậu lại không có sức tập trung phân biệt được nữa.

"Chậc."

Xem ra con người nhỏ bé này vẫn có rất nhiều chỗ đang đợi hắn khám phá.

Nhưng cũng không cần phải nóng vội.

Bakugo lau sạch cơ thể của Midoriya, rồi quấn một mảnh vải quanh cổ tay cậu và nhẹ nhàng thắt nút. Sau đó hắn bế Midoriya đang mê man lên, nhẹ nhàng đặt cậu lên tấm đệm mà hắn đã chuẩn bị.

Hắn có rất nhiều thời gian để khai phá báu vật mà hắn đã phát hiện được.

Hắn sẽ dạy dỗ cậu từng chút một, cho đến khi cậu hoàn toàn trở thành báu vật của riêng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro