6.
"Lục bình rơi đáy vực,
Hồng nhan lạc cõi xa.
Một kiếp mộng vu vơ,
Chân trời không lối nhớ."
---
Izuku chật vật sống qua ngày qua tháng, em hay đi hái rau dại và dệt giỏ mây, làm đồ thủ công để bán, một mình lẩn trốn trong ngôi làng hẻo lánh, tách biệt khỏi thế giới đầy u tối phủ Bakugou. Từng ngày trôi qua, cuộc sống trở nên vất vả, lạnh lẽo và cô đơn. Nhưng em cắn răng chịu đựng, như một nhánh cỏ dại bị dập vùi trong cơn bão mà vẫn cố bám víu lấy mặt đất, mong được an yên dù chỉ là một chút.
Thế nhưng, những ngày gần đây, cơ thể Izuku trở nên mệt mỏi, kiệt quệ hơn bao giờ hết. Em không thể ăn uống như trước, thường xuyên buồn nôn và chóng mặt đến lạ thường. Một nỗi bất an len lỏi trong lòng, em không dám nghĩ đến điều gì xa xôi, chỉ tự trấn an rằng đó chỉ là do sự mệt mỏi của cuộc sống lang bạt. Nhưng rồi, sự thật tàn nhẫn cũng hé lộ... em mang thai.
Izuku cúi nhìn xuống đôi bàn tay run lẩy bẩy của mình, lòng dâng lên một cảm giác vừa kinh ngạc vừa chán ghét đến buồn nôn không thể diễn tả bằng lời. Đứa bé này, sinh linh này... nó là con của kẻ mặt người dạ thú đã nhẫn tâm giam cầm, hãm hiếp, hành hạ em. Mỗi lần nghĩ đến điều đó, một nỗi đau và phẫn nộ không thể chịu đựng nổi lại trào dâng. Em cảm thấy thân thể mình như bị vấy bẩn, như một mảnh đất đã từng bị phá hoại mà nay còn lưu lại dấu vết của kẻ chà đạp lên trên đó.
Trong sâu thẳm, em không muốn giữ đứa bé. Ý nghĩ về việc sinh ra một sinh linh mang dòng máu của Bakugou khiến em khổ sở đến cùng cực.
"Tại sao lại là ta?" Em thầm nghĩ, trái tim quặn thắt. "Tại sao, giữa tất cả những đau khổ, ta lại phải gánh thêm nỗi oán hận này? Tại sao ta phải là kẻ phải mang thêm một phần của hắn, người đã phá hủy cả cuộc đời ta?"
Izuku cố gắng trốn tránh sự thật, cố gắng phủ nhận sự tồn tại của đứa bé. Trong tâm khảm, em không thể chấp nhận sinh linh này là một phần của mình, cũng không thể xem nó là một phần của Bakugou. Với em, đứa bé này là minh chứng cho sự đau khổ và khinh miệt giày vò mà em đã phải trải qua, là nhát dao cuối cùng đâm vào tấm lòng đã vụn nát của em.
---
Izuku ngồi một mình trong căn nhà lạnh lẽo, nơi bóng tối bao phủ từng ngóc ngách. Em dường như đã xơ xác hốc hác hơn rất nhiều, lặng lẽ đưa tay lên bụng, từng ngón tay run rẩy chạm vào nơi mà một sinh linh nhỏ bé đang hình thành, một phần của Bakugou Katsuki, của kẻ đã sỉ nhục em đến không còn chút tôn nghiêm nào.
Cảm giác buồn nôn và chóng mặt trở nên rõ ràng hơn mỗi ngày, những triệu chứng nhức nhối của một omega mang thai ngày càng biểu hiện rõ, như một lời nhắc nhở độc ác rằng em đang mang trong mình dòng máu của kẻ mà em căm phẫn nhất.
Tâm trí Izuku tràn ngập sự ghê tởm và phẫn nộ. Em không thể tin được rằng, giữa lúc em đang chạy trốn, giữa những tháng ngày chật vật tìm kiếm chút tự do mong manh, sinh linh này lại âm thầm lớn lên trong em, gắn kết em với Katsuki theo cách tàn nhẫn nhất. "Là trò đùa quái ác nào của số phận? Là ta nặng mang tội lỗi đến vậy sao, mà ngay cả tự do cũng chẳng được trọn vẹn?"
Izuku rời giường, đứng bên bậu cửa nhìn ra bóng tối mịt mù. Trong đầu em vang lên tiếng cười nhạo của chính mình, cay đắng và tự giễu. Omega như em, dù chỉ khao khát sự yên bình, nhưng từ khi sinh ra đã bị đẩy vào vòng xoáy quyền lực, trở thành kẻ thấp kém và không đáng kể đến giữa những toan tính của kẻ mạnh. Em từng hy vọng dù bị tước đoạt bao nhiêu, mình vẫn có thể sống, vẫn có thể tìm thấy ý nghĩa của tự do. Nhưng giờ đây, với đứa bé này, em nhận ra rằng tự do của mình chỉ là một ảo ảnh xa vời.
Những triệu chứng mang thai càng lúc càng rõ rệt. Bụng em trở nên nhạy cảm và mềm yếu hơn, cảm giác buồn nôn không ngừng hành hạ, giấc ngủ cũng trở nên chập chờn, bị quấy rối bởi những cơn ác mộng mờ ảo về kiếp đời hẩm hiu. Izuku biết rằng đây là dấu hiệu đặc trưng của một omega mang thai cơ thể em trở nên yếu đuối, dễ bị tổn thương, dễ dàng bị cuốn vào những luồng cảm xúc không thể kiểm soát.
Trong sâu thẳm, một phần trong Izuku muốn gạt bỏ sinh linh này, như một cách để rũ bỏ tất cả những gì còn sót lại của Bakugou Katsuki. Nhưng đồng thời, em lại không thể phủ nhận rằng đứa bé này là một phần của mình, một phần của sự sống mà em mang theo trong thân xác đã bị giày xéo quá nhiều lần. Sự mâu thuẫn ấy làm em quằn quại, đau đớn từng ngày, như thể chính tâm hồn em bị xé toạc thành hai nửa: một nửa muốn hủy diệt sinh linh ấy để vứt bỏ nỗi oán hận, còn một nửa lại muốn giữ lại chút gì đó, một niềm an ủi mong manh trong cuộc đời vô tận của khổ đau.
Izuku cảm thấy oán hận không chỉ với Katsuki, mà với cả thói đời này, với cả những luật lệ và quyền lực vô lý đã khiến số phận em trở thành bi kịch.
" Ta đã làm gì để đáng bị trói buộc vào những gông xiềng này? Sinh ra đã sai lầm? Một omega thấp hèn, để rồi không có lựa chọn, không có lối thoát?" Ý nghĩ ấy khiến lòng em dâng tràn nỗi uất hận, một sự căm phẫn không chỉ hướng đến Katsuki, mà cả thế giới tàn nhẫn này, thế giới đã biến em thành kẻ bị ruồng bỏ, chẳng có quyền tự do, chẳng có nơi nào để tựa nương.
Đêm đen càng thêm thăm thẳm, trong lòng Izuku như có một vực sâu không đáy. Em nhìn ra màn đêm mịt mù, cảm thấy bản thân chẳng khác nào bụi lục bình yếu ớt, bị cuốn trôi đi trong dòng nước đục ngầu dơ bẩn của số phận. Giờ đây, với đứa bé này, em không biết mình phải tiếp tục tồn tại bằng cách nào... là vứt bỏ nó đi, hay phải chăng, đành chấp nhận một sự trói buộc mới, một dấu ấn không thể xóa nhòa từ người mà em căm ghét nhất?
Trong khoảnh khắc ấy, lòng Izuku như tan nát thành trăm mảnh.
---
Trong khi đó, từ nơi xa, Bakugou Katsuki vẫn dõi theo từng dấu vết của Izuku hơn cả tháng nay. Hắn đã tra ra nơi Izuku lẩn trốn ngay trong đêm đầu tiên em rời khỏi biệt phủ. Nhưng Katsuki không vội vã đuổi bắt.
Hắn muốn để cho em biết cảm giác của cuộc đời lang thang, thiếu thốn là như thế nào, để Izuku nhận ra rằng ngoài vòng tay của hắn, không có nơi nào là an toàn. Hắn muốn em phải tự nguyện quay về, phải tự tìm đến hắn để cầu xin sự bảo vệ, để thấy rằng xa hắn chỉ có bão với giông. Để rồi khi em tuyệt vọng nhất, khi em không còn gì ngoài nỗi thống khổ, em sẽ tự khắc trở về dưới chân hắn, như con chim gãy cánh tìm lại cái lồng son đã từng giam cầm nó.
Đêm đó, bà lão nọ, người duy nhất còn lại để Izuku nương tựa, đã bị thuộc hạ của thế tử đưa đi. Bakugou Katsuki đã lên kế hoạch cẩn thận, để bà lão biến mất cùng túi tiền, như một dấu hiệu của sự bội tín, bạc bẽo tình đời, để Izuku thấy rằng không ai là đáng tin cậy, rằng thế giới ngoài kia là một bức tranh xám xịt của dối trá và lừa lọc.
Nhưng chẳng hiểu sao, hắn lại chẳng thể chịu nổi khi thấy những cái giỏ mây thô kệch em đan. Phải đau đớn với đôi tay bé nhỏ đó đến mức nào để đi hái mây, chặt tre bẻ trúc, đốn củi mang về kia chứ? Đôi tay chính hắn đã nâng niu đến vậy giờ đây em lại đem đi làm thế này.
Dù Katsuki không nói, nhưng hằng ngày, tai mắt của hắn vẫn mua giỏ mây, quạt hay chổi đánh trà Chasen của em về, với lí do là để trình bày sự thực với thế tử, khi cầm các món đồ đó ngài dường như rất hài lòng và thưởng thêm cho họ. Bọn họ ai cũng biết thế tử rất nóng lòng muốn người đó chịu khổ tự về, nhưng thế tử của họ cũng khổ tâm khi thấy người đó tần tão sớm hôm chịu mưa chịu nắng.
Thế nên các thuộc hạ tự bàn nhau âm thầm giúp vị đó xoay trở qua mùa mưa lạnh giá này. Họ hay đem thêm than, củi, và nước đến để lắp vào chỗ trống trong nhà vị đó một cách bí mật, và giờ đây.... Họ đang tò mò nhìn thế tử ngồi một mình trong biệt viện trống vắng.
Hắn nhếch mép cười trong bóng tối, đôi mắt đỏ thẫm ánh lên sự thâm trầm. " Deku, ngươi sẽ phải nhận ra rằng không nơi nào thuộc về ngươi ngoài nơi này, ngay dưới chân ta."
---
Trong bức màn thâm hiểm của âm mưu và toan tính, Todoroki Enji, người luôn âm thầm giám sát từng bước đi của thế tử, không thể nào không nhận ra tâm tư của hắn.
Là một kẻ lão luyện đã sống gấp ba lần tuổi đời của thế tử, Enji thấy rõ niềm riêng và sự ám ảnh của Bakugou Katsuki dành cho Midoriya Izuku một đứa con nhà tội thần bị bỏ rơi, một kẻ mà theo lẽ thường chẳng đáng để ai lưu tâm đến như vậy. Trong mắt Enji, tên tóc xanh lục đó là sự yếu đuối, là vết nhơ sẽ làm suy yếu vị thế của thế tử và cả gia tộc. Một thứ tình cảm đáng khinh, thứ tình cảm mềm yếu mà thật may rằng ông đã loại bỏ trong chính đứa con mình. Và đối với Enji, có một giải pháp đơn giản để loại trừ nguy cơ của Shoto khi lên ngôi thế tử phi, đó là kết thúc tất cả: thủ tiêu Izuku.
Ông lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ của mình truy tìm Izuku và xóa sổ mọi dấu vết của em, không được để lại chút dấu tích nào cho thấy em từng tồn tại.
Vào một đêm tối trời, khi Izuku đang lặng lẽ ngồi dưới ánh trăng bạc, từng cơn gió lạnh như xé tan làn da mỏng manh, một bóng đen lặng lẽ ập đến. Em chưa kịp phản ứng thì một bàn tay lạnh lẽo đã tóm chặt lấy cổ em, kéo ra khỏi nhà và lôi em vào bóng tối của con ngõ nhỏ.
Izuku giãy giụa, cơ thể yếu đuối không chống lại nổi sức mạnh của kẻ truy sát. Cú đánh mạnh vào bụng khiến em quằn quại, cảm giác đau đớn như xé nát từ sâu trong lòng ngực lan tỏa khắp cơ thể. Em gập người, đôi mắt mở to hoảng loạn khi nhận ra một điều đáng sợ: dòng máu đỏ từ từ thấm ra trên vạt áo, dòng máu của đứa con mà em chưa từng muốn giữ, nhưng giờ đây, em nhận ra sự tồn tại của nó trong cơn đau thắt đến tận cùng.
Ánh trăng soi rọi xuống khuôn mặt tái nhợt của Izuku, đôi mắt em ngập tràn nỗi đau không thể diễn tả thành lời. "Là đứa bé này... là sinh linh mà ta từng oán trách than van, nhưng giờ đây, trong khoảnh khắc này, nó lại là phần duy nhất còn sót lại của ta... và cũng là hy vọng cuối cùng trong cuộc đời này."
Em muốn giữ lấy đứa bé, nhưng đã quá muộn. Những bàn tay vô hình đã tước đoạt đi sinh linh nhỏ bé ấy, bỏ lại em với một sự trống rỗng vô tận. Giữa đêm đen, Izuku gục ngã trên nền đất, đôi mắt mờ đi, đau đớn và mất mát hòa quyện thành một tiếng gào câm lặng, vọng mãi vào hư vô, nơi mà không ai nghe thấy, không ai cứu rỗi.
Dưới ánh trăng, ánh sáng yếu ớt phản chiếu lên dòng máu đỏ thẫm đang lan rộng trên nền đất. Tên sát thủ nhìn chằm chằm vào Izuku, kẻ mà gã nhận lệnh thủ tiêu, giờ đây nằm bất động trong vũng máu, hơi thở thoi thóp yếu ớt. Đôi mắt lạnh lẽo của gã thoáng dao động, lộ vẻ ngạc nhiên khi nhận ra dấu hiệu không thể nhầm lẫn của một omega đang mang thai, điều này người thuê gã chưa từng đề cập. Gã lưỡng lự, tay nắm chặt thanh kiếm, lòng tự hỏi liệu có nên tiếp tục nhiệm vụ một xác hai mạng này không. Nhưng rồi, trong khoảnh khắc gã giơ kiếm lên, một bóng đen lướt qua nhanh như chớp.
Ảnh vệ xuất hiện, tay vung kiếm chặn đứng đường đi của tên truy sát. Đôi mắt anh lạnh lẽo đầy sát khí, lặng lẽ đứng chắn giữa tên sát thủ và thân hình nhỏ bé đang run rẩy của Izuku. Ánh mắt anh không dao động, như tấm chắn kiên định không để bất kỳ ai chạm vào người trước mặt.
Tên sát thủ thở dài rồi phóng đi, xem như gã bỏ vụ này, đáng lẽ gã nên thấy lạ khi những tên thuộc hạ kia lại đi thuê gã. Họ không muốn trực tiếp xử lí mà lại đi tìm thêm kẻ khác, và... gã không thể xuống tay với omega đang mang thai đó nổi, xem ra gã phải tự xem lại tác phong nghề nghiệp của mình rồi.
Cùng lúc ấy, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ xa. Bakugou Katsuki lao đến trong khói bụi, và khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn khựng lại, đôi mắt mở to, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng. Hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thấy Izuku trong tình cảnh này, gương mặt tái nhợt, cơ thể phủ đầy máu, và điều mà hắn hoàn toàn không ngờ tới ... em đang mang trong mình đứa con của hắn ư?
Hắn như bị cuốn vào một cơn ác mộng không lối thoát, tai ù đi nhói đau, cơn tê tái lan ra trong từng mạch máu trong cơ thể, một sự thật nghiệt ngã đột ngột giáng xuống đầu hắn.
Izuku chậm rãi mở mắt, nụ cười nhợt nhạt thoáng hiện trên môi khi thấy đoàn lính và thế tử đến. Nhìn thấy vẻ bàng hoàng không thể che giấu trên mặt Katsuki, một cảm giác vừa cay đắng vừa thỏa mãn dâng lên trong lòng em. Lần đầu tiên, em thấy trên gương mặt kẻ ác quỷ một biểu cảm như vậy, bàng hoàng, sợ hãi, và dường như là một chút sụp đổ.
"Hóa ra ngươi cũng có thể cảm nhận sự đau đớn và bất lực như ta." em tự giễu nói, khóe môi khẽ nhếch lên trong sự cay đắng.
Katsuki xuống ngựa, ngập ngừng bước gần đến em.
Izuku loạng choạng đứng dậy, bước từng bước nặng nề về phía Bakugou Katsuki. Đôi mắt xanh lơ của em nhìn thẳng vào hắn, chứa đựng một nỗi oán hận sâu thẳm và sự dứt khoát không chút do dự. Em đứng trước mặt thế tử, giọng nói khẽ vang lên, nhưng từng lời sắc như dao:
"Ngươi biết không, ta tự tay phá bỏ đứa con của ngươi. Chính ta không muốn giữ lại bất kỳ thứ gì thuộc về ngươi, kể cả nghiệt chủng trong bụng này."
Katsuki sững sờ, đôi mắt hắn mở to, toàn thân chấn động. Lời nói của Izuku như nhát kiếm chí mạng đâm thẳng vào lòng tự tôn và sự kiêu hãnh, xé toạc thứ tâm tư mà hắn chưa bao giờ thừa nhận. Hắn không thể tin được rằng Izuku lại có thể tàn nhẫn đến vậy, lại có thể dùng chính thân thể mình để chối bỏ tất cả. Trong đôi mắt của Izuku, không có sự yếu đuối, chỉ có sự cương quyết và lòng căm hận dường như đã bào mòn đi nỗi đau và linh hồn.
Trong đêm lạnh lẽo dưới ánh trăng mờ, khi đôi mắt của Izuku xoáy thẳng vào Katsuki, hắn cảm thấy như một nhát dao vô hình càng đâm càng sâu vào lòng mình. Khuôn mặt Katsuki, kẻ luôn kiêu ngạo và tự cao, nay lần đầu tiên hiện lên nét bàng hoàng, sợ hãi và không thể tin nổi.
Trước mắt hắn, Izuku đứng đó, dáng vẻ yếu ớt như con diều hỏng nhưng ánh mắt sắc lạnh, không hề có chút gì là cầu xin hay run rẩy. Một vẻ cương quyết đến đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt em, như thể trong khoảnh khắc này, em đã giành lại được quyền quyết định duy nhất trong cuộc đời.
Hắn hít sâu, cố kiềm chế cảm giác ngột ngạt đang dâng trào trong lồng ngực. Sự bàng hoàng trong mắt hắn chuyển thành cơn giận dữ bùng cháy. Nhưng khi hắn sắp lên tiếng, Izuku đã nhếch môi cười, giọng nói khẽ khàng nhưng mang đầy vẻ châm chọc và cay đắng:
"Thế nào, Bakugou Katsuki? Ta bây giờ có lẽ không còn là điều ngươi có thể kiểm soát nữa rồi."
Katsuki cứng người, đôi mắt hắn thoáng giật mình. Hắn không ngờ rằng kẻ trước mặt hắn lại có thể đối mặt với hắn bằng sự khinh miệt đến vậy. Hắn gằn giọng, ánh mắt lạnh lùng cố che giấu sự bối rối:
"Ngươi... Ngươi sao lại dám tự ý phá bỏ đứa con của ta?" Giọng hắn không kiểm soát mà run lên, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là sự phẫn nộ khó hiểu, là cơn đau không thể lý giải, như một thứ gì đó vừa bị chém đứt trong lòng.
Izuku nhìn thẳng vào hắn, không hề chớp mắt, nụ cười nhợt nhạt nhưng đầy vẻ khinh thường. "Phải, ta tự tay phá bỏ nó. Ta không muốn mang bất kỳ dấu vết nào của ngươi, không muốn giữ lại chút gì thuộc về ngươi. Ta thà dứt bỏ đứa bé này, còn hơn phải nhìn thấy nó mang dòng máu của ngươi."
Những lời nói ấy như tiếng sấm giáng xuống, từng chữ một đập vào lòng hắn, nặng nề và sâu cay. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng tự tôn của hắn, khao khát chiếm hữu của hắn, và nỗi oán hận mơ hồ đang không ngừng dày vò hắn. Hắn đưa tay lên xoa xoa thái dương đau buốt, hắn không thể hiểu nổi vì sao em lại có thể tàn nhẫn như vậy, lại dám từ bỏ cả một sinh linh chưa nhìn thấy thế giới, một đứa trẻ chưa thành hình hài mang dòng máu của chính em. Trong lòng hắn, một sự trống rỗng vô hình cắn nuốt, hắn như bị bỏ lại trong bóng tối mà không một lời biện giải, không một sự cứu rỗi.
"Ngươi nghĩ rằng tự tay phá bỏ đứa bé là cách trừng phạt ta sao?" Hắn rít lên, giọng trầm thấp và đầy đe dọa, nhưng đằng sau lớp vỏ giận dữ ấy là một sự bất lực đến cùng cực. Hắn đã luôn tự tin rằng Izuku thuộc về hắn, rằng dù có ghét bỏ hắn, em cũng không bao giờ có thể thoát khỏi bàn tay hắn. Nhưng giờ đây, trong ánh mắt lạnh lùng và đau đớn của Izuku, hắn nhìn thấy một điều hắn chưa từng nghĩ tới... sự thanh thản giải thoát. Hắn sợ, sợ em không còn muốn sống nữa.
Hắn phải nhanh chóng mang em về.
Izuku nhắm mắt, hít một hơi dài, rồi mở mắt nhìn Katsuki một lần nữa, ánh mắt xanh trong veo như rừng ngàn yên ả: "Ngươi nói đúng. Ngươi là người duy nhất có quyền giành giật, có quyền tước đoạt. Nhưng có một điều ngươi không bao giờ có thể ép buộc ta... đó là tự do trong ta, là quyền lựa chọn cuối cùng mà ta đang giữ lấy."
Đó là sự thật đau đớn hắn chưa từng đối diện, rằng không phải mọi thứ trong tay hắn đều có thể chiếm giữ, không phải mọi sinh linh đều có thể khuất phục trước uy quyền của hắn.
---
Bất chợt, trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, một toán sát thủ từ đâu ập tới, bao vây cả ba người trong vòng vây khốc liệt. Tên cầm đầu ra lệnh một cách lạnh lùng, dứt khoát, và chẳng cần nhiều lời, thuộc hạ của hắn lao vào tấn công. Kiếm đao loang loáng trong đêm, ánh sáng chớp lên rực rỡ nhưng tàn nhẫn, không chút do dự nhắm vào thế tử Bakugou, ảnh vệ và Izuku.
Hắn thoáng giật mình, lập tức rút kiếm, ánh mắt chuyển thành sự lạnh lẽo và quyết liệt quen thuộc. Hắn lao vào cuộc chiến với sát khí tràn ngập, từng đòn tấn công dứt khoát như muốn tiêu diệt mọi kẻ dám cản đường. Ảnh vệ cũng theo sát, đôi mắt anh ánh lên tia lửa dữ dội, từng nhát kiếm của anh như sấm chớp, cùng với thế tử và toán lính bảo vệ Izuku trong vòng vây chết chóc.
Izuku đứng đó, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác đau đớn từ vết thương và cú sốc vẫn chưa nguôi ngoai. Em biết mình không thể chiến đấu, nhưng ánh mắt em vẫn không rời khỏi bóng lưng của Bakugou Katsuki, người đang bảo vệ mình trong vô thức, nhưng cũng là kẻ đã khiến cuộc đời em trở nên bi thảm. Izuku lảo đảo đứng ở phía sau, lòng quặn thắt nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cơn đau đang xé rách bên trong mình, em không thể ngã xuống lúc này.
Trận đấu diễn ra khốc liệt, ảnh vệ bị tách ra khỏi phe thế tử, dần dần cuộc truy đuổi dồn Katsuki và Izuku ra một vực thẳm giáp gần biển, phe thế tử chiếm thế thượng phong. Từng tên sát thủ gục ngã dưới mũi kiếm của Katsuki, máu loang khắp nền đất lạnh giá. Khi dường như trận chiến sắp kết thúc, từ phía xa, một mũi tên đột ngột xé gió lao đến, nhắm thẳng vào Katsuki. Không ai kịp phản ứng, nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, Izuku lao tới, lấy thân mình chắn trước mũi tên.
Izuku không suy nghĩ, chỉ kịp nhìn thấy tia sáng của mũi tên trong đêm tối, và trong khoảnh khắc ấy, em đã đưa thân mình ra chắn trước hắn. Mũi tên đâm thẳng vào lưng em, đau đớn như ngọn lửa đốt cháy, nhưng em chỉ cảm nhận được sự trống rỗng và giải thoát. Izuku từ từ ngã xuống, gương mặt tái nhợt quay về phía Katsuki, hắn trơ mắt nhìn đôi mắt em nhạt nhòa nhưng ẩn chứa một sự tha thứ cuối cùng.
"Ngươi đáng ra phải biết thế nào là đau đớn..." Izuku thì thầm yếu ớt, giọng nói nhẹ như cánh hoa rơi, tan biến vào đêm đen, để lại Bakugou Katsuki lấm lem màu máu đứng đó, chới với trong sự kinh hoàng.
Trước khi hắn kịp chạm vào tay em, trước khi hắn kịp hiểu hết những gì vừa xảy ra, Izuku đã rơi xuống, bóng hình nhỏ bé khuất dần trong màn đêm, như một cánh hoa lạc lối cuốn trôi mãi mãi. Bakugou Katsuki chỉ còn biết đứng đó, đôi mắt mở to, trái tim hắn như bị xé toạc từ bên trong. Hắn cảm thấy một nỗi đau chưa từng có, đau đến từng hơi thở, một khoảng trống không bao giờ có thể lấp đầy. Izuku đã biến mất, người duy nhất có thể lay động trái tim hắn, người duy nhất có thể chống lại hắn mà không khuất phục.
Đêm ấy, Bakugou Katsuki đã không còn là Bakugou Katsuki kiêu hãnh đầy uy quyền. Trong sự tĩnh lặng đầy ám ảnh, hắn chỉ là một kẻ thất bại, mất đi thứ mà hắn chưa bao giờ biết cách trân trọng, để lại một khoảng trống mãi mãi trong tâm hồn.
Bakugou đứng hoài đứng mãi ở đó, chênh vênh bên bờ vực, đôi mắt đỏ thẫm dõi xuống khoảng không vô tận sóng dữ cuồn cuộn nơi Izuku vừa biến mất.
Cả thế gian như lặng đi trong khoảnh khắc ấy, trong không gian chỉ còn lại nhịp đập dồn dập của trái tim hắn, vang vọng như tiếng trống chậm rãi nhưng đè nén, như âm vang vọng về từ cõi xa xôi. Hắn cảm thấy như mặt đất dưới chân đang vỡ ra, từng mảnh từng mảnh rạn nứt, nhấn chìm hắn vào bóng tối tịch mịch.
Khoảnh khắc Izuku đưa mình ra đỡ tên, hình ảnh ấy như khắc sâu vào tâm trí Bakugou, không thể phai nhòa. Hắn không thể tin vào mắt mình, không thể tin rằng kẻ luôn oán hận hắn lại sẵn lòng hi sinh vì hắn. Trong phút giây đó, tất cả kiêu ngạo, tất cả tự tôn của hắn tan biến như cát bụi. Trước mắt hắn giờ đây chỉ còn là bóng hình Izuku rơi xuống, mái tóc mềm nhẹ bay lên trong làn gió thoảng, đôi mắt xanh ngời mà hắn chưa từng chú ý đến, nay lấp lánh như ánh sao xa xăm, vụt qua và biến mất.
Hắn chậm rãi đưa tay ra trước mặt mình, bàn tay mà hắn vừa chìa ra để chạm vào Izuku nhưng đã không kịp, vẫn còn run rẩy, như thể nắm lấy hư vô. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng hơi thở, từng nhịp tim nhức nhối, nhưng mọi thứ như bị cơn đau bóp nghẹt, như những mảnh vụn vỡ rơi rớt xuống đáy sâu của vực thẳm.
Đôi mắt vị thế tử ngấn lệ đỏ hoe, nhưng hắn không khóc, chỉ cảm thấy một sự trống rỗng sâu thẳm. Cả đời chỉ biết đến quyền lực, chiếm đoạt và tự tôn của kẻ mạnh, nhưng giờ đây, khi tất cả đã tan biến như cát bụi trong tay, hắn nhận ra bản thân chẳng còn lại gì. Không còn gì ngoài sự đau đớn và hối tiếc vô tận. Hắn chợt nhận ra, thứ hắn đã mất không chỉ là một sinh linh nhỏ bé trong bụng Izuku, mà còn là một phần quan trọng, một phần linh hồn hắn chưa từng thừa nhận.
"Ngươi bỏ ta, như hoa rời nhánh cũ,
Một đời phù phiếm chới với trong mơ."
Hắn cúi xuống, từng nhịp thở như nghẹn lại, đôi môi run rẩy không thành tiếng. Giữa bóng đêm tĩnh mịch, hắn khẽ gọi tên Izuku, như tiếng vọng từ cõi u minh, như tiếng thở dài của kẻ mất đi tất cả, lạc giữa cuộc đời không còn lối thoát.
Hắn muốn gọi Izuku trở về, muốn đưa tay kéo em lại bên mình, nhưng tất cả đã muộn màng. Chỉ còn lại cơn đau thấu tận tâm can, như ngọn lửa bùng cháy âm ỉ mà không gì có thể dập tắt. Hắn biết rằng dù có giam giữ Izuku cả đời, dù có ép buộc em, hắn vẫn không thể chạm vào tâm hồn em, không thể chạm vào trái tim em, không thể nắm giữ thứ duy nhất có thể lấp đầy sự trống trải trong lòng hắn.
Trái tim hắn chìm trong biển đen của hối tiếc, của sự trừng phạt do chính hắn tạo ra. Hắn muốn hét lên, muốn đập phá, muốn tiêu diệt mọi thứ xung quanh, nhưng chỉ còn lại sự im lặng tuyệt đối, như bóng tối lạnh lẽo ôm lấy hắn, đưa hắn đến một thế giới không có Izuku, không có ai còn tồn tại để lay động trái tim hắn nữa.
Cứ đứng đó, cô độc và tuyệt vọng bên bờ vực sâu, như một pho tượng sống không còn linh hồn, chỉ còn lại dư âm của nỗi đau khắc sâu mãi mãi.
---
Khi mọi người còn đang thu dọn thương thế, chợt bên bờ vực thẳm trống vắng, toán lính hô hào nhau chạy đến nhưng đã không còn thế tử nữa rồi.
---
"Trời cao hay chăng ta mong đợi,
Cớ sao đành đoạn chẳng nối duyên?"
Hong có chớt hết đâu yên tâm :))) Có gì còm men liền nhó. Tui muốn tác phẩm này có len lỏi tùnh người trong đó nữa kkk, dù hông đáng kể :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro