Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.

Ánh trăng mờ đục trải một lớp sương bạc mỏng manh lên con đường làng hẻo lánh.

Nơi chỉ có tiếng côn trùng rả rích vang vọng giữa bóng đêm tịch mịch cô liêu.

Ảnh vệ khoác trên mình bộ áo đen, từng bước đi đều đặn và lặng lẽ, như thể anh đã hòa vào màn đêm. Trên con đường nhỏ này, anh và Izuku như hai bóng ma thoát khỏi xiềng xích của phủ Bakugou, tránh xa khỏi uy quyền vô song của thế tử.

Mỗi bước đi là một nhịp thở hồi hộp của Izuku, tay cậu khẽ run dưới lớp áo sờn rách mỏng manh. Họ đã đi xa khuất khỏi phủ, nhưng con đường trốn chạy ấy không hề yên bình như cậu từng mong đợi.

Đoàn binh truy nã của thế tử liên tục xuất hiện, từng toán lính đi tuần dọc các con đường, lặng lẽ mà đáng sợ như bóng tối. Những bước chân nặng nề đạp lên đất, tiếng khôi giáp va vào nhau nghe khô khốc, tất cả gợi lên một cơn ác mộng cận kề. Mỗi lần đoàn binh đi ngang qua, ảnh vệ lại vội đưa Izuku vào ẩn trong bụi cây, giữ cậu sát vào ngực, tĩnh lặng đến nỗi chỉ nghe tiếng tim đập hồi hộp lo sợ thình thịch của chính mình.

Khi toán lính cuối cùng khuất bóng, Izuku hít một hơi sâu, ánh mắt cậu lóe lên chút bất an, nhưng cậu không chần chừ nữa mà nhìn ảnh vệ nói, giọng cậu thấp nhưng chứa đựng một sự nghi hoặc đã kéo dài quá lâu:

"Ngươi có biết vì sao ta trốn khỏi nơi ấy không?"

Ảnh vệ im lặng, ánh mắt sáng lạnh lùng nhưng sâu lắng như mặt nước hồ đêm. Anh không nói gì, nhưng đôi mắt khẽ động như đang chờ đợi câu trả lời từ chính cậu.

Izuku khẽ cắn môi, giọng nói như dòng nước mỏng chảy qua vết nứt của một chiếc bình cũ, chứa đựng nhiều hơn cả sự sợ hãi.

"Hắn bảo rằng phụ mẫu ta vẫn an toàn, rằng họ được che chở, nhưng mỗi lần ta hỏi đến, hắn chỉ đáp lại bằng những lời lấp lửng, đôi mắt thoáng qua vẻ lảng tránh. Ta không thể sống mà không rõ tung tích phụ mẫu mình, nhưng lại chẳng bao giờ có thể thoát khỏi sự giam cầm của hắn."

Ngưng một lúc, cậu cúi đầu, giọng nói nhỏ dần, từng chữ như rơi vào đêm đen:

"Ta chỉ muốn biết sự thật... liệu họ có thực sự an toàn như hắn vẫn nói, hay chỉ là dối trá?"

Ảnh vệ lặng người trước lời thổ lộ của Izuku. Trong đôi mắt cậu là nỗi u uất khôn nguôi, sự trăn trở mơ hồ nhưng đau đáu như đáy vực thẳm không thể nhìn thấu. Anh dõi theo từng chuyển động của cậu, nhận ra rằng nỗi đau trong lòng Izuku không phải là nỗi đau của kẻ chịu giam cầm, mà là của kẻ đã mất đi tất cả, chỉ còn lại chút hy vọng mong manh về gia đình, chữ hiếu của đạo làm con mà mình chưa thể nào buông bỏ.

Liệu con người chịu đựng sự tách biệt tầng lớp trong xã hội đều có chung một mảnh đời như thế?

---

Trong khi đó, giữa sảnh nơi biệt phủ sáng đèn, thế tử Katsuki ngồi trong căn phòng với nét mặt u tối, ánh mắt hắn rực lên sắc lửa như muốn thiêu đốt mọi thứ trong tầm mắt. Lòng bùng lên một ngọn lửa cuồng nộ, từng ngọn từng ngọn bủa vây trong tâm trí. Dù đã phái người truy tìm suốt đêm, hắn vẫn không thể làm dịu được cơn giận dữ đang trào dâng trong lồng ngực. Hình ảnh của Izuku, cái bóng nhỏ bé dám phản bội, dám bỏ lại hắn mà trốn thoát như một kẻ lén lút đã khắc sâu trong tâm trí hắn đến điên đầu.

"Ngươi nghĩ có thể rời khỏi tay ta sao?" Hắn thầm nhủ, đôi mắt đỏ rực như lửa âm ỉ cuồng nộ.

Mỗi khi nghĩ đến Izuku, hắn như bị trói buộc bởi một thứ cảm giác lạ lùng, vừa là sự ham muốn sở hữu mãnh liệt, vừa là sự phẫn nộ vì bị phản bội nhiều lần. Dù hắn có tốn công tốc sức, đổ hết bao nhiêu thứ quý giá cao sang cho tên omega thấp hèn đó... Nhưng giờ đây, Deku đã rời bỏ hắn, như khắc lên tim vết thương không thể chữa lành, để lại một khoảng trống mà hắn không nào thể chịu nổi.

Izuku không có quyền thoát khỏi vòng tay hắn, không có quyền tìm đến bất kỳ tự do nào khác.

Katsuki nắm chặt tay, từng mạch máu trong hắn như đang sôi lên vì phẫn nộ. Cảm giác của kẻ bị phản bội, sự nhục nhã khi thấy mình bị coi nhẹ. Hắn không còn là kẻ đơn giản trong tâm tính, hắn là thế tử, là kẻ nắm giữ quyền lực cao nhất trong phủ, là người mà mọi sinh linh phải quỳ dưới chân. Vậy mà một người thấp hèn như Deku lại có dũng khí phá vỡ quy tắc ấy.

Trong bóng tối lạnh lẽo, Katsuki lặng lẽ cười khẩy. Một nụ cười nguy hiểm âm hàn, như dã thú đã nhắm được con mồi và quyết sẽ bắt lại cho bằng được.

"Izuku..." Hắn thầm gọi tên cậu, giọng nói vừa mềm mại vừa thâm độc, như một lời nguyền gieo rắc lên định mệnh mong manh.

"Chờ ta. Ngươi là của ta, và ta sẽ cho ngươi thấy, chẳng có nơi nào an toàn, chẳng có nơi nào đủ xa, để ngươi có thể thoát khỏi vòng tay ta."

---

Dưới bầu trời xám xịt của một ngày không nắng khác, những đám mây nặng nề như chất chứa cả biển bi thương, Izuku lặng lẽ bước đi, tâm hồn cậu tựa như lớp đất mục nát, nhấp nhô bởi những xúc cảm nặng trĩu. Cuộc hành trình mờ mịt kéo dài qua những ngôi nhà đổ nát, những khu chợ đã lâu không còn tấp nập, qua từng người dân cúi mặt lặng lẽ dưới cơn gió lạnh đầu đông.

Khi đến nơi đã chập choạng vào tối, Izuku nhẫn nại hỏi từng người, miêu tả chi tiết dung mạo của phụ mẫu mình, giọng nói cậu run rẩy, ánh mắt thấp thoáng chút hy vọng, như một ngọn đèn leo lét giữa đêm tàn. Nhưng câu trả lời nhận lại chỉ là những ánh mắt lảng tránh và những lời phủ nhận lạnh lùng. Không một ai biết đến cặp vợ chồng nào như cậu đã miêu tả.

Đứng giữa con ngõ nhỏ, thân hình mỏng manh của Izuku run rẩy trong làn gió lạnh, tim cậu như chìm sâu vào vực thẳm của tuyệt vọng. Đúng lúc ấy, một bóng dáng khắc khổ bước ra từ ngõ hẹp, làn da nhăn nheo sạm đen, đôi mắt đã lòa mờ theo năm tháng. Đó là một bà lão già nua, dáng vẻ tàn tạ, khắc khổ đến mức chỉ còn là cái bóng của tuổi già cằn cỗi.

Ánh mắt Izuku lướt qua bà, nhưng khi đôi mắt đã sạm màu của bà nhìn sâu vào đôi mắt xanh của cậu, bà như khựng lại, cặp mắt mở to ngạc nhiên. Rồi, bất chấp sự run rẩy của đôi bàn tay gầy guộc, bà đưa chúng lên, chầm chậm chạm vào thân ảnh mờ nhoè của Izuku, giọng nói đứt quãng, yếu ớt như hơi thở cuối cùng:

"Là... là... cậu chủ...... có phải là cậu không?"

Izuku nhìn người đàn bà ấy, tâm trí cậu bỗng trôi về quá khứ, nhận ra hình bóng vú nuôi năm xưa, người đã từng cẩn thận chăm bẵm cậu từ tấm bé. Cậu nghẹn ngào, không cất nổi lời, chỉ biết nhìn bà, đôi mắt bắt đầu nhòa đi trong nước mắt.

"Cậu chủ..." Bà lão nức nở, giọng bà như muốn vỡ òa trong niềm đau khổ đè nén bấy lâu nay "Cậu đã chịu biết bao nhiêu khổ sở... nhưng phụ mẫu cậu... phụ mẫu cậu không còn nữa, họ đã... họ đã từ giã cõi đời lúc bị áp giải trên đường lưu đày..."

Từng lời của bà cụ như nhát dao sắc lạnh xuyên qua lồng ngực của Izuku. Phụ mẫu cậu, hy vọng duy nhất, niềm an ủi cuối cùng trong cuộc đời tăm tối, đã bị chôn vùi trong đoạn đường lưu đày tàn khốc, biến mất như một giấc mộng tan thành khói. Những tháng ngày hắn dối gạt cậu, những lời hứa lấp lửng về sự an toàn của cha mẹ cậu... giờ đây hiện ra như bức màn che đậy sự thật cay đắng, như trò hề đáng khinh bỉ.

Izuku lặng người, đôi môi nhạt màu khô rát nhếch lên trong một nụ cười méo mó, trào dâng cảm giác vừa đau đớn vừa nực cười trước tấm màn dối trá mà Bakugou Katsuki đã dựng lên.

Lệ cay tràn khỏi bờ mi yếu đuối đã không còn sức để chống chịu cả bầu trời sụp đổ.

Cậu từng ngỡ rằng, dù có bị giam cầm đến đâu, dù bị hành hạ ra sao, ít nhất phụ mẫu cậu vẫn bình an, đó là điểm tựa duy nhất trong lòng cậu. Nhưng sự thật, tất cả chỉ là ảo tưởng, chỉ là cơn mộng huyễn hư, còn phụ mẫu cậu đã sớm tan biến vào cõi vĩnh hằng từ lâu.

Izuku đứng sững giữa con ngõ hẹp, trái tim như nứt vỡ từng mảnh khi lời nói của bà cụ dội vào tai. Thế giới xung quanh cậu chợt trở nên mờ nhạt, mông lung, những tiếng động dường như xa xăm tựa giấc mộng ngàn thu. Phụ mẫu cậu... hai người mà cậu đã từng nghĩ sẽ gặp lại, sẽ thấy họ vẫn an yên như lời Katsuki từng hứa... Hóa ra tất cả chỉ là ảo ảnh, là một lớp sương mù che phủ sự thật tàn nhẫn mà bấy lâu nay cậu muốn trốn tránh.

Cảm giác như mặt đất dưới chân sụp đổ, thân hình gầy yếu của Izuku lảo đảo, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. Đôi mắt mở to nhưng trống rỗng, nhìn đăm đăm vào không trung mà không nhìn thấy gì cả. Tâm trí cậu như bị xé toạc, từng dòng ký ức đan xen hiện lên như những lát cắt sắc bén và đau đớn.

Hình ảnh cha mẹ xa xôi dần mờ nhạt, ánh mắt hiền hòa và vòng tay ấm áp ngày xưa bỗng chốc vỡ tan thành từng mảnh vụn. Cậu như thấy rõ con đường lưu đày lạnh lẽo, nơi mà phụ mẫu mình đã gục ngã, chìm trong đau khổ và tuyệt vọng, cách biệt hoàn toàn với những lời hứa hẹn giả dối từ thế tử.

"Vậy mà, bấy lâu nay, ta vẫn sống trong một giấc mộng hoang đường, một ảo vọng tự lừa dối chính mình..." Izuku tự nhủ, giọng nói bên trong lặng lẽ nhưng lại chứa đựng sự bi ai đến tận cùng. Cậu cảm thấy mình thật nực cười, khi nghĩ rằng Bakugou Katsuki, kẻ đã giam cầm và chà đạp cậu, lại có thể ban cho cậu chút thương xót, chút ân huệ hứa hẹn bảo toàn sự an nguy của phụ mẫu. Cậu đã sống với một tia hy vọng mong manh, chỉ để giờ đây nhận ra tất cả chỉ là một trò cười thảm thương đầy bi kịch.

Mắt Izuku nhòa đi, nước mắt tuôn xuống nhưng không phải vì thương xót bản thân, mà vì cậu chẳng còn gì để giữ lại cho riêng mình nữa. Cậu mất tất cả, cậu bị tước đoạt cả thân phận, tự do và gia đình. Thứ mà cậu có thể bám víu để tồn tại trong những ngày dài đằng đẵng đầy đau khổ, là ý nghĩ rằng cha mẹ mình vẫn còn sống, giờ đây cũng bị xé nát tan tành không thương tiếc.

Nỗi đau cuồn cuộn dâng lên, như dòng nước lạnh lẽo nhấn chìm Izuku, cuốn cậu vào một vực thẳm đen tối không lối thoát. "Phụ mẫu ta đã không còn... Vậy tất cả những gì ta trải qua là vì điều gì? Ta đã nhẫn nhịn, đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ, chỉ để rồi nhận lại một sự trống rỗng vô vọng như thế này đây sao?"

Izuku khẽ nhắm mắt, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy vạt áo đến nỗi các khớp trắng bệch. Trái tim cậu quặn thắt như bị bóp nghẹt, từng nhịp đập như nhát dao xé toạc lớp vỏ bình thản bấy lâu cậu cố gắng giữ gìn. Cậu tự cười mình, một nụ cười cay đắng, méo mó đầy bi phẫn, vì nhận ra rằng cậu đã tin tưởng vào một điều hoàn toàn không có thật. Chính lòng tin đó, chính tia hy vọng mong manh ấy, đã khiến cậu trở thành một con rối, bị dẫn dắt trong trò chơi tàn nhẫn của thế tử.

"Phụ mẫu ta, vì sao lại phải rơi vào kết cục này? Vì sao... mà ta không thể làm gì để cứu họ?" Nỗi tự trách nặng nề như tảng đá lớn đè lên đôi vai gầy guộc của Izuku, khiến cậu chực gục ngã, cảm thấy sự tồn tại của mình giờ đây không còn ý nghĩa.

Izuku ngước lên nhìn bầu trời xám xịt, những đám mây đen cuồn cuộn như muốn nuốt chửng cả thế gian. Đôi mắt cậu lạc lõng giữa bóng tối, chứa đựng sự hoang tàn và mất mát cùng cực. Trong khoảnh khắc ấy, cậu chợt hiểu rằng, cuộc đời cậu giờ đây chỉ là một giấc mộng hư vô, hoang sơ trống rỗng, một cái bóng không còn ý nghĩa, lặng lẽ trôi nổi trong dòng đời nghiệt ngã.

"Thế tử... ngươi ác quá... ngươi đã cướp đi tất cả... ngay cả tia hy vọng nhỏ nhoi nhất ta từng có..."

Ảnh vệ đứng lặng lẽ bên cạnh Izuku, đôi mắt sâu lắng, nét mặt bình thản như mặt hồ mùa thu nhưng lại ẩn chứa một nỗi niềm trầm mặc không lời. Anh không nói, nhưng trái tim cảm nhận rõ nỗi đau âm ỉ của người trước mặt, nỗi đau bị dối lừa, nỗi đau khi tất cả hy vọng vụt tắt trước mắt. Anh biết rằng mình không thể xóa nhòa đi những tổn thương ấy, cũng không thể ban cho Izuku một cuộc sống tự do. Anh chỉ có thể đồng cảm, như một linh hồn bị ràng buộc khác, chỉ có thể cúi nhìn số phận bi thương của người khác trong bóng tối như một kẻ có cùng một tâm bệnh, đồng bệnh tương liên.

Xa nơi này hàng dặm, Shoto Todoroki đang ngồi bên án thư, ngón tay thon dài khẽ giữ chặt chiếc cọ trên nền giấy trắng. Giữa đêm vắng, ánh đèn lồng phủ xuống khiến bóng hình y trở nên nhạt nhòa, như hòa vào không gian tịch mịch.

Mắt y chợt cụp xuống, nét mực trên tờ giấy dừng lại, lặng yên không nhúc nhích. Trong lòng dâng lên một nỗi đồng cảm sâu sắc, như cơn gió thoảng mang theo âm thanh xa xôi và khổ đau của kẻ khác, nỗi niềm gắn kết mà y chẳng thể nào lý giải được.

Có thể cảm thấy như giữa y và ảnh vệ kia có cùng một dòng cảm xúc âm thầm, một sự liên kết vô hình.

Và có thể là giữa những kẻ bị giam hãm dưới ách quyền lực, vĩnh viễn chỉ là những quân cờ phục tùng, không bao giờ có thể tự quyết định số phận.

Trong lòng Shoto, cảm giác ấy lặng lẽ như một giọt sương đêm rơi vào đá rồi vỡ tan, khiến y bỗng nhiên thấy mình như bị giam trong một lớp màn vô hình. Y hiểu rõ sự đồng cảm ấy, hiểu rằng cuộc đời của kẻ cũng mang nặng những đau thương và vướng bận không lối thoát. Nhưng biết bao nhiêu năm rồi, chính y cũng chẳng thoát khỏi vòng vây của quyền lực, đành chỉ có thể nhìn tất cả những số phận cùng khổ trong cuộc đời trôi nổi bên cạnh mình mà không thể làm gì hơn.

Ngước nhìn trời đêm, ánh mắt y bạc bẽo buốt giá như cách cuộc đời đối với y vậy.

---

Ảnh vệ lặng lẽ thu xếp nơi ở tạm bợ cho Izuku và bà lão, dưới mái tranh đơn sơ nằm nép mình giữa làn sương mờ. Trước khi rời đi, anh đặt lại bên cạnh một túi tiền vàng nhỏ, lặng lẽ đặt tay lên vai Izuku như một lời hứa thầm lặng. Đôi mắt ánh lên một tia dịu dàng hiếm hoi, sâu lắng và lặng thầm, như lời tạ lỗi với cuộc đời và số phận nghiệt ngã mà cả hai đang phải chịu đựng.

"Ở lại đây với bà lão, nơi này sẽ an toàn." anh nói, giọng nói khe khẽ như hơi thở trong đêm. Rồi, không đợi Izuku đáp lời, anh rời đi, để lại Izuku ngồi bần thần nhìn theo bóng anh khuất dần trong làn sương mờ.

Trong bầu không khí ảm đạm của mùa thu, với những ngọn đèn lồng treo cao lặng lẽ lay động trong gió, một sự thật đáng sợ nằm trong bóng tối đã từ từ hiện lên, như tiếng thì thầm của những vong hồn linh thiên thời cổ đại. Ảnh vệ kia, kẻ đã dẫn dắt Izuku qua những con đường lẩn trốn, kẻ có dáng dấp phong trần và đôi mắt chứa đựng vẻ bi ai lặng lẽ, không phải ai khác, mà chính là một phần linh hồn của Todoroki Shoto, phần mà từ lâu đã bị giam cầm trong một thân xác khác, vì những bí mật và dục vọng quyền lực của dòng dõi quý tộc mà y thuộc về.

Câu chuyện bắt đầu từ những ngày thơ ấu của Shoto. Từ nhỏ, y đã bị đeo lên mình những kỳ vọng sẽ trở thành kẻ nối dõi xứng đáng của gia tộc Todoroki.

Nhưng Enji, cha y, một người đàn ông coi trọng quyền lực và vinh quang hơn tình thâm, sớm nhận ra những gì ông cho là "khuyết điểm" trong tâm hồn con trai mình: lòng nhân ái, không chịu khuất phục trước uy quyền và khát khao tự do chiến đấu vì tổ quốc, một tổ quốc hòa bình và công bằng cho tất cả. Những ý niệm mà Enji cho là "yếu mềm" ấy chính là điều khiến ông lo ngại, và ông quyết không để chúng tồn tại trong người thừa kế của mình.

Dưới lệnh của Enji, một âm dương sư danh tiếng đã được mời đến không tiếc bao nhiêu tiền của, để thực hiện nghi thức cổ xưa nhằm chia tách linh hồn của Shoto. Những gì bị cho là "không hoàn hảo" trong Shoto (sự nhân từ, lòng yêu chuộng hòa bình và khát vọng tự do.) đã bị tách rời khỏi linh hồn chính của y, để lại một đứa trẻ chỉ còn lại tham vọng khắc nghiệt của gia tộc, một vỏ bọc lạnh lùng và tuân phục quyền lực.

Và kẻ được sinh ra từ sự chia tách đó chính là ảnh vệ kia, một phần bóng tối, một hình bóng không tên không tuổi, mang hình hài nhưng không có thân phận. Anh như song sinh của y, là hiện thân của khát khao tự do, là phần tâm hồn mà Shoto từng muốn giữ gìn nhưng bị chính gia tộc ruồng bỏ. Anh tồn tại như cái bóng của Shoto, không có chốn trở về, chỉ mang trong mình nỗi đau của sự vong thân, mãi mãi làm cái bóng trong bàn cờ tranh quyền của Enji.

Tuy vậy, Shoto dẫu không còn nhớ rõ ký ức về sự tách rời này, nhưng trong lòng y vẫn không thể phủ nhận một nỗi đau mơ hồ, một phần linh hồn như không bao giờ trọn vẹn. Từ sâu thẳm, y luôn khao khát cống hiến cho tổ quốc, muốn bảo vệ quê hương, không phải để thỏa mãn tham vọng bành trướng, mà để giữ cho dân chúng được sống bình an dưới bầu trời mà họ thuộc về. Y chiến đấu không vì sự vĩ đại của gia tộc, mà vì lý tưởng của một đất nước không có sự áp bức, nơi mỗi sinh linh đều được tự do.

Nhưng chính khát vọng ấy đã khiến Enji và thậm chí cả Thiên hoàng cảm thấy bất an. Y quá kiên định trong lý tưởng bảo vệ đất nước, nhưng lại phản đối việc xâm chiếm và bành trướng. Cái nhìn của y về chiến tranh như một công cụ để bảo vệ, thay vì để phục tùng quyền lực, đi ngược với mong muốn mở rộng của đế chế. Đó là lý do mà hoàng gia và Enji đều tìm mọi cách để kiềm hãm y, kìm giữ một ngọn lửa không chịu khuất phục trong lớp tro tàn của sự tuân phục.

Shoto trong chiếc áo giáp lạnh lẽo, gánh trên mình sự kỳ vọng nhưng đồng thời cũng là gánh nặng của một dòng dõi quý tộc. Y hiểu rằng bản thân là một quân cờ, một kẻ thừa kế phải dấn thân vì vinh quang của gia tộc hơn là vì lý tưởng của chính mình. Tình cha con trong giới quý tộc chỉ là một trò chơi được ngụy trang bởi vỏ bọc danh dự, nơi tình thân chẳng qua là sợi xích để kiểm soát và ràng buộc, nơi một đứa con chẳng khác gì công cụ phục vụ cho ảo mộng quyền lực phù phiếm của cha.

Còn ảnh vệ kia, kẻ mang trong mình nỗi đau của phần tâm hồn bị ruồng bỏ như cảm nhận được từng rung động sâu thẳm trong lòng Shoto, dẫu họ đã bị phân rẽ. Anh lặng lẽ sống trong thân phận mờ nhạt, nhưng vẫn lưu giữ lòng nhân từ bị ruồng rẫy của Shoto. Nhìn Izuku đau khổ, anh cảm thấy lòng mình như đồng cảm, như muốn san sẻ nỗi đau ấy, như muốn làm điều mà phần "chính thức" của anh không bao giờ được phép làm. Đó là lý do anh đã thay y giúp cậu tìm nơi trú ẩn, thay vì để cho cậu rơi vào tay Enji rồi lại đến với một kết cục bi thảm, anh thậm chí để lại túi tiền vàng, thứ mà đáng ra một kẻ như anh không bao giờ đủ khả năng sở hữu.

---

Izuku thiếp đi trong tiếng ru khe khẽ của bà lão, tiếng ru mang âm điệu buồn bã và trầm lắng như lời vĩnh biệt của đất trời. Mỗi âm điệu đều vang vọng nỗi cô độc và sự luyến tiếc, như thể mang theo những ký ức của một đời người đã tàn lụi theo vết dấu thời gian.

Izuku khẽ nhắm mắt, lắng nghe từng lời, từng nhịp của tiếng ru ấy mà rơi vào giấc ngủ, tưởng rằng mình đang nằm trong vòng tay của mẹ, tưởng như đang ở nơi yên bình không còn khổ đau.

Khi Izuku tỉnh giấc, ánh mặt trời đã xuyên qua mái tranh, chiếu xuống căn nhà đơn sơ mà lạnh lẽo. Nhưng bà lão đã không còn ở đó. Chỗ bên cạnh trống trơn, không có bóng dáng của người phụ nữ đã từng ru cậu vào giấc ngủ. Izuku sững người, đợi chờ, rồi lật tung chăn màn tìm kiếm, nhưng chỉ thấy sự trống trải và lạnh lẽo còn sót lại. Túi tiền vàng, tấm áo tơi bên cạnh cũng đều đã biến mất.

Izuku ngồi lại nơi ấy, lặng lẽ nhìn vào khoảng trống vắng. Trái tim cậu như vừa bị khoét thêm một vết thương mới, niềm tin cuối cùng cũng đã lụi tàn, chỉ còn lại sự mệt mỏi và trống rỗng, không còn gì để giữ lại. Trong giây phút ấy, cậu thấy mình như kẻ lạc loài lạc lõng giữa thế gian, một linh hồn lạc lối, không còn nơi nào để nương tựa, không còn ai ở lại bên cạnh.

"Thói đời... thật là nực cười..." Izuku thì thầm tự giễu, đôi mắt đờ đẫn nhìn vào hư vô, như kẻ vừa thoát khỏi cơn mê lại rơi vào vực thẳm tuyệt vọng mới. "Dù là người xa lạ duy nhất còn lại cũng rời bỏ ta, hỏi đời còn ai là thật trong thế gian này nữa?"

---

Sắp hết rồi nè. 2-3 chương nữa là hết lun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro