Chap 6
Một năm sau
Hoàng cung Tanpopo hiện nay đang hỗn loạn. Nhà vua lâm bệnh, càng ngày càng ít lên triều. Hàng ngũ quan lại cũng bắt đầu chia phe chia cánh, đi theo ủng hộ những người mà họ cho rằng sẽ là người kế vị mai sau. Ứng cử viên sáng giá nhất vẫn là đại công chúa của vương triều, tuy vậy, tam công chúa Fabia cũng là một người rất tốt để lên nắm quyền hành. Các quan thần tới tấp gởi con cháu họ dưới trướng hai người để sau này mong có được tiếng thơm cho dòng tộc. Nhưng còn...
Tại một góc của khu vườn thượng uyển. Shun cùng nhị công chúa mở to mắt nhìn quang cảnh hiện tại, nhưng mỗi người lại có một phản ứng khác nhau. Shun thất vọng:
- Cái gì đây? Những người muốn phục vụ nhị công chúa đây sao? Toàn là những gì còn lại từ Dara-sama và Fabia-sama.
Cả đám người ở đó, kẻ đứng, người ngồi, tên nằm ngủ, nói chung, tất cả đều có vẻ chán chường, ảm đạm và không quan tâm đến hai kẻ đang đứng trước mặt mình. Nhị công chúa im lặng một lát, rồi bước đến người gần nhất. Shun vội kêu giật lại:
- Alice-sama!
Cô vẫn cứ lẳng lặng đến gần. Người đàn ông nhận ra cô, nhếch mép, cười khỉnh khi. Nhị công chúa dường như không để ý đến điều đó, cô cúi đầu:
- Đa tạ
- Hở?
Hàng chục con mắt đổ dồn vào nàng công chúa kì lạ. Cô quay sang chàng cận thần mỉm cười:
- Nhìn này Shun, có rất nhiều người muốn theo ta. Các vị hẳn phải rất tốt bụng mới giúp đỡ người như ta. Ta sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng mọi người.
Shun nhìn cô, không nói được lời nào. Còn những người xung quanh thì bắt đầu xì xầm:
- Công chúa cảm ơn chúng ta.
- Nếu người đã nói vậy thì tôi...
- Uhm...Ơ...Thần đa tạ
- Thần cũng vậy...
Mọi người bắt đầu xúm lại, vây kín cô gái nhỏ, khoe khoang về tài năng của mình. Shun đứng ngoài, nhìn nhị công chúa đang bối rối, cậu bất giác cười.
- Chà! Coi bộ công chúa của ngươi được lòng nhiều người quá hả? – một giọng rất đỗi quen thuộc vang lên từ phía sau. Cậu quay lại:
- Ngươi là Danma Kuso? – cậu nheo mắt, nhìn cậu con trai trong bộ quân phục đỏ chói, tay cầm cây thương, tóc nâu bù xù như tổ quạ, đôi mắt đỏ như hai viên ruby rực lên tinh quái, và cái miệng đang cười khoe hàm răng trắng bóc.
- Gọi ta là Dan được rồi – cậu vỗ vai Shun – làm chi mà khách khí thế anh bạn. Với lại ta đứng đây nãy giờ nên cũng đã nghe hết rồi. Nếu Alice-sama muốn thì ta – Dan xoay cây thương, chĩa về phía trước mặt mình – sẽ xin góp sức phục vụ nhị công chúa.
- Dẹp đi – Shun đơ mặt – công chúa thèm vào cái tên bạo lực như ngươi. Ai là tên sấn tới túm áo ta rồi bị ta cho đo ván đấy hả – Shun mỉa mai.
- Gì? À...tại...tại...lúc đó ta không phòng thủ thôi – Dan chống chế – trông ngươi như thể thư sinh ấy, ai biết ngươi giỏi võ đến thế đâu ta còn không biết ngươi là con tể tướng nữa mà.
Shun nhìn Dan với vẻ mặt "có tin được không đây", còn cậu chàng thì cứ huơ huơ cây thương, đánh trống lảng. Khung cảnh xung quanh đã náo nhiệt vì những người đang vây quanh công chúa, giờ lại thêm ồn ào hơn khi một tiếng kêu từ xa vọng lại:
- DAN!!! Anh lại trốn việc nữa đó hả? – và kèm theo đó là một cái cốc bay thẳng xuống đầu tên tóc nâu bù xù. Nàng đệ nhất kiếm sĩ với gương mặt tối sầm, đứng trước Dan khoanh tay lại, cô hít một hơi, rồi...bùng nổ:
- EM PHẢI NÓI VỚI ANH BAO NHIÊU LẦN NỮA THÌ ANH MỚI RÕ ĐÂY. NHIỆM VỤ CỦA MỘT NGƯỜI HỘ VỆ LÀ PHẢI THEO SÁT CHỦ NHÂN MÌNH!!! – âm sắc và âm lượng của cô cao khủng khiếp khiến chim trong mấy cái cây bay tán loạn.
- TRỜI ƠI! Lỗ tai của anh, em có thể nói nhỏ lại không hả? – Dan nhăn mặt, la lên.
Bầu không khí giờ thành cái chợ vỡ rồi, cậu chỉ còn nước độn thổ xuống đất mà trốn cho đỡ ồn. Còn nhị công chúa thì đang chết ngạt giữa đám người. Tính đã rụt rè nhút nhát mà giờ còn bị làm trung tâm xâu xé của nhân loại thì chắc cô ấy xỉu tại chỗ mất. Còn ngay cạnh lỗ tai cậu là cái đôi uyên ương suốt ngày cãi nhau, người ta bảo yêu nhau lắm, cắn nhau đau, đau người trong cuộc chưa thấy, mà lỗ tai của người ngoài đã muốn banh ta lông luôn rồi.
- Á À! Lại còn thế nữa hả, anh muốn gì đây. – Runo bẻ tay răng rắc, cười, nụ cười nồng nặc sát khí.
- Thôi, cho tôi xin. Chỗ này không phải là nơi để hai vị đánh nhau đâu, muốn thì kiếm chỗ khác mà thanh toán nợ nần. – cuối cùng cậu cũng phải nhào vào can.
- A, chết chưa, xin lỗi nha – Runo cười xòa, vẻ hỗi lỗi, và buông tha cho Dan
Cô quét mắt quang cảnh xung quanh và chú ý đến một cục người những người bâu kín mít. Lát sau, cái cục đó tản ra chút ít, một cô gái tóc cam từ trong đó chui ra. Cô gái rất xinh, tóc cam, mắt nâu, da trắng, thân hình nhỏ nhắn trong bộ váy tím giản dị cùng vài chi tiết trang trí là những bông bồ công anh cách điệu. Tuy thế, cô vẫn toát ra vẻ sang trọng quý phái, nhưng lại không hề xa cách. Cô đến gần, mỉm cười với cả ba rồi quay sang anh chàng tóc đen:
- Shun, thật đáng mừng phải không, có rất nhiều người muốn giúp ta.
Nói rồi, cô cười và cậu ta cũng cười. Hai người này có vẻ rất thân thiết với nhau nhỉ, nhưng nếu Shun Kazami là con trai tể tướng, thì cô gái này...chẳng lẽ.... Rồi cô gái quay sang Runo, cười thân thiện.
- Xin chào, bạn là?
- Kính chào nhị công chúa, tôi là Danma Kuso, rất hân hạnh được phục vụ công chúa. – cô chưa kịp nói gì thì Dan đã chen vào. Cục tức nổi lên trán cô rõ rệt. Thêm một đấm bay thẳng vào đỉnh đầu cậu chàng tóc nâu khiến cậu nhảy tưng tưng, la oai oái. Nhị công chúa khúc khích cười.
- Thần xin lỗi vì anh ấy cư xử không được đàng hoàng lắm – cô cúi đầu, rồi cũng nhấn đầu Dan xuống theo, cô nghĩ thầm "Vậy hóa ra đây chính là nhị công chúa" – Thần là Runo Misaki, rất hân hạnh được gặp người.
Nhị công chúa cười hiền:
- Cứ gọi tôi là Alice được rồi, không cần trịnh trọng thế đâu. Tôi có thể gọi bạn là Runo được không?
- Vâng. – Runo cười toe, "Trông cô ấy chẳng có gì giống như phế vật cả, rất hiền lành, dễ gần và thân thiện lại không kiểu cách như Dara-sama hay nghịch ngợm như Fabia-sama. Một cô công chúa hiền từ, dịu dàng và không quan trọng về cao sang hay nghèo hèn sẽ là một đức vua tốt. Ta sẽ đi theo cô ấy, sẵn tiện làm thầy dạy kiếm cho Alice luôn vậy. Cô ấy mà học kiếm từ ta thì không có ai địch lại hết."
Shun vẫn giữ im lặng từ suốt tới giờ. Cậu lướt mắt đến từng người trong đây, bộ não thông minh bắt đầu: "Hừm, những người hiện tại. Để xem nào, thằng nhóc tóc vàng đằng kia là người dòng họ Marukura, tuy chiều cao khiêm tốn và thể lực có vẻ hơi yếu nhưng xét về mặt trí tuệ thì khó ai bì được, ngoài ra dòng tộc này còn am tường về vũ khí nữa. Cái tên Dan kia tuy tưng tưng nhưng vẫn là một tướng giỏi, cần phải giữ lại để phòng xa, ta cũng cần đến kiếm thuật của Runo nữa." Mắt cậu dừng lại trước cô gái tóc cam ngắn, nai nịt gọn gàng, ống tên đeo lưng còn tay thì đang giương cung để bắn chim.
Phực! Mũi tên lao đi, và con chim đang bay trên trời rơi bịch xuống đất. "Thiện xạ, một tay bắn tốt", cậu nghĩ thầm, đôi mắt rà đến cái cây gần cô gái ban nãy, "Tên đang nằm trên kia tuy lười, nhưng hắn là Ace Grit, ta sẽ cần đến tài luyện ngựa của hắn, người này, rồi người này nữa. Rất tốt, chỉ cần bỏ qua một số khuyết điểm thì bọn họ đều là những tân binh xuất sắc". Cậu chợt ngừng lại, liếc nhìn cô công chúa, giờ đang đứng nói cười vui vẻ với những người khác. Ánh nắng ôm lấy cả người cô gái, khiến cô sáng bừng lên, gió luồn qua chân tóc, đùa nghich với lọn tóc cam. Lẽ nào?...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro