Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13

Cuộc chiến kết thúc, người ngựa kéo nhau về, tuy mệt nhưng ai cũng vui. Phải thôi, ta thắng một nước lớn mà. Bồ công anh đã có thể khẳng định với hoa anh đào rằng nó không chỉ là một loài cỏ dại tầm thường, và nhị công chúa nữa, qua cuộc chiến, cô đã cho cả đất nước thấy, cô không phải là một thứ bỏ đi, không hề là một cô công chúa vô dụng.

Người dân chạy ra ngoài đường, đứng hai bên đông nghịt, ai cũng ráng chen nhau, ngửa cổ để có thể tận mắt thấy vị nhị công chúa tài giỏi kia. Nhưng tâm điểm của mọi sự chú ý giờ đang ngủ vì quá mệt. Nhị công chúa tựa đầu vào cổ của con ngựa, vùi mặt vào đám lông bờm xờm. Gương mặt trắng trẻo, không chút phòng hờ, thanh bình hệt. Vài lọn tóc lòa xòa rủ trước trán, Shun khẽ đưa tay vén nó lên, nhẹ nhàng hết sức, như sợ cô thức giấc vậy. Cậu ngồi sau cô, một tay giữ cương ngựa, một tay ôm ngang eo nàng công chúa giữ cho cô khỏi ngã. 

Tiếng reo vui tươi, mừng rỡ của dân chúng vang khắp cả kinh thành, ngân vang mãi trong gió:

- Tanpopo! Tanpopo!

- Nhị công chúa giỏi quá! Nhị công chúa!

- Nhị công chúa...

Cậu nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say, cười nhẹ: "Có lẽ cha đã đúng."

Tại hoàng cung...

- Thật không thể tin được! – một vị quan thốt lên kinh ngạc.

- Đúng vậy, chẳng ai nghĩ cô công chúa đó lại có thể một mình lãnh đạo trung quân đánh hết quân Sakura cả. – người khác đồng tình.

- Chúng ta đã đánh giá quá thấp cô ấy rồi.

Tại vị trí của người quan trọng nhì nước, ngài Kazami nhoẻn miệng cười bình thản trước sự kiện mà đối với một số người là điều rất kì lạ. Người ta bắt đầu xôn xao tới chuyện kế thừa.

- Hừm, nếu vậy thì nhị công cháu có lẽ là người lên ngôi rồi

- Không phải là có lẽ, mà là chắc chắn.
...

Hai tuần sau

Khu vường nhỏ với bãi cỏ xanh, chùm phi yến tím nhạt và những cụm tú cầu xanh rung rinh nhẹ nhàng. Cây hoa nho với những bông hoa mang hình trái tim vỡ màu tím nở bung trên nền xanh, một nét chấm phá dịu dàng của chiếc ô thiên nhiên. Cảnh vẫn không hề thay đổi, người cũng vậy. Dưới bóng cây, vẫn cái dáng nhỏ bé trong bộ váy tím đen dơn giản, mái tóc cam bồng bềnh xõa dài đến tận bắp chân, buông rũ, nằm yên lặng trên thảm cỏ, duy chỉ có một chút khác biệt về tuổi tác: một thiếu nữ mười tám tuổi chín chắn, nhẹ nhàng, thay thế cô bé mười bốn với đôi mắt nâu ngây thơ và rụt rè, nhút nhát. Cô công chúa ngồi yên trên cỏ, dưới tán hoa nho, đôi mắt mơ màng.

- Người đây rồi, Alice-sama. – một giọng nói trầm ấm, có phần hơi ngập ngừng kéo cô về.

Nhị công chúa thoát khỏi vẻ tĩnh lặng, suy tư. Cô đứng dậy, đôi mắt nâu vui mừng:

- A, Shun, còn vết thương của Shun?

- Nó không còn đau nữa đâu ạ, cám ơn người đã quan tâm.

Cô mỉm cười, nụ cười ấm áp và đôi má chợt ửng đỏ khi nhớ đến chuyện lần trước "Shun đã cầu hôn mình, biết làm sao đây?"

- Trận chiến đó, người làm tốt lắm.

- À, đâu có đâu, ta chỉ dựa vào kế quân linh động của Shun rồi thử thôi mà – nhị công chúa giật mình, lúng túng, mặt vẫn chưa hết đỏ.

Cậu im lặng, cười nhẹ. Nhị công chúa nhìn cậu, rồi rụt rè hỏi:

- Uhm...Shun...Hôm n...nay Shun có chuyện gì à?

Đôi mắt hổ phách hơi giãn ra, rồi chùng xuống "Quả là chẳng có gì qua mắt được người". Hít một hơi thật sâu, cậu nói, giọng phảng phất buồn.

- Alice-sama, thần sẽ ra nước ngoài học tập.

- Huh? – nhị công chúa ngỡ ngàng – ta...tại sao?

- Thần muốn mở mang kiến thức, rồi sau này đem về để giúp đỡ nước ta, với lại công chúa sẽ ổn thôi nếu không có thần. Thái tử Sakura cũng sẽ đến đây cầu thân, ngài ấy cũng trạc tuổi người, Alice-sama cũng sắp sửa được lên ngôi vào trận chiến hôm trước nữa, thế nên là – cậu quỳ xuống, cúi đầu – xin chúc mừng tân bệ hạ tương lai.

Cô gái đứng im phỗng, đôi mắt nâu mở to. Rồi một hạt nước, hai hạt, ba hạt, thi nhau rơi xuống từ khóe mắt. Những giọt nước mắt như những hạt ngọc lăn tròn trên gò má.

Đừng khóc, nếu không, ta sẽ khóc theo em đấy.

- Tay của người – cậu chìa tay trước mặt cô gái.

Nhị công chúa – như một cái máy – đưa tay ra. Cậu đeo nó vào tay cô, rồi buông ra.

- Đây là... – nhị công cháu đưa tay lên ngắm nghía, màu đá xanh ngọc mát dịu, con chim phượng hoàng tung cánh lướt trên những cơn gió.

- Vâng, chiếc vòng hồi đó người xin của thần đấy ạ. Sau này nhị công chúa đã lên ngôi, bao ngọc ngà châu báu thì cái này chỉ như một hòn cuội nhỏ mà thôi, nhưng...vì đây là bùa hộ mạng nên...mong cao xanh kia sẽ bảo vệ cho người. – cậu nói mà không hể ngoảnh đầu lên.

- Shun... – nhị công chúa lại nấc, và nước mắt lại trào ra.

- Dù thần có đi đâu đi nữa, thì tấm lòng trung thành của thần, vẫn mãi thuộc về người.

Cậu ngẩng lên, miệng cười. Một dòng lệ mỏng mảnh chạy dọc xuống má.

A! Ta đã bảo em đừng khóc nữa mà.
Đau lắm đấy, em biết không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bakugan