Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

baka to test vol3. 7-----> hết. ngoại truyên.3.5

Hãy trả lời câu hỏi sau.

“Khi người quan sát A di chuyển với vận tốc v, một xe cứu thương có tần số âm thanh f di chuyển với vận tốc v.” – Hãy phát biểu điều gì sẽ xảy ra khi vận tốc âm thanh là V? Đây là hiện tượng gì? 

Câu trả lời của Himeji Mizuki: 

“Người quan sát A sẽ nghe thấy tiếng còi cấp cứu có tần số f(V+v)/(V-v'). Hiện tượng này gọi là hiệu ứng Doppler.” 

Lời phê của giáo viên: 

Hiệu ứng tương tự xảy ra trong những cuộc đua xe F1. Mặc dù hầu hết mọi người đều cho rằng các hiện tượng vật lí khá hiếm thấy, thực tế chúng thường xuyên xuất hiện trong đời sống. 

Câu trả lời của Yoshii Akihisa: 

“Người A sẽ bị hất bay đi với vận tốc v’+v. Hiện tượng này gọi là tai nạn giao thông.” 

Lời phê của giáo viên: 

Nhìn em viết vận tốc tương đối càng làm thầy bực hơn. 

“Em không nghĩ là thầy tin em có thể tới tận đây. Các giáo viên khác khá chủ quan khi cho rằng em không xuống được đây, đúng không?” 

“Ta không bao giờ đánh giá thấp đối thủ của mình. Em là một thằng ngốc nhưng sự linh động của em không thể coi thường được.” 

“Thế thì em phải cảm ơn thầy rồi—hây!” 

Tôi dùng cây kiếm gỗ đỡ cú đấm đột ngột của Người Sắt một cách ngoạn mục. 

Tôi sẽ không bất cẩn như lần trước nữa. Kể cả Người Sắt có đánh tay không, tôi phải xem thầy như là một con linh thú khó xơi! 

“Tuy nhiên, sẽ tốt hơn nếu em có thể dùng sự linh động ấy vào những việc có ích. Các em chỉ là một lũ quấy rối. Các em không sợ bị đình chỉ học à?” 

Cú đá bay lại phía tôi với tốc độ đáng sợ. Nếu tôi bị ăn đá thì chắc chỉ sống được nửa đời nếu không chết! 

“Thầy đừng có dọa em! Bọn em có rất nhiều người, thầy không thể chỉ tập trung vào một người được. Trường không thể đình chỉ cả một nhóm học sinh, đúng không?” 

Tôi né đòn và xông lên, giơ cây kiếm ra rồi chặt vào bụng Người Sắt. Thế nhưng cánh tay lực lưỡng của Người Sắt dễ dàng hất đòn tấn công của tôi qua một bên. Đây là cái gọi là da sắt à? 

“Nếu các em đã biết các em có thể bị đình chỉ, sao các em không quý trọng bản thân mình hơn?” 

“Nếu thầy muốn đình chỉ bọn em, thầy phải nhớ hết tên các học sinh có trong vụ này!” 

Tôi lợi dụng phản lực khi bị đánh sang bên để nhấc chân bước lên. Mặc dù tôi đánh trúng cái chân không hề phòng thủ của Người Sắt, thứ lảo đảo không vững không phải là Người Sắt mà là linh thú của tôi. Tuy linh thú có nhẹ thế nào đi nữa, nó vẫn không có cơ thể thật. 

“Em dám nói thế à!? Ta sẽ trừng phạt từng đứa một rồi ghi lại hết tên các em!” 

“—Hư!” 

Trước khi linh thú của tôi đứng vững được trở lại, nó bị ăn một đấm và bay thẳng vào góc tường. Ngay lúc nó bay vào tường, một cơn đau nhói chạy khắp cơ thể tôi. 

“Và em sẽ là người đầu tiên!” 

Người Sắt lợi dụng thời cơ, lao thẳng vào linh thú của tôi với tốc độ kinh hoàng. Nếu tôi muốn thắng một con quái vật như thế này, một linh thú là chưa đủ. 

Tôi phải làm gì đây? Đầu hàng và bỏ chạy? Quỳ xuống trước các chiến hữu và cầu xin sự khoan dung? Không! Không thể để điều này xảy ra! Tôi đã đến được đây, dù cho thịt nát xương tan, tôi cũng phải thắng! TA~~SẼ KHÔNG BỎ CUỘC! 

“Tiến lên - triệu hồi đôi!” 

Ngay lúc tôi ra lệnh, một linh thú nữa xuất hiện. 

“HỪ! YOSHII!” 

Sau khi đỡ đòn tấn công bất ngờ của linh thú mới xuất hiện, Người Sắt hốt hoảng nhảy ra xa và giữ khoảng cách an toàn. 

Nếu một linh thú chưa đủ thì tôi sẽ gọi thêm một linh thú nữa. May mắn là tôi có sức mạnh này, sức mạnh tôi đã có từ trước đây. 

“Đó là cái vòng bạch kim phải không? Hiệu trưởng đúng là biết cách gây rắc rối cho ta.” 

Vẻ mặt bình thường của Người Sắt không còn nữa. 

Đây là phần thưởng của tôi sau giải đấu linh thú. Vòng của Yuuji tạo ra vùng triệu hồi còn vòng của tôi cho phép triệu hồi hai linh thú. Một khi tôi sử dụng được năng lực này một cách hợp lí, đánh bại Người Sắt không còn là mơ ước viển vông. 

“Thầy ơi, bắt đầu trận đấu thực sự nào!” 

Hai linh thú mau chóng thủ thế và bao vây lấy Người Sắt. Linh thú chính ở bên phải còn linh thú phụ ở bên trái và cả hai đều giơ kiếm tấn công Người Sắt cùng lúc. 

“Hộc, hư!” 

Bị tấn công từ hai hướng cùng lúc, Ngưới Sắt mất thăng bằng một lúc. Sau đó, hai linh thú ra đòn mạnh vào điểm yếu đầu gối. Tuy nhiên, Người Sắt khuỵu gối xuống và lấy đùi để đỡ đòn đánh của linh thú và cơn đau dội lại tôi như thể đánh vào một cái vỏ xe. 

Hai linh thú của tôi tấn công mạnh mẽ bằng nắm đấm, cặp giò và kiếm gỗ. Tình thế hoàn toàn bị đảo ngược. Người Sắt rõ ràng gặp bất lợi và những đòn đánh của tôi đã trúng đích. Thế nhưng— 

“Đòn đánh không có tác dụng!” 

Người Sắt chỉ che bụng và đầu, còn lại dùng cả thân mình mà đỡ tất cả đòn đánh của tôi. Chết tiệt, đúng là một con quỷ thực sự. 

“Sao thế Yoshii? Trông em bây giờ không còn bình tĩnh nữa.” 

Nhìn thấy tôi có vẻ hoang mang, Người Sắt nhếch mép cười. 

Thoạt nhìn, dường như tôi đang thắng thế, nhưng tình hình bây giờ cực kì nguy cấp vì tôi cần phải điều khiển hai linh thú tách biệt cùng một lúc. Tôi phải quyết định trong tích tắc khi nào linh thú chính hay phụ né đòn rồi sau đó mới tấn công cùng lúc. Qua khó để điều khiển hai thứ chuyển động cùng một lúc và nếu tình trạng này kéo dài sẽ không tốt đẹp gì cho tôi.

“NHƯNG KỂ CẢ THẾ, TA SẼ KHÔNG CHỊU THUA!” 

Tôi để linh thú chính vung cây kiếm lên còn linh thú phụ dùng tay phải đấm Người Sắt. Sau khi né nhát chém, Người Sắt bị trúng đòn đấm và phản đòn bằng đầu gối. Mục tiêu là linh thú phụ—không, hay là linh thú chính? Tôi nhanh chóng giơ tay chéo mặt để phòng thủ còn linh thú phụ vụt cùi chỏ vào bụng Người Sắt. Tuy vậy, Người Sắt đỡ được đòn cùi chỏ và quẹt chân nhằm đánh ngã linh thú chính, không, là phụ— 

“Em đang phản ứng chậm đi đấy, Yoshii!” 

“Hừ!” 

Tôi thấy đau nhói ở cổ tay phải. Bên nào bị tấn công? Chính hay phụ? Oa, không! Khoảnh khắc lúc tôi dừng lại, Người Sắt tung ra đòn kết liễu. Mình sẽ vung kiếm gỗ để đỡ…Không! Muộn quá rồi! 

Lần này, cú đấm về phía linh thú phụ---có vẻ như thế, thầy đang nhắm đến linh thú chính? Khỉ thật, là hư chiêu! 

“Gư, hự!” 

Tôi chịu một cơn đau thấu tim vào giữa ngực và cái lưng tôi đập xuống sàn nhà. 

“Hết rồi, Yoshii.” 

Kẻ chiến thắng đã được định đoạt. Người Sắt dường như đang tuyên bố chiến thắng khi quay lại với vẻ mặt lãnh đạm hằng ngày. 

Đôi cánh tay lực lưỡng, mình đồng da sắt như một bộ áo giáp sống khiến những đòn tấn công của tôi còn không đủ gãi ngứa, nói gì đến gây trầy da tróc vảy. 

Có lẽ tôi quá nóng vội khi triệu hồi hai linh thú. Kể cả khi tôi có cố gắng tập trung thì cuối cùng tôi cũng sẽ loạn lên cho tới khi không thể đưa ra quyết định được nữa. Không, trước khi lo lắng đến việc điều khiển hai linh thú cùng một lúc, điều quan trọng nhất là tôi không thể gây sát thương lên đối thủ.

“Ngay cả khi để thỏa mãn cái biến thái của em, sự tập trung đó chỉ đến mức này mà thôi!” 

Người Sắt chầm chậm tiến đến chỗ tôi trong khi tôi vẫn bê bết trên đất. 

Đúng rồi, Người Sắt nói đúng. Tôi chưa đủ tập trung nên tôi không thể điều khiển hai linh thú một cách chính xác. 

Mặc dù tôi biết điều này, tôi cũng không thể có đủ tập trung điều khiển hai linh thú cùng lúc. Có vẻ như tôi đã thua, giơ tay đầu hàng không nhìn trộm nữa và bắt đầu luyện tập khả năng tập trung! Tập trung - tập trung? 

“Đúng rồi!” 

Tôi bật dậy khỏi sàn với quyết tâm. Phải rồi, vẫn còn biện pháp này! 

“Ồ...Vậy là em vẫn muốn đấu tiếp sao? Em chỉ có quyết tâm là cao hơn người khác thôi.” 

Thấy tôi đứng dậy, Người Sắt trông khá vui vui và gầm gừ. Dù trong bất cứ tình huống nào, thầy luôn giữ thái độ cẩn trọng. Tuy vậy, cứ cười đi, em sẽ cho thầy không bao giờ cười được nữa! 

“Người Sắt, cảm ơn vì lời gời ý của thầy.” 

“Gợi ý của ta?” 

“Không phải thầy vừa mới nói 'tập trung' sao?” 

Vì tôi ra những lệnh khác nhau cho hai linh thú nên tôi mới bị rối trí. Nếu tôi tấn công vào những vị trí khác nhau và khi đối phương đang thủ thế, những cú đấm và đá ấy sẽ không thể phát huy hết sức mạnh. Đây là vấn đề tôi đang đối mặt, nhưng tôi đã có cách giải quyết. 

“Đúng vậy, là tập trung! Em cần giảm phạm vi tấn công xuống. Đấm, đá, chém không quan trọng, linh thú chính hay phụ cũng không cần, từ giờ, em sẽ chỉ tập trung tấn công vào một bộ phận.” 

Nếu một đòn tấn công không đủ để phá vỡ bộ giáp cơ bắp của Người Sắt, thế thì tôi sẽ đánh vào một vị trí nhiều lần.

Tập trung! Ngay bây giờ, tôi cần tập trung vào một vị trí— 

“Em sẽ tấn công của quý của thầy!” 

“Thằng…thằng khốn, sao em dám có ý nghĩ ghê gớm thế!?” 

“NHÌN ĐÂY, NGƯỜI SẮT!” 

Đòn tấn công giống cú móc xuống thật ra chỉ là một hư chiêu sẽ biến thành một cú đá bay hướng về đó. Sau khi đá xong, thanh kiếm sẽ được chọc thẳng vào đũng quần của thầy. Hơn nữa, cú đấm hướng vào ngực sẽ thay đổi quỹ đạo xuống bụng. Tất cả những gì cần làm là tấn công những vùng quan trọng của Người Sắt! 

“Khốn kiếp. Đây là lần đầu ta gặp ai đó có ý định tấn công hạ bộ...” 

Người Sắt trông có vẻ không bình tĩnh. 

Trận đấu thật sự bắt đầu! Linh thú của tôi nhắm vào bụng và có vẻ như sắp tấn công khuỷu tay nhưng thực sự, nó sắp tấn công vào giữa háng. Tối sẽ tấn công phần thân dưới, tấn công, tấn công, tấn công, tôi sẽ tấn công của quý của thầy! 

Định thần lại, tôi thấy Người Sắt tốn khá nhiều năng lượng để tự vệ. 

“CHẾT ĐI, NGƯỜI SẮT!!!” 

Vì Người Sắt không thể tấn công, linh thú của tôi sẽ tung hết sức mạnh vào cú đấm.

“HỰ!!” 

Người Sắt mau chóng đưa tay đỡ lấy háng. 

“Hehe, thầy bị lừa rồi.” 

Đúng lúc đó, linh thú chính cúi xuống để làm bậc nhảy cho linh thú phụ nhảy lên lưng Người Sắt. Nhưng đòn này cũng chỉ là hư chiêu, linh thú chính mới là người tấn công! 

“Khỉ thật—” 

“XEM ĐÂY!” 

Dùng tay để đỡ hạ bộ, Người Sắt không thể kịp bảo vệ đầu của mình. Do đó, linh thú của tôi đập giữa đầu Người Sắt không thương tiếc. 

“Gư...Y-Yoshii, em...” 

Người Sắt không thể trụ vững nữa và từ từ ngã xuống đất cái thụp. 

“Cuối cùng... CUỐI CÙNG ĐÃ KẾT THÚC!” 

Đúng là cả một chuyến đi gian khổ! Tôi đã định bỏ cuộc rất nhiều lần, và tôi cũng cảm thấy tuyệt vọng không chỉ một lần. Ngay lúc này đây, Thiên đường Mộng mơ đang ở trước mắt tôi. 

“Minami ngực lép, chờ tớ với!” 

Những bức ảnh của thiên đường đang ở trước mặt! Tôi vui đến nỗi không thể—hả? Sát khí? 

“XEM ĐÂY!” 

Tôi ngay lập tức cúi xuống, có lẽ do phản xạ tự nhiên. Ngay sau đó, tôi nhận ra tiếng lạch tạch trên đầu tôi. 

“Ta sẽ không giao trinh tiết của chị cho ngươi đâu!” 

“Shimizu!” 

Shimizu xuất hiện trước mặt tôi, tay cầm một khẩu súng điện quen thuộc. Không phải đó là khẩu súng điện 200 000 vôn Yuuji đưa tôi sao? Một khi bị dính, bất cứ người nào cũng sẽ bất tỉnh lập tức kể cả có quần áo chặn lại. Khẩu súng đó đúng là một thứ vũ khí nguy hiểm! 

“Chị đã trằn trọc suy nghĩ suốt cả tối qua, và chị còn chẳng nhìn Miharu lấy một cái nữa. ĐÂY LÀ LỖI CỦA NGƯƠI! HÃY BÀY TỎ SỰ HỐI HẬN BẰNG CÁI CHẾT ĐI!” 

Shimizu vẫy khẩu súng trong tay, nhưng so với Người Sắt, tốc độ của cô ấy khá chậm, cứ như thể bảo tôi hãy né đi. 

“TÊN KHỐN! CHẾT TIỆT! CHẾT TIỆT!” 

“Heh, hô!” 

Tôi dễ dang né được các đòn của Shimizu. Cứ thế này thì tôi chỉ cần chờ cô ấy kiệt sức thôi. 

Trong khi tôi đang nghĩ phải chiến đấu thế nào, có vẻ như cô ấy biết được ý định của tôi và mau chóng cho tay vào túi, rút ra cái gì đó. 

“Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ phát tán mấy tấm ảnh này!” 

“Hả? Ảnh ớ—OÁI! MẤY TẤM ẢNH ĐÁNG XẤU HỔ CỦA MÌNH!!” 

Shimizu đang giữ mấy tấm ảnh của tôi trong bộ đồ con gái. Sao cô ấy lại có chúng? Hay là— 

“—Shimizu, đừng nói là cậu thích tớ nhé?” 

“NGƯƠI LÀM TA THẤY TỞM!” 

Tôi vô tình rơi nước mắt. 

“Thế tại sao cậu có ảnh của tớ?” 

“Vì ta muốn chụp ảnh của chị trong bộ sườn xám, và ta thấy ngươi trong trạng thái thật kinh tởm, ta cảm thấy có thể dùng cái này để đe dọa ngươi nên ta đã chụp chúng! Ta không hề thích mấy bọn con trai tệ hại!” 

Không cần phải gọi tôi là một thằng con trai tệ hại đúng không!? Không sao, mỗi người có một sở thích. 

“Shimizu, có phải cậu bị cháy xém ở mông phải không?” 

“Ngươi…ngươi, sao ngươi biết? Có phải ngươi nhìn trộm ta không?” 

Không thể nhầm lẫn được, Shimizu chính là thủ phạm tôi đang truy tìm. Nếu vậy, Kudo không phải là thủ phạm sao? Vậy ra cô ấy không nói dối. 

“Ta khuyên ngươi nên nghe lời nếu không ta sẽ phát cho mọi người những tấm ảnh này!” 

Shimizu không còn giả vờ đe dọa tôi. Ồ~ có lẽ nên trừng trị Shimizu một chút. 

“Hôô!” 

“ÁÁ! TRẢ ĐÂY!” 

Tôi lấy được cái súng điện khỏi tay con bé và chỉnh xuống mức tối thiểu. 

—Xoẹt! 

“A, A, tê hết cả người rồi!” 

Trước khi kịp phản ứng, Shimizu ngã xuống sàn. 

“Giờ, tất cả mọi đối thủ đã được giải quyết phải không nhỉ” 

Thủ phạm đằng sau mọi chuyện đã bị tiêu diệt, giờ không còn gì có thể chặn đường tôi nữa. 

“...Akihisa.” 

Một giọng nói gọi tôi từ phía sau. Giọng nói này là— 

“Muttsurini! Cậu ổn chứ?” 

“...Dĩ nhiên rồi.” 

Muttsurini chắc chắn đang mệt mỏi. Có vẻ cậu ấy vừa trải qua một trận chiến ác liệt. Tuy nhiên, trông cậu ấy không mất sức cho lắm, đổi lại còn cười toe toét nữa. 

“Tốt lắm, Akihisa!” 

“Yuuji! Mọi người nữa!” 

Yuuji và nam sinh các lớp khác đang ở đây. Mọi người đều đang nở những nụ cười rạng rỡ vì đã hoàn thành mục tiêu. 

“Yoshii, cậu thắng Người Sắt thật rồi!” 

“Danh hiệu người chơi xuất sắc nhất dành cho cậu.”

Giọng nói của các chiến hữu đang ca ngợi tôi bắt đầu lan ra. 

“Tất cả là nhờ mọi người! CẢM ƠN MỌI NGƯỜI RẤT NHIỀU!” 

Tiếng hét của tôi đáp lại mọi người. Tôi thực sự muốn cảm ơn sự hiện diện của mọi người. 

“Tốt rồi, ta nên đi tiếp thôi!” 

Hiếm khi Yuuji hứng khởi thế này, nhưng mà hắn là một thằng con trai bình thường! Khi thấy chúng tôi sắp chạm đến đích đến, ai cũng muốn tự khen mình. 

“MỌI NGƯỜI! CHÚNG TA CÓ QUÂN SỐ ĐÔNG VÀ TRƯỜNG KHÔNG THỂ TẬP TRUNG VÀO NGHI CAN NÀO. CHÚNG TA GIỜ ĐÂY ĐÃ ĐẠP BỎ MỌI TRỞ NGẠI, TA KHÔNG PHẢI QUAN TÂM VỀ VIỆC BỊ ĐÌNH CHỈ HAY ĐUỔI HỌC, HÃY NHÌN CHO ĐÃ MẮT VÀO!!!” 

“HÚÚÚÚÚÚ!!!” 

Tiếng hò reo của mọi người như sắp lật đổ cả mái nhà. 

Chúng tôi có nhiều người ở đây, làm sao giáo viên có thể nhớ hết được? Nói cách khác, chúng tôi không phải lo bị đình chỉ. Mọi người đều hiểu rõ điều này nên dĩ nhiên chúng tôi phải bắt lấy cơ hội! 

“MỌI NGƯỜI, MỞ CHO TO MẮT RA VÀ NHÌN CHO KĨ, ĐÂY LÀ THỨ MÀ TA ĐÃ CHIẾN ĐẤU CẬT LỰC ĐỂ ĐẠT ĐƯỢC!” 

Yuuji đẩy cửa phòng tắm nữ. 

Da nhăn nheo. 

Chân tay khẳng khiu. 

Tóc trắng dài tới hông. 

Đây là khuôn mặt mà ai cũng quen thuộc, và cơ thể mà chúng tôi xui xẻo nhìn phải thường được che giấu dưới quần áo. 

Nếu ta không nhìn bây giờ, ta sẽ không bao giờ được nhìn nữa— 

“Các…các em bị sao vậy! Tụ tập nhiều thế để ngắm bà già này à!?” 

Chúng tôi nhìn thấy bà hiệu trưởng trong tư thế gợi cảm. 

“SAO LẠI THẾ NÀYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYY!!!” 

Chúng tôi bắt đầu chảy nước mắt của những người đàn ông trước cảnh tượng khó lí giải ấy. 

“Chào buổi sáng Minami.” 

“A, Mizuki. Chào cậu...” 

“Sao thế? Trông cậu mệt mỏi nhỉ. Có chuyện gì vậy?” 

“Không, không có gì! Chẳng có gì cả! Mình chỉ hơi mệt thôi!” 

“Thật không? Trại huấn luyện đúng là rắc rối nên cậu thấy mệt cũng bình thường.” 

“A, ừm. Nhiều chuyện rắc rối xảy ra...” 

“Mà này, những bạn nam bị sốc tới trắng bệch người ra. Cậu có biết sao không?” 

“A, chuyện đó hả? Ai mà biết~có lẽ họ thấy thứ gì đáng sợ lắm?” 

“Thứ gì đáng sợ à...?” 

“Cả hiệu trưởng cũng có vẻ sốc. Ai bảo bọn con trai gây lắm chấn động thế?” 

“Cậu nói về vụ nam sinh năm hai nhìn trộm phải không? Akihisa và những người còn lại bắt đầu đấy, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại to ra thế này.” 

“A...đúng rồi, nhắc nhìn trộm mới nhớ, không phải bọn mình tìm thấy camera trong phòng thay đồ sao? Còn thủ phạm thật...” 

“Sao? Thủ phạm thật? Không phải Akihisa và các bạn kia lắp nó à?” 

“Không, người đặt nó hình như là Miharu.” 

“Miharu, có phải cậu đang nói Shimizu Miharu không?” 

“Đúng rồi! Vào ngày cuối cùng, tớ tình cờ thấy nó kéo camera ra khỏi tủ. Sau khi tra khảo, nó nói rằng là để 'chụp ảnh của chị', và nhận tội.” 

“Cái gì? Thế thì Akihisa và các bạn kia...” 

“Xem ra ta hiểu lầm họ rồi. Tuy vậy, cuối cùng họ cũng là những kẻ nhìn trộm nên xin lỗi họ có phần hơi...” 

“A, ahaha...” 

“Thêm nữa, mình tịch thu camera của Miharu rồi nên không cần phải lo lắng gì nữa đâu.” 

“Ừm~thế thì tốt quá.” 

“Mn, đã đến giờ tự học rồi. Nhanh lên nào.” 

“A, ừ. Bọn mình đi thôi.” 

“Chỉ có mình chúng ta cả tuần này, cũng cô đơn thật, nhưng bọn mình phải chăm chỉ.” 

“Ừm, mong cậu giúp đỡ mình nhé.”

Thông báo về việc đình chỉ học 

Tất cả các nam sinh năm hai Học viện Fumizuki, tổng cộng 149 em. 

Tất cả học sinh trên sẽ bị đình chỉ học một tuần. 

Hiệu trưởng Học viện Fumizuki Todou Kaoru 

Không có gì để nghĩ nhiều, chỉ vì một phút nông nỗi em đã gây nên chuyện này. 

Bây giờ em cảm thấy thật sự hối hận. 

~Trích từ bản tự kiểm của một học sinh~

Câu hỏi cuối cùng

Hãy tìm một thành ngữ trong tiếng Nhật gồm bốn từ trong phiên âm sau và đặt một câu thích hợp với những từ ấy.

'aimaimoko'

Câu trả lời của Himeji Mizuki:

'Trong kanji 暧昧模糊' (mơ hồ) 

Đặt câu: 'Việc phân bổ trách nhiệm khá mơ hồ' 

Lời phê của giáo viên: 

'暧昧不清, 模糊不明' 'aimai fukiyoshi, moko fumei', (về cơ bản có nghĩa là “mơ hồ”) là nghĩa của bốn từ này. Có nhiều người biết đọc nhưng khá ít người biết viết. Trả lời tốt.'

Câu trả lời của Yoshii Akihisa: 

'Trong kanji '合間妹子' '(aima)(imo-ko) '

Lời phê của giáo viên: 

Thầy có cảm giác rằng ít nhất thì em cũng cố gắng trả lời câu hỏi này.

Câu trả lời của Tsuchiya Kouta: 

'Ví dụ: Ba mĩ nhân Ono no Komachi, Ono no Imoko và Aima Imoko bắt đầu chuyến đi sứ ngoại quốc.' 

Lời phê của giáo viên: 

Chú ý rằng em đã thêm vào một người là đàn ông.

(Ghi chú: Ono no Komachi là một người đẹp nổi tiếng ở Nhật. Ono no Imoko là quan lại thời Asuka. Ông là con cháu của Ono no Komachi.)

Sau khi hết thời gian bị đình chỉ học, tôi cảm thấy biết ơn khi tới cổng trường sớm hơn thường lệ. 

“Thật là… Lâu lắm rồi mình chưa tới trường...”

Tính cả thời gian nghỉ trong khóa huấn luyện, đã gần hai tuần kể từ lần gần nhất tôi bước chân vào trường. Lâu hơn cả nghỉ xuân. Được nghỉ lâu như vậy, xét một mặt nào đó thì cũng may mắn thật—nhưng không ai cảm thấy như vậy, đúng không? Ai bảo thầy cô cho lắm bài tập, còn không để chúng tôi có thời gian tự kiểm điểm lại bản thân không biết?

“A, Akihisa!”

Tiếng bước chân chạy từng nhịp nhỏ vang vọng trong tai tôi.

“Lâu lắm chưa gặp cậu. Cậu có khoẻ không?”

“Himeji, cũng lâu rồi nhỉ!”

Mặc dù chúng tôi chỉ bị đình chỉ có một tuần, nhưng vì tôi có thể gặp được Himeji hằng ngày nên có cảm giác như ba mùa thu đã qua. Chúng tôi thật sự chưa gặp nhau đã lâu.

“Thật lòng mà nói, mình muốn xin lỗi Akihisa.”

“Hả? Sao đột ngột vậy? Chuyện gì thế?”

Nếu tôi là người xin lỗi thì chẳng có gì để nói, nhưng Himeji làm gì mà phải xin lỗi tôi cơ chứ?

“Vào ngày đầu tiên của khóa huấn luyện, mình đã cho rằng cậu là tên nhìn trộm!”

“Hả?”

Himeji cúi đầu xin lỗi.

“Ừm, cho dù cậu có nhầm rằng bọn tớ nhìn trộm, cuối cùng bọn tớ trở thành những kẻ nhìn trộm thật...”

“A, không phải thế, mình không có ý đó. Không phải mình hiểu nhầm cậu từ lúc đầu sao? Lúc đó, mình thật sự nghi ngờ Akihisa có vô tội hay không, mình thật lòng xin lỗi...”

Lúc nào Muttsurini còn là bạn chúng tôi, bọn con gái coi bọn tôi là lũ biến thái cũng chả có gì lạ.

“Ahaha. Cuối cùng thì bọn tớ cũng nhìn trộm nên cậu xin lỗi tớ thì có phần hơi kì quặc.”

“Thế…thế à?”

Nhưng nói gì đi nữa, cậu nói chuyện bình thường với tớ khi tớ là một tên nhìn trộm cũng khá là lạ lùng. À, nhưng nếu vậy, cậu sẽ không thể nói chuyện bình thường với tất cả bọn con trai năm hai.

“Nhưng mà, chuyện này...”

“Sao? Cái gì thế?”

“Cậu…cậu thực sự muốn nhìn trộm phải không?”

“Ừ.”

Tôi có nên ‘ừ’ không nhỉ? Tôi đúng là một thằng ngốc.

“Á! Cái đó...ê~ tớ trả lời nhanh quá—không không, tớ nói mà không suy nghĩ...”

“Ra vậy...hehe.”

Lạ thật. Cô ấy không nhìn trực tiếp vào tôi.

“Tuyệt, xem ra Akihisa vẫn thích con gái.”

“Hư...”

Thì ra là thế, bị xem là một tên biến thái tốt hơn là một tên đồng tính nhỉ?

Thấy tôi có vẻ khổ sở, Himeji mỉm cười vui vẻ. Mm, cô ấy trêu tôi à? Thế thì tôi phải trả lời đáp lại.

“Tớ…tớ thích chứ! Đặc biệt…đặc biệt là Himeji!”

“Eh—EHHHHHHH!?”

Himeji đỏ bừng mặt. Có vẻ như câu trả lời của tôi khá tốt.

“Hahaha, đùa thôi! Trả đũa vì dám chọc tớ đấy, Himeji...”

“...Ừ.”

“......Sao?”

“Mình nói là...nếu là cậu, cậu có thể nhìn trộm...”

Lúc đó, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

“HẢẢ? CẬU NÓI CÁI GÌ THẾ!? HIMEJI, CẬU CÓ SAO KHÔNG ĐẤY?”

Câu trả lời bất ngờ khiến tôi không tin vào tai mình nữa. Để tôi làm vậy có thật là không sao không?

“Cậu có thể nhìn, nhưng—”

“Nhưng, nhưng sao?”

“Nhưng—Trước hết, mình phải là vợ của Akihisa!”

Chờ một chút, sự việc tiến triển đến thế này là sao!? Tình thế hiện tại là như thế nào!? Mà thôi, tôi phải bình tĩnh lại đã...ngay bây giờ, tôi phải nghĩ đến nơi dừng chân hưởng tuần trăng mật. Có hơi lỗi thời nếu chọn bãi biển không nhỉ? Hay đi nước ngoài sẽ tốt hơn? Có lẽ tôi sẽ phải xin nghỉ học một thời gian.

“Hehe...”

Nụ cười mềm mại kéo tôi về thực tại, và lúc tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy Himeji đang cười vui vẻ với khuôn mặt đỏ bừng.

Hả? Đừng nói rằng những gì cô ấy nói—là đùa nhé?

Tôi lại bị lừa rồi...đúng là Himeji, cô ấy phản công tôi thế này đây.

“Hahaha, Akihisa, mặt cậu đỏ hết lên rồi.”

“Đương…đương nhiên rồi, không phải Himeji cũng đỏ mặt vì nói những từ mà cậu không quen sao?”

Lúc này, chúng tôi cười với nhau. Cuộc nói chuyện kiểu này thật sự rất thích thú.

“Aki!”

Ngay lúc chúng tôi đang cười, một tiếng hét đáng sợ và mạnh mẽ vang lên. Minami thì phải?

“Hm, lâu rồi không gặp, Minami.”

Tôi quay lại nơi phát ra tiếng hét và đúng như dự đoán, Minami đang tức tốc chạy về phía tôi.

“Hả? Lạ thế? Gì vậy?”

Biểu hiện của cô ấy khá lạ lùng. Chuyện gì đang xảy ra đây?

“Sao thế, Minami?”

Thấy Minami hành động không giống bình thường chút nào, Himeji cũng bất ngờ.

“Aki, nhắm mắt lại.”

“Hả? Ờ, rồi!”

Lúc cô ấy đến trước mặt tôi, cô ấy đột nhiên ra lệnh như thế.

Có phải cô ấy định trừng phạt tôi vì đã nhìn trộm?

Biết làm sao hơn, tôi đành ăn đấm vậy.

Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt, chờ cú đấm trời giáng.

“...Xin lỗi cậu, Mizuki...”

“Sao? Cậu nói gì thế, Minami...”

Chuyện gì vậy? Cô ấy không có vẻ sắp đánh tôi.

Tôi rụt rè mở mắt, và trước mặt tôi là Minami, mặt cô ấy đỏ bừng và đang đưa gần lại tôi.

“—UU!”

Lúc tôi nhận ra, đôi môi của Minami đã chạm vào tôi…

ãy điền tên nhân vật lịch sử vào chỗ trống sau.

________ lập nên chính sách Rakuichi Rakuza nhằm triệt tiêu và ngăn cấm sự độc quyền để kích thích buôn bán và kinh tế. 

Câu trả lời của Himeji Mizuki:

“Oda Nobunaga.”

Lời phê của giáo viên:

Chính xác.

Câu trả lời của Shimada Minami:

“Cái ông có búi tóc.”

Lời phê của giáo viên:

Em đã quen với Nhật Bản chưa? Thầy hơi lo lắng khi thấy câu trả lời của em.

Câu trả lời của Yoshii Akihisa:

“Nobu.”

Lời phê của giáo viên:

Em thân mật quá đấy.

Sau khi chuyển về đây, trông chị hai như không còn sức sống.

Có ai đó bắt nạt chị ở trường? Hay ai làm chị khó chịu?

Thế mà, những người học cùng lớp với chị nghe rất thú vị khi chị kể cho mình nghe, và hình như chị cũng thích bọn họ lắm…

Vậy thứ gì đang khiến chị kiệt sức?

Là vì chuyện học hành của chị? Chị nói với mình rằng chị gặp khó khăn, không theo kịp được bài vở.

Mình mong rằng chị sẽ hồi phục sớm.

Sinh nhật chị sắp đến rồi…Chị sẽ vui lên nếu mình tặng chị một con thú nhồi bông thật to không? Chị thích thú nhồi bông lắm mà.

Mm…Quyết định thế! Mình sẽ mua một con thú nhồi bông 

thật

 to để làm chị vui!

Mình không biết mình có đủ tiền không nhỉ…

“TẤT CẢ CÁC EM ĐỨNG NGAY TẠI CHỖ! ĐẶT CẶP CỦA MÌNH LÊN BÀN VÀ MỞ RA!”

Ngay khi tiết chủ nhiệm vừa bắt đầu, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi – Người --- à không, thầy Nishimura thông báo như thế mà không hề có nhắc nhở gì trước.

Chết! Những thứ tôi mang theo hôm nay chả liên quan gì đến học tập cả!

Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi ngay trong giây phút ấy. 

Mình sẽ xách cặp và chạy nhanh hết tốc lực

!

“Ta cảnh báo các em: đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn.”

Thoát khỏi giáo viên chủ nhiệm này là một nhiệm vụ cực kì khó xơi. Dù sao, thầy được đặt một cái biệt danh vạm vỡ, nhanh nhẹn là “Người Sắt”. Thầy chỉ cần tận dụng những cơ bắp khỏe mạnh được tôi luyện từ việc tham gia vô số những cuộc thi ba môn phối hợp ‘Người Sắt’ của thầy để đuổi theo một cách không thương xót những kẻ dám bỏ chạy.

“Tốt lắm, ta sẽ đi kiểm tra một vòng. Bất cứ đồ dùng nào ta tìm được không liên quan đến học tập sẽ bị tịch thu.”

Bắt đầu từ hàng đầu tiên gần hành lang, thầy dạo quanh để kiểm tra bên trong túi xách, tịch thu bộ bài, tạp chí và những thứ như thế.

“Sakamoto, cho ta xem trong túi em có gì.”

Một học sinh không chỉ bị kiểm tra túi xách, mà còn cả túi áo túi quần.

“Chết tiệt!”

Sakamoto Yuuji thét lên trong đau đớn. Xin nói luôn, hắn là bạn thân nhất của tôi, cũng là tên bạn xấu xa.

Sau đó rồi, hắn ngoan ngoãn lục lọi trong túi của mình và lấy ra một chiếc máy MP3.

“Biết ngay mà. Ta sẽ tịch thu cái này.”

Người Sắt đặt chiếc MP3 vào trong bao tải đựng đồ tịch thu. Yuuji gườm mắt nhìn Người Sắt một cách thách thức, không ngờ túi của mình cũng bị lục soát.

Cậu thế là tiêu rồi nhỉ

?”

Tôi nói nhỏ với hắn.

Chết tiệt! Thầy có thường hay kiểm tra túi bao giờ đâu nhỉ!? Tại sao tớ là người duy nhất bị đối xử thế này!?

Còn phải hỏi. Ai kêu cậu xấu tính thế làm gì

?”

Chết tiệt!

Nếu chú ý hơn, Người Sắt kiểm tra kĩ lưỡng bao nhiêu dựa vào đối tượng bị kiểm tra. Thầy chỉ liếc sơ cặp của học sinh chăm ngoan, nhưng đối với người khác, thầy sẽ kiểm tra tận tường, kể cả túi đã được giấu kĩ.

“Tiếp theo là em, Yoshii Akihisa.”

“A, vâng.”

Người Sắt đứng trước mặt tôi. Tôi chắc rằng thầy sẽ không bắt tôi lộn túi ra như Yuuji----

“Cởi đồng phục và thay đồng phục thể dục vào.”

“Hả!? Thầy đùa với em phải không thầy!?”

Tôi không thể tin rằng niềm tin của thầy vào tôi thấp đến mức nào.

“Chưa kể…Thầy biết mà, thay đồ trước mặt con gái làm em hơi ngượng…”

“Đừng kiếm cớ. Có khả năng em có đồ đạc bị cấm giấu dưới quần, do đó thay đồ ra ngay lập tức.”

“Cái gì!? Ngay cả em cũng không cúi mình làm trò hèn hạ thế! Ít nhất thầy cũng tin em đi chứ---”

Khi tôi bước lên để củng cố quan điểm của mình, một thứ gì đó rớt xuống từ ống quần tôi với một tiếng thụp rõ to.

“Này, Akihisa, cậu làm rớt cái DS của cậu nè.”

Tôi cảm ơn Yuuji khi hắn tử tế nhặt chiếc máy console cầm tay của tôi và tôi đối mặt với Người Sắt một lần nữa.

“Em nói rồi, thầy tin em đi mà.”

“Khỏi thay đồ. Có mặc đồ thể dục thì cũng không thể tin em được.

C-cái quỷ gì thế này? Thầy lại nâng cao cảnh giác!

“Em mang theo máy chơi game, truyện tranh, light novel, DVD đến trường…Em xem trường học là cái quái gì thế hả!?”

Những kho báu quý giá của tôi bay vào bao tải của thầy, từng cái từng cái một. Thầy hết sức may mắn khi kiểm tra đột xuất ngay ngày tôi mang chúng theo. Tổng giá trị của những thứ này nhiều khi lên đến hàng ngàn yen.

“Đã hết chưa? Ta nhắc lại một lần nữa: trường học là một nơi để học tập. Lần sau, đừng mang những thứ không liên quan đến học tập.”

Người Sắt quay trở lại bục giảng với bao tải đồ tịch thu. Tạm biệt nhé, kho báu quý giá của tôi…

“Được rồi, vì kiểm tra đột xuất tốn khá nhiều thời gian, hôm nay sẽ không có giờ chủ nhiệm. Giờ học đầu tiên hôm này là Thực hành Triệu hồi, các em hãy đến phòng thể dục càng sớm càng tốt.”

Lời nói của Người Sắt đánh dấu tiết của thầy kết thúc. Người Sắt rời khỏi lớp học với kho báu của mọi người trong bao tải của thầy.

“Triệu hồi!”

Những tiếng gọi triệu hồi linh thú vang vọng khắp phòng thể dục. Tôi quay sang Yuuji, hắn đang ngồi kế bên tôi.

“Chỉ mới vào trường có một tiếng mà bọn mình đã bị thả trúng bom nguyên tử rồi.”

“Khốn kiếp. Thiệt tình, tớ chả thể tin nổi cái MP3 một tháng tuổi của tớ bị tịch thu!”

“Oa, mới cứng nhỉ.”

“Nó còn mắc trời thần nữa chứ!”

Một màu u ám bao trùm vẻ mặt hoang dại của hắn. Tôi hiểu 

rất

 rõ cảm giác của hắn.

“Akihisa, máy chơi game của cậu cũng tiêu tùng rồi đúng không? Cũng khá nhiều đấy.”

“Mm…Tổng giá trị dễ tới ba mươi ngàn yen lắm.”

Một máy cầm tay, game, DVD và CD…Tính theo giá trị đồ vật bị tịch thu, người có thiệt hại lớn nhất là một trong số tôi hay Muttsurini. Xui thật…

“Tiếp theo, Himeji Mizuki, em hãy bước lên phía trước.”

“V-vâng.”

“Này, đến lượt Himeji rồi! Muttsurini, cậu không định chụp cậu ấy mặc đồ thể dục à?”

“…Máy chụp hình bị tịch thu.”

“Ờ, đúng rồi…đáng tiếc thật. Hiếm khi mới nhìn thấy cậu ấy mặc đồ thể dục vì bọn mình học khác lớp.”

“Và đây là buổi Thực hành Triệu hồi duy nhất bọn mình có.”

“…”

Đầu của Muttsurini còn cúi xuống hơn nữa trong tuyệt vọng. Thôi, không thể trách cậu ấy được.

Với mái tóc óng mượt và ngoại hình dễ thương, ngây thơ cùng với bộ ngực căng tròn dường như có cả ý thức riêng của cô ấy, lí do tại sao bất cứ đứa con trai nào cũng muốn chụp một tấm hình của cô ấy cũng là điều dễ hiểu. Ngay lúc này đây, tôi thoáng nghĩ rằng tôi sẵn sàng chịu chết để chụp được một tấm hình của cô ấy.

“P-phải thế này không nhỉ? Triệu hồi!”

Cô ấy lẩm bẩm một cách rụt rè. Một dãy hình ma thuật hình thành dưới chân cô ấy và linh thú của cô ấy hiện lên trước mặt mọi người.

“Giống như tớ nghĩ, linh thú của cậu ấy đúng là trông mạnh thật.”

“Đương nhiên. Nhìn nó dễ thương thế mà lầm.”

Linh thú của Himeji trông đáng yêu hết sức. Vì linh thú lấy theo ngoại hình của người sử dụng, không cần phải giải thích gì thêm khi người triệu hồi nó là một mĩ nhân.

Mà nói đến đây, lí do khiến linh thú của cô ấy đáng ấn tượng thế là---

“Tớ dám chắc linh thú của cậu ấy là con duy nhất đủ khả năng cầm cây kiếm khổng lồ thế.”

“Ừ, nhất định chỉ có ai ở cấp độ của cậu ấy mới nhấc nổi cây kiếm lên.”

Linh thú của cô ấy đang cầm một cây trường kiếm kiểu phương Tây dài hơn người nó gấp mấy lần mà không gặp chút khó khăn nào. Ai nhìn vào cũng biết rằng không được khinh thường con linh thú này.

Himeji Mizuki, lớp C, Tổng các môn 3943 điểm

vs

Furukawa Ayumi, lớp C, Tổng các môn 1264 điểm

Điểm số hiện ra trước mặt linh thú. Những điểm số ấy chắc hẳn là kết quả từ kì thi giữa kì trước.

“Thảo nào nó mạnh đến thế.”

“Trời đất, gần bồn ngàn điểm. Cậu ấy giỏi thật.”

Chúng tôi ngồi túm tụm trong góc, gật đầu tán thành.

Sức mạnh của linh thú tỉ lệ trực tiếp với kết quả kiểm tra của học sinh. Do đó, tóm lại, trong Kì thi Triệu hồi, điểm kiểm tra càng cao, linh thú càng mạnh.

“À đúng rồi, cậu biết cậu ấy à?”

“Mm. Cậu ấy là bạn học của tớ hồi tiểu học, nhưng cũng phải mấy năm rồi bọn tớ chưa nói chuyện với nhau. Tớ nghĩ chắc cậu ấy cũng đã quên tớ rồi.”

Vì bây giờ chúng tôi học khác lớp, tôi trở nên xa cách với cô ấy. Tôi nhất định sẽ nói chuyện với cô ấy nếu tôi có cơ hội, nhưng khả năng chuyện đó xảy ra gần như là không. Nếu tôi cứ xông thẳng vào lớp của cô ấy và nói rằng “Tớ có chuyện cần nói với cậu” thì chẳng khác nào đang tỏ tình cả.

“Chắc vậy rồi…Vì khả năng cậu được học chung lớp với cậu ấy vào năm sau gần như bằng không, cuối cùng cậu cũng sẽ biến mất khỏi kí ức của cậu ấy thôi.”

“Năm sau? Ý cậu là thi xếp lớp đó hả?”

“Chứ gì. Cậu chắc chắn sẽ không cùng lớp với cậu ấy đâu.”

“Nói thế cũng đúng, nhưng mà…”

Cũng giống bất cứ ngôi trường nào khác tại Nhật Bản, chúng tôi được xếp vào những lớp khác nhau khi nhập học vào học viện. Tuy nhiên, kể từ năm sau trở đi sẽ khác. Chúng tôi sẽ được phân chia dựa vào điểm số. Dù Himeji ở trong lớp C, với điểm số của cô ấy, thế nào năm sau cô ấy cũng sẽ được xếp vào lớp A. Đó là lí do tại sao Yuuji và tôi chắc chắn sẽ lại học khác lớp với cô ấy bởi vì cả hai chúng tôi đang lởn vởn ở khoảng lớp D.

“Cậu ấy sẽ thật sự quên tớ sao? Nghĩ như vậy cũng buồn thật.”

“Chứ sao, bởi vì nhớ cái bản mặt của một kẻ vô dụng như cậu thì có ích gì.”

“Cậu nói cái gì hả!?”

Chúng tôi tiếp tục tán dóc trong khi nhìn người khác thực hành. Một giọng nói vang lên.

“Tiếp theo! Yoshii Akihisa và Shimada Minami!”

Giọng của Người Sắt---à không, thầy Nishimura vang vọng ầm ĩ khắp phòng thể dục. Tôi nhìn quanh và nhận ra những người khác đã hoàn thành buổi tập của mình.

“Tớ quay lại ngay.”

“Ừ. Dù sao cậu cũng là một ứng cử viên cho vị trí ‘Học sinh cần Giám sát’, cậu cứ tận dụng cơ hội này để học cách điều khiển linh thú của cậu đi.”

“Này! Tớ không có xấu tính như cậu, Yuuji!”

Tôi trợn mắt với Yuuji. Thiệt tình, tôi mà là ứng cử viên cho ‘Học sinh cần Giám sát’ á? Thật quá đáng. Có cái danh hiệu ấy cũng như được đóng mác là học sinh rắc rối nhất trường . Làm sao tôi có thể làm ứng cử viên trong khi chả có ai trong lịch sử học viện từng nhận danh hiệu ấy trước đây?

“Nhanh lên, Yoshii!!”

“Vâng!”

Nghe thấy tiếng Người Sắt gầm với tôi, tôi nhanh chân tăng tốc. Người tập chung với tôi đã hoàn thành quá trình triệu hồi.

“…”

Bạn tập của tôi nhìn chằm chằm vu vơ vào con linh thú trước mặt cô ấy. Cô gái năng động với mái tóc đuôi gà cùng đôi chân mảnh khảnh quyến rũ là bạn học của tôi, Shimada. Tuy vậy, lúc này, một vẻ mặt lo lắng hiện trên gương mặt của cô ấy. Sao thế nhỉ? Cô ấy thất vọng vì linh thú của cô ấy trong không mạnh mẽ chút nào à ?

“Sao thế, Shimada? Cậu bất ngờ vì linh thú của cậu yếu đến không ngờ hả?”

Tôi cố gắng an ủi cô ấy bằng những lời nói tử tế của tôi. Những đám mây xám xịt trên đầu cô ấy dường như đã tan biến trong chốc lát và cô ấy nở nụ cười tươi.

“A, thì ra cậu là đối thủ của tôi. Tôi mừng quá!”

Cô ấy hơi đỏ mặt. Thấy cô ấy đỏ mặt cũng khiến tôi cảm thấy vui. Chà, tôi chẳng nghĩ rằng cô ấy sẽ làm thế trước mặt mọi người…Tôi không biết phải xử trí với cô ấy như thế nào.

“Được đập cậu tơi bời thấy thích thật!”

…Thiệt tình, ai đó chỉ tôi làm sao xử trí với cô gái bất bình thường này với.

“Shimada, linh thú của bọn mình mới đánh nhau, không phải bọn mình.”

Tôi cảm thấy chút lo lắng nên tôi nhắc lại luật lệ cho cô ấy một lần nữa. Buổi thực hành triệu hồi này nhằm mục đích cho những trận chiến linh thú vào năm sau nên nó đúng phải là trận đấu giữa các linh thú. Ít nhất đây là điều tôi nghĩ.

“Cậu nói đúng. Đây không phải là trận chiến giữa chúng ta.”

Cô ấy gật đầu tán thành. Tốt rồi, có vẻ như cô ấy đã hiểu ý tôi muốn nói.

“Bởi vì tôi là người duy nhất làm thịt cậu.”

ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ VẤN ĐỀ!

“Thầy có nghe thấy không vậy? Cậu ấy đang đe dọa em kìa! Nếu thầy có thời gian kiểm tra đồ đạc của bọn em, thầy không thấy nên làm gì với vụ bạo lực học đường rõ ràng thế này à?”

“Shimada, bạo lực là không được đâu, ngay cả khi người chúng ta đang nhắc đến là Yoshii.”

“Nhưng, thưa thầy…”

“Không nhưng nhị gì cả. Không là không, em hiểu chưa?”

“…Vâng, được rồi ạ.”

“Ta mừng vì em đã hiểu. Vậy thì---”

Một nụ cười to hiện lên trên gương mặt của Người Sắt.

“---Lần này ta cho phép một ngoại lệ.”

“Khoan đã…Kì cục thật…”

Tôi có suy nghĩ nhiều quá không? Cuộc trò chuyện vừa rồi nghe như thể một giáo viên vừa cho phép bạo lực trong trường.

“Tớ sẽ cố hết sức!”

“Chúc may mắn!”

“Ahaha, cả hai cậu đều ngốc cả. Cậu có nghĩ rằng tôi sẽ nhẹ thay và tha thứ cho các cậu không? Tôi sẽ khiến các cậu chấp thuận yêu cầu của tôi trước khi T-TỚ XIN LỖI! LÀ LỖI CỦA TỚ, THA CHO TỚ ĐI!!”

Họ không tha cho tôi, ngay cả sau khi tôi van xin vô số lần.

Tôi đã nói gì dẫn đến cái thảm họa này nhỉ…?

“Trời đất ơi…Kể từ vụ soát đồ buổi sáng, cả ngày hôm nay hết thê thảm này đến thê thảm khác…”

Giờ học cuối cùng cũng kết thúc. Tôi càu nhàu về cái ngày xui xẻo với lũ bạn tôi thường hay chơi chung.

“Đó là vì cậu mang quá nhiều thứ không cần thiết đến trường.”

Người ngồi bên cạnh tôi mỉm cười là Kinoshita Hideyoshi học chung lớp với tôi, cùng với Yuuji và Muttsurini. Nghe cậu ấy nói chuyện như một ông già đã lạ lùng rồi, đằng này gương mặt của cậu ấy lại vô cùng xinh đẹp. Cậu ấy thích bình luận. Dù vậy, tôi cảm thấy cậu ấy là người bình thường nhất sau tôi, vì hai người kia bất bình thường tới nỗi không thể dùng từ nào để diễn tả.

“Mà Hideyoshi này, cậu đâu có bị tịch thu thứ gì đâu, phải không?”

“Dĩ nhiên là có rồi, mình bị tịch thu vài bộ quần áo và đạo cụ. Dù mình đã nói với thầy rằng mấy thứ ấy để cho câu lạc bộ kịch nhưng chúng vẫn bị tịch thu.”

Nhà trường đã cung cấp quần áo và đạo cụ cho Hideyoshi nên Hideyoshi không cần phải tự tay mang lên. Nếu có đem theo, chúng là những thứ không cần thiết. Tuy vậy---

“Đâu có cần phải tịch thu hết thế chứ, thầy cứ mắng một trận ra trò là xong. Ai mà ngờ đầu óc của Người Sắt khô cứng đến vậy.”

“…(gật đầu lia lịa)”

“Đầu của thầy chắc chắn toàn là chì.”

Có vẻ như Muttsurini và Yuuji đồng ý với tôi. Cũng phải thôi, bọn họ bị tịch thu kha khá thứ rồi.

Và tôi lại nghĩ rằng ‘bởi vì chúng tôi chỉ phải thực hành triệu hồi, thế nên chẳng có tiết học nào và hôm nay đáng lẽ là một ngày thoải mái’.

Đáng lẽ là thoải mái, nhưng tôi thấy thà học bài còn hơn là bị lục soát.

“Thực hành triệu hồi…”

Nghe thấy tôi khẽ rên rỉ, Yuuji lẩm bẩm với chính mình.

“Hả? Sao vậy, Yuuji?”

“Không có gì. Tớ chỉ vừa nhớ ra năm sau bọn mình phải tham gia chiến tranh linh thú.”

Không hiểu vì sao trông cậu ấy vui ra mặt khi nói thế.

Nhắc đến chiến tranh linh thú, à, đó là một cuộc chiến giữa các lớp với những thiết bị trong lớp là chiến lợi phẩm. Nếu chúng tôi có thể lên năm hai mà không gặp bất kì tai nạn nào, chúng tôi sẽ được sử dụng hệ thống chiến tranh linh thú này.

“Nhưng tại sao trường mình lại có cái hệ thống chiến tranh linh thú chứ? Nếu trường muốn phân biệt điểm số rõ ràng, không phải cứ việc dán điểm số vào mỗi người là xong sao?”

“À, rất có khả năng trường thích chiến tranh linh thú để kiểm tra vì nó có thể thúc đẩy học sinh, đúng không? Là một lớp, học sinh sẽ học tập chăm chỉ để không kéo cả lớp xuống.”

“Ra là vậy. Trường muốn bọn mình làm việc cùng nhau và tăng điểm số mà không phải tách biệt bọn mình ra, đúng không?”

“Ừ, điều này cho phép trường làm việc mà trường muốn nhất là ‘chuẩn bị cho học sinh có thể bộc lộ tiềm năng của mình trong xã hội’.”

“Ồ~thế sao?”

Ngay khi bốn đứa chúng tôi đang tán dóc.

“A…thật là…cái tên Yoshii ấy bỏ việc trực nhật lại cho mình. Hắn trốn đâu rồi nhỉ?”

Giọng nói của học sinh nào đó đang hét toáng lên ở hành lang. Phải Shimada không nhỉ?

“Cái quái gì thế, Akihisa? Cậu trực nhật hôm nay hả?”

“Mm, nhưng tớ bỏ việc dọn dẹp lại cho Shimada rồi trốn biệt mất.”

“Hmm, theo tớ nhìn thấy thì hai người cũng thân thiết đấy nhỉ.”

“…(gật đầu lia lịa).”

“Ahaha, không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Thiệt tình. Một khi mình tóm được hắn, mình sẽ cột tay chân hắn lại và quẳng xuống từ lầu ba!”

Đó là một pha mạo hiểm cực kì khó mà ngay cả diễn viên đóng thế cũng chẳng dám.

“Xin lỗi, tớ không nghĩ tớ có thể bảo vệ mạng sống của tớ lâu hơn được. Tớ đi đây!”

Tôi chộp lấy chiếc cặp và chạy ra khỏi hành lang mà không nói gì thêm nữa. Tôi yêu cái mạng của tôi.

“A, Yoshii! Thì ra cậu trốn ở đây! Đứng lại ngay!”

“Tớ không đứng lại đâu! Cậu định giết tớ đúng không?”

“Tôi không giận gì cậu cả. Cứ đứng lại đi, được chứ!?”

Nói xạo là cái chắc.

“Hai người này đúng là thân thiết.”

“…(gật đầu lia lịa).”

Cô ấy nói rằng cô ấy chẳng giận gì cả, nhưng không hiểu sao cô ấy lại đang cầm dây thừng.

“Hộc…đáng sợ quá~”

Đã ba mươi phút trôi qua kể từ khi tôi chạy ra khỏi trường và tôi đã đến một phố mua sắm khi nào không hay.

“Thôi. Mình cũng chẳng định mua gì cả nên chắc về nhà thôi---hở?”

Ngay khi tôi vừa định quay trở về nhà, tôi thấy một hình dáng quen thuộc bước vào cửa hàng. Himeji phải không nhỉ?

“Không biết mình gặp cậu ấy ở đây có phải là định mệnh gì không nhỉ. Mình có nên dũng cảm gọi cậu ấy không…”

Dù đúng là chúng tôi đã học cùng lớp hồi tiểu học, nhưng đến cấp hai, chúng tôi bị chia vào hai lớp khác nhau. Không biết tự khi nào, Himeji có vẻ xa cách với tôi. Thấy cô ấy trước mặt tôi sau bao nhiêu năm, tôi thật sự muốn nói chuyện với cô ấy --- lí do tôi cảm thấy như thế này là hầu hết là vì những lời nói của Yuuji ‘Cuối cùng cậu cũng sẽ biến mất khỏi kí ức của cậu ấy thôi.’

Để biến những suy nghĩ của tôi thành hành động, tôi dõi sát theo chân của Himeji và bước vào cửa hàng…để rồi tôi nhận ra ở đây có vô số thú nhồi bông, không thể tin nổi. Trông như một cửa hàng thú nhồi bông mà một đứa con gái thích nhất --- cái quái gì thế, cửa hàng ấy đúng là cửa hàng thú nhồi bông mà!

“Thôi, về thôi. Cửa hàng này chẳng hợp với mình.”

Tôi nhanh chân tăng tốc và bước về phía cửa ra vào. Dù sao, điều quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi nơi đây.

“Đây là mong ước duy nhất cả đời của Hazuki. Chú ơi, xin chú đấy!”

“Cháu có nói thế thì…Chú cũng phải bán hàng nữa chứ…”

Ngay lúc tôi đến cửa ra vào, tôi chợt nghe thấy đoạn nói chuyện kia. Có vẻ như cô bé đứng ở quầy tính tiền đang nói với người thu ngân điều gì đó. Cô bé trông cứ muốn nài nỉ cho bằng được. Chuyện gì thế?

Tôi cảm thấy bận tâm nên tôi quay đầu về phía giọng nói phát ra. Đúng thật, một chú thu ngân và một cô bé trông như đang học tiểu học.

“Dù thế nào đi nữa cháu muốn con gấu Noi lớn ấy. Chú ơi, cháu xin chú đấy!”

“Ngay cả khi cháu xin chú như thế…chú đang bán hàng. Không phải sẽ không công bằng với khách hàng khác nếu chú giảm giá cho cháu một chút sao? Người bán hàng bọn chú phải đối xử với mọi khách hàng như nhau.”

“Chú ơi, xin chú mà!”

“Ưm…thiệt tình không biết phải nói sao với cháu…”

Chú thu ngân trông khá khó xử khi chú trình bày thế và lấy tay gãi lên mặt. Tuy vậy, cô bé tiếp tục nài xin một cách khẩn thiết. Thấy một cô bé nhỏ thiết tha đến thế, tôi sẽ là một thằng vô cùng nhẫn tâm nếu cứ bước đi…

“Này, bé ơi, tại sao em muốn con thú bông này vậy?”

Tôi biết tôi quá tọc mạch, nhưng cuối cùng tôi cũng xen vào.

Bây giờ một bên thứ ba đột nhiên xuất hiện, cô bé và chú thu ngân để lộ vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt.

“B…bởi vì chị hai dạo này trông không được khỏe. Hazuki muốn mua con thú bông chị lúc nào cũng muốn để mong rằng chị phấn khởi hơn…”

“Không khỏe?”

“Chắc là vì chị vừa mới trở về từ Đức và không thể hiểu được nhiều tiếng Nhật!”

Chuyển nhà…ngay cả khi ở trong đất nước Nhật Bản, bất cứ ai sẽ thấy cô đơn khi bạn bè và môi trường thay đổi chứ chưa nói gì đến quay trở về từ nước ngoài.

“Thế mà, chị hai thay bố và mẹ làm hết mọi việc trong nhà như quét dọn rồi giặt đồ kĩ càng, chị còn hay chơi với Hazuki nữa…”

Dường như điều ấy chạm vào nỗi đau của Hazuki khi đôi mắt to của Hazuki bắt đầu rơm rớm.

“Oaa! Đư…đừng khóc! Anh hai sẽ giúp em!”

“…Anh nói thật không?”

“Mm, thật.”

“…Cảm ơn anh hai!”

Hazuki gạt nước mắt, nở một nụ cười vui mừng.

“Mà này, con thú bông ấy giá bao nhiêu?”

Con thú bông nằm trong lòng Hazuki cao khoảng chừng một mét. Tiên đoán sơ qua, tôi không nghĩ năm ngàn yen sẽ đủ.

“Tính luôn thuế, tổng cộng là 24 800 yen.”

“Xin lỗi em, anh hai đã cố gắng nhưng anh không thể thực hiện được.”

“Anh hai?”

Hazuki trông đượm buồn.

Ặc! Chẳng ngờ một con lại mắc đến thế. Dưới những điều kiện này, lời tuyên bố đầu hàng vụt ra khỏi miệng tôi mà không cần phải suy nghĩ nhiều.

“Vậy bé Hazuki có bao nhiêu rồi?”

“Em chỉ 10 000 yen…”

Vậy chúng tôi đang thiếu 15 000 yen. Tính luôn cả gia tài của tôi, chỉ có 11 699 yen. Chúng tôi còn chẳng thể chạm đến mốc giá 24 800 yen! Chúng tôi có thể trả nhiều nhất là một nửa.

“Xin lỗi chú, chú có thể bán con thú bông này cho bọn cháu với giá 11 699 yen không?”

“Hả, chú vừa nói rằng là chú còn phải buôn bán…”

Câu trả lời vẫn như cũ.

“Anh hai ơi, chẳng khác gì trước đâu.”

Hazuki thì thầm vào tai tôi.

Hazuki nói đúng. Đến bây giờ, tôi vẫn đang làm cùng một điều mà Hazuki làm. Tuy vậy, lúc này mọi chuyện sẽ khác. Tôi không phải là học sinh tiểu học; hãy cho Hazuki thấy một người lớn (học sinh trung học) xử lí thế nào!

“Bọn cháu chỉ có tổng cộng 11 699 yen, khoảng một nửa giá con thú nhồi bông, đúng không?”

“Ờ. Vẫn chưa đủ.”

“Bé Hazuki muốn con thú ấy và chú muốn bán nó, nhưng chú không chịu bán nửa giá. Nếu vậy, cháu có ý này hay lắm!”

“Hm? Sao nào?”

“Chúng ta có thể xé con thú nhồi bông làm đôi và bán phần bên phải----hả? Gì thế? Sao hai người nhìn cháu như thể cháu là thằng ngốc vậy?”

“…Cháu có phải học sinh trung học không đây?”

“…Anh hai ngốc lắm!”

T-Tôi lại bị một đứa học sinh tiểu học gọi là ngốc!

“Chú không thể giảm giá cho hai đứa, nhưng chú đảm bảo chú sẽ không bán con thú nhồi bông này ngay. Hai đứa về nhà bàn bạc với ba mẹ trước đi.”

Dứt lời, chú thu ngân kết thúc cuộc nói chuyện.

“Em không nhờ ba mẹ em mua giúp em được sao, Hazuki?”

Chúng tôi bước ra khỏi cửa hàng và đi đến công viên để bàn luận kế hoạch của chúng tôi.

“Ba và mẹ thường không có ở nhà…cho nên ba mẹ để tiền lại cho chị hai. Nếu Hazuki muốn mua gì, chị hai thế nào cũng hỏi lí do…”

“Anh hiểu rồi, uu~”

Muốn làm điều gì đó cho chị gái yêu thương---tâm hồn Hazuki thật đáng trân trọng, khác hẳn cái gia đình của tôi khi gửi tôi đến Học viện Fumizuki với cái cớ ‘không muốn lãng phí tiền học’. Tôi phải giúp Hazuki để nó không mất mối thân thiết với gia đình.

Thế nhưng mà, tôi nên làm gì đây? Nếu tôi có chút tiền thì tốt quá, nhưng tiền của tôi sắp hết…

“A đúng rồi! Hazuki có thể có thêm tiền nếu Hazuki bán truyện tranh cho tiệm sách cũ được không?”

Hazuki nghĩ ra kế hoạch xuất sắc này và đôi mắt của Hazuki lấp lánh. Đúng là làm vậy chúng tôi sẽ có tiền, nhưng tôi nghĩ rằng Hazuki cũng không kiếm thêm được bao nhiêu. Dĩ nhiên mọi chuyện sẽ khác nếu tôi có đống máy console cầm tay bị tịch thu sáng nay---

“Hở? Phải rồi, còn kế hoạch này nữa!”

“…Anh hai, anh nghĩ ra gì đó à?”

“Anh chưa thể lấy chúng lại ngay. Nếu anh thành công, bọn mình sẽ đủ tiền để mua thú nhồi bông…”

Dù tôi không nghĩ sẽ có tác dụng gì…mm! Vẫn đáng thử một phen.

“Được rồi! Hazuki, ngày mai em lại công viên được không?”

“V-vâng. Hazuki đến được…”

“Vậy ngày mai chúng ta gặp nhau ở đây nhé. Trời sắp tối rồi, về nhà thôi.”

Tôi vẫy tay và tạm biệt Hazuki. Thôi, ngày mai tôi phải bàn bạc với Yuuji và mấy người kia.

“A, mm, bye bye…”

Giờ tôi mới để ý, Himeji thật sự bước vào cửa hàng ấy à?

“Vậy cậu muốn lấy lại đồ đạc bị tịch thu hả?”

Sáng hôm sau, cũng trong phòng học ấy, tôi nói với bộ ba như mọi khi.

“Bỏ lại mấy thứ bị tịch thu hôm qua thì tớ thấy tiếc thật, nhưng mà…”

“Uu~mm…ừ, nhưng đối thủ là Người Sắt kìa. Bọn mình nhiều khi sẽ bị gán thành ‘Học sinh cần Giám sát’ nếu bọn mình không cẩn thận…”

Yuuji và Hideyoshi chống cằm trầm tư. Có vẻ như họ không có ý định giúp tôi. Không hay rồi, có khả năng tôi phải tự giải quyết một mình.

“…Đồng ý lời đề nghị của Akihisa.”

“Hả? Muttsurini? Cậu muốn giúp tớ sao?”

“…(gật đầu lia lịa).”

Tuyệt! Bây giờ ít nhất tôi có một bậc thầy lén lút giúp đỡ tôi.

“…Thôi kệ, cứ thử đi đã.”

“Á? Cậu cũng bằng lòng sao, Yuuji?”

“Ừ. Tớ mới vừa mua cái máy MP3 đó, chưa kể Người Sắt đã gây thù chuốc oán kha khá rồi; do vậy, phen này phải tính sổ nợ nần một lần và mãi mãi thôi.”

Yuuji nhếch mép cười. Đúng là bộ mặt hăm hở của một tên xấu tính.

“Nếu vậy, mình sẽ giúp luôn. Mình không muốn đầu hàng khi mình có thể lấy lại mấy món đồ.”

Cuối cùng, cả Hideyoshi cũng gật đầu và mọi người quyết định tham gia. Đúng là một nhóm học sinh năm nhất rắc rối.

“Bây giờ, điều quan trọng nhất là điều tra mục tiêu của chúng ta đang ở đâu.”

“Đúng vậy. Nếu bọn mình còn không biết Người Sắt giấu đống đồ tịch thu ở chỗ nào, có muốn thì bọn mình cũng chẳng lấy lại được.”

Đồ bị tịch thu có lẽ bị quẳng đi đâu đó, nhưng chúng chỉ mới vừa bị tịch thu ngày hôm qua nên chắc hẳn Người Sắt vẫn còn giữ chúng bên mình.

“Vậy đấy. Akihisa, tắt chức năng yên tĩnh đi.”

“Hả? Sao vậy?”

“Đừng hỏi nhiều, cứ làm đi. Cậu muốn lấy lại đồ tịch thu không hả?”

“…Tớ chẳng biết kế hoạch là gì, nhưng tớ chỉ cần tắt chức năng yên tĩnh đi thôi phải không?”

“Đúng rồi.”

Điện thoại không thể tự dưng đổ chuông trong giờ học nên chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Cứ làm theo những gì Yuuji bảo tôi vậy.

Tôi móc điện thoại ra khỏi túi và tắt chế độ yên tĩnh.

“Ôô, yêu cầu cả lớp nhanh chóng ngồi xuống. Ta sẽ bắt đầu điểm danh.”

Thấy giáo viên chủ nhiệm Người Sắt của chúng tôi bước vào lớp học, tôi nhét chiếc điện thoại di động vào trong túi ngay lập tức.

“Rồi, bắt đầu thôi.”

Thế rồi, cuộc chiến của chúng tôi vì đồ đạc bị tịch thu chính thức bắt đầu tại giây phút này.

“Shimada.”

“Có.”

“Shimizu.”

“Có.”

Vào giờ điểm danh thường lệ, giọng nói gầm gừ của Người Sắt vang vọng rõ ràng khắp lớp học.

“Yamaguchi.”

“Có.”

“Watanabe.”

“Có.”

---Bíp bíp bíp.

Đột nhiên, một tiếng bíp gián đoạn cả lớp trong lúc điểm danh. Điện thoại của ai vậy? Hết nói nổi, kẻ nào trong lớp mà ngốc thế. Thế nào điện thoại cũng sẽ bị tịch thu nếu nó nổi chuông trong giờ học.

“…Yoshii, đưa điện thoại của em đây.”

“…Vâng.”

Vấn đề ở đây, kẻ ngốc là tôi.

Chết tiệt! Sao nó lại đổ chuông lúc này!? Kẻ nào gọi cho tôi vậy!?

<<Cuộc gọi nhỡ: Sakamoto Yuuji>>

“Y-Yuuji, đồ phản bạn!”

“Ta sẽ tịch thu điện thoại của em.”

“Ááá! Điện thoại! ĐIỆN THOẠI CỦA TÔI!”

Điện thoại di động của tôi bị Người Sắt lấy mất không thương tiếc.

“Tốt lắm. Không ai đến trễ hay nghỉ học. Ta hi vọng tất cả học sinh các em sẽ tiếp tục giữ vững chuyên cần.”

Sau khi điểm danh, Người Sắt lê bước chân nặng nề ra khỏi lớp học---cùng với điện thoại của tôi.

“Tốt lắm. Phần một của kế hoạch đã hoàn tất.”

“Yuuji! Tớ có thù oán gì với cậu hả! Bây giờ nhờ cậu mà điện thoại của tớ bị Người Sắt tịch thu rồi đấy!”

“Đây chỉ là mồi để tìm ra mục tiêu của chúng ta. Chỉ cần lấy chúng lại là xong.”

“Hả? Mồi?”

“Đúng vậy. Tớ cố tình để Người Sắt tịch thu điện thoại của cậu để phát hiện chỗ Người Sắt giấu mấy món đồ ấy.”

“Sao cậu không nói với tớ ngay từ đầu…”

Và nếu có thể, tớ mong cậu sử dụng điện thoại của cậu làm mồi.

“…Đã trở về.”

“OÁIII!”

Tự nhiên cất tiếng ngay đằng sau. Hết cả hồn~

“Ồ, Muttsurini về rồi à. Thế nào?”

“…Đồ bị tịch thu được đặt trong tủ đựng đồ của giáo viên.”

“Đúng là Muttsurini, xóa dấu vết để theo đuôi người ta, hết sức điêu luyện. Tớ ấn tượng đấy.”

Có vẻ như Muttsurini theo đuôi Người Sắt và điều tra xem điện thoại của tôi bị giấu ở đâu. Nếu nói về theo đuôi người khác mà không bị phát hiện, Yuuji không thể làm và Hideyoshi không có kĩ năng.

“…Nhưng tủ đồ bị khóa.”

“Rồi. Vậy chìa khóa ở đâu?”

“…Túi quần sau bên trái của Người Sắt.”

“Được rồi. Nếu vậy, chúng ta phải thó lấy chìa khóa từ thầy.”

“Ừ, nhưng bọn mình làm thế nào đây?”

“Cứ yên tâm. Tớ có ý này hay lắm. Chúng ta sẽ hành động trong giờ trực nhật.”

Mà thôi, hãy tiếp tục giờ học và chờ đến giờ ra về.

Cuối cùng, giờ ra về đã đến.

“Vậy, cậu có kế hoạch gì?”

Vì hôm qua tôi cố trốn việc, tôi bị phạt quét cả hành lang một mình. Do đó, tôi đang bàn bạc kế hoạch với Yuuji và bọn còn lại trong khi vắt cây lau nhà. Cái bọn chết tiệt này ngay từ đầu đã chẳng có ý định giúp đỡ gì tôi.

“Chúng ta sử dụng cái đó.”

Yuuji hất cằm và chỉ.

“Xô nước? Bọn mình làm gì với xô nước?”

“Chúng ta sẽ lấy nó tạt nước lên Người Sắt và bắt thầy cởi đồ ra.”

Hiểu rồi. Nếu vậy, chúng tôi có thể lấy đồ của thầy và lấy chìa khóa của tủ đồ.

“Mm hừm~biện pháp này đơn giản và dễ thành công.”

Hideyoshi nói đúng. Chúng tôi không thể nào thất bại được. Nhìn chung, chỉ còn một rắc rối duy nhất với kế hoạch này, và đó là --- ai tạt nước lên Người Sắt sẽ bị thầy truy đuổi đến cùng trời cuối đất.

“Chỉ còn một rắc rối duy nhất trong kế hoạch này, và đó là người sẽ tạt nước, ‘Akihisa’ sẽ bị thầy truy đuổi cùng trời cuối đất.”

Khoan đã! Tôi thành người chịu trách nhiệm thực hiện nhiệm vụ rồi à?

“Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề lớn cho lắm.”

ĐÓ LÀ VẤN ĐỀ LỚN ĐỐI VỚI TỚ!

“Này, các cậu không thấy kì quá à? Oẳn tù tì quyết định đi nào!”

“Ê, nhìn kìa! Mục tiêu của chúng ta đã ở đây.”

“Tốt lắm. Cố hết sức nhé, Akihisa!”

“…Cố lên.”

“Hả? Chờ chút!”

Bộ ba đã rút lui trong thời gian ngắn nhất có thể mà chẳng nói lời nào.

Người Sắt đã leo lên bậc thang. Nếu vậy, chỉ có tôi mới có thể làm việc này!

Đôi mắt của tôi khóa mục tiêu và tốc độ tương đối đã được ước đoán. Vũ khí chuẩn bị trong tay, mọi việc đều ổn---thời điểm tấn công!

“OÁIIII! EM LỠ TAY!”

Trong lúc kéo lê cây lau nhà, tôi cố tình bước đi loạng choạng và ngã về phía trước, nhắm xô nước về phía Người Sắt trên cầu thang. ƯỚT ĐI!

“GƯ!”

Làm…làm sao như thế được! Đúng là Người Sắt! Có thể đột nhiên phản ứng trong nháy mắt và né nước tạt vào người nhờ linh cảm không phải là người! Tuy nhiên---

“CÓ CHẠY ĐẰNG TRỜI!?”

Tôi vung cây lau nhà trong tay về phía Người Sắt né. Tôi sẽ không chịu thua dễ dàng thế đâu!

Phụt, tách tách tách.

Nước trong xô đổ ướt lên Người Sắt và chiếc xô lăn long lóc sang bên. Nhiệm vụ hoàn thành.

Tôi nhặt chiếc xô và cây lau nhà tôi quẳng ra và chú ý để không bước lên vũng nước rồi nói với Người Sắt “Xin lỗi thầy, em lỡ tay---ÁÁÁ, thầy ơi! Quyển bách khoa toàn thư không phải là vũ khí!”

“Ta nghĩ ta vừa nghe em nói ‘Có chạy đằng trời’, phải không hả?”

“Thầy gặp ảo giác thôi ạ.”

“Đừng hòng nói dối với ta với cái mặt nghiêm túc ấy nữa. Chuẩn bị chầu trời đi!”

“Thầy…thầy ơi, xin thầy đừng dùng gáy sách!”

Các cậu đâu rồi! Đến cứu tớ! Tớ sẽ bị Người Sắt đánh bầm mắt như gấu trúc nếu cứ thế này mất!

“Aa, Akihisa, cậu làm thật rồi hả.”

Yuuji và hai người còn lại không biết xuất hiện từ đâu. Mà thôi, tôi được cứu rồi~

“Tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần ‘đừng tạt nước vào người thầy’…”

“Óa, OAÁ! THẦY ƠI! EM NÓI LÀ EM KHÔNG CỐ TÌNH MÀ!”

Bọn…bọn họ chả giúp được gì cả! Bọn chết tiệt! Bọn họ định ngồi yên chống mắt lên mà xem à?

“Thầy ơi, phạt Akihisa sau đi. Em nghĩ thầy nên thay đồ trước thì hơn. Nếu thầy không phiền, em sẽ cho thầy mượn đồ thể dục của em.”

“Cũng đúng. Xin lỗi em, đưa cho ta vậy. Yoshii, ở lại đây lau sàn cho sạch!”

Nói xong, Người Sắt bị tôi làm cho ướt sũng bước vào lớp học cùng với Yuuji và hai đứa kia để thay đồ.

“…Xui quá.”

Mà thôi, tôi còn phải lau sàn. Hơn nữa, tôi đang cầm đồ dọn dẹp trong tay.

Khi tôi vừa chăm chỉ lau nước trên sàn, Hideyoshi bước ra khỏi lớp học và tiến về phía tôi.

“Mình có chìa khóa rồi, Akihisa.”

“Thật không? Vậy bọn mình chỉ cần vào phòng giáo viên và lấy lại đồ tịch thu.”

“Ừmm, nhanh lên trước khi Người Sắt nhận ra.”

“Được thôi!”

Sau khi đặt cây lau nhà dựa vào tường, Hideyoshi và tôi nhanh chân hướng về phòng giáo viên.

“Tớ vào đây.”

Tôi lấy chìa khóa từ tay Hideyoshi và giơ tay về phía cánh cửa.

“Chắc không có gì đâu nhỉ?”

“Không cần phải lo. Tớ sẽ cố gắng vào phòng giáo viên mà không gây chú ý quá rồi mang đồ đạc trở về.”

Tôi chỉ là một học sinh bình thường đối với mọi giáo viên, trừ Người Sắt. Tôi sẽ thích hợp với nhiệm vụ này hơn so với Hideyoshi, người có ngoại hình như một mĩ nhân.

“Được không đấy? Vậy mình sẽ chờ tin tốt lành của cậu.”

“Mm, tớ vào đây~xin thứ lỗi~”

Tôi khẽ mở cửa phòng giáo viên. Không sao cả, tôi không phải là đứa gây khó chịu.

“Yoshii? Nhanh chân lại đây ngay!”

“Sao vậy trời!? Sao mới bước vào phòng mình đã bị chú ý rồi!?”

Tôi bị giáo viên Văn học Cổ điển bắt gặp ngay lập tức sau khi bước vào phòng. Tại sao?

“Thầy muốn nghe em giải thích làm sao với bài văn ‘chuyển Đồ Nhiên Thảo thành ngôn ngữ hiện đại’!”

(Ghi chú: Đồ Nhiên Thảo – Tsurezuregusa, tác giả Yoshida Kenko – nd)

“A, em đã nộp bài tập về nhà rồi mà thầy.”

“Thầy đang hỏi tại sao em biến Đồ Nhiên Thảo thành bản rap!?”

“Sao? Nhưng thầy muốn chuyển nó thành ngôn ngữ hiện đại, và nói đến tiếng Nhật hiện đại, không phải---”

“A, Yoshii, xong ở đó rồi nhớ lại đây.”

“Yoshii, bài Hóa em nộp ngớ ngẩn hết sức! Chút nữa đến đây giải thích cho thầy.”

Không biết tự khi nào mà tôi bị cả vài giáo viên bao vây. Thôi, nếu thế này, quên việc hoàn thành kế hoạch đi, tôi sẽ bị thầy cô săn lùng đến tối mất! Phải tìm cách thoát khỏi họ thôi!

“Xin lỗi…”

Ngay khi tôi đang trầm tư phải làm gì, có ai đó vào phòng giáo viên. Hở? Không phải Hideyoshi đây sao?

“Ồ, Kinoshita phải không? Em làm sao thế?”

“Em…em…tự dưng em cảm thấy không khỏe…nhưng thầy thể dục…không có…”

Hideyoshi bịt miệng lại. Trông cậu ấy không khỏe thật. Cậu ấy bệnh rồi à?

“Hideyoshi, cậu---”

Tôi hớt hải chạy về phía cậu ấy. Đúng lúc đó, đột nhiên cậu ấy nháy mắt với tôi. Thì ra là thế, cậu ấy đang diễn kịch. Đúng là một người từ câu lạc bộ kịch, tôi suýt nữa là bị lừa.

“Xin lỗi thầy, em có thể nghỉ ở đây----”

Trước khi kịp dứt cậu, Hideyoshi ngã xuống sàn.

“K-Kinoshita! Em có sao không?”

“Thôi, đưa em ấy vào phòng y tế!”

“Thầy…thầy nói đúng! Xin thầy đỡ chân của Kinoshita!”

Một vài giáo viên bắt đầu gây ầm ĩ. Sau đó, mọi người trong phòng giáo viên rời khỏi để theo Hideyoshi đến phòng y tế. Xuất sắc lắm, Hideyoshi!

“Lợi dụng cơ hội này để lấy lại đồ bị tịch thu mới được. Để xem, Người Sắt…à không, Nishimura. Nishimura…”

Tôi kiểm tra bảng tên trên tủ để đồ xếp theo thứ tự. A, thấy rồi. Ngay đây.

“…Không biết tại sao mình tưởng tượng côn trùng sẽ bò ra từ tủ đựng đồ của Người Sắt.”

Dù tôi hơi sợ, tôi không có thời gian để chần chừ. Tôi lôi chìa khóa Hideyoshi đưa cho tôi và đẩy tay cầm cửa xuống, mở tủ đựng đồ bằng sắt không tốn chút công sức.

“Ồ, sạch đến không ngờ…”

Tủ đồ được sắp xếp một cách ngay ngắn và túi đựng những thứ bị tịch thu được đặt ở nơi rõ rành rành.

“Ra khỏi đây trước khi có ai bắt gặp vậy---hở?”

Ngay khi tôi định khóa tủ đồ và chạy biến, tôi để ý thấy một chồng sách cũ cột bằng sợi. Chắc trước sau gì cũng quẳng đi mất.

“Uu~hm…trước sau gì thầy cũng quẳng nó, mình lấy nó thì hơn. Nhiều khi còn được thêm chút tiền nữa.”

Tôi ôm đống sách bằng cả hai tay và phóng ra khỏi phòng giáo viên ngay lập tức.

“Xong rồi! Ít nhất bọn mình cũng đạt được mục tiêu!”

Sau những gì vừa xảy ra, tôi mang chiến lợi phẩm---túi đựng đồ tịch thu lại cho Yuuji, chỉ lấy đồ của tôi và đống sách cũ. Sau đó tôi đem chúng đến hiệu đồ cũ để đổi lấy tiền.

Mớ máy chơi game cầm tay và phần mềm trò chơi của tôi chỉ thu được giá ít hơn tôi dự tính, trong khi đống sách lại cao hơn; đúng là ước đoán cũng may mắn vừa đủ. Tôi thật lòng phải cảm ơn Người Sắt vì việc này.

“Để xem, con bé có ở đây không~”

“A! Anh hai! Anh ở đây rồi!”

Hazuki lập tức chạy về phía tôi ngay lúc tôi đến công viên. Nó trông giống hệt cún con, khiến tôi ấm lòng hết sức. Có lẽ bởi vì tôi thường xuyên bị vây quanh bởi bọn ngốc, Người Sắt và một cô gái bạo lực…

“Mm, anh với em đã hẹn trước rồi nhỉ. À phải rồi, em lấy con thú nhồi bông ấy ở đâu?”

Nhìn kĩ hơn, Hazuki đang ôm thứ gì đó giống con Noi mà Hazuki muốn mua (phải con thú gọi là thế không?). Trông như nó được may bằng tay.

“Có một chị rất xinh đến nói với Hazuki rằng ‘Nếu anh kia không thành công thì hãy tặng chị em con thú bông này nhé!’ rồi đưa cho Hazuki!”

“?”

“Rồi chị cũng nói rằng ‘Nếu anh kia mua được thú bông, chị sẽ tặng con này cho em.’.”

Lời lẽ thiếu thứ tự của Hazuki khiến tôi khó hiểu.

Ừm, để tôi tóm lại lời của Hazuki---

---Hôm nay một chị xinh đẹp bắt chuyện với Hazuki.

---Sau đó, chị đưa con thú bông tự tay làm này cho Hazuki.

---Chị xinh đẹp còn nói nếu tôi không thể thực hiện được, chị sẽ tặng con thú bông cho chị của Hazuki làm quà.

---Nhưng nếu tôi thành công, con thú bông sẽ là của Hazuki.

---Thế đấy.

“Mmm, vậy sao? Vậy con thú này là của Hazuki.”

“Sao? Anh nói thật không?”

“Ừ. Và con này là dành cho chị của Hazuki.”

Tôi đưa con thú to trong tay tôi cho Hazuki. Thật khó để mang một con thú to thế với thân hình nhỏ nhắn của Hazuki, nhưng nó vẫn vui mừng nhận lấy.

“Tuyệt quá! Cảm ơn anh hai nhé!”

“Không sao đâu. Chị của em vui lên là tốt rồi.”

Tôi vỗ đầu Hazuki. Trông Hazuki cũng thích thú khi nó chầm chậm nhắm mắt lại.

“Uu~A, đúng rồi! Anh hai ơi, anh ghé tai vào đây được không?”

“Hả? Gì thế? Em định kể bí mật gì đó với anh hay gì à?”

“Anh đừng hỏi, cứ ghé tai vào đây.”

Hazuki sắp cảm ơn tôi sao? Tôi thật sự cảm động. Một người không thể trở thành người lớn đàng hoàng nếu người ấy còn không thể nói ‘cảm ơn’ hay ‘xin lỗi’.

“Được rồi, gì đây?”

Tôi khuỵu người xuống để vừa tầm Hazuki, nhưng không ngờ---

“Cảm ơn nhé, anh hai♪”

Chụụt! Một cảm giác đáng yêu vụt trên gương mặt tôi. Hả? Đừng…đừng nói là…

“Cái…cái…cái…”

“Anh hai ngốc thật, nhưng anh tử tế lắm! Hazuki yêu anh! Khi Hazuki lớn lên, Hazuki sẽ để anh làm chồng của Hazuki!”

Không cần chờ tôi đáp lại, Hazuki nhảy chân sáo ra khỏi công viên.

Dạo…dạo này, học sinh tiểu học…

Tôi lấy tay chạm vào mặt của tôi, dường như muốn lau đi cảm giác nhẹ nhàng còn trên đó. Không cần nhìn vào gương, tôi biết mặt tôi đang đỏ hết cả. Thật…thật ngượng quá…nó chỉ mới là đứa học sinh tiểu học…

“Hô…cũng đến lúc mình về rồi…”

Sau khi nhấc cặp lên và quàng nó qua vai, tôi hướng về phía cổng ra của công viên. Trong khi bước đi, tôi thấy một hình dáng quen thuộc ngày hôm qua. Người ấy là---

“Xin lỗi…cậu có phải là Himeji không?”

“A, vâng, gì thế---Y-YOSHII!”

Thì ra là Himeji. Đúng là khó tìm ra được cô gái nào xinh xắn như vậy. Tôi chẳng thể nào nhầm lẫn.

“Xin lỗi nhé, hình như tớ làm cậu sợ rồi.”

“Không…không sao đâu. Mình chỉ hơi lơ đãng…”

Cuộc nói chuyện của chúng tôi bị gián đoán thế đấy. Thật…thật khó xử quá…mình nên nói gì với một người bạn từ lâu rồi không gặp?

“Ừm, đúng là…tình cờ khi bọn mình gặp nhau ở đây. Cậu vừa học xong phải không? Nhưng trông cậu có vẻ hơi mệt mỏi đấy nhỉ?”

“Ừ, bởi vì mình thức cả đêm…”

“Hê~thì ra Himeji cũng thức khuya.”

Ấn tượng của cô ấy với tôi rằng cô ấy sống một cuộc sống bình thường, nhưng không ngờ cô ấy lại thức khuya.

“Không phải thế đâu, mình chỉ thức vào đêm hôm qua thôi, bởi vì mình có việc phải làm bằng mọi giá…”

Cô ấy vô tình mở miệng ngáp lúc cô ấy tiếp tục nói. Himeji đúng là đáng yêu khi những giọt nước mắt của cô ấy chảy ra vì buồn ngủ.

“Thôi, mình đi hướng này đây, chào bạn nhé.”

“A, mm, chào cậu.”

Tôi vẫy tay với Himeji, cô ấy cúi đầu chào tôi một cách nhã nhặn.

Trong khi đi về nhà, tôi chợt nhận ra---ôi phải rồi, tại sao Himeji lại xuất hiện ở một nơi như thế?

“…Có một vụ trộm trong phòng giáo viên.”

Sáng hôm sau, trong giờ tự học, Người Sắt đột nhiên nhắc đến điều này. Nhất định thầy đang ám chỉ túi đựng đồ tịch thu chúng tôi lấy hôm qua.

“Một thảm kịch như thế đáng để tức giận, em có nghĩ thế không, Yoshii?’

Thầy đang hướng câu hỏi về phía tôi. Đúng là Người Sắt, chắc thầy đã nhận ra tôi là thủ phạm, nhưng ai lại ngoan ngoãn làm theo lời thầy chứ?

“Vâng, rất đáng thở dài ngao ngán.”

Tôi đáp lại một cách tự nhiên chỉ với vài từ. Không sao cả, mọi thứ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của tôi.

“Thật không? Kể ra, kẻ thủ phạm ấy còn lấy sách của ta.”

Hm? Sách? Thầy đang nói cái đống sách kia à? Không phải thầy định quẳng chúng đi sao?

“Và kẻ thủ phạm dám có gan sử dụng danh tính thật của mình để bán sách của ta cho tiệm đồ cũ.”

“Thật vậy sao, đúng là gan cùng mình.”

“Ừ, hahahaha!”

“Ahahahahaha…”

Người Sắt và tôi bắt đầu phá ra cười lộn ruột. Đúng thật, chúng tôi đang cười bằng tất cả sự hạnh phúc các kiểu---ít nhất trông là như thế nếu không vì đôi mắt ấy.

“YOSHII! CHUẨN BỊ CHẾT ĐI!!!”

“Em…em xin lỗi! Ai mà biết mấy quyển sách đó là bộ sưu tập của thầy, em không---”

“Em định nói rằng em còn không nghĩ tới chuyện này sao?”

“Không, em có nghĩ, nhưng rồi em thấy ‘vì là của Người Sắt nên chắc không sao đâu~’! ÓA! UI! THẦY ƠI! HỘP SỌ CỦA EM BỊ THẦY BÓP VỠ MẤT!”

“Vậy ra đồ ngốc như em là kẻ đáng ngờ lớn nhất. Có vẻ như ta phải trông chừng em cẩn thận hơn nữa.”

“Thầy ơi! Em có cảm giác rằng thầy đã trông chừng em rồi nên không còn cách nào nhiều hơn nữa đâu!”

“Không, vẫn còn chứ nhỉ? Ta có một danh hiệu cao quý đáng vinh dự rất hợp với em---”

“Hả, đây là…”

“Mọi người trong buổi họp giáo viên sáng nay đều đồng ý nên em hãy nhận đi. Đây là món quà ta tặng cho em.”

Không biết từ khi nào, tự dưng Người Sắt có mẩu giấy trong tay thầy. Tờ giấy trắng một màu này chỉ ghi có một dòng.

----Yoshii Akihisa.

Học sinh nhắc đến ở trên được chỉ định làm ‘Học sinh cần Giám sát’ của Học viện Fumizuki.

“Chị hai ơi!”

“Hở? Hazuki, sao thế?”

“A, tặng cho chị hai nè!”

“Hả? Không phải đây là con Noi mà chị luôn mong có được sao? Làm sao em…”

“Bởi vì trông chị lúc nào cũng thất thần cả. Hazuki chuẩn bị nó cho chị hai để làm chị hai vui lên!”

“Hazuki…thiệt tình, em…cảm ơn em, chị hai vui lắm!”

“Chuyện ở trường có mệt thật, nhưng chị phải cố gắng lên nhé, chị Minami!”

“Hm, chị sẽ cố gắng hết sức! Chị có cảm giác chị sẽ phát điên nếu cứ tiếp tục lộn xộn thế này. Và còn nữa…”

“Còn nữa?”

“Chị đang để tâm đến một người trong trường.”

“Sao thế? Chị hai đang để tâm đến ai? Ai thế? Người ấy thế nào?”

“À~xem như trả công vì con Noi, chị chỉ nói với Hazuki thôi nhé. Người ấy học cùng lớp với chị, và anh ấy đúng là một tên đại ngốc~”

Ngoại truyện khác.

Khi tôi còn nhỏ, ông của tôi thường nói với tôi rằng.

Akihisa, dù cháu có là kẻ cắp hay gì đi chăng nữa, cháu phải nhắm đến vị trí đầu tiên. Hãy tiếp tục chăm chỉ và tiến lên

.”

Ngay lúc này đây, tôi có vài điều muốn nói với ông của tôi đang ở trên trời.

Ông ơi…Cháu đã đạt được những gì ông mong ước ở cháu

~

<<

HẠNG NHẤT TRONG ‘CHÀNG TRAI MẶC ĐỒ CON GÁI THÍCH HỢP NHẤT

’>>

<<

HẠNG NHẤT TRONG ‘KẺ MÀ BẠN KHÔNG MUỐN BỊ GỌI RẰNG ĐỒ NGỐC

’>>

<<

HẠNG NHẤT TRONG ‘CHÀNG TRAI ĐƯỢC YÊU THÍCH NHẤT (NHÓM ĐỒNG TÍNH)

’>>

Trên là những danh hiệu mà Yoshii Akihisa đã giành được một cú hattrick quán quân cho chính mình.

Cũng được đề cử vào ‘chàng trai mặc đồ con gái thích hợp nhất’, Hideyoshi Kinoshita, đã bị loại khỏi vòng thi đấu sau vài cuộc họp để tránh thiếu công bằng

.

Tôi và Lũ ác ôn và Lá thư tình

Gửi Yoshii Akihisa:

Mình xin lỗi vì mình đã viết lá thư này cho cậu đột ngột quá, nhưng mình có điều mà mình thật sự muốn nói với Yoshii, vậy nên mình bắt đầu viết cho cậu.

Yoshii có còn nhớ mình không? Cậu biết mà, bọn mình cùng học chung lớp hồi lớp ba. Từ dạo ấy, mình luôn nghĩ rằng Yoshii là một người rất thú vị và là người lúc nào cũng làm người khác vui lên. Dù có chuyện gì xảy ra, cậu luôn đứng lên khích lệ mọi người. Hồi khi mình làm lớp trưởng, cậu giúp mình nhiều lắm. Mình thật lòng nghĩ rằng Yoshii vô cùng tuyệt vời. Dù mình không cùng chơi chung với cậu, trái tim mình luôn ấm áp mỗi khi mình thấy Yoshii, ở trong lớp học hay ngoài sân.

Khi bọn mình học cấp hai, mặc dù bọn mình không còn học cùng lớp, mình tiếp tục nghe thấy những tin đồn về cậu. Khi bọn mình vô tình bắt gặp nhau, trái tim mình đập thình thịch. Lạ quá nhỉ? Sao lại thế nhỉ? Mình thường hay tự hỏi mình như vậy.

Có lẽ chỉ là ngẫu nhiên thôi, nhưng lúc mình nghe thấy rằng cậu nhập học chung trường trung học với mình, mình vui mừng lắm.

Trong buổi kiểm tra triệu hồi, cậu đã đứng lên bảo vệ mình ngay lập tức. Ngay giây phút ấy, mình không thể lừa dối chính mình nữa ---- mình nghĩ, có lẽ mình đã yêu cậu rồi…đến lúc này, cuối cùng mình đã nhận ra tình cảm của mình dành cho cậu.

Mình yêu cậu.

Lúc này, mình phải thu hết cam đảm chỉ để bày tỏ cảm xúc của mình cho cậu. Để Yoshii hiểu được tấm lòng của mình và từ từ thắt chặt quan hệ của bọn mình thì có tốt không?

Lá thư này chỉ là tình cảm của mình dành cho cậu nên mình thật sự xin lỗi. Nếu cậu đã hẹn hò hay thích một ai đó, mình thật sự xin lỗi.

Thế nhưng. Thế nhưng, mình thật sự yêu cậu. Mình yêu cậu nhất.

“Ồồồ~sao bỗng dưng mình đến trường sớm thế này?”

Hôm nay đúng là một ngày quang đãng, không khí trong lành và ánh nắng tràn ngập cơ thể tôi trong khi tôi bước đi.

Trên con đường vắng vẻ yên tĩnh, ít cảnh lộn xộn và chen chúc hơn. Thật sảng khoái.

“Ông bà ta có câu chim dậy sớm mới có ăn. Không biết hôm nay mình được gì đây~”

Sau giờ học ngày hôm qua, tôi nghĩ tôi sẽ ngủ một chút thôi, ai ngờ đâu tôi làm một giấc đến sáng, cuối cùng tôi dậy sớm hơn hai tiếng so với bình thường.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi chẳng nghĩ ngợi gì hết mà đến trường ngay. Tuy nhiên, thời tiết hôm nay tốt thật, biết vậy tôi đã giặt giũ quần áo rồi.

“Để xem, làm gì đây ---- hm?”

Trong khi đang vừa đi vừa trầm tư, tôi chợt thấy một hình dáng trước cổng trường. Tóc ngắn, nước da nâu nhạt và những cơ bắp rắn chắc; không phải đó là Người---thôi để tôi nói lại, không phải đó là thầy Nishimura sao? Dù gì thì thầy cũng là giáo viên chủ nhiệm của tôi. Chào một tiếng thì hơn.

“Em chào thầy ạ!”

Tôi chào thầy một cách đầy sức sống từ đằng sau. Người Sắt quay lại với nụ cười nhẹ tôi chưa từng thấy trước đó.

“Ồ, chào em. Hoạt động câu lạc bộ phải không? Em---”

Thầy ngưng lại.

“Thầy ơi?”

“----Xin lỗi, ta nhầm.”

“Thầy nhầm em với người khác? Ai da, thầy không cần phải xin lỗi em đâu.”

“Yoshii, em đến trường sớm thế này là có âm mưu gì?”

Giây phút thầy nói điều ấy, nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt thầy được thay thế bằng một biểu hiện thận trọng.

“Hả…vậy ra thầy nhận lỗi là vì thái độ đối với em à?”

Chẳng lẽ tôi làm nhiều việc không hay đến thế ư……?

“Là giáo viên, ta cảnh giác với em là điều rõ ràng quá rồi, nhưng em ở đây cũng hay. Với khả năng ‘học sinh cần giám sát’ của em, ta có ít việc để làm hơn.”

“Oái, nhắc đến ‘học sinh cần giám sát’, thầy định bắt em làm việc sao?”

“Đúng vậy. Ra giữ mấy cái khung thành đằng kia đi.”

“Thiệt tình, biết vậy mình không đến sớm thế này…”

Tôi chỉ còn biết thở dài.

‘Học sinh cần giám sát’ ---- đây là biện pháp kỉ luật của ‘hệ thống kiểm tra triệu hồi’ Học viện Fumizuki sử dụng. Ý tưởng chính là tuân theo lệnh của giáo viên và làm mọi việc kì quặc.

‘Hệ thống kiểm tra triệu hồi’ này là một sự tình cờ kết hợp bởi khoa học và yếu tố siêu nhiên. Học viện Fumizuki là ngôi trường thí nghiệm hệ thống trên làm động lực để khuyến khích học sinh chăm chỉ học tập, quyết định sức mạnh của hệ thống triệu hồi. Phương thức của trường là sử dụng linh thú để chiến đấu và biện pháp ấy nhất định sẽ kích thích học sinh hơn những bài kiểm tra thông thường.

“Chắc em đang hối hận cái thái độ đã biến em trở thành ‘Học sinh cần giám sát’ và về việc đến trường sớm hôm nay lắm nhỉ?”

Người Sắt thở một hơi dài, trông như đã đầu hàng.

“Ưư…nhưng em chưa làm gì xấu đến mức đến trời cũng không tha…”

“…Em đã xem kĩ lại mình chưa mà cả gan nói thế? Tán dóc đủ rồi, nhanh chân lên sân tập ngay.”

“Vâng, vâng.”

Tôi bực dọc bước vào sân tập theo chân Người Sắt. Những người đang chạy trên làn chạy, họ là thành viên câu lạc bộ điền kinh đang tập thể dục buổi sáng? Trông họ khỏe khoắn thật.

“Đến lượt của em đấy, Yoshii.”

“Vâng---triệu hồi.”

Dưới sự giám sát của Người Sắt, tôi triệu hồi linh thú của tôi.

Nhiều dãy ma thuật xuất hiện dưới chân tôi và một phiên bản siêu nhỏ của tôi có mặt. Cơ thể to bằng gấp ba lần cái đầu của nó đáng yêu hết sức, nhưng không được khinh thường sức mạnh dữ dội của nó. Dù sức mạnh của linh thú được quyết định bằng điểm số của người thi triển, điểm số của tôi vẫn đủ mạnh hơn người bình thường nhiều lần. Tuy nhiên, nó chỉ được sử dụng để thực hiện những việc kì quặc.

“Tốt, lôi cái khung thành đi chỗ khác.”

“Vâng~”

Linh thú tuân lệnh của tôi, dễ dàng vác cái khung thành cao gấp nó cả chục lần.

“Vác nó đến bãi rác thành phố.”

“THẦY NGHĨ BÃI RÁC CÁCH ĐÂY BAO NHIÊU CÂY SỐ VẬY HẢ THẦY!?”

Ít nhất phải cho tôi xe tải chứ!

“Ta đùa thôi. Mang nó đi để ở gần cổng trường. Cẩn thận đừng cản mất ngõ ra vào.”

“Làm em sợ hết cả hồn~”

“Cứ nghĩ về những thiệt hại mà em gây ra, trừng phạt kiểu này chẳng là gì cả.”

“Ưưư…”

Về chuyện ấy, tôi cảm thấy hơi có lỗi, nhưng ít nhất cũng phải hiểu cho hoàn cảnh của tôi chứ…

“Phải gỡ riêng lưới ra.”

“Chậc…chắc hôm nay chẳng có gì tốt đẹp cả…”

Chim dậy sớm mới có ăn---ai nói vậy hả?

Tôi tuân theo lời của Người Sắt và gỡ tấm lưới xuống. Sau đó tôi chuyển khung thành qua cổng trường. Không biết từ lúc nào, tôi suýt nữa là không đến kịp giờ chủ nhiệm. Không còn thời gian chuyển tấm lưới đến nhà kho phòng tập thể thao nên tôi cứ đi vào lớp.

Tôi vừa suy nghĩ vừa mở tủ đồ của tôi, có thứ gì đó trông giống như thư tình.

“CÁI…CÁI GÌ THẾ NÀYYYYYYY!!!”

Sự tiến triển không mong đợi này khiến tôi hét toáng lên. B-b-b-b-bình tĩnh nào, Yoshii Akihisa! Mày sẽ chết nếu mày quá tự cao về bản thân! Mà thôi, xem nội dung trước đã---

“Ê, Akihisa, gì đó?”

“OÁIIII!!”

Ai đó vừa gọi tên tôi. Tôi hớt hải nhét lá thư vào túi. Sợ thật!

“Á, aaa, Yuuji hả? Chào cậu.”

“Chào.”

Người giơ tay chào tôi là bạn học của tôi, Sakamoto Yuuji. Tên này trông không có vẻ gì là có đầu óc, nhưng hắn vẫn là lớp trưởng lớp F của chúng tôi.

“Ồ, ôi ôi~sáng nay trời đẹp quá nhỉ! Có cảm giác như có chuyện gì hay ho sẽ xảy đến!”

“…Làm gì mà hăm hở vậy?”

“T-tớ có hăm hở gì đâu!”

“Xạo quá đi. Tớ vừa thấy cái gì giống lá thư hay gì gì đó trong tay cậu hả…”

Hự! Hắn thấy rồi ư? Nếu có ai thấy tôi với lá thư này, những tên trong lớp của tôi sẽ vì ghen ăn tức ở mà đánh tôi bầm dập!

“Chỉ…chỉ là tờ rơi, thế thôi! Kệ nó đi, nếu không nhanh lên thì bọn mình trễ tiết chủ nhiệm mất.”

Để tránh điều ấy, tôi lập tức nâng cái lưới lên và phóng đi. Sự thật thì bọn tôi cũng đã sắp trễ.

“Ối, trễ đến giờ này rồi cơ à? Bọn mình bây giờ ở trong trường mà còn bị trễ thì phí quá.”

Yuuji đang chạy đằng sau tôi. Tốt rồi, có vẻ như tôi đã thoát được.

Và vấn đề tiếp theo là---tôi nên đọc lá thư này ở đâu? Nếu tôi đọc nó ở nơi đông người thì sẽ rắc rối lắm…tôi nên làm gì đây?

“Kudou.”

“Có.”

“Kubo.”

“Có.”

Chúng tôi kịp thời chạy vào lớp ngay khi chuông reo. Trước khi chúng tôi nghỉ ngơi được một chút, Người Sắt bước vào lớp và bắt đầu điểm danh. Nhìn ngoại hình của thầy thế thôi, thầy thật sự là một giáo viên đúng giờ.

“Kondo.”

“Có.”

“Saito.”

“Có.”

Giờ điểm danh đều đều và yên lặng là một thủ tục hàng ngày và mọi người trong lớp đáp lời Người Sắt bằng một giọng ngái ngủ.

Một khoảng lặng trong lớp. Trong buổi sáng mùa xuân này, hôm nay cũng giống như mọi hôm khác và chúng tôi tiếp tục chào đón một ngày bình yên---

“Sakamoto.”

“…Hình như Akihisa có thư tình.”

GIẾT NÓ!!!

” --- Nhưng lời nói của Yuuji phá hỏng hết sự bình yên.

“Y…Yuuji…cậu nói cái gì vậy hả?”

Tôi hạ giọng xuống, nhưng dường như chả ai thèm để tai. Tôi thật sự cảm thấy rằng học sinh trong cái lớp này đầu óc có vấn đề gì rồi.

“CÁI GÌ VẬY HẢ! LÀM SAO YOSHII CÓ LÁ THƯ ĐÓ!?”

“NÓ CÓ ĐƯỢC THÌ TỤI MÌNH CŨNG SẼ CÓ! MỌI NGƯỜI NHANH CHÓNG TÌM XEM CÓ THƯ TÌNH NÀO GẦN CHỖ NGỒI KHÔNG!!”

“KHÔNG! TAO CHỈ TÌM ĐƯỢC BÁNH MÌ THIU VÀ NỬA Ổ BÁNH MÌ ĂN DỞ!?”

“TÌM KĨ XEM!”

“…THẤY RỒI! BÁNH MÌ CÒN NGUYÊN BAO!”

“MÀY TÌM CÁI GÌ VẬY HẢ!!?”

Những tiếng gầm gừ giận dữ vang rền khắp phòng học. Đúng như dự đoán, mấy tên này phát điên lên vì ghen ăn tức ở.

“IM LẶNG NGAY LẬP TỨC!”

--- Yên lặng.

Tiếng gầm dữ dội của Người Sắt khiến cả lớp im phăng phắc. Hô, tốt lắm, tốt lắm.

“Tezuka.”

Phải giết Yoshii!

“Todo.”

Phải giết Yoshii!

“Tozawa.”

Phải giết Yoshii!

“MỌI NGƯỜI BÌNH TĨNH! SAO THÀNH ‘PHẢI GIẾT YOSHII’ HẾT VẬY NÈ!?”

“YOSHII, IM LẶNG!!”

“THẦY ƠI, SAO THẦY LẠI MẮNG EM? NẾU CỨ THẾ NÀY, MỌI NGƯỜI TRONG LỚP SẼ ĐÁNH EM, ĐÁ EM VÀ XỬ LÍ EM BẰNG MỌI KIỂU BẠO LỰC KHÁC!”

“Nitta.”

Phải giết Yoshii!

“Fuda.”

Phải giết Yoshii bằng cách tàn độc nhất!

“Negishi.”

Phải phanh thây Yoshii!

Bọn…bọn họ chẳng nghe gì cả…tại sao cái bọn trong lớp rắc rối đến thế nhỉ.

“Tốt, không có ai đi trễ hay nghỉ học, ta hi vọng các em hôm nay học hành chăm chỉ.”

Sau khi điểm danh xong, Người Sắt bước ra khỏi lớp. Bộ thầy không nhận ra sát khí khủng khiếp trong cái phòng học này hả?

“THẦY ƠI, KHOAN ĐÃ! THẦY ĐỪNG ĐI! ĐỪNG BỎ RƠI HỌC SINH ĐÁNG YÊU CỦA THẦY LẠI!”

Để bảo vệ chính mình, tôi cố gắng hết sức để ngăn cản Người Sắt. Không còn thời gian để giữ mặt giữ mày.

“Em sai rồi, Yoshii.”

Người Sắt đáp lại, đặt tay lên cánh cửa. Tôi nhầm rồi sao? Thầy định nói gì?

“Em xấu xí cực kì.”

“EM KHÔNG NGỜ LẠI PHẢI NGHE VẬY, ĐỒ NGỚ NGẨN!”

“Các em phải tập trung vào giờ học.”

“THẦY ƠI, CHỜ ĐÃ!! THẦY ƠI!!!”

Tiếng khóc của tôi trống rỗng và đau khổ hết lời, nhưng Người Sắt đã bước ra khỏi lớp học, không hề quay đầu lại. Dường như tôi chỉ còn nước đối diện với sát khí đùng đùng chảy trong lớp học. Trước khi giáo viên tiết học thứ nhất đến, nhất định máu sẽ đổ như mưa.

Aki~cậu có phiền giải thích cho tôi không

?” – Đột nhiên, một lực mạnh mẽ gần như làm trẹo các khớp xương của tôi khi đôi bàn tay đặt lên vai tôi.

“A, ahaha…Minami, trông cậu đáng sợ lắm đấy, cậu biết không?”

“Cậu nhận được thư à? Ai viết cho cậu? Trong đó có gì?”

Dù cô ấy đang mỉm cười, đôi bàn tay khẽ run lên dường như đang bóp chặt, cũng như cái nơ hình còn bướm trên đuôi gà của cô ấy trông giống như sừng ác quỷ. Vẻ mặt ấy thật sự khủng khiếp.

“A…trong đó…trong đó…”

Thật ra, lúc ấy tôi đang vội, tôi giữ lại lá thư mà không hề đọc nên tôi không biết trong đó có viết gì. Chưa kể, tớ muốn hỏi cậu lá thư ấy là lá thư gì nữa kìa. Ưư~tôi muốn trốn đâu đó và đọc nội dung quá!

“Đừng nói nhiều, đưa ngón tay của cậu cho tôi nhanh lên---không, lá thư kìa!”

Cái gì! Chuyện gì sẽ xảy ra với ngón tay của tôi nếu tôi không làm thế?

“Yoshii ơi…”

Một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc vang lên đằng sau tôi.

“Hở? Sao thế?”

Người vừa nói chuyện với tôi là bông hồng ở giữa rừng gai trong lớp tôi---Himeji Mizuki. Mái tóc bồng bềnh mượt mà, bộ ngực trông mềm mại, gương mặt dễ thương; thấy cô ấy thế này, tôi nghĩ sẽ lại là một ngày bọn con trai cất công theo đuổi cô ấy.

“Nếu…nếu được, mình…mình…mình cũng muốn đọc lá thư đó…”

Thịch thịch, Himeji ngượng ngùng đáng yêu quá! Nhưng mặc dù thế, tôi không thể để cô ấy làm vậy được.

“Ơ…xin lỗi nhé.”

Vì thế, tôi chân thành xin lỗi cô ấy, vì tôi không muốn tiết lộ nội dung bức thư.

“Nhưng, nhưng…”

Tôi đã từ chối, thế nhưng Himeji không chịu thua. Tuy nhiên----

“Dù là yêu cầu của Himeji, tớ không thể đồng ý được.”

“Nhưng mình không muốn làm điều gì ác độc với Yoshii.”

“CHỜ MỘT CHÚT ĐÃ NÀO! HIMEJI SẮP GIA NHẬP CÁI HỘI SẮP BẮT NẠT TỚ À!?”

Không ngờ Himeji trở thành cùng hội cùng thuyền với cái lớp F điểm thấp.

“Mọi người hãy bình tĩnh.”

Đúng lúc này, một tiếng vỗ tay vang lên từ bục giảng. Người sắp nói là lớp trưởng lớp F của chúng tôi, bạn xấu của tôi Sakamoto Yuuji.

“Bây giờ, vấn đề không phải là đọc bức thư Akihisa có.”

Những lời nói của Yuuji đúng là có tính thuyết phục. Hmm, đúng rồi đấy! Ngay cả khi hắn thối nát hết rồi, chúng tôi vẫn là bạn bè.

“Vấn đề là---CHÚNG TA XỬ LÍ AKIHISA BẰNG BIỆN PHÁP KÌ DỊ NÀO!!!”

“Ý KIẾN BẬY BẠ HẾT SỨC, ĐỒ KHỐN CHẾT TIỆT!!!”

Tôi lập tức ôm cặp chạy ra ngoài phòng học với tốc độ nhanh nhất tôi có thể tập hợp. Lúc này, tôi chỉ có thể tin vào chính mình!

“ĐỪNG HÒNG TRỐN THOÁT! CHIA RA THÀNH NHÓM VÀ HẠ NÓ XUỐNG!!!”

“LẤY BỨC THƯ CỦA NÓ!!! GIẾT YOSHII!!”

“TÌM VÀ DIỆT!!!”

“ÍT NHẤT CHÚNG TA PHẢI ĐẬP NÓ TƠI BỜI!!”

Tôi có thể nghe tất cả mọi tiếng gầm rú từ hành lang. Một lần nữa, tôi cảm thấy ngay từ đầu rằng nếu là những chuyện thế này, lớp F của chúng tôi trở nên đoàn kết hơn.

“ĐÃ TÌM THẤY YOSHII!! NÓ ĐANG CHẠY VÀO PHÒNG HỌC TRỐNG!”

“RÕ! ĐUỔI THEO NÓ NGAY! ĐỪNG ĐỂ NÓ CHẠY THOÁT! TAO SẼ LIÊN LẠC VỚI MỌI NGƯỜI!!”

“RÕ! ĐỘI B SẼ DI CHUYỂN TỪ PHÍA TRƯỚC, ĐỘI C SẼ CHẶN ĐƯỜNG NÓ TỪ BÊN HÔNG!”

“RÕ!”

Trong khi chạy như điên dọc hành lang, tôi có thể nghe thấy cuộc nói chuyện ấy.

Bọn họ đang tập trung thành nhóm trong thời gian ngắn để săn đuổi tôi. Tại sao lớp F lại có cái thái độ quá khích như thế mỗi khi có những chuyện nhảm nhí vô dụng!?

Được thôi! Thích thì chiều, tôi sẽ không nhân nhượng!

“ĐƯA LÁ THƯ ĐÓ ĐÂY, YOSHII!!!”

“MÀY MÀ ĐƯỢC HẠNH PHÚC THÌ CŨNG GIỐNG NHƯ NẰM MƠ GIỮA BAN NGÀY!”

Năm người đã chặn đường thoát của tôi. Bọn họ chắc hẳn từ nhóm đã được lệnh bao vây tôi và cũng có những người khác sau lưng tôi.

Không thể làm được gì cả, tôi chỉ có thể trốn trong lớp học bỏ trống và mọi người đuổi theo tôi đã lập rào chắn lớp học một cách chặt chẽ.

Thấy tôi bên trong, bọn họ đều đứng bên ngoài cửa ra vào để ngăn tôi trốn thoát. Nhưng đối với một người đang bị đuổi theo như tôi, đây đúng là cơ hội tốt nhất.

“Xem đây!”

Tôi chuẩn bị tấn công.

Đòn tấn công của tôi là cái lưới khung thành tôi gỡ xuống sáng nay. Tôi quẳng nó vào đầu của họ.

“Cái…cái gì thế này?”

“Bình tĩnh! Chỉ là cái lưới thôi! Mấy đứa bên ngoài, nhanh lên, thoát ra và bắt Yoshii.”

“Chết tiệt, cái lưới bị ướt. Nó dính vào người~~”

Tôi khiến bọn họ hoảng hồn và không thể ra được quyết định chính xác. Không may cho các cậu rồi, các cậu chậm chân hơn tớ cả đoạn!

“Các cậu chỉ cần nghỉ ngơi trên giường phòng y tế.”

Tôi đang cầm thứ gì đó hết sức nguy hiểm. Những bạn học bị mắc bẫy của tôi tròn mắt nghi ngờ.

“CÁI GÌ! YOSHII, CÁI THỨ ẤY…”

“CHẠY RA NGAY! MỌI NGƯỜI RA KHỎI CÁI LƯỚI NGAY!!!”

“Chúc các bạn ngủ ngon.”

Tôi quẳng cây súng điện đã được kích hoạt vào tấm lưới ướt. Ngay sau đó, một tiếng lách tách vang lên và có mùi khét.

“OOOOÁÁÁÁIIIIIIIIIIIIIII!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Tôi nghe thấy tiếng lũ bạn học cùng lớp thét lên trong kinh hoàng và bước ra khỏi phòng học.

Nếu tôi muốn đọc lá thư tại một nơi yên tĩnh, tôi sẽ phải khiến mọi người trong lớp F bất động. Nếu vậy, tôi chỉ còn biết chiến đấu đến giây phút cuối cùng!

“Tên Yoshii đó chạy đâu rồi? Tao mới vừa thấy nó chạy xuống đây mà!”

“Cẩn thận đấy, chắc nó đang trốn đâu đó gần đây.”

“Đội F và G đã bị tiêu diệt. Chỉ có một kẻ địch, nhưng đừng mất cảnh giác.”

Trong phòng lưu trữ sách ở khu nhà cũ, lũ bạn cùng lớp của tôi bắt đầu nói chuyện với nhau. Có lẽ bọn họ có phần cảnh giác hơn vì tôi đánh gục vài nhóm bằng biện pháp bạo lực. Tôi lén nhìn qua kệ sách và thấy bọn họ đang dựa lưng vào nhau để tránh bất cứ góc khuất nào.

Nhưng nếu họ dính vào với nhau, họ chỉ làm rối chân nhau thôi. Họ không hiểu điều này à?

Tôi nín thở trong khi di chuyển đến kệ sách gần họ. Tôi lén kéo một quyển sách ra và quẳng vào góc --- RẦM!

“Tiếng gì đó?”

“Phải Yoshii không?”

Mọi người đều phản ứng với tiếng động và quay sang cùng một hướng. Nếu vậy, không phải đó là điểm mù rồi đó sao?

“Một~hai!”

Tiếp theo, tất cả những gì tôi cần làm là đẩy kệ sách này xuống.

“CÁI GÌ THẾ!”

“CHẾT TIỆT----!”

Ngay lúc này, vì bọn họ đã hướng sự chú ý sang phía bên kia, ngay cả khi họ nhận ra kệ sách đang đổ sập tại đây, họ không thể phản ứng kịp lúc và mọi người bị kệ sách đè bẹp dí.

“HAHA! KẺ NÀO CỐ CẢN TRỞ CHUYỆN TÌNH YÊU CỦA NGƯỜI KHÁC SẼ CÓ KẾT CỤC THẾ NÀY!”

Từ khóe mắt, tôi liếc nhìn lũ bạn học đang cố gắng bò ra khỏi dưới đáy kệ sách trong khi tôi bước ra khỏi phòng lưu trữ sách cũ.

“YOSHII KHỐN KIẾP! ĐỒ PHẢN BỘI!”

“NHỚ CÁI MẶT MÀY ĐẤY! BỌN TAO NHẤT ĐỊNH SẼ ĐẬP TAN HẠNH PHÚC CỦA MÀY!”

“…Thiệt tình, đầu óc bọn này có vấn đề nặng đến mức nào chứ?”

Khi tôi bước ra khỏi phòng lưu trữ sách cũ, tôi lấy cây chổi để giữ cửa ra vào và chặn nó hoàn toàn ngay lập tức. Có vẻ như tôi đã xử lí xong tất cả bọn truy đuổi tôi.

“Tốt rồi, tốt rồi, bây giờ chỉ cần----OAÁÁÁIIIII!!!”

Một linh cảm xấu khiến tôi lùi lại vài bước theo trực giác. Ở nơi mà tôi vừa đứng, có rất nhiều bút bi và dao nhọn đâm phập xuống sàn.

“Ai đó!”

“…Kẻ phản bội phải chuộc lại lỗi lầm bằng cái chết.”

Người cầm đủ thứ văn phòng phẩm trong tay là bạn học của tôi, Tsuchiya Kouta. Cậu ấy có chất biến thái tràn đầy trong người, nhưng cậu ấy cố gắng che giấu. Biệt danh của cậu ấy là Muttsurini và cậu ấy là bạn của tôi---không, khoan đã, cậu ấy không còn là bạn của tôi, mà là một kẻ thù tôi phải đánh bại.

“Chuẩn bị đi, Muttsurini!”

Tôi siết chặt nắm đấm và phóng về phía trước. Xin lỗi nhé, cậu phải an nghỉ nơi đây rồi!

“…Tiếp theo là dao rọc giấy.”

“Được rồi, bọn mình nói chuyện với nhau nhé.”

Tôi không thể dùng biện pháp mạnh với người bạn tốt của tôi được!

“…Rồi.”

“Nói yêu cầu của cậu trước đi.”

Dù tôi nói thế, tôi biết cậu ấy sẽ yêu cầu cái gì. Cậu ấy sẽ nói những thứ như là ‘đưa lá thư đây’. Để xem, tôi nên lấy gì để thương lượng với cậu ấy nhỉ?

“…Yêu cầu là---”

Muttsurini lạnh lùng tuyên bố yêu cầu của cậu ấy.

“---giết cậu.”

“KHOAN ĐÃ NÀO! SAO CẬU VỪA NHẢY THẲNG ĐẾN XỬ TỬ TỚ VẬY!?”

Tôi chưa bao giờ trải qua một cuộc thương lượng khó khăn đến thế.

“…Thương lượng chấm dứt.”

“Chết tiệt! Mình chỉ còn nước chọn con đường khó nhọc!”

Tôi thu hết mọi sự tập trung và hướng vào con dao rọc giấy trong tay Muttsurini.

Mà lúc này tôi mới nhận ra, nó chỉ là bức thư tình. Có thật sự cần thiết bắt đầu một cuộc tàn sát bạn bè không?

“…Đừng lo. Sẽ không nhắm vào mắt của cậu.”

“Muttsurini, tớ không phải là đồ ngốc mà cảm thấy an tâm sau khi nghe cậu nói!”

“…Thật không?”

Vúúúút! Con dao rọc giấy xé gió tấn công tôi. Mục tiêu là ---- MẮT PHẢI CỦA TÔI!

“CẬU…CẬU NÓI XẠO!”

Tôi lập tức lấy tay mình ra để chặn và con dao rọc giấy rơi xuống sàn. Hả? Nó không đâm trúng tôi? Con dao rọc giấy chưa được mở?

“…Sơ hở.”

“Ưư!”

Muttsurini phóng đến chỗ tôi trong khi tôi đang bất ngờ. Chết tiệt!

“Muttsurini, cậu có biết số đo vòng một của Himeji không?”

Để bảo vệ mạng sống của mình, tôi trối chết nhắc đến thứ gì đó mà Muttsurini sẽ chú ý. Cắn câu đi, đồ biến thái thầm lặng số một!

“…Đây là kiến thức phổ thông!”

Không thể nào, tôi không thể làm lay chuyển sự tập trung của cậu ấy! Mà này, đây có phải là kiến thức phổ thông không hả! Tớ còn không biết nữa là!

“Thế…thế thì khi tớ có bạn gái, tớ sẽ gửi những tấm hình quý giá cho cậu, được không?”

“…(ngưng lại).”

Bỗng dưng Muttsurini dừng lại. Tốt lắm! Cậu ấy cắn câu rồi!

“…Khi nào?”

Đứa bạn của tôi này là người không thể khinh thường. Cậu ấy đi thẳng vào việc xác nhận thời gian thay vì hỏi lại nội dung và số lượng.

“Để xem, tuần sau được không?”

“…Thỏa thuận xong.”

Không ngờ tôi lại hối lộ cậu ấy như thế được. Tôi sẽ dùng cách này để đối phó với cậu ấy khi lần sau tôi trở thành kẻ thù của Muttsurini.

“Tớ đi đây.”

Ngay khi tôi bước sang bên và chuẩn bị rời khỏi, Muttsurini đột nhiên đưa tay ra để chặn tôi lại. Còn gì nữa sao?

“…Cái này để tự vệ.”

Muttsurini vừa nói vừa đẩy một cái túi nhỏ.

“Tự vệ?”

“…Có vài con dao bên trong. Nếu có chuyện gì xảy đến thì cứ rút ra.”

Thật ra, mấy con dao này là vi phạm nội quy. Tuy nhiên, chúng là những thứ tôi thật sự trân trọng, vì vẫn còn vài người tôi chưa đánh bại và chắc chắn họ là nhân vật phản diện đối với tôi.

“Cảm ơn nhé. Khi nào cần tớ sẽ sử dụng.”

“…(giơ tay lên).”

Sau khi giơ ngón cái lên với tôi, Muttsurini quay đầu đi mất. Tôi không thể tiếp tục ở lại đây. Phải tìm chỗ nào đó để đọc lá thư này. Sẽ không hay nếu trong thư ghi rằng ‘mình sẽ gặp cậu ở sân thượng vào giờ nghỉ trưa’ và tôi chỉ có thể đọc được dòng chữ ấy vào buổi chiều.

“Đúng rồi, mình nên lên sân thượng để theo dõi tình hình mọi người.”

Chắc không ai có mặt ở trên sân thượng. Nếu vậy, tôi có thể đến đó và đọc cho hết lá thư. Hơn nữa, nơi ấy có thể là nơi tỏ tình. Được rồi, tôi đã quyết định, lên sân thượng thôi!

Bây giờ, tôi đang ở tầng hai. Phải leo lên cầu thang nếu như tôi muốn đến sân thượng.

Và rồi, trên bậc thang----

“Cuối cùng cũng tìm ra cậu rồi, Aki!”

“ẶC! MINAMI!?”

Kẻ thù truyền kiếp của tôi ở đây.

Sát khí phát ra từ cơ thể của cô ấy đã giết chết hết cơ bắp của tôi và trông như nó sẽ phát nổ ngay khoảng khắc tôi chạm vào cô ấy.

Tôi thu hết can đảm, cố tìm cách vượt qua được tầng hai. Không ngờ, cô ấy tiếp tục bước tiếp về phía trước với thái độ điềm tĩnh, thốt lên yêu cầu của cô ấy để tôi lựa chọn.

“Một là đưa tôi lá thư và để tôi giết cậu hoặc để tôi giết cậu trước khi lấy lá thư. Chọn đi.”

Lạ thật, tại sao tôi không thể quyết định một chọn lựa nào mà tôi có thể sống sót?

“CẬU NÓI VẬY NGHĨA LÀ SAO HẢ! TỚ CÓ NHẬN ĐƯỢC THƯ THÌ CŨNG ĐÂU PHẢI LÀ CHUYỆN CỦA MINAMI ĐÂU, PHẢI KHÔNG!?”

Tóm lại, đây là lỗi của cô ấy! Nếu tôi có thể gỡ được cơn khủng hoảng này thì tốt quá.

“Không liên quan gì đến tôi? Thật thế sao…Aki, cậu thật sự nghĩ thế…”

“Hả?”

Trông Minami như vô cùng bị tổn thương hay gì đó. Tôi xem xét lại những gì tôi vừa nói. Tôi có bạn gái thì có gì sai chứ?

“Ý cậu là…”

“Việc này xấu hổ hết sức nên đến bây giờ tôi cũng không nhắc đến, nhưng tôi, cậu…”

Hoàn toàn khác hẳn với biểu hiện dữ tợn trước đó, bây giờ trông Minami thật đáng thương. Không hiểu vì sao, tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Cảm giác này là sao?

“Vì cậu mà tôi bị xếp hạng ba trong bình chọn ‘cô gái bạn không muốn hẹn hò nhất’!”

“Tạm biệt!”

Cảm giác này là sao? Nỗi sợ hãi kinh hoàng này là gì!?

Tôi nghe theo bản năng của mình và chạy trốn. Dù tôi muốn chạy lên sân thượng, đầu tiên tôi bắt đầu nhảy xuống ba bậc thang, chỉ để trốn thoát ác quỷ khủng khiếp này.

“Cậu vẫn còn nghĩ đến việc chạy trốn sao? Tôi sẽ không cho phép cậu có được hạnh phúc sau khi tôi bị dồn vào tuyệt vọng thế này!”

“Vẫn còn có người đánh bại cậu trong đợt bình chọn mà! Thế không tốt sao?!”

“Tốt cái chỗ nào hả!? Cậu nghĩ có bao nhiêu người bên dưới tôi!?”

Để xem. Có khoảng ba trăm học sinh trong năm hai. Vậy nên---

“Khoảng một trăm năm mươi?”

“Một trăm năm…CẬU ĐỊNH ĐỀN BÙ THẾ NÀO ĐÂY!? CHỊU TRÁCH NHIỆM ĐI!”

“Cậu có bắt thì tớ cũng không làm được!”

“Tóm lại, nhanh đưa bức thư ấy đây!”

“TỚ KHÔNG MUỐN! NHẤT ĐỊNH CẬU SẼ XÉ NÓ THÀNH TRĂM MẢNH!”

“TÔI SẼ KHÔNG LÀM VẬY ĐÂU! TÔI SẼ IN HÀNG TÁ BẢN SAO LÁ THƯ VÀ RẢI KHẮP TRƯỜNG ĐỂ NGĂN CHUYỆN NÀY LẠI TIẾP TỤC XẢY RA!”

“THẾ CÒN ĐÁNG SỢ HƠN!!?”

Chết tiệt! Tôi thật sự muốn trốn thoát, nhưng tôi không thể cắt đuôi cô ấy! Phải ngăn cản Minami lại!

“À đúng rồi, Minami, trong lúc chạy xuống cầu thang, tớ thấy---”

“Cái gì?”

“---hôm nay cậu mặc màu trắng!”

“Cá…”

Minami đột nhiên dừng lại và lấy hai tay kéo váy xuống. Đồ ngốc! Trong tình trạng này, tớ còn bận tâm nhìn đồ lót của cậu sao!?

“VÚÚÚÚTT!!!”

Lợi dụng cơ hội đường tơ kẽ tóc này, tôi lập tức gia tăng khoảng cách giữa tôi và Minami. Cơ hội để trốn thoát sẽ sớm biến mất!

Sau khi chạy xuống cầu thang, tôi chạy phóng dọc hành lang.

“A, Yoshii. Em làm gì mà chạy trên hành lang vậy?”

Áá, bây giờ không có tiết sao? Giáo viên Anh văn đi từ từ trên hành lang, nhận ra sự hiện diện của tôi. Thì ra là thầy Endo. Có mặt đúng lúc thật.

“Xin lỗi thầy Endo, em đang có chút công chuyện.”

Tôi đứng trước mặt thầy và thừa nhận lỗi sai.

“Em phải làm công chuyện?”

“Vâng, thầy giáo bảo em đến phòng học trống để chuyển vài cái bàn về.”

Đúng là một câu nói dối, nhưng thầy Endo tin ngay tắp lự.

“Thế à? Tuy nhiên, em không được chạy trên hành lang.”

“Em sẽ ghi nhớ. À, thầy ơi, cho em nhờ thầy chút việc.”

“Hm, gì thế?”

“Mấy cái bàn ấy hơi nặng, thầy có thể cho phép em triệu hồi được không?”

Tôi phải có sự cho phép của giáo viên để triệu hồi linh thú.

“Aki! Cậu dám lừa tôi!”

Chết tiệt, Minami bắt kịp rồi.

“Thầy ơi, đi theo em một chút!”

“Hả? À…cũng được.”

Tôi kéo thầy lại một trong những lớp học gần đó. May thay ở khu nhà cũ có rất nhiều lớp học bỏ trống. Giờ thì an toàn rồi.

“Thầy ơi! Thầy cho phép em triệu hồi nhanh lên!”

“Ưư…Thầy không biết chuyện gì đang xảy ra nữa…thôi được, thầy sẽ cho em triệu hồi.”

“Tốt lắm! Triệu hồi!”

Đáp lại lời gọi của tôi, linh thú của tôi xuất hiện từ dãy phép thuật bay trong không khí. Chỉ cần con linh thú còn ở đây, tôi sẽ không gặp vấn đề gì ngay cả khi đối thủ là Minami.

“Hôm nay tôi đang mặc đồ lót màu xanh lá! Làm sao cậu nhìn ra màu trắng hả!”

Đúng khoảnh khắc tiếp theo, Minami xuất hiện. Tôi không bận tâm gì mấy, nhưng mà…

“Minami, cậu đâu cần phải nói tớ điều ấy.”

“A!”

Lời nhắc nhở của tôi khiến Minami đỏ mặt bừng bừng. Nếu Muttsurini nghe được điều này, nhất định cậu ấy sẽ vô cùng vui sướng.

“CƠ HỘI!”

“OÁI!”

Trong khi Minami đang xao động, tôi đẩy cô ấy vào góc phòng học. Và rồi---

“Ê này~xem đây!”

Tôi đã chuẩn bị linh thú của tôi đặt tủ đựng đồ học sinh ở đằng sau lớp học và dùng nó để chặn đường.

“Này, cậu làm gì thế hả! Đúng là hèn hạ! Thả tôi ra!”

RẦM RẦM RẦM!!! Minami đập mạnh vào tủ đồ. Với sức mạnh của một cô gái, cô ấy sẽ không thể chuyển cái thứ lớn thế này ra. Cuối cùng tôi đã khống chế được sức mạnh của Minami.

“Em đang làm gì vậy, Yoshii!?”

Thấy thế, thầy Endo mắng tôi và linh thú lập tức biến mất. Có vẻ như thầy đã hủy bỏ triệu hồi của tôi.

“Xin lỗi thầy! Nhưng đây là việc khẩn cấp!”

“A! Khoan đã!”

Tôi phớt lờ thầy và một lần nữa chạy dọc hành lang. Một chút nữa thôi, dù chỉ một chút, và tôi có thể mở lá thư ra…nghĩ về niềm hạnh phúc này, những bước chân phóng đi nhẹ nhàng và bay bổng.

“Tớ chờ cậu lâu rồi, Yoshii.”

Bạn cùng lớp Sugawa của tôi đã vào vị trí, đón chờ tôi sẵn.

“Sugawa, cậu định ngăn cản tớ sao?”

“Đương nhiên, bây giờ tớ muốn cậu phải chết.”

Đúng lúc cậu ấy nói xong, cậu ấy kéo thứ gì đó ra từ sau lưng.

“Kiếm…kiếm gỗ…”

“…mượn từ câu lạc bộ kiếm đạo để ngăn chặn cậu!”

“OÁI! ỐI~~”

Không cần nói gì thêm, Sugawa vung kiếm chém, không một chút chùn tay. Tôi lập tức né sang bên và suýt soát né được đòn tấn công ấy.

“ĐƯA LÁ THƯ ĐÓ ĐÂY, YOSHII!”

“Ưư…”

Tôi cắn chặt môi của mình. Không ngờ tên này có chuẩn bị sẵn vũ khí. Bây giờ, tôi không có cơ hội chiến thắng nếu tôi không chiến đấu hết sức. Nếu tôi có một loại vũ khí nào đó---hử? Vũ khí?

“Đúng rồi, mình còn cái ấy!”

Tôi đưa tay vào túi và lấy một cái túi nhỏ ra. Đúng rồi, đây là thứ mà vừa rồi Muttsurini đưa cho tôi, cái túi đựng đầy dao.

“Hừ hừ! Thì ra cậu cũng đã chuẩn bị vũ khí!”

Biết rằng lợi thế của mình không còn nữa, Sugawa trông khá nôn nóng.

“Tốt lắm! Thế là hòa!”

Tôi chộp một con dao trong túi và lập tức thu gọn khoảng cách với Sugawa.

Khoảnh khắc quyết định là đây, Sugawa!

“Chết tiệt! Tớ chưa thua đâu!”

Sugawa chém cây kiếm gỗ xuống. Thật không may---

“Yếu quá!”

Tôi bước sang bên và đòn tấn công của cậu ấy suýt nữa là trúng tôi. Sau khi chém cây kiếm gỗ, Sugawa hoàn toàn để lộ sơ hở cho một đòn tấn công khi cậu ấy đứng trước mặt tôi. Sơ hở khắp mọi nơi.

Tôi không để cơ hội trôi qua và tôi nhắm đồ cắt móng tay về phía Sugawa---

“Cái quái gì đây, làm sao mình thắng với đồ cắt móng tay, ngu ơi là ngu!”

Tôi thất vọng gục lên sàn. Dù đồ cắt móng tay đúng là một kiểu dao.

“Yoshii…cậu là đồ ngốc…”

Ánh mắt thương hại của Sugawa hướng về phía tôi.

“Chết…chết tiệt! Nếu thế, tớ sẽ dùng đồ cắt móng tay lên cậu! Ít nhất vẫn đỡ hơn đánh tay không!”

“Sao mà được, nhỉ? Dù có nghĩ thế nào, cậu sẽ có cơ hội chiến thắng nhiều hơn nếu cậu đánh tay không, đúng chưa?”

“IM ĐI!”

Trên tầng ba yên tĩnh của khu nhà cũ, Sugawa và tôi gầm rú với nhau.

“UII DAAA! MÓNG TAY! MÓNG TAY CỦA TÔIIIIIIIIIIIIIIIII!!!”

Từ trên cao, tôi nhìn xuống Sugawa khập khiễng ôm bàn tay của cậu ấy đau đớn.

Không ngờ tôi lại thắng trận chiến này.

“Chính tớ cũng bị sốc. Nhưng thôi, điều quan trọng nhất bây giờ là đi lên. Xin lỗi nhé.”

“Y-Yoshii…đồ phản bội…”

Tôi bỏ lại Sugawa lại sau lưng, cậu ấy đang thở hổn hển mặc dù tôi gần như đã cắt gần hết móng tay của cậu ấy và tôi tiếp tục leo lên cầu thang, hướng đến sân thượng. Nếu tôi có thể qua được tầng bốn và đến được sân thượng---

“Cậu đến rồi đây, Akihisa!”

“Yoshii, xin cậu hãy im lặng đầu hàng.”

“Yuuji và Himeji…”

Trong khi chạy lên cầu thang, người chặn tôi là Himeji và vua ác quỷ vĩ đại --- Yuuji.

“Sao hai người biết tớ sẽ đến đây?”

“Bởi vì sân thượng là nơi tốt nhất để tỏ tình. Với cái bộ não đơn giản ấy của cậu, cậu sẽ nghĩ rằng cậu có thể theo dõi hành động của mọi người trên đây. Thế nên tớ đoán cậu sẽ đến.”

Chết tiệt! Đúng là Yuuji, hắn đoán đúng hết mọi đường đi nước bước của tôi.

“Đáng lẽ cậu có thể trốn trong nhà vệ sinh và đọc lá thư mà không bị ai quấy rầy.”

Á!

“Xin lỗi, Yuuji. Tớ bị đau bụng. Phải đi vệ sinh đây.”

“Yoshii. Đừng nói với mình rằng cậu chưa nhận ra ấy?”

Himeji nhìn tôi lo lắng. Tôi không thể chịu nổi ánh mắt đó!

“Yuuji, sao cậu ngăn cản tớ? Dù cậu có làm thế này, cậu chẳng được lợi lộc gì, đúng không?”

Để hắn không rượt đuổi tôi nữa, tôi phải làm cho rõ.

Yuuji trông vô cùng nghiêm túc khi hắn trả lời tôi.

“Cậu nói đúng, tớ không được lợi lộc gì hết. Không, trước cả đó, tớ không hề có ý định có bạn gái.”

“Nếu vậy, tại sao…”

“Đó không phải là vấn đề, Akihisa à. Chỉ là tớ…”

Tên bạn xấu tính ấy chằm chằm nhìn tôi không chút do dự và tiếp tục.

“---ghét thấy cậu được hạnh phúc!”

“Cậu đúng là bạn xấu nhất trần đời!”

Ngay cả tôi cũng đang bắt đầu tự hỏi không biết chúng tôi có thật sự là bạn không.

“Akihisa, tớ sẽ không nói với cậu kiểu xưa lắc xưa lơ như ‘đưa lá thư đây’ đâu. Để xem cậu ngon cỡ nào.”

Yuuji cởi áo khoác ra và kéo càvạt xuống. Nhìn thân hình của thằng bạn xấu tính này của tôi, không hề có một lượng mỡ dư thừa nào. Những đường cơ bắp trông rắn chắc ấy là những gì mà tất cả những người đàn ông cần.

“Cậu cầm áo khoác giúp tớ được không, Himeji?”

“A, được thôi.”

Sau khi đưa áo khoác của hắn cho Himeji, kéo càvạt xuống và hết vướng víu, Yuuji thủ thế và tung ra vài cú đấm. Vút, những tiếng kêu sắc lẹm. Chỉ thế này thôi và tôi biết sự khác biệt giữa kẻ nghiệp dư và dân chuyên nghiệp. Tên này…hắn thật sự muốn giết tôi.

“Yoshii, cậu đầu hàng đi thì hơn…”

Himeji đi đến bên cạnh tôi và trông lo lắng khi cô ấy nhìn lên gương mặt tôi. Cô ấy lo lắng cho tôi cũng là điều rõ ràng; như theo ngoại hình của Yuuji, hắn thật sự đã quen với việc đánh đấm và tôi không hề có nhiều cơ hội nếu tôi đối đầu. Nhưng---

“Cảm ơn vì đã lo lắng cho tớ, nhưng tớ không có ý định đầu hàng.”

Vì cô gái đã thu hết can đảm để viết lá thư này cho tôi, vì chính tương lai của tôi, tôi không thể bỏ chạy tại đây được!

“Cậu…mình hiểu rồi. Mình sẽ không ngăn cản cậu nữa.”

“…Xin lỗi nhé, tớ biết cậu làm việc này vì tớ mà thôi.”

“Không…vì đây là phong cách của Yoshii.”

“Phong cách của tớ? À đúng rồi, cậu giữ giúp tớ cái này được không?”

“A, được thôi.”

Cũng như Yuuji, tôi cởi áo khoác ra. Di chuyển của tôi chắc chắn mềm mại hơn nhiều. Mà tôi đã chưa đánh nhau nghiêm túc lâu rồi và lần này đối thủ là Yuuji. Cơ thể của tôi run lên, chắc hẳn không phải vì tôi cởi áo khoác ra.

“…Akihisa.”

“Vào đây, Yuuji.”

Tôi siết chặt nắm đấm và chuẩn bị chiến đấu.

Nếu tôi đánh bại tên này, tôi có thể đọc lá thư mà không---

“…Cậu đúng là ngốc.”

“Hả?”

Yuuji trông khá phờ phạc, nhưng hắn không nhìn vào tôi---nhưng vào chiếc áo khoác Himeji đang giữ.

“Lá…lá…lá thư ấy chắc ở trong túi…mình có thể đọc được không?”

Himeji kéo lá thư ra khỏi áo khoác của tôi. Chết~đó là…

“KHÔNG, KHÔNG!! ĐỌC THƯ CỦA TỚ MÀ KHÔNG THÈM ĐÁNH NHAU LÀ SAI LUẬT!!!”

“NGỚ NGẨN NÓ VỪA THÔI!? ĐỪNG LO CHO NÓ, HIMEJI! CỨ KHỬ LÁ THƯ ĐÓ ĐI!”

Yuuji tóm được tôi ngay khi tôi sắp nhào vào Himeji.

Chết tiệt! Tôi không thoát ra được! Cái tên cơ bắp biến thái này!

“Sao? Không phải đây là…”

Quay sang nhìn Himeji, trông cô ấy đang băn khoăn vì lá thư cô ấy giữ trong tay. Có lẽ cô ấy thấy việc tìm nó quá dễ dàng và sợ hãi bên trong nó là gì.

“…”

Không, không đúng. Không phải như thế. Himeji sẽ có biểu hiện như vậy vì cô ấy quá tử tế và không thể chịu nổi việc đọc thư người khác hay tiêu hủy nó một cách không thương tiếc. Thì ra là vậy, vẫn còn cơ hội chiến thắng!

“Himeji.”

“Hở! A, vâng, có chuyện gì thế?”

“Thật ra tớ biết, Himeji dịu dàng không thể dẫm đạp lên tình cảm của người khác, do đó cậu nên---”

“---xé nát lá thư.”

“KHÔNG! KHÔNG PHẢI ĐÂU! CẬU HÈN HẠ QUÁ, YUUJI! KHÔNG NGỜ CẬU THÊM VÀO NHƯ VẬY! TÓM LẠI LÀ SAI LUẬT RỒI!”

“Ừ, mình hiểu rồi.”

“Không, cậu đừng có trả lời chỉ ‘ừ’ như thế, Himeji nhỉ? HIMEJI! CẬU KHÔNG CẦN PHẢI XÉ LÁ THƯ RA! TỚ KHÔNG ĐỌC ĐƯỢC NÓ NỮA RỒI! TRẢ LẠI ĐÂY! TRẢ LẠI TƯƠNG LAI HẠNH PHÚC CỦA TỚ ĐÂY VÀ NHỮNG GÌ TỚ NÓI BỐN DÒNG TRƯỚC!”

Ngay khi tôi hét lên trong tuyệt vọng, lá thư bị xé thành trăm mảnh, và nó không còn ở trong tình trạng ban đầu, chỉ còn lại những mảnh vụn.

“Thật là tớ không ngờ Himeji tự tay xé nát lá thư…xin lỗi cậu, Akihisa.”

Yuuji nhìn Himeji như bị sốc và rồi xin lỗi tôi. Tôi cũng sốc vì tôi nghĩ Himeji là một cô gái sẽ không làm chuyện như thế.

“Ít nhất để tớ làm việc này.”

Yuuji nói và nhặt lên hết mọi mảnh vụn trên sàn.

Ừ, bây giờ là lúc để đầu hàng rồi.

“Cảm ơn nhé, Yuuji. Tớ sẽ đánh đổi khả năng cuối cùng này và chữa mảnh giấy lành lại!”

“---Tớ sẽ giết chết hi vọng cuối cùng của cậu.”

Phụt…cháy…

A, ấm quá! Ngọn lửa phập phùng dường như làm tan chảy trái tim băng giá của tôi…

“ẶC! KHÔNG THỂ ĐƯỢC! CẬU ĐỐT LÁ THƯ THẬT HẢ!? CẬU CÓ CẦN PHẢI LÀM VẬY KHÔNG? ĐẾN NƯỚC NÀY RỒI THÌ TỚ KHÔNG CÒN CƠ HỘI ĐỌC LÁ THƯ ĐƯỢC RỒI! HẠNH PHÚC CỦA TÔI BIẾN MẤT ĐI ĐÂU?”

“Akihisa, cậu không hiểu đâu…”

“CÁI GÌ? QUÊN ĐI, NHANH LẤY XÔ NƯỚC COI!!”

“Thứ mà tớ ghét nhất là hạnh phúc của cậu.”

“AI MÀ HIỂU HẢ, ĐỒ NGỚ NGẨN!? THẰNG KHỐN ĐÊ TIỆN!!”

Dù tôi cố gắng đến mức nào, lá thư ấy đã cháy thành tro.

“Không phải Sakamoto muốn biết ai viết lá thư sao?”

Thấy lá thư cháy thành tro, không hiểu vì sao Himeji trông có phần hết căng thẳng khi cô ấy quay sang hỏi Yuuji.

“Tớ chả có hứng thú gì, tớ chỉ muốn loại bỏ hạnh phúc của Akihisa thôi. Chưa kể---”

“Chưa…chưa kể?”

“Tớ có thể lờ mờ đoán ra ai viết lá thư ấy.”

“Sao?”

“Nếu thứ cậu xé là thư của ‘ai đó khác’, sẽ rắc rối lắm, đúng không?”

“Cái đó…cái đó…”

Tôi không thật sự hiểu hết cuộc nói chuyện của Himeji và Yuuji. Họ biết ai viết lá thư sao?

“Yuuji! Lặp lại đi!”

“Áá! Yoshii không được nghe trộm!”

“ỌC!!!”

“Himeji, hình như cổ của Akihisa ngoẹo sang hết một bên rồi.”

“Mình…mình xin lỗi! Mình không cố ý làm một việc tàn nhẫn đến thế.”

“Thôi, cậu không cần phải lo đâu. Hơn nữa, nếu bây giờ cậu ấy mà còn sống, cậu ấy sẽ bị bọn kia giết mất.”

Vắt ra những giọt tỉnh táo cuối cùng, tôi nghe thấy giọng nói mà Yuuji nhắc đến.

A~KI~CẬU DÁM LÀM VIỆC NÀY VỚI TÔI-~”

“NHẤT ĐỊNH TAO SẼ GIẾT MÀY, YOSHII!!!”

“GIẾT NÓ!!!! GIẾT NÓ!!!!”

Thượng đế ơi, con xin người, cho con ngày mai bình an thấy được mặt trời.

Sao chuyện ấy lại xảy ra được nhỉ? Lá thư biến mất lại ở trong tủ đựng giày của Yoshii! Chắc hẳn đã có ai nhặt lên và tử tế đặt vào cho mình…

Vì mình mà cậu phải chịu đựng điều kinh hoàng như thế…Mình thật sự xin lỗi, Yoshii.

Nhưng như Yoshii nói với mình trước đây, mình mong mình có thể truyền đạt cảm xúc của mình không phải bằng thư, mà là trực tiếp với cậu.

Bài nói chuyện kĩ thuật tình yêu bí mật của cặp Sakamoto

“Này, Shouko! Trước hết nói tôi nghe chuyện gì đang xảy ra!”

“…Đây là chương dành cho bọn mình để chia sẻ những bí mật tình yêu vợ chồng mình cho mọi người.”

“ĐÁNG SỢ QUÁ! CẢ CÂU LÀ NÓI DỐI TRỪ CHỮ ‘ĐÂY LÀ’, ĐÚNG KHÔNG!?”

“…Vâng, hãy bắt đầu đọc một lá thư mà bọn mình nhận được.”

“CẬU KHÔNG THỂ LẮNG NGHE TÔI NÓI MỘT LẦN ĐƯỢC SAO!?”

“…‘Em xin lỗi vì lá thư đột ngột này, nhưng em muốn trao đổi vài điều với một cặp có mối quan hệ tốt đẹp’.”

“Nhắn với bạn đọc đã gửi bức thư này, nghe kĩ đây. Bây giờ tất cả tay chân tôi đang bị cột chặt và tôi không thể di chuyển đi đâu cả. Bạn có nghĩ rằng người ấy thích hợp để trao đổi những câu hỏi tình yêu không? Hãy xem xét cẩn thận lại nhé.”

“…‘Em có chồng sắp cưới, nhưng em rất lo lắng không biết anh ấy sẽ bị cám dỗ bởi những cô gái xung quanh anh ấy và làm đủ thứ trò lăng nhăng bên ngoài. Hãy chỉ bảo em phải làm sao.’”

“NGAY CẢ KHI BẠN HỎI TÔI THẾ, TÔI KHÔNG BIẾT PHẢI LÀM GÌ CẢ!”

“…Mình cũng rất bận tâm về việc chồng của mình có tiềm năng trở thành kẻ sát gái.”

“Tôi xin đấy, đừng dính líu đến chuyện này.”

“…Bây giờ, mình sẽ hướng dẫn cho bạn điều tôi nghĩ sẽ ngăn cản chồng bạn trở thành một kẻ sát gái.”

“Shouko, tôi có thể xem những gì cậu sắp nói tiếp theo là điềm gở mở đầu cho chuyện sẽ xảy ra với tôi không?”

“…Đầu tiên, ta phải chuẩn bị ba vật dụng.”

“Cậu có cần chuẩn bị vật dụng để ngăn cản một người lừa dối không?”

“…Vật dụng thứ nhất-”

“-‘Còng tay’.”

“DỪNG LẠI, SHOUKO! Tôi không loại bỏ cái ý kiến cho rằng việc này liên quan đến phạm pháp được!”

“…Vật dụng thứ hai-”

“Cậu lại phớt lờ tôi rồi. Được thôi, vật dụng thứ hai là gì?”

“-‘Tạp dề’.”

“Khoan đã nào. Tôi không thể hiểu cậu đang nghĩ gì bây giờ. Mà này, cậu đang định sử dụng hai thứ ấy trên tôi làm gì?”

“…Và tiếp theo, vật dụng thứ ba-”

“Vật dụng thứ ba là gì?”

“-‘Máy quay phim’.”

“CẬU ĐỊNH QUAY CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ!? ĐẶT TAY TÔI VÀO CÒNG RỒI MẶC TẠP DỀ, CẬU SẮP QUAY CẢNH KIỂU GÌ HẢ!?”

“…Một khi bạn đã chuẩn bị ba vật dụng trên, bạn chỉ cần nói với chồng của bạn hậu quả kinh hoàng nếu anh ta lừa dối bạn.”

“TÔI NGHĨ CẬU MỚI LÀ NGƯỜI ĐÁNG SỢ NHẤT Ở ĐÂY!!!”

“…Trên là lá thư của một người hâm mộ gửi từ em gái ‘yêu anh hai ngốc’ (mười một tuổi).”

“MỘT HỌC SINH TIỂU HỌC GỬI CÁI NÀY!? THẾ GIỚI SẮP TIÊU TÙNG RỒI!!!”

“Mà này, Shouko, những gì cậu nói nãy giờ là xạo, đúng không?”

“…Mình muốn ít nhất năm bộ máy quay.”

“Khoan…khoan đã, tôi với cậu có việc cần phải trao đổi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: