va gio em khoc thi cung chang de lam gi (vreb pt2)
keisuke cùng cô gái kia bước đi, chốc thoáng còn nghe tiếng nói cười của họ thật hạnh phúc. tất cả đều thu cả vào tầm mắt em, hay rồi. giờ thì hay rồi, nếu thời gian quay lại vài tháng trước thì biết đâu người tay trong tay với hắn đã là em
tí tách
từng giọt nước mắt chẳng biết từ khi nào đã rơi, lăn trên gò má nóng hổi cùng một tâm hồn đã vỡ vụn của em. em thấy cả cơ thể mình run lên, em đã rất muốn làm điều gì đó. như là chạy đến giằng hắn ra khỏi cô gái kia rồi hai người cùng nhau bỏ chạy chẳng hạn? nhưng giờ thì em không có tư cách
nếu ai đó hỏi em có còn yêu hắn không thì em vẫn sẽ gật đầu thay cho câu trả lời, yêu thì vẫn yêu đấu nhưng chỉ là không còn tư cách để đến bên hắn mà làm vậy nữa rồi
mái tóc vàng khẽ bay trong gió cùng bóng hình thiếu niên như chết lặng trước những gì đã xảy ra. và giờ em khóc thì cũng chẳng để làm gì, và liệu rằng sự kết thúc này có phải là do em? em không biết
tiếc không? cái người mà sáng sớm thì tin nhắn đầu tiên là "chào buổi sáng" được gửi đến em, tối đến lại chúc em ngủ ngon cùng vài câu thả thính sến rện. có bận hay đang làm gì cũng đều nhắn cho em vài dòng tin, cái gì cũng muốn em biết, cái gì cũng muốn nói với em. và rồi thì chẳng còn gì để nói với nhau nữa
bằng cách nào đó em đã trở về nhà, nhưng hình ảnh hắn cùng cô gái kia thân mật với nhau vẫn hiện lên trong tâm trí em, và khi đã đóng cánh cửa phòng lại, em trượt dài trên cánh cửa mà bật khóc. tất cả thành ra thế này liệu có phải lỗi tại em? chifuyu không thể ngừng tự trách bản thân được, em ngu ngốc và non nớt. từ những cuộc vui em trải qua, cả những hành động thiếu suy nghĩ em đã làm, thật sự là quá non nớt và thiếu chín chắn
đâu đó bên ngoài cánh cửa, tiếng khóc của em như xé nát com tim của ai đó. người đó nép mình nhưng không thể nén được tiếng thở dài cả bản thân, em đau, người đó cũng đau. ánh mắt đau buồn nhìn về phía cánh cửa như thể người đó cũng đang nhìn thấu cả bộ dạng yếu đuối của em lúc này. keisuke có thể tha thứ cho mọi sai lần của em, cũng có thể xoa dịu đi những tan vỡ trong em lúc này. nhưng đâu đó em cũng làm hắn thất vọng quá
cách nhau một cánh cửa nhưng cả hai trám tim cùng vụn vợ, cùng một hồi đau thương
chuyện cũng bẵng đi một thời gian, nhưng những điếu thuốc và vỏ lon bia cứ thế chất chồng nhiều hơn trong căn nhà nhỏ của em. người ta cũng chẳng nhớ bộ dạng vui vẻ tươi cười của em mọi ngày nữa, người ta cũng chẳng nhớ em cũng đã từng có một cuộc tình đẹp khiến bao người ao ước, người ta chẳng nhớ nữa
"em ổn không?"
cuộc gọi trong đêm lúc hai giờ khuya, hắn vội hỏi khi người ta đã rất lâu không còn thấy em nữa. chifuyu như một bản tình ca buồn và keisuke như một nhà soạn nhạc quèn, không biết cách soạn sao cho hài lòng người, chỉ toàn những nốt nhạc vụn vỡ mà chỉ mỗi hắn nghĩ là nó hay
"em ổn..."
em vội lau đi giọt nước mắt đang rơi, hắng lại giọng để hắn không nhận ra cái sự cô đơn của em trong đêm tối. em đã khóc ngay từ lúc nhận cuộc gọi của hắn, tên người gọi chẳng đề nhưng dòng số điện thoại quen thuộc thì vẫn gợi cái sự quen thuộc cho em. thì đã sao chứ, cũng đã là người cũ, hắn còn muốn thương hại em?
"mình gặp nhau đi"
hắn đưa ra một lời đề nghị, nhiệt độ đang là âm hai độ. em nghĩ chắc hắn chỉ đùa
"để làm gì chứ?"
"anh có chuyện muốn nói"
hắn trầm giọng, ngữ điệu nặng nề đi mất mấy phần. đôi mắt cũng trung xuống, hắn khẽ nhìn sang cô gái đang say giấc trên giường, nhận thấy người kia đã chìm sâu vào giấc ngủ. hắn mới chú ý đến em
"anh có thể nói qua điện thoại được mà..."
em cũng muốn gặp hắn, nhưng gì điều gì đó mà em lại thôi, ánh trăng ngoài trời chiếu rọi vào bóng hình nhỏ ngồi co ro trong một khắc lại trở nên cô đơn đến lạ, nước mắt em cũng khô lại cả, chỉ còn lại dáng vẻ tiều tụy đến đáng thương đang cố gắng cứu vớt từng mảnh tình
"năm phút nữa anh sẽ tới"
keisuke đáp lời em rồi vội cúp máy, hắn vốn biết rằng em chẳng hề ổn, em vẫn thế, vẫn quen nói dối kể cả khi đã chia tay. khoác vội chiếc áo bomber lên người rồi túm lấy chùm chìa khóa, hắn nhanh chóng bước xuống khỏi căn hộ rồi phóng xe thật nhanh đến nhà em. tiện đường ghé vào siêu thị tiện lợi mua chút đồ ăn cho em, trong lúc nhân viên đang tính tiền, hắn chợt nhìn ra lề đường trước cửa siêu thị. là nơi mà em đã bắt gặp hắn và cô gái kia sau khi cả hai chia tay. và giờ thì hắn thấy bản thân thật khốn nạn khi đã để em phải chứng kiến điều đó. chẳng mất quá lâu mà hắn đã đến trước cửa nhà em, chẳng cần phép lịch sự gõ cửa, hắn cứ thế bước vào cùng túi đồ ăn trên tay. dáng người nhỏ bé ngồi một góc cùng chiếc điện thoại đơn độc cùng em phiêu du qua đêm dài. vỏ lon bia cùng những tàn thuốc vung vãi khắp nơi, em nghe tiếng mở cửa thì dương đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều của em nhìn về phía người kia. hắn vẫn vậy, vẫn trông thật lãng tử như hôm nào. chiếc sơ mi họa tiết trắng đen cùng chiếc quần jean rách đi cùng đôi boot mà hắn thích, khoác ngoài là chiếc bomber thời thượng, mái tóc đen dài buộc gọn. nếu được ví hắn như một ngôi sao hollywood hạng A thì em nghĩ chắc cũng không ngoa lắm
keisuke chạy vội đến đỡ em lên, bộ dạng tiều tụy gầy còm của em khiến hắn lo lắng, khuôn mặt hốc hác đi mấy phần cùng đôi mắt lừ đừ sưng đỏ. cố gắng cho em ăn chút gì đó vì đã nhiều ngày nhịn ăn
"em không cần mạng sống của mình thì cũng phải nghĩ đến anh chứ"
hắn gắt giọng mắng em, nhưng dẫu vậy vẫn có mấy phần yêu thương lẫn trong đó. đáng ra hắn không nên vô tâm hờ hững với em đến vậy, vì khi không có hắn, em dường như không còn là em nữa. sau khi đã cho em ăn xong bữa khuya hắn cũng yên tâm hơn phần nào, ru em vào giấc ngủ bằng những lời ca rời rạc của hắn, hắn mới kịp buông một tiếng thở dài. màn đêm đừng dài vì em của hắn bé nhỏ lắm
"ta đã từng yêu nhau chưa?"
em bâng quơ hỏi hắn, âm tiết mơ màng chẳng rõ có phải là một câu hỏi hay không. em lơ đễnh nhìn vào bầu trời xanh qua khung cửa sổ khi tựa vào vai hắn. hai con người nương tựa lấy nhau nhưng em vẫn thấy trống vắng quá
"có...mình đã từng yêu nhau"
hắn khẽ xoa lên mái đầu nhỏ của em, xoa dịu đi những cồn cào trong tim em, mong rằng nếu không thể quay lại thì em vẫn có thể say giấc khi những lời hát của hắn không còn bên tai
quen nhau được một tháng hắn đánh liều đi tận hai mươi hai cây số từ nhà hắn đến chỗ em ở chỉ để được gặp em. cái lần hẹn hò đầu tiên ấy quả thật tình mình đẹp tựa bức tránh. là cái lần hắn gọi cho em khi em chỉ vừa tan học, hai người ngồi với nhau ở quán nước nhỏ ven đường, gọi hay ly nước rẻ tiền nhất trong menu rồi hàn thuyên những câu chuyện chẳng có hồi kết. hắn nhớ lúc đó em mới xinh đẹp đến thế nào, dáng vẻ em hồn nhiên kể với hắn những câu chuyện trên trời dưới biển, còn hắn chỉ chăm chú nhìn em, chốc chốc lại gật đầu mấy cái như thể hắn hiểu câu chuyện. đến khi trời đã không còn sớm và em cũng phải về, hắn đã trao em nụ hôn đầu dưới ánh hoàng hôn tan dần trên gò má. chở em một đoạn trên con xe yêu thích của hắn rồi hôn em thêm lần nữa, đến khi bóng em khuất xa trong con hẻm nhỏ hắn mới yên tâm đi về. hay cũng là hẹn hò thứ hai, hắn đưa em đến kho xưởng xe của hắn, hai người trò chuyện mặc cho vài người nhân viên đôi khi đi ngang qua lại nhìn, nhưng hắn nào có quan tâm. vì điều duy nhất mà hắn cần quan tâm lúc đó chính là nét mặt của em khi bên cạnh hắn
suy cho cùng thì kỉ niệm cũng chỉ là để nhớ vì đó là thứ dù cho có tiền cũng không thể mua lại được. hắn tiếc em cũng tiếc
"em nghĩ sao nếu mình quay lại?"
chifuyu thờ thẫn vậy chẳng đáp, hơi thở em nặng nhọc lẫn ơ thờ
"anh nghĩ vẫn còn cơ hội cho chúng ta sao?"
em hờ hững buồn ra một câu, ừ thì cũng đã có chút gì đó em rất muốn níu kéo. nhưng nếu chỉ mỗi mình em là không đủ. vì người ta vẫn thường nói: nếu một cánh cửa không nguyện ý mở mà vẫn tiếp tục gõ thì sẽ là bất lịch sự. và em cũng vậy, nếu đã không là gì của nhau thì cũng xin chớ làm phiền đến tình cảm còn lắng đọng, ít ra hắn vẫn sẽ lưu giữ được chút gì đó tốt đẹp từ em
"sao lại không?"
"vậy còn cô gái kia?"
à thì hẳn là em đã không kiết khi hai bóng người đã khuất bóng, hắn mới vội buông tay cô gái kia để bản thân hắn cũng sụp đổ mà nhận ra rằng hắn không thể từ bỏ em được. dẫu rằng hắn là nguồn cơn của mọi lỗi lầm. cô gái kia chỉ là một phần gì đó để hắn che mắt em đi, để em sống tốt hơn chăng? nhưng phản tác dụng là khi ngày qua ngày em làm bạn với cồn và chất kích thích, hắn biết mình không nên làm thế, chỉ càng tổn thương nhau
"đó chỉ là cái cớ vô dụng để em tập sống một mình...anh xin lỗi"
em đưa tay khẽ xoa lên gò má lổm chổm râu vài ngày chưa cạo của hắn, ngày còn yêu em vẫn thích làm thế, vì em thấy gần gũi nếu em làm thế với hắn. em khép đôi mắt lại, chìm sâu vào giấc ngủ bỏ mặc hắn cùng những mảnh tình còn vương vãi đấy, có trả lời nữa hay không cũng chẳng quan trọng nữa. người nói chia tay trước là em nhưng giờ kẻ níu kéo lại là hắn, hay thật
"em yêu anh"
em thì thầm vào tai hắn khi đã quá khuya, và ai biết điều gì đã đến. chất giọng em say mèn hòa cùng những chiếc hôn hắn rải rác trên khắp cơ thể em, đê mê đến lạ. những lớp vải cứ thế được cởi bỏ và em với hắn lại trần trụi với nhau, tiếng rên rỉ gợi cảm của em cùng những âm thanh trầm bổng của hắn, cơ thể em nhấp nhô trên hạ bộ hắn. cả hòa vào nhau như viên sủi tan trong nước, đến khi tan hết thì hòa làm một cùng nhau, em và hắn cũng vậy. đê mê nhưng len lỏi đâu đó những sai trái, dẫu sao thì hắn vẫn nhớ em lắm
"hẹn gặp anh...ah...ngày mai...ah...với tư cách là...ah...ưm...người yêu em...ah..."
tiếng rên em đều đặn xen kẻ cùng những lời nói, đôi môi đỏ mọng chỉ chờ hắn ngấu nghiền, thế này thì đừng hỏi vì sao hắn là người níu kéo em. đôi mắt hững hờ cùng từng mạch sống như đang sống lại trong em. hắn nghĩ rằng sẽ chẳng cần bản tình ca nào để ru em ngủ nữa, vì em cũng vốn đã là thứ thuốc khiến hắn si mê kia rồi
ulatr mng ơi, thiệc ra là tui ko có định viết pt2 của vreb đâu á nhma mng biết sao hong. để tui kẻ nghe chời ơi tức xỉu, chiện là sáng nay tui lên fb thì đập vô mắt tui là spoil tập mới của TR, xong biếc sao hong, MITSUYA ĐIÊN VÃI CẢ CHƯỞNG!!!!!!!!!! tui đã share 7749 cái post về anh ta trong ngày hôm nay đó chòi oi. xong như kiểu là nếu mitsuya trở lại thì tui cũng nên làm cái gì đó để mng đỡ thất dzọng, xong chiều nay tui kiểu hơi ngựa bitch xíu. tính là ko viết đâu mà anh ngiu ngon muốn xễu luôn á >< chòi oi chiều nay tui ngồi make up các kiểu, làm tóc, thay bộ váy yêu thích rồi ngồi vô bàn lap vội để viết cái shot này nè. đúng kiểu: mặc một chiếc váy xink ngồi chờ anh qua luôn á! chòi oi mitsuya bị điêng hả? LÀM CHỒNG EM ĐI ANH ƠI!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro