bai tho ve ruou
cac bai tho ruou
Khi say một chút cũng say
Khi nên tình nghĩa một ngày cũng nên
Trời đất sinh ra rượu với thơ
Không thơ không rượu sống như thừa
Say đi em, say đi em
Say cho lơi lã ánh đèn
Say cho quên hết ai hèn ai vinh
Say cho cung bậc ngã nghiêng
Say cho quên hết tiền tình thế gian
<><><><><><><><><><><><><><>
Thế sự đua nhau nói tỉnh say
Biết ai là tỉnh biết ai say
Say cùng thơ rượu là say tỉnh
Tỉnh để bon chen ấy tỉnh - Say
Mấy kẻ nên say đều có tỉnh
Làm người có tỉnh mới nên say
Cái say ai cũng biết say là thế
Mới biết trần gian kẻ tỉnh - say
Thế sự đua nhau nói Dại - Khôn
Biết rằng ai dại biết ai không
Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ
Người không người đến chốn lao xao
Thu ăn măng trúc - Đông ăn giá
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao.
Rượu đến gốc cây ta cứ nhấp
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao!!!!!
<><><><><><><><><><><><><><>
Chén rượu nồng nâng ly ta uống cạn
Để quên đời đau khổ ở thân ta
Ngậm một hớp mặn nồng nơi chóp lưỡi
Nghĩ lặng lờ quá khứ lại bên ta
Ực một cái cay xè trên khoé họng
Đốt từng hồi ngọn lửa của thời gian
Lòng đau nhói lửa đốt cháy tim gan
Rồi đọng lại một chút tình dĩ vãng
Ngậm thêm chén ta vơi thêm sầu khổ
Cạn ly rồi sao vẫn cứ chưa say
Hận chính người gian dối lại đổi thay
Thù cháy bỏng khi hay tình đã vỡ
Chén rượu này nâng ly thay duyên nợ
Quên được người ta hết sợ cô đơn...
<><><><><><><><><><><><><><>
Bóng hằng trong chén ngả nghiêng
Lả lơi tắm mát làm duyên gợi tình
Gió đùa mặt nước rung rinh
Lòng ta khát tiếng chung tình từ lâu
Uống đi cho đỡ khô hầu
Uống đi cho bớt cái sầu miên man
Có ai nuốt ánh trăng vàng
Có ai nuốt cả bóng nàng tiên nga.
<><><><><><><><><><><><><><>
Ở trái đất có nước tên là rượu
Tạo cho đời phải trái trắng đen
Từ người sang cho đến kẻ hèn
Đều dùng đến theo từng sở nguyện
Rượu tạo ra hàng ngàn mẩu chyện
Rượu chiều theo mọi giới trẻ già
Rượu len vào tim óc người ta
Tạo hai cảnh vui buồn lẫn lộn
Rượu uống mừng tân gia yên ổn
Rượu uống vui khi gặp cố nhân
Rượu ấm lòng khi gặp người thân
Rượu uống chán tình đời đen bạc
Rượu uống chê lòng người hiểm ác
Rượu uống sầu gia cảnh biệt ly
Rượu uống buồn đưa tiển người đi
Rượu uống hận nhân tình gian dối
Rượu uống khinh những người phản bội
Rượu uống mừng chúc tụng rể dâu
Rượu hân hoan ý hợp tâm dầu
Rượu cay đắng tình sầu dang dở
Rượu uống vui công danh rạng rở
Rượu uống phiền vở nợ tan gia
Rượu uống mừng cho kẻ tài ba
Rượu uống kính chúc người trường thọ
Rượu uống rầu khi thua đen đỏ
Rượu uống vui sinh nhật anh em
Rượu uống mừng công việc làm nên
Rượu uống chán khi đời suy sụp
Rượu uống vui mừng anh thăng chức
Rượu uống khinh những kẻ tham tiền
Rượu lòng thành cúng quảy tổ tiên
Rượu mai mối nên duyên chồng vợ
Rượu khai trương quán hàng mới mở
Rượu mừng xuân hoà hiệp gia đình
Rượu kính dâng thờ cúng thần linh
Rượu vinh dự cho người chiến thắng
Rượu chia sầu cùng người triểu nặng
Rượu giải khuây cho kẻ xa nhà
Rượu giữ gìn tình nghĩa thông gia
Rượu kính mến cho nhà nghĩa sỹ
Rượu ân tình cùng người tri kỷ
Rượu cảm thông cho kẻ hồi tâm
Rượu hoà vui duyên nợ sắt cầm
Rượu ấm dạ cho anh ngư phủ
Rượu bổ thân ông già bà cụ
Rượu bóp đau cho bác nông dân
Rượu xã giao buôn bán xa gần
Rượu trị liệu hàng trăm chứng bệnh
Rượu cảm ơn những người quý mến
Rượu sửa xương cho chị công nhân
Rượu tạo nên cục diện xoay vần
Rượu báo hại thế nhân điên đảo
Rượu gieo ra ganh đua tàn bạo
Rượu báo đời gây hoạ cho thân
Rượu say sưa mất tánh thiện nhân
Rượu đem đến nhà tan cửa nát
Rượu gây cho vợ con đói khát
Rượu tạo ra tù tội xấu xa
Rượu làm cho mất tánh hài hoà
Rượu kích thích người làm việc ác
Rượu uống vào tánh người đổi khác
Rượu hại cho mất hết công danh
Rượu hại cho sự nghiệp tan tành
Rượu vì rượu nên đời mới khổ
Rượu tại rượu nên đời khả ố
Rượu gây ra tai hại vô cùng
Rượu hại người mất nghĩa thuỷ chung
Rượu tác động người sai chử hiếu
Rượu gây giềng dù người dư hiểu
Rượu ngấm hồn mục rệu châu thân
Rượu gây ra tai nạn bao lần
Rượu chẵng ngọt sao người vẫn nghiện
RƯỢU,RƯỢU,RƯỢU,quả là đa chuyện
Rượu ngon gì xin hỏi thế nhân
<><><><><><><><><><><><><><>
chén rựu nào hâm nóng tình cảm
Một giọt nào cao cả bằng men
Nhâm nhi vài chén thấy muốn khen
Uống vào cho hết để khỏi chen
Chén rựu nồng tôi mời người tri kỉ
Chén rựu đào tôi mến tặng tình em
Một chén say cho đời mình quên hết
Đừng bao giờ nghĩ đến ngày mai
<><><><><><><><><><><><><><>
Một ly, nói chuyện đàng hoàng
Hai ly, nói đía, nói quàng, nói xiên
Ba ly, nói ngả nói nghiêng
Bốn ly, miệng lưỡi huyên thuyên nói xằng
Năm ly, toàn nói lăng nhăng
Sáu ly, khật khưỡng nói trăng nói trời
Bảy ly, nói lẫn khóc cười
Tám ly, nói lộn tiếng người, tiếng ma
Chín ly, nói lại nôn ra
Mười ly, chẳng biết là ta nói gì
<><><><><><><><><><><><><><>
Lỡ nhậu một hôm có làm sao?
Ăn chơi một bữa ,đến nổi nào?
Vui vẻ lấy đà cày suốt tháng...
Một ''chai'' hai ''xị'' đáng là bao ?
Không nhậu làm sao có bạn bè
Người mà không nhậu,nói ai nghe ?
Không bè,không bạn làm sao sống?
Vợ ơi thông cảm ...đừng khắt khe !
thất tình.......................!
Anh chỉ ước một thảo nguyên đầy thịt Chó
Một nông trường bát ngát lá mơ xanh
Một dãy Trường Sơn trồng đầy riềng và xã
Một dòng sông chứa đầy rượu pha cồn
Để nơi ấy tháng ngày anh tu luyện,
Xa bụi trần và quên lãng bóng hình em.
Ta chắc gì quên mà uống rượu
Em đâu cần rượu thế mà quên!"
Rượu sầu mặn đắng bờ môi
Dẫu rằng uống mãi chẳng phai nỗi niềm
Sầu ai ly biệt nợ duyên
Dẫu cho uống cạn truân chuyên vẫn còn
Trăm năm Kiều vẫn là Kiều
Uống rượu say cũng là điều tất nhiên
Say rồi cũng giống thằng điên
Thế nhưng ai cũng muốn điên dài dài
LÀM BẠN VỚI RƯỢU NÀ...............!
Làm trai cho đáng nên trai
Đi đâu cũng phải có vài chai trong người
***
Thân xác ở trong chai
Tam hồn ở ngoài chai
Muốn nên sự nghiệp lớn
Mỗi ngày phải vài chai
***
Rượu làm ta say ta lại tỉnh
Ta tỉnh rồi rượu chết với ta
Quê hương anh gái đẹp rượu ngon.
Làng tôi à, bán mồi ngay cạnh đó.
Tôi với anh 2 người xa lạ.
Tự nhiên buồn, wánh lộn quen luôn !!
Chén bên chén mồi kế bên mồi.
Đêm uống chung ly thành đôi sâu rượu.
Đồng tửu !!! Ruộng nương anh gán nợ bạn cày.
Gian nhà tranh mặc kệ gió ...tung bay.
Giếng nước gốc đa nhớ người ra ... quán.
Tôi với anh biết từng cơn chuếnh choáng.
Rét co vòi , quần áo đẫm rượu tây.
Áo anh rách vai.
Quần jeans tôi xé 2 miếng.
Nụ cười buốt giá.
Chân không giày.
Thương nhau tay nắm lấy cổ chai.
Mỗi năm tết có một lần
Mời em ly rượu tay nâng ngang mày
Vợ cười chưa uống đã say
Ngọt ngào thì nổi đắng cay thì chìm
Gót chân ăn vẹt bậc thềm
Quanh năm tất bật đi tìm ngày xuân
Tóc loay hoay bạc bạc dần
Mỗi năm tết có một lần thôi em.
mùa xuân có nói giùm anh ?
mùa xuân có nói giùm anh
những điều anh không thể nói ?
như cây nói giùm chuyện núi
nước buồn than thở đời sông
gió hát theo mây phiêu bồng
hương bật lời hoa mới nở...
những điều lòng anh vẫn giữ
mùa xuân nói giùm anh không ?
hiu hiu chút nắng tàn đông
giọt sương vơi đầu ngọn cỏ
làm người đã đành một thuở
yêu em có đành suốt đời ?
những điều anh đau đớn hoài
mùa xuân dường như đã biết !
em nghe kìa trong giọt mật
võ oà vị đắng tình ong
những điều khiến lòng sợ mất
mùa xuân nói giùm anh không ?
Hoàng Lộc
Viết Cho Cuộc Tình Lâu Ngày
cái đã chắc lắm khi thành chưa chắc
đời phù vân ai chẳng hồ nghi
trong lòng anh tình sau và nghĩa trước
muốn yêu em ôi biết nói câu gì ?
chút trăng rớt trên đầu non bữa ấy
đôi giọt vàng còn đọng tới trăm năm
nếu quả có Quỳnh Như cho Phạm Thái
thì ăn thua chi những cuộc tình lầm !
khi tỏ ý đã riêng đành có lỗi
bởi thiệt lòng không khéo dễ điêu ngoa
em cố gỡ đời tình anh chỉ rối
cũng chắc chi lòng nhau đừng phong ba ?
mà phải nói chớ đâu dừng được nữa
đã nhện giăng bụi bám một hiên sầu
em hãy đốt giùm anh thêm đốm lửa
thử ngọn tình hiu hắt tới bao lâu !
Hoàng Lộc
(Qua Mấy Trời Sương Mưa
Hồ Trường
Nguyễn Bá Trác
đại trượng phu không hay xé gan bẻ cật
phù cương thường
hà tất tiêu hao bốn bề lưu lạc tha phương
trời nam nhìn dòng thắm
non nước một màu sương
chí chưa thành danh chưa đạt
trai trẻ bao lăm mà đầu bạc
trăm năm thân thế bóng tà dương
vỗ gươm mà hát
nghiêng bầu mà hỏi
trời đất mang mang
ai người tri kỷ
lại đây cùng ta cạn một hồ trường
hồ trường
hồ trường
ta biết rót về đâu ?
rót về đông phương
nước biển đông chảy xiết sinh cuồng loạn
rót về tây phương
mưa phương tây từng trận chứ chan
rót về bắc phương
ngọn bắc phong vi vút
cát chảy đá dương
rót về nam phương
trời nam mù mịt
có người quá chén như điên như cuồng
nào ai tỉnh
nào ai say
lòng ta ta biết
chí ta ta hay
nam nhi sự nghiệp ư hồ thỉ
thà tất cùng sầu đối cỏ cây
Nguyễn Bá Trác
ta chắc gì quên mà uống rượu
em đâu cần uống rượu mà quên
vườn ai hoa cúc vàng như lụa
khi nhánh đời ta đã hết bông
Gởi Trương Tửu
Nguyễn Vỹ
nay tôi thèm rượu nhớ mong ai
một mình nhấp nhém chẳng buồn say
trước kia hai thằng hết một mận
trò chuyện dông dài mặt đỏ sẫm
nay một mình ta một be con
cạn rượu rồi thơ mới véo von
dạo ấy chúng mình nghèo xơ xác
mà vẫn coi tiền như cỏ rác
kiếm được đồng nào đi tiêu hoang
rũ nhau chè chén nói huyênh hoang
xáo trộn văn chương với chả cá
chưỡi đông, chưỡi tây, chưỡi tất cả
rồi ngủ một đêm mộng với mê
sáng dậy nhìn nhau cười hê hê
bây giờ thời thế vẫn thấy khó
nhà văn an nam khổ như chó
mỗi lần cầm bút viết văn chương
nhìn đàn chó đói gặm trơ xương
rồi nhìn chúng mình hì hục viết
mà thương cho tôi, thương cho anh
đã rụng bao nhiêu mái tóc xanh
bao giờ chúng mình thật ngất ngưởng
tôi làm trạng nguyên anh tể tướng
rồi anh bên võ tôi bên văn
múa bút tung gươm hả một phen ?
cho bỏ căm hờn cái xã hội
mà anh thường kêu, mục , nát, thối ?
cho người làm ruộng kẻ làm công
đều được an vui hớn hở lòng ?
bao giờ chúng mình gạch một chữ
làm cho đảo điên pho lịch sử
làm cho bốn mươi thế kỷ xưa
hất mồ nhõm dậy cười say sưa
để xem hai chàng quắc thước
quét sạch quân thù trên đất nước
để cho toàn thể dân Việt Nam
đều được tự do muôn muôn năm
để cho muôn muôn đời dân tộc
hết đói rét lầm than tang tóc
chứ như bây chừ là trò chơi
làm báo làm bung chán mớ đời !!!
anh đi che tàng một lũ ngốc
triết lý con trừu văn chương cóc
còn tôi bưng thúng theo đàn bà
ra chợ bán văn ngày tháng qua
cho nên tôi buồn không biết mấy
đời còn nhố nhăng ta chịu vậy
ngồi buồn lấy rượu uống say sưa
bực chí thành say mấy cũng vừa
mẹ cha cái kiếp làm thi sĩ
chơi nước cờ cao gặp vận bỉ
rồi đâm ra điên đâm vẩn vơ
rốt cuộc chỉ còn mộng với mơ
Nguyễn Vỹ
(Hoang Vu / 1937PNTBHN
Uống Rượu Với Tản Ðà[/COLOR]
Trần Huyền Trân
[COLOR=blue]cụ hâm rượu nữa đi thôi
be này chừng sắp cạn rồi còn đâu
rồi lên ta uống với nhau
rót đau lòng ấy vào đau lòng này
tôi say ? thưa, trẻ chưa đầy
cái đau nhân thế thì say nỗi gì ?
đường xa ư cụ ?quản chi
đi gần hạnh phúc là đi xa đường
tôi là nắng - cụ là sương
tôi bừng dậy sớm, cụ nương bóng chiều
gió mưa tóc cụ đã nhiều
lòng còn gánh nặng bao nhiêu khối tình
huống tôi mái tóc đang xanh
vâng, tôi trăm thác ngàn ghềnh còn đi
với đời một thoáng say mê
còn hơn đi chán về chê suông đời
rót đi, rót rót đi thôi
rót cho tôi cả mấy mươi tuổi đầu
nguồn đau cứ rót cho nhau
lời say sưa mới là câu chân tình
1938
Trần Huyền Trân
(tt Thơ Lục Bát Việt Nam / VN 1994
Hồn Ðáy Cốc
Lê Giang Trần
rưng rức khóc ai, hồn đáy cốc
mà tay quờ quạng muốn xô trời
cầm ly hất tạt vào năm tháng
kỷ niệm còn nguyên chẳng chịu trôi
ha ha ! núi nhớ sơn tinh mọc
lại nhú vầng trăng công chúa tôi
men tình nến đủ thời xa xôi
giờ thêm men rượu chuốc quên đời
rượu đối với lòng không gỉa dối
gặp nhau vài khắc đã say rồi
đâu như ai ước lời chung thủy
chỉ để đùa vui mộng kẻ si
à há, ngày xưa con phố đó
có làm nhân chứng cuộc tình thơ
có làm bằng hữu đêm đưa tiễn
một gã đi vào cuối tháng tư
ôi cảnh thuyền đi bao sóng cản
trên bờ thù địch thúc sau lưng
chỉ thức mười đêm sao tóc bạc
khi mười năm lính mộng toàn đen
còn khiến gặp chi người luân lạc
khơi nguồn tình cũ buổi đời quen
cứ để ta thầm tương tư đẹp
sao làm ta quỵ giữa men quên
em ! hãy bước lui về hạnh phúc
mặc đời anh sương đục mưa trong
rượu ! hãy đốt tan tình hư vọng
đừng bùng lên lửa cháy dư hương
tháng 5.85/cảm thơ ở Ánh Vân
Lê Giang Trần
(SàiGòn Ở Phố Lưu Vong / 1991
Bạn Và Rượu
Luân Hoán
tặng Phạm Nhuận
chưa biết yêu, đã tập tành uống rượu
men Lưu Linh lót dạ mấy mươi năm
em bữa nọ, véo đùa chơi một cái
rượu bung da thơm ngát chỗ đang nằm
bạn đã đến cụng ly năm bảy bận
trái sầu non treo lẫn trái sầu già
trong khoảnh khắc, cạn ly, thành huynh đệ
đất cùng trời vạn tuế lũ chúng ta
rượu đã biến thành một phần cơ thể
như tinh, đàm, nước tiểu, máu, mồ hôi...
ai bảo rượu không hòa tan với lệ ?
mà nhân sinh cạn được cốc tuyệt vời !
bạn ngất ngưởng tỉnh say quên cả sống
cùng với hoa, với nguyệt, với giai nhân
lòng vô lượng ngàn sau ai dễ biết
ngoài tửu đồ, một lũ nặng phong vân
rót tràn nhé, châm thêm cho đủ đậm
nhạc cùng thơ, văn, họa vọc mà chơi
rượu chưa hẳn tiếp hơi người dựng nghiệp
cũng đưa chân phiêu lãng ít chặng đời
ta được uống, được say bao nhiêu bận
cuối mỗi cuộc chơi lời một cuộc tan hàng
mỗi lần ngắm lũ chai, ly ngã đạn
nghe như mình rơi tuột chẳng âm vang
cảm ơn bạn, cảm ơn đời, cảm ơn rượu
trời đất trống không, chai cốc trống không
lòng cũng rỗng ? ồ không, lòng không rỗng
hương bạn chơi, hương rượu ủ trong lòng
Luân Hoán
(Mời Em Lên Ngựa )
Tôi lẩn trốn vì biết mình không thể
Mây của trời rồi gió sẽ mang đi!
Ðêm Mưa Thiếu Rượu Nhớ Lý Hạ
Vũ Hữu Ðịnh
Lý Hạ xưa say bằng huyễn mộng
ta nay say bằng rượu pha cồn
cảm đau thân thế người trong sử
rượu đắng cay mà sao thấy ngon
Lý Hạ yêu người mà hóa quỷ
ta yêu người nên nghèo rớt mồng tơi
đêm mưa thiếu rượu thương người cũ
ngâm vài câu Lý Hạ, rợn người
cứ tưởng nằm kề bên họ Lý
gác chân nhau nói chuyện biển dâu
ma quỷ sợ tâm hồn ướt rượu
gối chai không mà thương nhớ nhau
thời đại thánh thần đi mất biệt
còn lại bơ vơ một giống sầu
rót mãi, bao nhiêu tình cũng cạn
nâng ly, nhìn thấy tóc bạc mau
mưa nhức, mưa như cuồng, tức thở
thịt rồng đâu ? nem phượng ở đâu ?
đũa ngọc, chén vàng đâu mất cả
mắm ruốc, me chua cũng cháy hết sầu
mời nhau một chén đêm huyền sử
Lý Hạ đâu ? - còn ta đâu ?
Vũ Hữu Ðịnh
(Còn Một Chút Gì Ðể Nhớ / VN1996)
Viễn Khách Hành
Phan Ni Tấn (N.D)
1.
thay vì đóng cổng Phan gia trang
đêm hôm ta đã mở rộng đàng
đón viễn khách dọc đường gió bụi
ghé về thăm - từ Montreal
khách mày râu tay cầm vò rượu
giới thiệu qua mới biết người thơ
sớm xa quê lạc mùa rượu đế
xách tới chai courvoisier
long trọng uống từng hơi hảo tửu
thiệt lòng ta hào sảng quen rồi
phan-hiền-nội mấy phen đãi sĩ
lo nấu nướng không tiện ra ngồi
đêm bồn chồn mấy cơn gió nổi
rượu ngang xương mới dứt vòng đầu
hạ thịt con bò đem nhúng dấm
ta nghe thơ thẩn nhỏ từng câu
thất viễn khách kẻ quen người lạ
rót một vòng lạ cũng thành quen
ai thức trong hồn ta thấp thoáng
điểm mặt nhơn sinh tụ dưới đèn
2.
ơi thất khách tiếp chiêu hồng thuỷ
ly bạc màu cạn với bạn ta
góp vui lại thành ly thân mật
ly mới quen sắc cũng đậm đà
mùi rượu đỏ rót nồng con mắt
rót mền môi đã giọng lười ươi
vài giọt rớt xuống nền trầm tích
vết còn thơm đọng đỏ áo người
tiếng rượu rót tiếng nguồn róc rách
tiếng dòng sông ra biển không về
ôi chớp lửa cuộc người thoáng chốc
mười lăm năm mê mỏi lìa quê
tưởng tượng khi say hồn rã rượi
nức nở gì đây một bản tình
hát khắp cùng không ra khỏi nước
quanh quẩn lời quê run giọng mình
tưởng tượng khi say thành cuồng sĩ
đầu gục lên một mớ ngổn ngang
lè nhè gặm câu thơ nhớ nước
túy lúy vô hà tức thị phương *
3.
màu rượu rót hoài không thất sắc
rót vào da đỏ chói linh hồn
rót thành thơ giang hồ đề tặng
rót ra đời ấm bạn tình hơn
em rót giùm thêm chút nước mắm
cho mặn lòng ta miếng gió quê
miếng gió mát tay người Cần Giuộc
ru ta thơ ấu ngủ bờ đê
mai mốt về quê em Rạch Gía
xin đời mặc lại áo bà ba
chèo xuồng đi khóc ngoài cửa ải
chỗ xưa ta với đất chia xa
chỗ xưa ôi chỗ nào không nhớ
đốt đuốc soi tìm biết có ra
ta sống mà tâm còn nghe sóng
đập hoài lên dấu vết xưa qua
hãy nhúng giùm ta xấp bánh tráng
tiện tay em cuốn lại quê nhà
thêm chút rau thơm cùng ngò quế
cho ta ăn bằng nỗi thiết tha
4.
dòng hảo tửu rốt cùng chịu phép
(để hồng trần hay rượu nho tiên)
người còn vững, chai phơi bụng cạn
đúng nội công tâm pháp gia truyền
có ai nói đã ba giờ sáng
đang ngà say nghe thoáng giật mình
ta chợt nhớ chợt thèm háo hức
tiếng gà xưa gáy thuở bình minh
nài ép bạn ta e thất lễ
đêm tàn canh gió nổi trong đầu
trả thất trụ về phương nắng mới
bụi của trời giỏi cản được đâu
mời không ở thôi đành tạ lỗi
đường sương mù tiễn bước người đi
cổng vừa khép ta liền say xiển
té sấp hồn trên ngực thê nhi
*thơ Tô Ðông Pha:Say rồi đâu cũng là quê
Phan Ni Tấn(N.D)
(Câu Thơ Về Người / 1996
Rượu Và Em
Lê Vĩnh Thọ
vẫn thế thôi, anh vẫn như xưa
bao nhiêu nết xấu quyết không chừa
thương em những lúc không còn rượu
nhớ rượu khi tình mây ngớt mưa
rượu nhớ anh hơn em nhớ anh
rượu mời anh đến để tâm tình
còn em chỉ rủ rê anh đến
bắt anh làm ba cái chuyện linh tinh
em hãy ôm ghì eo ếch anh
cho anh cảm tưởng ở bên mình
có em và dĩ nhiên em có
ba cái đồ nghề gây chiến tranh...
Lê Vĩnh Thọ
(Thơ Tình Viết Chơi
Rượu, Ðời Ta
Thành Tôn
hãy tưởng tựơng chúng ta là rượu
rót cho nhau chất ấm, ly đời
men đủ ngấm cho hồn bát ngát
nỗi sầu nào đôi cánh không vơi
rót cho đầy chiếc ly hạnh phúc
và cạn đi đôi cốc bi thương
lòng chếnh choáng cõi đời vó giục
ngựa giang hồ gõ lạnh khuya sương
ta chất ngất men đời đã thấm
hồn thênh thang một cõi, cho dù
tim bé bỏng dòng dòng mạch ngậm
cũng nồng nàn nỗi gió muôn thu
đã nghe thấy cõi lòng thanh thản
rượu đời, ta cứ cạn ly nhau
cạn đi những bi hùng bi tráng
kẻo bọt sầu hớp rượu tan mau
tan vào trong tuỷ xương, sự sống
ly còn trơ cảm giác bàng hoàng
dù có cạn trăm năm rung động
chút men đời, rót rượu hoang mang
Thành Tôn
Thơ Say
Nguyễn Tất Nhiên
1.
những tưởng học làm cao Bá Quát
nào hay uống rượu sầu thêm sầu
ta thấy mùa thu còn sáng lắm
sao người về như sợ gió đêm sâu
sao người về cho gỗ biết buồn đau !
2.
những tưởng học làm Vũ Hoàng Chương
nào hay uống rượu suốt đêm trường
em ơi rượu chẳng say người chết
đời vắng em rồi say nhớ thương !
ta thấy mùa đông chưa tuyết trắng
sao người về như sợi tóc phai sương
sao người về cho đôi ta lìa bạn
sao người về cho tóc sợ thời gian !
3.
những tưởng học làm Nguyễn Công Trứ
nào hay tri túc bất tri âm
ta thấy mùa xuân chưa kịp tới
sao người về như ngại nắng mong manh
sao người về cho Tử Kỳ bên mộ
khóc Bá Nha lệ xuống hoa tay mình
sao người về, sao người về đâu mất
ta thấy mùa xuân meo nấm tràn lan
Nguyễn Tất Nhiên
Bỏ Làm Thơ Ði Uống Rượu
Hoàng Lộc
đời chẳng còn ai quí kẻ làm thơ
ta mới nản văn chương, ngồi uống rượu
ba mươi mấy năm đôi lần tình phụ
ta đã ớn rồi con-gái-con-gung
khi giơ roi quất những cuộc tình khùng
ta quất trúng trái tim mình vô tội
ba mươi mấy năm đời ta lỡ mỏi
gã Khổng Minh trong truyện cổ buồn hiu
trước đổi đời danh sĩ cũng lêu bêu
hà huống gì ta một thằng say rượu ?
hà huống gì em lòng non thục nữ
yêu thiên tài, yêu chỉ để làm duyên
nếu thiên tài đúng là những tên điên
chắc dễ nguôi khuây một đời gió thổi ?
ta đây nản văn chương tìm quán rượu
bởi chẳng còn ai quí kẻ làm thơ
sợi tình cừu em thả xuống ngày xưa
đã quấn đủ bao nhiêu vòng oan nghiệt ?
xin cảm ơn em hành ta thấm mệt
để yên lòng mê rượu, bỏ văn chương
1973
Hoàng Lộc
(Qua Mấy Trời Sương Mưa / 1999)
Còn Ðâu Chén Phong Trần
Nguyễn Ðông Giang
tặng Luân Hoán & Hoàng Lộc
rượu năm ấy mời tay lận đận
khách phong ba cụng chén phong trần
mai này hồ dễ đâu gặp lại
nhớ người hơn nhớ tình nhân
bởi đời thế nào rồi cũng qua
uống nhanh không khéo bóng chiều sa
ra đi từ độ đời đang mạc
ta buồn...thơ rụng giữa bao la
Nguyễn Ðông Giang
Thư Cho Bạn Ở Tù
Nguyên Sa
bây giờ mày ở trong tù
đêm nằm muỗi cắn nhớ nhà không con
chúng nó nói chuyện văn chương
tao nghe nóng mặt cởi quần nhìn sông
Sàigòn giờ vẫn mịt mùng
thương mày tao thấy trong lòng xót xa
Sàigòn chưa hết mùa mưa
ở nhà tao vẫn nhớ nhà mỗi đêm
không nói ,tao sợ mày phiền
nói ra với rượu tao buồn gấp hai
em mày đi lấy chồng rồi
gặp tao ngoài ngõ ngậm ngùi nhìn nhau
tao nhìn tao, thấy mày đau
nó nhìn nó, thấy trong tao có mày
mẹ già phơ phất lá bay
những ngày về phép thay mày, tao thăm
tao đi lính được bốn năm
mày nghe chuyện lính tưởng rằng tao gân
tưởng tao trấn thủ lưu đồn
một tay cờ kiếm anh hùng chí cao
bốn năm thi sĩ nằm khoèo
rượu say thơ cũng mệt nhoài tứ chi
quanh tao vẫn một lũ hề
những thằng mang điếu vác cờ chạy quanh
tao nhìn chẳng thiết nói năng
ba thằng mặt trắng tưởng rằng tao cay
trong tù mày có thấy mây
thấy tao đứng đó gió đầy biển đông
sao tao thấy có thấy không
thấy còn thấy hết, thấy gần vẫn xa
vợ chê xương thịt tao già
tù ra mày thấy tao đi mất rồi
uống say ngửa mặt lên trời
hai vai ngất ngưởng là mày có tao...
Nguyên Sa
Rượu Khóc
Hoàng Xuân Sơn
rượu trói chân vào câu nhã hứng
ngồi quanh chưa đủ mặt vong thần
đã ngâm mỏi giọng hồn bi thiết
đêm dài sương khói cũng tà huân
ô hay, uống rượu làm sao khóc ?
kẻ rưng rức lên ngấn lệ đầy
còn người cảm khái đời cô độc
lửa đốt chưa vàng những ngón tay
ai hát bài ca người nô lệ
tự do bốc cháy nửa cung đàn
đời như nhát búa nghìn cân nặng
một thoáng tinh cầu cũng nát tan
gặp đây chưa thỏa giang hồ vặt
mai người trở lại chốn huyền lâu
thuyền mây tan tác bao giờ ngộ
đâu quán hà giang, giải kiếm sầu ?
Hoàng Xuân Sơn
Chùm Thơ Say
Chân Phương
tặng các bạn tửu đồ với tuý ông
1.
đáp số cho vò rượu cạn
dụi tắt điếu thuốc
vào nỗi lạnh trong tim
móc hết túi tiền
mua thêm rượu
một mình ngâm ngợi
khúc cổ phong
mùa thu là đứa cung nữ già
thi ca là tên phế đế
sớm muộn gì
cũng ôm thịt xương rã nát
lăn xuống triền thân xác
thêm bớt một cơn say
trừ cộng nửa mảnh trăng
2.
lời quán vắng
đã xám một trời đông
phương nào lạnh lắm không ?
quán thưa buồn độc ẩm
rượu đắng mưa tràn lòng
mưa hoài mưa chiêm bao
nhịp đều ru đại mộng
lạc loài trong xương thịt
đau tiền thân xa xăm
mưa trần gian nặng hạt
rượu dậy men u hoài
ly biệt hề ly biệt
sầu dâng mà chưa hay
ly biệt hề ly biệt
phố vắng khói sương đầy
say từ khi lỗi hẹn
sao còn nhớ môi ai ?
3
tequila blues
uống một mình
say một mình
men say
giấy trắng
hai người tình
thơ sau lưng nhòa nhạt
rượu trước mặt trào dâng
vứt bút vào chai
cắn mối sầu đứt hai
đọc nửa câu kinh
quên phần còn lại
giả vờ cười hoát ngộ
nghe ma qủi vỗ tay
Chân Phương
(Hợp Lưu số 18 USA 1994)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro