bài thơ ko lời
Đêm nay thanh vắng lạ lùng...
Giờ ta chỉ biết vào mùng của ta..
Đêm khuya lặng lẽ như là..
Đêm khuya lặng lẽ màu hoa đâu rồi..
Ô kìa chú bướm đưa thoi..
cớ sao chú lại vội vàng bay mau..
Nỗi bùn để lại hoa nào..
Trời đêm thanh vắng nên hoa lặng thầm..
hát lên một khúc ca ngâm..
tâm tình thỏ thẻ hoa ơi..đừng bùn,,,
Đời là vốn vĩ có thương..
y cùng hờn ghét vấn vương cõi lòng..
kìa hoa sao nỡ phập phồng ..
Đừng nên úa rụng cho lòng nát tan..
Hoa kia đẹp tựa muôn ngàn..
Bây giờ hoa phải dặm tràng sơn xuyên..
Thui quên những tiếng hẹn thề..
Người đâu có nhớ ân tình năm xưa..
chắc chiu hạt nắng hạt mưa..
phù sanh chỉ có tháng ngày đưa thoi..
cánh diều bay ngút chân trời..
Mây kia mới biết cuộc đời như vôi..
Bạc sao mà bạc mấy hồi,..
Đổi thay thay đổi đổi thay lòng người..
Cuộc đời ngẫm nghĩ bùn cười..
vì sao ta phải vì người ko Zui..
Hít vào hơi thở cho tươi..
Nhắm đôi mắt lại mơ màng mộng hoa..^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro